về nhà được…!
- Bà bảo sao…?
Ông Toàn kinh ngạc nhìn bà Thảo, ông không thể tin được là bà vợ mình lại bình tĩnh đến thế mặc dù con Loan nó ở qua đêm bên ngoài với thằng Đăng, ông nhớ lại những lần con Loan nó chỉ xin phép được ngủ lại nhà con Hồng thôi, mà bà vợ của mình cũng không cho, sao lần này…, nhưng ông đâu có hiểu được cái ý đồ đen tối của bà Thảo.
Thấy ông chồng há hốc mồm nhìn mình bà Thảo chỉ còn biết cười thầm.
Còn Tuấn vì đi làm về quá mệt, anh chỉ muốn tắm rửa, nghỉ ngơi nên đã về phòng mình từ trước, anh không còn tâm trí đâu để mà nghe cuộc đối thoại của anh chị mình nữa.
Trong khi đó tại bệnh viện.
Mải cãi nhau mà Đăng quên mất nhiệm vụ của mình, bưng một cốc sữa nóng và một đĩa trái cây lại, anh bảo:
- Cô uống sữa và ăn trái cây đi, chắc là cô cũng đói rồi…!
Ngửi thấy mùi thơm của sữa, Loan thấy cái dạ dày của mình đang kêu lên, nó đã đói lắm rồi, nên không chút ngại ngùng, nó bảo:
- Đưa đây…!
Nó cầm ngay lấy cốc sữa mà Đăng đưa, nó uống một hơi đã vơi gần nửa cốc, không cần anh phải mời nó nữa, nó ăn luôn gần hết hai trái táo mà anh đã gọt. Nó ăn luôn một hồi, ăn xong nó mỉm cười thật tươi, xoa xoa hai cái vào bụng nó cảm thấy thỏa mãn lắm, nên nó quay sang bảo Đăng:
- Cám ơn anh…!
Nói xong câu đó, nó nằm luôn xuống.
Nhìn một loạt hành động của nó diễn ra chỉ trong vòng mấy phút, Đăng nghĩ nếu mà rô bốt được lập trình may ra so sánh được với con nhỏ này.
Anh chưa thấy có đứa con gái nào ăn uống như con nhỏ này cả, anh nhớ lại những lần đi ăn với các cô gái khác, họ ăn như mèo và anh cảm tưởng họ ăn ít đến nỗi anh nghĩ họ sẽ chết vì thiếu đói, còn con nhỏ này, nó không biết như thế là mất duyên con gái lắm hay sao, nếu nó mà đi cũng bạn bè nó là con Hồng, thì nó vô tư như thế thì được, đằng này một thằng đàn ông ngồi lù lù trước mặt nó, mà nó coi như không, thậm chí nó ăn không cần thở, anh đúng là bó tay với nó, nhưng mà nó cũng có cái hay của nó, từ tính cách đã khác người mà ăn uống thì lại vô duyên, anh đang nghĩ đến cái thằng xấu xố nào mà yêu phải con nhỏ này.
Mặc Đăng ngồi trầm tư suy nghĩ, con Loan đã ngủ được một giấc rồi, nhìn nó ngủ anh thấy thật bình yên, anh nghĩ trông cô ta cũng đáng yên đấy, không biết vô tình hay cố ý mà anh ngắm nó thật kỹ, đôi môi mềm hé mở, làn da trắng hồng, cái mũi thật cao, mái tóc của nó đã xòe ra hết cả cái gối, anh cứ nhìn nó như bị thôi miên, chỉ khi có tiếng mở cửa, thì anh mới giật mình quay lại.
Trải qua một đêm ngủ trong bệnh viện Đăng đã mệt phờ cả người, đã vậy sáng ra con Loan lại hét thật to.
- Á á á…!
Lấy tay nhoay nhoay mắt, anh cố mở mắt ra hỏi nó:
- Có chuyện gì hay sao…?
- Ai cho anh ngủ ở đây hả…?.Loan hét.
Nghe Loan nói anh mới giật mình nhìn lại thì trời ạ, anh và nó và đang ôm nhau ngủ trên giường bệnh, môi kề môi, má kề má, mà tay của anh lại làm gối đầu cho nó ngủ nữa mới chết chứ, bật giậy thật nhanh, anh nhảy xuống khỏi giường, con Loan nhìn anh đầy tức giận bảo:
- Anh là đồ biến thái, lợi dụng người ta ngủ mà làm trò đồi bại hả…?
- Cô có im đi không, hay là cô muốn cho cả bệnh viện này biết…! Đăng quát.
Mặc dù im lặng nhưng nó vẫn không nuốt được cục tức, nó vẫn muốn được rủa hay là quát Đăng.
Đăng cố nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh không hiểu tại sao sáng nay mình lại ngủ trên giường cùng con Loan, nhưng mà cô ta dám chửu anh là đồ biến thái hả, cái con nhỏ chết tiệt này, anh có làm được gì nó đâu, nhưng mà tại sao chứ, tại sao anh lại ngủ cùng nó chứ…Trí óc anh dần hoạt động trở lại, anh nhớ…
Nghe tiếng động anh quay lại thì ra là một chị y tá, chị bưng thuốc vào cho Loan.
Chị nhìn anh cười hỏi:
- Bạn gái em ngủ rồi à…?
Đăng thấy chị hiểu lầm mối quan hệ của mình với Loan, anh định giải thích, nhưng nghĩ thế nào lại thôi nên anh bảo:
- Vâng…!
Chị đưa cho Đăng một bịch thuốc, sau khi dặn xong thì chị khép cửa phòng lại.
Còn anh cũng đã mệt rồi nên ngồi trên ghế gần cửa phòng, anh định ngủ một giấc thì…
- Mẹ ơi cứu con…! Loan hét lên.
Đăng vội chạy đến xem Loan thế nào, anh không biết trong mơ nó gặp phải cái gì mà nó kêu lên thất thanh như vậy, anh nghĩ chắc là do buổi chiều cùng mình vào căn nhà ma đó, con nhỏ vẫn còn bị ám ảnh nên mới thế này.
Tay của con Loan dơ lên, anh vội nắm lại, vỗ vỗ nhẹ hai cái vào tay nó, anh thấy hình như nó đã ngủ được yên, ngồi được một lúc, anh nghĩ con nhỏ đã ngủ say rồi, anh định rút tay lại nhưng nó nắm tay anh chặt quá, nếu mà giật mạnh ra thì sợ con nhỏ tỉnh giấc mà để yên thế này thì anh thấy nó kỳ kỳ làm sao ý, anh đâu phải là người yêu, hay người thân của con nhỏ, nhưng thấy nó ngủ ngon quá, anh thở dài…
Nhưng mà anh không ngờ được kết quả sáng nay lại ra thế này…
- Anh còn muốn nói gì hả…? Loan bực mình truy vấn anh.
- Thế đêm hôm qua ai nắm tay tôi, không cho tôi đi hả…? Đăng trả đũa.
- Ai nắm tay anh, anh đừng có mà bịa…! Loan hét.
- Cô bảo ai bịa hả, không lẽ tôi phải chụp ảnh để chứng minh cho cô…?
- Anh…!
Bí quá Loan không còn từ gì để nói nữa, nó đã nhìn thấy hết của anh ta, và bây giờ nó ngủ cùng anh ta, thế là thế nào…Nó ôm đầu khổ sở, ôi cái số của con, chỉ trong vòng một ngày mà con phải trải qua hai chuyện khủng khiếp nhất trên đời.
Nhìn cái tướng rầu rĩ của nó, anh nghĩ cũng tội nghiệp cho con nhỏ thật, nhưng mà xét cho cùng đâu phải lỗi của anh, anh giật mình không phải cô ta sẽ bắt mình chịu trách nhiệm chứ, mà mình có làm được gì cô ta đâu, mà phải chịu trách nhiệm, chỉ là ngủ cùng thôi mà.
Trong khi anh đang suy tính thiệt hơn thì con Loan nó đang nghĩ đến chuyện khác, nó sợ phải về nhà, vì nó đã đi qua đêm với Đăng, mà nó lại không gọi được một cú điện thoại chomẹ nó, thế nào nó cũng bị mẹ nó hành tội.
- Anh phải đền cho tôi…? Loan hét.
- Tôi có làm gì cô đâu mà tôi đền…! Đăng đáp.
- Anh ngủ cùng người ta mà anh bảo là không làm gì hả…? Con Loan sụt sịt khóc.
Đăng cuống quá, anh không biết làm gì vào lúc này, rõ khổ cho anh, mà sao con nhỏ này ngốc thế nhỉ, chỉ ngủ như bạn bè thôi, chứ nào có phải…
Đăng nói với Loan như là thầy giáo đang chỉ bài cho học sinh.
- Cô ngốc vừa thôi, người ta có làm gì cô mà cô cũng không biết hả, cô thử kiểm tra lại mình xem, có mất mát gì không…!
Loan kiểm tra lại quần áo, thì đúng là nó vẫn còn nguyên vẹn, đâu có bị sứt mẻ gì đâu, nó nghĩ chắc là anh ta nói đúng, mình hay bị ác mộng nên hay nói mơ, ở nhà mẹ mình cũng nói thế mà, nó hối lỗi bảo:
- Em xin lỗi…!
- Ờ…!
Con nhỏ này nó vừa nói gì nhỉ, em hả, nhìn lúc này nó dễ thương quá, tại sao nó lại không thế này cho mình nhờ, anh nghĩ nếu mà nó cứ như thế này thì anh sẽ thích nó mất, nhưng mà không được, anh không thể nào thích con nhỏ này được, nó là ác quỷ trong vai thiên thần, anh tự bảo “Đăng ơi đừng vì một phút yếu lòng mà mày phải đau khổ cả đời”.
Cầm gói thuốc và đồ đạc, cả hai dắt nhau xuống tầng trệt, Đăng bảo Loan:
- Cô ngồi đây chờ, tôi còn phải đi đóng tiền viện phí và xin giấy ra viện cho cô…!
- Vâng, anh đi đi…! Nó nhỏ nhẹ đáp.
Đăng nghe Loan nói xong, anh ngơ ngẩn bước đi, đừng có nói với tôi với cái giọng ngọt ngào đó nữa, tôi không muốn bị cô dụ đâu, mặc dù đầu của anh nó nghĩ thế nhưng môi anh thì lại nở một nụ cười thật đẹp.
Từ cái hôm Quân đến nhà Hồng, không khí trong gia đình nó thay đổi hẳn, bố mẹ nó lúc nào cũng tra hỏi nó về cái tên chết tiệt ấy, đến là khổ nó nghĩ, nó không thể ở thêm cái nhà này một phút nào nữa, nên hôm nay nó đã có một quyết định trọng đại, nó cần gặp cha mẹ nó.
Gõ vào cửa phòng của Ông bà Hùng, nó hỏi:
- Bố mẹ có trong phòng không ạ…?
- Có, mà có chuyện gì hả con…? Tiếng bà Hoa.
Nó mở cửa bước vào thì thấy bố nó đang đọc báo, còn mẹ nó đang chải đầu, nó bảo:
- Thế này bố mẹ ạ, con muốn được về nhà ông bà ngoại chơi, không biết bố mẹ nghĩ như thế nào…?
- Sao tự dưng con lại muốn đi…? Bà Hoa nghi ngờ hỏi.
- Con chỉ muốn được nghỉ ngơi sau khi thi xong thôi, và lại con cũng muốn thay đổi không khí…!
Nghe con Hồng nói cũng có lý, bà Hoa liền bảo:
- Nhưng mà ông bà ngoại của con ở tận Đà Lạt, mẹ không yên tâm cho con đi một mình…!
- Mẹ à, con đã lớn rồi mà, con có thể tự lo cho mình được…! Nó phân trần.
Thấy nó quả quyết như vậy, bà Hoa đành bảo:
- Thôi cũng được rồi, giá mà bố mẹ hay thằng Khoa không bận thì hay biết mấy, lúc ấy sẽ có người đi cùng con…!
- Có sao đâu mẹ, con đi một mình cũng được mà…! Hồng trấn an mẹ nó.
Nhận được sự đồng ý của bố mẹ, Hồng mừng lắm, nó thầm bảo thế là thoát nạn, nó muốn được yên thân, không bị ai quấy rầy, hay làm phiền nó hết.
Giải quyết xong chuyện gia đình rồi, bây giờ còn chuyện cái xe nữa, rõ khổ khi không lại nhờ anh ta giữ hộ làm gì, mà anh ta để nó ở đâu nhỉ…?
Hồng còn đang thắc mắc thì có tiếng chuông điện thoại của nó kêu.
- A lô, xin hỏi ai đấy ạ…? Nó lịch sự hỏi.
- Là anh, Quân đây…!
Vừa nghe thấy cái giọng này là Hồng cảm thấy ngán rồi, anh ta còn ám mình chuyện gì nữa.
- Có chuyện gì…? Hồng cộc lốc hỏi.
- Em đang làm gì đấy…?
- Không làm gì cả…? Nó gắt.
- Vậy em có thể giành cho anh một chút thời gian được không…?
- Tôi không rảnh…! Nó bực mình bảo.
- Nhưng em muốn lấy lại chiếc xe chứ…?
Hồng nghĩ “Đúng là đồ cơ hội mà, anh dám đem chuyện này ra đe dọa tôi hả…?”
- Vậy thì sao…? Nó thách thức.
- Em gặp anh tại Quán cà phê Hoàng Tử nhé, anh đợi em…!
Anh ta cúp máy không cần biết nó có đồng ý hay không, mà Hồng tự hỏi là tại sao anh ta lại biết số điện thoại của mình nhỉ, tại sao, nó nhớ là nó không hề cho anh ta cơ mà, vậy thì tại sao, Hồng nhớ lại hành động khả nghi của con Loan hôm ấy, chắc là do con Loan nó cho anh ta rồi, Hồng nguyền rủa:
- Con danh kia, tao mà gặp mày thì mày chết, bạn bè mà hại nhau thê thảm thế này hả…?. Hồng đang tưởng tượng là Loan đang đứng ngay trước mặt mình nên nó mới chửu lên như thế.
Hồng không muốn đi nhưng mà cuối cùng nó cũng lôi được cái thân mình ra khỏi nhà, nó đón một chiếc tắc xi, đọc địa chỉ cho anh ta, 5 phút sau nó tới, trả tiền xong, nó còn đang lưỡng lự giữa vào và không vào thì nó nhìn thấy Quân đang đứng ở cửa như có ý đã chờ nó từ lâu rồi.
- Sao em không vào mà còn đứng ở đấy làm gì…? Quân hỏi.
Nhìn bộ mặt đắc thắng của anh ta, Hồng chỉ muốn cho anh ta hai quả đấm thôi, đến là bực, mà tại sao mình cứ phải khổ vì đàn ông thế này nhỉ, có mỗi con bạn thân thì nó đem mình đi bán, mà bán cho ai nó không bán lại bán cho cái tên sao chổi này, con chết tiệt…!
Thấy Hồng vừa đi vừa lẩm bẩm một mình, Quân phì cười, con nhỏ này đáng yêu thật, mà tại sao gặp anh nó lại cau có thế nhỉ, nhưng mà nhỏ ạ, em càng ghét anh thì anh lại càng thích em.
Chọn cho mình một bàn gần cuối của quán, nhìn quanh Hồng chỉ thấy những đôi tình nhân đang ngồi nói chuyện với nhau, mà tại sao anh ta lại dẫn nó đến đây nhỉ, nó sợ người ta lại hiểu lầm nó và tên này là người yêu của nhau thì khổ, nên nó đứng lên bảo:
- Nếu anh có chuyện gì cần nói với tôi thì ta ra kia đi, tôi không muốn bị người ta nhòm ngó, mà lỡ bị người yêu của anh bắt gặp thì tôi chỉ có nước chết, tôi sợ bị đánh ghen lắm…! Giọng nó có vẻ là mai mỉa hơn là sợ.
Hồng vừa dứt lời thì Quân bảo:
- Hay là em có tình ý với anh, em sợ anh biết nên chốn tránh chứ gì…? Anh khiêu khích.
Nó tức mình nên hét lên:
- Anh…!
Nó biết là nó đang bị anh ta nói khích nhưng mà nếu nó đi thì hóa ra nó nhận là mình thích anh ta, mà nếu nó ở lại thì bị mọi người xung quanh hiểu lầm, đến là khổ nó nghĩ, thôi mặc kệ vậy thà bị người ta hiểu lầm còn hơn, vì mình chỉ gặp người ta hôm nay thôi, mai thì ai biết đấy vào đâu, còn anh ta thì lại khác, anh ta mà bám theo mình nữa thì mình sẽ phát điên lên mất, thế là nó ngồi luôn xuống.
Quân thấy con nhỏ đã chịu ngồi yên, anh mỉm cười hỏi nó:
- Em thích uống gì để anh gọi…?
- Tôi uống nước cam…!
Quân quay sang gọi chị phục vụ:
- Chị ơi, cho em một ly nước cam và một ly cà phê sữa nhé…! Quân gọi.
- Chờ tôi một chút…! Chị phục đáp.
- Anh gọi tôi ra đây là có chuyện gì…? Hồng chán nản hỏi.
- Mình uống nước rồi từ từ nói, em không thấy là mình hơi nóng à…? Quân cười nói.
Chị phục vụ bưng nước uống đến.
- Nước cam và cà phê sữa của hai người đây…!
- Cám ơn chị nhiều…!
Quân nở một nụ cười thật đẹp với chị, làm cho chị phục vụ đỏ mặt và bối rối, chị nghĩ anh ta đẹp trai quá, chị ghen tị với con nhỏ đi cùng với anh ta, chị lẩm bẩm “con nhỏ này thật may mắn khi có một người yêu như vậy”.
Nếu Hồng mà biết thì nó lại chỉ thêm rầu mà thôi, nó chán bị hiểu lầm lắm rồi, nhưng mà thôi chuyện của thiên hạ thì mặc họ, nó còn phải giải quyết xong chuyện của nó đã.
Hồng ngồi nhìn Quân nhấp từng ngụm cà phê nhỏ, nó cảm thấy hình như anh ta không vội thì phải, anh ta bắt nó chờ đến bao giờ, tức quá nó lấy ly nước cam của mình, nó uống ực một cái hết nửa cốc, nó nhăn mặt lại vì chua, còn Quân thì lại được một trận cười thích thú.
- Ha ha ha…!
Quân cười to quá đến nỗi những đôi xung quanh dù họ đang nói chuyện tình tứ với nhau, họ cũng phải dừng chuyện lại để quay sang nhìn Quân một cái, họ không hiểu là có chuyện gì xảy ra, mà anh ta lại vui như vậy.
Hồng tự nhiên thấy mình làm trò hề cho anh ta, cô bực mình gắt lên:
- Anh đã cười đã chưa, anh lôi tôi ra đây là để làm trò vui cho anh đấy hả, sáng sớm anh có rảnh thì tìm người khác mà đùa tôi không có hứng thú để chơi với anh, tôi về…!
Nói xong, nó bỏ đi một mạch, nhưng Quân chạy theo lôi nó lại, giằng co mãi nó cũng không thoát được, nó nghĩ mình phải đá cho anh ta một phát thì may ra anh ta mới chịu buông tha cho nó, nó còn chưa kịp thực hiện ý đồ đen tối của mình thì…
- Em yêu à, đừng giận anh mà, có gì thì vợ chồng mình từ từ rồi tính…! Quân dài giọng.
- Anh nói sao…? Hồng sửng sốt hét lên.
Nghe Hồng hét lên, Quân càng trêu cô hơn.
- Vợ à, tha lỗi cho anh đi mà…!
- Ai là vợ của anh hả…? Hồng uất quá hét lên.
Tên Quân này nói cái quái gì nhỉ, lúc trước bị hiểu lầm là người yêu của anh ta, nó đã mệt mỏi lắm rồi nay anh ta lại gọi nó là vợ có chết nó không chứ, nó còn chưa kịp giải thích thì…
- Thôi mà em, chồng em đã nói thế rồi thì em nên tha cho anh ấy đi…! Một anh bên cạnh nói.
- Anh ấy nói đúng đấy, có gì thì em nên bỏ qua cho ấy đi…! Một chị nói.
- Chấp nhận lời xin lỗi của anh ấy đi, anh ấy cũng đâu có muốn, vợ chồng thì có lúc này lúc khác, cháu đừng cố chấp quá…! Một bác khuyên.
Mỗi người một câu, ai cũng bênh tên Quân này cả, Quân nhìn nó như bảo “Em định làm gì bây giờ, anh có cả một đống đồng minh đấy nhé”.
Hồng muốn hét to lên để giải thích, nhưng mà nó nghĩ nó càng làm thế thì người ta lại càng hiểu lầm nó và bênh tên kia hơn thôi, nó cảm thấy bây giờ nó đang bị xử án tại tòa, nó là bị cáo và đang nghe người ta phán tội. Nó đành để cho Quân cầm tay lôi đến chỗ cũ, nó ngồi xuống mà cái mặt thì như sắp xửa chuẩn bị đánh nhau với ai vậy.
Quân nghĩ cái mặt phụng phịu của Hồng thật đáng yêu, cô ấy trẻ con quá nhưng mà dễ thương.
Còn những người xung quanh sau khi xem kịch xong, họ cũng quay về với câu chuyện của họ, nhưng vẫn có những tiếng xầm xì nổi lên.
Cặp đôi bên cạnh thì thầm:
- Nhìn hai đứa chúng nó cũng đẹp đôi đấy chứ…! Anh chàng người yêu nói.
- Nhưng mà con nhỏ kia vẫn còn trẻ con quá…!. Cô nàng đáp lại.
- Ừ, nhưng mà tình yêu thì càng trẻ con càng thích…!.Anh chàng phản bác.
- Thế em không phải là trẻ con à…? Cô nàng ghen tị hỏi.
- Tất nhiên là em còn hơn cả trẻ con ấy chứ…! Anh chàng nịnh.
Cô nàng làm nũng, lấy tay đấm nhẹ vào người yêu của mình.
- Cái anh này…!
Nghe họ thì thầm về mình, mà Hồng thêm bực, thế là đi toi buổi sáng đẹp trời, nó định dắt chó đi dạo công viên, nó nghĩ kiểu này tí nữa về thì nó chỉ còn nước đi ngủ.
- Em uống nước cho hạ hỏa đi, nhìn em anh tưởng em đang chuẩn bị đánh anh…! Quân cười bảo nó.
- Anh khỏi phải nhắc…! Hồng bực mình đáp.
Nó lấy ly nước uống thật, lần này thì nó uống hết luôn, anh nhìn nó lắc đầu mỉm cười, anh gọi cho nó một ly nước khác.
- Chị ơi cho em thêm một ly nữa…!
- Chị đến ngay…!
Cõ lẽ chị cũng vừa xem xong màn trình diễn của chúng nó, chị thấy quá ấn tượng nên chị đã chuẩn bị sẵn cho con nhỏ này một ly nước rồi, không ngờ mình thông minh thật, mỉm cười tự hào về mình, chị không quên liếc Quân một cái.
- Cảm ơn chị…! Quân nhẹ nhàng nói.
- Không có chi…! Chị bẽn lẽn trả lời.
Chị vừa quay đi thì Quân bảo:
- Em uống thêm nữa đi…!
- Cám ơn tôi no rồi…!. Hồng nói lẫy.
Quân cười và đưa chìa khóa xe cho nó, Hồng còn chưa kịp cầm lấy, thì anh đã giật ngay tay lại, làm Hồng chụp tay vào không khí, nó tức mình hỏi:
- Anh muốn gì…?
Anh nhìn nó gian gian nói:
- Anh chỉ muốn em làm cho anh một việc…?
- Việc gì…? Nó bực mình hỏi.
- Mỗi ngày cho anh gặp em một chút…!
- Tôi không có thời gian…! Nó nói nước đôi.
- Nếu thế thì em không lấy được xe đâu…! Anh đe dọa.
Hôm trước Hồng đã phải nói dối bố mẹ mình, là nó gởi xe ở nhà cái Loan, có lẽ do đang vui chuyện Quân tới nhà nên hai ông bà cũng không để ý đến chuyện này, mà ngược lại hai ông bà còn mừng, vì chúng nó tình tứ quá,
con Hồng đi xe mà lại phải gửi để cho thằng Quân đưa về, nếu mà ông bà biết được sự thật thì…
Lần này mà Hồng lại đánh mất xe nữa, thì bố mẹ nó sẽ giết nó mất, mặc dù đối với nhà nó mua hàng chục chiếc xe như thế này không phải là chuyện khó, nhưng cái cơ bản nhất là lòng tin, bố mẹ nó lại tưởng do cái tính đểnh đoảng của nó mà bị lấy mất xe thì nó tiêu đời, nghĩ đến ngày nào nó cũng bị bố mẹ nó ca, là nó không chịu nổi nữa rồi, nó biết phải làm sao bây giờ…?
Hồng phải đứng trước hai sự lựa chọn, con đường nào cũng vào ngõ tối cả, chọn cho mình con đường nào đây, a ha có cách rồi…
Hồng sụt sịt khóc, nhìn Quân, nó bảo:
- Được, anh muốn tôi chết thì anh cứ làm như vậy đi, thế mà có lúc tôi lại coi anh là người bạn tốt, anh…anh…! Nó nấc lên.
Quân thấy Hồng khóc thì cuống cả lên, anh không ngờ hành động của mình lại làm cho con nhỏ khổ thế,...