anh chìa chiếc chìa khóa xe máy ra bảo:
- Đây, em cầm lấy nó đi…!
Nghe Quân nói, Hồng mừng lắm vì kế hoạch của nó đã thành công, nhưng mà mình không cần vội, phải cho tên này biết tay.
Nó cứ sụt sịt khóc mãi làm cho những người xung quanh lại quay lại nhìn, họ được nước lại bình phẩm:
- Rõ khổ cho anh chàng kia, có mỗi việc xin lỗi vợ thôi mà cũng không xong…! Một bà nói.
- Mà họ tức nhau chuyện gì nhỉ…? Một cô hỏi.
- Ai mà biết, nhưng hình như anh ta gây ra chuyện gì lớn lắm…! Cô bạn của cô gái trả lời.
- Hình như họ mới cưới hay sao ấy, nên vẫn còn trẻ con quá, chắc con vợ lại làm nũng với ông chồng chứ gì…! Một ông bình phẩm.
Cứ thế làn xóng dư luận lại nổi lên, Quân và Hồng ngồi nghe, họ cảm tưởng họ đang là một bức tranh trong viện bảo tàng nghệ thuật mới được mua về và đem treo lên, người ta đến xem và bình phẩm.
Quân nghe họ chê mình thì chỉ còn nước thở dài, nhưng mà được hiểu lầm là chồng của con nhỏ thì anh lại rất vui, anh nghĩ họ có chửu luôn cả anh hay đánh anh mà được là một cái gì đó bên con nhỏ này thì anh cũng chấp hết.
Còn Hồng nghe người ta chê Quân, thì cô rủa cho đáng đời anh, ai bảo đưa người ta vào tình huồng này, ai là vợ anh hả, bị hiểu lầm là bạn gái anh còn chưa đủ hay sao, đồ sao chổi, cho anh chết.
Thấy chiếc chìa khóa ở đấy mà Quân lại đang ngồi ngẫm nghĩ cái gì đó, Hồng tiện tay cầm luôn, cô đút vội nó vào túi như sợ bị anh cướp mất, ha ha ha cô cười thầm cho đáng kiếp nhà anh, từ sau đừng có dại mà dây vào tôi, nó mừng quá, thế là thoát nạn.
- Chào anh, tôi về, hứ…! Nó vênh lên.
- Em không thể nói chuyện với anh một chút nữa hay sao…?.Quân nài nỉ.
- Tôi có việc bận rồi, mà tôi cũng đã nói hết với anh rồi còn gì…!
Không để cho anh kịp nói gì thêm, nó chạy thật nhanh ra cửa, nó cũng không quên quay lại le lưỡi cho anh một cái. Quân nhìn theo nó nuối tiếc, anh muốn nói chuyện với nó thêm nhưng nó đã chạy đi xa rồi.
Thấy ông Toàn bước ra từ trong phòng tắm, bà Thảo bưng cốc nước đến, bà bảo:
- Bây giờ ông đã biết sự lợi hại của tôi chưa…? Bà Thảo vui vẻ nói.
Bà Thảo định khoe ông Toàn cái vụ xắp xếp cho con Loan và thằng Đăng đi chơi riêng với nhau, bà muốn hai đứa chúng nó gần gũi hơn, bà nghĩ biết đâu chúng nó lại thích nhau thì sao, bà mong một ngày không xa bà sẽ thấy được kết quả tình yêu của chúng nó.
Nghe bà vợ tự nhiên nói chống không, ông Toàn chả hiểu đầu đuôi ra làm sao cả, hếch mắt lên nhìn vợ ông Toàn hỏi:
- Bà nói tôi phải nể bà chuyện gì…?
Nghĩ ông chồng mình tự nhiên đãng trí, bà Thảo nhắc:
- Thì còn cái chuyện gì nữa, chuyện của con Loan và thằng Đăng chứ ai…?
- Hai đứa chúng nó có chuyện gì à…? Ông Toàn thờ ơ hỏi.
- Cái ông này rõ thật, thế không phải ông bảo là chúng nó không thể yêu nhau còn gì…? Bà Thảo trách khéo ông Toàn.
Nhưng ông không hiểu ý bà, nên ông xạc ra một hồi:
- Tôi nói không đúng sao mà bà còn cãi, con Loan ấy à, nó nghịch ngợm như quỷ, tính tình thì lại trẻ con, trong khi thằng Đăng, nó trầm tĩnh, lại nghiêm túc, làm sao nó chịu nổi một con bé như nhà mình…!
Tự dưng bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, bà Thảo tức nên hét lên:
- Ông có còn coi nó là con gái ông không hả, sao ông lại đi hạ thấp con mình thế…!
Ông Toàn độp lại:
- Thì tôi đâu có nói oan cho nó, ngay cả tôi là bố nó mà cũng có chịu được nó đâu…?
Bà Thảo uất quá, sao ông ta dám coi thường con gái của bà nhỉ.
- Ông…!
Hét ông Toàn xong, bà Thảo nói tiếp:
- Ông đúng là chỉ biết bênh người ngoài…!
Bà Thảo đe dọa:
- Đã thế thì ông đi mà sống với anh ta, còn mẹ con tôi dọn ra ở riêng…!
Vừa đi làm về mệt, Ông Toàn chỉ muốn được nghỉ ngơi, bà vợ của mình lại không biết điều, tự nhiên lôi cái chuyện không đâu ra làm phiền ông, mà chuyện của chúng nó thì mặc chúng nó chứ, mình xen vào cũng có giúp được gì đâu…
- Bà vừa phải thôi, không phải lần trước bà bảo tôi là không biết tâm lý rồi còn gì, bà muốn cho chúng nó được tự nhiên, tôi đã làm đúng theo ý bà, bà còn muốn cái gì nữa…? Ông Toàn cũng tức quá hét lên.
Bà Thảo còn chưa kịp cãi thì ông Toàn lại tiếp:
- Đúng là đồ đàn bà…!
Ông Toàn vừa nói xong, bà Thảo chỉ muốn quát hay chửu cho ông chồng mình một trận, bà nghĩ cái xố của mình thật xui xẻo khi lấy phải cái lão vô tâm này, nguyên tắc dạy con của bà là chuyện của con cái thì mình phải quan tâm, chăm nom đến, ngoài vật chất ra thì còn chuyện tình cảm của nó, mình cũng phải để ý xem nó thích ai, để mà còn tính dần đến hạnh phúc trăm năm cho nó. Bà càng nghĩ đến đâu thì bà lại càng tức, sao ông ta không hiểu tấm lòng của bà nhỉ, suốt ngày ông ta chỉ có công việc và công việc, ông ta có lý gì đến bà đâu, ngay cả hôm nay bà dành nguyên cả ngày để làm tóc và săn ra mặt, thế mà ông ta cũng chẳng biết, mình chán quá rồi, không biết trong lòng ông ta có nghĩ mình là vợ của ông ta nữa không…?.
Nhưng đó chỉ là mong ước của bà Thảo thôi, bà dù có muốn cũng không thể thay đổi được con người khô khan như ông Toàn.
Ông Toàn là một người sống rất lý trí, ông không thích cái gọi là lãng mạn, ông không muốn lãng phí thời gian và tiền bạc vào mấy cái vụ tặng quà hay hẹn hò, ông chứng minh tình yêu cho bà Thảo bằng cách ông cố làm ra thật nhiều tiền, ông không muốn bà phải khổ, hay con Loan nó thua bạn bè, nhưng bà Thảo thì lại khác, bà là một người nhạy cảm, bà thích được khen, được vuốt ve chiều chuộng, nhưng ông chồng chết tiệt của bà thì lại không hiểu, ông cứ nghĩ kiếm được nhiều tiền là hết trách nhiệm rồi, nhưng cái bà cần đâu phải chỉ là những thứ đó.
Hai vợ chồng hai tính cách trái ngược nhau hợp lại thành một gia đình, nên sự bất hòa là đương nhiên, ông cứ nghĩ như mọi hôm, hai người nói nhau vài câu là đâu lại vào đấy nhưng…
Thấy bà vợ của mình cứ ngồi thừ mặt ra, không thèm phản bác hay cãi lại mình nữa, ông nghĩ quái lạ nhỉ, sao hôm nay bà vợ mình lại có thái độ này, không lẽ lần này mình làm cho bà ấy giận quá, nên bà ấy đang tính cách trả thù mình…?
Ông Toàn không thể chịu nổi cái không khí lạnh nhạt này nữa rồi, ông nghĩ thà là bà ấy mắng cho mình hay cãi nhau với mình thì ông còn biết đường mà tính, đằng này bà lại im lặng như tượng, làm cho ông phát sợ, bà mà tính đến chuyện bỏ ông đi và lôi luôn cả con Loan theo thì sẽ chỉ còn mình ông trong ngôi nhà rộng lớn này, ông đang tự hỏi là mình phải làm gì đây, không lẽ lại phải hạ mình xin lỗi bà ấy, không được, rõ ràng mình đâu có làm gì sai…!
Trong khi đó bà Thảo lại muốn ông Toàn lên tiếng xin lỗi mình trước, sao ông ta dám bảo bà là người nhiều chuyện nhỉ…?, đúng là đồ vô tâm, bà là vì ai mà phải khổ, sờ lên cái lưng vẫn còn đau vì ngồi chờ làm tóc, mà chẳng được một câu khen hay là một hành động chứng tỏ ông ta quan tâm đến mình, sự tức giận đang nung nấu trong tâm can bà, bà lẩm bẩm đã vậy thì ông đừng hòng tôi bảo ông thế nào.
Hai vợ chồng, ngồi đối diện im lặng nhìn nhau, cả hai đang thi xem ai sẽ là người phải lên tiếng trước thì có tiếng gõ cửa.
- Anh chị đã ngủ chưa…?Tiếng của Tuấn.
- Tuấn hả, anh chị chưa ngủ, mà có chuyện gì không em…? Ông Toàn hỏi vọng ra.
- Em đang muốn làm vài li, em chỉ hỏi là anh chị có muốn uống cùng không…?
- Ừ, được rồi, em chờ anh tí…! Ông Toàn trả lời.
Ông Toàn định hỏi bà Thảo có muốn ra uống rượu cùng với hai anh em không, thì thấy bà Thảo trèo ngay lên giường, bà đắp chăn và quay mặt vào tường, ý bà bảo ông là bà không muốn nói chuyện với người dưng.
Ông Toàn chỉ còn biết lắc đầu thở dài, đúng là mệt với bà vợ này, thôi thì tí nữa xin lỗi và làm lành vậy, nếu không tối nay, ông lại phải ngủ ở ghế xô pha ngoài phòng khách, nếu thằng Tuấn nó mà biết được nó lại cười cho.
Cầm lấy chai rượu, Tuấn mở nắp, anh rót nó vào ly của ông Toàn, anh bảo:
- Anh em mình uống đi…!
- Ừ…!
Ông Toàn cầm lấy ly rượu của mình, đưa lên môi uống, cảm nhận hương vị rượu nồng nồng đang tan dần trong miệng mình, ông sung sướng hà lên một tiếng.
- Rượu ngon…!
Tuấn mỉm cười nhìn anh mình, anh cũng uống lấy một ngụm, anh bảo:
- Rượu của Pháp này công nhận là ngon thật, em cảm thấy mùi vị của nó giống như là mùi vị của cuộc đời, đôi khi ta muốn quên nó đi nhưng nó lại không muốn quên ta.
Tuấn vừa dứt lời thì ông Toàn phá ra cười:
- Ha ha ha…Em đang nói triết lý cái gì thế hả, nghe em nói mà anh chẳng hiểu gì cả, cái gì mà mình muốn quên nó, nó lại chẳng quên mình…!
Nằm trong phòng bà Thảo nghe ông chồng của mình cười như điên, bà tức mình bảo:
- Hừm, vừa cãi nhau với người ta xong, mà lại vui vẻ như thế được, xem ra ông ta đúng là không coi mình ra gì thật mà, nên ông ta mới có thể vô tư như thế, chắc là ông ta nghĩ mình sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông ta chứ gì, cái lão già kia, lần này thì ông đừng hòng mà thoát, tôi sẽ làm cho ông thấm thía cái cảnh mà ông lờ tôi đi suốt 20 năm nay.
Bà nghĩ lại lúc hai người còn chưa lấy được nhau, sao lúc ấy ông ta lại dịu dàng và biết điều thế nhỉ, dù bà có muốn gì hay là có làm sai điều gì thì ông ta cũng là người lên tiếng trước, bà nhớ có lần do ông ta trễ hẹn, bà đã giận ông ta đến mức ông ta phải đứng dưới trời mưa ngoài cổng nhà bà đợi, chỉ để xin lỗi, bà nghĩ nếu lúc đó không phải do mẹ mình nói vào thì mặc ông ta có bị ốm hay không mình cũng chẳng quan tâm.
Còn cái vụ quà cáp thì ông ta chưa bao giờ quên, không có sinh nhật hay ngày lễ nào mà mình không nhận được quà cả, thế mà bây giờ ông ta khác hẳn, mình không còn nhận ra Toàn mà mình yêu trước kia nữa, ông ta trở thành người thô lỗ như thế từ khi nào nhỉ, ngày trước có bao giờ ông ta quát mình, có bao giờ…
Bà Thảo thấy nước mắt mình rơi ra đã ướt đẫm cả gối rồi, bà đang tủi thân, còn ông Toàn thì…
- Chẳng là do em đang nghĩ lại cuộc đời mình thôi…! Tuấn thở dài.
Cầm ly rượu anh lắc lắc nhẹ nó trên tay, anh đang hồi tưởng lại chuyện quá khứ của mình, anh biết là mặc dù thời gian đã trôi qua đi nhưng anh không làm sao mà quên được, anh đã cố vùi đầu vào công việc, vì chỉ có như thế anh mới tạm quên được nó, nhưng sao hôm nay tâm trạng anh lại thế này, có phải là do thời tiết hay không…?
Ông Toàn nhìn Tuấn đầy thương hại và lo lắng, cuộc đời của nó đúng là đau khổ thật, nếu mình mà làm được một cái gì đó thì mình sẽ cố hết sức giúp nó.
- Không phải em lại nhớ về chuyện cũ chứ…? Ông Toàn lo lắng hỏi.
Tuấn giật mình, anh bảo:
- Dạ, không có gì đâu anh…?
Anh cố mỉm cười bảo ông Toàn:
- Để em rót thêm cho anh…!
- Ừ…!
Ông Toàn chìa ly của mình ra cho Tuấn rót vào, anh đổ từng giọt nhỏ, nhìn nó anh thấy thật vui mắt, màu rượu đỏ như dòng máu chảy trong tim anh, nhưng anh nghĩ nó đã bị đóng băng mất rồi, kể từ ngày ấy…
Vừa cất cái xe vào nhà, anh đã bị ai đó bịt mắt, ngửi cái mùi hương này thì anh biết được con nhỏ đang đứng cạnh mình là ai, anh ghét cái tính nghịch ngợm của con nhỏ này, nó có biết là anh ghét nó lắm không nhỉ, đến bực cả mình.
Anh lấy tay mình gỡ tay của con nhỏ ra, cầm tay nó thật chặt anh quay lại bảo nó:
- Hoàng Lan, cô đùa cái gì đấy hả…? Tuấn quát.
Nó mỉm cười thật duyên bảo anh:
- Woa, anh giỏi thật, em đã nín kỹ như thế mà anh cũng biết…!
Còn anh thì bực mình bảo nó:
- Cô có biết là mỗi lần găp cô là tôi lại ớn lắm không hả…?
- Nhưng em thích gặp anh mà…! Nó nũng nịu nói.
Nó vừa nói xong, thì anh nghĩ đó là cái giọng mà anh cảm thấy kinh tởm nhất từ trước đến nay, anh nhăn mặt lại như đang hít phải cái gì.
- Cô cũng nên có ý tứ một chút, người ta đã bảo là ghét cô, chửu cô mà cô cứ bám theo là thế nào hả…? Anh tuôn ra một hồi.
Nhưng mà con nhỏ Lan này nó chẳng quan tâm tới những gì mà anh nói, nó vẫn cười và bảo:
- Kể cả anh đánh em, em vẫn cứ gặp anh…!
Tuấn bí thế nên chỉ biết hét lên.
- Cô…!
Lan chạy ngay lại, nó ôm cứng lấy tay anh, mặc anh cố gỡ nó ra, nhưng mà nó ôm anh chặt quá, còn đang giằng co thì…
- Tuấn hôm nay đi học sớm thế…! Tiếng của thằng Đăng bạn thân của Tuấn.
Đăng cho xe chạy gần lại, anh nhìn thấy Lan đang ôm tay Tuấn, anh nheo nheo mắt trêu Tuấn, anh bảo:
- Hai anh chị tình tứ gớm nhỉ, mới sáng sớm mà đã đứng ôm nhau ở đây rồi…!
- Mày thì biết cái gì…! Tuấn quát.
Tuấn đang bực mình vì phải gặp cái con nhỏ chết tiệt này, lại bị thằng bạn nó còn trêu tức anh nữa, ôi điên cả cái đầu.
Trải qua một ngày và một đêm đi chơi với nhau đúng như dự đoán của bà Thảo, Loan và Đăng đã thân nhau hơn, nhưng mà chuyện chúng nó có thích nhau không thì không thể nào đoán trước được, chỉ biết rằng con Loan đã không còn quát và ăn nói chanh chua với Đăng nữa.
Còn Đăng thì nhìn Loan với ánh mắt khác hơn, anh thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn nó một cái, anh cứ nhìn trộm nó như vậy suốt dọc đường.
Đi qua một cửa hàng cơm, Loan cho xe dừng lại, nó bảo Đăng:
- Mình xuống đây ăn đi anh…! Nó nhẹ nhàng bảo.
- Ờ…!
Đăng thở dài, anh gõ cho mình hai cái vào đầu, phải cố tỉnh táo, đừng nghe cô ta nói nữa, tại sao chân mình lại run lên thế này nhỉ, không lẽ do mình đói quá, đúng là anh đói thật, từ hôm qua tới giờ anh chỉ ăn có một cái bánh mỳ, một ly sữa, và uống được một chai bia, rồi con Loan nó bị ngất, anh mải lo cho nó mà quên mất cả mình, nhưng mà anh nghĩ cũng đáng nhờ cuộc tai nạn nhỏ hôm qua anh đã khám phá ra con người khác của nó, nó không hẳn là con bé đanh đá, hay nói những lời chanh chua như anh nghĩ mà nó cũng yếu đuối cần được anh che chở, sờ lên bàn tay mình anh vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ tối hôm qua.
Nhìn lên cửa hiệu thì anh thấy đây là nhà hàng chuyên làm món ăn của Pháp, anh mỉm cười con bé này cũng tinh ý đấy, nó cũng biết sở thích ăn uống của anh, anh cảm thấy mình rất vui, có lẽ anh đang dần thích nó, mà có phải như thế không nhỉ…?
Chọn cho mình một bàn trên lầu hai, Loan dẫn Đăng đến cái bàn gần cửa sổ, nó bảo anh:
- Em thích nhìn người ta đi qua đi lại khi đứng ở trên cao thế này…!
Nó mỉm cười thật tươi và quay nhìn ra cửa sổ, làn gió làm bay mái tóc của nó, nó nhắm mắt lại hít hít cái gì đó.
Đăng nhìn nó mà như bị thôi miên, anh đứng bất động một chỗ, hôm nay anh mới biết con nhỏ đẹp quá, nó dễ thương thật, tim anh bắt đầu đập mạnh lên, mà nó bắt đầu xưng em với anh từ khi nào thế nhỉ, ôi cái con nhỏ này đừng làm cho anh thương em, anh không muốn một chút nào đâu, em cứ là cô gái mà anh ghét như mọi khi đi, anh xin em đó…
- Đẹp quá phải không anh…?
-…!
- Anh bị sao thế…?Loan lo lắng hỏi.
Nghe Loan hỏi lần thứ hai anh mới giật mình tỉnh giấc, chết thật mình không thể nào lộ cho nó biết được là mình đang bắt đầu để ý đến nó, nếu nó mà biết có khi nó lại cười anh thì khổ, mà nó có thích anh không…? anh nhìn nó như muốn đọc xem nó đang nghĩ gì trong đầu…
Loan thì còn quá trẻ con, nó cũng giống như con Hồng, nó nghĩ hôm qua anh ta đã cứu nó, và an ủi nó, nên nó coi Đăng như chú Tuấn của nó thôi, và lại Đăng cũng là bạn của chú Tuấn nó mà.
Chị phục vụ đến bàn của hai đứa, chị đưa Menu ra hỏi:
- Xin hỏi hai người dùng gì…?
Loan liền cầm ngay lấy, nó hỏi Đăng:
- Anh muốn ăn gì…?
- Tôi thì thế nào cũng được…!Anh trả lời nó.
Loan liền bảo chị phục vụ:
- Chị cho em hai đĩa cá hấp nấu theo kiểu Pháp, một đĩa cơm chiên, à mà còn gì nữa nhỉ…?
Loan lấy tay xoa cằm nhìn vào Menu, nó nói tiếp:
- Cho em thêm một nồi lẩu, một đĩa trứng chiên, và một chai rượu vang…!
Nó đưa trả Menu cho chị phục vụ, mà không quên nói:
- Cảm ơn nhiều, và làm ơn nhanh lên nhé…!
Ngồi nghe con Loan nó nói một hơi, anh cảm tưởng là nó đang đọc kịch hay hát nhạc ráp trên sân khấu, nhưng mà sao nó gọi nhiều thế nhỉ, chỉ có mình anh và nó thì ăn làm sao mà hết…?
- Cô gọi nhiều thế, không lẽ cô tưởng tôi và cô là heo à…?
Nếu phải là hôm khác thì Đăng đã chết với nó rồi, nhưng hôm nay tâm trạng của nó đang vui nên nó cũng không thèm chấp, nó bảo:
- Không phải là anh đã đói lắm hay sao, tôi thấy anh chưa có gì vào bụng cả ngày hôm qua, nên người ta có lòng tốt gọi nhiều thức ăn cho anh, vậy mà anh lại móc họng người ta thế hả, đồ vô ơn…!
- Tôi xin lỗi…!
Thấy cái điệu bộ ỉu xìu của Đăng, Loan cũng hả dạ, có thế chứ ít ra thì cũng phải biết điều như vậy.
- Thức ăn của hai người đây…! Tiếng của chị phục vụ.
Chị dọn nó ra bàn, Loan đứng lên phụ chị, xong đâu đấy chị bảo:
- Chúc quý khách ngon miệng…!
Con Loan thì mải hít hà, nó thấy ngon quá mà, nên đâu còn tâm trí mà nghe nữa, chỉ có Đăng là quay lại bảo chị:
- Cám ơn chị nhiều…!
Anh cám ơn mà không quên cười thật tươi, làm cho chị vừa đi vừa ngoái lại nhìn. Thấy cái điệu bộ nhìn lén của chị, anh phì cười, anh biết là mình nổi tiếng đẹp trai và cũng là một tên sát gái, thế mà với con nhỏ này anh lại không phải cố tỏ ra lịch sự, anh nghĩ có bao nhiêu tật xấu anh đã phô hết cho nó rồi, thật thoải mái khi lại là chính mình, anh quay xuống thì…
Loan đang ăn và uống như nó đã chết đói từ lâu lắm rồi vậy, cái cách nó ăn giống hết lúc nó ở bệnh viện, anh nhìn nó ăn mà quên mất mình cũng đang đói, đến khi nó ăn no, nó mới nhìn lên hỏi:
- Anh không ăn à…?
- Tôi nhìn cô ăn cũng đủ no rồi…! Anh mai mỉa.
Loan không thèm bảo anh thế nào, nó lấy cái khăn giấy, quẹt ngang mồm một cái nó bảo:
- Anh ăn đi, đừng có mà làm bộ, nếu không tí nữa chết
đói dọc đường tôi không có sức đưa anh vào bệnh viện đâu…!
Vừa mới dứt, nó nói tiếp:
- Tôi vào phòng vệ sinh một tí…!
Nói xong câu đó, nó cũng bỏ đi luôn, Đăng cầm đũa lên, nhìn thức ăn gần như vẫn còn nguyên, anh mỉm cười bảo:
- Con nhỏ này rõ thật là, nhìn thì cứ tưởng cô ta ăn nhiều lắm, nhưng mà thật ra cô ta còn ăn ít hơn cả mèo.
Loan đang ngơ ngác tìm phòng vệ sinh thì…
- Bốp…!
Cú va chạm đã làm cho con Loan ngã nhào ra đất, nó đau quá lấy tay phủi phủi cái chân, chết tiệt thật, không biết kẻ nào đi mà mắt mũi để đâu không biết, đâm vào người ta thế này có tức không cơ chứ, nó còn chưa khịp đứng lên và lên tiếng thì…
- Cô có mắt không hả, đi đứng như vậy à…? Tên con trai quát.
Loan giật mình ngẩng đầu lên, nó tròn xoe mắt lại vì ngạc nhiên và cũng vì tức, sao thằng cha này lại vô...