* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

bà nhấp một ngụm và bảo:
- Tôi cũng thắc mắc giống như ông vậy, con Hồng nó cứ dửng dưng, nó không hề buồn khi thằng kia không tới…?
Ông Hùng cũng có ý kiến như bà Hoa ông bảo:
- Bà nói phải, hay là tôi với bà nhầm lẫn hết cả rồi…!
Bà Hoa ngước mắt lên nhìn ông Hùng hỏi:
- Tôi nhầm lẫn ở chỗ nào, ông cũng gặp thằng đó rồi còn gì, chả phải ông cũng đã nói chuyện rất tâm đầu ý hợp là gì…?
Ông Hùng bí thế nhưng cũng cố nói:
- Thì cũng biết thế, nhưng mà bà không để ý đến thái độ của con Hồng hả, hình như là nó không thích anh chàng Quân kia thật và chúng nó chỉ là bạn bè bình thường thôi…!
Bà Hoa vênh lên cãi:
- Ông thì biết cái gì, thế tại sao thằng Quân nó lại không cố giải thích với mình như con Hồng…?
Ông chả lời bà ngay:
- Thì thằng Quân nó thích con Hồng nhà mình, còn con Hồng nó không thích, có thế thôi mà bà cũng cãi…!
Bà Hoa chưa vội chả lời ông Hùng ngay, bà cần phải xem xét lại lời ông nói, bà nhận thấy thái độ và cách đối xử của con Hồng với thằng Quân đúng là không hề giống như hai người đang yêu nhau mà giống như ông Hùng nói, chúng

nó coi nhau như bạn bè hơn, vậy là bà nhầm to rồi, rõ là khổ, cứ hy vọng mãi vào cuộc tình này, nhưng mà không sao còn thằng Khoa nữa, không phải là anh chàng đang chết mê cô nàng Đoài à, ha ha ha, bà cười thầm, vậy thì lo cho thằng anh trước còn con Hồng nó mới có 17 tuổi, còn quá trẻ, hai nữa nó còn đang đi học thì thiếu gì cơ hội khác chứ.
Bà Hoa chuyển tông, bà hỏi:
- Ông nghĩ sao về chuyện của thằng Khoa…?
Ông Hùng nghĩ thầm “cái bà này bí rồi chứ gì, nhưng mà thôi chấp bà ấy làm gì, nếu không bà ấy lại nước mắt ngắn, nước mắt dài thì khổ”, nghĩ vậy nên ông cũng mỉm cười chả lời bà:
- Tôi nghĩ là chúng nó yêu nhau đúng như mong ước của bà rồi còn gì…!
Bà Hoa sung sướng, bà nói:
- Vậy là cái ướcmong có cháu của tôi sắp thành hiện thực rồi, ôi hạnh phúc quá…!
Ông Hùng nhìn bà vợ của mình, cười toe toét như nhận được quà và ánh mắt long lanh lên, ông cũng phải phì cười.
Hai người còn như thế mãi nếu như không có tiếng của Đoài.
- Anh đi mà đi, tại sao tôi phải đi với anh chứ…!
Tiếng của Khoa:
- Anh năn nỉ em mà, em làm ơn giúp anh…!
Đoài vùng vằng đi trước, còn Khoa vừa đi vừa cố kéo Đoài lại, hai anh chị mải chuyện của mình quá, mà không hề để ý thấy có ông Hùng và bà Hoa ngồi đây, hai ông bà nhìn nhau mỉm cười.
- Anh xin em đấy, làm ơn đi…!
Đoài bực mình bảo:
- Anh kia, tôi nói cho anh biết nhé, vì anh mà bây giờ tôi mới về, anh đi mà vui vẻ với bạn bè của anh, còn tôi đâu phải là bạn của họ, mà tôi có hẹn với anh Tú rồi, chào anh…!
Đoài đang định bỏ lên phòng, thì giật mình vì nhìn thấy hai bác của mình đang nhìn hai đứa cười.
Đoài thẹn đỏ mặt, con Khoa thì cũng không kém, Đoài quay lại nguýt cho Khoa một cài rồi mới chào bà Hoa và ông Hùng.
- Dạ, con mới về…!
Bà Hoa nén cười, bà bảo:
- Hai đứa đi chơi vui chứ…?
Đoài chả lời bà mà như là mai mỉa Khoa:
- Dạ vui lắm ạ, anh Khoa cho cháu hít bụi và khói xăng xe ở ngoài trời, nên cháu mới được rảnh mà ngắm thiên hạ họ cười…!
Ông Hùng đang uống cà phê, nghe con Đoài nó chả lời, làm cho ông suýt chút nữa là sặc, ông vội lấy cái khăn tay lau miệng mình.
Còn Khoa thì gãi đầu khổ sở, bà Hoa trừng mắt lên nhìn Khoa bà hỏi:
- Thằng kia, mày làm gì thế hả, tại sao đưa Đoài đi chơi, mà bỏ nó phải lang thang ngoài đường hả…?
Khoa lúng túng còn chưa biết chả lời như thế nào thì con Đoài nó lên tiếng:
- Dạ, anh ấy có việc đột xuất, việc quan trọng đến nỗi anh ấy quên mất là có một người còn đang đợi anh ấy…!
Đoài quay lại nhìn Khoa một cái như muốn cho anh một trận, anh ta dám bắt nó chờ gần cả ngày, không ăn uống, đói khát, hít gió, bụi, khói xe, và cái nắng như thiêu đốt, tên kia, mặc xác anh, tôi thật ngu mới đi yêu anh, hứ tôi sẽ xin mẹ về bên kia, bạn bè anh lúc nào cũng hơn tôi, trời ạ, thật không thể nào tin nổi, anh ta vui thú tới mức có thể quên mình được như thế hay sao, hay trong lòng anh ta mình chẳng là gì.
Đoài mắt rơm rớm nước, nó bảo ông bà Hoa:
- Cháu được ở đây rất vui, cháu cám ơn cả nhà đã quan tâm đến cháu, nhưng đã đến lúc cháu phải về bên kia rồi, ngày mai mẹ cháu sang, cháu nghĩ là mình cũng sẽ đi luôn…!
Bà Hoa và ông Hùng kinh ngạc hỏi:
- Sao tự nhiên cháu lại muốn về…?
Đoài sụt sịt bảo:
- Cháu còn phải học tiếp, dù sao thì cũng sắp kết thúc hè rồi…!
Khoa nghe Đoài sắp về bên kia anh tự nhiên run rẩy lòng anh cảm thấy trống vắng, anh cảm thấy như mình sắp mất đi một cái gì đấy, tim anh đập rất nhanh, anh không hiểu nổi mỉnh nữa, từ khi Đoài ở đây, anh luôn chọc ghẹo nó, anh nghĩ nó vẫn ác và nghịch ngợm như xưa nhưng anh nhầm, nó không những xinh đẹp, mà còn rất đáng yêu nữa chứ, nói chuyện với nó anh lúc nào cũng vui, anh không còn chán về nhà nữa, anh cũng chăm chỉ ăn cơm với gia đình hơn, và anh thích nhìn nó cười, nhưng anh có quá vô tình không, mấy tuần nó ở đây, anh đã quen có nó và như vô tình anh không để ý đến cảm nhận của nó thì phải.
Đoài quay lại xem Khoa có phản ứng gì không nhưng nó thấy anh chỉ ngây người ra mà không nói gì cả, nó buồn bã, đúng là công cốc nó đã cất công về tận đây, nó phải năn nỉ mẹ nó mãi mới được, nó hy vọng là chỉ có mấy tuần này thôi, nó muốn kiểm chứng lại tình cảm của mình, nó gặp anh là tim nó lại rung lên, nó biết nó không nhầm nó yêu anh và thích anh từ bé, nhưng anh ấy hình như không yêu nó thì phải, thôi thì kết thúc ở đây vậy, không làm được người yêu thì làm em gái, mẹ cũng chỉ cho mình thời gian có thế, mình phải quay về học tiếp và đồng ý cuộc hôn nhân kia thôi.
Nó lau nước mắt và bảo:
- Cháu xin phép lên phòng…!
Bà Hoa thất vọng nói:
- Ừ, cháu đi đi…!
Đoài vừa mới đi khỏi, bà nhìn Khoa đầy trách móc bà quát:
- Thằng kia, mày làm gì con Đoài hả, mà nó khóc lên như thế, chưa hết sao tự nhiên nó lại đòi về…!
Khoa buồn rầu bảo:
- Làm sao mà con biết, con chỉ lỡ hẹn với cô ấy sáng nay thôi, không ngờ cô ấy giận dai quá…!
Bà Hoa nghe thằng con trai của mình chả lời mà không chịu nhận lỗi gì cả, bà tức mình bà bảo:
- Mày ngu vừa thôi con, người ta là con gái, thì mày năn nỉ và xin lỗi người ta vài câu là xong à, ít ra cũng phải làm cái gì đó thành ý chứ…?
Khoa gãi đầu hỏi mẹ mình:
- Vậy con phải làm gì hả mẹ…?
Bà Hoa muốn té ngửa ra, bà không ngờ là con trai mình đã gần 30 tuổi đầu rồi mà vẫn không biết một cái gì cả, bà thương hại bà bảo:
- Làm theo trái tim của con ý, nó nói gì thì cứ thế mà làm…!
Khoa ngơ ngác nhìn bà Hoa không hiểu.
- Mẹ nói cái gì mà trái tim, nó có biết nói gì đâu, mẹ đúng là đánh đố con…!
Bà Hoa thở dài, bà bảo ông Hùng:
- Kiểu này tôi và ông chỉ có nước chết già mà cũng không có cháu…!
Ông Hùng giải thích cho Khoa hiểu:
- Ý mẹ con là chuyện tình cảm của con với Đoài đấy, con coi nó là gì, em gái hay người yêu, con nên rõ ràng ngay đi vì bố nghe nói, mẹ nó chỉ cho phép nó ở đây mấy tuần này thôi, nếu nó và con không thành thì…
Ông Hùng bỏ dở câu nói, Khoa sợ hãi quá nên hỏi dồn:
- Thì sao hả bố…?
Ông Hùng nói tiếp:
- Nó sẽ là vợ của người ta…!
Ông Hùng vừa dứt, Khoa buông rơi cả cái cặp, mắt anh mở to, môi anh mấp máy, con mắt của anh như có ngòi nổ, anh bỏ chạy lên lầu, anh cần gặp con Đoài ngay.
Bà Hoa quay sang trách ông Hùng:
- Sao chuyện quan trọng thế mà bây giờ ông mới nói…?
Ông Hùng phân giải:
- Thì tôi cũng vừa mới biết thôi, chứ có hơn gì bà đâu, nhưng mà bà yên tâm, vì con Đoài nó yêu thằng Khoa, chỉ có thằng ngốc là chưa nhận ra thôi…!
Ông mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng mà anh chàng này đã yêu rồi thì phải, bà không thấy khi vừa nghe tôi nói là con Đoài nó phải lấy người khác là nó đã cuồng cả lên rồi đấy à…?
Bà Hoa mỉm cười, bà bảo:
- Ông nói phải.
Đoài nằm trong phòng mà khóc nấc lên, thế là hết, từ nay nó sẽ không còn được ở bên anh Khoa nữa, nó yêu gia đình này, ai cũng tốt bụng và quí nó.
Nó thở dài, đành vậy, tất cả chỉ là do duyên số thôi, nó biết làm sao bây giờ, vì người ta có lý gì đến nó đâu, lúc nào anh ấy cũng chỉ trêu đùa nó mà thôi, anh ta chưa bao giờ nghiêm túc với nó cả.
Đoài mỉm cười chua chát, nó cảm tưởng là trong lòng của anh Khoa, chỉ coi nó như con Hồng thôi, nó ngẫm nghĩ lại, nó thấy không sai, vì anh ấy chưa bao giờ có cử chỉ gì đặc biệt hay cho nó thấy anh ấy yêu nó cả, anh ấy chỉ quan tâm tới nó như em gái, thậm chí là cầm tay anh ấy nó cũng chưa.
Nó vừa cười, nó vừa khóc, phải vì bây giờ tim nó đang đau, nó sẽ thành vợ của người ta, nó ghét anh ta, nhưng nó không thể trách mẹ nó được vì mẹ nó đã cho nó cơ hội rồi, hay là mình nói cho anh Khoa biết, anh ấy sẽ giúp mình.
Nước mắt con Đoài lại rơi, nó nghĩ mình thà là em gái của anh, còn hơn là người vợ mà anh thương hại, sống với nhau như thế thì có hứng thú gì, có khi tình bạn và tình anh em cũng mất luôn, người ta nó hôn nhân là mồ chôn hạnh phúc mà.
Đoài ngồi dậy, nó mở chiếc hộp ra trong đó có một kỷ vậy là một cái còi nhỏ màu xanh, nó ngày nào cũng đem ra ngắm, đây là món quà mà anh Khoa đã tặng cho nó hồi nhỏ.
Nhìn nó, Đoài thầm thì bảo:
- Còi ơi, có lẽ mai tao sẽ phải bỏ mày lại ở đây, tao sẽ cố quên hết, tao không nên mang theo cái gì cả, tất cả của người ấy thì nên chả lại cho người ấy…!
Đoài đưa cái còi lên môi, Đoài hôn và nhìn nó lần cuối, Đoài nghĩ là mình nên viết cho anh ấy một lá thư, nó đang tự hỏi là nó nên cho anh ấy biết tình cảm của mình hay không…?
Nó viết thư mà nước mắt rơi lã chã, chỉ được hai chữ là nó không còn biết viết cái gì cả, mà giấy và mực cũng đã nhòe cả rồi, nó vò tờ giấy lại, nó ném tời giấy vào góc nhà, nó gục mặt xuống bàn, nó khóc nấc lên, nó nghĩ từ nay nó sẽ không còn là nó, nó sẽ là một vị tiểu thư con nhà giàu có, nó phải cố đóng hết vai trò của mình.
Cuối cùng thì nó cũng viết được đôi dòng cho anh :
- “Anh Khoa tạm biệt anh tình yêu đầu đời của em, anh đừng buồn nếu như anh biết được là em đã thích anh từ lâu rồi, từ hồi em còn bé cơ, nhưng mà em nhát nên không dám nói với anh, mỗi lần gần anh là tim em lại đập lên rộn ràng, em hồi hộp lắm, em đã cố làm mọi cách để cho anh để ý đến em, nhưng hình như anh càng ghét em hơn thì phải, em thích anh, nhưng em không biết cách bày tỏ tình cảm của mình thành ra anh lại càng muốn tránh xa em hơn, em đau khổ lắm, anh còn nhớ lần em đẩy anh xuống cái hố gai không là do em ghen đấy, em nhìn thấy anh hôn một con nhỏ, em đã khóc rất nhiều và em cũng biết được rằng mình không còn gần anh được nữa vì gia đình em phải chuyển đi, nên trong một lúc vô thức em đã gây nên tội, anh tránh mặt em, em cố tìm anh để tạm biệt nhưng anh không cho em có được một cơ hội để giải thích.
- Anh ơi…! Sao lúc nào em cũng vô duyên như thế nhỉ, hôm nay em muốn anh giành cả ngày để đi chơi với em, em muốn biết anh coi em là gì của anh, em sợ anh sẽ coi em như em gái, em cũng tự nhủ với lòng mình rằng dù em là gì của anh thì em cũng muốn được lưu lại chút gì đó kỷ niệm bên anh, sao anh lại quên đi tất cả, anh quên cuộc hẹn với em, em ngồi đợi anh mà suy nghĩ rất nhiều, em hiểu rồi, với anh em chả là gì cả, chỉ đơn giản là con bé mà anh ghét, anh không muốn gặp mặt em và sống cùng em, nhưng vì mẹ anh ép và vì em là bạn của gia đình nên anh phải làm như thế thôi, giá mà anh đừng có đối sử tốt với em thì hay biết mấy, em sẽ không hiểu lầm mà hy vọng vào tình cảm của anh, em đã vỡ mộng một lần rồi nay lại thêm lần nữa, anh ác lắm anh có biết không…?.
Em cũng sẽ cố quên anh, em trả lại cho anh tình cảm của mình, và cả chiếc còi nhỏ màu xanh này nữa, em đã cất giữ nó suốt 20 năm nay, tạm biệt anh tình yêu không thành của em, em cũng chúc phúc cho người vợ sau này của anh, anh nói với cô ấy là cô ấy may lắm mới lấy được một người như anh, tạm biệt…!”
Đoài run run gập lá thư, nó cầm cái còi nhỏ, nó đút tất cả cho vào cái hộp, đóng nắp lại, nó mỉm cười nhưng nước mắt nó rơi.
Nghe tiếng bộp bộp ngoài cửa sổ, hình như là trời đang mưa, xem ra ông trời cũng hiểu lòng nó, nó thích mưa, nhưng mưa hay làm cho con người ta buồn.
Sờ lên vỏ hộp gỗ lần cuối, nó cảm nhận được sự thô giáp trong lòng bàn tay mình, nắp hộp đóng lại như là đóng luôn trái tim nó, vì nó coi anh Khoa là tình yêu lớn nhất cuộc đời nó, nay tình yêu kia đã mất đi rồi, nên trái tim nó cũng chết theo.
Nó lau nước mắt nó cầm cái va ly lên nó cần xắp xếp lại quần áo của mình, mai là nó đi rồi, lẽ ra là nó sẽ ở đây hết tháng này, nhưng cuộc chờ đợi sáng nay nó đã hiểu, nó không còn hy vọng gì cả, nó nên đi là hơn.
Nó còn đang loay hoay sắp xếp thì Khoa xông vào, anh nhìn thấy nó đang xếp va ly quần áo, anh lôi ngay nó lại, anh nhìn nó tức giận bảo:
- Cô mong nhanh về làm vợ của thằng kia thế hả…?
Đoài nhìn thấy anh là nó lại đau khổ, sao anh không để cho nó yên đến lúc nó đi, chỉ còn một đêm thôi mà, sao anh cứ xuất hiện trước mặt nó làm gì, lúc nó cần thì anh đi đâu, bây giờ nó muốn tránh mặt anh thì anh lại tới.
Thấy con Đoài cứ yên lặng không chả lời, Khoa điên tiết quát:
- Sao cô còn chưa nói hả…?
Đoài gạt bỏ tay anh ra khỏi tay mình và bảo:
- Tôi không có gì cần nói với anh cả…!
- Cô không có gì cần nói với tôi, nhưng tôi có chuyện cần nói với cô…!
Đoài bỏ mặc anh đứng đấy cô tiếp tục dọn đồ, Khoa đá cái va ly sang một bên, anh quát:
- Cô sẽ chẳng đi đâu cả, nên dẹp cái va ly này đi…!
Đoài ức quá, cô lại khóc, anh ta có vô lý quá không, sao anh ta lại đối sử với mình như thế chứ, hay anh ta ghét mình quá nên phá mình cho hả dạ.
Nó nhìn anh, nó khóc, bây giờ anh lại còn đối sử với nó như thế này nữa, trái tim nó tan nát, xem ra ngay cả làm em gái anh, nó cũng không còn hy vọng, nó cười, nước mắt lăn dài trên mái, nó hỏi anh:
- Anh muốn gí, sao anh lại muốn phá tôi dọn đồ, không phải là anh ghét tôi hay sao, tôi đi thì anh phải mừng mới đúng, sao anh còn làm vậy với tôi…?
Khoa nhìn Đoài mà lòng anh đau, sao cô ấy lại khóc, hay là cô ấy cũng có tình cảm với mình.
Anh run run cầm tay của Đoài hỏi:
- Em có thích anh không…?
Đoài mở to mắt nhìn Khoa, nó nghĩ anh hỏi nó như vậy là có ý gì.
- Anh muốn biết để làm gì…?
Khoa bóp mạnh tay Đoài anh hối thúc:
- Em hãy cho anh biết đi, vì chuyện này quan trọng lắm…!
Mắt nó rưng rưng lệ, nó nói:
- Có gì quan trọng đâu anh, chỉ là một cơn gió thoảng với anh mà thôi, vì…!
Nó thở dài nói tiếp:
- Anh có coi em là gì của anh đâu, với anh em vẫn còn bé dại lắm nên anh không cần biết để làm gì…?
Khoa nghe nó nói mà tan nát hết cả lòng, anh đã vô tình với nó quá, mà sao anh lại có ấn tượng sâu đậm với nó như vậy, anh cứ tưởng là do nó độc ác, vì nó dám làm cho anh đau khi còn nhỏ nhưng nay thì anh hiểu rồi, anh đã thích nó từ lâu, nên anh không thể nào quên được nó, anh là một thằng ngu, sao anh lại ngốc như thế nhỉ, thôi thì mặc nó có thích anh không, anh cũng phải nói cho nó biết là anh thích nó, và anh sẽ không cho nó đi đâu cả, anh phải giữ nó lại bên mình, anh sẽ tìm đủ mọi cách, kể cả cầu xin để hủy cái đám cưới kia.
Mắt Khoa nhìn Đoài tha thiết anh nói:
- Chuyện em thích anh rất quan trọng em có biết không…?
Đoài nhìn anh, nó hỏi:
- Tại sao…?
Khoa lúng túng:
- Tại vì…!
Anh đỏ mặt, nói tiếp:
- Tại vì anh nghĩ là anh đã thích em từ lâu rồi, từ cái hồi em và anh còn nhỏ, nhưng do em nghịch anh quá làm cho anh đâm ra sợ em, nhưng em có biết không, anh thích được ở bên em, lần em đẩy anh xuống cái hố ấy đấy, anh đã rất giận em, ai bảo em làm cho anh sợ như thế hả, mà tại anh trẻ con quá, anh vẫn chưa hỏi em tại sao, em lại đối sử với anh như thế, anh buồn lòng lắm, nên anh đã tránh mặt em, em đi rồi, anh đã buồn bã rất lâu, đúng là anh cũng có đến sân bay hôm em đi, nhưng anh không dám vào, anh sợ anh sẽ khóc và sẽ nắm tay em lôi lại, anh đã không có cái dũng cảm để làm việc ấy, từ ấy anh không còn chú ý tới người đàn bà nào cả, anh cảm thấy chán nghét, nên năm nay anh đã 29 rồi mà anh có ai đâu, anh nghĩ đó là chuyện bình thường, nhưng khi nghe mẹ anh nói là em về, trái tim anh lại đập rất nhanh, cảm giác hồi hộp để gặp em, rồi không muốn gặp em nó như gào xé trong lòng anh, anh không hiểu tại sao lại như vậy, rồi em đến đây ở, anh đã vui sướng biết bao nhiêu, vì ngày nào anh cũng có thể cãi nhau hay cười đùa với em, anh yêu em, em có hiểu không…? anh yêu em, bây giờ anh mới nhận ra, là trong trái tim anh có em từ lâu rồi, nên anh mới không chú ý tới người đàn bà khác, và trái tim anh tưởng đã vỡ tan khi anh biết em sắp làm vợ của người ta…!
Khoa cũng khóc, anh ôm lấy Đoài, anh hỏi:
- Em sẽ không đi và ở lại với anh chứ…?
Đoài khóc nấc lên, nó hạnh phúc quá, vậy là anh ấy cũng yêu nó, môi nở một nụ cười thật đẹp, bao nhiêu buồn phiền và đau khổ của nó tan biến, còn gì vui sướng khi người mà mình yêu đáp lại tình cảm của mình, tuyệt quá đi, con cảm ông trời, từ nay con lại có anh bên đời con, con cảm ơn, con cảm ơn…!, trong lòng nó réo rắt những câu nói ấy, nó muốn nói những lời đó 10000 lần, cám ơn nhé…!
Khoa cảm nhận được cơ thể của Đoài trong vòng tay mình, anh lấy mũi dụi dụi vào vai của Đoài, tay anh ôm siết lấy eo của Đoài, anh cười, anh nghĩ mình đúng là một thằng đần, cô ấy ở ngay đây mà mình không biết trân trọng sao lại làm cho cô ấy đau khổ làm gì, nhưng mà cô ấy vẫn chưa cho mình biết là cô ấy có thích mình không…?
Anh khẽ đẩy Đoài ra, anh nhìn thật sâu vào mắt Đoài anh hỏi:
- Em…Em có thích anh không…?
Anh lắp bắp hỏi, vì anh sợ mình tỏ tình muộn quá, biết đâu cô ấy đã yêu cái tên chết tiệt kia rồi thì sao…?
Đoài cúi gằm mặt xuồng, nó ngại nó không dám nhìn anh, hai tay nó đan vào nhau, nó run run bảo:
- Em…em…!
Khoa sốt cả rột vì lo lắng, và bực mình, con Đoài này nó định thử sức chịu đựng của tim anh hay sao, nó muốn cho anh vào viện vì đau tim thì phải, anh xin em hãy nói là em thích anh và yêu anh nhé, nếu mà cô ấy nói không và chỉ coi mình là anh trai thì sao, anh sợ quá hai tay bóp mạnh và vai của Đoài, anh...

<< 1 ... 26 27 28 29 30 ... 53 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status