bạn bè quá không hả, mà mày lớn lên một chút đi cho tao nhờ, tao không phải lúc nào cũng ở bên mà bảo vệ mày suốt đâu…!
Con Loan nó lại xụt xịt bảo:
- Tao xin lỗi, nhưng chuyện tao thích anh Đăng là thật, không nói dối mày đâu…!
Con Hồng nhướng mắt lên quan sát xem trên khuôn mặt nó có dấu hiệu nào là gian trá không, nhưng nó vẫn thản nhiên như không.
- Bao giờ và khi nào, sao mày câm hay sao mà không nói cho tao biết, mày làm như vậy là khinh bạn bè lắm đấy có biết không hả…?
Con Loan lau nước mắt bảo:
- Mày còn nhớ hôm tao bị bắt cóc mày đi đón tao không, khi tao về nhà thì anh Đăng đối xử với tao lạ lắm, anh ấy lạnh nhạt với tao, làm cho tao buồn, đầu tiên tao chỉ tưởng là tao mất đi người bạn để đùa vui thôi, nhưng mà không phải như vậy, tình cảm của tao dành cho anh ấy không giống như là dành cho mày, rồi anh ấy bị ốm tao đã tới
thăm và…!
Con Loan đỏ mặt không nói nữa.
Con Hồng không ngờ con bạn mình mà cũng yêu trước cả mình, nhưng nó tự hỏi bây giờ nó đang thích ai, và yêu ai, nó có cho mình ba người bạn Tuấn, Quân và bây giờ là Trường, Quân thì đã yên bề gia thất rồi, nó không nói tới, mà nó cũng chỉ coi anh ấy là bạn và như anh Khoa của nó thôi, còn Tuấn, nó thở dài, nó sờ lên môi mình, nụ hôn vẫn còn đó, đó là nụ hôn đầu tiên của nó, anh cũng là người đầu tiên gây sự với nó, nhưng sao nó lại vướng vào cái mớ bòng bong này nhỉ, sao không đơn giản như con Loan kia, mà tất cả cũng chỉ vì nó, nếu mà không tại nó thì mình đâu có vướng vào cái bản hợp đồng chết tiệt kia, và phải ăn nói như thế nào với bố mẹ đây, trời ạ, con đến điên hết cả cái đầu.
Thấy con Hồng yên lặng, và trầm ngâm thở dài, con Loan cũng buồn thay, nhưng mà nó có làm được gì giúp cho bạn nó đâu, nó còn đang phân vân thì có tiếng điện thoại của nó, mở ra xem, nó thấy hiện lên số của Đăng.
- A lô, anh Đăng hả, em Loan đây…!
Nó tình tứ nói, con Hồng bực cả mình, sao nó lại vô tâm thế nhỉ trong khi bạn của nó thì đang rầu cả ruột vì nó mà nó còn cười toe khi nghe giọng người yêu thế kia, mình đúng là ngu khi giúp nó, tự dưng lại chuốc họa vào thân, đúng là con bạn chết tiệt.
- Ừ, chào em, mà sao lâu quá rồi em vẫn chưa về, có cần anh đi đón không…?
- Dạ, không cần đâu anh vì em cũng đang trên đường về mà…!
- Em về cùng Hồng luôn chứ…?
- Vâng, mà sao ạ…?
- À…!
Đăng quay sang Tuấn mỉm cười.
- Tại thằng Tuấn nó muốn nói chuyện với con Hồng…!
- À, bảo chú ấy chờ chút nhé, để em chuyển máy cho Hồng…!
Loan đưa điện thoại của mình cho Hồng và bảo:
- Hồng, chú Tuấn muốn nói với mày vài câu…!
Hồng cầm điện thoại lên mà tâm trạng rối bời, nó đang hồi hộp và cảm thấy có cái gì tội lỗi.
- A lô, anh Tuấn à…!
Tuấn ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng nói:
- Ừ, chào em, thế nào hôm nay đi mua sắm vui chứ…?
- Vâng…!
Hai người cứ ngập ngà ngập ngừng mà không biết nói gì với nhau, sao lại có chuyện lạ như thế, chẳng phải là họ đã vui vẻ với nhau từ lâu rồi mà, mỗi lần gọi điện là họ lại tám đủ thứ chuyện trên đời, sao hôm nay họ lại ngượng ngùng như thế này.
- Hai đứa chắc lá sắp đang về nhà…?
- Vâng…!
Con Loan thấy vậy thì bực mình, nó cướp luôn cái điện thoại và nói vào máy.
- Chú có dở hơi không hả, gọi cho người ta mà nói chán phèo như thế à, thôi cúp đi cho rồi…!
Nhưng sau nó thấy mình hỗn quá nên nó hối lỗi, nó bảo:
- Cháu xin lỗi nhé, tại hôm nay gặp toàn chuyện không hay nên cháu mới như vậy…!
Tuấn nghe vậy thì lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì à…?
Con Hồng sợ con Loan sẽ phun ra hết nên nó cũng giật luôn cái máy và bảo:
- Thôi bọn em cúp nhé, chào hai anh…!
Nói xong nó đóng nắp điện thoại lại.
Con Hồng trừng mắt nhìn con Loan và bảo:
- Tao cấm mày không được nói hay bép xép gì về chuyện này với bất cứ ai, mày mà nói thì tao sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt mày nữa và sẽ giết mày chết luôn…!
Nó dơ tay lên đầy đe dọa, con Loan sợ nhưng thương cho bạn nó, bây giờ thì nó thấy mình hơi ác và ích kỷ quá, nhỡ đâu chú Tuấn của nó cũng thích Hồng thì sao, nếu thế thì nó hại chú nó rồi, bây giờ nó làm cách nào mà cứu vãn nổi đây, nhưng nó lại sợ mình không làm được nó là đứa nhát gan, nó không anh hùng được như con Hồng, nên nó than chỉ là than thế thôi.
Đến nhà ai nấy về, con Hồng đi mà như mộng du, nó không hay có ai đang cố bước theo nó.
- Hồng, chờ chị với…!
Nghe có tiếng gọi, nó ngoái cổ nhìn lại xem ai thì ra là chị Thu Hà, con gái của bà bệnh nhân bị tai nạn mà nó đã cứu, nó đã nhận chị ấy là chị gái nuôi, nên hai nhà qua lại với nhau, hôm nay chắc là chị lại đến chơi, Hồng tươi cười bảo:
- A…, chị Hà, hôm này Rồng lại tới nhà Tôm à…?
Chị cốc cho nó một cái vào đầu và bảo:
- Em hỗn lắm nhé, nhưng thôi chị không chấp, thế có ai ở nhà không…?
- Em cũng không biết nữa, vì bây giờ em mới về nhà mà…!
- Ta vào thôi…!
- Ừ…!
Hồng lôi chị Hà vào nhà, hai chị em cười vui vẻ với nhau, họ nghe ở phía sau vườn có ai đang tâm sự thì phải, hóa ra là anh Khoa và chị Đoài, từ khi chị Đoài về đây, anh Khoa thay đổi hẳn, hay cười một mình và mắt cứ nhìn xa xăm, Hồng biết là anh trai mình thích chị Đoài, ánh mắt anh nhìn chị thật nồng nàn và âu yếm, kiểu này thì anh chị lại sớm kết hôn đây, a ha mình lại sắp được làm phù dâu rồi, nhắc tới nó mới nhớ chuyện đau đầu của mình, nó phải làm sao bây giờ, nó mong là bố mẹ nó sẽ cho phép nó ra ngoài sống, nhưng với lý do nào, hay là bảo trường ở xa nên mình mới phải như thế, cũng chỉ còn có cách đó thôi.
Chị Hà ở lại ăn cơm với gia đình, xong chị xin phép ra về, con Hồng nó buồn nên nó một mình đi dạo cảnh, nó cảm thấy hôm nay nó cô đơn quá, đã lâu lắm rồi nó mới có phút giây riêng tư như thế này, nó muốn quên đi, những lo toan và phiền muộn trong lòng, nó chỉ muốn sống một lần mình là mình, không có trách nhiệm, vô tư hít thở khí trời, ôi mệt mỏi quá, sao con luôn cảm thấy bất an khi ký vào tờ đơn kia như thế nhỉ.
Đứng trước cái hồ, nó nhắm mắt lại, hai tay dang ra, nó hét lên.
- A a a…!
Nó nghe có ai đó đang ngủ dưới gốc cây thì phải, nó quay lại nhìn, nó thấy có một chàng trai hơn nó 2 tuổi đang nhìn nó tức giận, anh ta bảo:
- Cô có biết là mình vô duyên lắm không, tại sao cô lại hét lên như điên thế hả…?
Nó mệt mỏi nên chỉ muốn hét lên cho đỡ buồn chán chứ có làm gì đâu, mà thôi đôi co với anh ta làm gì, nó không thèm bảo nào, nó ngồi ngay xuống đó, nó cởi giày của mình ra, hai chân khua khua nước, nó nghịch bắn lên tung tóe hết lên người của tên kia.
Anh ta tức giận quá, anh ta trừng mắt nhìn nó, anh ta bảo:
- Cô làm ướt hết áo của tôi rồi có biết không hả, còn không mau đền cho tôi đi, mà còn đứng đó làm gì…?
Con Hồng nó nhìn anh ta bảo:
- Anh muốn tôi đền cho anh bằng cách nào…?
Anh ta bực mình bảo nó:
- Cô mua đền hay kiếm cho tôi cái áo khác…!
Nó nhìn anh ta đầy thương hại nó bảo:
- Vậy là anh muốn tôi phải mua cho anh áo chứ gì, mà anh có biết làm như vậy thì hơi kỳ không, ai đời lại đi bắt một cô gái đền áo cho mình chứ, áo anh có bị rách hay bị xứt mẻ gì đâu, sao tôi lại phải mua hay là đền cho anh…?
- Cô…cô đã sai mà còn ăn nói hăng lên như thế hả, đúng là con nhỏ hỗn xược, không biết trời đất là gì…!
- Còn anh là cái đồ điên khùng, bình thường thì lại làm quá lên làm cho người ta tưởnglà bị điên…!
- Cô…Cô…!
Hai người còn đôi co nhau nữa nếu như không có tiếng còi xe, tiếng ồn làm cho cả hai phải dừng trận chiến lại, con Hồng thấy người ta quan sát mình đôi co với anh ta như vậy thì hơi kỳ nên nó định quay đi thì có người hét lên khi nhìn thấy nó.
Hồng kinh ngạc tại sao người đàn bà kia, lại kêu lên như bị ăn cướp thế kia, nó không hiểu, nhưng mà thôi đây đâu là việc của nó, nó có nhiều chuyện của nó mà nó vẫn chưa lo xong kia mà, lấy hơi sức đâu mà lo cho thiên hạ, bà ta kêu lên như thế, đâu có phải bà ta bị cướp hay bị bệnh đâu mà nó phải ra tay ứng cứu chứ, thôi thì mặc, mà còn cái tên nhỏ mọn này nữa chứ, hứ đồ làm tàng, cứ ở đấy mà chờ, mình dông đây, bai “em” nha, “chị” đi đây, Hồng nhấc chân, lắc đầu thở dài, nó quay đi.
Người đàn bà kia, gọi giật nó lại:
- Này, cháu…!
Bà lắp bắp hỏi:
- Cháu…Cháu đây là…?
Hồng ngơ ngác, nó không hiểu, bà ta sao lại kinh ngạc nhìn nó thế kia, mà nó cũng không muốn hiểu, nó chán quá rồi, hết chuyện này lại đến chuyện khác, mà bà ta hình như đang sốc thì phải.
- Dạ, bác hỏi sao ạ, cháu xin lỗi nhưng cháu không hiểu…?
Bà ta bước đến, nắm chặt lấy tay của nó, bà ta run run quan sát nó từ đầu tới chân, Hồng đứng im, nhưng sao lòng nó tự nhiên lại đau nhói, và nó cảm thấy mất mát một cái gì đó thế này, tim nó đập rất nhanh và tự nhiên trên khóe mắt nó có một giọt nước mắt chảy xuống, tại sao nó khóc, bà ta nhìn nó cho thật kỹ, sao bà ta nói:
- Giống…giống quá, không thể nào nhẫm lẫn được, tại sao lại cho chuyện như thế này, hay là…?
Bà nhìn nó tha thiết bà hỏi:
- Ba mẹ cháu đâu, hay là…?
Con Hồng bực cả mình, tại sao sự xuất hiện của bà ta làm cho nó đau khổ, và nhói lên trong lồng ngực hình như nó đã quên hay đánh mất cái gì trong quá khứ, mà bà ấy nhìn hiền lành, và tốt bụng làm sao, sao mình cảm thấy ấm áp và thân thiết như thế này nhỉ, cứ như là người thân ý, bà ấy hay dùng hai từ “hay là” quá, làm cho nó chẳng hiểu gì cả, mặc dù vậy nó vẫn lễ phép trả lời:
- Dạ, cháu là Thu Hồng, ba mẹ cháu đều ở nhà cả, bác quen ba mẹ cháu à…?
Bà kia nghe nó nói, bà lẩm bẩm:
- Sao…Sao lại như thế được, không…không lẽ…!
Bà ôm đầu, nước mắt tuôn trào, anh chàng vừa cãi nhau với nó xong, chạy ngay lại đỡ bà kia và nói:
- Mẹ, mẹ bị làm sao vậy, có chuyện gì hay sao…?
Anh ta quay sang nó đầy tức giận và bảo:
- Cô lại làm gì mẹ tôi hả, sao ngay cả bà mà cô cũng không tha…!
Con Hồng tự nhiên bị chửu oan, nó tức lên nên bảo:
- Này cái anh kia, tôi có làm gì bác đâu, mà tự nhiên bác khóc lên như vậy đấy chứ…!
Anh ta càng nghe nó nói càng cho là nó làm, anh ta trừng mắt nhìn nó, cái miệng thì hếch lên, anh ta mai mỉa nó:
- Cô mà không làm thì chẳng lẽ tự dưng mẹ tôi lại đi khóc nấc lên như thế này hả…?
- Con im đi, không phải là lỗi của cô bé đó đâu…!
- Nhưng mà mẹ…!
Anh ta nói với mẹ mình mà không quên quay lại ngằm cho nó một cái, con Hồng đáp trả cái ngằm của anh ta bằng cách le lưỡi ra, cho chết dám đổ oan cho tôi hả.
Nhưng sao bà ta lại nhìn nó đầy thương yêu thế kia nhỉ, trong đôi mắt của bà ta rất buồn, cái nhìn đầy xót xa, và đau khổ, nó không hiểu chuyện gì cả, tại sao, nó cứ đi dính vào mấy người như thế này làm gì, thôi thì bác kia đã có tên nhỏ mọn này lo, mình ở đây cũng thêm thừa mình về đây.
Nó quay đi luôn, nhưng bà kia hỏi nó:
- Cháu năm nay bao nhiêu tuổi và sinh nhật khi nào…?
Con Hồng nó nhìn bà ta, sao bà ta hỏi nó như thế nhỉ, hay là bà ta có ý định gì xấu nhưng nhìn vào đôi mắt kia nó bảo:
- Dạ, năm nay cháu 17 tuổi và sinh nhật vào ngày 23/12/1992…!
Nó vừa chả lời xong, bà kia nước mắt tuôn rơi, môi bà run run, bà suýt ngã, may mà có anh chàng kia đỡ, anh ta cũng ngạc nhiên nhìn nó, anh ta cũng không hiểu, sao lại như thế, con bé kia là ai, mà sao mẹ mình lại đau khổ, và sợ hãi như thế này, mẹ mình có bao giờ xúc động như thế này đâu, mình chỉ thấy mẹ hay cầm tấm ảnh của ai đó lên xem và thở dài buồn bã thôi nhưng, anh nghĩ hay là có liên quan tới con bé này.
- Có…Có đúng là như vậy không hả…?
- Vâng…!
Hồng thấy bà ta như vậy thì cũng lo lắng, nó cảm thấy nếu bà ta mà cười thì nó sẽ bớt đau hơn, nó lại cảm thấy nhói lên trong lồng ngực, nó sờ lên trái tim, mặt nó nhăn lại, nó cảm thấy khó thở, nó lúc nào cũng vậy, dù có vui chơi, nhưng nó cảm thấy tâm hồn nó như bị chia ra làm hai, nó hay nhìn mông lung ra cửa xổ khi học bài và bây giờ là hay thở dài, nó cảm thấy cuộc đời của nó không đơn giản như nó vẫn nghĩ mẹ nó thỉnh thoảng ngắm nó, nhưng trong ánh mắt ấy chứa đầy đau xót, còn bố nó nữa chứ, anh Khoa hình như cũng không ngoại lệ, nó đau cả đầu để nghĩ, tại sao mọi người cứ nhìn nó với ánh mắt như thế, có phải nó là người nhạy cảm quá không…?
Bà ta lại cầm tay nó, bà hỏi nó dồn dập:
- Người cháu có một cái nốt ruồi đỏ nhỏ như son ở bên nách trái và…!
Bà ta vội vén áo của nó lên xem, con Hồng nó đỏ cả mặt, bà này có vô duyên quá không, trời ạ, đây là ngoài đường mà, còn anh chàng nhỏ mọn đứng ngay kia, nó cố giữ lấy không cho bà ta kiểm tra, nhưng bà ta nhìn nó tha thiết quá bà bảo:
- Cháu có thể vào chiếc xe kia vén tay áo lên cho bác kiểm tra chút không, bác xin cháu đó việc này cần lắm…!
Con Hồng nó sợ, nó không dám lên xe của người lạ, mẹ nó chẳng nói với nó là không được lên xe và có quan hệ với người lạ là gì, nhưng mà hình như bà này không phải là người xấu, thôi thì lên xe vậy.
Nó theo bà kia lên xe, bà ta lảo đảo đi theo nó, còn anh chàng nhỏ mọn kia đứng nhìn theo, anh ta không hiểu một cái gì cả, từ thái độ của mẹ mình với cô gái kia, rồi còn cái cách mà mẹ nhìn cô ta nữa chứ, anh cũng muốn biết có chuyện gì đang diễn ra.
Bà ta vén tay áo của nó lên xem đúng là có một cái nốt ruồi rất nhỏ như vậy thật, bà thở dài, từ ngày sinh và mọi thứ đều giống nhưng bà nghĩ để cho chắc ăn, bà liền lén lút thấy nó còn bận vuốt cho tay áo thẳng xuống, bà giả vờ hơi ngã người ra một chút bà liền bứt nhẹ một sợi tóc của con Hồng.
Xong rồi bà ta cố gượng cười bảo nó:
- Cám ơn cháu nhiều lắm, cháu có thể cho ta địa chỉ nhà cháu chứ…?
Nó định không cho, bây giờ nó mới chột dạ nghĩ, nhỡ đâu bà này là chủ nợ hay có thù oán gì nhà mình thì sao, mình nên cẩn thận đi thì hơn, mình mà đem lại rắc rối cho bố mẹ mình thì mình lại ăn năn hối lỗi mất, thôi thế là lịch sự lắm rồi, mình nên về đi là hơn.
- Cháu xin lỗi nhưng cháu không thể cho bác được, mong bác thông cảm, mà không trách cháu…!
Bà kia lau nước mắt và cười buồn, bà bảo:
- Bác biết cháu cẩn thận như vậy là đúng, nhưng ta không có ý xấu đâu…?
Con Hồng nó vẫn chưa hỏi bà kia, là làm như vậy có ý gì, bà ta sao lại biết nó có cái nốt ruồi son nhỏ ở nách, và bà ta hỏi ngày sinh của nó làm gì, thật lạ quá.
- Bác tại sao lại muốn biết ngày sinh của cháu và bác tại sao lại biết cháu có nốt ruồi son ở nách, bác làm ơn trả lời cho cháu rõ hơn được không…?
Bà kia sụt sịt bảo:
- Thật ra ta là…!
Nhưng nghĩ thế nào bà lại nói khác.
- Đến lúc nào đó ta sẽ cho cháu rõ, bây giờ cháu cứ đi về đi, cháu đừng nói cho bố mẹ cháu biết điều này nhé, bác không muốn họ nghĩ linh tinh mà đau khổ…!
Con Hồng vẫn còn thắc mắc nên hỏi tiếp:
- Nhưng ít ra bác cũng cho cháu biết vì sao chứ, bác cứ thử nghĩ đi, bác gặp một người lạ, người ta nhìn bác khóc lóc, rồi hét lên, hỏi bác ngày sinh và còn biết bác có cái gì tren cơ thể, sao lại không cảm thấy lạ được…!
Bà kia lắc đầu đau khổ nói:
- Cháu thông cảm, bây giờ ta chẳng thể nói gì cho cháu được, cháu không thể cho ta địa chỉ nhà cháu thì cháu có thể cho ta số điện thoại chứ…?
Nó định bảo là “Bác không tiết lộ cho cháu thì cháu cũng không tiết lộ số của cháu cho bác đâu”, nhưng mà nó lại không đành nên nó cho bà kia luôn, nó còn dặn bà kia gọi cho nó giờ nào thì nó có thể bắt máy.
Bà kia sung sướng quá, mỉm cười nhìn nó bà bảo:
- Cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu có thể đến nhà ta chơi chứ, đây là điện chỉ và số điện thoại của ta, cháu cứ đến lúc nào cháu thấy thích và hay đến thăm ta nhé, ta mong cháu từng ngày từng giờ đấy, thôi cháu đi đi…!
Con Hồng xuống xe, nó đóng cửa lại, nó gật đầu, nó chào:
- Chào bác, bác nên giữ gìn sức khỏe…!
Bà ta vẫy vẫy cái tay chào nó:
- Cháu cũng vậy…!
Tên nhỏ mọn kia, cũng leo lên xe, đi luôn, trước khi đi, anh ta không quên nhìn nó một cái khó hiểu, nhưng cũng chứa đầy tức giận, con nhỏ kia, cô mà để tôi gặp lại lần sau thì cô chết, cô có biết cái áo của tôi đáng giá bao nhiêu không hả, còn dám phá giấc ngủ và sự yên bình của tôi nữa chứ, nhưng mà cô ta là ai nhỉ…?
Đi được một đoạn, anh quay sang hỏi mẹ mình:
- Mẹ có thể cho con biết là có chuyện gì không và cô gái kia là ai…?
Bà nằm dựa vào cái ghế, bà bóp chán, bà vẫn đang khóc, môi bà nhấp nhánh:
- Cúc ơi thế là chị đã hoàn thành xong trách nhiệm và nghĩa vụ với em, chị đã lao tâm khổ tứ 17 năm nay mới tìm được, nó giống em quá…!
Bà lại khóc nấc lên, làm cho Phong cũng nẫu cả ruột, giờ thì anh mới hiểu cái con bé mà anh chửu là không biết điều ấy là em gái của anh, hay thật.
Nhưng mà lấy gì đảm bảo nó thật sự là em gái của anh, như mẹ anh nói chỉ dựa vào ngày sinh, khuôn mặt giống gì như đúc, cả vóc dáng nữa, nhưng mà cô ta khác gì của anh quá, gì của anh hiền lành, và dịu dàng đâu có như con bé kia.
Anh quay xuống nhìn mẹ mình, bà vẫn buồn tê tái hình như không đơn giản như anh nghĩ còn cái gì đó uẩn khúc lắm mà anh không hiểu được, nếu tìm được con gái của gì rồi thì lẽ ra mẹ anh phải vui chứ, sao mắt bà lại gấn lệ, và người lại run run lên thế kia, anh định hỏi mẹ thêm, nhưng anh nghĩ mình không nên hỏi nữa thì hơn, vì có hỏi bà cũng không nói đâu.
Hai mẹ con mang hai tâm trạng khác nhau, cả hai không nói gì cả, họ đang nghĩ gì và toan tính gì trong đầu thì chỉ có họ biết mà thôi.
Con Hồng nó nhìn theo chiếc ô tô kia đi xa, mà lòng nó cảm thấy mất một cái gì đấy, cầm tấm tờ danh thiếp mà bà kia đưa cho nó, nó nhìn có cả số điện thoại tên của bà kia, bà ta có cái tên đẹp thật “Nguyễn Thị Thủy Tiên”, nó thích cái tên này, bà ta cũng giàu thật, bà ta cũng sản xuất đồ gia dụng như nhà nó, mà điện chỉ này, không phải là gần nhà tên Trường kia sao, vậy bà này là ai thế nhỉ, nếu có thể sống ở khu đó ngoài giàu ra, còn phải có quyền lực nữa chứ, vậy bà ta là ai, mà mình cũng là ai nữa chứ, tại sao bà ta lại biết rõ về mình thế, hay là về hỏi mẹ, không phải bà ta dặn mình không được nói gì cho mẹ biết à, thôi thì đành chờ vậy.
Nó sách đôi giày trên tay, nó đi bộ về chân không như vậy, vì giày nó đã ướt hết cả, vừa đi nó vừa ngẫm nghĩ lại cuộc đời của nó, nó đang buồn, nó cảm thấy còn nhiều bức màn đen tối mà nó chưa vén ra ánh sáng được, nó sẽ phải làm gì...