của Tô Khả Nhi mỗi câu đều có lý, hắn không thể phản bác, chỉ có thể cụp mắt nói: “Nếu có thể ra ngoài, ngươi muốn bổn hoàng tử báo đáp ngươi điều gì?”
Tô Khả Nhi nghe vậy, trong lòng liền vui vẻ, bồi thêm một câu: “Vậy là cậu còn có chút lương tâm, không uổng tôi cứu cậu. Như vậy đi, nếu tôi có thể thoát ra ngoài, cậu nhất định phải mời tôi ăn các món ăn do ngự trù trong hoàng cung làm.”
“Điều kiện, ngươi phải hầu hạ ta tốt, chỉ cần bổn hoàng tử cao hứng, ngươi muốn gì thì ta đáp ứng cái đó.” Tiêu Lạc Thần cười nói, lại không ngờ Tô Khả Nhi vỗ đét vào đùi hắn, lại còn nói: “Nghĩ đến là thấy thích rồi.’
“Đau quá.” Tiêu Lạc Thần giả vờ đau, thật ra hắn không đau, chỉ là muốn bác lại sự đồng tình của Tô KHả Nhi, không ngờ nàng không mắc lừa, vạch trần hắn: “Đừng giả bộ nữa, tôi muốn ăn cá…” Nói xong, cô làm bộ muốn cắn con cá đang thơm ngào ngạt. Tiêu Lạc Thần cả kinh nhanh tay cướp lấy, trừng mắt với Tô Khả Nhi, kêu lên: “Ngươi định ngược đãi bổn hoàng tử.”
“Này, đừng có suốt ngày niệm ba chữ bổn hoàng tử nữa, cậu không thấy phiền à! Về sau ở trước mặt tôi, chỉ có thể xưng là tôi, biết không? Không được tỏ thân phận trước mặt tôi, giờ tôi và cậu ngang hàng nhau, chỉ có thể xưng tôi…” Tô Khả Nhi ra lệnh.
Tiêu Lạc Thần cắn một miếng cá béo ngậy, làm sao có thời gian mà trả lời, chỉ ngạc nhiên liếc nhìn Tô Khả Nhi, ánh mắt lại đặt lên con cá, Tô Khả Nhi thấy có người thưởng thức cá của mình làm như vậy, trong lòng cũng có cảm giác thỏa mãn.
Ăn xong cá nướng, hai người ngồi sưởi ấm trong sơn động. Ban đêm rừng rậm ai biết trong rừng có hổ hay sói gì. Cho nên, Tô Khả Nhi thường hay đốt một đống lửa to ở trước cửa sơn động để ngăn chặn và cũng đề dọa những con dã thú này.
Trong lúc hai người đang yên lặng ngồi, đột nhiên, nghe phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng sói tru: ‘Ngao…”
Tiếng tru này làm cho Tô Khả Nhi sợ toàn thân run rẩy, kêu a một tiếng, rồi nhào vào lòng Tiêu lạc Thần. Tiêu Lạc Thần tuy rằng cũng rất sợ hãi nhưng hắn kinh ngạc khi nữ nhân kia nhào vào lòng mình, hắn cười :”Bình thường ngươi rất gan dạ mà, sao lại sợ dã thú chứ?”
Tô Khả Nhi biết mình thất thố, tránh khỏi lòng hắn, oán hận giơ nắm đấm lên, đe dọa nói: “Cậu không sợ đám dã thú này ăn sống nuốt tươi cậu ư? Gừ….” Nói xong, còn làm động tác của hổ.
Tiêu Lạc Thần mím môi cười, tuấn nhân bị cô chọc làm cho cười, Tô Khả Nhi nhìn chăm chú vào hắn, thấy hắn tươi cười quả thực là đẹp trai, cô ngẩn ra, lại thấy hắn không sợ câu đe dọa của mình, cô tỏ vẻ bực bội, nói: “Cười….lại cười nữa, có tin tôi đem quẳng cậu cho sói hoang không?”
Tiêu Lạc Thần đang cười nghe, thế vô cùng kinh ngạc chấn động, một nữ tử làm sao lại nói ra những câu thất lễ với hắn chứ? Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, tức giận nói: “Ngươi…Ngươi lại vô lễ.”
Nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của hắn đỏ bừng, Tô Khả Nhi cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu, ai kêu hắn có bộ dạng mê người như thế chứ? Tô Khả Nhi vì quá bận rộn nên không có thời gian quan sát đánh giá, thì ra vị hoàng tử này bộ dạng cũng rất ngây ngô đáng yêu, cô cười gian xảo nói:”Tôi vô lễ đấy thì sao? Cậu định làm gì tôi nào?” Nói xong, cô đưa tay nâng cằm hắn lên, nói: “Cậu có thể làm gì tôi nào? Nói xem nào…”
Tiêu Lạc Thần bị ngôn ngữ cử chỉ của Tô Khả Nhi làm cho khuôn mặt tuấn tú như bị nấu chính, đỏ ửng mãi, hắn buồn bực hất tay nàng ra, tức giận kêu lên: “Quả thực vô lý mà.”
Thấy hắn tức giận, xem ra đàn ông cổ đại ít chịu nổi trêu chọc, Tô Khả Nhi bĩu môi nói:”Chỉ giỡn với cậu thôi. Cậu không thấy là đêm dài thật là nhàm chán hay sao?”
Tô Khả Nhi vừa nói xong, ánh mắt lại bịmột đôi mắt xanh biếc bên ngoài chiếu vào làm cô sợ mất hồn mất vía, cô hét to: “Mẹ nó chứ…” Sau đó theo bản năng chui vào trong lòng Tiêu Lạc Thần, bởi vị lực khá mạnh, còn Tiêu Lạc Thần lại không chút phòng bị nên ngã nhào xuống đất, còn Tô Khả Nhi nằm lên trên, tư thế hai người vô cùng ám muội.
Tiêu lạc Thần kinh ngạc hết sức, cảm giác hơi thở của Tô Khả Nhi thổi vào cổ mình, cơ thể mềm mại thơm mát làm hắn nóng nực khó hiểu, hắn đẩy Tô Khả Nhi đang áp trên người ra, nổi giận nói: “Ngươi thật làm càn.”
Tô Khả Nhi bị đẩy ra, cô biết việc cô làm hắn ngã là rất thất lễ, nhưng rõ ràng vừa rồi cô thấy ánh mắt của sói hoang đáng sợ đến mức nào! Cô bực bội nói: “Này, tôi thật không muốn đẩy cậu, tôi chỉ nhìn thấy mắt của sói mà sợ quá thôi.” Nói xong lại đưa mắt ra bên ngoài động, chỉ thấy bên ngoài cây cối lay động không còn ánh mắt xanh biếc hoang dã nữa. Cô mới hừ nhẹ nói: “Keo kiệt.”
Vào lúc này, Tô Khả Nhi thật không sao, nhưng Tiêu Lạc Thần lại có sao.Chương 66
“Đến đây, đưa tay cho tôi.” Tô Khả Nhi vừa giữ chặt dây vừa đưa tay cho Tiêu Lạc Thần. Tiêu lạc Thần có chút không phục, nữ nhân này thật quá coi thường hắn…
Hai người vẫn ở dưới ba ngày, sau đó dọc theo con sông mới tìm được một vách núi có thể trèo lên trên, rốt cuộc, sau một ngày quyết tâm, hai người Tô Khả Nhi cuối cùng đã leo đến giữa sườn núi, rồi trèo lên hẳn phía trên, đây đúng là con đường sẽ đi tới biên ải. Tô Khả Nhi lau mồ hôi trên mặt, nhìn sơn đạo hoang vắng, nhăn mày lại, lúc này bọn họ sẽ đi bằng gì để ra biên ải chứ?
Trong lúc Tô Khả Nhi đang cảm thấy tuyệt vọng thì nghe đằng sau có tiếng vó ngựa, Tô Khả Nhi và Tiêu Lạc Thần đồng thời quay lại nhìn, chỉ thấy ở cuối đường cón bốn năm con hắc mã đang phi đến, sau đó, người đi đầu ghì ngựa lại, nhìn thấy hai người quần áo rách nát, cuối cùng ánh mắt dừng lại Tiêu Lạc Thần, tuy bị xây xát nhưng vẫn không che giấu được khí chất trên mặt. Lập tức, người kia như ngã xuống ngựa, hắn mở to mắt, cả kinh kêu lên: “Tứ hoàng tử? Ngài là tứ hoàng tử mất tích?”
“Đúng vậy, các người là ai?” Tiêu Lạc Thần nhíu mày cũng có chút ngạc nhiên, đã ba ngày trải qua cuộc sống hoang dã nhưng hắn vẫn không quên mình là một hoàng tử.
Lập tức bốn người trên ngựa cùng nhảy xuống, nhất loạt quỳ gối trước Tiêu Lạc Thần, vui sướng và sợ hãi nói: “Thuộc hạ đến chậm làm cho hoàng tử chịu tội, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần.”
“Các ngươi là người của hoàng cung ư?” Tiêu Lạc Thần nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ vui sướng.
“Đúng vậy, tứ hoàng tử, chúng ta có thể tìm được ngài…Hoàng thượng còn tưởng rằng ngài đã …Không nói nữa, Hoàng thượng đang ở trong cung chờ tin tức của hoàng tử, xin cho thuộc hạ hộ tống hoàng tử hồi cung.” Nói xong đầy cung kính mang ngựa đến cho Tiêu lạc Thần, nói: “Tứ hoàng tử tạm thời chịu thiệt cưỡi ngựa đi trước, đợi ở trấn nhỏ phía trước, ta sẽ chuẩn bị xe ngựa để hoàng tử ngồi thoải mái.”
Tô Khả Nhi đứng bên cũng có cảm giác sợ hãi sau tai nạn. Bọn họ gần như đã đối mặt với Diêm Vương, cho nên, nhìn thấy binh cứu viện tới, trong lòng cô cũng vô cùng kích động, lập tức cùng Tiêu Lạc Thần lên ngựa đi tới trấn nhỏ phía trước. Nhưng, trong đáy lòng cô vẫn có chút thất vọng, vốn muốn đi biên ải tìm Mạc Dạ Ly, hiện giờ lại phát sinh ra chuyện này, cô thấy kế hoạch đã rối loạn, hơn nữa, cô cũng quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
***
Cách kinh thành ngàn dặm ở ngoài chấn nam sơn, lúc này, trải qua vài ngày kịch liệt chiến tranh, trên không trung chỉ còn lại làn khói lờ mờ, còn lúc này, một loạt lều trại được dựng lên.
Trong doanh trại, không khí nghiêm trọng của chiến tranh vẫn còn lưu lại dấu vết chém giết trong gió.
Tướng sĩ nghỉ ngơi, còn binh lính chấn gác, biểu hiện chiến tranh đã chấm dứt, rốt cuộc, trải qua mười ngày sinh tử giao chiến, họa loạn biên ải đã bình ổn.
Lúc này, trong lều có sáu bảy nam tử cường tráng khôi ngô ngồi đó, trước mặt họ là một bàn thức ăn phong phú, trong tay mỗi người đều cầm một lý rượu nữ nhi hồng hào sảng chúc mừng chiến thắng, còn ở chỗ ngồi quan trọng nhất, là một nam tử thanh nhã như cúc, cẩm phục hoa lệ đẹp đẽ, khác hẳn với những người ở dưới bụi bặm, hắn tao nhã dùng ly rượu cẩm thạch, hắn cũng chính là người bày mưu tính kế trong trận này, cũng là người được quân xưng trong truyền thuyết, là chiến trường kiêu hùng, có thể vận dụng sách lược bên trong, quyết thắng ngàn dặm ở bên ngoài, chính là Mạc Dạ Ly.
“Lần này do tướng quân thần cơ diệu toán mới có thể tiêu diệt được đám giặc tử này, thật sự là thống khoái. Ha ha ha…” Một trong những vị tướng quân tay cầm chân gà, vừa giơ chén rượu lên, cất giọng: “Nào, Mạc tướng quân, Trương Toàn kính ngươi một ly.”
“Chúng ta cùng nhau kính mạc tướng quân một ly.” Những người còn lại hớn hở tiếp lời, trong trướng quân truyền đến tiếng cười nói, tiếng ly rượu va chạm nhau..
Còn lúc này, một hắc mã chạy đến bên ngoài trướng quân, một binh lính động tác nhanh nhẹn nhảy xuống lưng ngựa, hướng đến một tiểu binh canh gác, hỏi: “Mạc tướng quân và các vị tướng quân ở đâu?”
“Bọn họ đang ở doanh trướng chủ soái chúc mừng.”
“A..” Người binh lính kia kêu lên, sau đó chạy tới đại trướng.’’
“Báo!” Một tiếng báo cáo vang lên ở bên ngoài vô tình cắt ngang bầu không khí vui vẻ bên trong. Một vị tướng quân khẽ quát lên: “Có việc gì nói mau, không thấy các vị tướng quân đang chúc mừng ở trong này sao?”
Thấy tên binh lính từ bên ngoài đi nhanh vào, quỳ gối ở giữa, lớn tiếng nói :”Tiểu nhân từ trong hoàng cung ngày đêm đến biên ải để truyền tin dữ của tứ hoàng tử.”
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ, kinh ngạc, đồng thời trừng mắt lên: “Cái gì? Tứ hoàng tử làm sao? Chuyện xảy ra khi nào?”
Mạc Dạ Ly ngồi ở trên chau mày lại, cố gắng trấn tĩnh nhưng trong lòng thì nảy lên một cảm giác khiếp sợ.
“Mười ngày trước tứ hoàng tử xuất phát từ trong cung mục đích là du ngoạn biên quan, nhưng đi được nửa đường thì bị sát thủ không rõ thân phận sát hại, hiên nay thi cốt chưa rõ, mời các vị tướng quân thu hồi tiệc rượu.” Tên binh lính liếc nhìn bàn tiệc đầy thịt cá, cảm thấy bất kính với tứ hoàng tử.
Đám tướng binh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong khoảng thời gian ngắn nhìn nhau, nhưng, không khí vui vẻ bên trong đã biến mất, bầu không khí trở nên trầm mặc, đúng lúc này, Mạc Dạ Ly bỗng cất tiếng: “Tứ hoàng tử chết chỗ nào? Tình huống lúc ấy thế nào?”
“Hồi bẩm Mạc tướng quân, lúc ấy bên người tứ hoàng tử có bốn vị cao thủ đại nội đi theo bảo hộ, đồng thời còn có một vị cô nương đồng hành, khi cách ngoài kinh thành trăm dặm thì bị sát hại.”
“Cô nương đồng hành cùng ư? Là tiểu thư quan gia phải không?” Mạc Dạ Ly nhíu mày hỏi, trong đầu âm thầm phân tích.
“Không phải, nghe nói vị cô nương này xuất thân từ Tiêu vương phủ, là một vị nử tử bên người Tiêu vương gia, tên gọi là Tô Khả Nhi.” Binh lính hồi đáp.
Lời tên tiểu binh vừa dứt, trong yên lặng nghe tiếng đồ sứ vỡ vụn, trong nháy mắt cả người Mạc Dạ Ly cứng đờ, hắn cố bình tĩnh nhìn tên tiểu binh, từng câu từng chữ gằn hỏi: “Ngươi nói vị cô nương kia tên là gì?”
Tên tiểu binh bị ánh mắt của Mạc Dạ Ly làm cho sợ hãi, còn tưởng rằng mình nói gì sao, vội cúi đầu xuống, lớn tiếng trả lời: “Vị cô nương kia gọi là Tô Khả Nhi, cô ta cùng ngộ hại với tứ hoàng tử, rơi xuống vách núi đen, táng thân trong biển lửa…Tiểu nhân không dám giấu diếm.”
Mạc Dạ Ly nghe vậy đầu óc trống rỗng, tiếp theo, cảm giác mê muội làm hắn không yên, Tô Khả Nhi….Tô Khả Nhi….Làm sao có thể là Tô Khả Nhi? Tô Khả Nhi đã chết? Một sự đau đớn đâm vào trái tim làm hắn không thể hít thở, với hắn lúc này, một người trầm ổn như hắn, lạnh nhạt như hắn, lại không thể khống chế tiếng lòng tan nát, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng đau đớn, hắn run rẩy, thì thào: “Khả Nhi…”
“Mạc tướng quân….ngài làm sao vậy?” Một vị tướng quân thấy Mạc Dạ Ly lảo đảo như muốn ngã, liền thân thiết hỏi thăm.
Nhưng, thấy Mạc Dạ Ly không nói gì, cả người lảo đảo đi ra ngoài, sau đó, giống như phát cuồng chạy tới hàng rào buộc ngựa, nhảy lên một con tuấn mã lao đi, đám tướng sĩ không biết chuyện gì xảy ra, đuổi theo, kêu to: “Tướng quân…tướng quân…”
“Tướng quân làm sao vậy? Vì sao nghe đến Tô Khả Nhi cô nương gặp nạn thì như nổi điên lên, hơn nữa, ta còn chưa bao giờ thấy tướng quân có vẻ tuyệt vọng bất lực như này, chẳng lẽ vị Tô cô nương kia là hồng nhan tri kỷ của tướng quân?” Một vị tướng quân hỏi.
“Xem ra Mạc tướng quân sẽ chạy thẳng tới kinh thành.”
Lúc tin tức này nhắn tới, thì Tô Khả Nhi và Tiêu Lạc Thần đã được cứu, cho nên, mọi người trong kinh thành không ai biết tin vui tứ hoàng tử còn sống này. Lúc này, mấy người kia cũng đang muốn đem tin tức Tô Khả Nhi và Tiêu lạc Thần còn sống báo cho hoàng thượng biết, bốn binh lính không dám qua loa, định cử một người nhanh chóng hồi kinh bẩm báo, nhưng, nghĩ đến nguy cơ bốn phía, cũng không dám vọng động rời đi.
Tô Khả Nhi và Tiêu Lạc Thần gần như mệt mòi suy sụp, hai người ngồi dựa vào tràng kỷ nhắm mắt nghỉ ngơi, hơn nữa, bởi vì xe ngựa rất xóc nảy, hai người dần dần ngủ say, Tô Khả Nhi dựa vào vai Tiêu Lạc Thần, Tiêu Lạc Thần gục đầu chạm vào đỉnh đầu Tô Khả Nhi, dáng ngủ của hai người vô cùng mờ ám.
Lát sau, bánh xe ngựa dẫm qua một tảng đá, xe ngựa chấn động làm cho Tiêu Lạc Thần đang ngủ sảy tỉnh lại, hắn mở mắt, liền cảm giác sức nặng trên vai, vừa cúi xuống liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ngủ say trên vai mình, hắn không dám cử động sợ làm Tô Khả Nhi thức giấc. Không biết vì sao, nhìn nữ tử đang dựa vào vai mình ngủ, trong lòng hắn có một cảm giác vui sướng, hắn thích cảm giác được nàng dựa dẫm.
Trải qua nhiều ngày ở chung, Tô Khả Nhi ở trong lòng Tiêu Lạc Thần là cộng hoạn sinh tử chi giao, tuy rằng mỗi câu nàng nói đều như móc họng, châm biếm, đùa cợt, nếu đổi lại là nữ tử khác, cho dù lựa chọn phương thức nào để đắc tội với hắn, hắn đều có thể giết chết, nhưng, đối với Tô Khả nhi, hắn lại thấy như đương nhiên, hắn không phải là không có lúc tức giận, ngược lại, bởi vì nàng mà làm hắn lĩnh ngộ nhiều thứ. Ở hoàng cung hắn là hoàng tử, đối diện với khó khăn trước mắt, hắn không biết làm gì, còn nàng, dáng vẻ ngốc nghếch của nàng khi bắt cá, rồi nàng cực khổ cõng hắn trên lưng rời khỏi vực sâu, phản ứng linh hoạt của nàng trong cuộc sống hoang dã…căn bản không phải nữ tử nào cũng làm được, nhưng nàng lại kiên cường làm được. Nàng có trí thông minh mà nữ tử khác không thể sánh bằng. Tô Khả Nhi, rốt cuộc ngươi là loại nữ tử như nào? Hắn vẫn không muốn thừa nhận tính mạng của hắn là do nàng cứu, bởi vì cao ngạo, bởi vì tự phụ, nhưng, trong lòng hắn rất cảm kíchnàng.
Hắn nhẹ nhàng giang tay ra, đem đầu Tô Khả Nhi đặt vào lòng mình để nàng ngủ được thoải mái một chút. Tô Khả Nhi cũng mệt muốn chết rồi, động tĩnh lớn như vậy mà vẫn có thể ngủ say như heo.Chương 67
Kinh thành ba ngày sau, trên ngã tư đường phồn hoa, một chiếc xe ngựa thô sơ đi vào đó, đột nhiên, ở đối diện với chiếc xe ngựa, một tuấn mã sang trọng chạy tới, hai xe ở hai đầu đường đối diện nhau làm dân chúng kinh ngạc. Lúc này, chiếc rèm của chiếc xe ngựa hoa lệ được vén lên, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại bước xuống, nét mặt dịu dàng đoan trang nhưng lại không giấu được vẻ vui mừng, phía sau, một phu nhân trung niên bước nhanh tới, vội kêu lên :”Hoàng hậu nương nương, chậm một chút…cẩn thận kẻo ngã…”
Giọng nói này vang lên làm cho dân chúng khiếp sợ, sau vài giây với kịp phản ứng, nữ nhân hoa mỹ trước mắt này chính là đương kim hoàng hậu, mọi người cùng nhất loạt quỳ xuống, miệng hô:’Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Đương kim hoàng hậu cao quý tao nhã xuất hiện trước mặt dân chúng, điều này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, rốt cuộc là người nào có thể khiến cho đương kim hoàng hậu không để ý tới thân phận mà xuất hiện ở trước mặt mọi người? Đúng lúc này, màn xe ngựa đôi diện xốc lên, một mỹ nam tuấn tú lại nhận lấy sự chú ý của mọi người, nhưng, ngại hoàng uy nên chỉ dám vụng trộm lén nhìn vài lần.
Hoàng hậu nhìn vị thiếu niên kia, trong giây lát vừa vui vừa buồn, đau đớn, vị thiếu niên gầy gò kia chính là tiểu nhi tử Tiêu Lạc Thần mất tích mấy ngày của bà. Sau giây lát khiếp sợ, hoàng hậu mới kích động kêu: “Thần nhi…Thần nhi…” Nói xong, liền ôm thiếu niên vào lòng, ôm chặt lấy.
Tiêu Lạc Thần không ngờ mẫu hậu lại nghênh đón mình trước mặt mọi người, nhất thời kích động không nói nên lời, cảm nhận được lực ôm của mẫu hậu, giống như cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau khổ của bà, một lúc lâu sau, hắn mới òa lên kêu :”mẫu hậu…”
Lúc này, dân chúng lại một lần nữa khiếp sợ, thì ra vị thiếu niên tuấn tú này là tứ hoàng tử đã mất tích, tứ hoàng tử giờ còn sống, hơn nữa còn ở ngay trước mặt họ, làm cho họ vừa mừng vừa sợ, ngẩng lên nhìn người cao quý trên phố, bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
‘Con không chết..Con không chết…Thần nhi của ta…Không chết…Thật sự là quá tốt.” Hoàng hậu liên tục nói, giống như muốn xác định người đứng trước mặt chính là con mình, bà đưa tay vuốt ve mặt con, đau lòng nói: “Con gầy đi.”
Tô Khả Nhi ngồi trong xe ngựa tuy rằng không tận mắt chứng kiến cảnh bên ngoài, nhưng cũng cảm động trước tình cảnh mẹ con gặp nhau này, nghĩ đến việc Tiêu Lạc Thần được yêu thương, được nhiều người quan tâm, còn mình thì thân ở thời đại khác, không có nơi chốn, càng không có ai quan tâm, làm cho cô nước mắt đầy mi, cô cũng muốn được gặp cha mẹ.
Đúng lúc này, rèm cửa xe lại vén lên, Tiêu Lạc Thân đi vào, Tô Khả Nhi vội đưa tay lau nước mắt, không muốn Tiêu Lạc Thần nhìn thấy. Nhưng Tiêu Lạc Thần đã thấy, hắn ngẩn ra nhìn Tô Khả Nhi, trong lòng hắn dâng lên sự thương mến, không muốn để Tô Khả Nhi khó xử, hắn giả vờ như không thấy, cât tiếng: “Theo ta cùng hồi cung gặp phụ hoàng!”
Tô Khả Nhi lắc đầu, nói: “Tôi không muốn đi.”
“Vì sao?” Tiêu Lạc Thần kinh ngạc, có thể được gặp hoàng đế, là niềm ao ước của dân chúng cả nước, vì sao nàng lại cự tuyệt?
“Không muốn là không muốn, còn có lý do sao?Hơn nữa, hoàng cung quy củ nhiều như vậy, nhỡ tôi chọc giận hoàng đế, chẳng phải là mất đầu hay sao?” Tô Khả Nhi thuận miệng đáp, dù sao nàng không muốn gặp hoàng đế, lý do rất đơn giản, gặp hoàng đế thì là chuyện tốt sao? Hiện giờ nàng chỉ hy vọng cách xa...