lý đến như vậy nhỉ, mình vẫn còn chưa hỏi tội anh ta mà anh ta lại dám to mồm với mình là sao.
- Anh nói ai không có mắt hả, tôi nghĩ ngườiđể mắt trên trán là anh thì có…! Loan tức quá hét lại.
Anh ta nhìn nó đầy thương hại, còn con Loan nhìn anh ta không hiểu, anh ta nhìn mình như vậy là có ý gì…
- Sao cô ngu thế nhỉ, mắt mà không để trên trán thì cô lại đâm vào tôi à…?Anh ta mai mỉa.
- Anh…! Loan tức nghẹn cả họng.
Loan chưa thấy cái tên nào lại vô duyên và nhỏ mọn như cái tên này, đường đường là một đấng nam nhi lại đi đôi co và cãi nhau với một cô gái, mà rõ ràng là anh ta sai chứ nào có phải nó đâu, đúng là tên chết tiệt, mà thôi đôi co với anh ta làm gì mình cũng mệt và đuối sức quá rồi, nó lắc đầu nhìn anh ta và bảo:
- Tôi nói cho anh biết nhé, bản cô nương đây là người rộng lượng nên không chấp những người như anh, hứ đồ làm tàng…!
Nghe con nhỏ trước mắt mình phụt ra một hồi, anh đã nổi điên lên, con nhỏ này nó không sợ chết hay sao mà dám dây vào anh nhỉ, xem ra nó không hiểu anh là ai rồi.
Hai tay anh khoanh trước ngực, chân anh đứng dựa vào tường gần đó, anh bắt đầu ngắm nó, cô ta cũng đẹp đấy chứ, xem ra vẫn còn trẻ con, kiểu này chắc là mới thi đại học xong, xem nào chắc cũng là con nhà giàu, nhìn cách ăn mặc của cô ta thì biết, món nợ này mình phải tính với cô ta mới được, ai bảo cô ta lại trêu tức mình làm gì.
Loan thấy anh ta cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, nó cảm thấy lạ, hai tay nó nằm vào nhau, miệng nó lúc nãy phồng lên để cãi bây giờ cũng xẹp xuống, nó thấy anh ta không bảo gì, thì nó nghĩ chắc là anh ta cũng nguôi nguôi rồi, hay là anh ta thấy mình nói đúng nên im lặng coi như là xin lỗi nhỉ…
Nhưng nó mà biết anh ta đang tìm cách làm gì nó thì nó sẽ hối hận vì đã nghĩ tốt cho anh ta, Loan vừa mới quay đi thì…
Tay của nó đã bị anh ta nắm chặt lại, nó quay lại, cố giằng tay mình ra.
- Buông tay tôi ra, anh làm cái gì thế hả…? Loan quát.
- Đi theo tôi…!
- Tại sao tôi phải đi theo anh…!
- Cô còn nói nữa hả, cô có biết cô vừa giây vào ai không hả…?
Loan nhìn anh ta không hiểu, thì là anh chứ là ai, không lẽ là người trên sao hỏa.
Nhìn cái bộ mặt ngơ ngác của con nhỏ, anh mỉm cười, anh lại có trò chơi mới rồi đây, coi như xố của cô ta xui xẻo, nên mới dám đụng chạm đến anh, anh còn đang nghĩ thì…
- Hự…!
Loan thấy mình gỡ tay mãi mà không ra, nó bí thế nên cho anh ta một phát vào chân, nó đá thật đau làm cho anh ta phải kêu lên một tiếng.
- Á…! Anh hét to lên.
Cũng may lúc đó không có ai đi vệ sinh nên chỉ có hai người độc tấu và độc diễn với nhau thôi, nếu không họ lại được xem một vở kịch miễn phí vào buổi sáng.
Mấy người đang ăn cách nhà vệ sinh cũng không xa nên ghe tiếng hét thất thanh của anh, người ta hỏi là không biết có chuyện gì.
- Tiếng gì thế nhỉ…? Một bà thắc mắc.
- Chắc là ai đó đang xem phim trưởng thôi…! Chồng bà chả lời.
Mà đúng thế thật, ở trong bếp nấu ăn, mấy đầu bếp vừa nấu vừa coi phim, chắc là đang đến đoạn gay cấn nên không chỉ có mình anh hét, mà họ cũng hứng quá nên hét lên, nếu không họ lại chạy lại xem hai người thì khổ.
Lợi dụng cơ hội anh ta phải buông tay nó ra để xoa cái chân đau, nó nhanh chân chạy ngay vào phòng vệ sinh gần đó, nó yên tâm rửa mặt và rửa tay, vừa soi mình trong gương nó vừa lẩm bẩm:
- Cho anh chết, cái tên chết tiệt, anh tưởng như thế là làm gì được tôi sao…!
Loan thấy tự hào về mình quá, nên nó mỉm cười thật tươi, mấy chị đi vệ sinh cùng nó quay sang nhìn nó cười, họ nghĩ con nhỏ này chắc là đang vui chuyện gì đấy.
Một lúc sau nó quay ra, nó nghĩ anh ta đã chán, chắc cũng bỏ đi rồi, nhưng mà nó nhầm, anh ta không những không bỏ đi mà còn dẫn thêm mấy người nữa, họ đều mặc đồng phục màu đen, vừa nhìn thấy nó ra, anh ta quay ra bảo họ:
- Lôi con nhỏ này đi…! Anh ra lệnh.
- Vâng…! Họ đồng thanh trả lời.
Không nói gì nữa, anh ta đi luôn, còn nó chưa hiểu chuyện gì thì thấy mấy người này đã vây quanh nó rồi.
- Mời cô đi với chúng tôi…!
Mới nghe thì cứ tưởng là lịch sự lắm nhưng mà trong giọng nói của người đàn ông này thì chứa đầy uy quyền và đe dọa.
- Tại sao tôi phải đi theo anh chứ…? Nó thách thức.
- Nếu biết điều thì cô nên làm theo…! Anh ta đe dọa.
Anh ta nháy mắt cho hai người bên cạnh ý bảo “còn chờ gì nữa mà không bắt cô ta đi”.
Con Loan thấy tình hình không ổn, nó tuy nghịch ngợm nhưng mà nó đâu có biết võ để phòng thân, nên nó đang định bỏ chạy thì mấy người kia đã nhanh hơn, họ giữ chặt lấy nó, nó còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì…
Đăng ngồi chờ con nhỏ Loan mãi mà vẫn không thấy nó ra, anh nghĩ con nhỏ này nó bị chết trong phòng vệ sinh hay sao thế, đến bực cả mình vì phải đợi lâu, thôi đành ngồi chờ nó thêm lúc nữa vậy, nó mà không ra thì mình đến là phải đi tìm nó. Anh còn đang ngồi nghĩ thì có một người đến.
- Xin lỗi anh có phải là người đi cùng cô Thu Loan không…?
Anh ngẩng đầu lên, thấy đó là một người đàn ông đeo kính đen và mặc một bộ đồ vét màu trắng, mặc dù vẫn chưa hiểu, anh nói:
- Vâng…!
Anh ta liền đưa cho Đăng một tờ giấy và chiếc chìa khóa xe ô tô, anh ta bảo:
- Đây là cô Thu Loan nhờ tôi gửi nó cho anh, cô ấy có việc bận nên đã đi trước, anh cứ ra về vì tiền thức ăn đã được thanh toán rồi…!
Đăng còn chưa kịp nói gì thì anh ta bảo:
- Chào anh…!
Nói xong câu đó anh ta lịch sự cúi đầu chào Đăng và quay đi luôn.
Đăng ngồi ở đấy mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, tại sao con nhỏ này nó lại bỏ anh ở đây mà đi, mà có chuyện gì gấp đến nỗi nó không chào anh được một tiếng.
Cầm chiếc chìa khóa xe đút vào túi quần, anh giở bức thư do con Loan viết lên đọc, trong thư nó viết.
“Em xin lỗi, lẽ ra em phải chào anh một tiếng rồi mới đi, nhưng mà chuyện này gấp lắm nên em không có thời gian làm việc đó, mong anh thông cảm, à mà anh đừng lo chỉ là chuyện bạn bè thôi, có gì thì anh nói hộ mẹ em và gia đình em một tiếng, em sẽ về nhà sớm thôi, chào anh nhé…!”
Đọc song lá thư do nó viết, anh lẩm bẩm con nhỏ này nó viết khó hiểu quá, chuyện bạn bè là sao, không lẽ nó gặp ai ở đây, thấy vui quá nên nó đi theo bạn nó luôn, con nhỏ này đúng là có bạn quên mình mà, ít ra thì nó cũng nên đến chào và bảo mình vài câu, hại mình chờ từ nãy đến giờ, thôi thì về.
Đăng thì tưởng nó đang sung sướng lắm, còn nó thì bị trói nghiến lại, lá thư cũng là do nó bị ép phải viết, chứ nó có được tự nguyện làm điều đó đâu.
Mấy người lấy tay bị miệng nó lại, Loan chỉ còn biết ú ớ trong miệng, sức một cô gái mảnh mai như nó thì có làm sao mà so được với mấy tên đàn ông này, mà họ bắt nó làm gì thế nhỉ, họ đưa nó ra cửa sau, nó hy vọng ai đó nhìn thấy có thể giúp được nó, đúng là có nhiều người nhìn thấy thật nhưng…
Con Loan giãy giụa ghê quá, ông ta chụp cho nó một ít thuốc mê vào mũi, mắt của nó bắt đầu nặng dần và nó ngủ ngay lập tức không còn biết gì nữa cả.
Một người bế xốc nó trên tay và còn người kia mở cửa, cả ba đi ra thì có hai chiếc xe ô tô đang đợi họ ở đấy.
Thấy anh ta bế nó, nên nhiều người xúm lại hỏi:
- Cô bé bị sao vậy…? Mấy người xung quanh hỏi.
- À, đây là cô chủ của chúng tôi, do cô ấy bị ngất nên chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện…! Anh ta trả lời.
- Thế hả, tội nghiệp quá nhỉ, mà sao mấy chú không nhanh lên, tính mạng con người là quan trọng mà…! Một bà khách gần đó nói.
- Vâng…! Một người trong số họ lịch sử trả lời.
Anh vệ sĩ liền đặt nó vào ghế sau của chiếc xe ô tô màu đen, ở trong đó đã có một người chờ sẵn, anh ta nhìn nó ngủ mà cười, anh ta bảo:
- Chúng ta đi thôi…!
- Vâng…!
Họ thắt dây an toàn cho nó, đầu nó ngả sang một bên, nó đang ngủ như thiên thần.
Đi được một lúc, sau khi rẽ hai ba cái ngã tư, cuối cùng hai chiếc xe nối đuôi nhau đi vào cổng, đó là một căn biệt thự 5 tầng, nó rộng như một trang viên, với vô số cây và hoa, mọi người đều đứng cả hai bên chào người thanh niên vừa bước ra khỏi chiếc xe đó.
Anh ta đi trước, bỏ mặc mấy người bế theo con Loan đi sau, họ đi lòng vòng một hồi, cuối cùng đặt con Loan trong một căn phòng màu hồng nhạt, xong đâu đấy họ bỏ đi.
Do bị xịt thuốc mê nhẹ nên con Loan cũng tỉnh sau ít phút, nó mở mắt ra, thấy đầu mình vẫn còn đau nhức, hai tay bóp chán, nó đi xuống giường, nhìn cái ráp giường, cái chăn, rèm cửa và nước sơn cũng như cách bài trí trong phòng này khác hẳn, đây không phải là nhà của nó vậy nó đang ở đâu, nó cố nhớ lại xem chuyện gì đang xảy ra với nó, đúng rồi nó bị bắt cóc và bị xịt thuốc mê, chắc là họ mang nó tới đây, họ định làm gì nó nhỉ, không phải họ sẽ mang bán nó chứ, trong đầu nó hàng loạt ý nghĩ đen tối hiện lên, nó sợ quá ba chân bốn cẳng, nó phóng ngay ra cửa, nhưng cửa đã bị khóa mất tiêu rồi, làm sao mà thoát, Loan cố mở nó ra nhưng vô ích, nó nghĩ cửa chính không được thì ta đi cửa sổ, nó thấy cửa sổ đang mở thì mừng quá, nhưng…
Trời ạ, nó cao thế này thì làm sao mà xuống, chết tiệt thật sao họ lại nhốt nó ở tầng cao nhất thế này, nếu mà tính ra thì nó đang ở tầng 5, nhìn xuống đã thấy choáng rồi thì làm sao mà trèo xuống đây, nó còn đang ôm đầu khổ sở thì có tiếng mở cửa…
Tiếng cách vừa dứt thì anh ta bước vào, theo sau anh ta là một ông già khoảng 50, 55 tuổi, chắc là quản gia, trên tay ông ta cầm một cái bút và một tờ giấy, anh ta thấy nó tỉnh thì nhếch mép hỏi:
- Cô ngủ ngon chứ…!
- Anh đưa tôi tới đây làm gì thế hả…? Nó điên tiết hỏi.
- Tất nhiên là đem bán chứ còn gì nữa…? Anh ta dọa nó.
Loan sợ quá, nó lấy hai tay ôm mình lại, nó lắp bắp hỏi:
- Anh…anh…anh nói đùa đúng không…?
Nhìn nó sợ, anh ta lại càng trêu già hơn.
- Ai bảo là tôi đùa cô hả, đấy là cái giá mà cô dám gây ra cho tôi…!
Nó đã sợ đến nỗi mồ hôi mẹ mồ hôi con của nó tuôn ra hết cả, chân nó đã bắt đầu run và tim nó đang đập rất nhanh, nó nghĩ lại mấy cái cảnh mà nó đã xem trên phim và mấy bài báo mà nó đã đọc, càng nghĩ nó càng sợ, nó không ngờ hôm nay cuộc đời nó đen tối đến như vậy, híc, nó nghĩ thế là hết nó không có cơ hội gặp lại cha mẹ của nó, chú Tuấn, anh Đăng, kẻ mà nó ghét nhất, nhưng bây giờ thì tất cả đã khác, nó thấy anh ta mới thật sự là người tốt, còn con Hồng ban thân nó nữa chứ, nước mắt nó đã rơi ra từ bao giờ rồi.
- Hu hu hu hu…! Nó khóc thật to.
Thấy con nhỏ khóc anh cũng thấy hơi tội, mình dọa cô ta hơi quá, nhưng mà cũng vui đấy nhỉ, cô ta cũng nhát thật, thế mà mình tưởng cô ta phải dữ lắm, nhớ lại cái chân vẫn còn đau là anh lại tức lên, mình phải cho con nhỏ này biết, đừng có dây vào bổn thiếu gia.
- Đưa giấy cho cô ta…! Anh bảo ông quản gia.
- Dạ…! Ông lễ phép đáp.
Ông tiến lại gần nó, đưa tờ giấy và một cái bút ra, ông bảo:
- Cô cầm lấy và ký vào đây…!
Đang khóc ngon lành thì nó nghe ông quản gia nói, nó gẩng lên, mắt nó vẫn còn đỏ hoe, và vài giọt lệ vẫn còn đọng trên má, mặt nó thì buồn thiu, anh nhìn nó thích chí, anh nghĩ cho đáng đời nhà cô, từ bây giờ cuộc đời của cô sẽ khác, nó sẽ không còn êm đẹp nữa đâu…!
- Ký cái gì thế ạ…?
Nó giương mắt lên hỏi, ý là nó không hiểu, và bây giờ nó đã run lắm rồi, ông ta lại đưa nó thêm tờ giấy này nữa, hay là…, nó quay sang nhìn anh ta nó nói.
- Anh đừng bán tôi, bố mẹ tôi tuy không giàu có lắm nhưng tôi nghĩ họ sẽ chả tiền chuộc cho tôi mà, tôi xin anh đấy…! Nó lại sụt sịt.
- Ai lại cần tiền nhà cô làm gì, mà nói thật bán cô thì có giá hơn, bố mẹ cô có chả tiền chuộc cô cho tôi thì cũng không thấm vào đâu, cô có giá hơn khi bán sang Trung Quốc, cô có biết người ta sẽ trả tôi bao nhiêu không…? Anh lại đe dọa nó.
- Anh yên tâm đi, bố mẹ tôi sẽ cố trả hết cho anh mà, anh…anh định đòi bao nhiêu…? Lần này thì nó khóc thật.
Anh cố nhịn cười, anh phải diễn nốt vở kịch của mình, khẽ e hèm một cái anh nói tiếp:
- Bây giờ thì tôi không cần tiền chuộc của bố mẹ cô nữa, tôi phải bán cô, vì vừa được người ta trả giá cao, lại vừa trả thù được cô thì ngu gì mà chọn cho cô con đường dễ dàng thế…! Anh ta nhếch mép lên cười.
- Anh…Anh…! Nó vừa tức, vừa khóc.
- Còn chưa đọc và ký vào đi…! Anh ta quát.
Nó cầm tờ giấy trên tay, run run nó đọc, nó nghĩ đó chắc là bản án từ hình cho nó, ông quản gia cũng cố nhịn cười, ông không hiểu tại sao cậu chủ của mình hôm nay lại đưa một cô gái về nhà, từ trước đến nay có bao giờ cậu ta làm thế, chắc là cô gái này phải có một cái gì đó đặc biệt lắm, nhìn cô ta đúng là xinh đẹp thiệt, nước ra trắng hồng, mái tóc đen dài, hay là cậu chủ của mình thích cô gái này rồi nhỉ…?
Còn anh thích cô ta hay không thì anh cũng không biết, chì là từ trước đến nay không có con nhỏ nào hay cô gái nào gặp anh mà không cố làm quen hay khép nép e thẹn với anh cả, anh đường đường là một công tử nhà họ Hạ, giàu nhất nhì ở cái nước Việt Nam này, thế lực của nhà anh rất lớn đâu chỉ có gói gọn ở đây, vì thế chuyện anh được lên báo chí là chuyện bình thường, thế mà con nhỏ này nó hình như không biết anh là ai thì phải, nó còn dám quát anh và đánh anh nữa chứ, đúng là một đứa không biết trời đất là gì, cô nợ tôi một thì tôi sẽ đói cô gấp một trăm triệu lần, cứ chờ đấy.
Đọc xong những điều khoản mà anh ta viết trên giấy, nó tái mét hết cả mặt, đầu tiên nó tưởng đó là một hợp đồng bán thân nhưng nay nó nghĩ có lẽ bán thân cũng vẫn còn nhẹ.
Loan tức điên lên nhìn cái mặt vênh vênh của anh ta nó quát:
- Anh viết cái gì thế này hả, anh có biết là mình ăn hiếp người quá đáng không, tôi không bao giờ ký đâu, và tôi cũng không dảnh để mà đùa với anh…!
Nói xong nó xăm xăm đi ra cửa, nhưng mà đâu có dễ dàng thế, nó chưa kịp bước ra thì mấy người mặc véc đen đã đứng chắn hết cả đường, bí thế nó lại phải quay vào, anh ta ngồi trên ghế, tay cầm một ly cà phê, anh ta uống từng ngụm nhỏ, mắt nhìn nó như đang chiêm ngưỡng một cái tượng, anh ta đang đánh ra xem tác phẩm của mình có chỗ nào sai xót cần chỉnh sửa không…?
Còn Loan thấy anh ta nhìn mình từ đầu đến chân, nó đã co dúm cả người lại vì sợ, không phải anh ta đang tính dở trò đồi bại với nó chứ, không được nó vẫn còn chưa có bạn trai, và chưa được hôn ai, hu hu hu…nó đang khóc ở trong lòng, nếu điều này mà xảy ra thì nó thà chết còn hơn. Nó đúng là một con bé ưa tưởng tượng.
Như đoán được những suy nghĩ đen tối của nó anh ta nhếch mép lên cười một cái, miệng thì uống mà mắt thì lại nhìn nó, anh ta bảo:
- Cô có ký hay không, hay là tôi phải dùng hành động cưỡng ép, mà từ lúc đó đến giờ chắc là cô cũng tưởng tượng đủ rồi nhỉ, tôi cũng sẽ không làm khác điều mà cô nghĩ bao nhiêu đâu…! Anh ta nhìn nó thật đểu.
Loan sợ hết cả hồn, mặt của nó xị xuống, còn tay chân của nó thì run lên, nó biết hôm nay nó sẽ không thoát được, bao nhiêu trò tinh quái của nó đều không qua mặt được cái tên kia, anh ta như thấu hiểu hết được nó vậy, bây giờ nó phải làm sao đây…?
Thấy nó vẫn còn ngẩn ngơ chưa ký, anh đặt ly nước xuống, tiến từng bước chậm chạp lại phía nó, còn Loan thì bước lùi lại, bây giờ mặt anh ta đã cúi sát mặt nó, lưng của nó đã đứng sát vào bờ tường, thế là hết đường lui.
Nó cảm nhận được hơi thở của anh ta phả lên mặt mình, hai tay anh ta đặt ngang lên đầu nó, ép sát nó vào tường, nó sợ quá ngay cả thở nó cũng không dám thở.
- Thế nào cô có ký không…?
Mặc dù tim nó đang hoảng hốt, nhưng miệng nó vẫn nói cứng…
- Không…!
Nó vừa dứt lời thì…
Loan thấy môi mình bị áp chặt vào môi của anh ta, hai tay anh ta ôm siết người nó lại, nó cố đẩy anh ta ra nhưng mà vô ích, môi nó bị bỏng dát vì anh ta hôn nó cuồng nhiệt quá.
Ông quản gia thấy vậy thì lắc đầu mỉm cười, ông nghĩ xem ra anh chàng này đã không kiềm chế được mình nữa rồi, thôi mình đi ra vậy để cho họ được tự nhiên, ông nhẹ nhàng khép cửa không quên dặn nhỏ mấy anh vệ sĩ:
- Đừng có làm ồn mà làm phiền họ…!
Họ không trả lời ông nhưng mà gật đầu như đã hiểu.
Anh ta buông nó ra thì nó khóc nấc lên, còn đâu nụ hôn đầu của nó nữa, tên chết tiệt kia đã cướp mất của nó rồi, nó nhìn anh ta đầy căm giận nó bảo:
- Anh có đền cho tôi không hả, anh có biết là đó là…!
Loan còn đang bận khóc nên không dám nói tiếp nữa, nó sợ anh ta khinh nó, nhưng mà nó không nói thì anh ta nói hộ.
- Tôi cướp mất nụ hôn đầu của cô chứ gì…?Anh thích thú hỏi nó.
- Anh…anh…! Nó vẫn còn đang sụt sịt.
Sờ lên môi mình, anh mỉm cười, không ngờ nụ hôn lại tuyệt như thế, mặc dù anh đã hôn không biết bao nhiêu cô gái, anh nghĩ đó cũng chỉ là nụ hôn xã giao thôi, nó nhạt thếch, không mùi vị nhưng tại sao khi hôn con nhỏ này, lúc đầu vì cô ta khiêu khích anh nên anh mới làm vậy, nhưng…nụ hôn của nó đã làm cho anh tan chảy, anh cảm tưởng mình đang trôi bồng bềnh trên mây, bao nhiêu ưu phiền đã tan biến đi chỉ còn lại khoảng không trong lòng, nụ hôn dứt cũng là lúc anh bừng tỉnh, sao lại có chuyện này được…?
- Anh không đền cho tôi đi mà còn đứng đó làm gì…?Loan hét.
Nghe Loan quát, anh nhìn lại nó, anh bảo:
- Thế này nhé, tôi có cách đền trả cho cô rất hay…!Ánh mắt anh gian gian nhìn nó.
Loan ngây thơ hỏi:
- Cách nào…?
Anh mỉm cười con nhỏ này đúng là ngốc mà, đã hôn rồi thì làm sao mà lấy lại được chứ, đúng là…
Cầm bàn tay nó anh bảo:
- Cách này này…!
Loan còn chưa hỏi anh định làm gì để trả lại cho nó thì…
Anh ta lại hôn nó, bị bất ngờ nên nó cũng không chống cự lại được, anh ta hôn nó thật
dịu dàng chứ không phải thô bạo như trước, một lúc lâu anh ta mới buông nó ra và phán một câu:
- Tuyệt…!
Còn nó thì không đứng vững nữa, nó phải dựa vào tường, tim nó thì đang nhảy nhót trong lồng ngực, thế là hai lần nó bị anh ta hôn, nó còn chưa hiểu anh ta tại sao lại làm thế thì anh ta bảo:
- Cô thấy cách của tôi thế nào, hài lòng chứ…?
Anh ta nháy mắt nhìn nó.
Loan tức quá, nó muốn cho anh ta vài cái tát, sao anh ta dám làm như thế với nó chứ, nó đang chuẩn bị giơ tay lên thì anh ta đã cầm lấy tay nó và bảo:
- Cô định đánh tôi à, cô đã đọc kỹ trong hợp đồng chưa, chỉ đá và quát tôi thôi mà cô đã phải trả tôi 100 triệu rồi, còn tát tôi thì cô biết là sẽ như thế nào rồi chứ…? Anh ta đe dọa nó.
- Vậy anh...