hơn từ đợt đông đến giờ… Hôm nay nó chịu mặc đồ em mua tặng, nói chung là tất cả đồ được tặng… Kể cả chiếc khăn kia nữa… Đơn giản là muốn thôi chứ không suy nghĩ nhiều… Chỉ có đoạn hơi ngập ngừng khi quàng vào cổ… Mảng kí ức đó cứ tô đậm dần lên…
…Hôm nay nó trang trí quán cùng hai nhỏ kia… Vì vội vàng nên cứ phải chạy xô… Khổ, chiều qua ở ngoài chả ai bảo ai làm… Giờ nó nhắc chị mới nhớ… Lại còn tỏ vẻ ngây thơ nữa… Quản lí như đi chơi vậy…
- Nhóc nhóc… Quả châu này treo đây được chưa?
Chị cũng tham gia vô làm… Vì cả quán chứ đâu phải riêng khu nó đâu… Lúc nãy đã phải vác cái cây thông anh Vinh mua về rồi…đang thở chị cứ réo um sùm lên… Nhức cả đầu…
Nó mệt nhọc ngước mắt lên coi chị, mắt cứ dán vô…@@ Lại nghĩ bậy bạ rồi… Mặt cứ nghệt ra… Sao chị đẹp vậy trời… Ngẫm thấy cũng kì… Vì trước giờ chị vẫn đẹp mà…hay nhiều ngày không có đứa con gái nào bên cạnh nó bị lú chăng…?
- À… Ừm sang trái chút… Không, lệch rồi, thấp xuống…
…
- Trời ơi… Thui bỏ đấy để em làm cho…
- Đáng ghét… Tự đi mà làm…!- Chị bỏ vô bếp… Nó thì quá quen với việc này nên không an ủi hay xin lỗi chi… Lúc nữa lại bình thường ấy mà… Chị hồn nhiên lắm…
…
Quán ấm cúng rực rỡ bởi màu đỏ, trắng, vàng, xanh… Cây thông… Quả châu rực rỡ… Băng rôn… Merry chrismas xung quanh… Không khí giáng sinh cứ vui tươi… Cùng những tiếng cười nói của khách hàng… Nó thì chẳng biết đàn bài nào liên quan đến giáng sinh…nên chỉ lẳng lặng đứng một góc ngắm nhìn thành quả của mình và mọi người… Đôi mắt nó cứ bơ vơ nhìn ánh đèn lung linh… Vô hồn đến độ không biết cả điều gì đang xảy ra xung quanh… Rồi không biết điều gì thôi thúc… Nó ra về… Mà chẳng nói với ai cả… Giờ mới biết, nó là thằng luôn tự làm theo ý mình nhưng không hiểu được hậu quả…
…
Đêm nay là đêm noel… Và nó chỉ có một mình… Ngồi trên chiếc ghế đá nó hay ngồi để suy nghĩ về em… Ở công viên Bắc… Nó chìm vào sự yên lặng của bóng tối tĩnh mịch… Hồ Linh Đàm chưa bao giờ gợn sóng nhiều như thế… Ánh sáng từ khu biệt thự đối diện làm nó thấy vui… Vui vì… Ý nghĩ… Trong số đó là nhà em… Biết đâu em về rồi… Chiếc điện thoại di động được lôi ra… Những con số nó gọi đến gần trăm lần trong suốt ba tuần qua lại được nó gọi tiếp… Không liên lạc được… Thở dài chán nản… Lại ngửa mình ra ghế đá… Ngắm nhìn bầu trời không trăng sao gì… Làm nó nhớ đến một người… Không biết giờ Chi ra sao? Có khỏe không… Con người đặc biệt đó tin vào duyên số, con ngươì đó nhìn thấy các vì sao ngay cả khi chúng không hiện ra… Cô ấy đặc biệt… Khẽ mỉm cười… Đứng dậy… Đêm nay nó muốn đón giáng sinh…
…
Vi vu khắp nơi mà nó đi đến được của Hà Nội… Hầu như mọi con đường, mọi cửa hàng đều trang trí rất hoành tráng… Nhiều người đi bộ đổ dồn vào những khu vui chơi ở trung tâm, Ánh sáng lung linh, màu sắc rực rỡ cùng những tiếng cười nói của mọi người, làm không khí giáng sinh tràn ngập khắp Hà Nội… Giờ cũng không phải quá muộn, có lẽ nhiều đứa sinh viên như nó muốn hưởng trọn vẹn không khí giáng sinh nên đến rất sớm…
Dựng xe ở một bãi đỗ trải dài khắp vườn hoa… Nó chọn cho mình một nơi riêng biệt để đi… Đêm noel không em… Nhìn những con người tay trong tay với chiếc áo ấm áp mà lòng nó cô đơn trống trải biết nhường nào… Nó muốn vào nhà thờ phần vì tò mò, phần vì muốn cầu nguyện… Dòng người xô đẩy chặt ních, mãi mới vào được… Bề thế và lộng lẫy, đúng với tên gọi nó… Nhà thờ lớn… Cảm xúc cứ huy hoàng, vui mừng… Có thể lập dị… Nhưng dòng người cứ việc đi… Nó đứng một chỗ nhắm mắt chắp tay lại…
“…Xin chúa hãy nghe lời thỉnh cầu của con… Con nguyện theo đạo trong một ngày này… Xin người hãy cho những người con yêu thương trở về bên con, đừng bắt ai phải rời xa con nữa… Hãy cứ để mọi điều xui xẻo xảy đến với con… Nếu đó là cái giá phải trả cho tâm địa tham lam này…”
…
Nhắm mắt, nước mắt cứ chảy… Em vì sao lại làm nó như vậy… Niềm hi vọng của nó cứ giảm dần… Trời về đêm, nhà thờ lớn lại càng đông hơn… Chẳng riêng gì những người bên đạo… Mà tất cả mọi người ai ai cũng nô nức đổ xô vào lễ… Nó mãi mới ra được… Bên ngoài thì khỏi nói như biển người vậy… Đêm nay sáng như ban ngày bởi cây thông vĩ đại được trang trí gần đó sáng chói… Nó cứ đi lững thững xung quanh để lấy một chút cảm xúc… Nhưng không thể được… Không khí giáng sinh làm nơi này chật kín, già trẻ gái trai… Hình như đều tỏ ra thích thú… Nó mỉm cười nhìn ngôi sang vàng trên ngọn cây… Đẹp thiệt… Ở cái thành phố hoa lệ này… Chắc không ai để ý một thằng lùn mẩu… Với chiếc giày chị tặng, chiếc khăn đen, áo khoác mang nỗi nhớ về người yêu… Cứ thơ thẩn ôm trọn đau khổ… Trái hẳn với sự vui vẻ của mọi người…
…
Bỗng một nhóm người đi qua, sẽ chẳng có gì đặc biết nếu nó không thấy nhỏ P.Anh khoác tay anh chàng hôm nọ… Trông hai người đó thật đẹp đôi… Chắc họ đi đón noel vì hình như trong nhóm đó còn vài đôi nữa… Nó thấy một chút ghen tị, một chút tưởng bở… Dường như do nhỏ hay đến gần nó những ngày này… Mà nó lại quên, nhỏ đã có người yêu, quên đi khoảnh cách giữa hai đứa…
Tưởng chừng sự ấm áp của tảng băng chỉ nó mới thấy được, tưởng chừng nụ cười rực rỡ kia chỉ nó thấy thôi… Tiếng cười nói không ngớt… Nó hơi cúi đầu xuống không nhìn nữa… Cảm giác khó chịu… Không biết tại sao… Họ đi qua, chắc cũng không để ý gì đến nó… Bỗng nhỏ P.Anh như ngỡ ngàng quay lại nhìn nó… Nụ cười vụt tắt, mặt có vẻ hơi sợ nhưng vẫn lạnh lùng nó cười hiền… Đứng dậy đi vào đám đông… Lúc này nó không muốn gặp nhỏ… Sự trùng hợp này thì chả có gì đáng nói, đêm nay chắc chắn ai muốn đi chơi thì nhà thờ lớn là lựa chọn hoàn hảo mà… Nó biết vậy nhưng tự nhiên lại thấy nhỏ P.Anh cứ tẩn ngẩn đứng một mình… buồn man mát… Mắt hơi đỏ thì phải… Mặt nhỏ cũng buồn… Cứ nhìn xung quanh rồi chạy đi đâu đó… Đoạn tóc bạch kim cứ thấp thoáng phía trước… Nó đi phía sau mà chẳng muốn gọi… Bỗng nhỏ rút điện thoại ra bấm bấm… Túi nó rung lên…
- “Alo…?
- Anh đang ở chỗ nào vậy?
- Anh về rồi… Nãy hình như thấy em thì phải, giáng sinh vui vẻ nha… Hihi…
- Không như anh nghĩ đâu mà…
Giọng nhỏ hoảng sợ run run… Nó đứng gần thấy nhỏ đang dụi mắt… Đang khóc thì phải…
- Anh nghĩ gì đâu… Thui đi chơi rồi về sớm ha…
Cụp máy… Nó không để ý đến nhỏ nữa… Đi về… Nó muốn vậy… Kết thúc ngày giáng sinh buồn tẻ…
Chap 100:
Tết dương lịch cũng đến gần… Sau đêm đó, nó tự nhiên không muốn gặp nhỏ P.Anh nữa, nhỏ đến quán cũng tránh mặt… Chắc tính nó trẻ con… Nhưng thật sự nó không hiểu được, tại sao nhỏ luôn cố gần gũi với nó… Dù nhỏ đã có anh chàng kia…
…
Sáng nay đi học… Được thông báo nghỉ liên tiếp 3 ngày… Thứ 7, chủ nhật, thứ 2… Vào luôn tết dương lịch… Thấy vui chút… Nó muốn về quê thăm bố mẹ… Điều này làm nó háo hức… Nên cả buổi chiều làm cứ cười không à… Đang ngồi nhìn cái khu vẫn chưa dẹp cây thông với đồ trang trí giáng sinh… Chị chạy lại cốc cái vào đầu… Đúng là toàn đi ghẹo chửi…@@…
- Nhóc tồ…hihi…
- Gọi được rồi sao lại đánh em…?
Nó xoa đầu nhăn nhăn nhìn chị…
- Hihi… Cái này không gọi được… Nhìn ai kìa…?
Chị trỏ sang cái bàn trung tâm và chủ nhân của nó. Nhỏ P.Anh với một cây đồ đen đang nhìn chỗ nó và chị… Thấy nó quay qua thì lại chúi đầu xuống cái điện thoại… Hôm nay nó có chơi đàn đâu nhỉ…
- Biết rồi còn hỏi… P.Anh chứ còn ai nữa…
- Nhóc ngốc như heo… Ý chị khác cơ…
- Là sao?
- Thôi… Thôi… Giải thích cho nhóc chắc đến tết luôn quá…
- Ừ thì vài ngày nữa tết rồi mà…
- Hihi… Nhóc tồ…
Chị toàn vậy… Không nói được rồi bảo nó tồ với tẹt chữa ngượng…
- Ủa… Mà nhóc với bé P.Anh tránh mặt nhau à?
- Tránh gì đâu…
- Thế sao hai đứa lạ vậy… Chẳng nói chuyện gì với nhau hết trơn…hihi…
- Chỉ là em chưa đủ thân…
Nói đến đây nó im lặng, quay sang nhìn cô gái với gương mặt lạnh lùng và mái tóc bạch kim đó… Vẻ đẹp ma mị này… Chưa bao giờ đẹp và buồn hơn… Tại sao lại vậy… Nó không biết… Chỉ biết rằng… Người buồn nhẽ ra phải là nó… Đến việc tưởng bở cũng bị phá ngang… Chị không nói gì nữa… Chỉ ngồi xuống bên cạnh nó… Bấu vai…
- Gì?
- Nhóc còn buồn không?
- Em không…
- Nhóc nhớ bé Ly không?
- Em có…
- Nhóc yên tâm bé Ly chắc chắn sẽ về mà…
- Ừm…
Bỗng nhiên chị im im, chắc đang nghĩ gì đó rồi… Nhìn nhìn… Hỏi một câu…
- Nhóc thích bé P.Anh à?
Nó giật mình, nhìn chị… Chẳng ngờ chị hỏi câu này… Nhưng kệ, chị là chị của nó nên cũng không giấu diếm chi…
- Ừm…
- Tại sao?
- À… Vì thấy xinh thì thích thôi… Con trai ai chẳng vậy hehe…
Nó đổi câu chuyện sang một hướng khác tích cực và đương nhiên hơn… Chỉ vì sợ chị hiểu lầm chuyện không phải hiểu lầm… Nó thích nhỏ P.Anh chẳng riêng gì xinh cả… Chị
cười tít mắt…
- Hihi… Thế à? Hôm nào Ly về chị méc…
- Em cũng mong chị được méc…
Không khí trùng xuống, nó tự nhiên nói vậy… Hở ra rằng nó còn rất buồn… Với những người không quen thì không ai có thể đọc được cảm xúc của nó, còn với người quen biết thì nó toàn để lộ cảm xúc không à… Khẽ cười một cái để chị thấy nó ổn hơn…
- Mấy ngày tới cho em nghỉ nhá…
- Ủa nhóc nghỉ làm gì?
- Em về quê… Nhớ nhà hehe…
- Chị về với…
Chị kéo kéo cái tay… Mắt long lanh… Ôi trời…
- Hâm, có gì đâu mà về…chán lắm, toàn ruộng thôi…
- Ứ… Gì cũng được… Chị đi với…
Lại nũng nịu… Dai thế không biết, trước bảo không cho mà cũng chịu có gì đâu… Giờ lại muốn…
- Sao muốn về…?
- Ở trên đây chán lắm, quán ít khách… Nhóc đi có ai chơi cả nói chuyện với chị đâu…
Ngẫm cũng đúng… Nhóm có bốn người thì hai người đi rồi… Còn mỗi nhỏ P.Anh cạy miệng cũng không nói gì… Chị chán là phải… Nhưng thật sự nó không muốn chị về… Mặc dù bố mẹ dễ tính… Nói chung không biết nói sao nữa…
- Thôi… Ở trên em về em mua quà cho…
- Không thèm…!
Đó… Lại dỗi… Chán chả buồn nói… Đứng dậy làm việc… Mà lại ko có việc gì làm… Nhỏ P.Anh vẫn ngồi đó… Nó thờ ơ luôn… Chạy vô lấy đàn để chuẩn bị về… Khách vắng thế thì cần chi nó ở lại… Hai nhỏ kia về từ lâu rồi còn đâu… Bỗng đang đi thì nhỏ P.Anh kéo tay áo…
- Uống gì nữa à?
Lắc đầu…
- Thế sao?
- Tý em đến phòng chơi được hông…?
Lại một đứa điên… Tối tăm rét mướt đòi qua phòng nó làm gì nhỉ?
- Làm gì?
- Ở nhà chán…
- Thế thì vô kia nói chuyện với chị đi.
- Không… Chị nói nhiều quá, ko thích.
Ờ hờ… Đúng hai con người này tính cách khác nhau mà… Nó chẳng biết nghĩ gì… Cũng không ngăn cấm nữa… Có lẽ nó muốn có người con gái nào bên cạnh ngay lúc này… Bất chấp khoảnh cách… Đôi lúc nó cứ bất cần như vậy… Miễn là con người thấy vui là được… Vì tình cảm với nhỏ cứ lớn dần lên… Có lỗi với em nhiều… Nhưng chắc gì em đã về… Thật sự lúc đó, nó thấy mình khốn nạn, tự nhiên một phút giây đó buông thõng bản thân… Nhiều lúc nó cứ thay đổi như chong chóng… Vậy… Cố cao thượng để làm gì, rồi cuối cùng cũng được một kết cục tồi tệ mà thôi… Đời mà… Nó chỉ nói một câu…
- Tuỳ…
Rồi chẳng biết nhỏ ra sao… Vác đàn về…
Trời tối nay, gió mạnh… Ngực cứ nhức dần lên… Thuốc ở phòng sắp hết rồi… Nó cũng không muốn mua thêm tốn tiền chả được gì… Chiếc xe đạp cứ cọt kẹt đi trong con đường tối… Gió tạt vào mặt lạnh buốt… Nhưng chiếc khăn kia lại giúp nó giữ ấm được phần cổ… Giá như nó được gặp người tặng chiếc khăn này… Để thỏa mãn điều nó tò mò… Cô bé đó… “Em có đúng là đang bên cạnh anh không?”…
…
Cũng muộn rồi không thấy nhỏ P.Anh đến… Nó đi ngủ luôn… Không chờ nữa… Lạ thật… Chắc bạn trai nhỏ giống nó… Có chăng may mắn hơn… Lần đầu biết cảm giác bị leo cây là như thế nào…
… Sáng hôm sau… Gọi cho nhà bảo là nó về… Lòng cứ hồi hộp háo hức… Ra bến mới biết mình hên… Giờ có thêm tuyến nữa về thẳng quê, không như đợt trước ngồi tận mấy tiếng lòng vòng mãi mới về được tuyến đúng khổ… Bệnh say xe không có thì ngồi cả ngày chẳng sao… Đằng này…@@ Nhấc cái balo được sắp xếp lung tung lên xe… Ngồi trên xe đi được một lúc thì lại bắt đầu… Người nôn nao… Gớm ơi là gớm… Thành ra cứ một tư thế không dám cử động gì… Hôm nay không mang theo chanh bài thuốc của nhỏ Chi… Nên việc nhìn đường chỉ được nó thò đầu coi coi một chút rồi lại rúc xuống… Vì tuyến mới gần ngoại thành, xe đi có chưa đến nửa tiếng là đến… Lúc đi lần đầu thì thấy lâu, lúc đi lần kế thì nhanh dữ…
…
Thị xã hiện ra… Cổng trường cấp 2 Thị Trấn gần ga Thường Tín Được xe vụt qua… Đến bến, nó lại xuống đi bộ tiếp… Đường được giải nhựa rồi… Vài tháng thôi mà thay đổi khiếp… Đi về làng mới thấy sự thân quen… Con đường đất bên Bạch vẫn vậy gồ ghề khó đi… Nó dân bên Quế nên không thích vào làng Bạch lắm… Chỉ đi nhờ ngõ thôi đã thấy ghê rồi… Cái xã Liên Phương này của nó vỏn vẹn hai làng vậy thôi, dân thôn quê quanh năm chân lấm tay bùn… Nhà nó nằm trong Đồng Hồ một ngõ nhỏ của đội…
…
Nó gọi cửa, mẹ ra mở… Trời rét nên mẹ cuốn khăn kín cả đầu… Người gầy gò, bàn tay xương xẩu cứ đứng ôm nó khóc… Khổ…
- Mẹ ơi… Hàng xóm người ta nhìn kìa…
- Tiên sư mày… Mãi mới về với mẹ…
Dù gọi trước rồi nhưng mẹ vẫn vậy, người dễ xúc động nên cứ đi kè kè bên nó vì nhớ con… Nó thì cũng vui sướng… Sống mũi cay nhưng không khóc… Đến sân thì con Milu phi ra sủa inh ỏi lên… Vẫy đuôi cứ dính vào chân… Nó Cười đau cả bụng… Con milu chả biết được ai mặc cho cái áo cộc thời nó cấp một…@@…
- Mẹ ơi… Sao mặc áo cho nó ạ?
- Thằng này… Đông rét nó chết thì sao… Con này già rồi… Thấy mày vui quá mới chạy ra chứ bình thường toàn nằm một chỗ…
Nó cũng vâng dạ hiểu… Quên mất tuổi thọ của chó sao bằng người được… Cứ thấy tội tội… Buồn buồn… Mong con milu sống thêm vài năm nữa…
…
Mẹo kéo vào nhà… Vẫn thế, cái bộ trường kỉ từ thời cụ, nồi cơm điện, ca nước… Mọi thứ cũ kĩ sờn vạch… Bước vào buồng ném cái balo xuống giường… Sạch ghê, biết mình về chắc mẹ có dọn dẹp… Những bức tranh vẫn được dính ở đó… Khẽ… Lau giọt nước mắt… ” Chị ơi… Em về rồi đây…”…
…
- Mẹ ơi…! Bố đâu…?
- Bố mày sang nhà chú Tiến rồi…! Trưa mới về… Xuống thổi giùm mẹ cái bếp… Nấu cơm…
- Mẹ để con nấu cho…
Nó chạy xuống cái bếp than… Lúi húi thổi lửa cho bén… Cay xè mắt… Con milu vẫn ngọ nguậy kế bên… Ư ử… Trời rét thật, con này chắc chui vô bếp nằm nên cái áo kia mới đen ngòm đây mà…
Bố về… Đầu đội cái mũ cối cùng chiếc áo phao thủng lỗ chỗ… Nhìn thấy bố nó hú ầm lên… Kiểu như trẻ con vậy… Xa gia đình lâu rồi mà…
- Bố ơi…!! Hehe…
- Ớ… Mày về rồi à?… Xê ra… Để tao vào đã…
Cảm giác bố cũng vui lắm nhưng ông chả mấy khi bộc lộ cảm xúc thực sự… Cứ vỗ vai…
- Quái lạ… Bà ơi… Thằng này lên học mà béo lên này…
- Nó bảo có người yêu rồi… Béo lên là phải…
Mẹ tủm tỉm, nó nhói một chút… Nhưng vẫn cười…
- Yêu với đương… Vớ vẩn, tao cắt…
- Bố cứ dọa… Con bố nhát gái lắm…
- Tao biết… Không thì tao cắt lâu rồi…
Cả nhà cười ồ lên, nó thấy xúc động vì cái không khí ấm áp này… Không đâu bằng gia đình mà… Bố giờ cũng cười… Cơm nó đun dưới bếp bị khê… Bố chửi… Quên mất tiêu…@@.
- Đợi thằng Dũng về rồi ăn… Mẹ bảo nó về sớm… Vì mày về…
- Dạ… Mẹ không bán hàng à?
- Tao nghỉ… Giờ bố mày đẽo điếu ngoài kia nên chả lo lắm…
…Bố khéo tay giống nội, chưa bao giờ bố để mẹ con nó đói… Người nó luôn kính trọng này… Tóc đã hai màu… Nó thương bố lắm… Lúc sau…
Anh trai nó về… Trông cao hơn trước… Nhưng cũng gầy hơn… Vừa vào thấy nó đang cười hềnh hệch vì gia đình đông đủ…ổng táng phát vào đầu nó…
- Ui da…!
- Thằng mất dạy… Thấy tao sao mày không chào…
- Bị anh đánh đã kịp chào đâu… Cắn sư nó vào lưỡi rồi đây này…
- Mày bị chứ tao bị à…?
Ông anh nó nhưng vậy… Thương nó, chẳng để ai bắt nạt nó nhưng chính ổng toàn bắt nạt nó thôi…hix…
- Mày có muốn tao cho nhịn không… Vừa về đã cạnh khóe… Vào đun bọc giò đi còn ăn cơm…!!
Mẹ suốt ngày bênh...