ngồi đắp chăn chờ người đến băng bó (!!!)
Trung và Chi dìu Đan ra cửa, 3 gã thấp thỏm nhìn Đan bơ phờ như cái xác không hồn, đầm đài nước mắt. Tuấn khẽ hỏi, cố làm 1 trò vui gì đó.
- Đan. Tôi thấy cô ngu ngơ như vịt và loắt choắt như gà, nhưng mà tôi cứ gọi cô là vịt con…
“Binh” – Tuấn xơi ngay 1 đấm của Trung vào bụng và 1 đá của Chi vào cái mông.
Chi chống 2 tay vào vai Đan,ngước mắt lên.
- Cô nhìn tôi này, nhìn tôi đi, nhìn thật rõ…(nghiêm nghị)
- Nhìn…hức, làm gì? (Vừa khóc vừa hỏi)
- Ừk, có gì mà nhìn? (Tuấn vàTrung đồng thanh)
- DỐT THẾ. NHÌN THÌ MỚI THẤY TUI ĐẸP TRAI CHỚ!!!
“Bụp” – …
- Nín đi Đan, tôi biết cô đã phải chịu nhiều khổ sở khi sống với “con quái vật”thời gian qua.Cô biết đấy, cô không hợp với nó đâu, ý tôi là thằng Joong! Cô không nên trao tình cảm cho nó, nó là 1 thằng không đáng tin cậy; Giờ thì cô thấy đây, nó hồi phục thì bỏ cô như bỏ quần áo cũ…
- HUHUHUHUHUHUHU.
Đan khóc thét chạy đi, Trung ngơ ngác…
- Tớ nói gì sai àk?
- Không sai nhưng mà không đúng chỗ!!!- “Cháttttttttt”…
Đan chạy hết dãy hành lang thì gặp Nam đang tựa lưng chờ. Bộ dang của Đan làm hắn bất ngờ, hắn chỉ đoán là tâm trạng Đan bát ổn chứ cũng chẳng biết lý do.
- Sao vậy? Cô khóc àk? (lo lắng)
Đan nức nở, loạng choạng đến chỗ Nam, hắn vội đỡ cô.
- Bình tĩnh nào. Tên đó làm gì cô?
- Jung Min…anh ấy…không còn nữa rồi.
- GÌ?
Đan run run rồi khụy gối, ngất vào người Nam. Đan run run rồi khụy gối, ngất vào người Nam.
…
- Đan. Cậu sao rồi, tỉnh lại đi, Đan? ĐAN?
- Cô ấy sao vậy?
- Cô ta chạy bán sống bán chết đến chỗ tôi thì xỉu. Có thì hãy hỏi gã Joong ấy.
- Cái gì. Anh đưa Đan đến chỗ Joong làm gì?
- Đương nhiên là tôi có mục địch riêng, chẳng qua nó thuận với mong muốn của cô ta nên tôi giúp thôi. KHÔNG ĐƯỢC ÀK?!
- …
Tiếng nói chuyện, đúng hơn là “chém chả, chặt thịt gà”của Nam, Ân, Huyền cứ loạn trong đầu Đan, cô mở mắt, mọi thứ chao đảo một cách “mới lạ”.
- Đan! Tỉnh rồi. Cậu thấy thế nào? (Huyền hốt hoảng)
- Tớ.. đang ở đâu?
- Nhà Huyền! (Ân nhảy tới)
- NGhe Nam nói cậu đến ệnh viện nhà Joong?
- Ừk.
- Thế, sao cậu lại…?
- Không phải đâu. Jung Min đùa ác thật.
- Thà cô cứ nói toẹt là cô bị hắn bỏ rơi còn hơn (Nam quát)
- Thật không? Jung min bỏ cậu? Tớ không hiểu, rút cục là sao??? (Huyền giận dữ)
Đan đưa tay che mắt, nước mắt lại chảy dài hàng mi. Nam nói nghe thật chói tay, trớ trêu là hắn nói đúng. Đan yêu Jung Min, Jugn Min cũng yêu Đan. Nhưng Seo Woo Joong không phải Jung Min, vì thế hắn không yêu Đan, không một chút nào. Ngốc thật. Joong đã nhớ lại quá khứ. Anh quên một đứa như Đan rồi.
- Sao cô không kể cho tôi là gã Seo Woo Joong mất trí nhớ. Sớm biết thì tôi đã không kéo cô vào cuộc.
- Anh! Anh kéo Đan vào cuộc để có thể tách con Vân khỏi Joong chứ gì? Đồ đê tiện! (Huyền túm cổ áo Nam)
- Hừ. Việc tôi thì liên quan gì đến cô.
- ĐƯỢC. Không liên quan đến đến tôi, nhưng cũng đừng liên quan đến bạn tôi.
- Cái đó thì tùy.
Huyền tức giận siết chặt cổ áo Nam, hắn chỉ lạnh lùng quay đi, chẳng có vẻ là đang xấu hổ về những điều mình nói.
- Huyền. Nhịn đi (Ân ôm Huyền lôi ra sau) Chuyện của Đan mới quan trọng.
Ban người nhìn Đan, cô vẫn khóc thút thit trên ghế salong, nấc từng tiếng. Huyền và Ân thở dài, ngồi xuống ghế đối diện.
- Tớ cảnh báo rồi mà không nghe (Huyền nói nhỏ)
- Không trách Đan được, yêu Joong đâu có gì sai, có điều tình yêu này…mong manh quá.
- Cậu tính sao đây? (Huyền hỏi Đan)
- Cậu đừng đau khổ nữa. Mọi chuyện đã rõ như ban ngày. Woo Joong hồi phục trí nhớ thi không thể giữ phần kí ức của Jung Min. Đau khổ hơn cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. (Ân tìm cách khuyên Đan, mong là Đan sẽ hiểu được vấn đề)
Tất cả chìm vào im lặng, hồi lâu sau Đan mới ậm ẹ cất vài lời:
- Có.. lẽ.. tớ phải.. tìm.. anh ấy..
- HAAAAAAAAA??? CẬU ĐIÊN RỒIIIIII.
Huyền, Ân sửng sốt trước câu nói thiếu lí trí của Đan. Hai cô nhảy vọt từ ghế bên kia sang túm chặt Đan – đang cố gượng dậy.
- NÀY!!! NGHE TỚ NÓI! CẬU BỊ GÃ JOONG ĐỐI XỬ THẾ KHÔNG SÁNG MẮT RA ÀK???
- Tránh ra. Jung Min của tớ không bao giờ như vậy.
Đan gạt phắt tay Huyền và Ân (cả 2 ngã chổng càng). Đan vừa khóc vừa chạy ra cửa.
- Tức thật!!! Sao cứ cản tôi hoài vậy hả? Tôi muốn gặp Jung min.
Nam đã kịp chắn ở cửa, ôm chặt Đan không cho cô ra ngoài. Cô giãy giụa, hắn liền nhấc bổng cô lơ lửng trên không, gào thết hắn cũng không thả ra, Nam hầm hầm ấn cô ngồi xuống ghế. 2 đứa cũng thuận đà xông vào khống chế Đan.
- AAAAAAAA…Tạ sao không cho tôi gặp Jung Min. TẠI SAO HẢ?
- Cô ta bộc lộc dã tính của 1 con người rồi đso. Giữ chặt kẻo tôi cho cô ta nhìn thấy cụ cố nội cố ngoại (Nam tức điên, xoa xoa vết răng của Đan ở tay phải)
- Đannnnnnnn, đừng như thế mà! Thấy cậu đau khổ bọn tớ cũng xót xa lắm chứ bộ (Huyền quát Đan, nước mắt Huyền cũng trào ra)
- Huhu…Tại sao? Anh ấy đã hứa sẽ không quên tôi,…Tháng trời ròng rã tôi mong anh ấy khẻo lại không phải để nghe những lời cay đắng này, TẠI SAO? Tại sao cứ phải để anh ấy quên tôi cơ chứ. Tại sao? Jung min! Em nhớ anh biết nhường nào. Tại sao anh có thể bỏ em lại một mình như thế…Huhuhu.
- Tớ hiểu cảm giác bị bỏ rơi, nó khiến còn người ta sụp đổ. Nhưng sự thật là sự thật Đan àk, sự thật không đẹp như tranh vẽ được đâu. Cậu tỉnh ngộ đi, Jung Min của cậu, người cho cậu biết hạnh phúc tình yêu, người ấy biếm mất rồi. Anh ta không thể trở lại dù cậu có níu kéo đi nữa.
- Tớ không muốn, huhu…[b] Tớ không muốn Jung min biến mất…[b]
Ân nghẹn lời, quay mặt để che dấu những giọt nước mắt. Ân chỉ là một người bạn đén sau, tình cảm của Huyền và Đan đã khít chặt còn hơn cả ruột thịt. Họ cùng khóc nức nở thể vơi đi đau thương. Chẳng có ai sống trong đời mà không yêu, tuổi trẻ yêu nông nổi nhưng nhiệt thành, yêu 1 người là yêu trọn trái tim, hạnh phúc vì người đó, sung sướng vì người đó, lạc quan vì người đó, và đồi khi cũng phải biết đau khổ vì họ…
-
- Muộn lắm rồi. Nếu anh không ngại thì ngủ tạm ghế salong dưới phòng khách, tôi cũng ngủ dưới đó – tất nhiên là trên cái ghế khác. Huyền bảo bố mẹ đi du lịch 3 ngày nữa mới về (Ân nói khẽ với Nam, tay khép nhẹ cửa phòng Huyền)
- Ừm, tôi biết rồi, cô cứ ngủ trước đi (Nam tựa tường, trầm ngâm, nhìn Huyền và Đan đang ngủ trong phòng)
- …? Anh đang buồn àk? (Ân nhíu mày)
Đáp lại sự tò mò đó là nụ cười mỉm kín đáo của Nam.
- Cô thấy vậy sao?
- Ừk, mắt anh nó có vẻ không nghe lời chủ nhân cho lắm. Lúc nào nó cũng có vẻgif xa xăm, nhưng lần này thì nố đen tuyền và đầy suy nghĩ (Ân giải thích)
- Hì, cô cso tài làm nghề bói toán đấy.
- Có thể lắm, nếu nghề đó kiếm được nhiều tiền.
Hai kẻ nhìn nhau bật cười, những tiếng cười yếu ớt duy nhất trong ngôi nhà cả ngày hôm đó.
- Ừkm…(Nam thở dài, chống tay nhìn Huyền không chớp mắt) Cô không phải đàn ông nên chắc cũng khó hiểu được. Thú thục, tôi chưa bao giờ tưởng tưởng cảnh người con gái khi bị bỏ rơi sẽ đau khổ dữ dội đến mức nào. Đay là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình tội lỗi…
- Ý anh là cảnh Đan đau khổ? (Ân cũng tữa tường đứng gần Nam và nhìn vào trong – 2 cô bạn Ân đang ngủ)
- Không chỉ Đan mà còn cả Huyền nữa. Lúc tôi nói chia tay thì cô ấy tỉnh bơ, thì ra là cũng dằn vặt chẳng kém Đan khi nãy.
- Àk! Chuyện của anh và Huyền! Nó diễn ra như thế nào ?
Nam hơi nhếch miệng, hình như hắn không thích nhắc đến chuyện chia tay với Huyền. Nam trườn nhẹ xuống sàn, ngồi bệt luôn dưới đất, trước cửa phòng Huyền.
- Tôi thất tình với 1 cô gái khác. Huyền học cấp II, tôi học cấp III. Cô tin được không (Nam phì cười nhớ lại), nữ sinh lớp 8 mà dám chằn đường nhóm nam sinh lớp 10 để xin làm quen cơ đấy! Ban đầu, tôi chẳng hứng thí gì mà tiếp tục yêu đương, nhưng dần dàn, tôi bị Huyền thu hút bới cái tính “KIÊN TRÌ – BÁM DAI NHƯ ĐỈA – QUYẾT TRUY SÁT TỚI CÙNG”.
Ân vẫn chăm chú câu chuyện, vừa nghe vừa hình dung.
- Anh thất tình với con nhỏ Vân àk?
- …Ừk.
- Rồi. Kể tiếp đi (cười toe)
- Tôi nói trước với Huyền rằng mọi cô gái tới làm quen với tôi đều làm tôi chán ngấy không quá 1 tuần. Huyền khăng khăng là tôi đã nhầm, cô ấy sẽ căpk vớ tôi ít nhất là 1 tháng. (Nam cười khúc khích) Rồi thì chúng tôi qau lại 2 năm, Vân quay lại với tôi và yêu cầu tôi chia tay Huyền.
- Anh chia tay ngay đúng hok? Nói thật, tôi thấy ghét loại người như anh đấy.
Nam trầm ngâm không nói gì, buồn bã gục xuống.
- …Tôi không muốn nhìn thấy co ngái khóc, tôi cũng không thích thấy họ đau lòng. Trước kia, tôi nghĩ 1 tuần sẽ chẳng là gì, tôi bỏ họ thì họ sẽ tìm được người khác thôi. Vậy mà, không ngờ tôi đã tự biến mình thành thứ mình ghét: kẻ làm con gái khóc và đau lòng…Tôi đã làm thế với Huyền.
- Kể ra anh cũng là thằng con trai trân trọng con gái, nhưng vẫn đi lừa tình họ (Ân nói một cách khích bác và nở nụ cười dễ thương) Anh với Huyền chia tay lạnh lùng hay là đâm chém?
- Tôi không liên lạc với HUyền tầm nửa tháng để cô ấy chuẩn bị tâm lý. Thế mà Huyền vào tận trường, tìm cho ra tôi mới thôi. Tôi nói là tôi yêu người khác, có lẽ Huyền chỉ là cô gái thay thế thời gian qua. Không ngờ cô ấy tỉnh bơ, lại còn cười..đểu!
“Chúng ta sẽ chia tay?”
“Ừk. Cám ơn em và…”
“không cần đâu. Em cũng chán anh rồi! Hì, em sẽ thử cặp với 1 người khác.”
“…”Nếu em thấy việc đó làm em thoải mái…”
“Đương nhiên rồi. Anh cứ đi mà cặp với con hồ ly đi. Bye bye. Đừng để bị nó đá vì em sẽ không chấp nhận làm kẻ thay thế 1 lần nào nữa đâu”…
- Cô ấy còn không cần lời xin lỗi của tôi kia đấy…trong khi cuộc chia tay dày vò Huyền tận giờ. Một…cô gái ngốc!!! (khuôn mặt Nam trờ nên khó chịu, ánh nhìn bực tức) Không muốn chia tay thì phải nói chứ.
- Tôi thấy có nói cũng bằng thừa, anh sẽ không chia tay con bé Vân; thậm chí có thẻ anh còn bắt cá 2 tay. Ôi trời ơi! (Ân cười hố hố)
- Hix, cô nên xin giấy phép hành nghề bói toán. Nó rất hợp vớ cô (Nam gục đầu, cố cười hòa vì trúng tim đen, mặc dù cái mắt hắn đã méo xệch)
- Thật àk. Hê hê, nhưng tôi thắc mắc không biết vì sao anh lại yêu Vân?
- …cô thử làm lễ hỏi thần linh xem!
- Tôi làm rồi nhưng thần linh bảo tôi Hãy cứu trợ google!!! An nói đi mà???
- Haizzzzz. buồn ngủ quá (Nam đứng dậy, vươn vai) Chà. Ngày mai sẽ phải trốn học thôi. Sách vở quần áo chẳng mang gì hết. (vừa ngáp vừa bước xuống câu thang)
- Này này, anh cảm thấy tội lỗi thì phải chuộc tội đi chứ? (Ân đứng trên cầu thang vọng tiếng – cô rất nghiêm túc)
Nam khựng lại, im lặng giây lát rồi thở dài, cười, thanh thản bước đi.
- Có lẽ tôi sẽ phải chuộc tội thật!!!
Ân cũng hài lòng, cô không thích câu trả lời đó nhưng xem ra đã có hy vọng cho Huyền. Hy vọng đó là do Đan và Ân đem lại.
-
2 h đêm:
“Cạch” – 1 tiếng động nhỏ dưới tầng vang lên làm Huyền tỉnh giấc. Cơ thể con người không mấy dễ chịu khi tâm trạng thất thường, 1 giấc ngủ sâu đối với Huyền lúc này là không thể. Huyền mò cái đén hành lang, bật công tắc và dụi mắt rảo quanh phòng. Sửng sốt tột độ…
- ĐAN?
Huyền chạy nhanh xuống tầng dưới, Ân và Nam bị cô đánh thức.
- Huyền, không ngủ thì để cho người khác ngủ (Ân đạp mạnh cái chăn, phụng phịu)
- ĐAN! ĐAN ĐAU RỒI ?
- Cái gì??? (Ân và Nam bật dậy) Đan ngủ với cậu mà?
- KHÔNG THẤY! Đan ơy! ĐAN!
- Hay cô ta đến bệnh viện T.A?
Huyền lao ra cửa, đôi giày của Đan không còn, cổng ngoài chỉ khép hờ.
- Chết rồi!!! Đan đến tìm Seo Woo Joong (Huyền hốt hoảng)
- Mau lên, chúng ta phải ngăn nó trước khi mọi chuyện tồi tẹ hơn (Ân chạy vào lấy cái áo và chùm chìa khóa xe ô tô)
Cả 3 hớt hải chạy ra ngoài, leo lên xe ô tô của Ân, Ân phóng hết tốc độ. Đang đêm, đường vắng tanh, tha hồ lái ẩu mà chẳng sợ ai lên thiên đàng! Nếu Đan gọi Nam là tên điên sa lộ No.1 thì Ân có thể coi là tên điên sa lộ No.2!
- Trời ơi là trời!!! Sao nó dại thế. Seo Woo Joong là tay chơi có tiếng bạo lực, đâu phải Jung mIn của nó đâu. Nhỡ gã Joong và bnaj hắn nổi giận…(Huyền hoang mang, lắp bắp) TRỜI ƠI. Nhanh lên Ân, nó không biết mình đang vào hang hùm đâu!!!
- Chỉ đường đi Nam! Tôi làm gì biết cái bệnh viện chết tiệt đó (Ân hét toáng, vẫn không giảm tốc độ khi mà chẳng biết đường)
- Đại lộ số 8, ngõ 73…
“Vèo” – chiếc xe lướt ngọt vào con ngõ, Nam và Huyền không kịp chuẩn bị, ngã nhào một bên theo lực quán tính.
- A, anh đè lên người tôi rồiiiiii (Huyền hét)
- Tôi muốn lắm chắc (bò lổm ngổm)
- Đi đứng thế àk! (đồng thanh chĩa loa vào kẻ lái xe tội nghiệp)
- Hix, tại việc cấp bách…
“VÈO” – Ân lại xoay chiếc xe một góc 160 độ vào con ngõ hẹp khác.
- Ui…đầu của tôi…(quay mòng mòng)
- AX ÂNNNNNNNNNNNNNNNNNN.
Lần này thì Huyền đè lên Nam!
- Đến rồi (Ân la to)
Chiếc xe đỗ ngay giữa tim đường, hướng vào bệnh viện. Huyền và Nam nhào xuống xe.
- Khoan đã (Nam khựng lại)
- Sao? mau lên.
- Ơ…(lục túi quần, dáo dác) Không…ổn rồi!
- SAO? (Ân hét)
- Đan…(ấp úng) Cô ta…lấy trộm thẻ của tôi..
- AXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX (1 vùng trời vang lên tiếng thét ai oán…) Phòng 409, bệnh viện tập đoàn T.A: Seo Woo Joong đang ngủ trong phòng, cửa sổ mở rộng, tấm rèm bay lật phật những cơn gió đêm mát rượi…
- Jung Min! (Đan gọi bằng giọng khàn khàn vì khóc quá nhiều)
Joong khó chịu ngồi dậy, hắn vơ nhanh được bọc giấy ăn trên bàn quăng thẳng vào cái bóng đen ở cửa.
- CÚT. CON Y TÁ NÀO VẬY? CÓ BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG. TỐT NHẤT VỀ CHUẨN BỊ ĐI, NGÀY MAI KHỎI PHẢI ĐẾN LÀM NỮA.
Đan im lặng, biết trước Joong là người thế nào nhưng cô vẫn phải bàng hoàng.
- Chết tiệt. Cô câm hả.
Joong vén chăn, bước xuống đất và lại gần cửa bật công tắc. Chút ánh sáng mập mờ bên ngoài phản chiếu bộ đồ màu xanh nhạt Joong mặc, Đan bỗng run rẩy không nói nên lời. Nhìn dáng Joong khác Jung Min một trời một vực. Đan không biết nên dụa vào cái gì để tin Jung Min vẫn tồn tại.
Ánh đèn lóe lên, Đan giật mình khi thấy Joong đã đứng ngay bên cạnh, Joong cũng nhạc nhiên.
- Cô! Cô vào đây bằng cách nào hả? (giận dữ)
- Jung Min…em là Đan này…anh không nhớ em àk?
- Điên nặng. Cô là con quái nào mà tôi phải nhớ.
- Anh đã hứa với em, anh đã hứa rồi!
Joong chần chừ hắn hoàn toàn chẳng hiểu Đan nói gì. Điều duy nhất hắn hiểu là Đan thích hắn và những cô gái như thế hắn rất coi thường.
- Tôi hứa gì với cô? (cười thách thức)
- Anh hứa là…không làm em buồn, anh còn muốn em làm bạn gái…(Đan vừa nói vừa níu chặt tay áo Joong)
- Thôi đủ rồi! Muốn tiếp cận tôi thì cứ nói thẳng, đừng diễn kịch! (Joong hất tay Đan)
- ANH LÀ ĐỒ KHỐN!!!
- Cô chán sống hả?
Joong gầm ghè, túm tóc sau gáy Đan, giật mạnh để mặt Đan ngẩng sát lên mặt hắn.
- Cô gan thật đó. cô chưa biết những đứa mắng tôi có kết cục thế nào đúng không?
- Jung Min.. anh từng nói “anh là người có 2 cuộc sống, anh thích cuộc sống thứ 2, bởi vì ở đó có em…” (ánh mắt giận dữ của Joong lập tức dịu lại, hắn nhìn thẳng vào mắt Đan và thấy một- thứ- tình- cảm- mà hắn chưa hề biết)…Lúc đấy anh có nhớ em nói gì không (Đan khóc nức nở, tay vịn chặt vào tay Joong. Hắn kinh ngạc, buông tay ra – 1 phản ứng quen thuộc của Jung Min) Em nói…”Em chỉ có 1 cuộc đời và anh là người em yêu suốt cuộc đời đó”.
Đan nấc từng tiếng, khụy xuống đất quằn quại.
- Ê này…(Joong tỏ ra lo lắng khi Đan đau đớn)
- Em nói thật đấy, cả đời này em chỉ yêu anh thôi. Em cũng biết…anh không nhớ…nhưng em sẽ chờ…, chờ ngày anh quay lại, nói với em bằng giọng nói ấm áp, ôm em vào lòng mà dỗ dành…
- Cô đừng lải nhải nữa. Con nhỏ điên khùng, cô ra khỏi đây ngay, khi tôi còn đang bình tĩnh…
- Anh nghe em naỳ, anh đừng yêu con bé Vân. Cô ta sẽ làm tổn thương anh đấy.
Joong biến sắc, hắn trở lại bộ mặt lạnh lùng, đáng sợ. Joong đẩy Đan ra cửa và quay vào giường.
- Cút. Tôi không nói đến lần thứ 3!
- Cô ta không đáng để anh yêu,…(Đan vẫn nói)
- Nếu cô mở miệng thêm thì tôi sẽ cho cô ăn tát! (Joong đe doạ)
- MỘT ĐỨA TỒI TỆ LÀM NGƯỜI YÊU MÌNH CHÁN NẢN THÌ KHÔNG XỨNG VỚI ANH!
“CHÁT”
Đan loạng choạng lùi vài bước, ngừng khóc, cô không dám tin.
Seo Woo Joong đã tát Đan, Joong tát Đan không chút do dự hay cảm thấy tội lỗi.
- Cô cũng ngang thật đấy.
Đan vẫn sững sờ vì hành động của Joong, cô không đề phòng gì cả. Nhanh như cắt, hắn bẻ tay Đan ra sau, áp cô vào tường. Cô đau nhưng chẳng kịp kêu cũng không kịp phản ứng.
- Cô không biết sợ, chắc cũng không biết đau?!
Dứt lời, Joong vặn mạnh tay Đan, sức của hắn thật quá khủng khiếp. Đan đau đớn, Joong vẫn không dừng, hắn càng siết chặt tay đan, tiếng cười của hắn khiến Đan lạnh sống lưng. Và khi Đan hét lên thất thanh…1 tiếng rạn xương…
Joong buông thõng cô, hắn ghì khuôn mặt hắn lên vai Đan, ghé sát tai cô nói rõ từng chữ:
- Cô vui chứ? Chọc giận Seo Woo Joong này là việc ngu xuẩn vô cùng.
- Jung Min…(cơn tê buốt từ cánh tay lan tỏa khắp người Đan làm cô muốn đập phá
mọi thứ xung quanh)
- Cô là con nhỏ điên thật sao? (Joong đập đầu Đan vào tường) Luôn mồm kêu Jung Min, Jung Min, mạng mình thì không lo (Joong nghiến răng)
- …Hừ…Biết rồi, anh đâu phải Jung Min. Nhưng Jung Min ở trong cơ thể của anh…nên tôi…nhất định không để anh phải chịu một tổn thương nào, không tự tử, không làm hại bản thân anh…Tôi…sẽ bảo vệ nó!
Bao nhiêu nỗi niềm và hy vọng chờ đợi Jung Min tỉnh lại, giờ Đan chỉ có thể gửi gắm bấy nhiêu đến con người đã chết trong tên quỷ dữ Seo Woo Joong.
- Tự tử? (ngạc nhiên) Thằng ngu nào tự tử?
Đan mỗi lúc một thở dốc, hơi thở dồn đập, mồ côi đầm đìa, mội nhợt nhạt hẳn. Đan dồn hết sức chống cự, quay người lại nhìn đối diện vào Joong – hắn hơi bối rối không biết nên xử sự thế nào.
Một cách run rẩy, Đan vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, khuôn mặt đẹp rạng ngời của 1 thiên thần nhưng ẩn trong mình sự lạnh lùng tà ác. Joong sẽ đẩy Đan ra hoặc gì đó dữ dằn hơn, nếu như hắn không bị bộ dạng của Đan làn cho mềm lòng. Đan nhìn hắn thật lâu, men tay theo từng đường nét trên mặt hắn như cố ghi nhớ. Một nụ cười mãn nguyện thấp thoáng, Đan nài nỉ hắn điều cuối cùng…
- Tôi sẽ không làm phiền anh, anh có thể làm 1 việc cho tôi không?
- …Nói đi!!!
- Tôi muốn…hôn…Jung Min của tôi…1...