* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Như Một Cơn Gió Lạ Full

Lucky, mèo Nusi, mèo Mướp. Tôi muốn ngồi ôm lũ quỷ nhỏ ấy mỗi khi đi làm về, muốn nhìn Lucky khỏe mạnh lên từng ngày, muốn an ủi dỗ dành cho Su mạnh mẽ hơn, muốn chơi với Nô Đen và huấn luyện bé trở thành một chú chó cừ khôi. Tất cả những gì tươi đẹp mà tôi tôi tưởng tượng chẳng bấy lâu nữa sẽ vỡ tan tành.
Không thể ở bên che chở cho Nguyên, không thể giúp em thực hiện mơ ước của mình. Có lẽ tôi cũng không nên nói cho em biết tình cảm của tôi dành cho em. Tất cả, đều mơ hồ quá! Chẳng thể tin vào mặt nước yên ả mà có tầng tầng lớp lớp những cơn sóng ngầm bên dưới.
- Anh đang nghĩ gì?
Quay lại, Nguyên đã đứng sau tôi từ bao giờ, mỉm cười chờ đợi câu trả lời. Nhìn nụ cười ấy, tôi quên béng những gì vừa tự nhủ.
- Nghĩ về em!
- Ủa nghĩ gì về em?
- …
- …
- Anh không thích ăn bí đỏ! – Tôi buông một câu không hề liên quan đên chủ đề đang nói.
- Anh làm nũng hoài à. Thì tối nay em nấu món khác cho anh ăn. Anh thích ăn gì?
- Ăn chay giống Nguyên!
- Ơ, sao anh biết em ăn chay?
- Ngồi ăn với em một tháng rồi mà!
- Em…
- Quyết định vậy đi. Từ nay anh sẽ ăn chay!
Tôi đứng dậy đi vào phòng. Biết rằng ánh mắt Nguyên dõi theo tôi cho đến khi cánh cửa đóng lại. Không thể hiểu được em nghĩ gì. Bởi đôi mắt em luôn luôn bình thản. Giá như tôi có thể nhìn thấy một chút lấp lánh trong đôi mắt ấy mỗi khi em nhìn vào tôi, thì tôi đã đủ dũng cảm nói cho em biết những cảm xúc gì đang hiện diện trong trái tim này.
Tôi sẽ phải xa em, vài ngày nữa thôi.
Chỉ nghĩ vậy, mà sao đã thấy từng đôi mắt của lũ quỷ nhỏ đang nằm ngoài ban công buồn đến thế?

Phương Anh mè nheo tôi cho đến tận tối. Chuông điện thoại của tôi réo lên liên tục vì mẹ gọi bắt tôi phải
tống khứ em gái ra khỏi nhà để nó chịu về nhà ăn cơm. Đến lúc tôi nghiêm mặt mắng nó, nó lại giở trò ăn vạ, bò ra ghế mà khóc:
- Em không về đâu. Về mẹ bắt em lấy chồng. Hu hu
- Bắt ép gì thì cũng phải về. Em đi học xa nhà từng ấy năm. Giờ về nước cũng phải ở nhà ăn cơm với bố mẹ vài bữa chứ. Con cái kiểu gì vậy hả?
- Được rồi, nếu anh cũng hắt hủi em. Em sẽ đi. Đi luôn!
- Này này! – Tôi kéo Phương Anh lại. – Em mà còn như thế. Anh sẽ không thương em nữa.
- Em không thèm!
- Anh đau đầu quá!
Tôi ôm đầu ngồi gục xuống ghế. Mặt nhăn lại đau đớn. Phương Anh vội chạy lại bên tôi:
- Anh làm sao? Anh đau thế nào?
- Anh nói mãi mà em chẳng nghe. Em làm anh căng thẳng quá!
- Được rồi, được rồi. Giờ em sẽ về làm con gái ngoan, ăn cơm với bố mẹ.
- Đi đi em. Đừng để anh quát nữa!
Thành công! Phương Anh vội dọn đồ đi về. Trông cái dáng lững thững bước ra khỏi nhà tôi với vẻ tiếc nuối đến tội. Cửa vừa đóng, tôi buông tay đứng dậy đi lấy nước uống. Nguyên tròn mắt nhìn tôi:
- Anh nói dối!
- Ừ, vì anh hết cách với con bé rồi!
- Anh làm em lo! – Nguyên đấm mạnh vào tay tôi.
- Em lo cho anh à?
- Còn gì nữa? Đồ quỷ!
Nguyên tỏ vẻ giận dỗi, đi ra bếp chuẩn bị bữa tối. Tôi mỉm cười sung sướng. Là em lo cho tôi đấy! Tôi cảm thấy có cơn gió nào đó thổi tới, chờn vờn trên vai tôi, làm tôi thấy lạnh, nhưng vẫn muốn giữ lấy, giữ cho cơn gió ấy đừng bay đi mất.

Mấy ngày hôm nay, tôi rất hay ngủ lịm đi mà không hề ý thức được. Kiểm soát sức khỏe thật khó khăn hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi sợ những giấc mơ bao quanh tôi suốt những ngày vừa qua. U ám, xám xịt. Dù biết là mình đang đi lạc, nhưng cũng chẳng thể nào tìm được lối thoát.
Vẫn là Mon, vẫn là ánh mắt cầu xin, vẫn là cái nắm tay hờ trước khi Mon chết.
Làm ơn đừng xuất hiện nữa. Được không?

Gần một giờ sáng! Choàng tỉnh!
Mồ hôi ướt tóc và lưng áo. Bên cạnh tôi, Nguyên nằm gục vào thành giường ngủ ngon lành. Em đang trông tôi ngủ à? Tôi lại ngất, lại mê sảng. Có lẽ vậy. Ngồi dậy ngắm Nguyên kĩ hơn. Mái tóc dài quá vai bình thường luôn buộc cao hôm nay để thả tự nhiên, xòa xuống che đi nửa khuôn mặt. Chỉ còn nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền, say ngủ. Tôi đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trên vai để ngắm rõ hơn. Điện thoại chợt reo! Là điện thoại của Nguyên. Tôi vội quay ra phía cửa sổ. Nguyên tỉnh dậy nghe máy. Loáng thoáng ở đầu dây bên kia là lời thông báo gấp gáp:
- Chị Nguyên!!!! Mèo Bum hình như sắp sinh rồi!
Nguyên đứng bật dậy vội vã. Tôi với tay Nguyên kéo lại:
- Em đi đâu!
- Em ra ngoài!
- Làm gì?
- Đỡ… đỡ đẻ!
- Anh đi theo!
- Không được!
- Tại sao?
- Anh đang ốm!
- Anh… đi… theo!
Tôi nhìn thẳng vào mắt Nguyên, nhấn mạnh từng chữ. Đôi mắt đối diện tôi ngỡ ngàng một chút, rồi gật đầu. Tôi chẳng kịp thay quần áo ngủ, cứ thế cầm chìa khóa xe lao đi. Cuối tháng Chín, lạnh sắp về, mà sao tôi cảm giác như đèo mặt trời đằng sau? Nóng tới mức mồ hôi vẫn túa ra ướt áo!
Ngôi nhà nhỏ ở ngõ 262B Nguyễn Trãi, thiên đường của cún và mèo bị bỏ rơi. Vy Đoan đứng ngoài cổng đợi chúng tôi từ bao giờ. Nguyên chẳng để tôi dựng xe, nhảy phắt xuống rồi lao vào nhà.
- Lâu chưa em? – Nguyên hỏi Vy Đoan
- Được một lát rồi chị à. Đang ngủ thì em nghe tiếng mèo con khóc. Cứ tưởng ai đem đến cổng nhà mình vứt. Ra thì thấy mèo Bum đang ôm bụng trở dạ.
Mở cửa bước vào nhà, thấy nhốn nháo. Hình như tất cả các con vật trong nhà đều tập trung ở đây. Nhìn ra ngoài hành lang phía trước, 10 con chó và khoảng 30 con mèo đang túm tụm bu tròn xung quanh, tất cả đều chụm đầu nhìn cái gì đó ở giữa.
Cái vật di động ở giữa đó chính là một sinh linh còn đỏ hỏn mới ra đời, nhầy nhụa và lóp ngóp. Tất cả chó mèo trong nhà đứng nghiêm trang như đang hát quốc ca giờ chào cờ, nhìn mèo con như sinh vật lạ. Mèo bò tới đâu, chúng nó dạt ra tới đó. Chó lớn chó bé, mèo to mèo nhỏ vẫy đuôi, ngao ngao, ẳng ẳng, nhưng đều dạt ra hết. Tuyệt đối không có đứa nào có ý đồ thò tay đập đầu hay tát bé mèo mới sinh. Nhìn mặt cả lũ rất hào hứng, và trông chừng như chúng biết đó là em bé, cần phải đối xử nhẹ nhàng.
Mèo Bum sau khi sinh xong một đứa thì thấy giang hồ bu đông quá, Bum hoảng, bỏ chạy trốn mất tiêu, để lại đứa con bơ vơ trước mấy chục cặp mắt tò mò. Nguyên vội bảo Vy Đoan lấy khăn khô. Mèo con lập tức được lau sạch và ủ vào vải, cho vào cái thau to. Sau đó là đợt truy tìm bà bầu Bum. Tôi phụ Vy Đoan giãn đàn chó to ra cho mèo mẹ đỡ sợ. Chật vật lắm Nguyên mới lôi được mèo Bum từ gầm cầu thang bế lên phòng Vy Đoan rồi đóng kín cửa lại, tách biệt với giang hồ để yên tâm đẻ tiếp. Bum có vẻ khó đẻ, kêu la vang nhà vì không rặn con ra được. Nguyên xót ruột ngồi cấu tay tôi cho đỡ bứt rứt. Sau hơn một tiếng thì Bum lòi ra thêm hai nhóc nữa, nhưng đồng thời nhóc đầu tiên cũng trút hơi thở cuối cùng, có lẽ vì không được mẹ ủ ấm ngay.
Sinh ba đứa, mất một! Nguyên vừa đào hố chôn bé mèo con xấu số vừa khóc. Mấy con chó con mèo chứng kiến cảnh đó cũng tru lên từng hồi như tiễn bé ra đi.
Dù bé mèo anh cả chết ngay khi lọt lòng, nhưng Nguyên vẫn đặt tên cho bé và ghi vào sổ gia đình của lũ mèo trong nhà. Nguyên nắn nót từng chữ: “Con là Heo May, sinh ngày 25/09, mất ngày 25/09. Điều đáng tiếc duy nhất trong cuộc đời con, là con không thể gắng sức để một lần được nhìn thấy mặt trời…”
Tôi lặng đi…
Lần đầu tiên trong đời chứng kiến cảnh một mèo mẹ sinh con. Cả đêm không ngủ được, trằn trọc cho đến sáng. Tự hỏi. Con mèo sinh cũng khó cũng đau như con người. Đó là nó có một ngôi nhà đàng hoàng để sinh con, mà còn thấy khốn khó đến vậy, thì những con mèo hoang ở ngoài trời lạnh, không một chốn nương thân, thường xuyên bị xua đuổi, thì khi bụng mang dạ chửa, cho đến lúc sinh con, chúng nó còn khổ sở và cay đắng đến mức nào? Đẻ con ra có khi phải bỏ con đó mà chạy trốn con người. Đau đớn lắm thay…
Chap 17.
Tỉnh giấc! Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là nụ cười dịu dàng nhưng đầy ẩn ý của Vy Đoan. Những vạt nắng từ cửa sổ chiếu ngập ánh sáng vào căn phòng hôm qua chúng tôi cùng nhau ngủ gục ở đó vì quá mệt. Định nói một câu chào buổi sáng với cô bạn “Giám đốc trạm cứu hộ mèo” nhưng cô ấy đã kịp đưa tay lên miệng “Suỵt!” ngăn tôi lại. Cố chớp mắt cho tỉnh ngủ, quay sang bên, tôi như bị đóng băng khi nhận ra, Nguyên đang dựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Đêm qua chạy đi vội chưa kịp buộc tóc, mái tóc của em lòa xòa phủ lên vai tôi. Êm như một dòng nước. Vy Đoan vẫn ngồi đối diện, vẫn cười dịu dàng, vẫn đầy ẩn ý.
Tôi nghiêng nhẹ, dựa đầu vào mái tóc Nguyên. Em mệt. Và tôi cũng thế. Ở gầm bàn góc phòng, mẹ con mèo Bum nằm cuộn tròn trong cái rổ đã được lót vải mềm và giấy báo. Mẹ Bum đã vượt qua cơn đau, mắt lim dim hạnh phúc chứ không còn đau đớn như đêm qua. Vy Đoan ra hiệu với tôi rằng cô ấy ra ngoài rồi bước nhẹ về phía cửa. Căn phòng chỉ còn lại tôi và Nguyên!
Em ngủ rất say. Mắt nhắm nghiền. Bàn tay buông hờ xuống đùi. Tôi chạm vào bàn tay ấy. Ấm mềm… Nhỏ xíu… Nguyên khẽ cựa làm tôi sợ nên ngồi im. Em hơi dụi dụi vào vai tôi rồi ngủ tiếp. Tay tôi lúc này vẫn đang nắm lấy tay em. Sợ em thức dậy. Sợ em…đánh!
Nắng nhẹ. Gió nhẹ. Nhắm mắt lại. Tôi như thấy mình đang ngồi trước biển. Biển reo rì rào, gió thổi mát lịm. Giá như có thời gian rảnh, tôi muốn được đi biển cùng Nguyên. Liệu em có đồng ý không nhỉ? Tôi thích đi trên bờ biển khi mặt trời chưa kịp lên, dìm hai bàn chân sâu xuống cát mịn, để mỗi đợt sóng tràn vào bờ, nước biển lại cuốn xung quanh chân tôi, ướt mượt. Hồi nhỏ, mẹ vẫn thường bảo tôi có ước mơ thật… con gái! Đàn ông thường phải mơ tới những gì cao xa rộng dài, còn tôi, hằng ngày loanh quanh luẩn quẩn với những mong muốn tầm thường giản dị, ôm những cảm xúc tủn mủn bình lặng làm niềm vui.

“Con bà có dấu hiệu tâm thần phân liệt, sống trong ký ức ảo giác của một người khác”
Tâm thần phân liệt…
Ký ức ảo giác…

Lại những cơn đau đầu đáng ghét. Thi thoảng lại ập đến hành hạ và thử thách sức chịu đựng của tôi. Siết chặt tay Nguyên, tay còn lại đưa lên trán lau mồ hôi. Cảm giác trong óc chỉ có ròi và bọ đục khoét. Mồ hôi từ tay tôi ướt lây sang tay Nguyên. Đầu tôi dần dần ngả về phía em. Có lẽ em vẫn ngủ say lắm. Rất say…
Trong những giấc mơ ngập tràn màu trắng, tôi vẫn thấy lôi lang thang trên những hành lang vắng. Một mình. Thi thoảng có bóng người chạy qua, chạy lại, đưa tôi cầm hộ họ một vài thứ đồ. Nhưng đi rồi không thấy quay về, để tôi đứng đó đợi. Tôi giơ tay lên xem những đồ vật họ nhờ tôi giữ. Là những hộp nhựa trong suốt có thể nhìn xuyên qua. Lăn lóc bên trong hộp, những đôi mắt chó! Ai đã tách chúng ra khỏi thân thể của những con chó và cất vào đây? Thật khủng khiếp. Tôi quăng chiếc hộp đi, nhưng chẳng hiểu sao nó cứ dính chặt lấy bàn tay tôi. Nhớp nháp. Những tròng mắt bên trong chiếc hộp nhựa trong suốt như nhìn xoáy tâm can tôi, như hàng vạn mũi tên đâm xuyên vào cơ thể. Phải làm gì thôi. Phải làm gì? Hình như có lửa cháy. Nóng quá!

- Anh Nhật!
- Nguyên!
- Anh tỉnh rồi à? Anh mệt không?
Tôi ngó nhìn xung quanh. Vẫn là căn phòng tràn ngập nắng mà mẹ mèo Bum đang nằm ôm hai đứa con. Chỉ là tôi vừa trải qua một cơn ác mộng thôi.
- Anh thả tay em ra đi!
Tôi giật mình nhìn về phía tay mình. Ngủ say như vậy mà vẫn nắm chặt lấy tay Nguyên. Mặt tôi nóng ran, miệng ấm úng:
- Anh xin lỗi!
Ngồi bên Nguyên, Vy Đoan cứ khúc khích cười.
- Xin lỗi chi mà xin lỗi! Đứng dậy đi về cho Đoan còn làm việc.
- Không dậy được! – Tôi giở trò ăn vạ
- Không dậy được hả?
Nguyên vớ cái chổi lau nhà gần đó rồi chọc chọc cán vào bụng tôi làm tôi ngồi phắt dậy vì nhột. Không biết là mấy giờ, nhưng ngoài sân mặt trời đã đứng bóng và bụng tôi bắt đầu kêu ọc ọc.
- Trời, bụng anh như con ếch ộp ấy!
- Đói!
- Thì đi về! Chứ ở đây chỉ có cứt mèo thôi anh ăn không?
Nguyên nắm tay tôi dắt ra phía cửa trong khi Vy Đoan bò lăn ra sàn vì không nhịn được cười. Trông tôi lúc ấy chắc giống thằng hề lắm. Chạy xuống phòng khách. Cả lũ cún và mèo ùa đến quấn chân tôi. Con nào con nấy mắt đều lấp lánh màu yêu thương. Chúng nó tiễn tôi ra đến tận sân và dõi theo cho đến khi bóng tôi và Nguyên đi khuất ngõ.
Hôm nay Nguyên là người lái xe. Bởi Nguyên sợ tôi ngất giữa đường. Tôi cũng không phải kháng vì đầu tôi vẫn hơi choáng. Ngồi đằng sau, thi thoảng người qua đường phải ngoảnh lại nhìn cái cảnh ngược đời là một thằng đàn ông ngồi thu lu sau xe đàn bà con gái, cũng hơi ngượng. Đang định bảo Nguyên dừng xe để đổi người lái thì Nguyên đột nhiên phanh kít lại. Miệng tôi đập thẳng vào mũ bảo hiểm của Nguyên đau điếng. Chạm tay lên môi, đã kịp thấy môi trên sưng vếu lên.
- Em làm cái gì vậy? Anh vỡ mồm rồi đây này!
Không trả lời, cũng chẳng kịp gạt chân chống xe, Nguyên nhảy phắt lên vỉa hè. Tôi hẫng chân tay không kịp giữ thăng bằng nên cả người và xe đổ kềnh ra đường. Bao nhiêu người qua lại nhìn tôi… cười! Không cười mới lạ. Đang đi yên lành tự dưng người lái dừng lại nhảy khỏi xe như siêu nhân, để người ngồi sau ôm xe ngã lăn ngã lóc. Đứng dậy dựng xe, khuỷu tay và đầu gối tôi đều bị xước. Quay quanh tìm Nguyên, thấy Nguyên lò dò trên vỉa hè, người khum khum đi theo một cái gì đó nhỏ nhỏ, rồi tự nhiên em phi ra trước, tay chụp xuống đất, ngồi thụp xuống nhìn vào tay, cười!
- Xong chưa? – Tôi gọi to
- Xong gì?
- Ra đi còn đi về!
- Chưa xong!
- Đồ điêng!
Tôi đứng dạng chân, chống tay quát. Nguyên chạy về phía tôi, chìa tay về phía tôi, hé ra cho tôi xem. Vì trời đang nắng, tôi chỉ nhìn thấy trong đó một vậy gì đó lông mịn mịn, người tròn tròn, bé tí tẹo như con chuột.
- Cái gì đấy?
- Anh không nhìn ra hả?
- Không!
- Thui chở em đi về đi em cho xem.
- Cái gì mà tím ngắt vậy?
- Đã bảo về mà!
Tôi nổ máy rồi đi. Đầu cứ tưởng tượng rồi đoán xem Nguyên vừa bắt được con gì. Tròn xoe, lông tím, bé đến mức nằm gọn trong lòng bàn tay. Ngồi sau, Nguyên lúc lúc lại cười. Mỗi khi cứu được một con vật nào đó, em lại “dở người” như thế đấy.
Về đến chung cư, cất xe rồi đi lên nhà, tôi cứ ngó vào tay Nguyên xem nó là con gì. Nguyên nghịch ngợm giấu không cho tôi nhìn. Tò mò quá. Chỉ muốn nhanh vào nhà mà móc nó trong tay Nguyên ra xem cho rõ. Vê đến cửa, cái cảnh tượng trước của làm tôi hốt hoảng, Phương Anh ngồi bệt dưới đất, đầu dựa vào tường, há mồm ngủ. Lúc đầu tưởng con bé ngất. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng ngáy mới thở phào. Tôi chọc chọc vào vai gọi con bé dậy.
- Anh Nhật!!!!!!
Cái giọng choe chóe của Phương Anh… Chưa kịp định thần, Phương Anh đã nhảy bổ vào người tôi khóc lóc ầm ỹ. Tay con bé vung loạn xạ chạm vào những vết thương còn mới của tôi.
- Anh đi đâu sao bây giờ anh mới về? Hả hả? Anh đi đâu?
- Em có tránh ra không thì bảo?
Do đau quá nên tôi đẩy mạnh Phương Anh về phía trước. Con bé nhìn tôi ngỡ ngàng rồi… gào lên khóc! Biết ngay mà. Không thể hiểu nổi. Con gái con đứa 20 tuổi đầu mà đụng một tí là ngoạc mồm ra ăn vạ được. Thế này mà mẹ tôi nghĩ gì mà định lấy chồng cho nó.
- Em bị làm sao thế?
- Sao anh cũng đối xử với em như vậy? Anh có biết vì mẹ hay quát mắng em nên em mới phải đến đây không?
- Thế làm sao?
- Mẹ dẫn em ra mắt một lão giám đốc bụng to như bụng lợn, trán thì thấp tì tì, mắt thì như mắt lươn, môi thì thâm. Nhìn cái mặt thôi mà em đã không muốn ăn thịt trâu rồi. Hu hu
- Em có thôi cái thói ngoa ngoắt ấy đi không? Dẹp ra để anh đóng cửa.
- Đừng ăn thịt trâu nha Phương Anh, ăn chay tốt cho cơ thể, sống lành mạnh không sát sinh! Hi hi… – Nguyên nói đế thêm được một câu rồi vào nhà ngay sau tôi
Thấy không được ủng hộ, ngay lập tức Phương Anh lau nước mắt, ráo hoảnh, quay sang hỏi Nguyên:
- Chị với anh vừa đi đâu về? Chị có cái gì đấy cho em xem với?
Mở cửa, tôi chạy ngay ra bàn uống nước. Phương Anh vẫn rối rít hỏi con vật trong tay Nguyên. Nguyên chìa tay ra cho Phương Anh xem.
- A!!! Con gà!
Tôi phun hết nước ra nền nhà… Con…gà? Con gà màu tím?
- Cái …cái gì cơ Phương Anh? Con… con gà?
- Đây này anh, xinh yêu dã man.
- Con gà màu tím?
- Thì nó bị nhuộm mà!
Tôi chạy lại xem, đúng là con gà thật, con gà con có lẽ mới nở được mấy ngày, lông mềm mượt, tròn xoe như cục bông. Nguyên đem nó thả vào ổ của Nô Đen, Nô Đen với mấy con mèo đứng tránh tránh ra nhìn thành viên mới, Nusi và mèo Mướp tuyệt nhiên không dám thò tay táp em gà. Phương Anh lục nồi cơm điện ở bếp mang ra một nhúm cơm nguội, rắc rắc vào ổ cho bé gà ăn. Bé mổ nhiệt tình, chắc đói lắm, lả tới mức chẳng còn sức kêu chiếp chiếp gọi mẹ.
- Người ta nhuộm nó rồi đem ra chợ bán cho trẻ con, chắc bị rơi lạc.
- Làm sao mà nuôi được? Không khéo lũ trẻ vần vò mấy ngày là chết.
- Thế nhưng bán được, nên cứ làm.
Tôi đứng nghe Nguyên với Phương Anh ngồi thủ thỉ với nhau ở góc ban công một lúc rồi vào ghế nằm nghỉ. Cố giữ tỉnh táo và không dám chợp mắt vì sợ mình sẽ ngủ lịm đi, sẽ lại lạc vào những giấc mơ không đầu không cuối. Nằm nghiêng về phía ban công, tôi nhìn hai cô gái nhỏ của tôi chơi đùa cùng mấy con thú nuôi. Nguyên còn dạy được cả Nô Đen chơi trò vuốt ve, vỗ tay một cái rồi giơ một bàn tay ra, Nô Đen sẽ giơ đúng cái chân trước ở bên đó, chạm nhẹ vào tay Nguyên, rồi lại tiếp tục vỗ tay, lại giơ bàn tay khác, lại chạm nhẹ, lại vỗ tay, lại chạm… Cứ thế, Phương Anh thích thú ngồi cười khúc khích, Nusi và mèo Mướp thấy vậy cũng ngồi nghiêm chỉnh giơ tay ra làm theo Nô Đen. Hai con người, hai chó, hai mèo, một gà, túm tụm bên nhau, vui đùa. Trong nhà tôi như có một lớp Mẫu giáo!
***
Hồi nhỏ khi tôi và Phương Anh vẫn còn phải ngủ chung một phòng vì nhà bé. Chúng tôi mỗi đứa được bố đóng cho cái giường một mét hai, tôi là con trai nên nằm giường trong góc nhà, còn Phương Anh nằm chiếc giường đặt bên cửa sổ – nơi có ban công sắt đóng từ tường thò ra ngoài, mẹ vẫn hay trồng vài chậu hoa. Phương Anh nói: “Anh ơi! Em nằm ở đây, bà tiên sẽ mở cửa sổ đưa em đi chơi hằng đêm”, và tôi trả lời: “Bà tiên sẽ bế em vứt vào chuồng lợn”, để rồi Phương Anh nhảy sổ lên giường bóp cổ tôi, hai anh em đánh nhau cho đến khi má hai đứa hằn đỏ những vệt cấu. Kết quả là tôi vẫn thường phải đứng úp mặt vào tường chịu phạt vì tội bắt nạt em cho đến 11h mới được đi ngủ. Và người trông tôi thực hiện hình phạt ấy không ai khác chính là em gái. Nó sẽ ngồi đung đưa chân lên giường và hỏi “Từ lần sau có dám bắt nạt Phương Anh nữa hông?”, tôi phải trả lời: “Không dám ạ!”. Cứ...

<< 1 ... 10 11 12 13 14 ... 19 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status