* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Vương gia bá đạo quá yêu vương phi Tiểu Thuyết Hay

là càng tăng thêm lực lượng cho thái tử, củng cố thực quyền. Mạc Dạ Ly một bước thoái vị khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng người sáng suốt đều biết.
Mạc Dạ Ly hơi nhấc tay áo lên, bàn tay lơ đãng chạm vào làn da lạnh băng kia, hắn ngẩn ra, mới biết là chạm vào tay Tô Khả Nhi, hắn không hề do dự nắm lấy, nắm rất chặt, như truyền hơi ấm cho nàng.
Bánh xe chèn vào một hòn đá nhỏ xóc nảy làm cho Tô Khả Nhi đang trong giấc ngủ ngọt ngào tỉnh dậy. Cô mở mắt ra thấy bàn tay mình được nắm lấy, vô cùng ấm áp. Một sự ngọt ngào tràn ngập trong lòng, cô ngượng ngùng, nói: “Thật ngại quá, muội ngủ quên mất.” Nói xong, thầm nghĩ may quá, trong xe hơi tối, nếu không để anh ấy nhìn thấy tướng ngủ của mình thì quá xấu hổ rồi.
“Hôm nay muội đã bị hoảng sợ một trận rồi.” Mạc Dạ Ly nói khẽ, hắn lại nhíu mày hỏi: “Hôm nay sao muội lại lẻn vào khu vực săn bắn?”
Tô Khả Nhi chu miệng, có chút tức giận nói: “Nếu không phải muốn gặp huynh thì muội tham gia làm gì. Ai biết đến khu vực săn bắn ngựa đột nhiên phát cuồng, nếu không có huynh kịp thời xuất hiện tới cứu muội, chắc muội xong đời rồi.”
Ngữ khí Tô Khả Nhi nhẹ nhàng, nghịch ngợm, nhưng ở trong lòng Mạc Dạ Ly lại có cảm giác đau lòng không nói thành lời. Hắn không thể ngờ được Tô Khả Nhi xuất hiện tại khu vực săn bắn là vì hắn, vào giờ khắc này, hắn muốn ôm nàng vào lòng, muốn mắng nàng ngốc nghếch, trách cứ nàng tuỳ hứng, nhỡ xảy ra chuyện gì, nhỡ hắn không kịp tới cứu, nhỡ…Nghĩ đến sự nguy hiểm buổi chiều ngày hôm nay, đến bây giờ hắn vẫn còn sợ. Mạc Dạ Ly tức giận mặt tái mét: “Lần sau không được tuỳ hứng như vậy nữa, muội có biết hôm nay rất nguy hiểm không.”
Tô Khả Nhi thè lưỡi, giả mặt quỷ, cười ha ha nói: “Muội không sợ, muội biết mỗi lần muội gặp nguy hiểm, huynh nhất định sẽ tới cứu muội, có đúng không?”
Những lời nói ngang bướng này làm Mạc Dạ Ly ngẩn ra, nàng như vậy, làm cho hắn đang xúc động cũng tức giận, nhưng lại không dám nói lời trách cứ nào, đành phải nhắc nhở nàng: “Lần sau không được như vậy nữa, ta rất lo lắng cho muội.”
“Muội muốn huynh lo lắng cho muội, như vậy huynh mới nhớ tới muội. Lâu như vậy rồi huynh không đến thăm muội, huynh có biết muội rất nhớ huynh không!” Tô Khả Nhi tủi thân nói, từ lúc cô gặp chuyện ngã xuống triền núi tới giờ, Mạc Dạ Ly không đến thăm cô lần nào, nghĩ chắc anh ấy quên mình rồi. Điều cô không biết chính là, Mạc Dạ Ly không phải không tới, mà là bị cự tuyệt ở trước Tiêu phủ.
“Ta xin lỗi.” Mạc Dạ Ly thì thầm. Kỳ thực đối với hắn mà nói, từ khi phát hiện mình yêu Tô Khả Nhi, hắn vẫn luôn bị động. Tình cảm của hắn tựa như làn gió yếu ớt, trải qua sự day dứt tình yêu với Tề Tú Viện, hắn vô cùng áy náy. Với hắn, có được một tình yêu thật không dễ dàng. Tiêu Thương tìm mọi cách ngăn cản, làm cho hắn mỗi lần gặp Tô Khả Nhi đều rất khó khăn, toàn bị Tiêu Thương tách ra. Mỗi lần như vậy, tình cảm trong hắn hỗn loạn, biết rõ mình muốn ở bên Tô Khả nhi, mà vẫn bất lực. Hắn và Tô Khả Nhi được ở bên nhau thường quá ngắn, ngắn ngủi đến mức hắn cảm thấy mối tình này như là hư vô. Hắn có thể cảm nhận được tình cảm nhiệt huyết của Tô Khả Nhi, cảm giác được tình yêu của nàng. Nhưng, giữa họ như có một sợi dây vô hình kéo họ ra xa, người đó là Tiêu Thương. Hắn cảm thấy bất an, cảm giác Tiêu Thương có tình cảm với Tô Khả Nhi.
“Ngốc quá, cái gì mà xin lỗi, cho dù xảy ra chuyện gì, muội đều cam tâm tình nguyện vì huynh, huynh phải nhớ rõ đây.”
Tô Khả Nhi ngang bướng lên tiếng, rúc khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng Mạc Dạ Ly. Những lời này làm cho Mạc dạ Ly xúc động, nắm chặt tay nàng, kích động nói: “Muội có bằng lòng theo ta không?”
“Đi đâu?” Tô Khả Nhi nghi hoặc.
“Đi đến một nơi mà người khác không biết, chỉ có hai chúng ta thôi.” Mạc Dạ Ly nói.
Lời đề nghị này làm cho Tô Khả Nhi hưng phấn, cô vui sướng kêu lên: “Tốt quá. Muội đồng ý, đương nhiên muội đồng ý, khi nào thì đi?” Có thể rời khỏi kinh thành, rời khỏi Tiêu Thương là tâm nguyện của Tô Khả Nhi.
Mạc Dạ Ly hơi ngạc nhiên, hắn thật không ngờ nàng lại đáp ứng không chút do dự. Hắn cười nói: “Ngày mai chúng ta khởi hành.”
Mạc Dạ Ly vừa mới nói xong, Tô Khả Nhi vội nói: ‘Không cần chờ đến ngày mai, đêm nay chúng ta đi luôn đi. Càng nhanh càng tốt.’ Tô Khả Nhi nghĩ, dù sao ở Tiêu vương phủ cũng không có gì quan trọng, nếu đi, thì phải thừa dịp đi vào ban đêm, nếu Tiêu Thương mà biết, khẳng định anh ta sẽ ngăn cản.
“Được lắm, nghe lời muội, ta trở về nói với mẫu thân một tiếng rồi đi luôn.” Mạc Dạ Ly mím môi cười.
“Vâng.” Tô Khả Nhi hé môi cười, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng đến một thôn nhỏ xinh đẹp nào đó, cô cười ha ha.
Trên đường, không có một bóng người, phu xe đánh xe ngựa không nhanh không chậm. Đột nhiên, hắn thấy một chiếc xe ngựa cách đó không xa trong bóng đêm. Hắn đang ngạc nhiên, thì xe ngựa đó đã dừng trước mặt hắn, một bóng người nhảy xuống, hỏi: “Đây chính là xe ngựa của mạc Tướng quân phải không?”
“Không sai.” Phu xe đáp, ánh mắt cảnh giác nhìn bóng đen trước mắt.
“Vị đại ca xin đừng hiểu lầm, ta là người của Tiêu Vương phủ, Vương gia chúng ta có lệnh, bảo tiểu nhân đưa Tô cô nương hồi phủ.” Người đàn ông nói to, chỉ sợ người trong xe ngựa không nghe được.
Tô Khả Nhi nghe nói là người của tiêu vương phủ, cô rùng mình. Cảm giác được sự hoảng sợ của Tô Khả Nhi, Mạc Dạ Ly nắm chặt tay nàng, gằn giọng nói: “Vị tiểu ca này, xin ngươi về phủ báo với Vương gia nhà ngươi một câu, tối nay Tô cô nương là khách của Mạc phủ của ta.”
Đúng lúc này, thấy trong xe ngựa đối diện một bóng người cao lớn bước xuống, ánh mắt lạnh lùng làm quỷ thần cũng phải sợ hãi, khuôn mặt tuấn tú bao trùm sự uất giận, hắn từng bước từng bước tới gần, làm cho phu xe không hiểu cảm thấy sợ hãi, khi ánh trăng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ kia, phu xe mới nhìn rõ người đó là ai, vội nhảy xuống xe, dập đầu nói: “Nô tài tham khiến Vương gia.”
Đôi mắt sắc bén không nhìn đi đâu khác mà chỉ nhìn xuyên thấu qua rèm cửa. Giọng nói trầm thấp hừ lạnh: “Mạc tướng quân, chỉ sợ không ổn. Tô Khả Nhi là nữ tử khuê cac, vào Mạc Phủ, là việc tổn hại danh dự của nàng.”
Mạc Dạ Ly vén rèm xuống, nguyệt sam dưới ánh trăng càng phủ thêm một làn sương lạnh, sắc mặt lãnh đạm, lịch sự đáp lễ: “Tiêu vương gia, Tô cô nương chỉ là khách của ngươi thôi, vì sao không thể vào ở Mạc phủ ta?”
“Nàng là do gia phụ uỷ thác, đương nhiên bổn vương có trách nhiệm bảo toàn cho nàng.” Tiêu Thương hừ một tiếng, có vẻ như không để tâm.
‘Vậy thì, mấy ngày trước ngươi cứu mạng của nàng, ngươi và Tô cô nương đã không còn ai thiếu nợ ai, đã không còn quan hệ ân nhân nữa.” Mạc dạ Ly kiên định nói.
“Chuyện của Tiêu vương phủ không tới lượt Mạc tướng quân nhúng tay vào.” Tiêu Thương khoanh tay, ánh mắt uy hiếp nhìn Mạc Dạ Ly.
“Tô cô nương đã là người tự do, chuyện của nàng nên để nàng tự quyết định, cho dù ngươi có là Tiêu Thương cũng không có quyền can thiệp vào.” Mạc Dạ Ly nheo mắt, từng câu chắc chắn, ngữ khí không chút khoan nhượng.
Dưới ánh trắng, ánh mắt Tiêu Thương lộ vẻ thẳng thắn kiêu ngạo, khiêu khích không ai bì nổi. Hắn nhếch môi, cười lạnh: “Được lắm, hãy để cho nàng tự quyết định. Tô Khả Nhi, ngươi ra đây.”
Tô Khả Nhi ở trong xe ngựa nghe tiếng nói đó, sắc mặt tái nhợt. Cô bước xuống xe ngựa, trong trang phục thị vệ tóc cô rối tung, đứng dưới ánh trăng làm hai nam nhân mắt mở to kinh ngạc. Tô Khả Nhi tựa như đoá phù dung nở rộ dưới ánh trăng, tóc khẽ tung bay, nét mặt thanh tú, trong sáng. Tô Khả Nhi xuống ngựa liền đứng bên cạnh Mạc Dạ Ly, không thèm nhìn người đàn ông kia. Cô chủ động nắm lấy tay Mạc Dạ Ly, cho dù không lên tiếng cũng thể hiện công khai sự quyết định của cô. Cô ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng nhìn sâu vào mắt Mạc Dạ Ly. Sau đó hướng về Tiêu Thương, kiên định nói: “Tôi đi theo huynh ấy.
Lời nói nhẹ nhàng, êm dịu lại như ngọc vỡ vang lên trong bóng đêm. Tô Khả Nhi đã quyết định lựa chọn người đàn ông của mình, đồng thời cũng tự tin đối diện với người đàn ông đang đứng trước mặt mình kia. Lúc cô nghe được tiếng cười của anh ta, trong lòng như đông cứng. Cô không biết vì sao anh ta lại tự tin như vậy, như là mình sẽ lựa chọn anh ta thì phải? Thực sự là buồn cười, làm như cô là kẻ ngốc không bằng?
Mạc dạ Ly xiết chặt tay nàng, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình, còn có một sự cảm kích, hắn thật không ngờ Tô Khả Nhi lại quyết định không chút do dự như vậy, hắn sao có thể buông tay chứ?
Trái lại người nào đó đang đứng đối diện, vẫn tự tin như cũ, chỉ khác biệt một điều là trên khuôn mặt tuấn tú thẹn quá hoá giận, ánh mắt hung ác loé lên lạnh lẽo như toà băng tuyết, như gió đêm lạnh toát ra từ trên ngườihắn, dưới ánh trăng mờ ảo càng làm tăng thêm sự đen tối. Ánh mắt toé lửa bắn vào đôi nam nữ trước mặt. Tiêu Thương nhếch môi, mở miệng: “Tô Khả Nhi, có cần bổn vương nhắc nhở cho ngươi, ngươi mới nhớ lại chuyện gì không?”
Câu nói này làm Tô Khả Nhi run rẩy, trái tim lạnh hơn, nhìn vào ánh mắt Tiêu Thương, cô biết anh ta nhắc nhở chính là chuyện đêm đó, là chuyện thất thân của cô đêm đó. Tô Khả Nhi thấy trong lòng tức giận, ý niệm trong đầu là đừng nói….đừng nói…Cô không thể tàn nhẫn với Mạc Dạ Ly, không thể làm tổn thương anh.
Cảm nhận được sự sợ hãi của Tô Khả Nhi, Mạc Dạ Ly lo lắng nhìn nàng, bàn tay to lớn khẽ ôm thắt lưng nàng, an ủi: “Khả Nhi, muội sao vậy?”
Ánh mắt u lãnh kia chăm chú nhìn theo bàn tay đang ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn kia, đuôi lông mày nhếch lên, nói: “Chẳng lẽ cần bổn vương nói rõ ràng hơn sao?” Nói thật ra, Tiêu Thương không thích thấy Mạc dạ Ly ôm Tô Khả nhi trước mặt hắn.
Tiêu Thương càng nói càng làm Tô Khả Nhi hoảng sợ, cô vội lên tiếng: ‘Được, tôi trở về với huynh.”
Câu nói này thốt ra làm người đàn ông kia đắc ý. Còn Mạc Dạ Ly ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Khả Nhi. Bằng trực giác, hắn biết nhất định Tô Khả Nhi có nhược điểm gì đó mà Tiêu thương nắm được. Rốt cuộc là gì khiến nàng sợ hãi như vậy? Rốt cuộc là gì khiến nàng nguyện ý buông tay hắn để đi theo Tiêu Thương? Nhìn khuôn mặt thanh tú đầy vẻ sợ hãi, làm tim mạc Dạ Ly đau đớn, nàng bị uy hiếp làm hắn lo lắng không thôi. Hắn xung động ôm chặt Tô Khả Nhi, thì thầm: “Đừng đi, đừng rời khỏi ta.”
“Mạc Dạ Ly…” Ánh mắt Tô Khả Nhi tràn ngập màn sương mù, sự chua xót trào lên. Trong lúc này với cô là tiến thoái lưỡng nan. Nếu cô ở lại, Tiêu Thương nhất định sẽ đem chuyện đêm đó nói ra, huống chi Tiêu Thương vốn là kẻ cay nghiệt, những lời anh ta nói ra nhất định sẽ làm tổn thương Mạc Dạ Ly, cô thực sự không biết nên làm gì bây giờ. Cô biết chuyện này sẽ phải nói cho Mạc Dạ Ly biết, nhưng cô hy vọng là do chính mình nói, chứ không phải là từ người khác.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội nói cho ta biết, ta giúp muội.” Mạc Dạ Ly khẽ hỏi.
Người sáng suốt đều nhận ra, nhất định là Tô Khả Nhi có chuyện, rốt cuộc là chuyện gì làm nàng sợ hãi như vậy? Sợ hãi đến cả người run rẩy?
Hình ảnh trước mắt như một chiếc trâm đâm vào ngực Tiêu Thương, đau đớn. Giờ phút này hắn chỉ muốn giết người, nhìn thấy nữ tử này được nam nhân khác ôm vào lòng, hắn bừng hiểu ra, đó là sự đau lòng.
Là đố kỵ! Hắn đường đường là một vương gia, muốn cái gì có cái đó. Nữ nhân mà thôi, hắn muốn nữ nhân nào mà chẳng được…
Đố kỵ? Thật buồn cười. Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Tô Khả Nhi…lại đây.”
Tô Khả Nhi trấn tĩnh, lùi ra khỏi vòng tay của mạc dạ Ly, nói nhẹ: “Đừng lo, muội không sao. Ngày mai huynh tới đón muội, chúng ta sẽ đi.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên đi về phía Tiêu Thương, trong đôi mắt tràn ngập sự oán hận. Tô Khả Nhi chưa từng oán hận người nào như vậy.
Tiêu Thương thấy nữ tử đang đi về phía mình, khoé môi nhếch lên nụ cười đắc ý. Nhưng khi chạm vào ánh mắt oán hận của nàng, sự đắc ý hoá thành kinh ngạc. Theo bản năng hắn quay đi, để che giấu sự bối rối của mình, hắn bước vào xe ngựa. Nói thật sự, dùng cách này để uy hiếp nàng, hắn không hề muốn.
Nhìn theo bóng dáng Tô Khả Nhi đi về phía Tiêu Thương. Mạc Dạ Ly cảm giác hốt hoảng, bất an mãnh liệt trào lên trong lòng. Hắn rất muốn bước đến giữ chặt nàng lại, nói cho nàng biết: cho dù xảy ra chuyện gì, hắn đều nguyện ý nhận thay nàng, chỉ cần nàng ở lại bên hắn.
“Khả Nhi….” Mạc dạ Ly không kiềm chế được gọi nhỏ.
Tô khả Nhi đang bước lên xe ngựa, quay đầu lại khẽ cười với hắn, rồi vào trong xe.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước. Tô Khả Nhi ngồi trong xe ngựa, không gian nhỏ hẹp làm cô hô hấp khó khăn.
Tiêu Thương biết mình đã dùng phương thức này để uy hiếp nàng, quả thực có chút hạ lưu, nói: ‘nếu ngươi ngoan ngoãn trở về, ta cũng không muốn đem chuyện đó nói ra.”
Lời còn chưa nói xong, Tô Khả Nhi đã phát hoả, trong bóng tối, cô trừng mắt với Tiêu Thương, hét lên: “Nhưng huynh đã nói, rốt cuộc huynh muốn tôi như nào huynh mới vừa lòng buông tha tôi? Tôi không phải là phạm nhân của huynh, cũng không phải là sủng vật của huynh, huynh rốt cuộc dựa vào cái gì…huynh..” Tô Khả Nhi còn chưa nói xong, liền cảm thấy thân hình tráng kiện kia áp đến, những lời đang muốn nói bị đôi môi kia mút lấy, cô mở to mắt, quên cả phải kêu lên, trong đầu trống rỗng…
Khi hồi phục là tinh thần phát hiện mình đang nằm trong ngực anh ta, không thể thoát ra…nụ hôn càng mãnh liệt…ngay cả hô hấp của cô cũng bị anh ta cường bạo đoạt lấy……
Chương 84
Trong xe ngựa, bầu không khí ám muội tràn ngập. Tô Khả Nhi cố gắng đẩy Tiêu Thương đang ép vào người mình ra, nhưng sức lức nhỏ bé không làm gì được, sự giãy dụa của cô càng làm người đàn ông kia tăng thêm ham muốn. Tô Khả Nhi tuyệt vọng, nhắm mắt lại, từ bỏ sự phản kháng giãy dụa, giống như một búp bê vải nằm im để mặc cho người đàn ông đó giày vò, tim cô lạnh lẽo.
Thấy Tô Khả Nhi không kháng cự, Tiêu thương cảm thấy nữ nhân dưới người mình giống như một người không có linh hồn. Tô Khả Nhi như vậy làm cho cả người hắn căng thẳng, ngừng mọi động tác, dục hoả trong người như bị một chậu nước lạnh dội vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn nữ tử đó, hai mắt nàng nhắm nghiền, một sự bất lực toát ra trên người nàng, tóc hỗn loạn, đôi môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt.
Một nữ nhân như tử thi như thế làm dục vọng của Tiêu Thương tan biến. Lòng hắn trầm xuống ngã vào trong ghế, thần sắc phức tạp bị bóng tối bao phủ, một nửa là người, một nửa là ác ma, hàng mi dài như chiếc quạt khép xuống.
Trên người không còn bị đè ép, Tô Khả Nhi lập tức thấy thoải mái, trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở của Tiêu Thương, làm cô muốn nôn. Tai cô áp xuống chiếc ghế, nghe tiếng bánh xe ngựa di chuyển, không biết là do tim lạnh, hay là đêm thu lạnh, mà Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cứ như vậy, không ai nói gì, một người nằm, một người ngồi dựa vào ghế, mãi cho đến khi xe ngựa đến trước cửa Tiêu vương phủ.
Xe ngựa dừng lại, phu xe cung kính lên tiếng: “Vương gia, đến Vương phủ rồi.”
Tiêu Thương ngước mắt lên, hất bào xuống xe trước, bóng dáng cao lớn bước đến cổng thì dừng lại, quay đầu lại như chờ đợi gì đó.
Tô Khả Nhi chậm rãi hít một hơi thật sâu, đi xuống xe ngựa. Đến bên người đàn ông kia, cô không nhìn mà đi thẳng vào trong phủ. Quản gia đã sớm đứng một bên chờ chỉ thị, thấy Tô Khả Nhi vào phủ, cười hỏi: “Tô cô nương đã trở về.”
“Quản gia, giúp tôi chuẩn bị bốn thùng nước ấm, tôi muốn tắm rửa.” Tô Khả Nhi lên tiếng.
Quản gia sửng sốt, dùng bốn thùng nước ấm? Bình thường tắm rửa dùng hai thùng là quá nhiều rồi, Tô Khả Nhi lại muốn dùng bốn thùng? Quản gia nghĩ chắc mình nghe lầm, hoặc là Tô Khả Nhi nhớ lầm, liền tươi cười hỏi lại: “Tô cô nương, bốn thùng nước ấm có nhiều quá không?”
“Trên người tôi rất bẩn, tắm một lần không đủ, tôi muốn tắm nhiều.” Tô Khả Nhi nói xong liền bỏ đi.
Quản gia không kịp phản ứng, ngây người ra, không ngờ thấy Tiêu Thương đứng ngay ở cửa, ánh đèn lồng chiếu vào hé ra khuôn mặt khó coi, quản gia hoảng sợ, lắp bắp: “Vương gia…Ngài đã trở về.”
Tiêu Thương giận chính là câu nói của Tô Khả Nhi, quản gia không thể hiểu được. Tiêu Thương nghe rất rõ những lời Tô Khả Nhi nói. Nàng mắng hắn bẩn? Mắng hắn làm ô nhiễm thân thể nàng? Nữ nhân này quả thực làm hắn vừa tức vừa hận, tựa như mỗi câu nói đều chọc giận hắn mới hài lòng.
“Vương gia, lão nô lập tức chuẩn bị nước ấm cho ngài.” Quản gia tận tâm lên tiếng, khó trách ông ta là một quản gia, khuya muộn rồi mà còn phải làm những việc vất vả này.
Tiêu Thương lạnh nhạt đồng ý, rồi quay người đi vào phòng.
Tô Khả Nhi trở về phòng mà tức giận nghiến răng nghiến lợi đá vào cửa phòng, làm vang lên tiếng động lớn. Cô thở phì phò, trong lòng điên cuồng gào thét, tên Tiêu Thương chết tiệt kia, thật là quá đáng, bất kể thế nào cũng phải có một kết thúc với anh ta, anh ta quả thực là khinh người quá đáng, quả thực là làm con người ta không thể nhịn được nữa, tên hạ lưu khốn kiếp, không biết xấu hổ dám lấy đêm thất thân đó để uy hiếp cô, nếu không phải vì cô lo lắng chuyện này hắn nói ra, nhất định sẽ làm cho Mạc Dạ Ly đau khổ, thì cô sẽ mặc kệ anh ta, đồ lưu manh.
Tô Khả Nhi đang tức giận, đúng lúc có tiếng gõ cửa: “Tô cô nương, nước ấm có rồi.”
“Mang vào đây.” Tô Khả Nhi trả lời.
Chỉ chốc lát, hai gia đình mang vào hai thùng nước nóng hổi, đặt vào sau bình phong, lúc đi ra, hướng về Tô Khả Nhi cung kính nói: “Tô cô nương, hai thùng khác sẽ được mang tới ngay.”
Tô Khả Nhi xua tay: “Không cần nữa, đã muộn rồi, các người cũng nghỉ ngơi đi.” Tô Khả Nhi đứng ở cửa nói, trong lời nói vẫn chứa sự tức giận, cô muốn cho tên đàn ông kia biết, là anh ta làm cho cô thấy người dơ bẩn, dơ bẩn làm người ta chán ghét. Lúc này, cô cũng mệt mỏi rồi, cần phải tắm rửa hai lần sạch sẽ.
Tô Khả Nhi đóng cửa lại, đi đến sau tấm bình phong, cởi quần áo ra, đi chân trần vào trong thùng nước, lập tức, toàn thân mệt mỏi bị làn nước ấm ôm lấy, cô dễ chịu nhắm mắt lại.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong, mấy ngôi sao nhỏ bé thưa thớt trên bầu trời, làm màn đêm càng thâm...

<< 1 ... 41 42 43 44 45 ... 73 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Cạm bẫy của ái thê Cạm bẫy của ái thê
Thục nữ PK Xã hội đen Thục nữ PK Xã hội đen
Tổng tài thử hôn Tổng tài thử hôn
Đời này mình Nàng nhất thế Đời này mình Nàng nhất thế
Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé! Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé!

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status