* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Số mệnh đã định đeo bám anh Tiểu Thuyết Hay

sũng!
Mưa to mãi không dứt , bốn phía trên những ruộng rau dưa xanh ngắt sau khi bị mưa rửa sạch lại có vẻ càng thêm tươi tốt. Tôi tựa như cô hồn dã quỷ, đứng ở một bên đường cái uể oải bước đi.
Đúng rồi, người nào đó sau một hồi bị mưa to xối xả còn có thể có sức sống bừng bừng, còn tôi vẫn là làm không được.
Tìm không được đường trở về, tôi chỉ có thể dựa vào con đường ban đầu trở về, mưa quá lớn, không bao lâu toàn thân tôi đều ướt đẫm, không những vậy còn lạnh tới rùngmình.
Không biết đi bao lâu, tầm mắt tôi rốt cục cũng mơ hồ thấy được thị trấn nhỏ trong mưa phùn mênh mông, tôi mỉm cười, ai, cuối cùng xem như đã trở lại.
Đi khỏi một đoạn đường, tôi phát hiện ngã tư đường quen thuộc, sau đó dựa vào trí nhớ, tôi tìm được căn phòng nhỏ, cốc cốc cốc, tôi vội vàng gõ cửa.
Bên trong tựa hồ thực im lặng, tôi gõ nửa ngày cũng không có người đáp lại, nhất thời trong lòng hoài nghi, những người đó có phải hay không đều đã về nhà ?
Nhất thời, tôi càng thêm cảm giác khổ sở , như vậy có phải đã đường cùng rồi không? Bà cô hiện tại một đồng cũng không có, như vậy thì đi rồi, chẳng lẽ tôi phải lưu lạc đường cái làm ăn xin sao?
Tôi căn bản là không biết đường trở về thôn nhỏ, khi phải ngồi máy kéo đến choáng váng người, tôi căn bản là không có thấy rõ đường xá chung quanh, nếu bọn họ đều đi rồi, tôi phải làm sao bây giờ?
Không khỏi lộ ra vẻ mặt như khóc tang, trấn nhỏ bị mưa rửa sạch, người đi đường tránh mưa cước bộ đều rất nhanh, chỉ có tôi khờ ngồi ngây ngốc trước cửa phòng nhỏ, sau đó tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, tôi phát hiện thân thể chính mình càng ngày càng lạnh lẽo, nhất thời cho rằng, tôi không phải là đã chết như thế này sao?
"Nha, Bảo Châu." Tôi đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, là Vưu Vụ, nhất thời trong lòng vui mừng không thôi, Vưu Vụ ở đây, nhóm bạn hữu cũng đều ở đây, Vưu Vụ ở chỗ này, hẳn Vưu Hoà cũng vậy.
"Ai." Tôi mạnh mẽ đứng lên, nghĩ đến muốn đặc biệt mỉm cười mỹ lệ, lại chỉ sau một giây tầm mắt càng thêm mơ hồ, một tiếng trống vang lên, tôi không hề báo trước liền gục xuống.
Tuy rằng té xỉu, chung quanh phát sinh một ít thanh âm tôi vẫn còn miễn cưỡng có thể nghe được, tôi nghe được Vưu Vụ vội vàng gọi người, nghe được tiếng Hầu Tử trao đổi, tiếng Trình Tư trách cứ, tiếng mắng chửi người của Lục Hạo Nhiên......
Vưu Vụ nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại bạn tốt của cô Bảo Châu, đang lúc u buồn, Bảo Châu bỗng nhiên liền xuất hiện ở trước cửa, thân ảnh đang ngồi ở kia nhìn qua thập phần nghèo túng đáng thương, nữ nhân nhìn đều cảm thấy đau lòng, Vưu Vụ nhịn không được quay đầu nhìn nhìn ca ca bên cạnh, tốt lắm, ca ca cũng có vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ có thể nói, là kinh hỉ......
Đang lúc cô muốn đi lên nói chuyện với Bảo Châu, bỗng nhiên, Bảo Châu liền như vậy hoa lệ lệ té xỉu ở trước mặt của cô, may mắn ca ca nhanh tay lẹ mắt, giây tiếp theo liền tiếp được thân thể của cô chuẩn bị hôn lấy mặt đất , ngay cả lôi kéo, ca ca đem Bảo Châu đang hôn mê mang vào phòng ngủ nhỏ đằng sau , nhất thời, mấy người bạn hữu bắt đầu quở trách anh.
"Tôi nói Tiểu Tam, bình thường tôi dạy anh như thế nào, gặp được phú bà phải nắm chặt, làm tiểu bạch kiểm cũng rất thịnh hành." Trình Tư ngữ điệu mang ý trách cứ nói: "Người ta tự động đưa lên cửa, anh còn giả bộ thanh cao cái gì."
Vưu Hoà không nói gì, theo Vưu Vụ dặn dò, để Vưu Vụ mang Bảo Châu toàn thân ướt đẫm đổi sang quần áo khô, sau đó lại kêu đầu ngỗng đi ra ngoài tìm bác sĩ, kết quả chính mình gió êm sóng lặng chạy đi chơi ở bàn máy tính trước mặt.
Lục Hạo Nhiên thấy thế, nghĩ muốn lấy khối đậu hủ đâm chết chính mình: "Tôi nói Tiểu Tam, anh khi nào lạnh lùng như thế ? Cho dù người ta là nữ nhi của tỷ phú giàu có, đó cũng không phải có thể tự lựa chọn a."
Hiện tại mọi người đều biết, thì ra cô chính là Triệu Minh Châu a, khó trách lúc trước hỏi cô về dòng họ, cô ấp úng, vừa vặn Trình Tư lên tiếng phụ hoạ, mọi người liền quên đi việc này.
Cho tới bây giờ mọi người đều không thể tin, bọn họ thế nhưng lại được gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết trên Internet đặc biệt kiêu ngạo, khoe khoang, đặc biệt hoang phí, đặc biệt tiêu sái Triệu Minh Châu.
Nghe nói, cô là một hoa hoa tiểu thư, cả ngày ở cùng rất nhiều soái ca **......
Nghe nói, cô có tính khoe khoang đến cực điểm, thậm chí lấy vàng để làm quần áo......
Nghe nói, cô yêu đương rất bạc tình, bụng dạ nham hiểm......
Nghe nói, nghe nói......
Nghe nói bất quá cũng là nghe đồn mà thôi, nhìn xem Bảo Châu trước mắt, trừ bỏ bộ dạng ở ngoài giống nhau như đúc, hành vi cử chỉ làm sao giống một vị thiên kim tiểu thư kiêu ngạo?
Bảo Châu đối với Vưu Hoà tình cảm mọi người đều chính mình mắt thấy rõ ràng, Vưu Hoà, tiểu tử kia rõ ràng để ý, lại không nên làm ra việc đuổi người ta đi, nhóm bạn hữu xem xét với nhau vài lần, trong mắt liền hàm nghĩa như sau –
Lục Hạo Nhiên chớp chớp đôi mắt: "Tôi cảm thấy anh ta thuần túy là lòng tự trọng làm bậy, cho rằng cùng cô ấy ở cùng một chỗ không có kết quả, kẻ nhát gan sợ đau lòng mà thôi."
Trình Tư cụp ánh mắt xuống, trước mắt hàm nghĩa là: "Anh ta căn bản chính là ghen tị, nhìn đến tấm ảnh ảnh chụp kia, soái ca đó bộ dạng so với Lưu Đức Hoa còn có mùi vị nam nhân hơn."
Vưu Hoà phiền chán vò vò tóc, đối với mấy anh em ngây thơ này cùng ăn ý hành động, vừa bực mình vừa buồn cười.
Vưu Hoà lên tiếng: "Được rồi, mấy người đừng ở đó suy nghĩ bậy."
Trình Tư hỏi: "Anh vẫn còn muốn đuổi người ta đi sao?"
Vưu Hoà cười khổ, anh làm sao không khó xử, đem chính cô gái mình thích đẩy ra bên ngoài, thật đúng là bị nhóm bạn hữu đoán trúng, anh chính là ghen tị, chính là lòng tự trọng làm bậy, chính là không thể tiêu tan ý nghĩ việc bọn họ khác biệt về gia thế......
Đúng vậy, thừa nhận đi, anh rất thích cô gái kia.
Nhưng là, thích chỉ là thích, bọn họ không phải những người cùng đường, anh bất quá chỉ là kẻ nghèo hàn, cô ấy lại là thiên kim tiểu thư, làm sao nguyện ý chịu đựng kinh tế đè ép để đi theo anh?
Chương 26 - Rối rắm ai
Chờ lúc tôi tỉnh lại, chung quanh là căn phòng quen thuộc của tôi, chính là phòng ngủ nhỏ ngày đó thiếu chút nữa đã thất thủ, qua rồi, Vưu Vụ vào, thấy tôi tỉnh lại, hét to vài tiếng, sau đó chạy đến bên người tôi hỏi. "Cô tỉnh rồi, thật tốt quá, anh, Bảo Châu tỉnh". Vừa kêu xong, Vưu Vụ liền vỗ vỗ miệng mình bộp bộp, cười tủm tỉm nói. "À, hiện tại không thể gọi cô là Bảo Châu, cô họ Triệu, gọi Triệu Minh Châu".
Tôi bất đắc dĩ, nhìn tình hình, hẳn là bọn họ đều đã biết.
Vưu Vụ kêu to, giây tiếp theo, mấy người bạn đều vọt vào phòng ngủ, người đầu tiên là Trình Tư, Trình Tư hôm nay càng thêm chói mắt, hắn lắc mông, kì dị nói. "Tôi nói cô Bảo Châu, rỗng tuếch không rỗng tuếch? Tịch mịch không tịch mịch? Muốn tôi bồi cô sao?".
Tôi bật cười, tên này, cả ngày trong óc toàn nghĩ cái gì đâu.
Đi vào sau là Lục Hạo Nhiên, thấy tôi tỉnh lại, Lục Hạo Nhiên lật đật, nói. "Cô còn nhớ tôi không a?".
Tôi nghi hoặc nhìn hắn. "Tôi không mất trí nhớ, đương nhiên nhớ rõ".
"Không, cô mất trí nhớ". Lục Hạo Nhiên nói không đầu không đuôi, mọi người đều nghi hoặc nhìn hắn. "Cô nói cô mất trí nhớ, sau đó chỉ nhớ mỗi tên tiểu tử Vưu Hòa kia, cuối cùng sống chết quấn lấy hắn, ha ha, tôi không tin hắn không tiếp nhận cô". Đây là kế sách của Lục Hạo Nhiên, tuy thật điên khùng, nhưng xuất phát từ lòng tốt của hắn, tôi không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ, tuy rằng mọi người đều biết thân phận của tôi, nhưng thái độ so với lúc trước đối xử với tôi không khác biệt gì, chứng minh là thực tế họ cũng không trách tội tôi đã gạt họ.
Nước mắt của tôi nhịn không được tuôn ra nơi hốc mắt, nhìn mấy người bạn tốt, cảm động nói. "Cảm ơn mọi người".
Cảm ơn mọi người dù đã biết tôi lừa gạt mọi người, mà vẫn tiếp nhận tôi như thế...
Cảm ơn mọi người đã buồn rầu cho chuyện tình cảm của tôi...
Cảm ơn mọi người, có mọi người làm bạn thật là tốt quá...
"Nhưng mà, Hạo Nhiên, tôi không thể lại làm thế, tôi đã lừa gạt mọi người một lần, không thể tiếp tục nói dối". Tôi lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Lục Hạo Nhiên.
Ánh mắt bất giác hướng ra ngoài cửa, Vưu Hòa có ở đây không?
Nếu anh ở đây, sao lại không vào nhìn tôi? Là còn trách tôi, còn tức giận sao?
Nếu không ở đây, có phải ý muốn nói về sau tôi thật sự không còn hy vọng nào?
Mọi người đứng đó nhìn bộ dáng không yên lòng của tôi, nhịn không được thở dài, nói. "Yêu trúng tên Vưu Hòa cay độc với nữ giới...".
"Minh Châu, cô có tính toán gì không?".
Tôi mỉm cười, nói. "Gọi tôi là Bảo Châu đi, Minh Châu là chị gái tôi".
A?
Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu nghi hoặc nhìn tôi.
"Tôi có một chị gái song sinh, chính là người mọi người đã nhìn trong ảnh chụp trên báo, chị ấy thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, cho nên rất nổi tiếng...". Tôi bất đắc dĩ nhún vai, nói. "Tôi thì, cả ngày ở nhà làm sâu gạo, không ai biết sự tồn tại của tôi".
Trình Tư là người đầu tiên xáp lại gần. "Nói như vậy, người thân mật cùng đàn ông trên báo, không phải cô?". Tôi còn chưa kịp trả lời câu hỏi của hắn, hắn đã nhảy dựng lên, sau đó hét to. "Vưu Hòa ngươi nghe không, cô ấy không phải người thân mật với đàn ông đó đâu!".
Ý tứ chính là, cô ấy trong sạch, đừng rối...
Hóa ra, Vưu Hòa vẫn đang đứng ngoài cửa nghe lén bọn tôi nói chuyện bên trong, Trình Tư chạy ra ngoài, nói nói gì đó, nhìn vẻ mặt Vưu Hòa 囧, Trình Tư cười gian ha ha, nói. "Còn nói không cần, còn không đi vào giải thích với người ta, ngươi xứng đáng cả đời làm tiểu tam".
(*tiểu tam = người thứ 3 trong quan hệ tình cảm của người khác = kẻ phá hoại tình cảm)
Vưu Hòa cảm thấy có chút sợ sợ, không nghĩ tới suy nghĩ cả nửa ngày, chuyện tình rùm beng trên báo làm anh ghen tị lại là...
Nhưng, Vưu Hòa vẫn không khỏi có chút ảm đạm, tuy rằng như thế, cô ấy vẫn là một thiên kim đại tiểu thư, cho dù hiền hòa thân thiết, nhưng anh và cô chung quy không phải là người cùng một thế giới...
Chương 27 - Vưu Hòa lạnh lùng
Tôi nghe được tiếng Trình Tư nói bên ngoài, không khỏi có chút nghi hoặc và kích động, chẳng lẽ Vưu Hòa ở đây?
Giở chăn ra, tôi muốn xuống giường, lại bị Vưu Vụ ngăn lại, ngữ khí Vưu Vụ vô cùng lo lắng nói. "Cô đừng lộn xộn nha, cô mới bất tỉnh hết một buổi sáng, hiện tại thân thể rất yếu, không thể lộn xộn, nếu cô muốn gặp anh trai tôi, tôi sẽ dắt anh ấy tới cho cô gặp". Nghe Vưu Vụ nói như vậy, tôi liền nhu thuận ngồi bên giường, đợi.
Vưu Vụ ra ngoài không lâu, Vưu Hòa thực bước vào, nhìn thấy người đàn ông tôi yêu, trong lòng tôi có chút cảm giác quái dị, nhưng chút cảm giác này đến tột cùng là cảm giác gì, thì tôi không nói được...
"Cô khá hơn rồi". Vưu Hòa ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên nói.
Lúc này, Vưu Hòa ngồi trên ghế dựa sát vào tường, bắt chéo chân, mặc dù nói chuyện với tôi, nhưng mắt không hề nhìn tôi.
Nghe được anh nói như vậy, tôi miên man suy nghĩ, chẳng lẽ tên này muốn đuổi tôi đi?
Vì thế tôi lập tức nói. "Không khỏe". Vừa nói xong, thấy Vưu Hòa cau mày nhìn về phía tôi, tốt lắm, rốt cuộc anh cũng chịu nhìn tôi.
"Cô làm sao, muốn đi tìm bác sĩ khám không?". Khẩu khí Vưu Hòa hỗn loạn lo lắng, trong lòng tôi nhất thời ấm áp, nhìn biểu tình anh lo lắng cho tôi, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong lòng nổi lên ý định muốn chọcghẹo ý tứ của anh. "Tôi không khỏe, thật không khỏe, toàn thân cao thấp đau muốn đòi mạng".
Vưu Hòa đứng dậy, vừa nói vừa hướng ra ngoài cửa muốn chạy đi. "Tôi đi tìm bác sĩ cho cô".
Tôi hoảng, thấy anh sắp đi, nếu thật tìm bác sĩ tới, không phải sẽ mắng tôi sao? Vì thế tôi la lên "ôi" một tiếng, cố gắng bày ra bộ dáng thống khổ, lăn qua lộn lại trên giường.
Vưu Hòa thấy thế, tiến lên kéo tôi, hỏi. "Cô làm sao vậy? Sao lại bị như vậy?".
Trong lòng tôi âm thầm ca hát, biểu hiện của anh rõ ràng là để ý đến tôi, vậy đến tột cùng là vì sao lại muốn đẩy tôi đi xa?
"Vưu Hòa, anh đừng chối nữa, rõ ràng anh thích tôi, vì sao lại cố tình tỏ ra lạnh lùng?". Tôi khôi phục bình thường, không quậy nữa, nằm trên giường nhìn Vưu Hòa nói. "Chẳng lẽ như vậy anh mới vui sao?".
Vưu Hòa thấy tôi bỗng nhiên hồi phục "khỏe mạnh", cau mày, rất khó chịu nói. "Cô lại gạt tôi?".
"Tôi bất đắc dĩ chứ bộ, lần trước cũng vậy, mà lần này cũng vậy". Tôi ngồi xuống kéo kéo tay Vưu Hòa, hỏi. "Chẳng lẽ anh không để ý tôi, không thích tôi chút nào sao?".
Thân thể Vưu Hòa hơi hơi run lên, tay cô thật nhỏ bé mềm mại, nắm lấy tay anh, làm anh bỗng nhiên thấy hạnh phúc mỹ mãn...
Chẳng lẽ, anh thật sự đã rơi vào tay nữ lừa đảo này rồi sao?
Không, không thể, anh không thể nhận thua nhanh như vậy được, ai biết cô ta có thật lòng hay không, ai biết được cô ta có coi đây là trò đùa hay không, ai biết được cô ta sẽ duy trì tình yêu với anh bao lâu?
Trước đây từng xảy ra tình trạng này rồi, một số cô gái trẻ vì diện mạo tao nhã điển trai bề ngoài của anh, tấn công anh tới tấp, một khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí còn khoa trương muốn nhảy xuống sông tự sát, lòng anh mềm yếu, còn tưởng cô ấy yêu anh điên cuồng cực hạn.
Kết quả tiếp xúc với anh không bao lâu, các cô gái đó liền bắt đầu ghét bỏ anh, nói anh không hiểu lãng mạn, không có phong độ đàn ông, hoặc nguyên nhân kinh tế, đều chia tay với anh.
Không phải lần đầu tiên anh yêu ai đó, nhưng mỗi lần yêu anh đều yêu thật lòng.
Vậy mà, tấm lòng chân thật đổi được một mảnh thương tâm, những cô gái ngày xưa tấn công theo đuổi anh muốn chết, giờ ra đường gặp mặt giống như người xa lạ bình thường.
"Đúng". Vưu Hòa nói, anh cảm nhận được mình tàn nhẫn, anh hiểu tâm ý chính mình, hiểu tâm ý cô, nhưng tổn thương cũ vẫn còn trước mắt, anh tự nhủ với bản thân, về sau không bao giờ để cho chuyện như vậy phát sinh lần nữa.
Nay, Bảo Châu cũng giống như những cô gái kia, luôn miệng nói yêu anh, nhưng nếu thật sự ở cùng một chỗ, về sau liệu có đi cùng anh đến cuối đường?
"Đúng!". Vưu Hòa buộc chính mình tàn nhẫn, buộc chính mình phải làm bộ lạnh lùng, giấu giếm cảm xúc. "Cô nói dối tôi, tôi đối với cô, một chút cảm tình cũng không có".
Thế giới của tôi vì một câu của Vưu Hòa, nháy mắt đã nổi dông bão mưa to tầm tã, tôi nghĩ tới ca từ của bài hát "Bầu trời của tôi màu xám, bầu trời tôi yêu lại màu xanh...".
"Ha ha...". Lại một lần nữa, bị người đàn ông thứ ba cự tuyệt, tôi không khỏi cảm thấy có chút khổ sở. "... Là vậy, là tôi tự mình đa tình". Thế giới của tôi mưa rền gió dữ, nhưng chẳng bao lâu sau khi mưa rền gió dữ ngừng, là vạn dặm trời quang.
Vưu Hòa, anh đã quên rồi sao? Tôi là tiểu cường đánh không chết, anh cứ lần lượt cự tuyệt tôi, không có nghĩ tôi sẽ buông tha cho anh!
(*tiểu cường = con gián >"< ta ghét gián lắm)
Chương 28 - Nhật ký Tiểu Cường 01
Trải qua một trận nháo như vậy, không khí giữa hai người khó tránh khỏi có chút xấu hổ, ví dụ như, thời điểm hai người tình cờ chạm mặt, đám bạn hữu vốn ầm ầm như chợ vỡ, lại đột nhiên im lặng xuống.
Im lặng như vậy, trong không khí nhất thời có chút quỷ dị, có chút quái dị........ (Min: @@... hai từ này nó có khác nhau k a? Tuy nhiên nguyên văn nó là thế đấy ^^~)
Tôi vụng trộm hỏi Vưu Vụ, hỏi cô ấy xem cô ấy đối với tình cảm của tôi có cảm thấy buồn cười hay không, kết quả Vưu Vụ nói cô ấy nhất định sẽ ủng hộ tôi tới cùng, bởi vì cô ấy muốn tôi trở thành chị dâu của mình, sau đó Vưu Vụ còn nói cho tôi một bí mật.
Vưu Hoà sau khi tốt nghiệp trung hỏi bởi về kinh tế gia đình không cho phép, nên không học đại học, vốn định lên trấn trên làm công nhân, nhưng kết quả Lục Hạo Nhiên vốn yêu thích nghiêm cứu, cha anh ta lại là một người giàu có, vì thế nên anh ta liền mua lại mạng lưới này để anh từ từ nghiên cứu.
Vưu Hoà là do Lục Hạo Nhiên mời đến hỗ trợ, Vưu Hoà và Lục Hạo Nhiên đều có kĩ thuật máy tính, Lục Hạo Nhiên là do học đại học mà biết, mà Vưu Hoà chính là mỗi ngày lên trang web tự học.
Cho nên, Vưu Hoà ở lại làm công cho Lục Hạo Nhiên, trong khoảng thời gian này, Vưu Hoà vẫn ở lại đâu, vì vậy trò chơi đã được nghiên cứu phát triển không sai biệt lắm, bối cảnh, chủ đề âm nhạc đều đã được hoàn thành, hiện tại đang tiến hành kiểm tra nội bộ, chưa có công khai ra ngoài, ngoại trừ vài bạn bè quen thân trước đó.
Vưu Hoà không quan tâm đến tôi, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng lười, trong lòng tôi cảm thấy, anh ấy căn bản chính là cố ý lảng tránh, nếu thật sự là đối với tôi không có cảm giác, thì chẳng sợ nhìn nhiều một chút cũng sẽ không động tâm.
Vì thế tôi lại hạ quyết tâm, đối với Vưu Hoà lạt mềm buộc chặt, tuy rằng anh bình thường lạnh nhạt, nhưng tôi sẽ không nhụt chí.
Qua mấy ngày như vậy, quá trình học tập của Vưu Vụ vì tôi mà bị chậm trễ mất mấy ngày, bây giờ cô ấy không thể không trở về, liền tội nghiệp nhìn tôi, nói: "Kỳ nghỉ của tôi hết rồi, nếu không trở về, hiệu trưởng nhất định sẽ cáo trạng với bà nội." Cô ấy đang cố gắng làm một cô cháu gái ngoan ngoãn, nếu nháo như vậy, chẳng phải sẽ đem hình tượng quang vinh của mình ở trong lòng bà nội phá huỷ sao?
Vì thế tôi nói với Vưu Vụ: "Cô đừng lo lắng cho tôi, trở về hảo hảo đọc sách đi." Vưu Vụ bằng tuổi Tiểu Tứ, nay đang học trung học.
Vưu vụ gật gật đầu, chuẩn bị vài thứ rồi tan vị xe trở về.
Chỉ còn tôi ở lại, Vưu Hoà không để ý tới tôi, tôi cùng nhóm bạn chơi bời náo nhiệt, trò chơi kia còn chưa có tên, tôi khổ công suy nghĩ xem nên đặt tên gì cho ổn.
Trò chơi này hình ảnh, phong cảnh đều thực quá thật, cấu hình nhân vật cũng thực tinh chuẩn, rất nhiều trò chơi đều đem chủ yếu nhân vật xây dựng thành kiểu yêu nghiệt rõ ràng, hoàn toàn là dựa vào phương diện này để quảng cáo, nhưng mà trò chơi này hình tượng nhân vật được xây dựng thực bảo thủ, nơi cần che tất cả đều che đi hết, quần áo là do ngốc đầu nga thiết kế, nhân vật là Trình Tư thiết kế, thiết kế của toàn bộ trò chơi tôi cũng không hiểu lắm, chỉ biết đại khái là, nhìn hình ảnh trong trò chơi, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một cái tên 'Tử triền lạn đánh'* như vậy.
*: muốn nói đến...

<< 1 ... 5 6 7 8 9 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Cạm bẫy của ái thê Cạm bẫy của ái thê
Thục nữ PK Xã hội đen Thục nữ PK Xã hội đen
Tổng tài thử hôn Tổng tài thử hôn
Đời này mình Nàng nhất thế Đời này mình Nàng nhất thế
Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé! Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé!

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status