* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời Voz Full

mà… Hên là, đầu tháng trả tiền phòng nên giờ chỉ lo ăn thôi… Chị, mấy nay đã bình thường trở lại, chẳng mất công nó xin lỗi hay gì nữa… Chắc hiểu nó buồn… Chỉ có mỗi nhỏ P.Anh từ hôm đó không thấy đâu… Kiểu như mất tích vậy… Nó cũng kệ không quan tâm nhiều…

- Anh vô trong đi em trông cho…
Chiều nay đi làm, chả hiểu sao nó lại không muốn đi trà trong cái khu vườn ấm cúng của mình… Chỉ ra ngồi ngoài cùng anh Vinh… Đàn cũng ném ở trong cho chị nghịch…
- Mày hâm à… Rét này việc anh, anh làm chứ… Vào đi…!
- Thôi cho em đi… Em không muốn vào…
Giọng nó trùng xuống, anh Vinh cũng biết em đi… Nên nó cứ lè nhè tý là anh cũng đi vô, chắc sợ phật ý nó buồn… Chiều HN, phương tiện đi lại cứ lối đuôi nhau trên con đường xám màu bê tông… Tiếng người, tiếng xe cộ ồn ào… Quán nằm ngay gần chỗ vạch sang đường nên có đèn giao thông… Nó cứ ngẩn ngơ nhìn cái cột đèn chuyển màu… Lòng buồn man mác… Em giờ có nhớ đến nó như nó nhớ đến em không… Em bảo mấy tuần sau sẽ về nhưng sao không thấy… Nó sợ… Sợ nhiều lắm… Nhưng bất lực… Vì bàn tay này “trắng”… Giờ đây chỉ một điều ước… Nó ước mình có điều kiện để sang đón em về… Ôm em vào lòng, nói ba từ “Anh xin lỗi…”

Chiếc lá vàng ố đung đưa theo cơn gió khắp vỉa hè… Cành cây khẳng khiu tĩnh lặng… Trời HN chiều đông ngả vàng màu xanh đậm… Ánh sáng yếu ớt cũng đủ làm nó thấy cô ấy… Nhỏ P.Anh đứng bên kia đường nhìn nó nhoẻn miệng cười… Người đẹp và thằng trông xe… Chênh lệch quá… Nó vẫn thái độ bình thường, chỉ gật đầu đáp lại… Nhỏ chắc chừng hửng… Miệng không cười nữa, mặt lại lạnh băng… Hình như định qua đường… Tai nhỏ đeo tai nghe màu trắng… Cứ hồn nhiên đi… Nguy hiểm quá… Nhỏ chán sống chăng?… Tưởng đẹp mà không ai dám đâm nhỏ chắc… Nó ngồi nhìn mà lòng cứ thấp thỏm…
Bỗng nhiên… Chiếc xe máy lao đến… Dù cũng nghĩ vậy nhưng không ngờ nó lại xảy ra thật… Tiếng còi rú ầm ỹ… Nhưng tai nghe làm nhỏ vẫn khoanh tay bước…
Cũng chẳng biết sao… Cũng chẳng suy nghĩ… Nó lao ra bằng tất cả sức lực gào lên…
- Cẩn thận…!!!
… Nhỏ giật mình ngơ ngác, đứng im nhìn nó…phút chiếc xe gần tới… Nó đẩy nhỏ ngã ngồi vào đống cát… Còn nó lãnh trọn cái bánh xe… Ngã nằm xuống đường… Đau quá trời…
- Điếc à…!!
Nó hét vào mặt nhỏ… Rồi lồm cồm đứng lên khập khiễng ra đỡ nhỏ dậy… Cũng may người đi xe đó giảm tốc được không thì chắc vào viện phát nữa quá… Vài người tò mò dừng xe nhìn nhìn, có người tiến lại hỏi thăm…
- Dạ…dạ…không sao… Không sao ạ…

- Đâu xem coi… Có đau chỗ nào không…?… Bẩn hết áo rồi nè…
Sau khi xin lỗi người ta, nó cà nhắc dắt nhỏ qua chỗ nó ngồi… Người chi đâu mà chẳng để ý gì hết… Cái điện thoại nãy bung ra nó cũng nhặt lại trả nhỏ kèm theo cái tai nghe…
- Đi đứng… Không chú ý gì hết, còn nghe nhạc nữa…!
Rồi nó tự nhiên phủi phủi chân cho nhỏ… Cũng không để ý nhiều… Nhỏ mặt cứ tái vào ngơ ngơ…
- Nè… Nè… Sợ quá đơ rồi à…?
- Hức…hức…
- Ơ điên… Điên… Ai làm chi khóc vậy trời… Đau chỗ nào à?
Nhỏ dụi dụi mắt… Lắc đầu…
- Thôi đi uống caphe thì vô giùm cái… Ở ngoài người ta còn làm việc…
Nhỏ lại lắc đầu rồi nhìn nó… Rưng… rưng…
- Anh ơi… Máu kìa…
Nhỏ chỉ vô ống quần nó… Quên mất tiêu, nãy giờ mải nhìn nhỏ P.Anh mà chả để ý… Ống quần nó ướt đẫm máu rách… Thảo nào nãy thấy lạnh lạnh đau đau… Có ba cái quần giờ còn hai… Ôi sao mà đau mà khổ…hix… Nó còn chưa biết làm thế nào thì nhỏ lại chạy vèo sang bên kia… Chưa chừa sao trời…

- Ngồi yên em băng cho…
Thì ra chạy đi mua đồ y tế, cũng biết điều dữ…Nhỏ lúi húi với bông băng với ôxi già dưới chân… Xót cứng cả người lên… Nhưng vẫn cắn răng chịu…
- Xong rồi đó… Em xin lỗi- …Lí nhí…
- Cảm ơn…
Rồi chả biết kiếm đâu cái ghế, nhỏ ngồi cạnh nó luôn… Cũng không quan tâm, nó lại thơ thẩn nhìn đường phố ngã màu hoàng hôn…
Nhanh thật, mới đó đã chuẩn bị tối rồi… Đèn đường cũng sắp được bật got đông cứ ào ạt thổi, rét ghê… Nó không cựa quậy hay nói năng gì, chỉ khi nào có khách mới chạy lại dắt xe hộ… Nhỏ P.Anh vẫn ngồi bên cạnh quan sát… Nhưng nó coi như vô hình… Chân đau vẫn cố làm như không đau…
- Nè…Không sao chứ?
- Sao là sao?
- Chân rách vậy không đau à?
- Không… Thấy ống quần rách mới đau thui…
- Tại sao?
- Ừm… Thì hết đồ mặc rồi… Không biết may…
- Để mai em may cho…
- Làm được hả?
- Sao lại không… Chắc tự trước đến nay, anh coi em là con tiểu thư vô công rồi nghề hả…?
- Đâu… Có đâu…
Nó lúng túng… Nhỏ P.Anh cứ chắc mẩm là vậy nên thở dài thườn thượt vẻ thất vọng… Bỗng tựa vô vai nó…
- Cho em thuê vài ngày nha…
- Thuê gì?
- Anh…
Giọng nhỏ nhẹ nhàng, nó bối rối im lặng… Cũng không hiểu được nhỏ nữa… Thái độ khác nhau… Nhưng chung qui nó vẫn thấy được lạnh và buồn… Nhỏ P.Anh như sinh ra để làm người khác tê tái vì cái tính khí của nhỏ… Rất lạ lùng, có thể nói… Ấm áp trong tảng băng vậy… Nó đã cố gắng để thờ ơ nhưng vẫn bị cuốn hút… Thành ra im lặng là cách nó chọn…
- À… Anh nghe cái này không?
Nhỏ chìa nó một bên tai nghe… Cái thứ làm nhỏ suýt bị đâm…
- Nhạc hả… Đâu xem có gì hay nào…
Nhỏ gật gật đút vào tai trái nó một bên… Lúc đầu là ầm ầm… Tiếng nói chuyện… Rè rè… Nó ngạc nhiên chả hiểu thể loại gì nữa… Bỗng nghe thêm một lúc thì… Giật mình… Tiếng đàn guitar bài Path of the wind của nó cứ vang vang… Kèm thêm một số tiếng tạp âm khác… Nhưng chung qui vẫn nghe ra… Tiếng nhạc cứ trầm rồi thanh… Buồn… Nó sững sờ… Không dám quay sang nhìn nhỏ… Cái hành động để điện thoại trên bàn rồi vuốt vuốt mà nó từng tò mò đây… Cái thứ làm nhỏ suýt bị đâm đây… Tác phẩm của nó đây… Không đủ can đảm để nghe tiếp… Không đủ dũng cảm nói gì với nhỏ… Nó im lặng gỡ chiếc tai nghe ra… Nhỏ vẫn tựa vào vai nó… Khẽ nói…
- Buồn nhỉ…?
- Ừm… Bài này anh hay chơi lúc buồn…
- Em thì hay nghe lúc buồn…
- Ừ…

Trời ngả màu tối… Đèn đường thắp sáng góc phố… Nhỏ vẫn ngồi đấy chưa có vẻ gì là muốn về… Nó thì bận lấy xe cho khách nên kệ nhỏ ra sao thì ra… Tầm này khách họ kéo nhau về hết rồi mà… Xong xuôi… Tê dại cả bàn chân vì đau và rét… Nó mom mem đến gần…
- Bộ đi đâu thì đi đi… Ngồi đây lâu thế?
- Thích thì ngồi…
- Ừm… Vậy ngồi tiếp ha… Anh về đây…
Nó bỏ vào quán tìm chị để lấy đàn cả kêu anh Vinh… Nhỏ cũng chạy theo… Hết nói nổi… Chân nó đi cà nhắc, nhỏ P.Anh cứ cắn môi nhìn chắc áy láy lắm… Vào thấy anh Vinh đang nói chuyện với nhỏ Yến, con nhỏ Mi thì hổng thấy đâu… Ờ quên, thằng Tuấn bảo nay cho nó đi đâu mà…
- Anh Vinh thấy chị Huyền đâu hông?
- Nó hả… Lại đang nướng trong kho đó… Quản lí gì, toàn trốn việc nhờ anh trông giùm nè…
Nó đi vô… Nghĩ ngợi… Ảnh cũng trốn việc ngồi với nhỏ Yến đó chứ…
Điện kho tối om… Nó phải bật hết công tắc lên… Nhỏ P.Anh không vào cùng, ngồi ngoài đợi… Bảo về không về… Bà chị nó đang ôm cái đàn nó co ro ngủ… Khò… Khuôn mặt trắng bóc, trông chị ngủ đẹp lắm… Mái tóc dài cong cong xõa ra phủ lưng… Mắt thì như đang cười, giống vờ ngủ quá chừng…
- Chị ơi…!
Nó lay mạnh cho chị tỉnh luôn…
- Ơ…ơ… Nhóc… Sáng rồi à…
- Trời ơi… Sáng gì, sắp tối rồi nè chị…
Chị nó ngẩn ra chút rồi bỗng dụi mắt cười khì…
- Chị quên… Hihi…
- Thôi trả đàn em về đây…
- Ùm nè… Đàn đểu quá chị đánh không ra nhạc chi hết…hihi…
- Ủa chị cũng học guitar hả?
- Hông có…hihi…
Chịu chị luôn, cũng không tranh cãi nữa… Chào chị, nó ra về… Nhỏ P.Anh vẫn lẽo đẽo đi theo…
- Ủa sao em chưa về đi… Muộn rồi mà?
- Nhưng hông có xe…
- Hả…? Thế chiều qua bằng cách nào…?
- Bạn đèo…
Lại còn thế nữa… Khổ…
- Thế giờ sao đây?
- Đèo em về nhá…?
Đành vậy chứ biết sao giờ, nhỏ này hâm quá… Nó cũng không suy nghĩ ra lấy xe rồi đèo nhỏ đi…
- Không có xe, mà đến chi vậy?
- Thích thì đến… Anh hỏi nhiều quá…
Nó cứ thắc mắc… Nhưng tính khí nhỏ P.Anh dữ quá nên thôi… Đường HN tối này đông thiệt… Người ta khoái thời tiết này hay sao mà cứ kéo nhau ra đường hết trơn, làm nó phải luồn lách… Sự xô bồ ầm ỹ này làm nó khó chịu khi phải nghe tiếng còi xe, nhức cả đầu. Đã vậy nhỏ P.Anh cứ chỉ tùm lum đường… Rồi lại bắt dừng lại coi mấy cái cửa hàng quần áo sau lớp cửa kính… Chắc nhỏ này muốn mua hết luôn quá. Mà công nhận nhỏ P.Anh thích mặc đồ đen… Hôm nay nhỏ mặc quần đen, áo đen, đi bốt đen, túi xách cũng màu đen… Còn kể mắt đậm trông quyến rũ chết người, môi thì đỏ… Đi trên đường ai cũng nhìn… Vì ngoài vẻ đẹp ra, mái tóc bạch kim dài thướt tha kia tạo nên vẻ đặc biệt trong mắt mọi người… Nhưng với người đẹp như vậy ngồi sau cái xe thổ tả của nó thì không hợp cho lắm…
- Nè sắp đến chưa trễ giờ rồi…
- Ừ… Kia rồi…

Đến nhà, trông bên ngoài cổng không đẹp như nhà em nhưng nhà nhỏ có tận bốn tầng… Nó ngẩng lên nhìn nhìn vì lạ…
- Còn đau hôn…?
- Băng khéo nên hết đau rồi…
- Tất nhiên…
- Vậy thui về ha?
- Ừm, đi cẩn thận…
Nó phóng đi, chắc nhỏ vẫn nhìn theo vì không nghe tiếng đóng cửa… Tối quá, nó không để ý nhiều… Hôm nay có tiết dạy ở nhà ông chú… Nên trễ không được ăn cơm vì phải qua dạy luôn… Về cất đàn rồi cuống cuồng sang ổng…
- Dạ… Chào chú…
Nó thở hồng hộc…
- Gì vội thế,

bận gì thì cứ làm xong rồi qua… Nhìn mày nhợt nhạt quá, sao hông con…?
- Dạ không…
- Cậu xơi nước…
Nhà ổng rộng và đẹp, còn có người giúp việc còn nên có vẻ giàu, nó thì không tơ tưởng gì nhiều nên chỉ dạy xong rồi về… Uống được ly nước ấm thì mang cái thước với quyển tập nó chế bài cho tụi kia lên nhà…
- Dạ cháu xin phép…
- Ừ… À nay nghỉ một đứa nhé cháu…
- Dạ vâng…

Mở cửa phòng, tụi trẻ đang nghịch rôbốt ầm ỹ cả lên với gấu bông… Bày ra cho đánh nhau mới sợ…
- A… Thầy Minh… Đến…- Con bé Linh gào to…Nghe tiếng “thầy” cứ rợn rợn người, mình chưa đủ tư cách nên ngại lắm…
- Linh…!! Anh dặn bao nhiêu lần rồi…?
- Dạ em quên… Hihi…
- Ừ… Gọi anh thui nghe chưa…
- Anh Minh ơi… Hôm nay em được 10…- Thằng Thành, thằng con trai duy nhất trong 5 đứa kêu và đem quyển tập có con mười đỏ au lên khoe… Thấy vậy nó cứ có cảm giác vui vui tự hào vì bài này nó dạy trước…
- Giỏi…hihi, cho em này…- rút ra gói ô mai của bà hàng nước đã chuẩn bị sẵn trong túi…nó đưa… Thằng bé thích lắm cười tít mắt vì quà lạ, ba đứa kia nhìn thèm thèm rồi chạy lại bắt đền… Nhìn tội tội…
- Anh cho em với…
- Em nữa…
- Anh nói rồi mà, đứa nào 10 thì anh mới cho thui…
- Anh Minh keo kiệt…
- Bủn xỉn…
- Ứ chơi với anh Minh nữa…
- Thôi học học… Cuối giờ anh cho nhé…
- Hihi… Biết ngay mà…
- Anh dễ bị tụi nó lừa quá…
Thằng Thành ngậm viên ô mai chép miệng…
- Anh Minh kém thiệt hihi…
Trẻ con gì mà đáng sợ vậy trời…
- Nói nữa, tý nhịn…
Im thin thít… Lúc buồn, tự nhiên có mấy đứa này làm nó bớt cô đơn hơn, bớt nhớ em hơn… Nhưng nỗi đau thì không thể xóa mờ nổi… Vì 5 đứa này học lớp 4 mà đợt cuối năm nên nó dạy cả văn lẫn toán, cấp một khỏi lo văn vì dễ… Còn toán thì lúc đầu nó quên nên hơi trục trặc tý nhưng cũng ổn… Thành quả là tụi này được vài con mười rồi… Tốt… Ông chú cũng mừng… Riêng nó thì cứ ngợ ngợ về khả năng sư phạm của mình nhớ trước kia từng kèm một người… Em ấy nói…” Anh dạy rất hấp dẫn người nghe”… Nhưng giờ đã lâu không gặp nhau… Tự nhiên thấy nhớ…

Vài tiếng đồng hồ trôi qua…
- Thầy ơi… Ý lộn, anh ơi em làm đúng chưa?- Con bé Hồng nhỏ con nhất bọn giơ bài lên cho nó xem…
- Rồi… Mấy đứa kia có ra kết quả vậy hông?
- Dạ có…
- Anh ơi em ra khác…- Bé V.Anh nói nhỏ nhỏ chắc ngại…
- Ừ, không sao… Nhầm lẫn chút chỗ này là 3, không phải 4 ha…
- Dạ…
- Được rồi… Hôm nay dừng nhé… Ở nhà thì làm một bài phân số có ba con ở vở bài tập nghe không?… Hôm sau anh chữa… À ô mai nè, ăn vừa thui đêm rồi sau răng đó…
- Hihi… Anh Minh tốt ghê…
- thích quá hihi…
- Tớ ăn mới…
- Cậu ăn hết một gói rồi còn gì…

- Tụi nó học có tiếng bộ quá, bác cảm ơn…
- Dạ không có gì… Các em nó sáng dạ lắm bác ạ…
- Bố nhà cậu, khéo ăn nói còn đẹp trai thì ối cô chết…
Bác gái cười cười…
- Haha… Tui biết thằng này mà… Học phí nè cháu… Ráng dạy tụi nó nha…
- Dạ… Cháu biết rồi, cháu xin phép về luôn ạ…
- Ừ…
Chap 99:
Đêm HN thường vắng người vào mùa đông… Nhưng hôm nay khác mọi hôm vì mai đã là noel… Ngày lễ quan trọng và thiêng liêng của những con người theo đạo… Nó vì bên lương và bận học rồi làm nên chưa bao giờ hưởng một mùa giáng sinh đúng nghĩa… Cuộc sống nó buồn tẻ cứ thế lặng lẽ trôi… Học, làm… Giờ có thêm một chút màu sắc là yêu… Nhưng tại sao cánh bồ công anh đó lại biến màu sắc này thành đen xì thế này… Đi xe qua những nẻo đường phố cổ hai đứa thường đến… Giật mình vì cái hình ảnh ngồi quán vỉa hè của đôi nam nữ nào đó… Giống hai đứa trước kia… Ước gì… Em đừng đi xa nó như vậy… Phải chăng nó đã sai?
“Em à… Giờ đây anh biết sự thiếu bóng hình bóng của em nó đáng sợ như thế nào rồi…
Em à… Giờ em có nhớ anh không…?
Em à… Giờ anh hối hận lắm… Em quay về đi… Anh sắp không chịu đựng được nữa rồi…”
…Căn phòng trọ nhỏ bé lạnh lẽo đón thằng chủ với thân hình rũ rượi về… Ban ngày cười, ban đêm cũng cười… Nhưng thêm một cái nước mắt cứ rơi… Bởi những cơn ác mộng… Em không quay về…

Ngày hôm sau… Lớp nó đông đủ, ai cũng có vẻ hân hoan khi bước qua một đợt kiểm tra học kì… Nó may mắn không phải thi lại môn nào… Chẳng xuất sắc nhưng đủ điểm đỗ… Nhờ vào mỗi tối ngồi học… Vậy mà cái giá phải trả quá đắt…
- Nghĩ gì đó nghệ sĩ…?
Nhỏ Linh quay xuống cầm bút gõ vào trán nó… Miệng tươi cười…
- À… Không, quay lên đi… Thầy nhòm kìa…
- Hihi… Xạo, thầy đâu có trong lớp đâu… Cậu như trên mây vậy hihi…
Nó mặc kệ… Giờ người nó, tâm hồn nó hoàn toàn chìm vào nỗi nhớ… Rảnh đâu mà nói chuyện với nhỏ… Thành ra nó cứ thơ thẩn, không nói nữa… Tập trung vào nghĩ… Kiểu như muốn làm gì đó nhưng không nghĩ ra… Điên thật…
- Ê… Sao đực mặt ra vầy đại ca…?
- Đâu có…
Thằng Tuấn nhìn nó cười… Cũng không vẻ gì là muốn trêu… Chắc không khí này làm người ta nghiêm túc hơn… Kể cả với những thằng khoái giỡn nhất…
- Nhớ Ly à…?
- Ừ…
- Một tháng rồi đó… Ông tính sao?
- Vẫn đợi thui…
- Nhỡ nó không về thì sao…?
Một câu hỏi khó trả lời, lòng nó quặn lên… Thằng Tuấn chắc hiểu được phần nào nên đánh trống lảng…
- Tối nay noel đấy… Đi chơi không?
- Đi đâu?
- Qua Hoàn Kiếm với nhà thờ… Họ trang trí đẹp lắm… Ở Thanh Liệt này chả có gì đâu…
- Đi với ai…?
- Ừm với tôi cả Mi…
Trời, thằng hâm, chắc muốn nó phá hai đứa quá… Thế nào nhỏ Mi cũng gắt um lên coi… Tính khí nhỏ thất thường bỏ xừ… Nhưng công nhận đôi này yêu nhau đẹp thật… Không chút gợn… Không sóng gió… Chả biết yêu như thế nào vì đợt ấy nó về quê mà…
- À… Tối nay tôi có việc rồi…
Từ chối khéo, không người vô tư như thằng Tuấn lại nghĩ linh tinh… Thằng này hay tự ái lắm…
- Ừ… Thôi vậy…
Lúc tan… Dòng sinh viên năm đầu ùa ra tấp nập như ong vỡ tổ, ai cũng muốn về trước… Nên vô tranh nhau lấy xe… Nó thì cứ đứng ở ghế đá, đợi cho vắng rồi về… Nó không thích sự ồn ào…
- Nghệ sĩ… Tối đi Cê- ép không?
Một nhóm thằng lớp nó đứng bên cạnh vỗ vai cười cười…
- Cê- ép là gì?
- Trình còi… Là đi chơi điện tử đó…haha… Đột kích…
- Thằng Tuấn nói ổng chưa dậy thì là đúng à…?
- Dậy thì liên quán gì đến đi chơi điện tử đâu?
- Khỏi nói nhiều… Vậy tối nay đi hông?
- Thui… Tôi bận rồi… Các ổng đi đi… Noel đi chơi điện tử chán òm…- (Vì nó không biết chơi gì nên nói cho oai… Sau này bị thằng Long đầu độc, thành ra cũng ham ham…@@)
- Xời… Chấp gì tụi có người yêu…
- Hehe… Có chứ… Điện tử là người yêu tau đó…
- Vậy không đi à… Tiếc ghê… Tụi tôi về trước đây…
Mấy thằng cười tươi, đấm đùa nhau miệng nói oang oang… Cà khịa… Cảm giác có bạn vui lắm…

Đạp xe về phòng… Kiếm đại gì ăn cho qua bữa… Hôm qua vừa đi dạy nên cũng có tiền… Với lại nó thuộc loại dễ nuôi quan trọng chi đâu… Ngả lưng chút rồi qua quán… Cảm giác trời rét...

<< 1 ... 55 56 57 58 59 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status