* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời Voz Full

À mà chắc do bị nẻ, thời tiết hanh khô mà… Nó cũng không để ý nữa… Kéo chị vô nhà…
- Hehe… Cơm rang nhé… Em làm đó…
Chị nãy giờ đi cùng nó cứ cười kiểu như vui lắm… Giờ thấy nó thế càng cười nhiều hơn… Híp cả mắt lại…
- Biết nấu ăn luôn ha… Nhóc nhìn mặt ngố tồ vậy mà giỏi nhỉ…?
- Hờ… Ối người mặt không ngố… Cũng có giỏi đâu…
- Xì… Nhìn được mã thui… Biết đâu đó… Để chị thử xem đã…hihi…

- Nhóc ơi… Chị bát nữa…
Nó trợn mắt lên nhìn chị… Bát thứ 3 rồi… @@… Nãy giờ nó mới hết một bát…
- Tưởng chê mà…?
- Hihi… Có cái rau kia chua chua ngon thiệt… Chị ăn ngoài hàng ngấy đến cổ luôn…
- Dưa đó… Hàng nào chả bỏ vô…
- Nhưng chị thấy cái này ngon hơn…hihi…
Buồn cười… Chị hồn nhiên thấy sợ… Có chút cà, chút dưa muối… Chị lại khoái… Không khéo dễ nuôi hơn cả nó ấy…@@… Bữa sáng xong xuôi… Nó rửa bát rồi làm việc nhà cho tiêu… Chẳng đi đâu cả… Chị thì cười tủm tỉm một mình xong đi vào buồng của nó…
- Nhóc ơi…!
- Hả…?
Thấy chị gọi, nó vào theo… Chị đang đứng nhìn nhìn những bức tranh dính trên tường… Mặt đăm chiêu…
- Nhóc vẽ hết à?
- Ừ…
- Hihi… Đẹp ghê, nhưng rất tiếc vẫn thua chị…
Tưởng khen nó ai dè… Chẳng nói gì nữa… Nó chỉ đứng nhìn qua nhìn lại…
- Ủa mà… Hai bác đâu rồi nhóc?
- Giờ mới hỏi… Bố mẹ em ra đồng rồi… Tẹo bố em về…
- Thế còn anh đâu…?
Chị không biết tên, nên gọi vậy… Mà cũng chưa biết anh nó còn kém tuổi chị nữa… Thôi kệ, quan trọng gì đâu… Ông anh nó hôm qua nghe chị bảo là bạn gái nó thì chỉ ngồi ăn rồi cười đểu… Nham hiểm ghê… Chẳng biết có bày trò gì nữa hông… =.=…
- Đi làm rồi…
- Ừm… Thế ai đây nhóc…
Chị chỉ vào bức vẽ của chị Thủy… Nó nhói đau nhìn vào giọt nước duy nhất có màu của bức tranh… Miệng lẩm nhẩm…
- Chị em… Nhưng chị ấy mất rồi…
- Híc… Chị xin lỗi… Buồn ghê…
- Thôi… Ra bên ngoài đi… Trong này toàn muỗi… Nó cắn cho tịt người giờ…
- Ừm…

Đang ngồi nghịch diêm với chị, thì nghe giọng thằng nào gọi mình…
- Chú Minh ơi…!!
Vui rồi thằng Hoàng, cháu nó gọi… Thằng này là con ông anh lớn nhất nên kém nó có vài tuổi… Rất quý nó… Cu cậu luôn cầm đầu một nhóm trẻ con mặc dù đã lớn… Nhưng đầu lúc nào cũng vô lo, vô nghĩ như một đứa trẻ… Đúng nghĩa với trẻ em nông thôn… Chơi với thằng này thì tha hồ vui… Vì nó với thằng Hoàng thay nhau bày trò cho lũ trẻ mà…
- Đây… Đợi tý tao ra liền…!!
- Ai vậy nhóc…?
- Cháu em… Chuẩn bị đi chơi nào…
Biết chị chán nên nói câu cho phấn khích tinh thần…
- Thiệt hả nhóc…hihi…
- Ừm… Nhưng toàn ruộng thôi đấy nhá… Mặc quần áo diện vừa thôi…
- Được rồi…hihi…
Chạy ra ngõ, y như rằng lúc nhúc lũ trẻ con…
- Ủa mày không đi học hả Hoàng…?
- Cháu chào chú Minh…!
Vài đứa đồng thanh… Có riêng thằng Hoàng là cười đểu…
- Chú bị ấm đầu hay đầu chú chưa nguội hả… Nay chủ nhật học vào mắt à…?
- Tao bình thường… Thế mày chán sống, hay mày muốn chết…?
- Hehe… Cháu đùa tý… Chú Dũng biểu chú về nên cháu dẫn tụi nhỏ sang chơi…
- Ừm…
- Oa… Cô nào kia đẹp dữ vậy chú…?
Ngoảnh đằng sau thì thấy chị đang đến gần… Ăn mặc đơn giản quần jeans với áo khoác thôi… Được… Hôm nay biết nghe lời…
- Bạn tao… Mấy đứa chào cô đi…
- Cháu chào cô…!!
Thằng Hoàng gào to nhất hội… Chắc lần đầu thấy con gái đẹp… Chị mỉm cười tươi…
- Ừ… Chào mấy đứa…hi.
- Hoàng… Giờ có mỏ không mày… Ra làm tý…
- Có đầy… Rét cháu ngại có ra đâu… Chú thích thì giờ ra…
- Ừ…đi…
Cả nhóm đi chật kín cả khu xóm đồng hồ… Toàn trẻ con… Có thằng đòi chị bế… Oắt con, thò lò mũi xanh mà đã thế rồi… =.=… Chị cười cười, bế thằng bé rồi đi cạnh nó… Hỏi hỏi… Nhà có mấy người, mấy tuổi, có những ai… Thằng bé tít mắt kể vanh vách…
- Ủa… Nhóc ơi… Giờ đi đâu?
- Đi ra mỏ…
- Mỏ là gì hả nhóc…?
- Nơi có hải sản miễn phí…
- Ôi thật hả nhóc… Thích ghê…hihi
Trêu chị chút… Thật ra đấy là những ngạch sông nhỏ, đầy ốc với cua, cá, tha hồ bắt về ăn… Nó với thằng Hoàng trước kia hay đi kiếm mỏ… Nhưng lên cấp 3 cứ ít dần rồi thôi…

Đến nơi… Thằng Hoàng chỉ một cái mương nông, nước trong veo nhìn cả đáy được ngập một lớp bùn và nhiều ngạch… Thế này thì tha hồ ăn rồi…
- Tới rồi chú… Khúc này nhiều lắm… Xuống không chú Minh…?
- Ừ… Xuống đợi tao tý… Dẫm nhẹ thôi, không bùn đục cua nó chạy hết…
- Dạ… Lạnh thế này, nước buốt lắm… Ngại ghê…
- Thế ăn mày có ngại không?
- Chú thiếu iốt à… Toàn hỏi thừa…hehe…
- Thế thì mò đi…
Quay sang nói với chị… Giờ thả thằng cu kia xuống rồi… Bọn trẻ con cũng tản trên bờ nhìn thằng Hoàng thể hiện…
- Giữ em cái áo…
- Ừ hihi… Hóa ra là đi bắt… Chị cứ tưởng ai cho…
- Đâu ra… Đứng trên bờ giữ áo thôi đấy… Mất công ướt đồ… Cả coi tụi trẻ con giùm em…
- Hihi… Thế cố bắt nhiều nhé…
Chắc cũng chưa biết nó bắt con gì đâu… Cứ nói bừa vậy thôi… Xắn quần qua đầu gối, bắt đầu lội xuống mương… Lạnh tê tái… Nhưng cái cảm giác thích thú vì lâu không đi mò làm nó hăng mà quên cái rét buốt của mùa đông… Chưa kể chôn chân dưới bùn làm nó ấm ấm… Bảo thằng Tú trên bờ về lấy cho cái rổ… Nó mót được bao nhiêu là ốc… Bươu vàng thì vứt… Còn ốc vặn thì để… Về luộc xong chấm ăn thì ngon hơn ngoài hàng… Chị ở trên, như đang cổ vũ cuộc thi vậy…
- Hihi… Cố lên nhóc ơi… Nhiều quá chừng…
Gần đầy cái rổ cũng là lúc tay rát và buốt dần đều rồi… Thằng Hoàng thì vẫn tiếp tục… Nhìn chỗ ốc mót được cũng thấy ấm lòng… Chia cho tụi kia thì không đứa nào chịu lấy… Lúc nào cũng vậy, nên chỗ ốc này cả nhà ăn no cũng không hết được, không ngờ mình siêu thế…=))…
- Hoàng ơi… Xong chưa, cua đi…
- Dạ… Ngách đầy đấy… Cháu một bên… Chú một bên… Mùa này tụi nó nằm một chỗ nên to lắm…
- Ừ…
Nó nhìn lên bờ, thấy chị đang cắn môi lo lắng…
- Sao thế?
- Hồi nhỏ chị bị cua kẹp vô tay… Đau đến phát khóc luôn…
Muốn cười lắm nhưng không dám cười… Nhìn mặt chị tội tội… =))…
- Trời ơi… Giờ lớn rồi cua nó kẹp hông đau đâu…
- Thiệt hả nhóc…?
- Thiệt… Tý về cho kẹp thử mà coi…
- Ứ… Nhóc xúi dại…
Lắc đầu với điệu bộ trẻ con của chị… Nó quên mất qui trình mà thọc tay luôn vào ngạch…
- Ui Da…!!
Giật lên… Cả con cua đồng to bằng hai ngón tay đang giẫy chân… Văng thế nào bay đúng vào rổ…Chị cùng tụi trẻ con… Ôm bụng cười…
- Hihi… Chết chưa nhóc tồ…?
- Xời… Tụi bay coi… Chú Minh còn bé lắm… Nên cua kẹp mới kêu to như vậy…haha…
Ngượng ơi là ngượng… Lại bắt tiếp… Lần này lấy đoạn rơm để câu trước… Cũng loay hoay được vài con… Mùa này được thế cũng là nhiều rồi… Cầm hai rổ đi về… Tụi trẻ đi theo rồi giải tán ai về nhà lấy… Cũng trưa rồi mà… Trên đường về nhà, chị cứ cười… Làm nó quê độ…
- Nhìn nhóc như ông hai lúa vậy đó…hihi…
Chân bùn không có dép… Đầu quấn áo… Chị cười là phải…
… Về đến nơi… Bố với mẹ đều chưa về… Hơi muộn chút… Tự nhiên thấy ngứa cựa vô bếp xử lí luôn hai rổ này… Ốc thì để cả nhà… Cua thì chắc hai đứa nó ăn thôi… Vừa ít, bố mẹ thì không thích lắm… =))…
Ngâm rổ ốc ngoài bể… Nó làm cua, chị đứng bên cạnh nhìn chăm chú…
- Cái gì màu vàng kia nhóc…?
- Ngạch…
- Thế cái gì đang sùi bóng kia?
- miệng…
- Ủa… Con này cũng có miệng hả nhóc?
- Chị trên trời rớt xuống à…?
- Hỏi xíu mà đã cáu… Không chơi với nhóc nữa…
Chạy luôn lên nhà… Suốt ngày dỗi nhưng thế nào cũng chỉ được một chút thui… Đang dở tay nên không dỗ chị nữa… Nó tách cẳng với mai ra rang chua ngọt… Nhìn hấp dẫn vàng rộn… Cái này chỉ ăn vã thôi… Có cho ớt lên không tanh… Bê lên đặt ở bàn…
- Thơm quá nè hehe…
Nó ngồi nhai… Để ý chị nuốt nước bọt rồi… Có mùi chua nên kích thích vị giác dữ lắm…
- Không ăn thì tý khỏi xin ha…
Nó vừa nhai vừa trêu chị…

- Chị xin miếng…
Không thể chịu được cười với chị… Biết ngay cái bản tính ham ăn mà… Xin nhưng mặt vẫn nhăn, chắc xấu hổ…
- Tưởng… Cười lên cái coi…
- Hihi… Suốt ngày bắt nạt chị… Nhóc nhớ đó…
- Ừ thì

nhớ… Thui ăn lẹ đi rồi còn làm cơm…
- Hihi… Ngọt ngọt, cay cay, mặn mặn… Ngon nhưng ít quá…
- Tham thế…
- Kệ chị… Plè… Nhóc tồ…
Ăn đã đời rồi trở mặt…@@…

Chiều bố mẹ mới về… Hỏi thì bảo phải canh rau mai hái rồi… Giờ nhờ người ta mới về được … Mai chắc chắn nó ra phải ra đồng thôi… Không thể để bố mẹ làm một mình được… Ăn tối bằng bữa ốc lúc sáng với đồ ăn mẹ mua… Nói chuyện với bố mẹ vì ngày mai… Chị có vẻ được mẹ quí nên tự nhiên hơn… Hai người cứ nói chuyện này lọ… Hợp tính thiệt, bố thì cũng vui vẻ không nói gì… Chỉ có điều… Tối chị lại sang lều gọi…
- Trời ơi… Ai cho ngủ mà lúc nào cũng vác gối qua đây thế này?
- Nhưng phòng nhóc tối lắm…- Chị mếu mếu… Nhìn phát tội, lại mủi lòng… Để chị vô… Rồi quay vào góc nằm ngủ… Trưa không ngủ nên rất mệt… Mà sáng mai còn phải ra đồng… Chị cứ mè nheo đòi đi…
- Chị đi với nhóc nhé…
- Sớm lắm… Rét nữa, ở nhà…!!
- Nhưng chị muốn đi…
Mặt tưởng chừng khóc rồi… Thiếu điều rớt nước mắt nữa thôi… Sợ chị quá…
- Rồi rồi… Thì đi… Giờ ngủ, không sáng mai không dậy được đâu…
- Hihi… Nhớ đó… Không gọi chị như sáng nay chị nghỉ chơi với nhóc luôn…
- Biết rồi…
Chap đặc biệt 4:
Hôm đó, trời nóng lắm, hình như là giữa tháng 7 hay sao ấy… Cũng lâu rồi hai đứa mới có một trận cãi vã như vầy… Thường thì nó “không đủ trình” thắng trong mọi cuộc cãi vã…nhưng do hôm nay thời tiết làm nó căng thẳng… Thành ra không thèm giải hòa như mọi lần mặc dù người sai luôn là “cô ấy”… Ức chế không biết sao… Cô ấy cứ ngồi trong nhà khóc thu lu, nó phóng xe đi tìm quán nào đó ngồi cho hạ hỏa… Ngoài trời nắng gắt, không khi oi nồng mùi khói bụi xe máy ô tô, thành ra càng khó chịu hơn… HN bao giờ mới hết những điều này nhỉ…?

Một cốc cafe lấy lệ, còn đâu trà đá mới là thứ nó uống… Tính ra quán cóc của bà cụ nhưng nghĩ đây có máy lạnh dễ chịu hơn… Lớn rồi thì phải thiết thực chứ đâu mơ mộng mãi được… Chỉ có điều lúc nãy bị cô ấy nói “… Anh càng lớn lại càng ngốc hơn… Đầu đất…!!” Cái từ này trước thích nghe lắm… Nhưng sau đợt đó thành ra nghe suốt rồi nhàm luôn… Cũng phát hiện ra nhiều thứ… Ngẫm lại cái điều mình trải qua cứ như cổ tích vậy… Thật khó hiểu… Mà chính nó cũng có bao giờ hiểu được nó đâu… Vậy nên đôi khi có những cái triết lý làm mọi người chẳng ai hiểu được nó muốn diễn tả cái gì… Ôi trời ơi… Đau đầu quá…!!!
Nó hét ầm giữa quán… Một vài con mắt kì dị nhìn nó với ánh mắt dành cho một thằng trốn trại… Nó thì vênh mặt lên nhơn nhơn… Giờ này thì chả còn biết ngại gì nữa… Ngại chỉ có thiệt thôi… Một thời gian dài sau này nó mới biết ngoài một thằng sinh viên quèn, ngốc ngếch ra… Nó còn có thể làm nhiều thứ để với đến những tham vọng trong đầu… Bất chấp nhiều điều không hay ho… Xã hội này… Hiền thì dễ bị bắt nạt lắm… Ờ mà giờ chẳng lẽ ngồi không… Lướt cái danh bạ đã đầy lên theo thời gian tìm một số máy thích hợp… Đây rồi…
- “Alo…Minh hả…?
- Ừm… Rảnh hông… Ra nói chuyện với anh cho vui…
- Nay có hứng ghê ta… Hổng nhận ra anh rồi đó…hihi…
- Ra coi thì mới nhận ra được chứ…
- Rồi đây… Quán cũ có hả?
- Ùm… Với anh thì nó mới chứ cũ đâu… Cũ với em thui…
- Nhiễu sự… Đợi chút ha…hihi…
- Chút là dưới nửa tiếng nhé hơn tiếng như mọi lần là đi về đó nha…
- Khiếp rủ người ta mà cứ như người ta hẹn ko bằng…
Cụp máy… Cái giọng nói ngọt ngào đấy vẫn vậy… Không biết là do nghe qua điện thoại như thế hay do bản thân với cái tính lăng nhăng của nó nghĩ vậy nữa… Kể từ khi nó hiểu được một số thứ nó không nên hiểu… Nó nhận thấy mình đã thay đổi rất nhiều… Cũng có thể chính vì lý do này làm cho hai đứa hay có những cuộc cãi vã… Giờ ngồi nhai viên đá trong cốc trà… Nhớ lại… Lúc không cần yêu thì cứ nườm nượp… Lúc khao khát để lấp lại khoảng trống trong tim thì bị người mình chọn làm người thay thế phát hiện… Khổ nỗi… Chọn nhưng yêu thật… Thành ra không đi đến đâu… Cô ấy bắt đợi… Cuối cùng lại đợi và chẳng có người yêu… Buồn tẻ đến thế là cùng… Mà cũng không hẳn, bởi vì nó và cô ấy giờ đây có một mối quan hệ không định hình được… Không chấp nhận làm người yêu nó, nhưng những điều mà một cô người yêu nên làm cô ấy đều làm hết… Vậy là nó sai… Giờ nghĩ đến cái nguyên nhân cãi nhau cũng thấy vớ vẩn… Thở dài, tựa lưng vào ghế cảm nhận một chút thảnh thơi sau một ngày “ở nhà” căng thẳng… Thì vị “khách” đến… Nụ cười này làm nó mê mẩn, mà loại như nó thì ai cười đẹp chẳng thế… Khỏi bàn luôn…
- Anh cũng uống cafe à…?
- Nhìn kĩ lại coi…
- Dở hơi… Gọi cafe lại uống trà đá… Phí ghê.
Sau đó tự đưa tay cầm cốc cafe của nó ực một hơi già nửa…
- Khà… Đã khát quá…!!
- Vô duyên nó vừa vừa thôi chứ… Uống thế thì biết gì cafe ngon…?
- Cafe đá thì có gì ngon… Mà anh trước giờ ăn uống cũng có duyên đâu…?
- Thế hả…?
- Chả thế còn gì…hihi…?
Nó cười… Chắc vì nụ cười kia giúp chứ tâm trạng hiện giờ khó tả ghê…
- Bộ có chuyện gì gọi em ra vậy… Chắc không chỉ muốn vui thôi chứ… Hay nhớ em à?
Chớp chớp cái mắt… Nó bật cười to hơn…
- Ừm cũng nhớ… Hehe… Nãy vừa cãi nhau với nàng xong… Nên nhớ em…
Người đó bĩu môi… Nó nhớ về cái hành động làm nó sững người vài năm trước khi mới gặp…
- Thảo nào… Thế lý do là sao nói đi… Em giải quyết cho…
- Trẻ con thì biết gì mà giải quyết… Anh chỉ muốn gặp em thôi chứ cần gì giải quyết hehe…
- Lưỡi càng ngày càng không xương… Em chẳng thích anh bây giờ tẹo nào…
Người đó nói nhỏ, nhăn mặt… Nó cười buồn…
- Nếu anh vẫn như trước kia…Thì em thích anh…vậy nên anh sẽ như thế này để em ko thích anh nữa… Vì thích anh em chỉ có khổ mà thôi hehe… Anh là khắc tinh đấy…
- Chỉ được cái ngụy biện là giỏi… Chứ không phải là anh dành tình cảm cho người khác à?
- Ừ thì cứ coi là như thế đi… Thôi kiếm người yêu đi là vừa…
- Xì… Đời còn dài… Anh chưa xong với em đâu…
- Anh thì chưa xong với nhiều em lắm…hehe…
- Bỏ ngay cái kiểu nói chuyện ấy đi nhé… Đừng để em nhìn anh bằng con mắt khác…
- Có mỗi hai mắt lấy đâu ra nữa mà nhìn?
Nói đến đây… Là bắt đầu thấy hỏa khí rồi… Hôm nay nó làm cho hai người con gái nổi khùng… Thôi thì bơm xì không tẹo nữa nổ là hết đường về nhà…
- Thôi anh đùa chút làm gì mà đã giận rồi… Nhưng anh nói thật đấy… Anh còn gì nữa đâu mà em hi vọng…?
- Thật sự em tắt hi vọng từ lúc chị ấy gọi cơ… Nhưng không ngờ mọi việc xảy đến như vậy… Cả hai người đều quá nhẫn tâm với nhau… Nhất là anh… Em không ngờ anh làm như thế…
- Với những gì anh nhận được thì như thế vẫn ít…
- Em cứ tưởng đó là cơ hội cho em nhưng… Vừa qua anh đã quay sang người khác rồi…chán anh ghê…
- Anh đợi cô ấy cả đời rồi…
Cuộc tranh luận này đi quá xa việc gặp gỡ giữa hai người bạn… Chính nó đã tự mang đến thêm một nút thắt… Mọi việc đã rối lại càng rối thêm… Lúc sau nó đổi chủ đề, người đó cũng hiểu nên không đả động gì đến nữa… Lúc chia tay thì lại có một lời hẹn gặp… Nó càng khó chịu hơn… Lúc như thế này thì chỉ có…
- “Alo… Thằng kia gọi gì tao?
- Bật sẵn hai máy… Tao bao…
- Ôi trời… Trúng đề hả mày… Thảo nào nay trời ấm thế?
- Lảm nhảm nữa thì nhịn…
- Rồi rồi… Về chưa mà sung thế?
- Chưa tẹo tao về… Cứ bật đi…
- Rồi…ok.
… Đau đầu vì con gái… Điện tử là bài thuốc hữu hiệu nhất… Giờ lớn rồi không ai cấm nữa… Tất cả là tại thằng Long nó đầu độc… Thôi về quê chơi với nó vài hôm rồi lên xin lỗi sau vậy cơ quan dạo này ít việc mà còn may trùng luôn cuối tuần nữa =.=
Chap 103:
Gà gáy to dần… 5h sáng… Đang tính đi thì chị ở bên cạnh lay lay… Nó vén chăn qua xem…(hôm qua ngủ nó để chăn ở giữa, sợ làm điều gì vớ vẩn như hôm trước… Không sao, nhưng tự nhiên không muốn lặp lại)
- Nhóc ơi…nhóc…nhóc…!
- Trời ạ… Gọi gì vậy… Lo mà ngủ đi…!
Bỗng im im một chút, quay sang thì thấy chị đang mở mắt thao láo nhìn nó chớp chớp…
- Sao thế?
- Đi chưa nhóc… 5h giờ rồi đó…
- Đi gì giờ này… Ngủ đi… Tẹo đi em gọi…
- Chị sợ nhóc bỏ một mình như hôm qua…
-...

<< 1 ... 58 59 60 61 62 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status