* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

cứng đầu lắm…!
- Em nói lạ, kiến nào mà chẳng diệt được…!
Bà Thảo nói xong, mới ngẫm nghĩ kỹ lại lời của Đăng, thấy con Loan đang hầm hè nhìn Đăng, bà mới vỡ lẽ, bây giờ thay vì tức thì bà lại buồn cười, bà nghĩ từ khi Đăng đến đây, nhà bà vui hẳn, lúc nào con Loan với thằng Đăng cũng gây nhau được.
Kết thúc bữa sáng bà Thảo đã mang hết những thứ cần thiết chất đầy lên chiếc xe ô tô màu xám, Loan ngán quá, nó bảo:
- Mẹ làm gì mà chuẩn bị nhiều thế, con với anh ta chỉ đi có một vòng, có cần thiết quá như vậy không…?
- Mày thì biết cái gì, thừa còn hơn thiếu…! Bà Thảo nẹt nó.
Loan biết tính mẹ nó, bà đã quyết cái gì là làm cho bằng được, biết cãi cũng không xong nên nó bảo Đăng:
- Mình đi…!
- Cô lái hay tôi lái…! Đăng hỏi.
- Tât nhiên là tôi lái rồi…!
Nhìn cái tướng trẻ con của Loan, anh không tin nên hỏi:
- Này cô có chắc là mình làm được không…?
- Anh khinh người vừa thôi…! Loan bực mình bảo.
Mang theo bên mình cái bản đồ, và một cuốn cẩm nang du lịch, Loan vừa lái xe vừa xem, Đăng thấy thế thì nhếch mép lên nói:
- Thế nào cô hướng dẫn viên của tôi, cô có biết đường không đấy…?
Nghe cai giọng khinh thường của Đăng, Loan quay sang bảo:
- Anh có im đi không, nếu không nói được một phút thì anh chết à…?
- Cô…!
Đăng nghĩ “mất cả hứng, đi xem thắng cảnh mà phải đi cùng cái con bé này thì anh thà ở nhà ngủ hay xem phim còn hơn”, nhưng mà anh không thể phụ lòng tốt của bà Thảo được, chắc là bà muốn cho anh được khuây khỏa, trước khi bắt đầu làm việc ở công ty.
Nhìn cái vẻ mặt rầu rầu của Đăng, Loan tức, không chỉ mình anh đâu, tôi cũng đâu có muốn đi cùng anh chứ, hứ đừng tưởng anh ngon lắm, đã vậy thì tôi sẽ hành anh cho biết.
Loan lái xe lòng vòng một hồi, quái lạ nhỉ không lẽ nó bị lạc đường, cho xe dừng lại sát vỉa hè, nó lôi cái bản đồ ra xem lại, còn Đăng chán nản quá, anh nghĩ trong khi con nhỏ này nó dò được đường thì anh đánh một giấc cái đã.
Mặc Loan muốn làm gì thì làm, anh chuồn ra ghế sau, ngả cái ghế ra, anh đánh một giấc.
Loan không ngờ hôm nay mình đãng trí thế, sao nó không nhớ gì hết, đến là khổ, khi không lại rơi vào tình cảnh này, nó mà không tìm ra được đường đi thì cái tên Đăng kia lại khinh thường nó, mà anh ta đang làm gì thế nhỉ…?
Loan quay xuống thì thấy Đăng đang ngủ ngon lành, bỏ mặc mình sống chết không quan tâm, nó tức điên lên, nó phải mất thời gian làm cái việc không công này, vậy mà anh ta lại dửng dưng như không, trong khi nó muốn cùng con Hồng đi chơi Đầm Sen, thế là toi một ngày tươi đẹp.
- Bốp…!
Đăng giật mình thức dậy, anh tưởng là bị một trái bom vào đầu, mở mắt ra anh thấy con Loan nó nhìn anh đầy cau có, bị đánh thức như thế này khiến anh hơi bực, nên anh quát:
- Cô làm cái quái gì thế hả…?
- Anh có phải là người không, còn không mau dậy giúp người ta tìm đường…? Loan hét.
Nghe con Loan nói xong, anh kinh ngạc đến nỗi phải mất một lúc anh mới hiểu, thay vì trả lời nó, anh phá ra cười…
- Ha ha ha…!
Có lẽ từ sáng đến giờ đây là nụ cười sảng khoái nhất của anh, ai đời một thằng lạ hoắc như anh, lần đầu tiên về Việt Nam, lại phải giúp một con bé sống ở đây là thế nào…?
Con Loan nó yên lặng, nó nghĩ nó không thèm chấp, nhưng anh cứ cười đi, rồi anh sẽ biết tay tôi, nếu tôi không lâm vào tình trạng này thì anh đừng có mà lên mặt.
Cười chán anh bảo nó:
- Đưa bản đồ đây…!
- Đây…!
Loan đưa cho Đăng bản đồ, anh cầm lấy và bắt đầu quan sát xung quanh, khi đã định được hướng xong, anh nói:
- Nếu cô muốn đưa tôi đến chỗ này thì chúng ta phải rẽ trái, và đi theo đường quốc lộ, khoảng 15 phút nữa là tới…!
Thay vì cảm ơn Đăng, Loan giật lấy cái bản đồ, cho nổ máy, nó quay xe, nó lái xe mà mặt nó thì cứ vênh lên như là nó đang chuẩn bị cãi nhau với ai vậy.
Đăng lẩm bẩm ” đúng là cái đồ bất lịch sự, người ta đã giúp thì phải biết cảm ơn chứ”, nhưng mà thôi đôi co với cô ta làm gì, mình cũng mệt quá rồi.
Dưới cái nóng 39 độ C này, hai người ngồi trong ô tô mà cũng cảm thấy bức bối, đã vậy đường lại bị kẹt xe, Loan và Quân đều có tâm trạng chán nản và bực bội như nhau, nên không hẹn mà cả hai cùng thở dài.
- Biết thế này thì tôi không thèm đi…! Đăng nói.
- Cũng tại anh, nếu anh từ chối ngay từ đầu thì tôi cũng đâu phải khổ thế này…!.Loan trách.
- Cô còn nói hả, chứ không phải vì cô lạc đường mà chúng ta dính vào cái giờ cao điểm này à…?. Đăng bực mình gắt.
Hai người đầu tiên còn nói nhỏ, nhưng sau đó có lẽ là đã tức nhau quá, nên họ cũng không chú ý gì đến người xung quanh nữa.
- Anh đúng là đồ nhỏ mọn…! Loan hét.
- Còn cô là đồ chanh chua…!. Quân cũng hét lại.
Mọi người ở hai bên quay lại nhìn hai đứa chúng nó, họ lẩm bẩm bảo nhau:
- Đúng là hai đứa khùng, đã bị kẹt xe mệt mỏi thế này rồi, mà chúng nó còn tâm trạng để cãi nhau, đúng là dư sức…! Một người nói.
Người khác lại bảo:
- Chắc chúng nó tưởng đang ở nhà, nên mới tự nhiên như vậy, mà hai đứa chúng nó là gì của nhau nhỉ…!. Một cô hỏi.
- Chắc là hai vợ chồng chứ gì, chắc là anh ta gây sự với con nhỏ kia, nên chúng nó mới cãi nhau…!. Một bà phán.
- Không phải đâu, con nhỏ kia còn trẻ thế, còn anh ta thì hơi lớn tuổi rồi, vợ chồng thế nào được, chắc là hai chú cháu…!. Ông bên cạnh cãi.
Thấy người ta cứ nhìn mình chằm chằm, nên Loan và Đăng cũng tạm đình chiến và thôi không cãi nhau nữa.
Trong cái không khí im lặng đáng sợ này chúng nó nghe được những lời bàn luận về mình, nghe đến đâu Loan buồn cười đến đấy, nó không ngờ người ta lại rảnh rỗi, và nhiều chuyện như vậy, sao chuyện của thiên hạ họ cứ xía dô vào làm gì nhỉ…?
Đăng thì lại không quan tâm, ai nói gì anh cũng mặc, nhưng nghe bà kia phán anh và con nhỏ này là vợ chồng, thì trên người anh, anh nghĩ có bao nhiêu gai ốc nó nổi hết lên rồi, trời ạ mặc dù anh không có ý định kết hôn vào cái tuổi 29 này, anh nghĩ mình vẫn còn quá trẻ, nhưng cô ta thì nhất định không phải mẫu vợ lý tưởng của anh, con nhỏ này vừa đanh đá, vừa chanh chua, lại ác như quỷ, nhìn vết răng trên tay anh vẫn chưa lành và sờ lên cái bụng vẫn còn đau là anh lại thấy ớn rồi.
Cuối cùng thì giao thông cũng thông thoáng hơn, những người đằng sau thấy cái xe ô tô màu xám đằng trước mình còn chưa chịu đi mà cứ đứng chắn ngang đường, nên họ bấm còi inh ỏi. Đăng thấy vậy nên bực mình bảo:
- Cô còn không mau lái xe đi…!
Loan định cãi bướng với Đăng, nhưng mà anh ta nói đúng, mình mà không đi thì thế nào cũng bị chửu, có khi còn bị bắt nữa.
Từ lúc đó Loan và Đăng không ai nói với ai câu nào nữa, đi được một đoạn thì cũng đến nơi, Loan bảo Đăng:
- Anh đứng đợi tôi ở đây, tôi còn phải đi gửi xe…!
Không thèm nghe Đăng bảo nào, nó quay xe đi luôn. Đăng tìm cho mình một chỗ mát, từng tốp người đi qua đi lại làm cho anh chóng cả mặt, mà sao con Loan nó lâu thế nhỉ…?
Đăng còn đang ngồi thơ thẩn, thì có tiếng chuông điện thoại, anh vội lấy ra xem, nhìn trên màn hình hiện lên cuộc gọi của Tuấn.
- A lô, Tuấn hả, có chuyện gì không…?
- Không, tao chỉ gọi hỏi xem mày đang ở đâu thôi…?
- À, tao đang đi chơi cùng con cháu của mày…!
- Ha ha ha…! Tuấn phá lên cười trong điện thoại.
- Thằng khỉ kia có gì vui mà mày cười thế hả…? Đăng gắt.
- Tao chỉ đang tự hỏi là mày với con Loan sẽ làm gì hết ngày hôm nay, hy vọng hai đứa không đánh nhau ở ngang đường…!
Nghe cái thằng bạn thân nói móc mình, Đăng đã bực lắm rồi, từ sáng đến giờ anh bị con Loan nó hành, mà thời tiết thì lại nóng như thiêu, anh nhìn quanh xem cô ta đâu, anh tự hỏi cô ta làm cái quái gì mà bắt mình phải đợi thế này nhỉ, đúng là tức chết với hai chú cháu nhà này…
- Tao không nói nhiều với mày nữa, nhưng mà khi nào tao về thì mày chết…! Đăng dọa.
Tuấn cười trong máy, rồi bảo:
- Thôi tao cúp máy đây, chúc hai người vui vẻ…!
- Vui cái con khỉ, chào mày…! Đăng nói.
Đe dọa thằng bạn xong, anh thấy cũng hả dạ, anh nghĩ con Loan mà không về nhanh thì anh sẽ đi một mình.
Không để cho Đăng phải nghĩ nhiều, anh đã thấy Loan đang đến, mà tay nó đang xách cái gì thế nhỉ…?
- Cô làm gì mà lâu thế hả, có biết tôi chờ cô dài cả cổ rồi hay không…?.Đăng quát.
Lấy tay quẹt mồ hôi, Loan đặt đồ xuống, nó thở ra một cái rồi bảo:
- Xin lỗi anh, tại tôi phải vào phòng vệ sinh nên…!
Loan định phân trần với Đăng về sự chậm trễ của mình, nhưng nhìn cái mặt cau có của anh nó lại tức nên nói:
- Anh có phải là đàn ông không, mới chờ có một tí mà đã cáu lên rồi, thảo nào ế vợ…!
- Cô…!
Đăng tức nghẹn cả họng, con nhỏ này đúng là không biết điều bắt người ta chờ gần cả tiếng, mà cô ta lại tỉnh bơ như không, bảo xin lỗi thì cô ta lại gân cổ lên cãi.
- Tôi nói cho cô biết mặc dù tôi có ế vợ, cũng không đến lượt cô đâu…!
- Anh…!
Bây giờ đến lượt con Loan nó tức.
Mấy đôi đứng sau nó, mỉm cười bảo nhau:
- Xem ra họ lại giận nhau rồi,nhưng mà hình như họ yêu nhau lắm thì phải…!
Con Loan quay phắt sang bảo:
- Chị nhầm rồi, anh ta chả là gì của tôi cả…!
Chị bên cạnh nhìn nó mỉm cười, chắc chị nghĩ “chấp làm gì người ta càng yêu thì người ta càng muốn dấu”.
Còn Loan thấy thế nó nghĩ, thôi mà cố giải thích làm quái gì, họ cũng đâu liên quan gì tới mình đâu.
- Đi…! Loan ra lệnh.
Nó tung tăng đi trước bỏ mặc Đăng theo sau, Đăng lắc đầu, anh nghĩ kiểu này thì có vui thú gì mà thưởng thức ngắm cảnh nữa.
Nhưng xem ra cuộc đi chơi lại vui hơn anh tưởng, nhờ cái tính trẻ con của Loan mà anh có những phút giây thoải mái, anh quên đi nghĩa vụ làm người lớn với bao nhiêu lo toan và trách nhiệm của mình, ở bên nó anh chỉ là anh, anh có thể làm hay nói gì tùy thích, anh về Việt Nam lần này là vì công việc, nhưng bây giờ xem ra anh lại có việc khác rồi.
Đi qua chỗ ngôi nhà ma thấy cái mặt tái mét của Loan, anh nghĩ đã đến lúc mình phải trả thù nó, nên anh nhìn Loan hỏi:
- Ta vào xem chứ…!
Thấy cái tên và cái hình là con Loan đã sợ lắm rồi, nó và con Hồng hai đứa đều rất sợ ma, nó nhớ những hôm nhà nó mất điện hay bị sấm chớp là nó hét toáng lên, lấy chăn chùm kín đầu và run lên cầm cập, những lúc như thế mẹ nó phải chạy vào phòng, vỗ về an ủi nó, bây giờ anh ta lại mời nó vào đây, nó nghĩ thà nó mất mặt còn hơn là sợ chết.
- Tôi không vào đâu, anh đi một mình đi…!
Đăng nghĩ, xem ra con bé này sợ ma thật rồi, mà cô ta nghịch như quỷ, thế mà lại nhát, nhưng mà làm sao có chuyện anh bỏ qua dễ dàng như thế được.
Nói giọng đầy khiêu khích anh bảo:
- Nếu vậy thì cô phải gọi tôi một tiếng là ông chủ, và phải nghe lời tôi suốt đời…!
Mắt anh nheo nheo nhìn nó, Loan như cố nuốt sợ vào lòng, hai tay nó nắm chặt, nó nghĩ thà bị sợ hơn một tí, nhưng chỉ là lúc này thôi, còn phải gọi anh ta là ông chủ và nghe lời anh ta suốt đời thì mình thà chết đi còn hơn, đã nghĩ thông suốt như thế nên nó bảo:
- Tôi mà sợ anh à, vào thì vào…!
Anh nhếch mép lên cười bảo nó:
- Ta đi nào…!
Loan hung hăng bỏ đi trước, nó muốn chứng tỏ cho Đăng thấy là nó không sợ nhưng cái không khí lạnh lùng, và tối om này đã khiến cho nó bắt đầu run, hai chân của nó đã nhíu cả vào với nhau, mồ hôi của nó đã toát hết cả ra áo, nhưng nó vốn là đứa cố chấp, nó tự nhủ phải cố lên.
Đăng thì cảm thấy bình thường, anh chẳng thấy có gì là đáng sợ cả, mọi thứ cũng do con người làm ra thôi.
Nghe những âm thanh rên rỉ, từ cái loa phát ra và thỉnh thoảng những tiếng hét lại vọng lên đầu đau khổ và ma quái, lúc này mặt Loan đã cắt không còn giọt máu, nó phải cố ôm lấy tim mình, nó nghĩ chỉ một lúc nữa thôi là nó không chịu được nữa rồi.
Đăng nhìn nó mà thương hại, anh nghĩ mình cũng hơi ác, khi bắt con nhỏ vào đây nên anh hỏi:
- Cô có cần tôi đưa ra không…?
Nghe anh nói thế nó mừng lắm, nhưng mà nhớ tới vụ cá cược, nó lại nói cứng:
- Không cần…!
- Nếu thế thì mặc cô vậy…! Đăng tức mình bảo nó.
Đăng nghĩ mình đã có lòng tốt thế mà nó lại vênh lên, thôi thì mặc, nói xong anh bỏ nó đi trước, thấy Đăng đi Loan cũng phải cố đi theo anh, nó sợ anh bỏ nó lại một mình.
Loan nhắm mắt lại nó không dám xem những hình thù kỳ quái hai bên, thì một hình nhân đầy máu, mặc một bộ quần áo trắng toát đã rách nát, chiếc mặt toàn xương bay thẳng ra chỗ nó. Nó sợ quá chỉ hét lên được một câu:
- Đăng…!
Rồi nó ngất xỉu không còn biết gì nữa, có lẽ tim của nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Đăng quay lại ngay khi nghe Loan kêu tên mình, anh thấy con nhỏ đang ngã dần xuống, hoảng quá anh chạy vội lại đỡ nó.
- Loan, cô bị làm sao vậy…! Đăng lo lắng hỏi.
Đăng lấy tay lay lay nó, nhưng mà vô hiệu, nó không tỉnh lại, mấy người đi xem cùng bảo:
- Anh còn không mau bế cô ấy ra ngoài kia đi, ở đây không khí bức bối thế này, nếu mà cô ấy có tỉnh lại thì cũng ngất tiếp thôi…!. Một cô bé nói.
- Phải đấy, bế cô ấy đi đi…!.Một bạn trẻ nói.
Nhưng một bác lại trách:
- Biết người ta sợ ma, mà còn đưa người ta vào, anh chàng này thật vô trách nhiệm…!
Bế Loan trên tay, anh đi chưa được xa, nên nghe trọn những lời nói vừa rồi, anh tức cả mình, mà cũng phải cô ta bị thế này cũng là do anh, nhưng mà nếu cô ta sợ thế, thì nhận lời thách đấu với anh làm gì.
Khẽ cựa mình tỉnh lại, Loan cảm thấy có cái gì đó vướng víu ở tay, nó ngồi dậy xem mình đang ở đâu thì thấy xung quanh mình một màu trắng toát, nhìn kỹ lại nó nghĩ mình đang ở bệnh viện, bằng chứng là tay nó đang được chích nước, và ống nước vẫn còn đang chảy từng giọt nhỏ.
Nó đang định gỡ ra, thì Đăng mở cửa vào, trên tay anh là bịch trái cây, sữa và một chai nước. Anh nhìn nó lo lắng hỏi:
- Cô đã khỏe chưa…?
-…!
Thấy Loan không trả lời anh cứ tưởng nó bị làm sao, anh vội đặt tay lên trái nó, anh chỉ muốn kiểm tra xem nó có bị nóng không, nhưng con Loan nó hất tay anh ra và bảo:
- Anh làm gì thế hả, đừng có mà giở trò lợi dụng…?
Đăng thấy mình đúng là khổ, mình quan tâm đến nó, thế mà nó lại hiểu lầm ý tốt của mình, thôi tha cho nó lần này vậy, nếu không phải là do mình mà nó bị ngất thì nó chỉ có nước chết với mình.
- Cô nói cái gì thế hả, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô có sao không thôi, mà nói thật đừng buồn, cô không phải là đối tượng của tôi đâu, mà cô cũng đâu có phải là con gái, con gái gì mà nghịch như quỷ, tính tình thì lại thô lỗ…!
Ngồi nghe Đăng xạc ra một hồi, nó điên tiết lên, nhưng mà anh ta nói gì thế nhì anh ta bảo mình không phải là con gái vậy anh ta coi mình là cái gì.
- Vậy anh coi tôi là cái gì hả…? Loan quát.
Với một giọng mai mỉa anh bảo nó:
- Tôi coi cô như tôi thôi, mà cô cũng biết rồi đấy, không có thằng bình thường nào lại đi yêu người cùng giới với mình cả…!
- Anh…!
Loan còn muốn gân lên nữa, nhưng nó lại nhìn anh đầy thương hại, anh nhìn ánh mắt nó không hiểu, anh không biết là nó đang toan tính gì trong đầu.
Còn Loan thì nghĩ tên Đăng này có vấn đề, người ta xinh đẹp, dễ thương thế này mà anh ta lại coi mình như đàn ông, nó lẩm bẩm:
- Thảo nào anh ta ế vợ là phải…!
- Cô nói cái gì thế hả…? Đăng hét.
Nhớ lại lúc chiều Đăng phải cực khổ lắm mới đưa được Loan đến bệnh viện này, anh phải hỏi đường hai, ba lần mời tìm được đến đây, thấy Loan mãi mà vẫn chưa tỉnh, anh đã sợ hết cả hồn, anh nghĩ nếu mà có lần sau, thì người ta có dùng dây xích kéo anh đi, anh cũng không bao giờ cá cược với cô ta nữa, anh không ngờ con nhỏ này lại yếu đuối đến như vậy, mà sao lúc ôm Loan trong lòng, tim anh lại đập nhanh đến thế nhỉ, anh nhìn khuôn mặt tái mét không có sức sống của nó, anh đã ước giá mà anh có thể chịu thay nó, có phải anh đã bắt đầu chú ý đến con nhỏ này rồi không…? Anh lắc đầu hai cái cho tỉnh táo.
Loan nhìn Đăng tức tối, cũng chỉ vì anh ta mà nó phải nằm viện, Loan nghĩ mình phải chửu anh ta vài câu cho bõ tức, ai bảo anh ta hại mình ra nông nỗi này.
- Anh đúng là đồ không có lương tâm…!
- Cô bảo ai thế hả…!
Đăng nghe cái giọng điệu thô lỗ của Loan, anh nghĩ có lẽ lúc đó tim mình đập nhanh là do mình quá hoảng hốt sợ cô ta bị thế nào thì mình không biết ăn nói gì với gia đình cô ta thôi, chứ cái con nhỏ này thì…
- Thế không phải tại anh mà tôi phải nằm viện hả…? Loan hét.
- Ai bảo cô ngu ngốc đi cá cược làm gì, đã yếu như sên thì nhận đại đi, cần gì mà phải cố lên như thế…? Đăng mai mỉa.
- Anh…!
Nhưng sau cùng thì Loan nói:
- Tôi nghĩ thà mình bị ngất như thế này còn hơn là làm nô lệ cho anh suốt đời…!
Nghe giọng điệu tự an ủi của con nhỏ, anh phải bật cười, anh nghĩ không ai đơn giản như con bé này, nghĩ thế mà nó cũng nghĩ được, nhưng cũng vì nó mà mình phải nói dối bà Thảo.
Ngay sau khi đưa con nhỏ vào đây, và làm thủ tục nhập viện cho nó, anh đã gọi điện cho về nhà, thì người bắt máy là bà Thảo.
- A lô, ai đấy…?
- Dạ, là em, Đăng đây…!
- Đăng hả, đi chơi vui chứ, mà mấy giờ thì hai đứa về…!
Đăng định nói là Loan bị ngất nhưng mà như thế thì cả nhà sẽ lo mất, nên anh nói trớ đi.
- Thế này chị ạ, Loan đưa em đi chơi xa quá, mà chiếc xe lại bị hỏng, nên có thể sẽ về muộn một chút.!
- Ừ, được rồi, hai đứa cứ vui chơi đi, đến sáng mai về cũng được…!
Con Loan mà nghe được mẹ nó nói câu này thì nó lại đứng tim mất, nó sẽ không ngờ được mẹ nó lại giao nó cho một tên đàn ông, mà có thể được đi qua đêm nữa chứ, thật là…
- Vâng, cám ơn chị nhiều…!. Đăng lễ phép trả lời.
Nghe

tiếng Đăng cúp máy bà Thảo mỉm cười một mình, bà nghĩ kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn, bà có thể vênh lên với ông chồng rồi, ai bảo ông ta không tin bà, mà quái lại sao giờ này mà Ông Toàn và thằng Tuấn nhà mình chưa về nhỉ…?
Bà Thảo còn đang thắc mắc thì nghe tiếng chuông cổng, bà mừng húm nói:
- Họ đã về đây rồi…!
Thấy ông chồng của mình và Tuấn bước vào nhà, bà Thảo tươi cười chào:
- Thế nào hai người có mệt lắm không…?
- Dạ, cũng hơi mệt một chút…! Tuấn trả lời.
Đỡ cái cặp và cầm chiếc áo khoác của ông chồng, bà Thảo định đi vào phòng cất, thì có tiếng của ông Toàn hỏi:
- Cái Loan và thằng Đăng đâu…?
- Chúng nó đi chơi rồi…! Bà Thảo trả lời.
- Mà đi đâu, sao giờ này vẫn còn chưa về…?
- Thằng Đăng lúc nãy vừa gọi điện, nó bảo là bị hỏng xe, có lẽ đêm nay chúng nó không...

<< 1 ... 5 6 7 8 9 ... 53 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status