* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời Voz Full

nào lo cho em bằng một phần em lo cho nó đâu… Ừ, vậy thì có lẽ chị ta nói đúng…”Anh ngu lắm…” không giữ vững được lập trường nên nó không muốn em biết là nó đã tỉnh để khỏi phải đối mặt…
Em ngồi vào giường bệnh… Bàn tay vuốt tóc nó dịu dàng…
- Anh ơi… Em hiểu tất cả rồi, em biết tất cả rồi… Nhưng em không ngờ anh lại có thể nghĩ được vậy, muốn tạo cho em một bất ngờ…anh thay đổi vì em rồi… Em vui lắm, tại sao nhỉ… Em biết nói gì đây…? lúc em phát hiện ra cũng là lúc anh muốn chia tay em… Anh hiểu cho em… Em ích kỷ, em chỉ muốn anh là của riêng em thôi… Người con gái nào thấy cảnh đó lại bình tĩnh được hả anh?… Mình đã nói có gì cũng phải chia sẻ cho nhau biết, nhưng sao anh lại cứ giấu giếm để chịu khổ một mình hả anh…? Sao anh lúc nào cũng làm em đau khổ và lo sợ vậy anh…?
Em cứ nói tưởng rằng nó chưa tỉnh… Nhưng thật ra nước mắt nó chảy rồi… Có vẻ em không để ý…
- Anh à… Có lẽ em đã làm anh tổn thương nhiều rồi… Đau nhiều rồi… Nhưng em không chấp nhận lời chia tay đó đâu… Vì em còn yêu anh nhiều lắm… Tình đầu của em… Vậy nên giờ em sẽ cho anh thời gian để cân nhắc lại tình cảm của mình anh nhé… Em muốn sang Nhật, chắc chỉ vài tuần thôi… Anh bảo trọng … Nếu em về mà anh vẫn muốn chia tay thì em sẽ chấp nhận rời xa anh… Có những thứ đã mất đi sẽ chẳng thể lấy lại được…
Em vẫn nói nhưng thái độ có vẻ trầm lặng hơn… Em muốn như vậy thì để như vậy đi… Nó không quan tâm nữa…Rồi em thút thít…
- Anh Ơi…em yêu anh… Anh tỉnh lại đi…
Nhỏ nhẹ, tưởng cảm xúc vừa rồi là thật nhưng giờ em mới trở về là em… Là cô gái mít ướt… Nhưng nó vẫn nhắm mắt… Giường hết lực… Tiếng cửa phòng mở ra… Gió lùa vào lạnh lẽo… Em đi rồi…

“Chỉ biết lặng nhìn em quay lưng bước đi ,lòng anh thắt lại…
Nghĩ đến mình sẽ không gặp lại…
Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau…
Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời…
Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi…
Biết đến khi nào… Chúng ta nhận ra chẳng thể quên được nhau…”

Ai đã từng một lần lắng nghe nước mắt chưa… Chắc chỉ mình nó thôi… Vì lúc nghe được tiếng nước mắt chảy cũng là lúc đau khổ nhất mà… Với nó nhiều đến nỗi chai lì cảm xúc rồi…

- Hết người rồi đấy…
Thằng Tuấn vào nói, bộ dạng mệt nhọc, đúng là không qua mặt được thằng này…
- Ừ… Biết tôi tỉnh rồi à…?
- Nhìn cái mặt thế kia thì ngất sao được mà tỉnh… Chăm ông mệt vãi…
- Cảm ơn…
- Nè… Thế nói chia tay rồi à…?
- Biết chuyện chưa?
- Biết rồi… Con bé lúc sáng kể… Đại loại cũng hiểu…
- Chán nhỉ…?
- Tại ông ngu thôi, chán gì?… Con nào thấy vậy chả điên… Có mỗi ông thấy vậy là bình thường thôi…
- Ừ… Chắc thế…
- Nãy nghe rồi… Cái Ly sang Nhật à…?
- Biết rồi còn hỏi…
- Thấy sao…?
- Bình thường…
- Thật không?
- Ừ…không…
- Biết ngay… Hay ngăn nó đi, tội nghiệp nó quá…
Nó lắc đầu, từ từ nằm xuống vì đau… Họng rát quá… Nghĩ gì đây… Chả quan trọng… Giờ ngủ đã…
- Ê… Về nhé…!
- Ừ…
- Đừng trốn ra đấy… Nhiều lúc thấy ông điên vãi c*c…
- Biết rồi… Nói lắm… À mà nãy ai cho tui vào đây…?
- Tôi đó… Cái Ly gọi… Đ*o gì mà lúc tỉnh lúc ngất, yếu thế…?
- Thôi về đi…

Nó cứ nằm vậy, vắt tay lên trán nghĩ mông lung… Như đang đợi chờ một ai đó… Giá như những điều vừa rồi chỉ là cơn ác mộng… sau một hôm, mọi thứ tan nát hết cả… Do nó… Giờ hối hận cũng không kịp… Cuộc đời giống như một kịch bản vậy… Kịch bản này nó là vai phản diện rồi…
Trời bắt đầu tối dần… Nó đói bụng vì nhịn từ hôm qua đến giờ
chỉ có mỗi hộp cháo của thằng Tuấn… Căn phòng này giờ không có ai… Những lúc thế này thường thì em sẽ bên cạnh nó… Những giờ phải quen dần việc thiếu em thôi… Phụ thuộc vào em nhiều quá… Không biết bao giờ em đi nhỉ… Tự dưng lại nuối tiếc… Đúng là chán… Lạnh lẽo và cô đơn… Nó cứ quay quay cái điện thoại… Bỗng, cửa phòng kẽo kẹt từ từ mở.
Chap 97:
Chị bước vào, khuôn mặt mệt nhọc… Nhưng dáng đi có vẻ rụt rè… Nó nhìn chị trân trân… Bên ngoài có tiếng mưa sụt sùi… Trùng hợp… Căn phòng không tiếng động, chị ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mắt đỏ hoe… Lúi húi lấy đồ ăn… Nhìn thương lắm… Nhưng sao cái thằng nó lại vô cảm đến vậy… Chỉ nhìn thôi…
- Nhóc ơi…
- Gì?
- Chị xin lỗi… Chị hiểu nhầm nhóc rồi…
- Ừ không có gì đâu… Chị về đi em muốn một mình… Em cảm ơn…
Cảm xúc cứ nhạt dần, nó chẳng cần ai thương hại… Cái lòng tự tôn cứ đi loanh quanh trong đầu nó… Biết là chị không có ý gì… Nhưng nghĩ lại, nó không đáng bị đối xử như vậy… Thành ra nó giận chị, giận lây sang cả em… Hai người không cho nó giải thích… Đau quá… Em đi, rồi nói em sẽ về… Đừng nói lúc đó, chứ lúc này nó chỉ muốn em ở bên cạnh thôi… Vì sao ư?… Tình yêu luôn làm cho người ta thay đổi… Nó chắc là đứa thay đổi nhiều nhất… Thực lòng để nói lời chia tay… Nó đã rất cố gắng… Tưởng thế là xong nhưng giờ chỉ sống trong sự dằn vặt của thể xác và linh hồn… Cứ coi như là một trò đùa của số phận… Nó thua…

Tiếng nấc và tiếng quát từ căn phòng sáng đèn duy nhất của bệnh viện, người con gái đó che miệng khóc chạy đi… Bỏ lại nó một mình với nụ cười ngạo nghễ… Khi vừa làm tổn thương một người nữa bằng những lời nói của mình… Nó muốn cô đơn…

10h30 phút, đêm đông làm nhiệt độ xuống thấp, nó rét và khó thở… Tiếng mưa rả rích làm không khí thêm u buồn hơn… Nó vẫn cứ để điện phòng… Chẳng có ai nhắc nhở cả… Chắc thằng Tuấn đã sắp cho nó căn phòng này… Tuy bé nhưng đầy đủ và có một mình… Những lúc như thế này nó chỉ cần có ai bên cạnh… Vậy mà nó cứ đẩy họ đi… Tồi tệ… Nó nằm yên, nước mắt cứ trào ra ướt nệm giường… Nhớ hình ảnh em ngồi trên chiếc xích đu, miệng cười rạng rỡ, chân đung đưa, đôi mắt long lanh và ngọn tóc ngắn chơi đùa với gió… Đẹp lắm…” Bồ Công Anh ơi… Anh xin lỗi… Anh hối hận lắm…”

Cánh cửa gỗ của bệnh viện là nơi luôn là chỗ bất ngờ nhất, tiếng guốc lạch cạch làm nó tò mò… Đang định ra coi thì… Nhỏ P.Anh đi vào… Mặt nhợt nhạt, người run cầm cập… Tóc bết vào vì nước mưa… Nó ngạc nhiên xen lẫn bối rối… Nhỏ nhìn nó con mắt không chút băng… Mà đỏ hoe ngập nước…
- Em tưởng… Anh… Ngủ rồi…?
Không biết nhỏ như thế với nó là sao… Lúc thì không thèm nhìn bằng nửa con mắt… Lúc thì tỏ ra yếu đuối và quan tâm đến nó… Tâm trạng rối bời… Nhỏ lại đến, người nhỏ vẫn run run đứng ngoài cửa… Ngần ngại không dám vào… Nhưng có lẽ nhỏ thấy nó khóc… Nó không nói gì, rút kim ra… Từ từ tiếng gần, mang theo cái chăn quàng qua nhỏ…
- Đến làm gì… Rét thế cũng đến… Có biết suy nghĩ không hả…?
Mặt nhỏ hiện rõ vẻ giận giữ mắt vẫn đỏ…
- Tôi muốn đấy… Tôi không biết suy nghĩ đấy…!! Anh đuổi tôi à…?!
Nó ngạc nhiên về thái độ này của nhỏ… Nhỏ ngồi bệt vào chiếc ghế khóc thút thít… Thở dài… Nằm xuống giường, nó nhìn cái cửa kính tối đen… Vài giọt nước mưa đọng lại… Khẽ nhói tim… Cứ lúc nào mưa là có một người con gái đến với nó… Nhưng chưa bao giờ vui… Chỉ có em thôi…
Chiếc khăn bỗng được đắp trả lại cho nó ngay ngắn… Quay sang thì thấy nhỏ đang ôm vai run rẩy… Khổ quá…
- Nè, lên đây đi…
Chẳng hiểu nó nghĩ gì mà làm vậy… Cứ coi như là thấy con gái đẹp đi… Vì nó cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy thương nhỏ thôi… Vẻ lạnh lùng hôm nay không có… Son phấn cũng không… Nhỏ đẹp dịu dàng… Mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và e ngại… Mặt đỏ đỏ…
- Lên đi… Anh không làm gì đâu…
Nhỏ gật gật… Chắc hết giận rồi, đắp chăn qua đôi chăn dài của nhỏ… Nó ngồi lên tựa vào thành giường… Nhỏ thì thấy áo khoác đắp cho cả hai, tựa đầu vào vai nó… Tuyệt nhiên hai đứa không nói gì… Nó cũng không có cảm xúc… Chắc do con tim luôn hướng về em… Nhân mã sai rồi, nó vẫn yêu chung thủy đó chứ…
- Mưa rét đến làm gì… Ướt rồi…
- Kệ…
- Đi thế này không ai cấm à…?
- Bố mẹ… Nhưng trốn…
Ngốc thiệt… Vậy mà nó cứ hơi vui vui… Nhoẻn miệng cười… Nhỏ ngước lên… Mặt đanh lại…
- Cười gì…?
- Sao lúc thì ghét, lúc lại quan tâm đến anh…?
- Muốn… Không cần biết… Hỏi nhìu…
- Đừng như vậy nữa anh không… Trả nổi đâu…
- Không cần… Chỉ cần những lúc như thế này là được rồi…
Nhỏ lép vào ngực nó, miệng cười… Nhưng qua lớp áo của bệnh nhân, giọt nước mắt thấm qua, vào đến ngực… Giờ mới thấy cảm giác nhói đau… Nó nhẫn tâm quá chăng… Nó chọn nhầm người chăng… Bỗng nhỏ ghé đầu lên, đôi môi
căng mọng hấp háy… Mắt long lanh… Giật mình vì bị cuốn bởi vẻ đẹp ma mị… Nó quay mặt sang hướng khác… Đôi môi mềm và ướt đó chạm vào má, nhẹ nhàng… Nó không muốn có lỗi với em… Bất kể đã nói lời chia tay… Nó muốn đợi… Cảm giác như hụt hẫng… Nhỏ rời ra…
- Anh xin lỗi…
- Ừ…
Im lặng thì vẫn hoàn im lặng… Phải nói nó và nhỏ có tính cách giống nhau… Đều thể hiện nỗi buồn bằng nụ cười, có chăng là nhỏ P.Anh lạnh hơn nó và mạnh mẽ hơn nó… Ngưỡng mộ hay yêu thì cũng không thể phủ nhận nó có tình cảm với nhỏ ngay từ lúc đầu vì sắc đẹp… Cái lúc mà nó tặc lưỡi nghĩ nhỏ là con bé ăn chơi đua đòi, cái suy nghĩ của nó lúc đấy là thích không dám thừa nhận thành ra ghét… Nhưng rồi em đến cướp đi trái tim của nó, trước những lời thổ lộ của nhỏ… Âu cũng là duyên phận…
- Muộn rồi ngủ nha…!
- Ưm… Sáng mai không được gạt tay em ra…
Nó còn chưa hiểu gì thì đôi bàn tay nhỏ nhắn kia đã ôm ngang người nó rúc sâu vào như tìm hơi ấm… Gồng mình lên vì nhỏ chạm vào chỗ đau nhưng nó không muốn cho nhỏ biết… Mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra… Mái tóc bạch kim phủ dài một lớp chăn… Mắt nhỏ vẫn chằm chằm nhìn…
- Thôi anh mượn

áo nha…
- Để làm gì?
- Anh qua bên kia ngủ…
Nhỏ giữ tay mặt nhăn nhó…
- Không cần…
- Vẫn sợ anh làm gì, thì anh qua, không sao đâu?
- Cũng sợ… Nhưng em tin…
- Vậy ngủ đi…
Nhỏ mặt vẫn nhăn nhăn… Lắc đầu… Kiệm lời đến thế là cùng…
- Sao?
- Anh ôm em…!- Mặt hơi đỏ, nhưng nói dứt khoát, cũng không hiểu được thái độ của con người này nữa… Nhưng thật sự nó không muốn… Bởi vì cái hình ảnh em bước đi… Tiếng động… Cứ đi qua đi lại… Rồi mưa… Không khí não nề buồn tẻ… Cảm xúc với nhỏ lúc này, không hề có… Như đi mất vậy… Nó lẳng lặng buông một câu…
- Anh không làm được…!
Nhỏ run run… Mắt trào nước nhưng nhắm mắt lại… Tiếp tục rúc vào ngực nó ngủ… Chỉ đến vậy thôi là quá đủ rồi… Nó cũng không nói gì nữa…
- Đừng suy nghĩ nhé… Em thuê…
Thuê??

Tiếng thở đều đều của nhỏ làm nó buồn. Buồn vì vòng tay mình là đứa con gái khác nhưng đầu lại suy nghĩ về người con gái khác… Nó vẫn cứ ôm nỗi nhớ thương… Lời em nói… Giờ em đã bên đất khách chưa nhỉ…” Gió đúng là không một ngày nào xa Bồ công anh được mà…”… Tuy không thích nhưng giờ, nó nguyện làm gió, vô lo vô nghĩ ngày ngày quấn quít bên hoa thôi…

Sáng hôm sau, nó dậy trước… Người đỡ mệt hơn… Chỉ thấy tức ngực và khó thở chút… Bệnh viện làm ăn vớ vẩn hay do thằng Tuấn dặn nhỉ… Chả có ai vô… Toàn thấy người tiếng đi qua thôi… Nhỏ P.Anh vẫn chìm trong giác ngủ êm đềm… Ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu vào tóc nhỏ cứ lung linh… Đẹp mê hồn ngay cả trong lúc ngủ… Nhăn sắc mộc mạc của nhỏ cũng đủ để bất kì thằng con trai nào đắm đuối… Kể cũng giỏi… Chỉ sau một đêm mà cả thể xác lẫn tâm hồn của nó đều đỡ hơn nhiều rồi… Nếu em muốn nó đợi, nó sẽ đợi… Miễn sao không có lỗi với em là được… Chắc chắn một điều nó còn yêu em… Cảm giác phấn trấn lắm, cũng chỉ là vài tuần thôi mà… Sau cơn mưa trời lại sáng… Thành ra nó cứ tẩn ngẩn nhìn nhỏ P.Anh… Mà đầu lại ở chỗ khác…
- Nhìn trộm…
- Ớ… Gì thế…?
- Chối hả…
Nhỏ khúc khích… Vươn vai… Ngồi dậy xuýt xoa…
- Lạnh… yên nào…
Bỏ tay ra rồi lại ôm tiếp… Cứ như con rối để nhỏ điều chỉnh vậy…
- Thôi về đi…
- Đuổi hả…?
- Không nhưng em còn đi học mà?
- Xin nghỉ rồi…
Nhỏ cứ nhìn xung quanh… Nó tò mò… Thấy quen… Nhưng không, khác hẳn về mọi mặt, nếu đúng thì nó đã biết rồi…
- Nè, tối qua nhịn hả…?
Nhỏ chỉ vào cái cặp lồng thức ăn chị bày ra… Đóng váng hết rồi vì rét…
- Không có đói…
- Thiệt không… Em ôm thấy bụng xẹp lép à…
- Lúc nào chả xẹp…
- Vậy giờ hết mệt chưa…?
- Hết rồi…
- Thế còn đau không…?
- Hỏi cung hả…?
- Chả thèm…
Mặt nhỏ có vẻ vui lắm, miệng còn khẽ hát, con gái khi vui thường vậy hay sao ý… Điều này làm nó có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhỏ nhưng nhìn nhỏ lại quên hết trơn… Tự nhiên thằng Tuấn lù lù đi vào… Mặt đểu đểu…
- Ủ ôi… Một giường mà tận 2 người, sáng sớm ngày ra… Hoho…
Nhỏ nhìn thấy thằng Tuấn lườm lườm… Nó cũng vậy, thằng vô duyên này… Bỗng nhiên nhỏ P.Anh co chân đá… Cao lắm, gần dính mặt thằng Tuấn vì thằng này phản xạ thế nào lại tránh được… Nó há hốc mồm…
- Liệu liệu đấy… Nói linh tinh vừa thôi…!- Giọng lạnh gáy khác hẳn tối qua đến giờ…Thằng Tuấn mặt hơi hốt nhưng vẫn cười, nhỏ P.Anh đi luôn ra cửa… Xầm!!
- Ngậm mồm vào đi… Nhìn ông như vừa thấy người chết sống lại ấy.
Nó ngậm lại, lầu bầu rủa thằng khốn làm nó ngại… Nhưng thế nào lại cười cười hỏi…
- Vào sớm thế?
- Vào xem ông chết hay chưa, ấy thế mà thấy cảnh nóng… Hoho…
- Im… Ông cho tui vào phòng bệnh nào mà chả có bác sĩ hay y tá nào thế?
- Tui bảo là ông bị bệnh sợ người lạ nên chỉ cần điều trị cả để thuốc thôi còn đâu người nhà đến lo rồi…
- Nói thế mà tụi nó cũng tin à…?
- Cho thằng bụng to nhất cái phong bì là muốn sao cũng được mà…haha…
Đời nào bỏ tiền ra để không cho y tá chăm sóc bệnh nhân bao giờ @@… Hết trò…
- Tính ông có khoái ở một mình, tôi theo ý còn gì… Hehe…
Ngẫm cũng đúng… Thằng Tuấn tốt thiệt… Nghĩ đi nghĩ lại… Nó giúp mình biết bao thứ…
- Ừ cảm ơn…
- Ơn nghĩa cái c*c… Mà tui bảo… Nhìn con P.Anh thế mà dữ nhỉ?
- Ủa nhìn thế không dữ thì còn đứa nào dữ…?
- Thì thấy nó đẹp… Vậy mà tý nữa vỡ cả mặt… Ầy da… Sợ quá…hehe…
Nó cười cười… Mà cũng chưa có cơ hội cảm ơn nhỏ… Tại thằng Tuấn, nhưng thôi chuyện cỏn con nói làm gì…
- Mà ông đưa tôi vô đây đúng không?
- Ừ… Sao?
- Sao không nhớ chi hết…?
- Ngất như chó nhai bả thì biết bằng lỗ mũi à?
- Ăn nói đàng hoàng nào… Thế xe tôi đâu?
- Haha… Ai đời đến nhà gái xong đi bộ về bỏ xe rồi ngất trên đường khệnh ghê… Mà sức ông cũng trâu thiệt đó ốm thế cũng trốn ra… Tôi cho ông lên viện rồi con Ly nó chạy theo bằng xe ông luôn…
Nó ngại ngại nhưng vẫn không hiểu… Thế sao lúc trước chạy sang em lại có xe ở dưới nhỉ… Giờ đầu óc tỉnh táo mới thắc mắc… Khóa xe cũng để ở đầu giường…
- Ủa thế lúc trước con bé kia đưa tôi vô đây bằng taxi… Ai cho xe tui về…?
- À… Cái này thì chịu, chắc bạn bè gì nó… Mà ông ngất nhiều quá bị ảnh hưởng hay sao mà lắm mồm thế…? Thường ngày thì thảy quả lựu vào mồm cũng không nói…
- Đâu có…
- Ờ mà con Ly đi rồi đấy… Thấy sao?
- Buồn… Nhưng không sao, tôi đợi… Bay lúc nào thế?
- Nửa đêm hôm qua… Nhanh thật, nghe bảo bác nó làm bên ngành nên lấy vé nhanh lắm…
- Ừ…
- Nhìn nó thương vãi …
- Được rồi…
- À mà ông cũng chuẩn bị xin lỗi chị đi là vừa… Đang bực mình vì ông đuổi kia kìa…
Cũng quên luôn… Giờ không có tâm trạng… Mặc kệ đã… Ra viện rồi nói mà chắc xin ra luôn quá… Chị trẻ con không lo…lắm… Giờ nghĩ đến nhỏ P.Anh rồi thái độ đêm qua… Đau hết cả đầu… Mọi thứ rối bù lên… Khó hiểu… Đúng là cứ dính vào gái là tê tái đời thằng đàn ông… Bảo sao lúc nào nó cũng muốn một mình.
Chap 98:
Ba tuần trôi qua, nó làm mọi việc phải làm… Bệnh nặng mấy thì cũng chẳng muốn ở viện lâu, phiền thằng Tuấn nhiều quá rồi… Tiền hết, thằngTuấn kiếm cho việc gia sư kèm mấy đứa nhóc nhà ông chú… Tiểu học nên nhàn lắm… Vậy mà ông có vẻ quí nên trả lương cũng cao, tụi nhỏ nó dạy thì lại vui vẻ ngoan ngoãn, giờ nghỉ nó hay bày trò chơi giống tụi dưới quê, mấy đứa này vì lạ nên thích… Chắc tại quen biết cháu ông mà học buổi nào ông trả lương buổi đó… Không bèo nhèo cuối tháng, chỉ nói khi nào nghỉ thì bảo ông một tiếng… Nó cũng vâng dạ… Có công việc là tốt rồi...

<< 1 ... 54 55 56 57 58 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status