* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Số mệnh đã định đeo bám anh Tiểu Thuyết Hay

phản ứng như thế nào.
Bác sĩ Trình đứng một bên hảo tâm nhắc nhở: "Nha đầu, chị cháu khóc thương tâm như vậy, cháu đi khuyên nhủ đi!"
Trong lòng tôi lại kinh ngạc, chị tôi cho tới bây giờ đều đem mặt mũi đặt ở hàng thứ nhất, khóc trước mặt nhiều người như vậy sẽ rất mất mặt, bà chị tôi khóc nháo như vậy, chẳng lẽ có việc gì làm chị ấy cảm thấy thương tâm hơn cả việc mất mặt sao?
"Chị......"
Tôi vừa kêu một tiếng này, lại khiến cho bà chị kêu khóc còn to hơn, Vưu Hòa chịu không nổi ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Cầu xin cô ngừng đi, cô biết không, cô khóc giống như bị người ta bỏ vậy."
Vừa nghe Vưu Hòa nói vậy, chị tôi vốn đang khóc nháo bỗng nhiên đứng lên, đối với Vưu Hòa tê tâm liệt phế gầm rú: "Bà đây chính là bị bỏ rơi, bị người ta thích nhất từ bỏ, thế nào, anh xem không vừa mắt a!"
Vưu Hòa sửng sốt, hoàn hồn lại, nói: "Bị nam nhân từ bỏ phải đi quấn quít lấy hắn, đứa em bảo bối của cô không phải thích xài chiêu này sao." Nói xong còn cố ý vô tình liếc tôi một cái.
Trong lòng tôi thùng thùng rạo rực, thật là, không ngờ ngoài miệng còn đùa giỡn tôi a.
"Hừ, tên khốn đó cũng dám vứt bỏ bà đây, bà đây phải đi tìm người đẹp trai hơn hắn, có tiền hơn hắn, ép chết hắn, thử xem hắn có hối hận hay không!" Chị tôi oán hận nói, trong mắt có kiên quyết.
Tôi nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị nói 'hắn' đến tột cùng là ai vậy?"
Nhắc tới 'hắn', hai mắt chị tôi lại chảy ra hai giọt nước mắt, chị cố nén nước mắt, nói: "Em cũng quen, là anh chàng đẹp trai cách vách nhà chúng ta."
A!
Tôi kinh ngạc, ông anh cách vách kia tôi biết, bộ dáng quả thật là loại bà chị tôi thích, bất quá người nọ tựa như khối băng vạn năm, cho tôi cảm giác giống như một cái xác không hồn, con rối, cho nên đối phương cho dù bộ dạng rất đẹp trai, tôi cũng không có nửa phần cảm giác, nhưng chị tôi từ nhỏ đều mê luyến hắn, cũng từ nhỏ đến lớn theo đuổi hắn, còn hắn thì không thèm nhìn chị bằng nửa con mắt.
Việc này, từ 'vứt bỏ' làm sao có thể dùng trong trường hợp này?
Bởi vì chị tôi thương tâm quá độ, lộ trình chúng tôi đi chậm chút, mắt thấy sắc trời có chút ảm đạm rồi, để ý lộ trình về nhà còn một con đường dài như vậy, mọi người lòng đều nóng như lửa đốt.
Cần phải trở về trước khi trời tối a, bằng không đường đêm sẽ không dễ đi.
Chị vẫn đang treo vẻ mặt bi ai phẫn nộ, vừa đi vừa nói cho tôi biết tên kia là như thế nào vứt bỏ chị, sau đó nói cho tôi biết, chị ấy chọc phải tên kia, vừa vặn tên kia cùng ba mẹ chúng tôi có lui tới mua bán, khách hàng chính là Thượng Đế, ba mẹ sợ đắc tội Thượng Đế, vì thế trừng phạt con gái, đem tiền tiêu vặt cùng thẻ vàng thẻ bạc của chị tịch thu hết.
Cho nên, chị tôi nay cũng liền 'phá sản', hiện tại trên người chị một xu cũng không có, phòng thiết kế trang phục, cũng bởi vì chọc nhầm lông tên khốn lạnh lùng kia, cũng liền trở nên không đáng một đồng .
Cho nên, nay sự thật chính là chị tôi lưu lạc, ngẫu nhiên từ thành phố X rộng lớn chạy đến thôn nhỏ này tìm tôi......
Chương 33 - Chính là thích hắn
Trước khi sắc trời sụp xuống, chúng tôi phong trần mệt mỏi chạy về Vưu gia.
Bà bà có chút ho khan, sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực nằm ngủ trên giường, chúng tôi tiến vào phòng, liền nhìn thấy bà bà đang muốn rời giường, kết quả lại bởi vì cả người vô lực, thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống......
"Bà nội." Vưu Hòa kinh hô, chạy lên mạnh mẽ đỡ lấy bà bà, vẻ mặt lo lắng đau lòng: "Bà nội, bà bị bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt, đứng lên làm cái gì?"
Bà bà nhìn thấy cháu trai đã trở lại, rất cao hứng, cầm lấy tay Vưu Hòa, không đáp hỏi lại: "Tên nhóc con này, gần đây đã chạy đi đâu."
"Bà nội, thực xin lỗi, về sau con sẽ không chạy loạn là được." Vưu Hòa lập tức thừa nhận sai lầm.
Bà bà thấy Vưu Hòa ngoan ngoãn nhận lỗi, vui vẻ chỉ chỉ, sau đó đem tầm mắt chuyển đến trên người tôi: "A, đây là......?" Bà bà vừa thấy có đến hai Bảo Châu, nhất thời nghi hoặc .
"Bọn họ là chị em song sinh, bà nội." Vưu Hòa một bên nhắc nhở.
"Ồ." Bà nội gật gật đầu, ánh mắt vẫn đánh giá chúng tôi: "Vưu Hòa a, đi lấy cho bà ít nước sôi."
Vưu Hòa đứng dậy, xuống bếp lấy nước sôi, bác sĩ Trình bởi vì trong nhà có chút việc vặt, cho nên chưa cùng chúng tôi đến thăm bà bà, thấy Vưu Hòa đã đi khỏi, tôi tiến lên nói với bà: "Bà à, bà không sao chứ."
Bà lắc đầu, nói: "Không có việc gì không có việc gì, bất quá chỉ là bị cảm mà thôi, là Trình gia làm lớn chuyện lên." Bà nhìn nhìn chị tôi, lại nhìn nhìn tôi, hỏi: "Sao cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghe cháu nhắc đến cháu có chị em song sinh?"
"Này......"
"Này, bà lại không có hỏi, nó làm sao có thể nói cho bà." Tôi không biết trả lời sao, chị tôi liền nhịn không được chen vào nói .
Tôi có chút tức giận nhìn chị, chị sao có thể nói chuyện cùng trưởng bối như vậy?
Chị tôi cũng có chút tức giận, thanh âm bén nhọn nói với tôi:"Nhìn cái gì vậy, ta trước giờ đều như vậy, mày cũng không phải không biết."
Chị tôi từ trước đến nay đầu nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, nhưng bình thường những người cùng chị ấy kết giao đều bị vẻ ngoài hung hãn của chị làm sợ hãi, cho nên, chị tôi trước giờ đều cô độc, nói đi nói lại cũng là do cá tính điêu ngoa cổ quái của chị ấy.
"Cô bé này thật sự là......" Bà bà bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn chị lại nhìn tôi, nói: "Hai chị em tính cách như thế nào lại khác nhau lớn như vậy...... Bảo Châu, chị cháu đi vào nơi này, là muốn mang cháu đi, đúng không?"
Vừa nghe đến phải đi, tôi vội vàng xua tay: "Không không không, cháu không đi." Đùa sao, Vưu Hòa thân yêu của tôi còn chưa tới tay mà, nếu đi, tình yêu của tôi phải làm sao bây giờ?
"Vậy?......" Bà bà nhìn chị tôi, lại nhìn tôi.
"Nhà chúng ta không ở được nhiều người như vậy."
"Việc này...... chị cháu vẫn còn đang đi học, chị ấy có thể đến trường học trên thị trấn học, sau đó ở cùng với Vưu Vụ, Vương bà, chị ấy sẽ không gây phiền phức gì cho chúng ta đâu." Vì có thể được ở lại, tôi cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.
Chị tôi không tức giận, đang định nói chuyện, lại tại một giây bị tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chị ấy, kết quả chị tôi quả nhiên mềm lòng, hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến tôi.
"Là như vậy a, vậy là được rồi." Bà bà vừa nói xong, Vưu Hòa cũng rót xong nước đun sôi mang vào.
Tôi phát hiện, Vưu Hòa thực tôn trọng người già, thực săn sóc người già, có thể nói là người hiếu thảo. Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy an ủi, nói với bà bà: "Bà à, bà nghỉ ngơi cho khỏe, cháu với chị cháu đi ra ngoài trước."
Đi ra khỏi phòng ngủ, vào đại sảnh, chị tôi liền nhịn không được hỏi :"Uy, chẳng lẽ người con trai kia chính là nguyên nhân em ở lại?"
Tôi ha ha cười, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, trực tiếp dứt điểm nói: "Đúng vậy, em thích anh ấy."
Chị tôi hừ hừ, nói: "Chị thấy anh ta cũng không để ý em lắm cơ mà."
"Còn không phải anh ấy thích giả vờ lạnh lùng, chị, chị giúp em nghĩ biện pháp, để em có được anh ấy, em nhất định sẽ cảm kích chị thật nhiều."
Chị theo đuổi nhiều đại minh tinh như vậy, nhất định rất có kinh nghiệm về mặt này.
Chị tôi hừ hừ, vẻ mặt cao ngạo nói: "Được rồi, em ấy, đầu tiên mỗi ngày tặng một bó hoa lớn đến nhà người ta, tiếp theo lại ngày ba bữa đều nấu món ngon, tốt nhất có thể vào lúc anh ta mỏi mệt giúp anh ta mát xa, trực tiếp theo đuổi anh ta, làm việc phải nhanh nhẹn một chút, sau đó...... Ha ha......" Chị ấy cười xấu xa, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Tôi cảm thấy có chút không ổn, tặng hoa cho con trai?
Cái này được không?
Chương 34 - Theo đuổi: Sự kiện vì đưa hoa mà trúng độc!
Nhờ Vưu Hòa cẩn thận chăm sóc bên người không ngừng nghỉ, bệnh tình của bà rất nhanh chuyển biến tốt. Bà không chịu ngồi yên, không muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi mà muốn làm việc, mọi người thấy bà như vậy cũng không có biện pháp, liền theo ý bà.
Chị của tôi nghe tôi khuyên đến trường học trấn trên đọc sách, chị ấy có dáng vẻ khôngthể nào hình dung, chị ấy là thiên tài, đã sớm tốt nghiệp trung học liền tự học thiết kế thời trang, căn bản là không cần đi học đọc sách, lần này bởi vì làm quân sư cho tôi giúp tôi đem soái ca về, chị ấy coi như chịu nhục, quyết định đến trường học ôn lại cuộc sống học sinh.
Chiêu thứ nhất của chị hai, chính là mỗi ngày đưa hoa cho soái ca.
Đưa hoa, tôi nhớ dòng suối phía sau núi có rất nhiều hoa dại cỏ dại, những đóa hoa bảy màu rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Nơi này...... giống như nơi tôi từng bị rắn cắn qua !
Nhịn không được run lên, ai, vì theo đuổi đại soái ca, còn có cái gì để sợ hãi nữa?
Vì thế tôi giúp bà làm một ít việc vặt xong, sau đó tôi liền đi vòng ra sau núi, đến cạnh dòng suối nhỏ, chuẩn bị bắt đầu hái hoa.
Không biết Vưu Hòa thích loại hoa nào?
Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện giữa bụi hoa có một loại hoa nhìn rất giống con bướm, có màu tím cùng màu trắng, đóa hoa rất nhỏ, cũng rất đáng yêu xinh đẹp.
Vì thế tôi vươn tay, bắt đầu ngắt từng đóa.
Hái hái, tôi phát hiện trên cỏ còn có nấm mọc hoang, nhất thời cảm thấy đói bụng.
Chiêu thứ hai của chị tôi, cơm tình yêu ngày ba bữa không thể thiếu, vì thế tôi duỗi tay, hái nấm hoang xuống .
Ban ngày bận việc, đến buổi chiều có một chút thời gian tôi mới về nhà, bà có thói quen ngủ trưa ở phía sau, Vưu Hòa cũng không thấy bóng dáng, vì thế tôi lập tức đến phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.
Nấm làm như thế nào ăn mới ngon đây?
Hầm canh? Xào? Hay là......
Tôi ở phương diện ẩm thực thiếu thiên phú nghiêm trọng, muốn tôi làm ra một món ngon mỹ vị, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Tôi nếm thử một muỗng nước, chờ nước sôi liền đem nấm bỏ vào, đợi cho nấm nấu đến khi trồi lên mặt nước, ta thêm một chút gia vị, sau đó cầm lấy thìa, bắt đầu nếm thử.
Hương vị thực vừa, lại tỏa ra mùi nấm, tôi cảm thấy vừa lòng .
Vì thế tôi lại lấy ra một cái bát, dùng thìa từng muỗng từng muỗng đem canh nấm bỏ vào trong bát.
Bụng bắt đầu cô lỗ cô lỗ kêu lên, tôi vụng trộm ăn nấm, sau đó uống hai muỗng canh, nhất thời cảm thấy trù nghệ của mình cũng không đến nỗi không dám nhìn mặt người khác.
Bỗng nhiên, tầm mắt của tôi có chút mơ hồ, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, mọi vật trước mắt tôi bắt đầu lắc lắc lắc lắc, lắc lắc lắc lắc, tôi choáng váng đầu, ghê tởm khó chịu.
"Nè, cô đang làm cái gì?"
Phía sau truyền đến một âm thanh, tôi có nghe thấy, nhưng không cách nào phân biệt rõ tiếng nói này là của ai, vì thế tôi theo thanh âm quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới dĩ nhiên là Vưu Hòa.
Nhất thời trong lòng mừng như điên mà xông lên, nhìn hắn nói: "Anh yêu, anh cuối cùng đã trở lại, em làm canh cho anh."
"Canh?" Vưu Hòa quái dị nhìn tôi, sau đó lại nhìn nhìn canh trên bàn, hỏi: "Đó là canh gì? Đen sì?"
"Canh nấm a, em làm!" Tôi vẻ mặt đắc ý, xem đi, em thật tốt, còn làm canh cho anh uống uống nữa, đại soái ca anh cảm động không?
"Nấm này ở đâu cô có?" Vưu Hòa nghi vấn, đi lên dùng thìa khuấy khuấy canh trong bát, sau đó bỗng nhiên kêu to: "Aiz, đó là nấm có độc, cô có ăn chưa?"
Nấm có độc ?
Nấm có độc ?
Tôi có ăn không?
......
Tôi đầu bắt đầu cố gắng tự hỏi, lại nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, trước mắt mọi vật càng thêm mơ hồ lay động, trong lòng tôi cho rằng có phải hay không động ......
Nghĩ nghĩ, trước mắt tôi tối đen, rốt cuộc không thể tự hỏi!
Chương 34 - Theo đuổi: Sự kiện vì đưa hoa mà trúng độc!
Nhờ Vưu Hòa cẩn thận chăm sóc bên người không ngừng nghỉ, bệnh tình của bà rất nhanh chuyển biến tốt. Bà không chịu ngồi yên, không muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi mà muốn làm việc, mọi người thấy bà như vậy cũng không có biện pháp, liền theo ý bà.
Chị của tôi nghe tôi khuyên đến trường học trấn trên đọc sách, chị ấy có dáng vẻ không thể nào hình dung, chị ấy là thiên tài, đã sớm tốt nghiệp trung học liền tự học thiết kế thời trang, căn bản là không cần đi học đọc sách, lần này bởi vì làm quân sư cho tôi giúp tôi đem soái ca về, chị ấy coi như chịu nhục, quyết định đến trường học ôn lại cuộc sống học sinh.
Chiêu thứ nhất của chị hai, chính là mỗi ngày đưa hoa cho soái ca.
Đưa hoa, tôi nhớ dòng suối phía sau núi có rất nhiều hoa dại cỏ dại, những đóa hoa bảy màu rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Nơi này...... giống như nơi tôi từng bị rắn cắn qua !
Nhịn không được run lên, ai, vì theo đuổi đại soái ca, còn có cái gì để sợ hãi nữa?
Vì thế tôi giúp bà làm một ít việc vặt xong, sau đó tôi liền đi vòng ra sau núi, đến cạnh dòng suối nhỏ, chuẩn bị bắt đầu hái hoa.
Không biết Vưu Hòa thích loại hoa nào?
Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện giữa bụi hoa có một loại hoa nhìn rất giống con bướm, có màu tím cùng màu trắng, đóa hoa rất nhỏ, cũng rất đáng yêu xinh đẹp.
Vì thế tôi vươn tay, bắt đầu ngắt từng đóa.
Hái hái, tôi phát hiện trên cỏ còn có nấm mọc hoang, nhất thời cảm thấy đói bụng.
Chiêu thứ hai của chị tôi, cơm tình yêu ngày ba bữa không thể thiếu, vì thế tôi duỗi tay, hái nấm hoang xuống .
Ban ngày bận việc, đến buổi chiều có một chút thời gian tôi mới về nhà, bà có thói quen ngủ trưa ở phía sau, Vưu Hòa cũng không thấy bóng dáng, vì thế tôi lập tức đến phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.
Nấm làm như thế nào ăn mới ngon đây?
Hầm canh? Xào? Hay là......
Tôi ở phương diện ẩm thực thiếu thiên phú nghiêm trọng, muốn tôi làm ra một món ngon mỹ vị, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Tôi nếm thử một muỗng nước, chờ nước sôi liền đem nấm bỏ vào, đợi cho nấm nấu đến khi trồi lên mặt nước, ta thêm một chút gia vị, sau đó cầm lấy thìa, bắt đầu nếm thử.
Hương vị thực vừa, lại tỏa ra mùi nấm, tôi cảm thấy vừa lòng .
Vì thế tôi lại lấy ra một cái bát, dùng thìa từng muỗng từng muỗng đem canh nấm bỏ vào trong bát.
Bụng bắt đầu cô lỗ cô lỗ kêu lên, tôi vụng trộm ăn nấm, sau đó uống hai muỗng canh, nhất thời cảm thấy trù nghệ của mình cũng không đến nỗi không dám nhìn mặt người khác.
Bỗng nhiên, tầm mắt của tôi có chút mơ hồ, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, mọi vật trước mắt tôi bắt đầu lắc lắc lắc lắc, lắc lắc lắc lắc, tôi choáng váng đầu, ghê tởm khó chịu.
"Nè, cô đang làm cái gì?"
Phía sau truyền đến một âm thanh, tôi có nghe thấy, nhưng không cách nào phân biệt rõ tiếng nói này là của ai, vì thế tôi theo thanh âm quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới dĩ nhiên là Vưu Hòa.
Nhất thời trong lòng mừng như điên mà xông lên, nhìn hắn nói: "Anh yêu, anh cuối cùng đã trở lại, em làm canh cho anh."
"Canh?" Vưu Hòa quái dị nhìn tôi, sau đó lại nhìn nhìn canh trên bàn, hỏi: "Đó là canh gì? Đen sì?"
"Canh nấm a, em làm!" Tôi vẻ mặt đắc ý, xem đi, em thật tốt, còn làm canh cho anh uống uống nữa, đại soái ca anh cảm động không?
"Nấm này ở đâu cô có?" Vưu Hòa nghi vấn, đi lên dùng thìa khuấy khuấy canh trong bát, sau đó bỗng nhiên kêu to: "Aiz, đó là nấm có độc, cô có ăn chưa?"
Nấm có độc ?
Nấm có độc ?
Tôi có ăn không?
......
Tôi đầu bắt đầu cố gắng tự hỏi, lại nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, trước mắt mọi vật càng thêm mơ hồ lay động, trong lòng tôi cho rằng có phải hay không động ......
Nghĩ nghĩ, trước mắt tôi tối đen, rốt cuộc không thể tự hỏi!
Chương 36 - Theo đuổi: Anh liền nhận mệnh đi! (Hết)
"Khụ khụ...... Khụ khụ......" Không biết có phải bởi vì ăn nấm độc hay không, hay là bởi vì nội tâm đau thấu dẫn đến nội thương, tôi không còn sức nằm dài trên giường, không ngừng ho khan.
"Này, cô làm sao vậy?" Là Vưu Hòa, anh ta không phải đi ra ngoài sao? Như thế nào lại trở lại?
Tôi thương tâm quá độ, nhìn thấy Vưu Hòa bỗng nhiên trở về, ánh mắt nhất thời sáng lên, đầu suy nghĩ nhanh một vòng, tôi nghĩ đến chiêu khổ nhục kế, vì thế liền tử tế sống chết nói: "Aiz, anh quản tôi làm cái gì......"
Nói xong giả bộ ho khan hai lần.
"Bệnh tình cô không phải tăng thêm chứ, nếu không chịu được tôi sẽ gọi bác sĩ Trình tới xem cho cô."
"Không cần!" Tôi mạnh mẽ đứng dậy, giữ chặt tay Vưu Hòa, lại không nghĩ là từ trên giường rớt xuống, 'phù phù' một tiếng, mông của tôi ngã đau đớn.
"Ô ô ô...... Đau đau đau!"
"Ai, cô thật sự là......" Vưu Hòa bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt vừa tức lại bất đắc dĩ, cuối cùng anh xăn tay áo, đến cạnh tôi, nhưng không có đỡ tôi, mà là ngồi xổm bên cạnh tôi rồi nói với tôi: "Tôi tốt như vậy sao, cô khăng khăng một mực yêu tôi như vậy sao?"
"Đúng, em yêu anh." Tôi thật sự kiên định nhìn anh, có lẽ ngay cả chính tôi cũng không biết lý do vì sao thương anh, anh ngoài bộ dạng anh tuấn, thật đúng là không có ưu điểm gì khác.
Danh tiếng kém, tính tình kém, không ôn nhu, không lãng mạn......
Nhưng tôi chính là trúng cổ của anh, sống chết liền nhận định anh.
"Vưu Hòa, anh không cần cự tuyệt em, em nhìn ra, anh cũng thích em." Mỗi khi tôi tới gần anh, anh tuy rằng lời nói lạnh nhạt nhưng cũng không bài xích, cho nên tôi bắt đầu hoài nghi, Vưu Hòa anh cố ý muốn tránh tôi, cho nên mới một hai nói đối với tôi không có cảm giác.
"Cô!" Vưu Hòa lăng lăng nhìn tôi, nói: "Tôi thật sự là chịu em rồi."
"Ha ha......" Tôi ngượng ngùng nhìn anh, nói: "Vậy anh chịu thừa nhận rồi."
Vưu Hòa lại thở dài một hơi, tôi nhịn không được cau cái mũi, anh ca thán tức giận cái gì chứ.
Đang muốn mở miệng, Vưu Hòa bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của tôi, sau đó đem tôi ôm vào trong lòng anh, nói: "Nhà của tôi thực nghèo, không thể cho em cuộc sống giàu sang."
"Em biết."
"Anh không giỏi giang, không có nghề gì đặc biệt tinh thông, em không sợ theo anh về sau ba bữa sẽ không ăn no?"
"Em biết."
"Anh không ôn nhu, không lãng mạn, đi theo anh sẽ cảm thấy buồn và nhàm chán ."
"Em biết."
Vưu Hòa vẫn không tin nhìn tôi: "Em xác định......"
Mà tôi còn thực kiên định nhìn anh: "Phi thường xác định!"
"Aiz......" Vưu Hòa lại thở dài, nói: "Nếu đã như vậy, vậy cứ như vậy đi."
Cái gì như vậy như vậy?
Tuấn dung của Vưu Hòa chậm rãi càng gần mặt tôi, đôi mắt tôi trợn to, miệng bởi vì cảm thấy kinh ngạc hơi hơi mở ra, vừa vặn như ý của Vưu Hòa.
Tôi có chết cũng không nghĩ đến, Vưu đại soái ca cũng có một ngày chủ động hôn tôi!
Này hôn không giống...

<< 1 ... 7 8 9 10 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Cạm bẫy của ái thê Cạm bẫy của ái thê
Thục nữ PK Xã hội đen Thục nữ PK Xã hội đen
Tổng tài thử hôn Tổng tài thử hôn
Đời này mình Nàng nhất thế Đời này mình Nàng nhất thế
Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé! Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé!

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status