là ngày để thổ lộ? Vì sao ta nhận thấy mọi người bên cạnh đều được người ta thổ lộ , mà đến ta lại không có?"
Lục Hạo Nhiên thực không khách khí đả kích anh: "Bởi vì anh là gay." Lục Hạo Nhiên thích kêu nhân yêu, là vì anh rõ ràng nhất về nam nhân, cả ngày bộ dạng so với một con bướm đều giống nhau, cho nên gay là từ chuyên dụng của Lục Hạo Nhiên.
Trình Tư hừ một tiếng, không để ý tới anh, đi đến bên cạnh tôi, nói với tôi: "Cô có ánh mắt rất đẹp, ta nói cho cô, tuy rằng ta vẫn hy vọng Tiểu Tam làm tiểu bạch kiểm, thế nhưng là cô thích hắn, bạn hữu như ta liền giúp cô."
Ta làm ra bộ dạng giống như đang thực ủ rũ nói: "Anh ta cũng không để ý ta." Còn tại trước mặt nhiều người đang tức giận nhìn trừng trừng việc cự tuyệt ta thổ lộ, aiz, may mắn cũng là ta, nếu đổi thành một cô gái khác, bảo đảm đứng ngay tại chỗ khóc lóc cho anh ta xem.
Trình Tư hướng ta liếc mắt đưa tình, nói: "Ta biết nhược điểm của tiểu tử kia, nói cho cô, đợi lát nữa cô dùng cái này đi chỉnh anh ta."
Đầu ngỗng bỗng chốc hoàn hồn phát hiện ánh mắt quái dị của Trình Tư, vì thế hỏi: "Tư, ánh mắt anh làm sao vậy, có bệnh tật gì cần gặp bác sĩ không?"
"Đi chết đi". Trình Tư rống anh, Lục Hạo Nhiên nói: "Bán đứng bạn hữu, cũng thực không tốt đi."
Trình Tư chậc chậc nói: "Anh không thường nghe nói, nói xấu Tiểu Tam thực mất mặt sao, hiện tại người ta có thể làm phụ nam đàng hoàng, anh cũng nên lùi bước đi ."
Lục Hạo Nhiên mặt một trận rét lạnh, chớp mắt bỏ chạy lấy người không quên chửi anh.
Vưu Vụ tiến lên hỏi tôi: "Thì ra cô thích anh tôi, nhìn thấy các người bình thường đối chọi đánh nhau , hoá ra lại là oan gia a."
Tôi mặt đỏ lựng lại có chút ngượng ngùng: "Tôi cũng là gần đây mới phát hiện tâm ý chính mình, Tiểu Vụ, cô sẽ không trách tôi chứ "
Vưu Vụ lắc đầu, nói: "Tôi trách cô làm cái gì, kỳ thật anh tôi, chính là nói năng chua ngoa nhưng trong tâm đậu hủ , cô quấn lấy anh ấy, nếu không thừa nhận thì chính anh ấy thiệt thòi".
Trong lòng tôi một hồi kích động , bạn tốt trong nhóm đều ủng hộ tôi theo đuổi Vưu Hoà, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, chính là tôi quên, người vẫn đi theo phía sau, Lữ tiên nhân theo từ nhà ga tới hiện tại, cổ họng không phát ra một tiếng, cũng không nói một câu, không nhanh không chậm đi theo tôi, tôi cũng thiếu chút nữa liền quên sự tồn tại của anh ta .
Tôi vừa quay đầu nhìn, Lữ tiên nhân kia liền dùng một loại ánh mắt thâm tình và tuyệt vọng cộng thêm bị thương nhìn tôi, bộ dáng kia làm cho người ta nhìn rất đau lòng, vì thế tôi cảm thấy kì lạ hỏi: "Nam nhân kia tại sao còn đi theo tôi?"
Trình Tư hay nói giỡn: "Hôm nay là ngày thổ lộ nha, nói không chừng anh ta đến đây thổ lộ với cô ."
Tôi mắng một câu bệnh thần kinh, bỗng nhiên nhớ tới tỷ tỷ song sinh, tỷ tỷ song sinh cùng với tôi bộ dạng đều giống nhau là không hề sai, người này vẫn đi theo tôi, có phải hay không cũng nhận sai người?
Chẳng lẽ, anh ta đem tôi trở thành tỷ tỷ của tôi?
Tôi nghi hoặc nhìn Lữ tiên nhân đi phía sau , quay đầu nói với nhóm bạn hữu: "Tôi đi tới phía sau một lát."
Đi xuống bên cạnh Lữ tiên nhân, ta hỏi: "Anh là không phải quen biết chị của tôi chứ?"
Lữ tiên nhân cười, gật đầu.
Trong lòng tôi kích động vạn phần, tôi đã nói rồi, chị tôi còn không phải một người rất đào hoa sao, vì thế lại hỏi: "Anh có biết tôi là ai không?"
Lữ tiên nhân gật đầu.
Ánh mắt ta vòng vo lưu chuyển, hỏi: "Chẳng lẽ là chị tôi nhờ anh đến giám thị tôi?"
Lữ tiên nhân sắc mặt khẽ biến, có chút kinh ngạc, có chút bất đắc dĩ.
"A, thật là chị ấy phái người đến giám thị tôi,chị ấy biết tôi hiện tại đang ở nơi nào sao?" Tôi vừa nghi hoặc hỏi anh ta, có lẽ anh ta ở trên thuyền cứu tôi, chính là bởi vì làm theo lệnh của chị .
Bất quá ta càng thêm nghi hoặc, một đại soái ca như vậy, khí chất phi phàm , vì lý do gì lại bị chị của tôi biến trở thành tiểu tử sai vặt .
Lữ tiên nhân gật đầu, từ túi xuất ra danh thiếp, tôi vừa tiếp nhận liền thấy, một chuỗi số điện thoại quen thuộc nhất thời cuốn hút vào trong đầu , tôi vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài: "Đây là lão chị làm ?"
Lữ tiên nhân lại từ đâu xuất ra giấy trắng cùng bút, ở mặt trên viết viết họa họa, sau đó đưa cho tôi, mặt trên viết nói: "chị cô lo lắng cho cô."
Tôi càng thêm thở dài, nói với anh ta: "Anh trở về đi, tôi tạm thời sẽ không chạy loạn, chị ấy đặc biệt bá đạo, anh nghe theo cô ấy, để xảy ra sự cố như vậy."
Lữ tiên nhân lắc đầu, lại viết lên trên giấy: "Khi tôi cứu cô ,yết hầu đã bị thương, hiện tại không thể nói chuyện, nếu trở về chị của cô khẳng định ghét bỏ tôi, tôi trước tiên ở lại nơi này"
Tôi bất đắc dĩ , nhìn anh hỏi: "Anh thích chị của tôi?" Chuyện động trời khiếp sợ a, chị của tôi biến thái như vậy cũng có người thích.
Lữ tiên nhân gật đầu, tuyệt không thẹn thùng.
Tôi kịch liệt lay động một chút, Lữ tiên nhân a Lữ tiên nhân, anh để chị tôi nắm trong tay xem như xong đời .
Bỏ qua thân phận, tôi không còn để ý tới Lữ tiên nhân, sau khi cùng nhóm bạn hữu ăn cơm, chúng tôi lại cùng tới một phòng nhỏ, đóng cửa lại, khiến cho Lữ tiên nhân ở ngoài cửa ngăn chặn liên hệ cùng nơi này.
Vưu Hoà đã sớm đã trở lại, không cùng chúng ta ăn cơm, một người đến nơi nào đó chơi đùa.
Từ bên ngoài mang theo Fastfood, kỳ thật là do vài bạn hữu đưa ra chủ ý, Trình Tư lấm la lấm lét đối với tôi chớp chớp ánh mắt, sau đó đẩy tôi một phen, tôi mang theo hộp Fastfood, học Vưu Vụ mềm nhẹ thanh âm, ôn nhu quyến rũ nói: "Vưu ca ca a, anh đã đói bụng rồi đi, em mang cho anh này nọ trở về ăn." Nói xong, mọi người ở đây bao gồm chính tôi, đều lập tức run rẩy.
"Tôi từ lúc nào trở thành ca ca của cô ?" Vưu Hoà run lên thân mình, thực không khách khí bỏ hộp Fastfood trong tay tôi , rồi đứng lên.
Nhóm bạn hữu thấy vậy, Trình Tư nói: "Nhiên, chúng ta giống như quên một chuyện, đi, hiện tại nên đi làm luôn."
Vì thế, nhóm bạn hữu mang theo Vưu Vụ, cùng nhau hoa lệ lệ lui thân, nhất thời, hiện trường chỉ còn lưu lại tôi cùng Vưu Hoà......
Chương 23 - Thân phận bị xuyên qua
Tôi nhìn chằm chằm Vưu Hoà ăn cơm, tướng ăn của anh không phải thực lịch sự, từng ngụm từng ngụm lớn phóng vào miệng, ánh mắt còn không rời khỏi màn hình máy tính, nhưng anh giờ phút này cũng không khó nhìn, có thể là bởi nguyên nhân anh vốn đã rất đẹp trai đi, tôi thở dài, đại soái ca chính là đại soái ca, dù có làm nhiều chuyện chướng tai gai mắt , vẫn làm cho người ta cảm thấy tú sắc khả cơm.
Vưu Hoà liếc tôi một cái, anh phát hiện tôi đang rình coi anh, vì thế nói: "Tôi muốn uống nước."
"Tôi lập tức lấy." Tôi đứng dậy, lập tức đến chỗ bình nước uống lấy ra một cái chén, rót cho anh một chén nước.
Đưa đến trước mặt anh, nói: "Anh chầm chậm uống."
Vưu Hoà giống như thói quen , vì thế lại nói: " Bả vai tôi đau."
Tôi lập tức đứng lên, nói: "Tôi mát xa cho anh."
Theo đuổi ai, theo đuổi người ta thì khẳng định yêu cầu người ta được rồi, tuy rằng trong lòng tôi thầm mắng anh là đại nam nhân tà ác, nhưng vẫn là một bộ cam tâm tình nguyện đứng lên đi ra phía sau anh bắt đầu mát xa.
"A, ai, nhẹ chút." Vưu Hoà kêu lên.
"A A A" Tôi 'a' cả ba tiếng, động tác nhẹ bớt.
"Uy, quá nhẹ, một chút thoải mái đều không có." Vưu Hoà lại bảo.
"Được" Tôi lại tăng thêm sức lực, ở trên vai anh liều mạng xoa bóp vài cái.
"Ôi, cô muốn lấy mạng tôi a." Vưu Hoà rống giận, bỏ tay của tôi ra nói: "Đi đi đi, đi chơi chỗ khác."
Tôi nổi giận, lập tức phát ra Hà Đông sư tử rống: "Vưu Hoà, đừng cho là tôi thích anh thì anh có thể đem tôi làm nha hoàn sai khiến nha, coi chừng tôi giết anh."
Vưu Hoà vẻ mặt không tin:"Cô không nói cô yêu tôi yêu muốn chết sao? Tôi mà chết, cô không phải sống không bằng chết sao."
Tôi tức giận, tôi có bệnh mới có thể thích nam nhân xấu xa như vậy, vì thế vươn tay, giây tiếp theo liền bóp cổ Vưu Hoà, giận dữ hét: "Tôi bóp chết anh."
Trên miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng lực đạo trên tay tôi căn bản là không đủ để bóp chết một người, Vưu Hoà kia lại giả vờ giả vịt ho khan lại rống lại hô: "Ôi tôi rất sợ a, cô buông tay, mau buông tay."
Hai thân ảnh giao triền, anh thôi tôi tiến, ở dưới ngọn đèn u ám , trên vách tường lưu lại bóng dáng chúng tôi tranh đấu, nhất thời, hiện trường liên tục xuất hiện thanh âm 'Lách cách bang bang'.
Sau khi một hồi chiến tranh kết thúc, hai người thở hổn hển hư hư dựa vào ghế nghỉ ngơi, Vưu Hoà cười đùa giỡn nói: "Nhìn cô dáng người gầy yếu, ra tay sức lực cũng là rất mạnh."
Tôi cũng không khách khí đáp lễ anh: "Nhìn anh nhân khuông nhân dạng, vậy mà một chút khí phách nam tử cũng không có, không hiểu phải đối xử thế nào với một nữ hài tử sao?"
Vưu Hoà bỗng nhiên im lặng, tôi có chút quái dị nhìn anh, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Vưu Hoà quay đầu xem tôi, hỏi: "Tôi có cái gì tốt, cô thích tôi ở điểm nào?"
Tôi không biết Vưu Hoà lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời có chút ngượng ngùng, tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng tôi vẫn trả lời điều suy nghĩ trong lòng: "Đã thích liền thích, nào có cái gì cùng cái gì a."
Vưu Hoà quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, tôi không khỏi cả kinh, anh đây là làm sao vậy?
"Triệu Minh Châu, cô thường xuyên chơi những trò chơi như vậy sao?"
Triệu Minh Châu? Tôi kinh ngạc, kia vì sao lại gọi tên tỷ tỷ tôi?
Vưu Hoà gặp tôi kinh ngạc, ngón tay duỗi duỗi, chỉ về hướng màn hình máy tính, đột nhiên, tôi dường như hoá đá tại chỗ –
Kia thanh âm quen thuộc trên màn hình là tỷ tỷ tôi Triệu Minh Châu, tỷ tỷ mặc một thân quần áo hàng hiệu tôn quý, ngồi ở trên ghế công cộng bên đường, bốn phía cây cối xanh biếc rậm rạp, ít có người lui tới.
Bên cạnh tỷ tỷ là một vị nam tử tuấn mỹ, nam tử kia cúi đầu, tỷ tỷ ngửa đầu, giống như đang muốn hôn môi bị ảnh chụp được phía trước, đột nhiên, tôi cảm giác trước nay chưa từng khẩn trương như vậy, hình tỷ tỷ rõ ràng trên ảnh chụp, cũng tương đương với việc thân phận của tôi cũng bị nhìn thấu, như vậy, Vưu Hoà còn có thể thu nhận tôi sao?
Tôi nghi hoặc cộng thêm khiếp sợ nhìn Vưu Hoà, Vưu Hoà ngồi ở trên ghế, thanh âm lạnh lẽo nói: "Xem ra cô là nữ nhi của tỷ phú giàu nhất nước, lại là nhà thiết kế trang phục nổi tiếng, Vưu gia chúng tôi trật hẹp, không có cách nào lưu lại một người cao quý như vậy."
Tôi ngây người, ý của Vưu Hoà, là muốn đuổi tôi đi?
"Anh không nghe tôi giải thích sao?" Tôi vẫn tiếp tục đấu tranh .
Vưu Hoà nói: "Tôi chán ghét người nào lừa gạt tôi, bà nội vẫn yêu thương cô, không nghĩ tới cô ngay cả bà cũng lừa."
Tôi lập tức tranh cãi: "Anh để ý thân phận của tôi, là vì cảm thấy hai chúng ta không phải cùng thế giới sao?"
Vưu Hoà hừ một tiếng, nói một câu như mỉa mai: "Chúng ta đều là người trái đất, chẳng lẽ cô là người sao Hỏa ?"
Tôi bất đắc dĩ, nói với Vưu Hoà : "Không để ý thân phận của tôi, tôi là thật lòng ."
Vưu Hoà cũng không nghe tiếp, khoanh tay nói: "Thực xin lỗi, tôi không thể cùng một thiên kim tiểu thư nói chuyện yêu đương."
Tôi nhất thời có chút bàng hoàng, nhìn bộ dạng Vưu Hoà cố ý cùng với tôi đoạn tuyệt quan hệ, cảm thấy lạnh thật lạnh , nhưng ý thức lại nói cho tôi biết không thể buông xuôi như vậy.
Tôi mạnh mẽ từ ghế trên bắn lên, giữ chặt phía sau lưng Vưu Hoà đang có ý muốn rời đi, nói: "Không cần đi, tôi là thật sự thực yêu anh, xin anh không cần đi......"
"Đủ rồi, Triệu Minh Châu, cô không cần ở đây diễn trò ."
Vưu Hoà vẫn cự tuyệt tôi, nói xong muốn đi tới cửa phòng, tôi nhất thời kích động, giữ chặt cánh tay Vưu Hoà, liều mạng bám lấy, Vưu Hoà bị động quay đầu, tôi thừa cơ ngẩng đầu hướng lên trên, bất ngờ xảy ra tập kích nụ hôn.
Tôi nghĩ đến Vưu Hoà sẽ lập tức đẩy tôi ra, kết quả Vưu Hoà qua một giây lại ôm chặt cơ thể của tôi, dùng kích thích nóng bỏng hôn lại tôi, đợi cho tới khi chúng tôi hôn đến long trời lở đất, tôi hai mắt bắt đầu hoa lên, anh rốt cục buông tôi ra, hơn nữa còn lạnh lùng nói: "Điều cô muốn chính là như vậy sao?"
Tôi đầu óc mù mịt , không hề để ý tới hàm ý trong lời nói của Vưu Hoà, chỉ biết là anh muốn đuổi tôi đi, sau đó khóc sướt mướt nói: "Anh đừng đuổi tôi đi."
"Nếu cô muốn chính là cái này, tôi sẽ cho cô." Vưu Hoà dường như cố gắng muốn thoát khỏi tôi, cho rằng tôi chẳng qua là muốn chơi đùa mà thôi, hoặc là nói tôi chẳng qua là muốn thân thể anh.
Vì thế giây tiếp theo, tôi bị Vưu Hoà lôi vào trong phòng nhỏ ở phía sau, mới phát hiện, nguyên lai căn phòng ở phía sau này có một phòng ngủ nhỏ , mở một bên, tôi bị anh không chút khách khí quăng lên trên giường, hơn nữa nghe được thanh âm lạnh như băng của anh: "Cô nghĩ muốn cái gì, tôi chính là, sẽ cho cô, cô liền cút ra khỏi tầm mắt của tôi".
Chương 24 - Vĩnh viễn không buông tay
Internet là thứ đáng yêu gì đó, nó thường xuyên mang lại cho người ta những tin tức mới mẻ , thường xuyên mang lại cho người ta hiểu biết thêm những chuyện không thể hiểu biết. Đồng thời, Internet cũng là một thứ thực khủng bố gì đó, nó tùy thời phát tán chuyện riêng tư cá nhân, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đem chuyện vốn đang tốt đẹp phá hoại!
"Chạm –" Một tiếng, tôi đẩy Vưu Hoà đang đè nặng lên cơ thể của tôi, mạnh mẽ hướng về phía trước, lao ra phía sau cửa, ngoài cửa nhóm bạn hữu cùng Vưu Vụ vẻ mặt kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt lại thêm chật vật của tôi.
Vưu Vụ tiến lên thân thiết hỏi tôi: "Cô làm sao vậy?"
Tôi cắn nhanh môi, không có trả lời, thật sâu nhìn nhìn mấy người bạn hữu cùng Vưu Vụ, nói một câu: "Thực xin lỗi." Sau đó, liền cũng không hề quay đầu lại chạy trối chết đi.
Tôi không có chạy đi xa, đại khái mới đi qua một ngã tư đường, tôi liền thấy Lữ tiên nhân ở ven đường nhìn sang. Lữ tiên nhân thấy được tôi từ xa xa , liền tiến đến, đôi mắt nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi lúc này bộ dạng có bao nhiêu chật vật cùng nhếch nhác, quần áo không chỉnh tề, tóc hỗn độn, vẻ mặt đầy nước mắt, bộ dáng kia rất giống tiểu cô nương ngang ngược.
Tôi khóc sướt mướt nói với Lữ tiên nhân: "Dẫn tôi đi, tôi muốn rời khỏi nơi này."
Lữ tiên nhân gật đầu, lôi kéo tay của tôi dẫn đến bến xe, ngồi trên ô tô, trong óc tôi lại bắt đầu choáng váng hồ hồ, suy nghĩ hồi tưởng lại nổi lên trong đầu cảnh tượng cùng Vưu Hoà lần đầu nhận thức.
Nam sinh ác liệt kia, nam sinh điêu ngoa kia, nam sinh hành vi cử chỉ tuyệt không chút nào giống với thân sĩ điềm đạm kia , tôi chết cũng không nghĩ tới, anh lại tiến nhập tâm lý của tôi sâu sắc như vậy.
Khi anh lạnh lùng nhìn tôi, tuyệt tình đẩy tôi ra, thậm chí khi anh hiểu lầm dụng ý của tôi, trong lòng tôi thật là ủy khuất, thật là khổ sở.
Tại cái thôn nhỏ trên núi xa xôi này, tôi học được rất nhiều điều, thân tình, tình bằng hữu, tình yêu......
Tôi chưa từng nghĩ tới thân phận của chính mình sẽ có ngày bị lộ ra, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới tôi đều mỗi ngày thế này lại lạc hoang mà chạy, tôi –
Căn bản chính là người thất bại!
Ô tô khởi động, lắc lắc lắc lắc một cách nặng nề lăn bánh trên đường.
Ánh mắt của tôi chuyên chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ , nhìn nhìn, đột nhiên liền nhảy dựng lên, kêu to: "Không, tôi không thể buông tay dễ dàng như vậy được!"
Đúng vậy! Tôi là ai? Tôi chính là Triệu Bảo Châu – tiểu cường *(con gián) đánh cũng không chết! Vưu Hoà dĩ nhiên là nam nhân tôi để ý, vậy nên cho dù anh hiện tại không thích tôi, tôi cũng muốn dùng đủ mọi lý do để tiếp cận anh, đi thăm dò anh, đi cảm động anh!
Tôi – Triệu Bảo Châu tuyệt đối sẽ không dễ dàng lùi bước như vậy!
Một bên Lữ tiên nhân kinh ngạc nhìn tôi, lúc này, người trên xe không nhiều lắm, tôi rống to như vậy, nhất thời khiến cho mọi người nhìn lại, chờ những chuyện sau này đối mặt, cũng khó tránh khỏi trong lúc đó có chút xấu hổ.
"Lữ tiên nhân, tôi không thể cùng anh trở về, anh đi về trước tìm tỷ tỷ tôi, nói tỷ tỷ tới nơi này giúp tôi." Biện pháp duy nhất chính là gọi tỷ tỷ tới, chỉ cần làm hai người giống hệt nhau xuất hiện trước mặt Vưu Hoà, anh mới có thể tin tưởng tôi không phải hoa hoa tiểu thư gì đó.
Lữ tiên nhân mỉm cười, gật đầu.
Tôi hướng đến lái xe kêu to: "Chú lái xe, chú lái xe, cháu muốn xuống xe."
Chú lái xe kia còn là nam tử có tuổi, lại gặp tôi chỉ là một cái nữ oa tử kêu loạn, nhíu mày, nói: "Còn chưa tới điểm dừng, không thể xuống xe."
Tôi không thuận theo, nơi này có không có người cảnh giới, cũng không có camera, chú lái xe phải sợ gì chứ?
Vì thế tôi vừa khóc tới hai ầm ĩ ba đòi thắt cổ, bắt đầu diễn trò: "Oa — tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe, cứu mạng a, nhà của tôi còn có người chờ tôi trở về nấu cơm nữa."
Chú lái xe bị tôi làm ầm ỹ như vậy, bắt đầu có chút đau đầu , bên cạnh có người xem giúp tôi nói: "Đại ca, anh dừng lại cho cô nương này đi xuống đi."
Lái xe bất đắc dĩ, rốt cục chưa đến trạm phía trước liền dừng xe.
Chi một tiếng, thanh âm ô tô phanh lại khiến nơi này chung quanh đồng ruộng đang im lặng có vẻ phá lệ chói tai, lập tức, từ trên ô tô một vị tiểu cô nương đáng yêu bước xuống, hướng phía ô tô le lưỡi, sau đó chào lễ.
"Hô, Triệu Bảo Châu, cố lên!" Tôi hô khẩu khí thật cao, tự cổ vũ chính mình, tiếp sức cho chính mình cố lên.
Kết quả tôi còn không có nửa phần cao hứng, liền bị cảnh tượng phía dưới làm cho hồ đồ, tôi nhìn nhìn bốn phía ruộng đồng mênh mông vô bờ , nơi nơi đều trồng rau dưa, màu sắc rực rỡ, nếu không là tươi tốt.
Tôi nghiêng bên trái lại bên phải, trên xem dưới xem, chính là nhìn không thấy một nhà có vẻ giống một công trình kiến trúc, nhất thời, trong lòng tôi bắt đầu choáng váng — "A a a! Tôi không biết đường trở về a!"
Chương 25 - Kỳ thật thực thích
Ầm vang –
Bỗng nhiên, bầu trời vốn dĩ đang trong xanh, mây đen lại chầm chậm kéo đến, trên không trung truyền ra vài đạo sấm rền, nhất thời một trận mưa to liền trút xuống tầm tã.
Tôi nhịn không được nguyền rủa, ông trời là thấy tôi rất lạc quan , cho nên mới đúng lúc tôi đang tự cổ vũ chính mình cố lên đến hắt nước lạnh phải không? Lau nước mưa trên mặt, tôi nhất thời sinh khí* (tức giận), lão nương không mang ô, hiện tại hoàn toàn biến thành ướt...