cũng phải lắc đầu, không biết cô ta đi dự tiệc hay là đi xem nhạc Rock…?
- Tao đã nói là không nhảy rồi mà…! Hồng hét lên với bọn bạn.
Mặc Hồng có muốn hay không con Loan và con Phương cố kéo nó, giằng co mãi cuối cùng Hồng cũng phải chịu và bảo:
- Thôi tao đầu hàng, nhưng mà một bài thôi đấy nhé, tao còn phải về…!
- Mày cứ ra nhảy đi, lúc ấy thì không ai giữ mày…! Loan nói.
Loan nháy mắt với Quân như thầm bảo ” Cơ hội của anh đấy”.
Mỉm cười cảm kích, Quân theo sau Hồng.
Còn Loan chạy ngay ra ban nhạc, nó muốn yêu cầu một bài thật lãng mạng, thay vì nhạc sôi động thì nó muốn Quân và Hồng nhảy đôi.
Thấy nhạc tự nhiên chuyển tông, mà nhảy một mình thì vô duyên quá, Hồng đang định rời sấn khấu thì…
- Cô bé nhảy với anh một bài nhé…!
Nhìn thấy cái tên sao chổi này là Hồng chán lắm rồi, nhưng mà nó đã lỡ hứa với con bạn, bây giờ mà nuốt lời thì cũng không xong, nó nghĩ bạn nhảy thì bạn nhảy có chết đâu mà sợ, nên nó bảo:
- Một bài thôi đấy…!
- Anh biết rồi…! Quân mỉm cười nhìn nó.
Tiếng nhạc vang lên, nó và anh ta xoay vòng, dù gì nó cũng là một con bé ưa thể thao, nên mấy cái môn nhảy này đâu có làm khó nó được, mà hình như anh ta cũng đâu kém, vừa nhảy anh ta vừa ôm sát vào người nó, làm cho nó rất khó sử, nó biết cái điệu nhảy này là như thế nhưng mà với tên này nó cảm thấy không thoải mái, nó muốn kết thúc cho nhanh, thì con bạn Loan của nó lại chơi ác.
Loan bảo mấy anh nhạc công:
- Anh có thể chuyển sang giai điệu nhạc chậm được không…?
- Được…!
Loan mỉm cười, nó nghĩ thế là mình đã giúp được cho hai người làm hòa rồi đấy nhé…!
Nhưng Loan đâu biết được rằng con Hồng đang rất khổ sở, còn Quân thì lại mỉm cười sung sướng, anh nghĩ cơ hội của mình đây rồi, cuối cùng cũng có thể được gần con nhỏ.
Hồng không chịu đựng được nữa nên nó bảo:
- Tôi không nhảy nữa đâu, chào anh tôi về…!
Nhưng Quân đã ôm nó lại, anh thì thầm vào tai nó:
- Chỉ một lúc nữa thôi, nhạc cũng xắp hết rồi…!
Hồng chưa bao giờ ôm ai ngoài bố mẹ nó và con bạn của nó cả, thế mà hôm nay nó bị một thằng con trai ôm vào lòng, nó tức lắm muốn đẩy Quân ra, nhưng anh ta giữ nó chặt quá, nhìn từng đôi đang nhảy xung quanh mình, nó cảm thấy chóng cả mặt, nó nghĩ bao giờ nó mới thoát ra được cái tình trạng oái oăm này…
Hít lấy mùi thơm trên tóc của Hồng, Quân cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất của anh, anh mỉm cười có lẽ anh đã thích con nhỏ này thật rồi, nghĩ mà cũng hay, mặc dù anh có nhiều bạn gái nhưng anh chưa yêu ai thật lòng, vì anh nghĩ họ thật chán ngắt, chỉ cần thích là anh có thể có được bất cứ ai. Họ đến với anh cũng chỉ vì nhà anh giàu, anh lại có những thứ mà bọn con gái cần, nên tất cả với anh chỉ là một khoảng trống trong trái tim.
Nhớ lại lần gặp Hồng, đó là lần đầu tiên anh đi xe buýt, anh chỉ muốn biết cảm giác phải chờ đợi là như thế nào, anh đi mà không có đích, đi chỉ vì thích, đang buồn chán thì bị một con nhỏ ngã vào lòng, tóc của con nhỏ bay vào mũi anh, mùi hương trên tóc con nhỏ là mùi hương mà anh thích nhất, nhìn đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình, đôi mắt đó thật buồn, nhìn con nhỏ anh biết đó không phải là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp nhưng dáng đứng và ánh mắt nhìn xa xăm của con nhỏ đã làm cho con tim anh thổn thức, anh đã mời con nhỏ ngồi, nhưng con nhỏ đã từ chối anh, và đó là lần đầu tiên anh gặp một cô gái không cố gây ấn tượng với mình, để biết được điện chỉ nhà con nhỏ anh đã phải theo con nhỏ về tận nhà, với những cô gái khác thì chỉ cần anh hỏi là xong, nhưng mà anh cảm thấy có một cái gì đó rất đặc biệt nó thôi thúc anh, anh muốn được đi theo con nhỏ. Cái cảm giác được bảo vệ ai đó thật tuyệt, mà đã bao lâu rồi nhỉ, anh tự hỏi mình kể từ ngày mẹ anh mất đi, anh mới có cảm giác này, đúng rồi mùi hương trên tóc của con nhỏ là mùi hương của mẹ anh, có lẽ vì thế mà anh luôn cảm thấy ấm áp khi gần con nhỏ…
Khi ánh sáng bật lên cũng là lúc vòng một của buổi tiệc kết thúc, các đôi lần lượt rời sân khấu, Hồng bước ra mà tâm hồn như trên mây, không phải vì nó bắt đầu thích Quân, mà là cái cảm giác bị ôm trong vòng tay một thằng con trai lâu như thế nó không quen, hai con bạn nhìn nó mỉm cười đầy ẩn ý, nó không muốn biết và cũng chẳng muốn tìm hiểu, bây giờ mong muốn duy nhất của nó là nó có thể ra về…
Thấy anh Quân nhìn con Hồng say đắm nhỏ Loan bật cười, nó nghĩ xem ra kế hoạch của nó đã thành công mỹ mãn, nó tự hào mình là một người thông minh và là một người bạn tốt, nhưng nếu con Hồng mà biết được thì nó chỉ có nước chết.
- Cảm ơn em nhiều lắm…! Quân nhìn Loan hạnh phúc nói.
Loan giơ hai ngón tay lên lắc lắc nó bảo anh:
- Không có chi…!
Thấy bộ dạng khả nghi của hai người, Hồng hỏi con Loan:
- Mày đang âm mưu gì thế hả…?
- Tao có làm gì gì đâu, mà mày cũng đa nghi vừa thôi…! Loan chối biến.
Mặc dù con Loan nó nói thế, nhưng Hồng vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không ổn, nếu vào lúc khác thế nào nó cũng truy cho ra, Hồng nghĩ “thôi bây giờ tạm tha cho nó vậy, hôm khác hỏi nó cũng không muộn”.
Tiếng nhạc phần hai của buổi tiệc bắt đầu vang lên, vài cặp đã ra sân khấu.
Nhìn cả bọn đang tập trung lại với nhau, quay sang thằng bạn, Tuấn bảo:
- Chúng ta cũng ra làm một bài chứ…?
Lúc này Đăng đã thấm mệt, anh chỉ muốn được tắm rửa, nghỉ ngơi, nhưng thấy thằng bạn từ lúc nhìn thấy Hồng ra nhảy với Quân, anh cảm thấy nó có gì đó không ổn, nên anh bảo nó:
- Ừ, thì ta đi nào…!
Tiến đến gần bọn con Loan, Tuấn hỏi:
- Loan, cho bọn chú nhập bọn được không…?
Mặc dù người Tuấn hỏi là Loan nhưng mắt anh lại nhìn Hồng.
Hồng không hiểu Tuấn nhìn mình như vậy là có ý gì, nó ghét hắn nên bảo:
- Dạ, xin cứ tự nhiên, ở đây đâu có ai cấm anh đâu, mà anh phải xin phép…!
Nghe giọng nói đầy chua cay của Hồng, phải lúc khác thì Tuấn đã cãi nhau với nó rồi, nhưng hôm nay anh có ý định riêng nên chỉ im lặng…
Hồng nhìn Tuấn không hiểu, không lẽ anh ta tự nhiên lành đột xuất, nó muốn biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì nhưng mà nó đành chịu, cuối cùng Hồng nghĩ, thôi mặc kệ anh ta, mà nếu anh ta kiếm chuyện với mình bây giờ thì mình cũng chẳng còn sức để mà tranh đấu nữa, nó lắc đầu một cái rồi cũng im luôn.
Loan thấy nhạc nổi lên thì cũng muốn ra sân khấu nhảy, nó đang định đi thì Đăng bảo nó:
- Tôi nghĩ tốt nhất là cô nên ở lại đây, nếu cô mà ra đó thì người ta lại cười cho, nhìn cái tướng của cô thì nhảy nhót gì…?. Giọng anh đầy mai mỉa.
- Anh…! Loan tức mình hét.
- Vậy anh có dám so tài với tôi không…?
Loan khoanh tay trước ngực, mặt hếch lên, nó nhìn Đăng đầy khiêu khích.
Nhìn bộ dạng thách thức của Loan, Đăng bực mình bảo:
- Nhảy thì nhảy, cô tưởng tôi sợ cô à…!
- Thế thì đi…!
Cả hai đối thủ lần lượt kéo nhau đi, bỏ lại bốn người ở lại lắc đầu nhìn họ.
Lẽ ra phải thương cảm cho con bạn, nhưng Hồng lại mỉm cười như là ai đang cho cô quà, a ha, nó nghĩ thế là cuối cùng con Loan cũng có oan gia rồi đấy, thế mới là bạn bè chứ, ít ra bây giờ nó cũng hiểu được nỗi lòng đau khổ của mình. Môi nó mỉm cười, mắt nó nhìn ra sân khấu…
Tuấn nhìn Hồng ngạc nhiên, “Cô ta mà cũng biết cười cơ à…?”, anh tưởng con nhỏ này ngoài cãi nhau và nói những lời chanh chua ra, thì làm sao có nụ cười đẹp như thế này được, mà thôi nghĩ nhiều làm gì bây giờ mình cần làm là…
Chìa tay ra trước mặt Hồng, Tuấn bảo:
- Cô sẽ nhảy với tôi một bài chứ…?
Ngạc nhiên nhìn Tuấn, Hồng không biết anh ta mời nó ra nhảy có phải là một trò đùa không, nhưng mà như thế thì cũng không sao, nó vừa trải qua cái cảm giác ngột thở với tên sao chổi rồi, bây giờ lại thêm tên ác quỷ này nữa, chắc là nó điên mất.
Mỉm cười, Hồng nói:
- Xin lỗi anh, phiền anh chọn người khác vậy, lúc nãy tôi vừa nhảy xong, nên hơi mệt, mong anh thông cảm.
Hồng cữ ngỡ lời từ chối lịch sự của mình sẽ làm cho Tuấn xiêu lòng, nhưng trong đầu anh bây giờ lại nghĩ khác, cô tưởng viện lý do mệt mà thoát à, cô càng mệt thì tôi càng muốn hành, tôi phải lấy lại những gì mà cô gây ra cho tôi.
Tuấn nhìn Hồng với vẻ mặt đầy thương cảm, anh bảo nó:
- Nếu chỉ biết nhảy duy nhất một bài đó thôi thì đừng ngại, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô, cô biết mà đã dốt thì phải tìm thầy giỏi mà học…!
- Anh…!
Tức quá mà, Hồng nghĩ mình muốn tránh mà hai cái tên này cứ làm phiền, thôi thì voi không tránh kiến, thì kiến tránh voi vậy.
- Tôi mà sợ anh à, đi…!
Hồng nói xong bỏ đi trước, còn Tuấn thì mỉm cười theo sau, anh không ngờ chỉ một câu khích tướng của mình, mà con nhỏ này dễ dàng xập bẫy như vậy…
Quân nhìn theo bóng Hồng và Tuấn, anh cảm thấy như có ai đang bóp nghẹt tim mình, anh nghĩ là mình đang ghen, mặc dù anh biết họ chỉ là bạn nhảy thôi, nhưng…
- Mình cũng ra nhảy đi anh…! Tiếng của nhỏ Phương.
- Ừ, mình đi thôi…!
Tay cầm ly rượu và một đĩa bánh trên tay, bà Thảo bảo ông Toàn:
- Ông nhìn mấy đứa kìa, sao hôm nay chúng nó có vẻ thân nhau thế nhỉ…?
- Bà nói vậy là sao…? Ông Toàn không hiểu nên hỏi.
Bà Thảo nhìn ông chồng, chán nản bà nói móc:
- Ông thì lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, ngoài ra ông có quan tâm đến ai đâu…!
Nghe cái giọng của vợ, ông bực mình đáp:
- Bà nói thế mà nghe được à, tôi cũng quan tâm đến con Loan, đến bà đấy thôi, nhưng mà có chuyện gì…?
- Chuyện này có vẻ hay lắm ông ạ…! Bà mỉm cười rồi nói tiếp.
- Ông nghĩ sao nếu Tuấn và Hồng, Đăng và con Loan nhà mình là một cặp…?
Ông Toàn không vội đáp mà ông quay sang nhìn bà vợ mình một lúc.
Bà Thảo thấy hành động kỳ lạ của ông chồng nên bà gắt:
- Ông nhìn cái gì thế hả, tôi hỏi ông sao ông không trả lời…?
- Bà có bị điên không, chúng nó cách xa nhau về tuổi tác như thế thì nên duyên cái nỗi gì…!
Bà Thảo biện bác lại ngay:
- Bây giờ vấn đề tuổi tác đâu còn quan trọng nữa, mà cơ bản là chúng nó có yêu nhau không…!
- Nếu bà nói vậy thì cũng được, để mai tôi hỏi hai đứa kia xem…!
Bà trách ông chồng:
- Ông không biết tâm lý gì hết, cứ để cho chúng nó tự nhiên, khi nào cần thì chúng nó sẽ nói cho mình biết thôi…!
- Ờ…!
Trong khi hai ông bà đang nhìn lũ trẻ đầy hy vọng thì…
- Cô nhảy cũng không tệ…! Quân bảo Hồng.
-…!
Quân nhếch mép cười bảo:
- Thầy đang khen trò, mà trò yên lặng không nói, có gì bất mãn hả…?
- Anh có thôi đi không, hôm nay tôi không muốn cãi lý với anh…!
- Sao thế, mọi hôm cô ương bướng lắm mà…?
Hồng thấy mình thật dại, khi không lại trở thành con dối của anh ta, mà cũng đúng anh ta muốn trả thù mình mà, cô tự nhủ “Anh hùng trả thù mười năm chưa muộn”, hôm nay mình mệt rồi nên mình chịu thua, nhưng mai thì…
- Anh cứ ở lại mà nhảy nhé, tôi về…!
Nói xong câu đó Hồng chạy thật nhanh, nó không muốn nghe thêm lời nào của anh ta nữa.
- Con nhỏ kia…!
- Hồng…!
Cả Quân và Tuấn đều gọi Hồng cùng một lúc, hai người quay sang nhìn nhau, không nói gì rồi lại quay đi.
Không còn hứng thú nữa, Quân rời đi vì anh muốn tìm xem Hồng ở đâu để đưa cô về, còn Tuấn cũng hết lý do để nhảy vì đối thủ của anh trốn mất tiêu rồi, con nhỏ này đúng là trẻ con, ai lại bỏ đi như thế chứ, lắc đầu anh lấy một lý rượu cho lên môi uống, mà cái tên Quân kia là gì của Hồng nhỉ, không lẽ hắn ta là bạn trai của con nhỏ đó, anh thấy thật thương cảm cho anh chàng.
Ngồi nhìn thằng bạn anh với con Loan vẫn đang tiếp tục tranh đấu, anh bật cười:
- Mình và nó đúng là khổ, hai đứa lại đi vướng vào hai con nhỏ vừa ương bướng, vừa nghịch ngợm này…!
Đăng và Loan vì quá say vào thắng thua nên đã thi triển hết khả năng của mình, mọi người đều đứng dạt sang cả hai bên xem họ nhảy.
- Anh chịu thua chưa hả…? Tiếng của Loan.
- Cô thua thì có…! Quân trả lời nó.
- Đã vậy thì tôi sẽ chơi với anh tới cùng…!
- Xem cô có còn sức không…!.Anh thách thức.
- Loan, con để cho anh Đăng còn nghỉ ngơi chứ…! Tiếng của bà Thảo.
- Nhưng, mà mẹ…!
Loan đang định nói là chưa phân định được thắng bại nên nó không muốn dừng, nhưng bà Thảo trừng mắt nhìn nó, nên nó đành thôi.
- Vâng…!
Loan quay đi mà không quên le lưỡi với Đăng, nó hếch mặt lên như thầm bảo ” chuyện của tôi và anh chưa xong đâu”.
Đăng lắc đầu chịu thua, anh nghĩ đúng là hết cách với con nhỏ này, mà anh cũng đã quá mệt rồi, nếu mà thi nữa thì anh chỉ có nước đầu hàng sớm, nhưng Loan cũng đâu hơn gì anh, chẳng qua là nó quá bướng thôi.
Vừa chạy xe trên đường, Hồng vừa nghĩ, mình bỏ về như thế này liệu có quá bất lịch sự không, lẽ ra mình phải chào bố mẹ Loan và bọn nó một tiếng, nhưng tất cả cũng tại hai cái tên chết tiệt kia, làm cho đầu óc nó lúc nào cũng phải căng ra để đối phó nên còn tâm trí đâu để mà nhớ đến cái chuyện này nữa, nó nghĩ thế nào hai bác cũng giận nó, cũng chịu thôi đành để mai nó tới xin lỗi vậy.
Đang vi vu hít gió trời thì…
- Có người bị tông vào xe…!
Nghe tiếng hét thất thanh Hồng vội dừng xe ngay lại, nó muốn biết là có chuyện gì đang diễn ra.
Dựng xe vào một chỗ và rút chìa khóa ra, Hồng vội bước lại phía bên kia đường, ngay trước mặt nó là một người đàn bà 50, 51 tuổi đang nằm trên vũng máu, giấy tờ trong chiếc xắc tay đã bị văng tung tóe, thấy họ bu lại đông mà không ai gọi điện thoại cấp cứu, sẵn máu anh hùng nổi lên, nó quát:
- Mọi người còn làm gì đấy hả, còn không mau gọi xe cứu thương đưa bệnh nhân tới bệnh viện đi…!
- Con bé nói đúng đấy, ai có điện thoại thì gọi điện ngay đi, bà ta sắp chết đến nơi rồi…!. Một ông lão nói.
- Gọi đi…! Lại thêm một người khác.
Còn nó thì bước tới chỗ bệnh nhân nằm, nó muốn kiểm tra xem bà ta bị thương ở chỗ nào, nếu bị thương ở đầu hay cổ thì nó nghĩ không nên di chuyển nếu không bà ta sẽ chết ngay lập tức, nhưng mà may quá bà tay chỉ bị gãy chân và xung quanh người có nhiều vết xước, tuy chảy máu nhiều nhưng không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng.
Hồng quay sang mọi người hỏi:
- Ai có băng, hai cái nẹp và một cái kéo không…?
Hồng vừa dứt lời, thì bà lão ở ngay đấy chạy về nhà lấy mọi thứ mà nó cần.
Hồng băng bó và kẹp lại chân một cách thành thục trước những con mắt khâm phục của mọi người xung quanh, nó nghĩ nếu mà nó thi đậu, thì nó cũng sẽ là một bác sĩ trong tương lai.
Một lúc sau thì xe cứu thương tới, một ý tá hỏi nó:
- Em có quen bệnh nhân hả…?
- Dạ, không ạ, em chỉ tiện đường qua đây thôi…!
- Em có thể đi cùng chúng tôi đến bệnh viện không…?
Hồng nhìn chiếc xe máy của mình dựng ở bên kia đường, còn đang phân vân thì…
- Em cứ đi đi, cứ để nó cho anh…! Tiếng của Quân.
Quân thấy Hồng bỏ về, anh cũng lấy xe chạy theo, chạy được một lúc anh cũng đuổi kịp được Hồng, nghe thấy tiếng quát của con nhỏ, anh sợ quá cứ tưởng con nhỏ bị làm sao, anh vội tiến lại thì thấy Hồng đang lo cấp cứu cho một người bị tai nạn, nhìn hành động đầy tình người và dũng cảm của nó, anh nghĩ mình đã không thích lầm con nhỏ.
- Vâng, vậy thì em giao nó cho anh vậy…!
Quân ngạc nhiên nhìn Hồng, con nhỏ vừa mới nói gì nhỉ, từ “em” sao mà ngọt ngào thế.
Còn Hồng thì quá vội, nó bước lên xe mà không hay rằng, nó vừa cho anh chàng Quân một phút ngẩn ngơ chỉ vì lời nói vô thức của nó.
Bác sĩ đã khám sơ qua cho bệnh nhân, ông quay sang bảo Hồng:
- Cháu làm tốt lắm, rất đúng kỹ thuật, mà cháu học ở đâu thế…?
- Dạ cháu học ở trường, chỉ là những bài sơ cứu đơn giản thôi mà…! Hồng khiêm tốn trả lời.
Bệnh nhân có vẻ đã hơi tỉnh, mặc dù mặt bà đã tái đi vì mất máu, nhưng bà cố mỉm cười với nó:
- Cám ơn cháu nhiều, nếu không có cháu thì…!
- Bác nghỉ đi, đừng cố nói nữa, ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ làm như vậy thôi…!
Cuối cùng chiếc xe cũng đến được cổng bệnh viện, mọi người chạy ra chuyển bệnh nhân lên giường bệnh và đẩy vào trong, có lẽ bà cần được khám và làm vài xét nghiệm.
Cầm địa chỉ và số điện thoại trên tay, Hồng chạy ngay ra buồng điện thoại, nó cần gọi cho người thân của bệnh nhân:
- A lô, xin hỏi ai đó…! Tiếng một cô gái.
- Dạ, chị có phải là người thân của bà Phạm Thị Hồng Nhung không ạ…?
- Đúng rồi, mà có chuyện gì xảy ra với mẹ của tôi hả…? Tiếng nói đầy lo lắng.
- Dạ…!
Hồng ngập ngừng không muốn nói, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng con người, mình không nên chần chừ nữa, nên nó nói luôn:
- Mẹ chị bị tai nạn giao thông, bây giờ em cho chị điện chỉ, phiền chị đến ngay…!
- Thế hả…! Tiếng la thất thanh.
Hồng cúp máy mà thẫn thờ, nó hiểu tâm trạng của chị lúc này, chắc là chị đang lo lắng cho mẹ chị ấy lắm, nếu mà trường hợp này rơi vào nó thì nó cũng thế thôi…
Ngồi đợi được mười phút thì nó thấy có một chị khoảng 25, 26 tuổi, đang hớt hải chạy đến, mới nhìn Hồng đã thấy chị rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng đầy nữ tính, chả bù cho nó tính tình thì như con trai, nó đoán chị là con của bệnh nhân nằm trong kia.
- Chào chị, em là người gọi điện cho chị.
Chị nhìn nó rồi run run giọng hỏi:
- Mẹ chị sao rồi…?
Nó trấn tĩnh chị:
- Không sao đâu, mẹ chỉ chị bị gãy chân và một vài vết thương nhẹ, nói chung là ổn.
Chị thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chị mới nhìn kỹ con nhỏ trước mắt mình, con bé vẫn còn trẻ, chắc là vừa học hết phổ thông, nhưng mà không phải cô bé này gây tai nạn cho mẹ mình chứ…?
Như đoán được những gì mà chị đang nghĩ, nên Hồng giải thích luôn:
- Em đang trên đường về nhà thì đã thấy mẹ chị bị xe tông rồi, em chỉ sơ cứu và đưa mẹ chị đến đây, còn
người gây tai nạn cho mẹ chị đã bị công an bắt đi rồi, chắc tí nữa ông ta cũng tới thôi…!
Mỉm cười như hối lỗi chị bảo Hồng:
- Cám ơn em nhiều lắm, mà em tên gì nhỉ, để chị biết còn tạ ơn…?
- Không cần phải làm thế đâu chị ạ, em chỉ mong khi đi ra đường nếu có lỡ bị gì thì được người ta giúp lại như thế thôi, mà em tên Thu Hồng….!
- Còn chị là Thu Hà…!
Hồng xem đồng hồ, thấy cũng đã muộn, nên nó bảo:
- Em xin phép chị, em phải về, hôm sau em sẽ đến thăm bác…!
- Một lần nữa cám ơn em nhé…! Mắt chị rơm rớm nước mắt nhìn nó.
Cầm tay chị Hà, Hồng siết chặt như bảo chị hãy cố lên.
Vẫy tay chào chị, nó đi về.
Hồng đang nghĩ mình phải đón xe nào về đây, thì thấy Quân đang đứng dựa vào cổng bệnh viện từ lúc nào rồi, Hồng thấy hình như anh đang buồn thì...