hủy cái di chúc ấy đi, cháu và Hồng có thể ở bên nhau, vì họ không có lý do gì mà hại cháu và Hồng cả, nhưng…!
Ông thở dài, hai dòng lệ ông tuôn trào, ông bảo:
- Còn mẹ cháu thì sao, cháu quên là mẹ cháu chết như thế nào à…?
Trường cũng khóc, anh làm sao mà quên được, mẹ anh nằm trên giường bệnh, bà nắm chặt lấy tay anh, bà thều thào bảo anh:
- “Con phải cố mà sống, không được vì mẹ mà buồn đau, và con cũng phải cố mà giành lấy cái công ty này, không được để người khác cướp mất…”
Nước mắt bà chảy ra, miệng bà méo lại vì tim bị co bóp mạnh, bà nắm chặt lấy tay Trường, bà cố nói tiếp:
- “Con hãy vì mẹ mà sống khỏe mạnh, mai sau con lớn lên hãy làm một người tốt đừng có giống như ông ta…”
Mắt bà nhắm lại, bà nhìn anh bà bảo:
- “Con hãy tha thứ cho ông ấy, dù sao ông ấy cũng là bố của con và cả người đàn bà kia nữa, mẹ không trách họ nên con hãy vì mẹ mà tha thứ con nhé…!”
Bà đưa cho anh một sợi dây truyền, bà muốn ai mai sau lấy anh sẽ được sở hữu nó, bà ra đi ở bệnh viện chỉ có anh và bác Tài là tiễn đưa mẹ anh và nhìn bà lần cuối, ông ta không có ở đấy, vì ông ta còn bận làm ăn và còn vì ông ta không thể nào dứt ra được khi ở bên bà Thắm, dù ông Tài có gọi điện thoại thông báo tình hình của mẹ anh cho ông ta biết, anh lúc đó nhìn cơ thể bất động của mẹ anh, bàn tay bà buông suống, trước khi nhắm mắt bà nhìn anh bà cười, anh nghĩ đó là nụ cười đẹp nhất, mẹ anh đã về với gió bụi, bà ra đi không oán hận hay vương vấn gì, ngay cả đứa con trai của bà cũng không thể níu kéo bà lại.
Anh không thể nào ích kỷ được, bác Tài nói đúng anh cần phải chiến đấu, anh sẽ cố hết sức bảo vệ Hồng và cả công ty nữa, anh không thể và không nên là một thằng yếu hèn nữa, anh cần phải vùng đứng lên và cho họ biết anh là ai.
Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, anh nhìn bác Tài với cái vẻ hàng ngày, anh bảo:
- Bác chuẩn bị mọi thứ cho cháu chưa…?
Ông Tài không hiểu nên hỏi:
- Cháu nói chuẩn bị cái gì kia…?
Trường trả lời:
- Cháu nhờ bác soạn thêm cho cháu mấy cái hợp đồng cho họ và cho ông ta nữa, cháu sẽ chơi với họ đến cùng, cháu muốn họ nếm mùi đau khổ mà cháu phải chịu, họ cứ chờ đấy, cháu không phải là thằng bé Trường mà họ quen nữa đâu…!
Ông Tài mừng quá, vậy là Trường đã lấy lại được tự tin của mình, ông quẹt nước mắt của mình ông bảo:
- Viêc mà cháu nhờ bác đã làm rồi, cháu yên tâm bác đã soạn rất chi tiết, bác sẽ mang tới đây cho cháu đọc…!
Trường mỉm cười, mặc dù vẫn còn gượng gạo vì đau, anh nói:
- Cám ơn bác nhiều nhé, cháu hy vọng là sau khi họ đọc xong không sốc mà té xỉu…!
Ông Tài cũng cố cười để làm cho Trường vui, ông bảo:
- Bác cũng mong thế…!
Hồng về nhà được một lúc rồi, nó tắm rửa xong, nó chỉ muốn đi ngủ ngay, nó quá mệt mỏi, nhưng nó không còn tâm trí đâu để mà nghỉ ngơi, nó sợ và lo lắng cho Trường quá, nó cần phải vào ngay bệnh viện, mặc dù nó vừa mới về nhưng nó không chịu đựng được sự thấp thỏm lo âu này, nó nghĩ thà là nó ở bên anh dù cho có chuyện gì còn hơn, nó không thể chịu đựng được những suy nghĩ không hay ở trong đầu lúc này.
Bà Hoa nhìn đứa con gái của mình chỉ
sau có một đêm, mà xanh xao và phờ phạc cả người, bà lo lắng hỏi Hồng:
- Con làm gì mà cơ thể và sức khỏe lại như thế kia…?
Hồng vội trấn an mẹ nó và cố dấu sự thật được chừng nào hay chừng ấy:
- Dạ, chỉ là con lo cho bạn con quá thôi, anh ấy phải mổ nên mất máu nhiều, do bệnh viện thiếu máu, con đã cho anh ấy nên con cảm thấy hơi choáng váng một chút…!
Bà Hoa vừa tức vừa bực vì cái tính thương người của Hồng, nó có khỏe mạnh như người ta đâu, cơ thể của nó mỏng manh quá, bà nghĩ con bé này nó định giết mình hay sao mà làm thế.
Bà nhìn ánh mắt đau khổ và lo lắng của nó, bà lại nghĩ, anh chàng Trường kia không đơn giản là chỉ là bạn của Hồng, cứ cho nó lo cho anh ta vì anh ta là bạn đi, nhưng có cần quá lên như thế không, thức suốt cả đêm và gần cả ngày để lo cho anh ta, chưa hết còn cho máu nữa, bây giờ nó lại đòi vào với anh ta nữa là sao, hay là con bé này nó yêu anh ta, chỉ có như vậy, nó mới lo lắng cho anh ta như thế, mình phải hỏi nó mới được.
- Hồng con nói thật cho mẹ biết đi, anh chàng Trường kia có quan hệ như thế nào với con…?
Hồng bối rồi, nó không muốn cho mẹ của nó biết sự thật vào lúc này, nhưng nó nghĩ trước sau gì thì mẹ nó cũng biết, nói trước đi thì hơn, nó ngước mắt lên nhìn mẹ mình, nó ngượng ngùng bảo:
- Anh ấy là người yêu của con và…!
Bà Hoa nghe Hồng thú tội là yêu Trường, bà kinh ngạc đến nỗi bà đứng không vững nữa, bà không thể tin được, đứa con gái của bà, nó luôn luôn nghịch ngợm như thế kia, sao nó có thể yêu ai mà bà lại không biết.
Ngày trước bà tưởng Hồng với anh chàng Quân là một cặp nhưng nó một mực phủ nhận, nó bảo nó chỉ coi anh ta là bạn, và đúng là nó chỉ coi Quân là bạn thật, bây giờ anh ta cũng đã có vợ rồi.
Nhìn cái mặt đỏ hồng và bối rối thế kia, thì đúng là cô nàng đang yêu thật, bạn trai bị bệnh và phải mổ nó lo cho anh ta là đúng, hay là mình cũng nên đi thăm anh ta, mình cũng muốn biết anh ta là con người như thế nào, để biết đường mà tính chuyện tình cảm của hai đứa chúng nó.
Bà phì cười bà hỏi:
- Mẹ muốn biết anh ta bao nhiêu tuổi, con cái nhà ai và đang làm gì…?
Hồng nghe mẹ của mình hỏi mà sợ hãi, nó phải nói như thế nào đây, nó có nên nói sự thật về cái hợp đồng kia không, nó lắc đầu, nó nghĩ là không nên, vì như thế mẹ nó sẽ phản đối nó tới cùng mất, thôi thì mình nên bỏ qua đoạn này, mình chỉ cần nói những gì còn lại.
Nó ngồi xuống đối diện với mẹ nó, nó đang định nói cho mẹ nó biết, thì bố nó và anh chị của nó về.
Bà Hoa mừng quá, bà bảo:
- Cả nhà hôm nay, xuống đây nhé, con Hồng nhà chúng ta có chuyện cần thông báo…!
Ông Hùng ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì mà trang trọng thế, không phải là vì mẹ con cho phép con ngủ ở ngoài, con đã gây ra chuyện gì chứ…?
Bà Hoa cười trả lời thay Hồng khi thấy cái mặt của nó đỏ lên:
- Còn hơn là gây chuyện đấy chứ…!
Khoa cũng thắc mắc hỏi:
- Hồng, em gây ra chuyện gì à, tối hôm qua là ngày vui của anh thế mà em dám bỏ đi như thế, anh hiểu em vì bạn bị bệnh mà lại không có ai nên anh không trách, vì nếu phải là anh, anh cũng sẽ làm thế, nhưng nếu em mà gây ra chuyện gì thật, là không xong với anh đâu…!
Nghe cái giọng dọa nạt của ông anh, Hồng bực cả mình, nó nhìn chị Đoài nó bảo:
- Đấy, chị thấy chưa, hắn ta lại bắt nạt em đấy, chị nhớ xử anh ấy dùm em chị nhé…!
Đoài cười bảo nó:
- Em yên tâm chị hứa là chị sẽ làm…!
Thấy bọn trẻ đùa vui với nhau ông Hùng cũng mừng, nhưng không phải là Hồng có chuyện gì cần nói hay sao, nó mà không nói ra ngay thì ông lại thấp thỏm lo âu mất, nên ông khẽ gắt nó:
- Có chuyện gì sao con không nói đi, còn tảng lớ đến bao giờ…?
Hồng thấy cả sáu cặp mắt nhìn mình chăm chú nó ớn quá, kiểu này có khác gì hỏi cung kia chứ, nó lễ phép trả lời:
- Anh Trường đang nằm trong bệnh viện kia là người yêu của con…!
Nó chưa dứt lời thì anh Khoa của nó và ông Hùng cùng hét lên, còn Đoài chỉ kinh ngạc thôi.
- Cái gì…!
Bà Hoa thấy thái độ của hai người bà buồn cười quá đến nỗi chảy cả nước mắt, còn Hồng tức nổ ruột, nó tức vì nó có người yêu thì lạ lắm hay sao, mà bố của nó và anh trai của nó lại hét lên kinh ngạc như thế kia, đúng là bực mình mà.
Hồng tức quá bảo:
- Nếu bố và anh Khoa còn như thế nữa thì con thề là sẽ không nói gì đâu…?
Ông Hùng hắng giọng hỏi:
- Con nói là anh chàng tên Trường kia là người yêu của con ư…?
Hồng trả lời:
- Vâng…!
Ông thắc mắc vì chưa hiểu nên hỏi tiếp:
- Nhưng bố có bao giờ nghe con nói gì hay nhắc tên của anh ta đâu…?
Khoa cũng nói thêm vào:
- Và trông em cũng không giống người đang yêu hay có bạn trai, anh thấy em suốt ngày chỉ có nghịch ngợm, ăn chán rồi lại ngủ, có đi đâu chơi đâu, mà bạn bè của em anh lại biết gần hết, tại sao bây giờ lại lòi ra cái anh chàng tên Trường và anh ta lại là người yêu của em là sao…?
Bà Hoa và Đoài cũng muốn hỏi và thắc mắc giống như ông Hùng và Khoa, nên họ chăm chú lắng nghe và nhìn xem Hồng trả lời như thế nào.
Hồng uống một lynước, nó hít một hơi, nó bảo:
- Thật ra em mới nhận ra tình cảm của mình đêm hôm qua thôi, em và anh ấy đi mua sắm, à quên con có cái này cho mọi người…!
Nó liền lấy bốn món quà được gói lại rất xinh đẹp và sang trọng nó bảo:
- Của con và anh Trường mua tặng cho bố mẹ và anh chị, mọi người hãy cầm lấy cho con vui nhé…!
Bà Hoa nhìn món quá mà Hồng đưa cho, ai cũng vui chỉ có Khoa là nhăn mặt lại vì tức, con em chết tiệt sao nó lại dám chơi khăm anh như thế này.
Đoài đỏ mặt vì thẹn khi nó đọc tựa đề của cuốn sách, nó tiện tay bẹo cho Hồng một cái làm cho Hồng la lên oai oái, nó vừa xoa cái vai nó vừa bảo:
- Sao chị lại đánh em, em có lòng tốt như vậy, lẽ ra chị phải cảm ơn mới đúng, đúng là làm ơn mắc oán mà…!
Khoa cũng muốn cốc cho con em nghịch ngợm của mình một cái, nhưng ông Hùng hỏi:
- Sao tự nhiên con lại tặng quà cho cả nhà, vì bố thấy có phải là dịp gì đâu…?
Bà Hoa cũng hỏi:
- Con và anh ta cùng chọn à, hai đứa đã thân nhau tới mức đó sao…?
Hồng nói nốt cho xong câu chuyện còn dang dở, nó bảo:
- Anh ấy bị ngất, con đã đưa anh ấy vào viện, bác sĩ bảo vết thương ở bụng của anh ấy lại tái phát, và anh ấy thiếu nhiều máu quá, lúc đó bệnh viện lại gần hết rồi nên con đã cho anh ấy máu vì con cùng nhóm máu với anh ấy, con đã bị ngất, sáng mai con tỉnh lại con tưởng anh ấy chết rồi, tim con tự nhiên đau nhói, con đau khổ và cũng không thiết sống nữa, con nghĩ là con đã yêu anh ấy, mặc dù lúc trước con chỉ coi anh ấy là bạn, nhưng may quá anh ấy không sao và chúng con đã tỏ tình với nhau, đó là toàn bộ câu chuyện…!
Ngồi nghe kể chuyện tình của Hồng, cả ba người kinh ngạc và bất ngờ quá, họ không thể nào tin được là câu chuyện của nó lại ly kỳ như vậy, lãng mạng và cảm động quá, chỉ trong cái chết người ta mới biết người ta cần ai và mới biết ai là quan trọng với mình, như vậy thì không phải là giả và cũng không phải là sự bồng bột nhất thời rồi, vì không ai đem cái chết ra mà đùa cả.
Bà Hoa hỏi:
- Anh chàng Trường kia bây giờ không sao chứ…?
Hồng sụt sịt bảo:
- Dạ, cũng đỡ rồi, nhưng anh ấy còn đau lắm…!
Ông Hùng thấy nó lo cho người yêu như vậy, ông trấn an nó:
- Nếu thế thì không sao rồi, con cũng nên bớt lo lắng đi và cũng nên chăm sóc cho mình nữa, nếu không bố sợ anh chàng kia hết bệnh thì lại đến lượt con thì khổ…!
Hồng lấy tay quẹt nước mắt, nó bảo:
- Con cũng biết thế, nhưng con vẫn lo và không yên tâm được…!
Khoa thích thú, anh cười thầm, anh không ngờ con em nghịch ngợm của anh mà cũng yêu rồi, và hình như nó rất yêu anh chàng kia thì phải, nhìn cái cách nó lo lằng và khóc lóc kia thì biết.
Bà Hoa hỏi:
- Bố mẹ có cần vào thăm anh ta không…?
Hồng ngạc nhiên vì nó không hiểu tại sao bố mẹ nó cũng cần phải vào thăm Trường.
- Tại sao bố mẹ cũng phải đi, anh ấy chỉ là người yêu của con thôi mà…?
Bà Hoa giải thích:
- Bố mẹ chỉ muốn biết anh ta là người như thế nào thôi, mà con yêu anh ta như vậy, thì chẳng lẽ anh ta lại không tính tới chuyện tới nhà mình chơi, bây giờ anh ta lại đau ốm thế kia, bố mẹ tới thăm người yêu của con gái có gì là sai nào…?
Ông Hùng, cũng đồng tình đồng thời ông hỏi:
- Nãy giờ bố ngồi nghe con nói nào là yêu anh ta, nào là sống chết cùng anh ta, nhưng bố chưa nghe con nói anh ta là ai, tên là gì, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì và anh ta sống ở đâu…?
Bà Hoa nhìn ông chồng của mình đầy khâm phục, đúng là bà cũng quên mất tiêu không hỏi, cả Đoài và Khoa cũng căng tai ra mà nghe vì họ cũng đang tò mò.
Hồng ngập ngừng nói:
- Anh ấy là Hạ Quân Trường, anh ấy là công tử nhà họ Hạ, bố anh ấy là ông Hạ Văn Sơn…!
Cũng giống như lần trước nó chưa kịp nói hết câu thì bố nó và anh Khoa lại hét lên nhưng lần này có cả Đoài và bà Hoa nữa.
- Con nói cái gì…!
- Mày bảo anh ta là ai cơ…!
- Có thật như thế không…?
Hồng ngồi nghe bố mẹ và anh chị mình hét lên như thế, nó ngán quá, biết thế này, nó không thèm nói còn hơn, nhưng nó lại nghĩ thà là nó nói hết ra bây giờ, nếu không mai sau chuyện của nó và Trường bị đăng lên báo chí, cả nhà nó cũng sẽ biết thôi, lẽ nào họ lại không đọc báo, và lẽ nào bố mẹ hay gia đình Trường không tới nhà nó để gia mắt thông gia.
Ôi…! cái số của nó, nó mệt mỏi quá rồi, tại sao nó lại đi yêu sớm như thế này, và tại sao nó lại đi yêu Trường, gia đình anh ấy đâu có giống như những gia đình khác, và cả anh ấy nữa, anh ấy vừa dễ thương như một đứa trẻ khi làm nũng, nhưng anh ấy cũng là một con ngựa hoang bất cần đời,
Trái tim của anh không còn nguyên vẹn khi yêu nó, anh ấy chứa trong đấy cả thù hằn, oán hận và yêu thương, trong khi nó chỉ là một con bé đơn giản, còn quá trẻ, nó chưa trưởng thành, nó có đủ sức để nâng cho anh dậy và làm chỗ dựa cho anh khi cần không…?
Cả nhà nhìn Hồng như một sinh vật lạ, ngày trước Hồng đưa Quân về nhà, là ông bà bà Khoa đã lạ lắm rồi, và kinh ngạc không kém khi biết gia đình của Quân giàu như vậy, nhưng so với anh chàng Trường này thì gia đình Quân chẳng là cái gì cả.
Họ đang tự hỏi là làm sao Hồng quen được Trường, và không phải là Trường đã từng tuyên bố kết hôn cách đây không lâu hay sao, tại sao bây giờ con gái của họ lại đi yêu anh chàng đó, và anh ta về Việt nàm làm gì, sao ông bà không nghe ai nói gì cả.
Khoa vào Đoài cũng kinh ngạc không khác gì bố mẹ của họ cả, cả bốn người nhìn Hồng, xem những lời nó nói có lời nào là giả dối không, vì họ làm sao mà tin được, anh ta quá giàu và gia đình anh ta quá nổi tiếng, họ lai có nhiều quyền lực nữa chứ.
Ông Hùng và bà Hoa cũng là người chăm chỉ xem báo chí và xem truyền hình, tất nhiên họ biết Trường và gia đình anh ta là ai, những tin tức đăng tin anh ta đi bồ bịch lăng nhăng, chưa hết anh ta còn mấy lần vào tù vì đánh nhau và lái xe gây ra tai nạn khi say rượu.
Ông bố của anh ta cũng đâu có hơn gì con trai, ông ta cũng là một kẻ chăng hoa, còn bà vợ kế của ông ta nữa chứ, họ đều là những kẻ ngoài mặt thì cười nhưng trong thâm tâm họ là những con người máu lạnh.
Càng nghĩ ông bà càng sợ, không, không thể nào ông bà đồng ý cho Hồng yêu anh ta, ông bà không muốn nó đau khổ, hay buồn lòng mà u uất, nó còn trẻ quá, nó sẽ có cơ hội tìm cho mình một người phù hợp với nó hơn.
Ông Hùng và bà Hoa nghĩ nên cắt đứt ngay từ bây giờ đi, vì để mai sau tình cảm của chúng nó sâu đậm rồi, thì khổ con gái của ông bà, vì anh ta ông bà cũng không biết có yêu nó thật lòng hay không, nhưng anh ta là một kẻ thay bồ như thay áo, không có con Hồng, anh ta cũng sẽ tìm được người khác.
Ông Hùng nhìn Hồng ngồi trầm ngâm và lo lắng, ông thở dài bảo nó:
- Thế này con gái ạ, bố không muốn cấm cản tình yêu của con và bố cũng biết đây là mối tình đầu thì khó phai, mà con lại yêu anh ta như thế kia, nhưng…!
Ông thương hại nhìn nó, ông không muốn là một ông bố độc ác, nhưng vì hạnh phúc của con gái, ông đành đóng vai người nhẫn tâm vậy.
- Bố mẹ không đồng ý chuyện tình cảm này của con đâu, vì con biết rồi anh ta là một kẻ không chung thủy, anh ta có một quá khứ phức tạp và gia đình anh ta không đơn giản như con nghĩ đâu, con nghĩ họ sẽ chấp nhận một gia đình nghèo hèn như gia đình chúng ta hay sao, thôi nghe lời bố bỏ đi con ạ, con còn trẻ, con sẽ tìm được một người phù hợp với con và yêu con thật lòng, mà không phải lo sợ điều gì cả, như thế không phải là tốt hơn à…?
Bà Hoa cũng nói vào:
- Bố con nói đúng đấy, vì hạnh phúc và tương lai của con, con nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định điều gì, cứ cho là con yêu anh ta và anh ta cũng yêu con đi, còn gia đình anh ta thì sao, họ có cho phép hai đứa đến với nhau hay không, mẹ nghĩ là không rồi, vì không có gia đình nào như gia đình anh mà lại chấp nhận con dâu của họ chỉ là một người bình thường, nếu anh ta yêu con quá, anh ta cưới con, nhưng anh ta công tử, anh ta đã quen được chiều chuộng rồi, anh ta có chịu đựng được cuộc sống nghèo khổ hay không, và khi hai đứa sống với nhau, anh ta sẽ chán con, vì lâu ngày người ta sẽ cảm thấy nhàm chán, anh ta có giữ được mình khi anh ta là một kẻ chăng hoa hay không…?
Khoa nhìn em gái của mình khóc, anh cũng đau lòng lắm, Đoài cũng khóc, nó nắm chặt tay của Hồng, như muốn truyền thêm sức mạnh cho Hồng và an ủi nó.
Bà Hoa thấy Hồng vì tình yêu mà khóc và đau khổ thế kia, bà sụt sịt bảo:
- Cố lên con ạ, vì cuộc đời này đâu phải chuyện nào cũng như ý đâu…!
Hồng ôm lấy chị Đoài mà khóc, nhưng nó quẹt nước mắt, nó nắm chặt lấy hai tay của mình nó bảo:
- Con biết hết về anh ấy và gia đình anh ấy, vì họ đã sang đây từ tối hôm qua rồi, thậm chí con còn gặp cả cô bạng gái trước của anh ấy nữa…!
Bố mẹ Hồng lo lắng hỏi:
- Họ có nói gì với con không và họ có làm gì con không…?
Hồng vừa cười, vừa khóc nó bảo:
- Họ không có vào thăm anh ấy, chỉ có cô bạn gái kia vào thăm anh ấy, cô ta muốn gặp con và thăm dò xem con là ai thôi…!
Nghe Hồng trả lời, bố mẹ của Hồng không hiểu, tại sao con trai của họ bị như vậy, mà họ vô tình không vào thăm là như thế nào.
Bà Hoa thắc mắc:
- Con nói như vậy là sao, sao họ vào thăm anh ta, vô lý quá không phải họ là gia đình à…?
Hồng chua chát bảo:
- Họ muốn anh ấy chết đi không được, thì thăm viếng làm gì…!
Bố mẹ Hồng kinh ngạc hỏi:
- Sao con lại nói cái giọng đó, như thế là không được đâu, con có biết nói như thế thì sẽ lãnh hậu quả thế nào không hả…?
Hồng không sợ, nó nói với cái giọng khinh nghét những kẻ đó, nó bảo:
- Con hiểu là ai cũng sẽ trách và ghê tởm cuộc sống hiện tại bây giờ của anh ấy, nhưng…!
Bà Hoa giục:
- Nhưng sao…?
Hồng lau giọt lệ trên mi, nó nhắm mắt lại, nó kể câu chuyện về cuộc đời của Trường, mà như chính là cuộc đời của nó vậy.
- Anh ấy không hề sung sướng như bố mẹ tưởng, từ bé anh ấy đã mất mẹ, mẹ anh ấy do bố của anh ấy đưa người đàn bà mà bố mẹ biết bây giờ về nhà, bà đã uất lên mà chết, bà ta đã về sống với ông ấy khi mẹ của Trường vẫn còn là vợ của...