thế không…?
Hồng còn chưa biết chả lời mẹ như thế nào thì có tiếng chuông cửa, bà vội chạy ra mở, Hồng lợi dụng lên phòng, nó cần phải thay bộ đồ này ra, nghĩ mà cũng ngại thật mình mặc nó suốt từ hôm qua tới giờ.
- Đoài, cháu đến rồi hả…?
- Vâng, cháu chào bác…!
- Vào đi, sao còn đứng đó…!
Tiếng va ly kêu lên cành cạch trên sàn nhà, và tiếng nói cười vui vẻ của mẹ Hồng nữa, nó đã lau xong, nên muốn xem ai đến nhà mình, mà mẹ có vẻ hạnh phúc thế.
Hồng đi xuống lầu thấy mẹ mình và một cô gái đang nói chuyện, Hồng khẽ bước vào, bà Hoa nhin
thấy liền bảo:
- Hồng, con nhớ chị Đoài chứ…?
- À…! Hồng kêu lên.
Nó nhớ ra rồi, đây là chị Đoài hồi nhỏ hay chơi đồ hàng với nó chứ gì, và chị ta cũng hay bênh nó nữa, cứ mỗi lần bị anh Khoa bắt nạt là chị ấy lại bảo vệ nó, hay quá chị ấy đã về rồi. Nó cười toe toét lên hỏi:
- Chị sao mà lâu như thế chị mới về, chị mà không nhanh anh Khoa lại ăn hiếp em thì khổ…!
Nó ôm chầm lấy chị, hai chị em cười nhìn nhau, chị Đoài bảo nó:
- Em xinh ra đấy, nhưng không bớt lý lắc đi thì phải…!
- Chị cũng thế…!
Hồng ghé sát vào tai Đoài bảo:
- Chị mau lấy anh trai em đi, em mong lắm…!
Đoài ngượng quá, đỏ cả mặt, lấy tay đánh nhẹ lên người của Hồng :
- Con nhỏ này thật là…!
Bà Hoa nhìn hai đứa, bà mỉm cười, bà sắp có kịch hay để xem đây.
- Hai đứa nói chuyện đi nhé, mẹ đi nấu cơm…!
- Vâng…!
Hồng và Đoài ôn lại những kỷ niệm xưa và kể cho nhau nghe những chuyện mà cả hai không biết khi xa cách nhau.
Loan về nhà mình đỡ hơn con Hồng, vì mẹ nó đang hạnh phúc nên bà nhìn mọi chuyện đều màu hồng cả, bà nghĩ đơn giản là nó theo bạn bè thôi, mà có cả con Hồng thì lo gì, mặc dù chúng nó là bạn nhưng con bé Loan nhà bà trẻ con quá, không có trách nhiệm như con Hồng, nên có nó là bà yên tâm rồi, bà hiểu con Hồng mà, nó sẽ không để chuyện gì xảy ra cho con Loan đâu nên bà chỉ bảo:
- Con về rồi đấy à, đã ăn cơm chưa để mẹ dọn…!
- Dạ, con ăn rồi, mẹ ơi con lên phòng thay đồ đây…!
- Ừ, được rồi, đến là khổ cho cô, cô đi biệt luôn hai ngày không về, quần áo cũng không có mà thay…!
Mẹ nó chưa nói hết câu thì nó đã chạy vọt lên lầu, nó cần tắm rửa, vừa gột bỏ đi bụi bặm và những chuyện không hay mà nó gặp phải.
Ông Toàn chắc là đã đi làm rồi, nên chỉ có mình bà Thảo ở nhà, bà còn đang lo chuẩn bị bữa ăn trưa thì Tuấn và Đăng về.
Hai thằng ngủ với nhau trong khách sạn, sáng dậy Đăng hét toáng lên.
- Thằng kia mày dở trò gì thế hả…?
Đăng khẽ hé cái chăn lên anh nhìn xuống thì trời ạ, anh và nó đều chỉ mặc độc một cái quần cộc, còn quần áo ngoài thì đâu hết cả.
Tuấn chỉ mới vừa chợp mắt mà cái thằng kia nó hét to quá, khiến cho anh bực mình, anh gắt:
- Mày có im đi không thì bảo, người ta vì mày bây giờ mới ngủ được đây…!
- Mày không làm gì tao chứ, sao mày lại làm thế này…!
Tuấn phì cười, anh bực mình bảo:
- Tưởng tượng vừa thôi bố, hôm qua mày nôn hết ra cả, tao bị say như thế cũng phải cố mà dọn dẹp chiến lợi phẩm cho mày, quần áo thì tao bảo người đem đi giặt và xấy khô rồi, tí nữa họ mang lên ngay thôi…!
Đăng và Tuấn lắc đầu nhìn nhau họ nghĩ sẽ không bao giờ uống say như thế nữa, nghĩ lại tình huống hôm qua mà cả hai đều thở dài.
Bà Thảo nhìn hai người hỏi:
- Thế nào ngủ ngon chứ hai em…?
- Dạ…!
- Mà có chuyện gì đến nỗi phải ở cả đêm bên ngoài…?
- Không có gì quan trọng đâu…!
Thấy Tuấn không muốn nhắc đến, bà Thảo cũng không muốn hỏi thêm nữa, bà bảo hai người:
- Thôi đi tắm rửa đi, tí nữa anh Toàn về thì mình ăn cơm…!
Tuấn nghĩ là Loan đã về nên hỏi:
- Em quên chưa hỏi chị, con Loan nó đâu…?
Đăng thì ngồi từ bấy tới giờ, anh yên lặng, nhưng nghe Tuấn hỏi về Loan anh cũng vểnh tai lên nghe, phải anh lo cho nó, nhưng anh hỏi sợ không tiện.
- À, nó cũng mới về, hôm qua nó và con Hồng xin phép chị cho chúng nó ngủ ở ngoài…!
- Chị bảo sao…? Cả Tuấn và Đăng đều hét lên.
Đăng hét lên vì anh kinh ngạc, nó chia tay anh để đi theo bạn, vui đến mức mà bây giờ mới về, hay thật, anh nhếch mép lên, anh bực mình quá, nên anh bảo bà Thảo:
- Xin phép chị, cho em lên phòng mình…!
Nhìn cái mặt dàu dàu của Đăng, bà Thảo mỉm cười, chắc là nó tức chứ gì, ha ha ha xem ra nó bắt đầu để ý tới con Loan rồi.
- Ừ, em đi đi, nhưng mà nhớ xuống ăn cơm…!
- Vâng, chào chị…!
Đăng đi lên lầu luôn, anh không bảo Tuấn thế nào mà đi thẳng.
Tuấn ngồi trầm tư trên ghế xô pha, anh không hiểu, chẳng phải là anh đã đưa con Hồng vào bệnh viện hay sao, và nó còn bị xốt nặng như thế thì làm sao mà đi ra ngoài được chứ, hay là con Loan nó nói dối, mình phải lên hỏi nó đầu đuôi ra sao, nếu không mình chết vì tò mò mất.
Anh cũng cáo từ bà Thảo lên phòng, bà nhìn hai đứa này, bà không hiểu gì cả, cứ cho là thằng Đăng nó để ý tới con Loan đi, nhưng sao ngay cả thằng Tuấn cũng tức lên như thế là thế nào, bà căng óc ra mà nghĩ nhưng bà chẳng suy ra được cái gì cả, bà nghĩ thôi thì tập trung vào nấu ăn vậy.
Tuấn thay quần áo, và tắm rửa xong, anh gõ cửa phòng của Loan, nó ra mở cửa và cười tươi chào chú nó:
- Chào chú, lâu rồi mới gặp…!
- Ừ, chú có thể vào chứ…!
- Vâng…!
Tuấn bước vào phòng của con bé, xem ra con bé này trẻ con quá, lớn thế kia rồi, mà nó còn có một bộ sưu tập toàn búp bê, nhưng thôi mình vào đây là hỏi nó chuyện của con Hồng mà:
- Loan này, có đúng là Hồng và cháu ngủ ở ngoài à…?
- Vâng…! Nó vô tư chả lời.
Còn Tuấn thì nhíu mày lại, anh nhìn nó cho kỹ xem nó có nói dối anh không, nhưng mắt của nó trong veo không có dấu hiệu nào là dối trá cả.
- Nhưng chú tưởng là con Hồng nó bị ốm…!
- Thì vâng, nhưng cháu không biết nên bảo nó ra đón cháu…!
Tuấn lắc đầu thở dài, sao nó liều thế nhỉ, anh nghĩ chắc là nó cũng tỉnh ngay sau khi anh đi, nhưng mà đau ốm như vậy sao lại còn đi đón con Loan, và đã đón xong rồi chắc là hai đứa về bệnh viện, con Loan nó lo cho bạn nên ngủ ở đấy luôn chứ gì.
- Vậy là cả đêm hôm qua cháu ngủ tại bệnh viện à…?
- Không cháu và nó ngủ ở nhà anh Trường…!
Con Loan vừa nói xong thì bịp ngay miệng lại, nó biết mình lỡ lời.
Nhưng mà không may cho nó vì Tuấn đã nghe thấy, anh nhướng mắt lên hỏi:
- Sao không phải là bệnh viện, mà là của nhà anh Trường là thế nào, mà cái thằng đó là ai…?
Loan ôm đầu khổ sở, nó không biết nói gì, nó định kể cho chú nó biết tất cả mọi chuyện nhưng sợ chú nó sẽ mắng nó và mẹ nó mà biết nữa thì chết, thế là nó bịa ra một câu chuyện rất hay nó bảo, do nó bị lạc đường, nó gọi cho con Hồng mà không biết là nó bị ốm, con Hồng đến nhưng nó lên cơn xốt, may mà anh Trường bạn của con nhỏ Thu nó đi ngang qua mang về nhà, vì anh ấy rất giàu, nó được bác sĩ của gia đình khám cho và lấy thuốc, con Hồng đã khỏe lại và sáng nay chúng nó được đưa về nhà.
Nó nói một hơi không ngừng nghỉ, Tuấn ngồi nghe mà cảm thấy sợ, anh không ngờ là nó lại liều như vậy, anh nghĩ tí nữa mình phải gọi điện hỏi thăm nó xem, nó đã về được nhà là anh mừng rồi.
- Có kết quả thi chưa…?
- Dạ, cũng xắp rồi, nhưng cháu đã xem trên mạng, cháu và con Hồng đều đỗ cả, cháu chỉ có sức học một trường thôi, trong khi con kia nó quất cả hai…!
Tuấn mỉm cười, anh không ngờ con nhỏ Hồng mà cũng giỏi thật.
- Thôi chuẩn bị đi, tí nữa mẹ gọi xuống ăn cơm bây giờ…!
- Vâng…!
Tuấn đứng lên, khép cửa phòng nó lại, anh cần về phòng mình để gọi điện cho con Hồng, anh muốn biết là nó không sao.
Đăng tắm mà bực hết cả mình, con chết tiệt, mình cứ tưởng là nó bận chuyện gì ghê gớm lắm, thế mà nó đi qua cả đêm, không biết nó có làm chuyện gì xấu xa không, anh bóp nát cả cục xà bông trong tay, anh đang tức giận vô cớ.
Tuấn bấm số của con Hồng, thì nó bắt máy ngay.
- Dạ, chào anh…! Nó lễ phép nói.
Tuấn mỉm cười, xem ra nó đang vui thì phải, kiểu này nó đã khỏe mạnh lại rồi, mà sao nó lễ phép với anh thế nhỉ, không còn cáu gắt hay khó chịu nữa.
- Cô khỏe rồi chứ…?
- Vâng, thế hôm qua anh đưa tôi vào viện à…?
- Ừ, cô ngất ở nhà vệ sinh, tôi lo quá nên đưa cô vào…!
- Cám ơn anh nhiều nhé, thế mà tôi cứ tưởng anh lại chờ tôi dài cổ ở đấy thì khổ…! Nó đang mỉm cười và nói thật ngọt với anh.
Tuấn hít một hơi dài, anh bảo:
- Hôm nay cô có bận không…?
- Dạ, nhà tôi có khách nên tôi sẽ đưa chị ấy đi chơi, mà anh hỏi có gì không…?
- À, không tôi chỉ hỏi cho vui ấy mà…!
Hồng không hiểu sao anh ta dảnh thế nhỉ, đúng là điên nhưng mình đang vui nên không chấp, hai nữa anh ta lại cứu mạng mình, mình phải cám ơn anh ta mới đúng.
- Một lần nữa cám ơn anh nhé, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây…!
- Ừ, chào cô…!
Tuấn cúp máy, anh mỉm cười, anh nghĩ xem ra con bé đã tử tế hơn với anh, anh có hy vọng không nhỉ.
Bữa ăn hai gia đình hoàn toàn trái ngược nhau, trong khi gia đình của Hồng thì vui như tết vì có thêm thành viên mới, còn gia đình của Loan cũng vui, nhưng không được như mọi hôm vì Đăng và Loan hôm nay trầm quá, anh thậm chí nhìn Loan một cái cũng không, con Loan quen chân đá anh một cái anh cũng mặc kệ, thậm chí nó bẹo anh đau điếng anh cũng không thèm kêu, nó chán quá, nó dùng hết cả trò trẻ con của nó mà chẳng có tác dụng gì nên nó bỏ cuộc cắm cúi vào ăn.
Quân đêm hôm qua, anh lại say rượu, lúc anh tỉnh lại thì anh thấy mình đang ở trong khách sạn, người anh hơi bị nặng, hình như có ai đó đè lên ngực anh thì phải, anh giật mình mở mắt ra, thì trời ạ, đó là cánh tay của một cô gái, anh bóp chán cố nhớ xem chuyện gì đã diễn ra, anh rủ bạn bè đi vũ trường rồi chúng nó lôi 4 đứa con gái tới, anh uống rượu và nhảy như điên, nhưng sao anh không nhớ gì nữa cả, tại sao anh lại vào khách sạn với cô gái này.
Mấy ngày sau đó, con Loan nó cũng không còn tới làm ô sin cho nhà Trường nữa, vì một lý do đơn giản nó bận, nó sắp phải nhập học rồi, mà như vậy thì nó làm gì có thời gian mà đi chứ, mặc Trường gọi điện như thế nào, nó đều không bắt máy, anh có tức điên lên nhưng đành chịu, vì làm thế nào được, anh phải thông cảm cho nó thôi, không lẽ anh bắt nó tới nhà mình à, anh nghĩ không có ai làm ô sin như nó, nó không những không biết làm cái gì cả, mà phá nhà anh thêm thì có, bao nhiêu chén đĩa trong nhà anh nó đều vỡ nát hết là nhờ Loan đập hay làm rơi, ông Tài lắc đầu thở dài, vì trong đó có mấy cái bát mà ông thích, nay nó ra thùng rác rồi, còn mấy cô giúp việc thì bực mình, họ nguyền rủa nó, dẹp dọn cả cái biệtthự này họ đã mệt lắm rồi, nay lại thêm một người tới phá nữa, chắc là họ chết mất, họ chỉ dám thì thào bảo nhau, mà không dám nói với Trường, họ sợ anh sẽ mắng và đuổi việc họ, nhưng anh đâu phải là đã bị điếc và bị mù, đúng anh đâu cần thêm ô sin, mà có cần thì thiếu gì người giỏi, việc gì anh phải đi thuê một con bé hậu đậu và không biết làm gì như con Loan, chẳng qua là tiếng cười và những trò trẻ con của nó khiến cho anh vui thôi, nhờ nó anh đã vơi đi phần nào nỗi đau trong quá khứ, và anh cũng bớt đi chơi thì phải, anh thích ở nhà để chọc ghẹo nó, nhiều khi nó uất lên mà khóc, anh lại nhìn nó cười, nó có chửu anh thì anh cũng mặc kệ, vì nó là như vậy mà.
Loan và Hồng đều đã được bố mẹ hai bên mua cho đủ thứ cần thiết, bọn nó háo hức lắm chả gì thì cũng là sinh viên, hai đứa hôm nay rủ nhau đi shopping, chúng nó muốn mua thêm vài bộ quần áo mới, đang chạy xe song song ngoài đường thì Hồng nhìn thấy Quân đang lai cô nào đó đi đâu, Hồng không muốn chào, nhưng anh ta đã nhìn thấy nó rồi, quay đi lại không đành nên nó gật đầu chào và bảo:
- Anh định đi đâu à…?
Quân nhìn thấy Hồng, anh hơi bối rối, vì cô gái ngồi đằng sau anh sao…?
- À, ừ…hai đứa đi đâu đấy…?
Loan bây giờ mới thấy anh, nó chỉ ngay vào cái siêu thị trước mặt nó bảo:
- Chúng em đi mua đồ, thế còn anh…?
- À, anh cũng vậy…!
Quân nhìn Hồng xem cô có phản ứng gì không, nó không thèm bảo anh thế nào và nó quay xe đi luôn.
Cô gái ngồi sau xe anh hỏi:
- Chúng nó là ai thế…?
- À, bạn của anh…!
Cô ta khinh khỉnh lên bảo:
- Xem ra anh cũng quen lắm hạng người nhỉ, hết cô gái này lại đến cô gái kia…!
Quân bực mình nên gắt:
- Cô có im đi không thì bảo, hay là tôi cho cô về…!
Cô gái kia cũng không vừa:
- Anh cứ làm như thế đi, tôi sẽ bảo bố anh cho mà xem, mà anh biết rồi còn gì, chuyện của chúng ta không có cách nào khác cả, anh mà bỏ chạy thì anh chết…!
Quân bây giờ không biết làm như thế nào cả, anh không ngờ mình lại rơi vào bẫy của cô ta, sao bạn bè anh lại chơi ác anh như vậy nhỉ, anh không biết trong lúc say rượu mình có làm gì cô ta không nhưng cô ta khóc lóc bắt đền anh thế này, cô ta dọa sẽ tự tử nếu anh không chịu trách nhiệm, mà bố của cô ta là bạn làm ăn lâu năm với gia đình anh mới chết chứ, anh phải làm sao bây giờ.
Từ đó cô ta bám diết lấy anh, anh không lúc nào được yên cả, anh sợ, anh nghĩ sao trên đời này lại có loại con gái như cô ta nhỉ, riêng bố anh và gia đình hai bên thì khác, họ đã quyết định đám cưới của hai đứa, anh mà không chấp nhận thì lại mang tiếng là sở khanh, nhưng người mà anh thích là con Hồng, anh ăn năn cho hành động ngu muội của mình, anh sợ không dám gọi điện thoại cho Hồng, chắc là cô ấy vui lắm vì anh không làm phiền cô ấy nữa, gần một tháng rồi kể từ ngày gặp nhau, xem ra cô ấy càng ngày càng xinh đẹp, anh thở dài nhưng chuyện đã lỡ rồi, còn cái mang của cô ta nữa chứ, anh không thể nào rũ bỏ trách nhiệm được, anh cũng không biết mình có là cha của đứa trẻ trong bụng của cô ta hay không nhưng thôi thì mặc vậy, đành làm thế chứ còn có cách nào khác, anh cũng đã chần chừ quá rồi, không thể nào hoãn đám cưới lại nữa.
- Ai thế hả anh…?
Con Loan bực mình hỏi, vì nó tưởng Quân là bạn trai của con Hồng mà nay lại lai một cô gái phía sau, nên nó ghen tức cho con bạn, chẳng phải là con Hồng nó tức quá đến nỗi bỏ đi luôn là gì, mình phải hỏi cho ra lẽ mới được.
- À…!
Quân còn đang ngập ngừng thì…
- Tôi là vợ của anh ấy, cô là ai…?
Quân lắc đầu khổ sở, còn Loan thì há hốc mồm kinh ngạc, nó không tin vào tai mình nữa, vậy mà mình đã hết lòng với anh ta, mình cho anh ta cả số điện thoại và một lô lốc những điều mà con Hồng nó thích, đồ sở khanh, tôi không ngờ là chỉ không gặp anh có mấy tuần mà anh lại biến thành con người như thế này.
Con Loan nó tức mình hỏi:
- Dạ, anh chị cưới nhau bao giờ em không biết…?
- Mấy hôm nữa thôi, mà cô chưa chả lời tôi cô là ai…?
- Dạ, em chỉ là bạn…!
Quân không chịu nổi nữa rồi, anh sợ ánh mắt nhìn anh đầy khinh ghét và kinh tởm của Loan nên anh bảo cô gái đi cùng mình.
- Mình vào thôi…!
- Nhưng…! Cô ta còn ngập ngừng vì vẫn còn chưa hỏi được nhiều về Loan.
Không để cho cô ta nói nhiều Quân lôi đi luôn.
Loan nhìn theo hướng họ đi mà nó mất hết cả niềm tin, vậy là nó đã bán bạn nó cho tên lừa đảo và phụ tình rồi, Hồng ơi cho tao xin lỗi mày nha, mặt nó lại mêu mếu như xắp khóc, nó cũng đi gửi xe, vì nó nghĩ con Hồng đang chờ nó, tí nữa nó phải rủ con Hồng đi đâu đó để giải sầu và an ủi nó mới được, nhưng mà con Hồng nó có buồn như thế không nhỉ…?
Nghe con Loan nó khóc lóc và khuyên giải một hồi, Hồng không hiểu gì cả.
- Mày nói cái gì mà tao chẳng hiểu gì cả, cái gì mà thất tình, cái gì mà xin lỗi, mày có thể nói rõ hơn được không…?
Con Loan lấy tay lau nước mắt, nó hút đánh sụt một cái vào cốc cà phê sữa sau đó nó bảo:
- Mày không biết là Quân…! Nó ngập ngừng không muốn nói.
Con Hồng bực cả mình, nhưng mà buồn cười, sao nó lại vừa khóc, vừa uống, mà lại vừa nói thế kia, nó làm như thế ai mà tập chung nghe nó nói nổi.
- Anh ta bị làm sao…?
- Anh…anh ta sắp lấy vợ rồi…!
- Ờ…!
Loan cố nhìn Hồng xem nó có phản ứng gì không và tay nó bóp chặt lấy tay của con Hồng, ý nó muốn là nếu con Hồng nó đau khổ quá, thì nó còn biết đường mà an ủi, nhưng con Hồng nó lại cười toe nó hỏi:
- Thật thế hả, bao giờ, ôi mừng quá, yeahhhhhhhh…!
Nó sướng như điên, và hét thật to.
Con Loan lại được phen kinh ngạc nữa, lúc trước là vì chuyện của Quân, bây giờ thêm thái độ này nữa của con Hồng, làm cho nó há hốc cả mồm, chiếc ống hút rơi xuống đất, nó mở to mắt mà nhìn con Hồng không chớp.
Nhưng mà con Loan làm sao mà hiểu, bây giờ thì nó thoát rồi, anh ta đã có vợ, vậy là nó sẽ có những đêm ngon giấc, không điện thoại, không tin nhắn, he he he, mừng hết biết, hôm nay tâm trạng nó vui, nên nó bảo con Loan:
- Mình đi xem phim luôn nhé, chả gì thì cũng có phim mới, đi nhe mày…?
Con Loan nó vẫn chưa thoát khỏi được tình trạng kinh ngạc của mình, thế là thế nào, người yêu đi lấy vợ mà nó lại mừng như trúng xổ xố thế kia là sao, con này hay là nó ghen quá nên hành động của nó khác người ta, chết cha hay là nó bị thần kinh rồi, mình phải an ủi nó ngay mới được, không khéo tí nữa nó về mà uống thêm mấy liều thuốc ngủ nữa thì tiêu.
- Mày không sao thật chứ, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng có cố tỏ ra mạnh mẽ mà làm gì, tao xin lỗi mày vì tao mà mày lại ra nông nỗi này…!
Nó lại bắt đầu khóc nấc lên.
Con Hồng bực mình bảo:
- Con thần kinh kia, mày bảo cái quái gì hả, anh ta đi lấy vợ thì có liên quan gì tới tao, mày điên rồi đúng không, hay là mày thích hắn, nên mày buồn và mày khóc chứ gì…?
Con Loan nó ngừng ngay khóc và bảo con Hồng:
- Ai bảo là tao thích hắn, người yêu của mày mà mày lại gán cho bạn là sao…?
Hồng ôm đầu, bây giờ nó đã hiểu ra phần nào, chắc là cô gái ngồi sau xe là vợ chưa cưới của anh ta, con Loan nó được anh ta giới thiệu, mà lại hiểu lầm mình thích anh ta nên nó mới khóc, an ủi và khuyên can mình, nó sợ mình buồn và làm những điều dại dột chứ gì, đúng là con bạn trời đánh, ngay cả mình thích ai nó cũng không biết, mà còn lên mặt dạy đời, đúng là điên khùng, hao tổn nước mắt cho việc không đâu.
- Tao nói lần cuối cho mày đấy nhé, tao và anh ta không có quan hệ gì đặc biệt cả, nếu mày và anh ta quan hệ như thế nào thì tao và anh ta cũng thế thôi…!
- Nhưng…!
Con Hồng cáu quá rồi nên ngắt lời của con Loan, nó nói luôn:
- Con kia, ngay cả bạn của mày mà mày vẫn không tin hả…!
Nói chán, nó than ông trời.
- Sao con lại đi chơi với một đứa ngu ngốc như thế này...