như bị xấu hổ và tự khinh bỉ mình.
- Và điều đó đưa ta đến đâu? Đi đến chỗ bị tên lưu manh Maynard thanh toán. Một tên sĩ quan tép riu, một thằng bé con miệng còn hôi sữa.
Khi ông ta trở lại chiếc giường, John ngạc nhiên biết bao khi phát hiện ra trên gương mặt lão hải tặc đầy nước mắt, và khi ông ta nói tiếp, câu nói của ông ta chất chứa đầy sự đau đớn và khinh bỉ.
- John, cháu phải biết rằng. Maynard đã đánh lén ta. Phải, đánh lén sau lưng ta! Chính ta, ta là Râu Đen can đảm và anh hùng!
Ông ta từ từ đặt thanh gươm của mình xuống bàn ngủ, rút khăn trong túi ra, khịt mũi. Sau đó, ông ta bước đến cửa sổ, nhìn trời. Ông ta hỏi qua vai, giọng nói đã thay đổi, gần như dịu dàng:
- Theo cháu, John, tên Maynard này có phải cũng là cái gã khốn kiếp đã đánh lén sau lưng ta không? Tên Maynard đó là một gã ít ra cao lớn như thế này. – Ông ta nói thêm vừa đưa tay phải và đưa lên cao quá đầu ông ta.
John cảm thấy nhẹ nhàng khi nhận thấy rằng lão hải tặc có vẻ đã tìm được sự bình tĩnh.
- Ồ, không, thưa thuyền trưởng! – Cậu bé vội vàng đáp. – Đó là một người tên Maynard khác. Thầy Allan dạy lịch sử biết tất cả về những hải tặc nói rằng ông Maynard này là con cháu của ông Maynard mà ngài nói, ông ta còn bất lương hơn, ăn trộm, ăn cắp nhiều hơ…ơ… ơn… Râu Đen lạnh lùng quay lại, nhìn cậu bé. John sau nhiều lần nuốt nước bọt nói tiếp:
- Người mà ông đã biết, đại úy Maynard đã được nhận quán rượu “Đầu Heo Rừng” của thống đốc Eden tặng thưởng vì đã giết, đã thủ tiêu … John ngừng lại, vừa tự trách mình đã quá huyên thuyên. Tuy nhiên nó vẫn ngập ngừng nói tiếp:
- Cũng từ đó quán rượu thuộc về gia đình Maynard… Râu Đen vẩu môi, nghi ngờ hỏi :
- Có đúng như cậu nói, tên vô lại Eden đã lấy quán rượu của ta cho Maynard để cảm ơn hắn đã thanh toán ta phải không?
John vẫn nép mình sát
bức tường, sợ hãi nhìn lão hải tặc rút từ thắt lưng ra cây dao găm của lão.
- Eden, tao sẽ thanh toán mày! – Râu Đen nói khi đi về phía cửa. Nhưng trước khi đi đến cánh cửa, ông ta bỗng dừng lại, suy nghĩ, gãi gò má, lầu bầu. – Eden mày thật may mắn! Người ta không thể giết một con Maynard… Ông ta khoanh tay, chán nản quay lại phía John. Cậu bé tự hỏi lý do của sự thay đổi này.
- John, hãy nói cho ta nghe, – Râu Đen nói tiếp. – Tên Maynard ngày nay, vì hắn là con cháu tên Maynard của ta, hắn có to lớn và vạm vỡ như ông của nó không?
John không hề suy nghĩ nhiều vội vàng gật đầu xác nhận. Lão hải tặc thọc cây dao găm vào thắt lưng:
- Tốt, như vậy đủ rồi, chúng ta đi ngủ. Ngày mai khi trời sang chúng ta sẽ có đủ thời gian tấn công tên Maynard… và đánh đắm thuyền hắn luôn!
Ông ta ngáp dài, cởi súng lục, dao găm, thắt lưng ra và đặt tất cả trên bàn ngủ cạnh thanh gươm chỉ huy. Sau đó ông ta cởi áo và đưa mắt tìm chỗ móc nó lên. Trên mặt cửa có gắn một cái mắc áo hình tròn. Râu Đen lấy cái mắc áo, tò mò quan sát nó rồi ném ra xa và móc áo lên cái cọc gắn mắc áo.
Ông ta vừa lê bước đến giường ngủ vừa gãi sườn, dĩ nhiên ông ta gãi rất nhiều vì đã lâu rồi không tắm. Trên giường ngủ ông ta lấy một trong những khẩu súng ngắn và cây gươm. Rồi ông ta ngồi trên giường, cởi đôi ủng ra. John kinh hãi theo dõi từng cử chỉ của Râu Đen. Đồng thời cậu men dọc tường đi ra xa, quyết định nhường chiếc giường cho lão hãi tặc. Thật vậy, ngay sau khi tháo ủng, Râu Đen nằm ngửa ra, tay trái cầm súng ngắn, tay phải cầm gươm. Ông ta đưa mắt kiểm tra chốt an toàn rồi nói:
- Ai biết được. Phải luôn luôn sẵn sang với thằng vô lại Maynard!
Ông ta lại ngáp dài, đưa mũi gươm chỉ về cửa sổ và ra lệnh:
- John, hãy đóng cửa thân tàu lại. Không khí ban đêm luôn luôn xấu!
Sau đó, mỗi tay cầm một vũ khí, ông ta gấp chéo hai tay lông lá lên ngực, nhắm mắt và bắt đầu ngáy vang.
Cánh cửa rít lên dù được đẩy ra rất cẩn thận, và ánh trăng soi rõ John đang nhón gót đi xuống những bậc của cái thềm nhỏ đưa ra sân sau. Trên đầu cậu bé, một cánh cửa phòng mở ra đánh một vòng cung khác theo chiều ngược lại và đập đầu vào tường làm vang lên một tiếng động mạnh trước khi dừng lại.
John do dự, chắc chắn rằng tất cả đều im lặng, cậu vội đi xuống hết bậc thềm, băng qua mảnh sân được ánh trăng soi sang. Nhảy qua cái hàng rào thấp giữa nhà cậu và nhà của cha mẹ Henry, cậu bé vấp phải một món đồ chơi, có lẽ là một chiếc xe cứu hỏa. Cậu chui vào dưới những cành của một cây táo và đến nấp sát tường như một con thú bị truy đuổi. Bức tường có một cửa sổ. Đó là cửa sổ ở tầng trệt nơi có phòng ngủ của Henry. John nhìn về phía cửa của phòng cậu và nhận thấy rằng cánh cửa tiếp tục rung rinh nhưng không đập vào tường nữa.
John cúi xuống nhặt một hòn sỏi và ném vào tấm màng che cửa sổ đang mở rộng của phòng Henry. Nghe tiếng động, con Butch sủa vang. Nhiều phút trôi qua tưởng như dài vô tận. Rồi một bàn tay vẹt màn cửa và khuôn mặt ngái ngủ của Henry xuất hiện.
- Cái gì vậy? Ai vậy? – Giọng cậu bé nhão nhẹt, cậu đang dụi đôi mắt ríu lại vì buồn ngủ.
- Tớ đây! – John đáp. – Ông ta đang ở trong phòng tớ!
- Ai?
- Cậu muốn là ai nữa? Hồn ma đó ạ!
Henry lo ngại né nhìn về phía phòng của John.
- Không… Không thể như thế được. – Cậu bé lắp bắp nói.
- Cho tớ vào với! – John nói tiếp. – Tớ không muốn ngủ trong nhà một mình.
- Cậu nói rất đúng! Đi một vòng. Cậu sẽ vào bằng cửa sau.
Khi cả hai đã ở cạnh nhau, chúng đi đến cửa sổ phòng của Henry, đứng sát vai nhau nhìn về phòng John. Những bóng cây lay động theo từng cơn gió có vẻ như đi lang thang trên tường. Cửa sổ đập nhiều lần, cuối cùng cũng ngừng lại. Tuy nhiên như có một cử động rất khó nhận ra giống như một bàn tay vô hình đang muốn lôi cuốn sự chú ý một cách kín đáo. Lúc này con Butch dựng cả lông, sủa lên một tiếng, chỉ một tiếng. Rồi nó chui dưới giường. John tóm lấy cánh tay của bạn.
- Henry, – John nói qua hơi thở. – Bây giờ, chúng ta sẽ làm gì đây?
Nếu như thuyền trưởng Râu Đen, bạn cũng đi theo John và Henry trên đường Ormes, bạn sẽ nhận ra con đường này đưa thẳng đến trường trung học Godolphin.
John đã trở về nhà mình trước khi cha mẹ cậu thức giấc. Khi bước vào nhà bếp, mẹ cậu ngạc nhiên một cách thích thú thấy cậu vừa ôn bài vừa ăn điểm tâm. Một lúc sau, chính John đã ngạc nhiên. Cậu vừa đi nhanh xuống bậc thềm thì một giọng ồn ào khiến cậu khựng lại tại chỗ:
- Chào John! Sáng nay có khỏe không?
Thuyền trưởng Râu Đen đứng trên lề đường trước nhà. John nghẹn lời đáp:
- Chào ngài thuyền trưởng.
Rồi nó chuồn qua bồn cỏ, đi về phía nhà của Henry. Cả hai đứa trẻ sau khi quan sát tính trạng không ít lo lắng, đã lên đường nhanh hơn mọi ngày về hướng trường trung học mà lần đầu tiên chúng cho là một nơi an toàn, một nơi trú ẩn lý tướng nhất.
Râu Đen rùn vai đi theo sau chúng khoảng năm mươi mét và không cần cố gắng từ từ rút ngắn khoảng cách. Butch quặp đuôi chạy giữa đường ngang với hai đứa trẻ. Thỉnh thoảng nó quay đầu lại lén nhìn lão hải tặc.
- Ông ta vẫn còn ở đó phải không? – John hỏi.
Henry liếc về phái sau qua vai bạn:
- Phải, cậu biết không John? Tớ vẫn tìm lý do tại sao chỉ có chúng ta cũng như Butch có thể nhìn thấy ông ta.
- Đơn giản thôi. Chúng ta đã dùng bột.
- Bột? – Henry ngạc nhiên lặp lại. – Có liên quan gì nữa… John chuyển những quyển sách ở dưới tay trái sang tay phải.
- Nếu chỉ có chúng ta trông thấy ông ta, là vì chúng ta đã sử dụng bột thay vì tro của một mụ phù thủy bị thiêu chết trên giàn hỏa.
Henry nghi ngại nhìn bạn.
- John , cậu lại giỡn mặt tớ rồi!
- Hoàn toàn không. Đó là lý do mà không ai có thể nhìn thấy ông ta, trừ chúng ta… Và khi ông ta muốn. Chính ông ta nói với tớ như thế!
Henry lại ném một cái nhìn qua vai bạn, rồi quay sang John:
- Thật vậy sao… chính ông ta?
- Phải! – John khoa tay đáp.
Râu Đen có trông thấy cử chỉ đó không? Ông ta vẫn thấy cho nên đưa tay thật cao, vui vẻ vẫy và chạm vai vào một thân cây nên suýt nằm dài ra lề đường.
Trường trung học Godolphin là một dãy nhà rộng lớn, xây bằng gạch và ốp đá, ở giữa sàn có một bồn cỏ hẹp và chung quanh là một hàng rào thấp. John và Henry vẫn bị hải tặc Râu Đen bám sát, vội vàng rẽ đám bạn đứng cạnh lối vào để tìm đường đi. Sau đó chúng bước qua lối vào, đi dọc hàng rào. Bỗng chúng đối mặt với những học sinh lớn tuổi hơn. Đó là ba thanh niên vạm vỡ mặc những chiếc áo len giống nhau, trên ngực có in một chữ “Godolphin”. Đôi bạn cùng nhận ra ba ngôi sao trong đội bong bầu dục của Godolphin. Trong ba đứa, có một là anh của Judy, chơi ở hàng hậu vệ cánh. Cả ba nhìn John và Henry với một nụ cười tự tin.
- Ê, John – Gã cầu thủ hậu vệ cánh hỏi. – Những câu chuyện ma vẫn còn phải không?
- Còn mày, Henry, – Tên tiền vệ nhấn mạnh. – Mày có thấy những hồn ma hiện về lúc này không?
Người anh của Judy rướn cao người nhắm mắt lại rên rỉ:
- Thuyền trưởng hải tặc Râu Đen… lão già dơ bẩn… Hồn ma già nua, bụi bặm, bị mọt gậm nhấm… cứu tôi với, cứu tôi với!
- Vậy là đủ rồi đấy! – John nói – Hãy để cho chúng tôi đi qua!
Cậu bé cố gắng đi tiếp. Nhưng ba nhà vô địch cản đường. Chúng quyết định vui đùa một chút.
Anh trai Judy vẫn lim dim mắt, càng nói mạnh hơn:
- Thuyền trường hải tặc Râu Đen… kẻ già nua… Nhưng hắn không đi xa hơn. Một bàn tay vô hình vừa làm bung chiếc cà vạt của hắn ra khỏi áo len và kéo mạnh khiến tay cầu thủ bóng bầu dục đáng gờm mất thăng bằng và suýt ngã. Hắn mở mắt ra sửng sốt một chút rồi gầm lên, lao vào John:
- Mày, mày sẽ trả giá đắt đấy!
Nhưng hình như hắn vừa tiếp xúc với một đầu máy xe lửa lao hết tốc lực bất ngờ hắn bị tống ra sau, cũng như hai tên đồng lõa và thế là cả ba cùng chạy qua hàng rào như những chiếc tên lửa.
Những thần tượng bóng bầu dục của đội Godolphin dồn đống cách đó vài thước bên kia hàng rào. Chúng nằm dài trên cỏ. Từ từ tỉnh lại nhìn John và Henry đi giữa hai hàng học sinh một cách tò mò và gần như nể sợ. Bên trong trường trung học cuối một hành lang khá dài khoảng mươi hai mét có những cửa sắt sơn xanh của các lớp học. Những học sinh chạy đi chạy lại trong hành lang. Tiếng chân của chúng và tiếng động của cánh cửa hòa với tiếng rì rầm nói chuyện không dứt.
John và Henry (vẫn có Râu Đen đi theo bên cạnh) hòa lẫn trong đám học sinh, đi về phía cuối hành lang, nơi chúng sẽ học tiết đầu trong ngày.
Lão hải tặc vừa đi, vừa lầm bầm:
- Đây chắc chắn là viện mồ côi, có những trẻ mồ côi hơn thời của ta… Những đứa trẻ đáng thương mà cha mẹ có lẽ đã là nạn nhân của tên Maynard mới!
Bỗng chuông điện rung lên inh ỏi. Râu Đen không nén nổi tiếng kêu kinh hãi. Ông ta tựa lưng vào tường và rút gươm ra khỏi vỏ. Học sinh phân tán và biến mất trong chốc lát như bị những cánh cửa nút chửng vào, hành lang vắng vẻ và một sự im lặng hoàn toàn đã nối tiếp tiếng ồn ào.
Râu Đen mày nhíu lại, dạng chân, tay cầm gươm có vẻ sẵn sàng chiến đấu. Và khi thấy sự im lặng kéo dài, ông ta rời bức tường, cẩn thận tiến vào giữa hành lang, nhìn quanh và tự hỏi: “Cái gỉ đã làm cho chúng sợ?” Đúng lúc đó, cánh cửa sau lưng ông vụt mở ra. Có phải là một sự nguy hiểm nữa không? Ông ta xoay người lại… và mũi kiếm của ông chỉ cách vài ly là chạm vào dáng người đáng yêu của cô Hooker. Cô dừng lại cách cửa hai bước, nhìn vào quyển sổ nhỏ đang cầm trên tay. Chân mày của Râu Đen nhướng cao lên và đôi môi tạo thành một tiếng huýt sáo ngưỡng mộ nhỏ rất kín đáo. Mũi gươm của ông hạ xuống.
Cô gái trẻ chăm chú xem quyển sổ của mình, nhăn trán và gõ đầu bút chì lên những chiếc răng trắng bóng. Râu Đen cất gươm vào vỏ và chắp hai tay sau lưng, đầu hơi nghiêng một bên, đi suốt một vòng cùng với cô Hooker với vẻ hài lòng như khi ông chiêm ngưỡng một cái rương đầy vàng.
Cô Hooker đóng quyển sổ lại với một tiếng thở dài nhỏ thoát ra thật du dương qua đôi môi hồng, cô cắm cây bút chì trong tóc và đi về phía cuối hành lang. Râu Đen đưa mắt nhìn cô ta một lúc rồi bước theo.
Tiết học cuối cùng trong ngày sắp chấm dứt. Thầy Allan, dạy môn lịch sử, đang khai triển một đề tài mà mọi học sinh đều cho là ông nắm rất vững : “Những hải tặc và sự cướp bóc trên biển trong nước Mỹ xưa”.
Giáo sư sắp về hưu sau bốn mươi lăm năm làm việc. Cho nên ngay cả những hành lang và lớp học của trường trung học Godolphin cũng tiếc dáng người cao và gầy luôn mặc bộ quần áo bằng vải len của ông. Nhiều năm trước, khi mới tốt nghiệp, ý nghĩ đi dạy học rất xa lạ đối với ông như nhưng đất nước xa xôi hoang dã mà ông luôn có mơ ước được thám hiểm. Ông muốn cuộc đời ông là một chuỗi ngày phiêu lưu. Ông muốn sẽ trở thành một loại người đi lang thang chăm chỉ của biển cả, của rừng già, và mô tả trong sách những gì ông đã thấy.
Để đến được vùng biển phía nam. Ông đã đi trên một chiếc tàu chở hàng, Ở Rapute, ông đã chú ý đến một chiếc tàu buồm đăng bảng bán trong một hải cảng. Buồm của nó bay phấp phới như những cánh chim hải âu và có vẻ có thể do chỉ một người điều khiển. Nhưng trước ngày chiếc tàu được đem ra bán, những giấc mơ tương lại đẹp đẽ đã tan ra nhanh như một tảng bơ được đặt trên bếp lò.
Buổi tối hôm đó, trăng sáng. Allan gặp một cô gái đi dạo trên bờ. Cô ta làm bảo mẫu cho một góa phụ giàu có và cả hai đều là dân vùng Godolphin.
Và vì thế số tiến mua chiếc tàu buồm đã được sử dụng cho việc mua một căn nhà ở Godolphin. Nhà phiêu lưu George Allan đã trở thành giáo sư George Allan.
Ông đã không hối tiếc sự thay đổi nghề nghiệp đột ngột đó, cuộc sống gia đình của ông bền vững và hạnh phúc. Bây giờ, mỗi chủ nhật ông đến viếng ngôi mộ của người mà ông đã gặp xưa kia trên một hòn đảo và sau này cuộc gặp gỡ đó ông đã rời bỏ cuộc sống vô tư của những kẻ lang thang.
Do vậy ông không bao giờ được đi đến những vùng đất xa xôi, cũng không được đến những quần đảo vắng vẻ có những đám mây trắng trôi lơ lửng trên cao. Nhưng ai cũng có cảm giác rằng ông đã từng sống ở những nơi đó.
Những khi được nghỉ hè. Ông đều sống ở ngoài trời, do đó da ông sạm màu, mái tóc bù xù của ông ngã bạc. Khuôn mặt và cổ ông đầy vết nhăn. Ông đã đi đứng và nói năng như một con sói biển với dáng người chắc chắn, khô khan. Ông biết rõ hơn bất cứ ai ở Godolphin về biển cả, rừng già và nhiều điều khác nữa.
Nói tóm lại, ông có vẻ bề ngoài, thái độ và ngôn ngữ không giống một ai cả.
Nếu như đề tài triết học đối với ông có vẻ quá khô khan, thì ông hâm nóng nó lên làm cho nó sinh động hẳn lên với những giai thoại và câu chuyện kể hấp dẫn khiến học sinh lắng nghe chăm chú cho đến lúc chuông reo báo hiệu hết tiết học. Và sau đó một nhóm thanh niên ồn ào vây quanh bàn viết của ông. Tất cả học sinh gọi ông là “ thầy Allan”.
Ngày hôm đó, mặt và cổ của thầy Allan đỏ ửng lên vì mặt trời nóng bức của buổi trưa. Ông đang ở giữa bàn viết và cái giá, trên đó ông đã đặt một bức tranh màu lớn có hình của thuyền trưởng Kidd. Ông ta tuyên bố trong khi vung vẩy tờ giấy đang cầm trên tay về phía bức chân dung:
- Trong rất nhiều hải tặc mà chúng ta nghiên cứu cho đến hôm nay, chắc chắn rằng thuyền trưởng Kidd là người nổi tiếng nhất. Tuy nhiên so với người mà chúng ta sẽ đề cập đến bây giờ đây thì ông ta chỉ là một đứa trẻ con.
Ông trở lại bàn viết của mình, tìm trong chồng chân dung và quay sang học sinh của mình mỉm cười nói thêm:
- Hãy kiên nhẫn! Các em sẽ thấy những gì các em muốn thấy!
Cả lớp học xôn xao. Henry lợi dụng lúc này để nghiêng sang John đang ngồi cạnh và nói nhỏ vào tai bạn.
- Từ sáng đến giờ cậu có thấy ông ta nữa không?
- Không. – John thì thào đáp. – Nhưng thật không may là chuyện này không có nghĩa là… Sau khi liếc sang trái và sang phải Henry nói tiếp:
- Cậu có biết ở lớp cô Hooker đã xảy ra chuyện gì không? Hình như cô ấy đã bỏ đi trước khi chấm dứt tiết học.
- Có, tớ biết. Cậu nghĩ là… phải, có lẽ là ông ta! Hơn nữa… John sắp nói tiếp. Nhưng Henry chỉ cho cậu thấy thầy Allan đang mở rộng một bước chân dung khổ to hơn chân dung của thuyền trưởng Kidd và trên đó là… Râu Đen.
Từ miệng của John thét ra một tiếng thở dài:
- Ồ!… Không… Không…!
- Các em nghĩ gì về người này? – Thầy Allan càng lúc càng vui vẻ hỏi.
Cả lớp học nổi lên những tiếng kêu kích động.
Trên bức ảnh Râu Đen mang ủng đứng bên bờ một bãi biển hẹp, được vũ trang đến tận răng. Sau lưng ông có thể nhìn thấy chiếc tàu Reine Anne.
Thầy Allan đặt ảnh Râu Đen trên ảnh của thuyền trưởng Kidd và nói:
- Đẹp trai quá phải không?
Lần này cả lớp học bật cười. Chỉ có John và Henry là ngồi im lặng. Chúng kinh hãi nhìn chăm chăm vào một nơi sau bàn viết. Râu Đen đột nhiên xuất hiện, đang vẫy tay cảm ơn chúng.
- Đây là chân dung của thuyền trưởng Edward Teach. – Thầy Allan nói tiếp trong khi đặt ngón trỏ trên bức ảnh. – Ông ta nổi tiếng với hỗn danh Râu Đen. Trong tất cả hải tặc ông ta là người gan dạ và ấn tượng nhất.
Thầy Allan đã cao to, Râu Đen còn cao hơn cả ông ta cả cái đầu. Lúc này, vẻ hài lòng hiện rõ trên gương mặt của Râu Đen. Henry mở to mắt, cố gắng chống lại một cơn chóng mặt. Còn John có cảm tưởng dạ dày mình đang đảo lộn.
Lão hải tặc đưa ngón tay cái chỉ bức ảnh rồi chỉ vào ngực mình.
Sau đó ông đứng theo kiểu dáng mà họa sĩ đã vẽ ông trong ảnh. Thầy Allan nói tiếp:
www.phuonghong.com www.taixiu.com – Có người cho rằng ông không phải tên Teach, mà là Thatch. Đó là một điểm mà đến nay người ta còn tranh cãi.
Râu Đen phủ nhận bằng một cử chỉ mạnh mẽ và không kiểu cách, ông buông mình xuống ghế của thầy Allan.
Thầy Allan sau đó hăng say nói về những thành tích của nhân vật. Râu Đen mỉm cười bẽn lẽn. Tuy nhiên, mắt ông sáng loáng và đặt cùi chỏ lên bàn, hai bàn tay chắp lại, lắng nghe một cách chăm chú tỉnh thoảng lại gật đầu đồng tình.
- Râu Đen. – Thầy Allan vừa nói tiếp vừa vung vẩy cuộn giấy của mình về phía bức ảnh. – Thật sự là người vĩ đại hơn tất cả, đúng nghĩa với danh tiếng hải tặc. Ông ta là nỗi kinh hoàng trên mặt biển và cả trên đất liền.
Râu Đen hãnh diện cười với Henry và John, lại đưa ngón tay chỉ vào ngực mình rồi chăm chú hơn bao giờ hết vào những lời giải thích của thầy Allan.
- Đó là một người có thân hình vạm vỡ và có sức mạnh của thần Hercule. Trước...