khóc vừa đá cho Jung min một cái)
- Ax. Bạn gái mà bạo lực quá đi (nhăn nhó) không sợ anh…bỏ em àk?
Đan lại khóc thét lên, đá cho Jung min cái nữa. Anh xứng đáng Cáo già hơn gã Nam, anh mưu mô quá, suốt ngày chỉ biết làm Đan đâu tim thôi. Hưx hưx.
Đan và anh ngồi trong thứ “tình yêu”mà anh “vẽ”, đom đóm nhiều vô kể, hòa sắc lung linh với những ngọn nến hồng. Có phải những con đom đóm hiểu được giá trị sự xuất hiện của chúng không? Nhờ có chúng khắp nơi trở nên thơ mộng.
Thì ra đầu ngọt ngào sâu sắc đến vậy, nó khiến con người ta cảm giác nâng nâng, hạnh phúc như đặt chân lên thiên đường.
- Anh không biết mình có thật sự làm em hạnh phúc không nữa…
Đan nhìn anh, trong lúc cô “tự sướng”thì anh lại rầu rĩ ủ dột.
- Anh…nghĩ về quá khứ của gã Seo Woo Joong hả? (Đan thở dài, lập tức bắt kịp dòng suy nghĩ của anh)
- Ừmk, anh cứ như con người có hai cuộc đời ý!
- Hah, anh ví von buồn cười quá.
- hiển nhiên mà. Anh thích cuộc sồng thứ 2, ở đó có em.
- Em chỉ có 1 cuộc đời thôi, cuộc đời ấy…anh là người em yêu duy nhất.
- em dễ thương thật đấy. Em biết lấy lòng con trai từ khi nào? (anh ra bộ vừa thích thú vừa phản đối)
- Cả đời em chỉ yêu mình anh mà.
- Tương lai khó đoán lắm. Có thể sau này em sẽ yêu người khác, không phải anh. Còn anh, có thể anh sẽ dửng dưng…(ngập ngừng) quên mất em…
- Tại anh làm em yêu anh đấy!!! (Đan sừng cồ)
- Hở? Tình cảm không phải thứ điều khiển được đâu nhá (cốc đầu Đan)
- Hì hì.
- Vì em ngốc!!!
- Ax, ngốc ákkkkkkk???
- Ngốc mới đi yêu một kẻ mất trí nhớ như anh! Cho dù anh hứa, không, cho dù anh thề Sẽ không làm em tổn thương, nhưng chỉ khi anh là Jung Min. Còn với cái gã Seo Woo Joong…(Jung Min nhăn nhó) Nếu một ngày.. hắn hỏi.. em là ai thì…
Đan và anh trầm ngâm lúc lâu, Đan đang tìm một câu nói có nghĩa để đáp lại anh chứ không phải những lời sáo rỗng. Yêu anh, Đan luôn thấp thỏm không yên; cũng như yêu Đan, anh phải chịu khổ sở chẳng kém. Chuyện của 2 người như thể được định sẵn là cuộc chia tay.
Đúng! Đã là định sẵn thì không thể tránh khỏi.
- Nhưng mà…(Đan chống đối)
- Sao?
- Anh quên em, dửng dưng với em, lạnh lùng với em thì em vẫn không bỏ cuộc! Dù anh có quên em cả ngàn lần chăng nữa, em vẫn kiên trì để cả ngàn lần đó anh đều nhớ ra, rằng em là người rất yêu anh.
Đan cười thật tươi, cô cũng bất ngờ khi mình có thể dũng cảm đối mặt với tương lai tàn nhẫn đó.
- Vậy anh có chịu “hợp tác”không? (Đan đe anh)
- (Jung min phá ra cười lăn lộn) ừk, được! Anh hứa sẽ giữ nguyên vẹn hình ảnh em trong tim, kể cả Seo Woo Joong cũng không thể xóa bỏ.
- Anh hứa 3 điều rôi đấy: KHÔNG QUÊN EM; KHÔNG TỔN THƯƠNG EM; PHẢI CHỜ EM LÀM SEO WOO JOONG NHỚ LẠI. Anh có thực hiện được không???
- Anh sẽ làm được!
Jung min khẽ thủ thỉ, cô thấy niềm tin kiên định trong mắt anh. Đan tựa đầu vào vai anh, cả hai đã chuẩn bị cho một ngày mai – thời kì đen tối đầy đau khổ.
- em có quá may mắn không, khi được ông trời ban tặng anh.
- Anh đâu tuyệt vời đến thế?! (Jung Min cười nhạt, anh đang nghĩ điều gì đó trái- ngược- với- lời- nói- của Đan)
Không gian xung quanh chìm vào im lặng, khoảng khắc thời gian ngừng trôi, giá như niềm hạnh phúc này kéo dài vô tận thì tốt biết chừng nào. Hàng trăm con đom đóm lại xao động, bao trùm lấy vùng rừng tối tăm, bảo vệ hai số mệnh trắc trở, thần kì như một phép màu…
***********************
- Không sớm nữa đâu. Về thôi nào! (anh nhẹ nhàng nhấc đầu Đan khỏi bờ vai mình. Nó ấm áp và yên bình đến nỗi dìu Đan vào giấc mộng, giấc mộng đẹp có anh và cô)
- …em chưa muốn về…
- Lại làm nũng, giờ mà chưa về thì sẽ có 2 con quỷ sa tăng cầm chùy đợi ở cửa đó (anh bĩu môi)
Đan bật cười nắc nẻ, đúng dậy phủi quần cùng Jung Min.
- Haizzzzz. Cứ như tù nhân bị giam lỏng ấy.
- Vậy học hết cấp 3 anh rước em luôn nhá?
- Ax,sao anh toàn nghĩ chuyện trên trời dưới biển thế hả?
- Chứ không để em già lọ khọ mới rước àk.
- Đồ.. đáng ghét!!!
Đan nhào đuổi theo, loăng quăng mấy vòng quanh khu đó. Cái cặp chân dài ngoẵng của Jung Min vừa nhảy vừa đi bộ, còn cặp chân ngắn (so vs a) của Đan thì cứ gọi là hoạt động hết công suất.
- Hư hư.. (thở hồng hộc)
- Hahaha…(a dìu Đan đang bước đi siêu vẹo)
- Sao anh cứ không nhường em hoài.. (tức)
- Em đánh đau, nhường em có mà mềm xương (anh lè lưỡi)
- Có lo sau này anh bạo lực gia đình hok? (lừ mắt)
- …Cũng…có thể!
- Axxxxxxxxxxxxx!!!
Đan giơ tay đánh vào người Jung Min, anh đưa tay đỡ.
“cạch” – chiếc điên thoại từ túi quần Jung min rơi xuống đất.
- Em làm rơi dt của anh rồi.
- Haha, đáng đời.
Cô chạy vọt đằng trước, hướng thẳng phía xe của Jung min mà đi, anh thở dài chịu thua, cúi người nhặt cái dt bị rơi bật cả nắp (!!!) Một luồng sáng chói mắt quét nhanh qua người anh, Jung Min loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe moto phân khối lớn và kẻ điều khiển nó…
Mọi chuyện xảy ra trong vài tích tắc, Jung min thất thần nhận ra chiếc xe từ con đường mòn đang chiếu đèn trực tiếp vào Đan, hán lăm lăm cây gậy, lên ga đầy chủ ý…
- ĐAN! CẨN THẬN!
TIếng hét khẩn khoản của Jung Min vọng khắp vùng rừng, Đan quay ngoắt người lại, chiếc xe máy hiện rõ hơn bao giờ…kẻ cầm cây gậy vung hết tầm tay.
************* Đan chẳng còn biết trời trăng gì, quàng tay ôm chặt đầu, người run vì sợ hãi.
“BỐP!!!” – tiếng va đập mạnh vang lên.
Đan không thấy đau đớn, cô vẫn lành lặn, mọi thứ xung quanh nhòa màu trắng. Một thiên thần đẹp tuyệt trần đã đến che chở cho cô. Nhưng tại sao, vị thần đó lại đẫm máu một bên cánh?
Bừng tỉnh trở về thực tại, khuôn mặt Jung Min kề sát đầu Đan, 2 tay anh quàng gọn cô vào vòm ngực. Đan chỉ kịp bàng hoàng…
- Jung Min!
Anh gượng gạo cố giữ thăng bằng, buông Đan ra. Không được rồi. Anh đang mất cảm giác, nhận thức, Jung Min khụy vào người Đan.
Máu! Đầu anh chảy rất nhiều máu, nó rây đầm đìa 2 tay Đan, thấm vào chiếc váy hồng phấn xinh xắn anh tặng. Đan gào khóc thảm thiết gọi anh.
- JUNG MIN, JUNG MIN. Tỉnh lại đi! Đừng làm em sợ!
Gã lái xe biết mình đánh nhầm, vội vất gậy, nhảy lên xe phóng mất.
- Jung Min ơi,…Anh làm sao thế này?
- Được rồi…nín đi…
Jung Min mở mắt nhìn Đan, ho lụ khụ, đôi môi nhợt nhạt rớm máu vẫn nở nụ cười run rẩy, anh đưa tay, gạt nước mắt trên mặt Đan.
- Nếu…anh là…Woo Joong…Em nhất định…không- được- tìm- hắn!
- Anh nói gì vậy? Trời ơi đừng nói nữa,…(Đan hoảng hốt)
- Em…không sao là.. tốt.. rồi…
Dứt lời, anh lịm đi trong cơn mê, người anh lạnh nhanh chóng, luồng khí lan tỏa quanh Đan, nó u má và chết chóc. Tử thần lởn vởn chỉ trực cướp anh từ tay Đan.
Đan dốc ngược chiếc túi xách ra đất tìm kiếm chiếc dt, nhấn số và gọi…
- Nhanh lên, mau chuẩn bị phòng mổ! Anh ta bị tổn thương nặng gần yếu huyệt vùng gáy.
- Y tá, mau chuẩn bị nhóm máu dự phòng đi. Chúng ta cần lượng lớn.
- Dọn phòng mổ! Tiến hành phẫu thuật ngay lập tức!
- …
- Cháu gái. Không thể vào đâu. Hãy ở bên ngoài gọi người lớn đi.
Đan thẩn thơ, răm rắp làm theo lời nhóm bác sĩ, họ đưa Jung Min vào phòng mổ. Anh đã lĩnh thay cho Đan cây gậy của tên khốn. Không đứng nổi trên đôi chân, Đan lết người men hành lang, ngồi bệt xuống nền. Hết nước mắt, cạn kiệt sức, Đan đã mất toàn bộ dọc đường đến bệnh viện cùng Jung Min. NGay tiếng gọi Jung Min Đan cũng khản đặc nghẹn cứng ở cổ họng.
- ĐAN! (Chị cả và chị hai la to)
- Đan ơi? ( (Huyền và Ân hốt hoảng)
- Chị…Jung Min…anh ấy (Đan lại òa khóc như mưa)
- Ôi…bình tĩnh nào. Các chị đã ở đây, bạn bè em cũng ở đây rồi. Không sao không sao…
Chị cả siết chặt vòng tay, bặm chặt môi, rưng 2 hàng nước mắt khi chứng kiến đứa emm gái ruột đau đớn. Huyền và Ân nhìn đứa bạn thân, vội bước lại vỗ vai an ủi.
-
Tiếng đồng hồ chậm chạp nhích từng li, không gian yên ắng nặng nề. Đan khoác chiếc váy đẫm máu, gục đầu vào lòng chị cả thiếp đi, trog sự bao bọc của mọi người.
3 rưỡi sáng, cuộc phẫu thuật diễn ra căng thẳng, không một động tĩnh. Nét lo lắng lộ rõ trong mắt mỗi người.
- Sao lại xảy ra cơ sự này? (chị cả trầm giọng)
Đan chưa kể một tý xíu câu chuyện, chẳng ai có đáp án cho câu hỏi của An.
- Vết thương ảnh hưởng vùng yếu huyệt ư? Thật khó tưởng tượng với một cây gậy gỗ mà tên hung thủ có thể tạo hậu quả nghiêm trọng thế (huyền mông lung)
- Cơ thể nào cũng có yếu huyệt mà. Nói đơn gian, một cây kin chỉ cần đâm trúng yếu huyệt thì một con voi cũng chết dễ dàng (Ân phân tích)
- rút cục thì thằng nào muốn hại Jung Min? Tớ túm được thì lột da.
- Không có manh mối, nhỡ hắn là một tên điên say rượu thì chúng ta có thể làm gì chứ.
Ân hít một hơi sâu, mọi thứ còn mơ hồ quá. Có lẽ lũ bạn của Vân không hài lòng kết quả nhưng hoàn toàn có thể yên tâm không bị bại lộ.
- Thôi hai đứa về nghỉ đi. Sáng tới nơi rồi. (chị hai nói)
- Chị đừng bận tâm tụi em, nghỉ hè toàn ăn chơi nhảy múa có làm gì đâu.
Chị hai cười, ra chiều biết ơn về sự quan tâm của hai nhỏ bạn Đan. cả hành lang bất giác rơi vào yên tĩnh, chốc chốc lại có người ngó nhìn cánh cửa, chờ đợi ai đó bước ra.
5 giờ sáng, lúc này chẳng còn ai thức nổi, mọi người mệt ngoài. Tiếng cửa đẩy kêu kền kẹt, một vị bác sĩ tháo khẩu trang, uể oải tiến lại. Phía sau, nhóm y tá đẩy chiếc giường Jung Min nằm ra.
- Bác sĩ! Anh ấy sao rồi? (Đan hốt hoảng chạy lại)
Tất cả bị đánh thức.
- Bác sĩ? (đồng thanh)
- Mọi người có thể tạm thời yên tâm. Cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, hiện tại thì không thể tỉnh lại. (vị bác sĩ thở mạnh)
- Anh ấy…bị hôn mê? (Đan níu hai tay bác sĩ)
Ông lặng lẽ nhìn khuôn mặt mọi người, lại nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu vì khóc của Đan.
- cuộc phẫu thuật không tốt lắm. Khả năng…cậu ấy sẽ trở thành người thực vật.
- GÌ CƠ???
- Vết thương nằm trong vùng dây thần kinh vận động, khi khâu vết thương, một dây thần kinh đã bị ảnh hưởng. Cậu ấy có thể sẽ như vầy suốt đời.
Đan loạng choạng ngã ra sau, bàng hoàng. Mọi người cũng tái xanh mặt mũi.
Chúng tôi rất tiếc.
Bác sĩ bỏ đi cùng y tá, ca phẫu thuật diễn ra trong mấy tiếng không ngừng nghỉ, họ đã làm hết sức, Jung Min nằm bất động trên giường, được đẩy vào phòng riêng.
- Jung Min cứ nằm như tượng đá thế àk? em không tin đâu…
- …Đi nào Đan, tớ với Ân dẫn câu jddi thay đồ.
- Bác sĩ làm hết sức rồi, phải chấp nhận thôi…
Huyền vàÂn dìu Đan về nhà thay quần áo, hai chị đến quầy làm thủ tục nhập viện (lại đóng vai người bảo lãnh, cộng cả tiền đợt trước…”Ôi, tiền của tôi!”)
Đan khóc hết nước mắt. Jung Min vừa mới bày tỏ với Đan, cô ở bên anh chưa bao lâu thì anh gặp chuyện. Tại sao, cô đến với Jung Min mà khó khăn thế, có phải mệnh cô khắc mệnh anh không?
Đan đã nghĩ và chỉ nghĩ một điều: Dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn sẽ ở bên anh, như anh luôn ở bên cô, yêu thương, che chở!
-
1 tháng sau:
“reeng”…
- Này Đan, bây giờ đến bệnh viện thăm Jung Min àk?
- Ừk (cười mỉm)
Đan kéo nhanh cái cặp phóng ra cửa trước tất cả học sinh.
- Mới khai giảng đã thế. Sau này biết làm sao! (Ân ngậm kẹo lúng búng)
- Tháng nay rồi chứ mới mẻ gì. Ít nhất còn đỡ hơn hai tuần đầu.
- Ừk, nó còn không thèm đếm xỉa cơm nước ở nhà, ngày đêm ở bệnh viện. Chậc! Thiếu chút là còi xương suy dinh dưỡng.
- Con bé cũng bất hạnh mà. Haizzzz, nó được như bây giờ là cố gắng lắm rồi.
- Mà nè, Tớ thấy vụ này không đơn thuần là xui xẻo (cuối cùng cũng cxhiuj rút kẹo khỏi miệng)
- Còn tớ thì lnih cảm có con yêu nữ Vân mó tay vào, tớ đi bói cũng thấy con ranh đó ám quẻ ák!
- Nó hại Jung Min àk? (Ân ngạc nhiên)
- Chính là tớ không hiểu chỗ đấy. Đáng lý ả sẽ hại Đan, vì Đan…lấc cấc cướp Woo Joong của ả.
Huyền và Ân đồng thời giật mình, như ngỡ ra gì đó.
- Không lẽ.. ả Vân mục đích là nhằm vào Đan?
- Có thể người bị thương hôm đó không phải Jung min…
- Giả thuyết là Vân bám đuôi Đan và Joong, ả định đánh Đan nhưng Joong dã che chắn?
Nói đến đây, cả 2 tức lộn ruột, mọt giả thuyết vô- cùng- dễ- hiểu. Không thể cso chuyện gã điên phóng xe moto tự dưng nhào đến tấn công Đan được.
- Ôi! Con hồ ly cái, tớ phải hỏi rõ ràng mới được (Huyền đập bàn đứng dậy, mặt hầm hầm)
Ân cũng chạy theo, Huyền đi tìm Vân để hỏi cho ra lẽ, nếu mụ Vân liên quan thì người đầu tiên tính sổ chính là Huyền và Ân
Trong bệnh viện:
- Jung Min àk, em mua cho anh này!
Đan đầy cửa phòng, tay ôm bó hoa to, lại gần giường bệnh. Jung Min đã nằm thế này đúng một tháng trời, không hơn không kém. Đan nhìn anh, nở một nụ cười, hiểu rằng anh không thể tỉnh lại mà cười với cô, nụ cười của Đan trở nên chua chát, đau đớn. Đan quay ra chiếc bàn cạnh giường.
- em không biết anh thích hoa gì nên cứ mua mỗi ngày một loại (vừa nói vừa cắm hoa vào bình)
Đan ngồi xuống cạnh giường Jung Min, nắm bàn tay hơi lạnh của anh và đưa lên má.
- Một tháng rồi, người ta bảo anh sẽ nằm vậy suốt đời, nhưng em lại tin anh sẽ thức dậy một ngày không xa. Khi ấy anh sẽ nở nụ cười thiên thần với em, sẽ đi chơi cùng em. Ak. em sẽ làm bánh cho anh…
Từng giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống tay Jung Min, thấm vào tấm ga giường.
- Em nhớ giọng nói của anh lắm, anh nói gì đi. em cảm giác anh đã không còn ở đây với em nữa.
Đan cứ gục đầu trên tay anh mà khóc thảm thiết lúc lâu, không một ai có thể an ủi cô, Jung Min chỉ lạnh lùng ở đó.
- Đan, về ăn cơm đi!!! Con bé này!!!
- Chị cả?
Hai chị Đan đến xem tình hình Jung Min và thấy Đan đã ngủ gục trên giường. Đan uể oải bò dậy, vẫn không muốn buông tay Jung Min ra.
- Em có đói đâu. Ăn vặt trên trường rồi (phụng phịu)
- Ax, này lại còn chuẩn bị đồ ăn vặt để “phục kích”trong bệnh viện nữa cơ! (Chị hai nhảy tới cốc đầu Đan)
- Em phải ở đây, nhỡ Jung Min tỉnh…
- Đừng hoang tưởng nữa. Hy vọng của mày đang đả đảo trình độ bác sĩ ở đây đấy. Đã nói trở thành người thực vật thì khong thể trở thành…người động vật hỉu chưa? (Chị cả vuốt nhẹ mấy bông hoa tươi trong bình)
- Vầng!!! (Đan mỉa mai)
- Thái độ thế àk (Chị cả rút nhanh một bông hoa. đập Đan làm cánh bay tung tóe)
- Ái (Đan chạy gấp, bất đắc dĩ mới buông tay Jung Min)
- Này pà kia, chánh hoa rơi đầy lên mặt Joong rồi. (Chị hai bực mình) Woo Joong nó thấy bẩn là bật dậy vặn răng pà!!! (làm vài động tác đe dọa)
Lại cãi nhau, ngay trong bệnh viện. Hết thuốc chữa. Một y tá đi qua thấy ồn ào rẽ vào nhắc nhở:
- Xin giữ yên lặng trong bệnh viện!
- Vâng, xin lỗi! (ngại)
- Thấy chưa!!! Để anh ấy nghỉ ngơi. Tất cả ra ngoài.
- Hả
- Đi. đi…
Đan đủn nhanh 2 bà chị ra hành lang, khép cửa lại. Ba người xuống căng- tin bệnh viện kiếm gì ăn tạm.
Căn phòng của Joong lại yên như tờ, anh nằm đó như pho tượng một vị nam thần điển trai. Ai cũng đinh ninh thiên thần này mãi mãi chìm trong giấc ngủ, trừ Đan. Và sự thực thì Joong đang hồi phục một cách kì lạ, chiếc máy cạnh giường liên tục kêu “bíp bíp” – chuyển biến bất thường. Joong khẽ nheo mắt, bàn tay trái cử động nhẹ…NGày chủ nhật:
- Woo Joong! Đón ánh mặt trời đi! (chị cả hứng khởi kéo giật hai tấm rèm đầu giường, nắng to chiếu thẳng vào mặt Jung Min)
- Ax. chị điên àk. Nắng anh ý!!! (Đan nhào đến kéo kín rèm lại) Chị thích thì ra đường mà phơi nắng.
- Thông cảm đi em. Chị cả nhà ta lúc sinh ra đã không bình thường (chị hai đnag gọt hoa quả)
Ngày nào cũng rôn rả tiếng nói cười, nhưng mọi người đều canh cánh một nỗi buồn là Jung Min không tỉnh lại. Cửa phòng bật mở, một bà lão lom khom chống gậy bước vào.
- Hơ?
- Bà la ai? (ba cihj em trố mắt)
- chết, không phải phòng ta àk. (bà lão ngơ ngác)
- Phòng bà ở đâu? bà nhầm rồi! (chị hai cười)
- Ak. Bà người phòng bên cạnh (Đan nói)
- Ui da. người già bây giờ dễ lẩm cẩm thật (chị cả nói nhỏ)
- CON BÉ KIA, TA GIÀ NHƯNG KHÔNG CÓ LẨM CẨM NHÁ!!! (bà lão hét)
- Ồh. (chị cả bất ngờ) thì ra bà vẫn còn chưa điếc. (tiếp tục khích bác) Hehe.
- Ranh con láo toét (tức giận)
- Thôi mời ba phắn về phòng bà đi, đây là phòng em rể tôi, không phải cái chợ cá.
Bà lão đưa mắt nhìn thanh niên nằm trên giường, bà nhanh nhẹn lao đến.
- Tới nhầm phòng thì vào thăm luôn! này này, thanh niên bảnh mắt sao chưa dậy??? (bà lão lật tung cái chăn)
- Á Á Á (cả ba đồng thanh hét) Trời ơi! Người ta không thể dậy được. BÀ LÀM CÁI GÌ VẬYYYYYYYYYYYYYY.
- Sao? (lại ngơ ngác)
- Bà này bà lẩm cẩm nặng lắm rồi (chị cả kéo bà lão ra sau)
- Hix, à đừng đụng vào anh ấy (Đan mếu máo)
- Huk? sao hả? Ta chỉ gọi nó dậy thôi mà?
- Tùi ui dậy làm sao được (Đan nước mắt ngắn nước mắt dài, cuống cuồng đắp lại chăn) Jung Min ơi anh cso sao hok? Hix hix (thút thít)
- Haizzz, cậu ấy trở thành người thực vật rồi bà ạk (chị hai thì thầm với bà lão)
bà ớ ra, chỉ gật gù như đã hiểu.
- Vậy mấy đứa sẽ chăm hắn suốt đời àk?
- Vầng! Suốt đời (Đan đáp gọn)
- Ax!
- Ừm thích nhỉ. Thằng bé xem ra còn may mắn hơn cái thân già này (bà
lão trở nên trầm ngâm, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó)
- Bà không có ai chăm sóc hả? (chị hai xiên dĩa vào miếng tóa đưa cho bà lão)
- (ngoằm ngoằm) Làm gì có, bọn nó tống ta vào đây rồi mặc xác ta.
- Khổ thân bà, chắc con bà không chịu nổi tính dở hơi của bà nên mới phải làm thế. Hố hố.
- Có thể? Mây- pi! Hà hà (bà lão cười tươi, đúng là khó hiểu) Cho ta miếng nữa nào (vươn người vồ lấy 3 – 4 cái dĩa, cắm hết đĩa táo)
- EEEEEEEEEEEE Bà ăn ít thôi chứ (chị cả thét)
- Gì mà kẹt xỉ thế.
- A A A A,bà còn dám mắng tôi…
…
- No rồi, về phòng thui.
Bà lão cười hạnh phúc khi vừa chén sạch banh đĩa táo.
- Huhu, tiền một cân táo là 50k (táo xịn nhá), sẽ có ngày tôi cộng sổ với bà.
- Được rồi cô bé. Ta luôn ở phòng bên cạnh nhé (bà lão nháy mắt chọc tức) Là lá la!
Chj cả tức điên, đuổi theo ra tận cửa. Bất ngờ bà lão rối rít chạy ngược vào phòng, xô chị cả ngã ngửa ra sàn.
- Ax, bà làm sao thế? (Đan và chị hai ngạc nhiên)
- Trốn! trốn! trốn! (bà lão quay cuồng một vòng rồi quyết định rúc sau tấm rèm cửa)
- ghừ. Á à. Tôi thấy chân bà lòi ra rồi nhá!!! (chị cả bò lổm ngổm, cay cú)
Tiếng lộc cộc ngoài hành lang tiến lại gần, 3 chị em lặng im nghe ngóng. Rất nhiều người, bước đi ngày càng gấp rút. Bầu không khí bỗng tràn ngập nặng nề.
-...