* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Như Một Cơn Gió Lạ Full

chào, xin lỗi một lần nữa rồi mới quay ra tìm điện thoại. Còn tôi, tôi bị cô ấy thu hút đến mức không hề quan tâm đến đồng hồ đeo tay nữa. Ngày hôm ấy tôi đã lái xe đi theo Phương Anh về tận nhà.
Tôi nghĩ là tôi đã yêu Phương Anh ngay từ giây phút đầu tiên gặp cô ấy. Phương Anh trẻ con, sống bất cần, nhưng trong sâu thẳm, tôi nhận ra em là người con gái rất tốt.
Phương kể rất lâu… những cảm nhận của cậu ấy, nhưng tôi chỉ nhớ lại được từng đó. Câu chuyện của chúng tôi cứ kéo dài suốt chuyến bay. Đôi lúc Phương bật cười, tôi cười theo khi thấy suy nghĩ cậu ấy thật đơn giản. Tình yêu có khi bắt đầu chỉ vì ấn tượng khó quên đến thế.
- Vậy mà Phương Anh không nhận ra cậu à?
- Có lẽ là không. Khi đó tôi mặc áo khoác và có đeo kính đen nữa.
- Hôm nào thử mặc lại y nguyên bộ đồ đó xem. – Tôi trêu Phương
- Thôi, không nhớ ra càng tốt. Nhớ ra rồi em lại bắt tôi đền điện thoại thì sao? Hì.
- Thì bảo với nó là “Anh sẽ đền em cả cuộc đời này”. Ha ha
- Nói vậy chắc Phương Anh treo ngược tôi lên trần nhà rồi nhổ lông nách cho tới chết quá. Hu hu
Tôi và Phương cười lớn tới mức bị tiếp viên nhắc nhở. Càng ngày tôi càng cảm thấy quý anh bạn này. Nếu như Nguyên là gió, Phương Anh là mưa, thì anh chàng Phương lại giống như một đám mây, khiến tất cả dịu mát đúng lúc. Tôi tựa đầu vào ô cửa sổ nhỏ của máy bay, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một màu trắng xóa. Lại nhớ đến Nguyên. Em đang ở đâu giữa bộn bề cuộc sống? Và cũng như Phương, Phương mặc cảm rằng anh chẳng là gì trong trí nhớ của Phương Anh cả, tôi chạnh lòng. Liệu trong tâm trí Nguyên giờ đây, có tên tôi không?
Sài Gòn đón chúng tôi bằng cái nắng nóng nực dễ khiến người ta bực mình. Hà Nội cuối tháng Mười bắt đầu lạnh rồi, không giống trong này chỉ có một mùa. Phương giúp tôi gọi taxi đến khách sạn đã đặt trước. Chúng tôi khá
thân mật, đến mức tài xế taxi còn hồ hởi giới thiệu cho hai thằng đàn ông này những địa điểm lý tưởng để đôi tình nhân tới thăm thú. Ở Sài Gòn, người ta không kì thị giới tính thứ ba.
- Tôi thích mở tung cửa sổ thế này này! – Phương gạt rèm cửa ra và mở chốt cửa sổ ngay khi chúng tôi bước vào phòng
- Cậu chẳng giống em gái tôi chút nào. Phương Anh thì chỉ thích đóng kín cửa và ngồi thu lu trong phòng.
- Thế à, thế thì tôi đóng ngay đây.
- Ơ điên à. Cậu cứ làm những gì cậu thích thôi.
- Thôi thích làm những gì người tôi yêu thích. – Rồi Phương đóng cửa sổ lại thật.
Tôi ngả lưng xuống giường rồi chợp mắt một lúc. Nghe loáng thoáng tiếng Phương gọi điện thoại: “Phương Anh à! Tôi và anh trai em đã vào đến nơi an toàn”.
***
Sáng nhợt nhạt nắng, Huy gọi tôi tới sớm để giúp cậu ấy khiêng con chó to vào thực hành. Sáng hôm ấy tôi cũng gặp Minh. Cậu ấy vẫn thường xin thầy tôi dự thính những buổi tập dượt mổ cơ thể sống. Tính tôi thường thờ ơ với tất cả mọi thứ, cảm thấy việc gì đáng để ý mới cho vào đầu. Bình thường, tôi vẫn giúp Huy trói hai chân sau của những con chó được chọn để mổ. Nhưng hôm ấy tôi nhận ra một sự bất thường. Dễ dàng nhìn thấy bụng con chó cái được chọn hơi to so với bình thường. Những bầu vú cũng đang trong thời gian to lên vì mang thai. Tôi cởi trói, gắt Huy:
- Cậu kiểm tra kiểu gì vậy? Nó đang có thai.
- Kiểm tra đếch gì. Mổ đằng trên phổi và tim thì liên quan gì đâu. Có thai ăn càng ngon.
- Bệnh hoạn! – Minh nhìn Huy với thái độ tiêu cực.
- Ăn nói cẩn thận, đã hút thuốc lào nhờ còn ngâm nghê 2 điếu.
- Này tôi không biết ai phải ăn nói cẩn thận. Tôi đã xin phép và được dự thính những giờ học thực hành cùng lớp cậu. Còn cậu, loại người như cậu không làm bác sĩ được đâu. Bỏ đi mà thi trường khác
- Ờ, chúng mày cũng không phải chuyên gia bảo vệ động vật. Im mồm đi làm cho nhanh. Thầy giáo sắp tới rồi.
- Kiếm con khác! – Tôi kiên quyết!
- Có thai với không có thai thì khác đếch gì nhau? Rõ vớ vẩn.
Không đôi co nhiều, tôi cúi xuống cởi trói cho con chó đang bị căng chân ra trên bàn mổ. Đôi mắt nó nhìn tôi tha thiết. Giống hệt Mon, khi em sắp trút hơi thở cuối cùng. Trong lòng tôi lúc ấy, trái tim đang tự hỏi mình rằng những đôi mắt van xin này sao lại giống nhau đến vậy, chỉ có một màu xám, ánh lên chút hi vọng cuối cùng mặc dù nó biết rõ rằng nó sẽ chết. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, có biết bao bài thực hành, biết bao lớp sinh viện như tôi trưởng thành và bước vào nghề nhờ thân xác của những chú chó trên bàn mổ. Nhưng dù sao, người có đạo đức, cũng nên biết ơn và tôn trọng cống hiến của chúng. Chúng sinh ra không phải để nằm ở đây cho người ta mổ banh thân bừa phứa và rồi quẳng vào bếp thịt ăn liên hoan. Hoặc giả chúng chấp nhận hi sinh cho khoa học, thì cũng xứng đáng nhận lại được một thái độ tử tế. Con chó nằm trước mắt tôi, nó đang mang trong mình những sinh linh bé nhỏ. Những sinh linh đó cũng hơn ai hết, cần và khao khát được nhìn thấy mặt trời, được sống, chứ không phải chết thê thảm từ ngay trong bụng mẹ, sau đó sôi lục bục trong nồi, và được những cái dạ dày nhơ nhớp tiêu hóa và đào thải.
Khi tôi và Minh tháo đến cái chân cuối cùng, thì anh bạn Huy bắt đầu phản ứng:
- Mẹ kiếp, tao đếch tìm được con thay thế bây giờ. Như thế phải hoãn buổi học.
- Hoãn!
- Mày chịu trách nhiệm?
- Trách nhiệm không phải của tôi, quy định là không tìm những con chó mang bầu.
- Dm, nhảm vãi shit. Dẹp ra!
Nói xong cậu ta tiến tới giật những mảnh giây sắt mảnh bắt đầu trói bốn chân con chó lại. Lác đác một vài người bạn trong lớp cùng nhóm với Huy đến và ngăn cản tôi và Minh. Tôi gần như bất lực bởi không thể xảy ra xô xát vì lí do như thế này. Chỉ có tôi và Minh đứng về một chiến tuyến. Chúng tôi không có gì hơn ngoài lí lẽ về đạo đức. Huy vẫn nhất quyết sử dụng con chó ấy để thực hành. Tôi đang định dùng bạo lực để ngăn cản thì con chó bỗng ngóc đầu sang bên phía Huy, lấy hết sức khợp vào tay cậu ta, bằng một lực rất mạnh. Khi ấy, nó đã bị trói ba chân, chỉ còn một chân sau, bên phải, hươ mạnh, giãy giụa. Chẳng hiểu sao dây buộc mõm nó lại bị đứt dễ dàng như thế. Máu từ tay Huy bắt đầu tràn ra. Cậu ta văng tục chửi bậy và tỏ vẻ mất bình tĩnh. Đứng bên cạnh tôi, Minh chuẩn bị sẵn tinh thần ẩu đả với Huy và mấy người bạn của cậu ta. Huy nhặt ngay hòn gạch chặn chân bàn mổ và đập liên tục vào mặt con chó đáng thương đang bị trói không có khả năng chống cự. Minh và tôi ra sức ngăn cản nhưng vẫn không đỡ hết được những đòn đánh thù hằn từ phía Huy. Cả đám đông làm náo loạn một góc sân học viện. Đám bạn Huy gỡ tôi ra và can không được đánh nhau “chỉ vì một con chó”. Trong lúc đó, Huy vừa trống trả Minh, vừa đập vào đầu con vật tội nghiệp kia. Một, hai, ba, bốn nhát… Minh không thể nào ngăn được con người đang hăng tiết điên cuồng đó. Một bên mặt con chó dập nát và dớm máu, miệng ngớp ngớp để thở.
Trong một phút không bình tĩnh được, tôi nhặt hòn gạch dưới chân và lao vào Huy. Không phải lí do “chỉ vì con chó”, cũng không thù hằn gì nhau, lúc đó tôi chỉ muốn cho cậu ta thấy, cảm giác bị ai đó cầm gạch đập vào mặt sẽ thế nào. Huy đã thấm mệt, còn tôi thì đang khỏe, tất nhiên cậu ta sẽ bị thương nhiều hơn. Do máu ở một bên tay bị cắn chảy khá nhiều khiến Huy hoa mắt không chống cự lại được, tôi chỉ đập vài nhát cho Huy biết cảm giác thôi. Còn không đánh chết. Cậu ta còn phải sống để đền những tội ác mà cậu ta vừa gây ra. Ác giả ác báo.
Mọi thứ chỉ kết thúc khi bảo vệ vào giải quyết, tôi và Huy được đưa xuống phòng y tế băng bó vết thương. Con chó mà tôi và Minh cố gắng cứu đã chết, tất nhiên những đứa con trong bụng nó cũng chết. Những cái chết thậm chí thảm hơn cái chết trên bàn mổ, khi được gây mê – không đau đớn, không chịu đựng.
Minh bảo tôi: “Bọn mình đúng là những thằng ngược đời!”
Tôi bảo Minh: “Bọn mình là những thằng vô dụng!”
Cả tôi và Huy đều bị đình chỉ học. Vẫn nhớ thái độ đe dọa của Huy khi nhìn tôi và nói: “Rồi tao sẽ khiến mày phải trả giá, thằng chó rảnh việc!”
***
- Nhật ơi, dậy đi Nhật ơi!
Tiếng Phương gọi tôi, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt tỉnh dậy được. Tôi có cảm giác mình rơi, rơi mãi vào một cái hố sâu hun hút. Những tấm ga trắng, những đôi mắt chó, những vệt máu loang, vạt nắng chiều vàng vọt, đêm tối…
Chap 22.
Tôi tỉnh dậy khi hoàng hôn đã nhạt nhòa nắng. Tôi không thích những buổi chiều ảm đạm, không thích những vệt nắng cuối cùng của ngày quét dài trên mặt đường. Trên trán tôi có dán cái gì đó dính dính. Tôi lần mò bóc ra. Trời đất, một miếng dán giảm sốt của trẻ con.
- Cậu làm cái quái quỷ gì thế Phương?
- Cậu bị sốt mà?
- Cái này là cho những đứa con của chúng mình sau này.
- Con chúng mình á? Tôi nói tôi lấy cậu hồi nào? Mà hai đứa mình làm sao đẻ được.
- Ý tôi nói là con của tôi với vợ tôi, con của cậu và vợ cậu.
- Đứa bé mà giống Phương Anh chắc xinh lắm nhỉ!
- Cậu đang bị ngộ tình đấy. Ai nói cậu với em gái tôi lấy nhau?
- Mẹ cậu!
Tôi cười đến tỉnh cả ngủ khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phương mỗi khi nói về Phương Anh. Cậu ấy khác hẳn người đàn ông lần đầu tiên Phương Anh đưa đến nhà tôi.
- Tôi nói thật. Tôi sẽ lấy em gái cậu đấy!
- Ừ thì tôi có ngăn cản đâu. Nhưng cùng là đàn ông với nhau, tôi chia buồn với cậu trước.
- Cậu im đi, giỏi thì tìm một người con gái hơn Phương Anh trên đời này tôi xem nào.
- Tôi tìm được rồi… – Tự nhiên giọng tôi trùng xuồng.
- Cô ấy hả? – Phương không chỉ đích danh là ai, nhưng cả hai chúng tôi đều biết đối tượng đang được nhắc đến – Tìm được rồi để lạc mất. Nhất cậu!
- Thì tôi… đang đi tìm mà.
- Đi ăn thôi, mới có sức tìm. Mà sao lúc cậu ngủ nhìn cậu kinh khủng thế?
- Cái gì?
- Sốt cao, mê man, nói nhảm, la hét. Tôi còn phải kiểm tra xem cậu có đái dầm không.
- Cái gì cơ? Cậu sờ của tôi á?
- Làm gì mà trợn mắt lên thế. Chúng ta giống nhau mà. Tôi cũng có thấy cái gì lạ đâu, hai hòn chứ không phải ba hòn.
- Cậu im đi, đồ bệnh hoạn! – Tôi vừa cười vừa hét ầm lên. Phương thì luôn cười mỉm. Cậu ấy có vẻ già dặn và rất bình tĩnh trước tất cả mọi thứ. Phương hơn tôi 2 tuổi. Tôi coi Phương như một người anh thân thiết mặc dù chúng tôi mới gặp nhau ba lần. Phương quẳng cho tôi cái áo phông trong vali, vì áo của tôi luôn ướt đẫm mồ hôi mỗi khi ngủ. Tôi thay áo rồi cùng cậu ấy đi xuống nhà hàng.
Sài Gòn nóng!

Những ngày ở Sài Gòn, Phương luôn ở bên, cố gắng giúp tôi những gì cần thiết, từ việc ăn uống, đi lại đến tiền nong. Tôi cùng Phương đi đến những nới tôi còn nhớ được. Chuyến thực tế của năm học thứ hai, lớp tôi vào thành phố HCM, dù bị đình chỉ học, tôi vẫn được thầy cho phép đi theo. Tôi còn nhớ tôi hay đi bộ trên đường gần bến Vân Đồn ở quận 4. Đó là khoảng thời gian sau một tháng xảy ra chuyện xích mích giữa tôi và Huy. Thái độ của Huy cũng đã dịu bớt. Cậu ta xin lỗi thầy vì sáng hôm đó có uống chút rượu nên hành động không kiểm soát được. Còn tôi thì vô tâm, cũng nhanh quên đi chuyện không đáng nhớ đó. Chỉ có Minh, từ buổi sáng ấy, tôi không còn nhìn thấy cậu ấy nữa. Không còn xin dự thính theo những buổi học, cũng không gọi điện nhờ tôi photo tài liệu cho.
Đôi khi tôi thấy trái đất này thật tròn, và những người sống quanh tôi cũng thật kì quặc. Chúng tôi đơn giản như những mảng thiên thạch, va chạm nhau rồi xa nhau, có thể va chạm lần nữa hoặc là không, nhưng cũng vẫn để lại cho nhau những vết xước kí ức. Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao khi Minh gặp lại tôi hôm đến nhà tôi đón em Lem về, cậu ấy chỉ mỉm cười chào tôi như những người lạ lần đầu gặp mặt, trong khi ở quá khứ chúng tôi đã từng thân thiết đến vậy. Tôi đã làm gì sai và đánh rơi mất tình bạn vậy?
- Cậu nghĩ gì thế Nhật?
- À, vu vơ thôi
- Cậu đi quanh quẩn chỗ này lâu lắm rồi.
- Tôi nhớ rõ là tôi bị đánh ở đây. Nhưng sao nhìn nó khác quá!
- Hơn bốn năm rồi. Ai giữ cho cậu mãi một bức tranh?
- Ừ… Về thôi.
Tôi chẳng nhớ được gì cả. Chỉ nhớ một con đường xưa cũ, không một manh mối, làm sao biết được những gì đã xảy ra?

Vừa đặt mình xuống giường, tôi đã lịm đi ngay. Vẫn kịp nghe tiếng Phương nhỏ nhẹ trong điện thoại: “Em ngủ chưa Phương Anh? Em đã uống sữa như tôi dặn chưa? Anh trai em ngủ rồi. Tôi lạ nhà không ngủ được. ”
Trong cơn mơ chập chờn, tôi thấy mình vẫn mỉm cười. Tình yêu, có thể giúp những người đàn ông khô khan như chúng tôi nhẹ nhàng đến thế sao?
***
- Anh ổn chứ?
Tôi cố hé mắt nhìn cô bé đang ngồi bên cạnh tôi. Mùi máu tanh tràn trong khoang miệng. Cô bé nâng đầu tôi lên để tôi dễ thở, và giúp tôi nghiêng người cho máu trong mũi và miệng ộc hết ra.
- Lát nữa sẽ có người đến giúp anh, nhưng anh phải có tiền.
- Có…
- Trong túi anh đúng không? Vậy thì anh sẽ được đưa đến bệnh viện, rồi người ta sẽ tự lấy ví của anh để lấy tiền. Em không thể gọi mẹ và chị em được, vì hai người đã ngủ rồi. Em chỉ gọi người qua đường giúp anh được thôi.
- Cảm ơn…
- Anh có thể ngủ một lát. Nhắm mắt lại rồi mọi chuyện sẽ ổn.
- Em tên gì? Khuya rồi, sao lại ra đây một mình?
- Trần Thiên Vy, Bóng tối là bạn của em!
- Trần Thiên Vy! Em bao nhiêu tuổi?
- Em 12!
- Em lạnh không?
- Không lạnh!
- Em nhìn thấy anh bị đánh à?
- Nhìn thấy nhưng không thể làm gì.
- Anh thấy em đứng trên đường nhìn xuống?
- Đúng vậy!
- Nguy hiểm lắm Vy, chúng nó có thể đánh hoặc giết em.
- Không thể!
- Tại sao?
- Vì mấy người đó đâu thể nhìn thấy em.
Mọi thứ xung quanh tôi tối dần đi, duy chỉ có khuôn mặt em vẫn bừng sáng. Em ngồi yên, nhẹ nhàng đặt đầu tôi gối lên đùi em.
- Cảm ơn em, nếu có thế tỉnh lại, anh nợ em mạng sống!
***
- Dậy đi Phương!
- Ôi, chuyện gì đang xảy ra thế? Cậu tỉnh giấc trước tôi á?
- Dậy đi!
- Sớm! Lát nữa!
- Phương Anh gọi này!
- Đâu? – Phương bật người dậy túm lấy điện thoại. Tôi cười phá lên với điệu bộ đó. Rồi cười mãi không thể ngưng được vì thấy mặt Phương đần ra khi điện thoại cậu ấy vẫn im lìm.
- Dám lừa tôi! Thế hôm nay đi đâu?
- Đi tìm ân nhân.
- Ai?
- Trần Thiên Vy.
Chúng tôi quay trở lại con đường ngày hôm qua đã đến. Trong trí nhớ, phía cuối đường là một bãi cỏ rộng um tùm, đi sâu vào một đoạn là nhìn thấy một nghĩa trang. Tôi bị khoảng 4 người đánh, dùng gậy, côn, thanh gỗ, tay, chân. Họ chủ đích đánh đến chết. Một con người sinh ra, lớn lên mất 20 năm nhờ mồ hôi nước mắt của bố mẹ, để rồi bị hủy hoại chỉ trong vài phút dưới tay những người lạ.
- Cậu định tìm gì ở đây? – Phương quay ra hỏi tôi.
- Không biết nữa. Tôi bị đánh, rồi bị vứt ở phía đằng kia.
- Vì sao bị đánh?
- Cứu người!
- Lý do nhân văn nhỉ.
- Tôi cứu bạn tôi thì phải, cậu ấy chạy trốn nợ, gặp tôi ở đây khi tôi đang chạy theo một con mèo. Cậu ấy bị đánh nhừ tử rồi thì tôi đến, tôi can, tạo đường cho cậu ấy chạy.
- Rồi cậu phải thay thế chỗ người ta?
- Ừ… Bạn tôi nói chạy đi gọi cảnh sát rồi chẳng thấy đâu.
- Cậu cũng rảnh thật đấy. Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình.
- Lúc ấy còn thời gian đâu mà suy nghĩ.
- Thế người bạn đó tên Trần Thiên Vy?
- Không. Vy là cô bé đã gọi cấp cứu giúp tôi.
- Cô bé á?
- 12 tuổi!
- Chẳng có cô bé nào 12 tuổi mà lang thang ban đêm ở cái con đường đi vào nghĩa địa này cả. Cậu mơ phải không?
- Không, chắc chắn là ký ức đã tồn tại. Mơ hay tỉnh tôi phải biết chứ.
- Mất trí nhớ thì biết mơ hay tỉnh thế nào được, tất cả đề là ảo ảnh.
Không ảo đâu, rất rõ ràng. Vy đã đến bên, một cách nhẹ nhàng, kéo tôi ra khỏi bóng đêm ngập ngụa máu. Cô bé vừa nhìn ngắm bầu trời vừa hát. Hôm ấy trời không có sao, chỉ có mây chạy theo nhau trên nền trời đen xám. Lúc lúc tôi lại hỏi: “Xe cấp cứu đến chưa Vy? Anh mệt quá”. Vy vẫn nhìn trời, hát nốt bài hát còn dang dở, rồi cúi xuống nhìn tôi cười: “Xe đang đến, anh mở mắt ra, đừng ngủ!”. Tôi nói: “Nhưng anh không chịu đựng được nữa, ngủ một lát thôi được không?”. Vy bảo: “Không được, nếu anh nhắm mắt, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa”. Tôi cố gắng bằng chút sức lực còn xót lại, nghe Vy hát để giữ tỉnh táo. Vy lại ngước lên bầu trời. Cô bé có mái tóc dài như đêm.
Bạn có biết cảm giác khi bạn biết mình sắp chết là gì không? Chỉ một điều duy nhất. TIẾC! Những gì mình chưa làm được, những gì chưa kịp làm, những kế hoạch mà mình vẫn đang hào hứng rằng ngày mai mình sẽ bắt tay thực hiện. Như một chiếc cầu đột nhiên sụp đổ trong khi ta vẫn đang đứng bên bờ chưa kịp sang. Tôi nhớ y nguyên cảm giác khi ấy, tôi thấy mình lơ lửng trên không trung. Nhìn xuống, nghe thấy Vy gọi: “Anh nè, mở mắt ra đi anh, anh nè, quay lại đi anh, xe cấp cứu đến rồi…”
- Tôi đã từng chết…
- Cái gì cơ? – Phương giật mình quay sang tôi
- Cậu có biết trường hợp chết lâm sàng không?
- Biết!
- Tôi đã từng chết…
Tôi mở cửa taxi rồi đi xuống. Trong lòng có một linh cảm mãnh liệt. Phương chạy theo ngay sau tôi. Cậu ấy hỏi tôi đi đâu nhưng tôi không trả lời. Con đường chạy vào nghĩa địa vẫn rậm rạp cỏ dại. Tôi không nhìn thấy người quản trang đâu nên cứ lao vào bên trong. Phương im lặng theo tôi, có lẽ cậu ấy đoán ra tôi đã nhớ lại một điều gì đó. Tôi nhờ Phương xem những bia mộ bên trái, còn tôi đi vòng sang phía bên phải. Phương bắt đầu hoang mang:
- Cậu đang tìm tên cậu đấy à? Cậu nhiễm phim bí ẩn thế giới tâm linh quá rồi đấy.
- Cậu cứ kiểm tra giúp tôi.
Tôi vòng nhanh qua các hàng mộ và đọc từng cái tên một. Hồi lâu không thể tìm ra cái tên mình cần tìm. Rẽ qua chỗ Phương, thấy cậu ấy đứng bần thần trước một tấm bia mộ. Tôi dừng lại, không dám đến khi nhìn thấy thái độ Phương.
- Gì vậy? Tên …tôi à?
- Nếu tôi nói vậy thì cậu có tin không? – Phương ngước lên
- Tôi thấy cậu mới nhiễm phim đấy. Hơn bốn năm nay tôi vẫn sống, vẫn hiện hữu.
- Ờ, biết thế thì tốt! Qua đây, người cậu cần tìm đây!
Trước mắt tôi, cái tên Trần Thiên Vy khắc rõ trên bia đá. Tấm ảnh nhỏ sau bốn năm vẫn rõ nét. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, mái tóc ấy… Sao có cảm giác gì đó vô cùng quen thuộc. Câu cuối cùng Vy nói với tôi khi người ta khiêng tôi vào xe cấp cứu: “Nhớ nhé, anh nợ em một mạng sống!”. Vy đứng yên giữa đồng cỏ dại, mái tóc dài chờn vờn trong gió. Giữa màn đêm, giữa bóng tối – người bạn của em, em lại ngước lên bầu trời và hát.
- Cô bé dừng lại ở tuổi 12! – Phương thì thầm!
- Vy đã mất,...

<< 1 ... 14 15 16 17 18 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status