ấy. 1 người con trai 4 người con gái đang ngồi ngắm hoàng hôn. À không 2 người nhưng người thứ 5 rất mờ xuýt làm tôi nhận không ra luôn ấy chứ!
-tôi: em vẽ hả?
-plinh: dạ.
-tôi: đẹp lắm a cảm ơn. Hihi.
-plinh: mãi mới thấy anh cười!
Tối hôm đó mọi người ngủ lại nhà phương linh.tất nhiên là ngủ chung hết rồi.
Sáng sớm.
Mở cửa ra hít một hơn sương trắng xóa làm tầm nhìn chỉ vài chục met.
Mùa này ở đây ít có sương lắm nếu có gọi là ''sương rơi trái mùa''
Vscn xong tôi gọi mọi người dậy phóng đến trường tất nhiên là không có chị uyên. Với chị DJ rồi!
Tới lớp đúng như lời phương linh nói nhỏ đã xin được xuống ngồi với tôi.
Nhìn sơ mấy nhỏ cũng không có biểu hiện gì.
chắc ý kiến này mấy cô nương đề xuất ra đây mà.
Trong giờ học đôi lúc tôi nhìn xuống chổ ngồi bé khoai ngày xưa.
Nó trống trơn......nếu có một phép màu tôi muốn thời gian quay trở lại!
trưa đi học về!
ra cổng thì gặp cái ông anh ngày xưa tôi giúp.
-anhđại: chào em.
-tôi: a là...
-ađại: em mau quên quá chúng ta gặp 2 lần rồi mà.
-tôi: à. Em xin lỗi.
-tại nhà em mới xẩy ra tang sự nên đầu óc không minh mẫn.
-à a đứng đây làm gì?
-ađại: a đợi chở con bé em về nó cũng học ở đây.
-tôi: ùm. Vậy hả.
Đang nói chuyện nghe tiếng mai hương gọi nên tôi chào anh ấy ra về!
Chap 245!
Tôi nghe thấy tiếng mai hương gọi nên chào anh đại rồi về!
cuộc sống của tôi nó là vậy vui buồn lẫn lộn đủ mọi cung bật cảm xúc.
Nhiều lúc nghỉ lại từ một thằng nhà quê lên thành phố được nhiều người giúp rồi nhiều người đem lòng yêu mình nghỉ lại cũng thấy hạnh phúc và quá may mắn! nhưng cái gì cũng có ngã rẽ của nó kèm theo hạnh phúc là những đau khổ mất mát do luật sinh tử tạo ra.
Quây trở lại cuộc sống hiện tại sau khi mai hương chở tôi về nhà thì ai làm việt nấy.
Phương linh thì về nhà của nhỏ rồi.
-maihương: em đi tắm e ngủ nha. A ăn cơm rồi ngủ đi nha.
-tôi: ùm. E ngủ ngon.
Nhỏ chạy lại chụt tôi một cái rồi chạy thẳng vào phòng. Nhỏ này hôm nay lạ thật.
mãi tới chiều tôi được yến nhi rủ đi hẹn hò.
Nghĩ thấy cũng lạ yêu nhau lâu rồi chứ có phải ngày một ngày 2 đâu mà hẹn với hò nửa chứ. Mà thôi cũng không sao tôi nhận ra thời gian qua tôi cũng ít quan tâm đến nhỏ ai mà có người yêu vậy không buồn cơ chứ.
Chiều hôm đó tôi chạy ra cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng rồi tung tăng chạy đến nhà nhỏ.
Vào nhà chào hỏi ba mẹ nhỏ một tiếng rồi lên xe đi.
Trước khi lên xe tôi tặng bó hoa cho nhỏ.
-tôi: giờ e thích hẹn hò ở đâu.
-yếnnhi: chúng mình đến mộ bé khoai đi anh.
-tôi: ùm.
Lần này là lần thứ mấy chục tôi đến mộ bé khoai rồi con đường hết sức quen thuột.
vào nghĩa trang nhìn ngôi mộ nhỏ đã hoàng tất theo ông thầy cúng nói ngày kia sẽ cúng mộ cho nhỏ.(giống như về nhà mới của mình vậy)
Đi mà không chú ý thấy yến nhi mang theo một bao trái cây từ bao giờ.
Nhỏ dùng khăn lạnh lau dĩa đặt trái cây lên thắp hương rồi nhắm mắt lại.
Tôi biết là nhỏ đang cầu nguyện.
*đoạn mà nhỏ nghỉ hôm ấy mãi sau này đọc nhật ký tôi mới biết được bây giờ tôi sẽ trích một đoạn*
+suy nghỉ yến nhi:(trích nhật ký YN)
......chào cậu cẩm tú! Vậy là chúng mình đã đi được 1/3 cuộc đời rồi nhỉ.
....à không tớ mới đúng, việt cậu ra đi đã để lại đau thương cho mọi người và hơn hết là a H. Cái người mà chúng ta đèo yêu mến, tớ suy nghỉ rằng muốn người yêu mình được hạnh phúc và tới nghĩ cậu cũng vậy.....
Đúng không?
Hôm nay mình đến đây cũng trước để thắp nhang sau tâm sự với cậu vài điều....nếu không có sự ra đi của cậu có lẽ ra tết mình đã sang nước ngoài trị bệnh rồi và sẽ âm thầm đi luôn sau tết....giờ đây mình nén nỗi đau ở lại đây vài tuần nửa để cho a H bớt đi sự đau khổ tới lúc đó mình sẽ đi. tim mình hiện tại rất khó chiệu nhưng trong thâm tâm nó rất hạnh phúc.
-mình mong cậu cầu nguyện cho mọi người anh ấy sống khoẻ mạnh! nhiều lúc mình lên cơn đau mình cũng từng nghỉ nếu một ngày mình như cậu vậy có thoả mái không??????(trích nhật ký yến nhi)
*trở lại hiện tại:
Tôi thấy nhỏ im lặng rất lâu làm tôi đợi bất nóng ruột.đúng là con gái mà.
-yếnnhi: xong chúng ta đi.
Chở nhỏ đi lòng vòng rồi tôi chở nó đến ngôi trường đại học ''phan châu trinh'' cái nơi ngày xưa tôi và nhỏ quen nhau.
-yếnnhi: a nhớ nơi này không?
-tôi: trời sao quên được em hỏi hay quá nhỉ?
-yếnnhi: hì em chỉ hỏi vậy thôi mà.
-à anh mai mình đi đăng ký học võ lại đi.
Chiều đi học về ở nhà chán chết đi được.
-tôi: ôke thích thì nhích bé con.
-yếnhi: hứ a gọi ai là bé con hả đánh anh bây giờ.
-tôi: haha...... Nỡ không đó.
chúng tôi rượt đuổi nhau mãi một hồi cũng ra về. Nhìn sơ nhỏ cũng mệt rồi nên chở nhỏ về nhà luôn.(nhà tôi đang ở chứ không phải nhà nhỏ)
Về nhà thấy mai hương đứng ở cửa ngóng ra.
-maihương: 2 người đi đâu về vậy.
-tôi: đi hẹn hò.
Nhỏ nghe xong giận dỗi bước lên phòng.
Còn yến nhi thì cũng tỏ vẽ ái ngại về việt vừa xẩy ra.
-yếnnhi: em lên với mai hương tí a lấy chổi quét nhà.
-tôi: híc. Làm phù thuỷ cầm chổi rồi.
Nhỏ quẩy đít lên phòng.
Tôi lại phải đi làm bà lao công quét nhà chăm chuốt cho cái nền gạch men.
Nửa tiếng sau 2 người ấy xuống.
Mai hương thì có vẽ vui lại rồi nhưng vẫn lạnh lùng với tôi.
Tôi chã biết nhỏ học cái lạnh lùng đó từ bao giờ.
-tôi: chán quá đi chơi đê mọi người.
-à chị uyên đâu!
-yếnnhi:????????
-maihương: (nhỏ không chú ý đến tôi luôn)
Bắt buột tôi phải gọi cho chị ấy.
Gọi xong mới biết chị ấy đi xem đất đai mở shop gì đấy.
-tôi: ê 2 nàng đi chơi.
-maihương: chị em tui đi ông ở nhà nấu cơm đi.
-chiều giờ ông hẹn hò rồi, giờ tới lượt tụi tui.
-tôi: cái gì????hẹnnnnn....hò????
-maihương: thì sao???
2 cô nàng đỏng đảnh dắt xe điện phóng đi để lại cho tôi một dấu chấm hỏi???
-tôi: có lẽ nào.
Ngồi chán tôi cũng lấy xe đi luôn....
-tôi: đi mình có chết đâu qua rủ phương linh đi chơi vậy.
qua thì nhỏ củng dẫn bé na đi chơi rồi.
-tôi: thôi đến thắp nhang cho khoai vậy.
Phóng đến điện dương.
Ngôi nhà vài ngày trước sạch bóng mà giờ bụi bặm qua trời bắt buộc tôi phải làm ''bà lao công'' một lần nữa.
Quét dọn đến tủ để mấy con lật đật....
Do tác động của cây chổi làm mấy con lật đật này động đậy......
nhẹ nhàng nân lên lau sạch rồi để trở lại vị trí của nó.
-tôi: oày......mới đây vậy mà....
-tau buồn qua lật đật ơi.........
Quét dọn xong đóng cửa rồi về.
Trên đường về gặp anh đại.(cái anh tôi giúp hôm trước)
-ađại: lại gặp chú em. Coi bộ chúng ta có duyên quá.
-tôi: dạ chào anh.
-ađại: e đi đâu về đấy!
-tôi: dạ em đến thắp nhang cho bạn gái em.
-ađại: vậy nhà...nhà nào vậy e.
-ngồi nhà phía trước đó. nhà có cây bông giấy và cái xích đu màu hồng phía trước.
-ađại: nhà đó a biết rồi.
-nhà đó hình như không có ai ở.
-tôi: dạ.
-ađại: để a nhắc mấy thằng bạn lâu lâu chú ý xem có ai phá phách gì không?
-tôi: dạ cảm ơn anh.
nói chuyện xả giao vài câu tôi cũng chào a ấy về nhưng a ấy rủ đến nhà chơi.
Sẵn đang rảnh với lại xưa giờ tôi chưa từ chối ai bao giờ nên tôi đồng ý luôn.
nhà anh ấy lúc trước tôi từng đến một lần rồi cho nên tôi cũng tạm nhớ đường. Vẫn như ngày trước bạn bè anh ấy cũng ở đó. Chắc anh ấy và mọi người sống bầy đàn ở đây. Về việt này mãi sau này tôi mới biết ảnh là một dân chơi quậy bá đạo.
Ngồi xuống bộ bàn ghế bằng gỗ.
Màu gỗ được xịt PU láng bóng.
-anhđạo: uống nước ngọt! Hay ae mình làm lon.
-tôi: dạ sao cũng được ạ!
Cuối cùng mấy anh kia mang ra vài lon bia.
Tôi và ảnh vừa uống vừa nói chuyện thế giới.
uống 3 lon cũng thấm sơ sơ rồi cho nên tôi xin mạng phép ra về.
Tôi và ảnh trao đổi số điện thoại xong tôi phóng về nhà luôn.
Về nhà cũng tầm 7h tối rồi.
Nhà thì tối thui à.(10\03)
chap 246!
Về nhà thì tối thui à!
Tôi chã biết mọi người đi đâu cã định lấy điện thoại ra gọi thì phía trong nhà phát ra vài tiếng động.
Điều đầu tiên tôi nghỉ đến là ''ma''
Vì nhà chị uyên tuyệt đối kín chó mèo chuột không thể vào được.
-tôi: có lẽ nào là ma hả trời.
Tôi nuốt nước bọt đi từ từ vào....
Và......
Happy birthday to you...
Happy birthday to you....
Happy birthaday to you and the start burn tonight....
Chào mừng sinh nhật anh hiếu.....chào mừng sinh nhật anh hiếu...
Mừng ngày anh đã sinh ra đời....
Ngày sinh ra những yêu thương...
Tôi thật sự bất ngờ....sau bài hát chế vui tai tôi nhận được hàng loạt câu chúc mừng sinh nhật....
-tôi: mọi ngươì làm tất cã à!
-plinh: dạ.
-maihương: tặng anh...
nhỏ đưa tôi cái hộp to đùng...
Nhận xoq món quà tôi nhìn xung quanh thì thấy một tấm băng rôn ghi ngày tháng năm sinh của tôi và một dòng chữ ''happy birthday to you''.
Mọi người đầy có đủ.
Có cã chị em chị lệ ly nữa..
-chịuyên: ngoài món quà của chị còn có một người không có ở đây cũng tặng em một món quà.
-nhóc có thể mở ngay và liền.
-tôi: dạ.
Tôi nhận chiếc hộp mà tôi không biết chủ của nó là ai.
Tôi mở ra thì có tất cã hai món.....và một bức thư.
Món đầu tiên là một con lật đật ở dưới có khắc 2 chữ ''H-T''
món thứ 2 là một bộ áo cặp.
tôi nhắc bức thư vào túi rồi nói.
-tôi: cảm ơn tất cã mọi người.
-mình hôm nay thật bất ngờ.....mình xin chân thành cảm ơn ạ!
-nhật: bạn H nhà ta từ khi nào biết cảm ơn vậy ta.
-tôi: ẹc. xưa giờ rồi mà.
-phước: haha.
-thôi chiến đi mấy thánh tau đói bụng thèm bia quá rồi.
-bồphước: anh chỉ ăn uống là giỏi thôi.
Kết thúc câu nói đó mọi người cười ồ lên rồi tôi cắt bánh sinh nhật.
xong thủ tục tới màn chọi bánh kem...
Và cuối cùng là ăn........
Ăn uống no say mọi người về...
Còn mấy nhỏ ở lại dọn dẹp ngủ lại luôn....vì hôm nay hầu như ai cũng uống bia cã....
Thậm chí phương linh cũng uống cơ mà.
-ynhi: anh H mệt lên nghỉ đi để tụi em dọn.
-tôi: ùm vậy phiền mọi người nha.
Nói xong tôi lên phòng.
Cỏi áo ra rồi đến quần vô tình đụng vào bức thư...
Tôi nhẹ nhàng ra bang công ngồi đọc.
+: nguyên văn
Chào anh!
Lại một lần nửa em viết thư cho anh.có lẽ là bức thư cuối cùng em viết cho anh.
Sinh nhật anh em không quên đâu a à.
Anh thấy không khi em viết bức thư này là lúc tối đấy trên trời nhiều sao lắm em không đếm hết được.
Sinh nhật anh chắc em không dự được rồi vì chắc em sẽ trở về với cát bụi đấy anh.
2 món quà này nó cũng có ý nghĩa đấy.
Con lật đật đó là dành cho em và anh. e muốn a hãy giữ gì đó một chút kỉ niệm của 2 đứa.giờ anh thấy không?em là của riêng anh rồi đấy.
Còn 2 cái áo cặp kia là tuỳ anh sử dụng hi vọng nó có thể được trao cho người có thể chăm sóc cho anh thay em.
*còn dài lắm mà tôi không muốn kể tiếp.
Đến câu đó có vài chấm nước tôi nghỉ có lẽ nhỏ đã khóc khi viết đấy đó.
Cầm bức thư vò chặt trong tay tựa người vào vách tường nhìn lên trời.
''trên trời triệu triệu vì sao.
Sao kia nơi đó em là sao nào''
Cuộc sống có nhiều mất mát mà làm lòng con người trở nên tuyệt vọng.
Như tôi chẵn hạng.....yêu nhiều nhưng...
Cũng có những nỗi đau thật nhiều.
-maihương: sao a ngồi ở đây.
-e biết món quà đó là của ai.
-tôi: ùm.của bé khoai.
-maihương: dạ em biết chứ.
-thôi a đừng buồn nửa.
-tôi: em không còn giận a nữa à?
-maihương: ai giận gì anh đâu.
-hôm qua em về vào phòng liền là làm quà cho anh.
-còn em cho anh ăn bơ là cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho anh.
-tôi: cảm ơn em nhiều lắm.
-maihương: sao lại cảm ơn cơ chứ.
-chúng ta là gì của nhau rồi mà còn khách sáo.
-à mà thôi a đừng buồn nửa vào phòng ngủ đi anh.
-tôi: anh không ngủ được.
-maihương: vậy e ngồi đây với anh.
Tôi và nhỏ im lặng....
Tôi nhìn xa xăm còn nhỏ tựa đầu vào vai tôi cũng nhìn xa xăm nốt.
Vài chục phút sau muỗi chích qua nên tôi bế nhỏ vào.
Vì nhỏ đã ngủ từ bao giờ?
Ngủ một giấc...
Ngày mai nó lại đến........
Lại đến...
Tôi tung tăng đến trường cùng mấy nhỏ.......Cuộc sống của tôi nó cứ như vậy đôi lúc đi cùng mấy nhỏ tưởng như phiền phức vì bị nhiều ánh mắt soi mói.
Nhưng đó là niềm hạnh phúc hiếm ai có thể có được.
việt học nó cứ trôi như thế.
Tôi chú tâm vào học nhiều hơn phát biểu xây dựng bài hợp lý hơn.
Làm cho mấy nàng rất vừa lòng.
Phụ nữ là thế một khi họ vừa lòng về người mình yêu họ có thể làm bất cứ điều gì trừ việt trái với lương tâm ra.
Chiều cuối tuần vào một ngày chủ nhật.
-ynhi: mấy ngày gần đây anh H nhà ta học tốt.
-nên hôm nay chúng ta tổ chức đi dã ngoại nhé mọi người.
-tôi: ý kiến hay.
-được đi free rùi.hi hi.
-chịuyên: chúng ta nên đi đâu nhỉ?
-tôi: hay chúng ta ra đảo cù lao chàm chơi đi.
-maihương: ý kiến hay.
-ngoài đó đẹp lắm.
Tôi thích ra ngoài đó vì lúc trước đã từng đi với lớp rồi.
sáng mọi người thân thiết tại bến cửa đại.
Team đi chơi gồm có:
Tôi,mai hương, phương linh, yến nhi,thanh thanh, thanh mai, chị uyên,bé yến, phước, người yêu phước, nhật, chị kul, bạn chị kul, anh đức, chị em chị lệ ly, trầm, em gái tôi.
17 mạng tung tăng đợi ở bến phà chờ tàu khởi hành.
Vì chuyến đi này 1 ngày 2 đêm nên mấy con sư tử mang khá nhiều đồ.
Theo tôi được biết thì nào là đồ bikini kem dưỡng da, kính và ống oxi ngắm san hô nói chung nhiều lắm.
Tôi thì chỉ vỏn vẹn 2 bộ đồ 2 cái quần sọt mà thôi.
Riêng em gái tôi mới đi lần đầu nên có vẽ hào hứng lắm.
Nhưng sau cái vẽ hào hứng đó là một cái trách nhiệm khó khăn đối với tôi.
Tàu bắt đầu chạy từng cơi gió biển ùa vào phất phớt,phía trên mũi tàu lá cờ tổ quốc bay trong gió thấy thật hùng vĩ.
Nhưng đi ra sắp tới bờ thì tàu gặp sự cố.
Đó là chết máy.
anh đức liền liên hệ với lái tàu xem tình hình như thế nào.
-anhđức: mọi người yên tâm.
-vài phút sau là tàu chạy lại được thôi.
Sau câu nói đó mọi người và những hành khách đi cùng mặt đỡ căn thẳng hơn.
Giờ mới nhìn kĩ lại trên tàu tầm tuổi teen teen khá nhiều.
Chắc họ đi chơi cuối tuần đây mà.
Nửa tiếng sau tiếng máy tàu nổ lại.
Ai cũng hào hứng cã không ai căng thẳng nửa.
-maihương: làm em hú hồn.
-tôi: kkkk. Có anh ở đây rồi mà.
-maihương: mình anh thì làm được gì?
-tôi: chúng ta không sinh cùng năm cung tháng.
-nhưng hôm nay lỡ có chuyện gì chúng ta chết cùng năm cùng ngày cùng tháng luôn.
sau câu nói ngu đó là một tộn khá đau.
cuối cùng cũng đến đảo.
Mọi người đợi lệnh của lái tàu mới bước lên bờ.
Nói về đảo cù lao chàm quê tôi.
Cái đảo cách bờ tầm vài km.
nơi này đã trở thành điểm du lịch nổi tiếng.
Sáng chúng ta có thể thưởng thức cafe ngắm bình minh, qua trưa thì bơi ngắm san hô.
Còn chiều tà thì vui chơi, tối đến vui vẽ bên bếp lửa hồng cùng mấy món nướng nơi đây.
việt đầu tiên là tập trung điểm danh rồi vào nhà nghỉ.
Giá cũng không đắt lắm tầm 200k/đêm.
chúng tôi thuê 2 phòng mà thôi.
Ăn uống nhiều chứ ở bao nhiêu.
vừa thay đồ xong thì bé yến và em gái tôi đã chạy xà xuống biển rồi.
Làm tôi cũng luốn cuống chạy theo.
-yến: anh cũng thích tắm giờ này hả,
-tôi: thôi Đi.
-anh lo cho tụi em thôi.
-yến: xí em lớn rồi mà làm như em là con ních vậy ý.
-mà thôi đã ra đây xuống tắm với em luôn.
đã lỡ rồi cho nó loắt luôn tôi cũng phi thiên xuống tắm.
-tôi; đừng ra xa quá.
-yến: kệ em.
tôi cũng đi theo.
Cơ bản tôi cao hơn yến nên ra một tí nửa nhỏ phải đu lên người tôi nếu không muốn bị uống nước.
nhưng ai ngờ đâu nhỏ ghì tôi xuống làm tôi không kịp trở tay.
Xuống dưới nước tôi có cảm giác như nhỏ yến hôn tôi.
-tôi nghĩ: chuyện quái gì thể này.....
Một lúc sau nổi lên mặt nước mặt con bé đỏ bần.
-yến: hì. Em thiếu ôxi nhờ a tiếp oxi thui.
nói xong nhỏ phóng lên bờ để lại cho tôi một sự ngỡ ngàng không thể tã được.(theo mọi người nghĩ hành động đó của nhỏ yến nói kên điều gì?)
Chap 247 (hồi ký)
Sau hành động lạ đó của nhỏ yến, khiến bữa tối hôm đó không được tự nhiên cho lắm.
-maihương: anh H với yến bị gì vậy?
-tôi: có gì đâu.
-plinh: đúng rồi đấy, linh thấy a H cứ nhìn bé yến.
-còn yến thì cứ cắm cúi mà ăn.
sau câu nói đó không ai nói gì cã.
Tối mọi người tập trung lại một đám lửa to đùng.
Người ta gọi là đốt lửa trại đấy.
Riêng nhóm của chúng tôi đã đông vui rồi. Ngoài bãi biển giờ này đủ loại người.
Châu á có,châu phi có. Có cã trung quốc nữa cơ.
Tôi cũng vui chơi nhưng mà không được vui cho lắm từ khi bé khoai mất tôi không còn một hứng thú tao nhã nào cã.
Tôi lặng lẽ ra xa xa ngồi.
Sóng vẫn đập rì rào.....rì rào.
nhìn những con sóng tấp vào lại lùi ra nó giống như cuộc đời tôi vậy.
-plinh: sao buồn vậy anh!
-tôi: à a cảm thấy mệt nên ra đây ngồi chơi thôi em.
-sao em không chơi với mọi người đi ra đây làm gì.
-kẽo buồn theo anh bây giờ.
-plinh: anh buồn chắc em vui lắm.
sau câu nói nhỏ cốc tôi kèm theo câu nói ''anh ngốc''
Những lúc tôi buồn người tìm đến tôi đầu tiên....
Chỉ có thể là phương linh. Người con gái nết na kiều mĩ.
-plinh: thôi chuyện qua rồi.
-giờ anh còn có gia đình mọi người và cã em nữa cơ mà.
-tôi: ùm anh biết mà, cho anh buồn chút chút nữa thôi.
-plinh: dạ.
Đang nói chuyện bỗng dưng ánh sáng tắt sầm đi, tôi nghĩ chắc máy phát điện hư rồi đây mà. Vì đây là đảo nên thắp sáng và sinh hoạt bằng máy phát điện.
Trên bãi cát trắng giờ nãy chỉ còn những đám lữa lẽ tẽ mà thôi.
Riêng phương linh thì nhích gần lại ôm tôi.
-tôi: e lạnh à!
-plinh: dạ.
Chổ tôi ngồi khá xa với lửa trại nên không thể chiếu tới được xung quanh tôi chỉ một màu đen của màn đêm mà thôi.
-plinh: chúng ta yêu nhau cũng ở cái duyên anh nhỉ?
-tôi: ùm. Em nói tiếp đi.
-plinh: nhiều lúc nằm em không thể tưởng tượng nỗi lại yêu một người ngốc như a cơ đấy...đào hoa nữa.
Nhỏ nói tôi thấy lại. Nhiều khi nhỏ có nói như thế này đâu cơ chứ.
-plinh: a hứa với em, dù có chuyện gì cũng vững chãi mà bước đừng lụy nữa nha a.
-tôi: cái này anh không chắc nhưng anh sẽ cố.
-plinh: nếu người mất là em. Mà không phải là bé khoai anh có buồn không.
-tôi: hứ.
Tôi đẩy nhỏ ra quay mặt ra hướng khác.
-plinh: em xin lỗi, e nói bậy đúng không anh.
Vừa dứt câu tôi ôm hôm nhỏ....hôm lên đôi môi kia.
Nhỏ cũng đáp trả nhẹ nhàng theo tính cách của nhỏ.....
Một nụ hôn nhẹ nhàng....nồng ấm.
-tôi: anh yêu em.
nhỏ cười nhẹ và tiếp tục ôm tôi.
-maihương: 2 người hú hí...