Ngủ đi…
Nó trở về tư thế cũ, quay lại phía sau, vờ ngủ… Chỉ nghe chị nói nho nhỏ…
- Chị có ngủ được đâu…Híc…
Chắc háo hức quá đây mà… Tính chị trẻ con ham vui nhưng ngoài đồng, toàn rau với đất có gì vui mà ham… Nó không muốn cho chị đi…
… Ấy thế mà lúc sau chị ngủ thật… Ngủ say lắm… Mắt hơi có quầng, nhắm nghiền lại thở đều đều… Nó yên tâm đắp cho chị cái mền nữa ngay ngắn rồi mới đi ra khỏi lều… Trời tối đen như mực, có ánh đèn vàng le lói chỗ đầu hè… Thấy bố mẹ đang lúi húi đồ đạc để chuẩn bị đi… Nó xin bố đi cùng bảo mẹ ở nhà… Có gì lo cho chị dậy ăn uống… Mẹ tủm tỉm…
- Bố nhà mày… Cũng biết nghĩ cho bạn gái gớm…
Nó cười trừ… Rồi vác cái xọt cùng cái đòn gánh ra buộc vô xe đạp của bố… Đuổi mẹ vô ngủ… Mẹ hơi càu nhàu chút rồi đi vào nhà… Cũng may cửa buồng nó đóng nên bố mẹ không biết chị ngủ cùng nó… Nhưng nhỡ sáng chị có dậy thì tiêu… Mong mẹ hiểu mà không nói với bố…
… Dắt chiếc xe đạp cùng bố đi trong cái ngõ nhỏ thân quen… Hơi thấp thỏm chút vì nhiều ổ voi… Đèn đường thì không có, ngã cái thì chỉ húp cháo đợi răng mọc quá…híc… Hai bố con tính ít nói như nhau nên loanh quanh chuyện học hành của nó thôi cũng không có chuyện gì nhiều vì bố còn phải cầm đèn bão đi phía trước soi mà… Đi đến đâu là mấy con chó cứ gầm gừ sủa inh ỏi, quê thì hầu hết ai chẳng nuôi chó phòng trộm, thành ra vài lần có con xồ lên, giật cả mình… Tiếng xe đạp kẽo kẹt trong màn đêm… Chợt cảm giác yên bình kì lạ… Và cũng có một cảm xúc kì lạ khác đang len lỏi trong người nó… Khi nghĩ đến hai người phụ nữ nó yêu thương đang ở trong cùng một căn nhà…
…
Tiếng dao cộng tiếng cuốc cứ lục bục trong ruộng rau… Nó với bố làm cho xong rồi còn ra chợ nữa… Nhỡ có muộn thì mất chỗ… Mùa đông chỉ toàn su hào với bắp cải thui… Lâu không làm nên tay cứ vụng về được có vài ba cây, bố thì chục cây mất rồi… Khẽ cởi cái áo khoác ra vì bắt đầu nóng… Lại nghĩ đến chị… May mà không cho ra… Toàn đất ẩm ướt bẩn thỉu… Lại mất công lấm lem không được gì…
…
Xong xuôi mọi việc… Bố mang rau ra chợ dọn hàng cho mẹ… Nó thì ở lại thu dọn đồ để về rồi ra sau… Trời hửng sáng… Bụng cũng đói… Mặc lại áo, ngồi lại mỏm đất nhìn trời dần chuyển màu… Ở đây không có nhà cao tầng nên bình minh được xem rõ lắm… Đẹp một cách trọn vẹn… Mùi đồng quê mang cho nó được chút sự thanh thản trong cái tâm hồn đã bị tổn thương nhiều lần… Mặt trời mọc lên dần dần… Những tia nắng bắt đầu phản chiếu vào mọi vật… Đẹp lắm… Bỗng…
- A…aa…a…! Đau…
Giật mình… Chị ở đâu đến véo tai nó xách lên…
- Dám bỏ chị ở nhà một mình nè… Chừa chưa…!!
- Thì thấy… Chị ngủ ngon hông muốn… Đánh thức… Thôi bỏ ra… Đau…!!
- Lý sự cùn…!! Ghét nhóc…!!
Chị buông tay dậm chân xuống đất… Nhìn đáng yêu nhưng đang bận xoa tai nên không thèm để ý…híc…
- Thôi xin lỗi… Nhìn trời kìa… Đẹp hông…?
Chị ngước lên… Mắt rạng rỡ ngay lập tức… Miệng hét to…
- Oaaaa…!!Hihi… Đẹp thế… Bình minh đó nhóc…!
Người đâu mà nhanh vậy trời… Thấy đẹp là quên luôn… Thế lại hay… Chị cứ tẩn ngẩn nhìn trời rồi đi loanh quanh… Chắc mỏi chân… Nó đập tay vào thảm cỏ bên cạnh… Hơi ướt tý vì sương… Nhưng sạch… Chị ngồi xuống tựa luôn vào người nó… Cứ thế cho đến khi mặt trời lên hết, to và tròn… Nắng xuất hiện… Không ai nói với nhau câu nào… Nó để im cho chị tựa… Cảm giác ấm áp… Nó thấy mình tệ…
…
- Sao biết mà ra đây?
- À… Đường đi dễ mà nhóc… Đi thẳng rẽ trái là thấy đồng luôn rồi… Cô làm xôi bảo mang ra cho nhóc nè…
Chị chìa cái bọc màu đen đen ra khoe… Cười cười…
- Ừ… Thế ăn chưa…?
- Chị chưa… Đợi nhóc cùng ăn…
Nó kéo chị ra chỗ cái lán… Gần đó… Ngồi vào thềm chị mở bọc ra đưa…
- Ăn luôn nhé… Rồi tý em cho đi chơi…
Chị thích lắm gật đầu lia lịa rồi tự nhiên đanh mặt…
- Nhóc toàn điêu thôi… Bảo sáng cho chị đi rồi cũng lừa chị hông gọi…
- Ờ thì có gì đâu mà ham… Tý nữa cho đi chỗ này vui hơn nhiều…
- Thật nhé… Mà đi đâu?
- Đi nặn tò he chịu không?
- Có hihi… Ăn mau lên nhóc…
- Từ từ, gì mà hối dữ vậy…
Chị không nói gì nữa… Ngồi véo xôi ăn tì tì… Xôi lạc mẹ làm, thơm và dẻo đúng vị miền quê chẳng đâu sánh được… Nó định mó vô thì chị tét cho cái…
- Ui da…!!
- Tay toàn đất…! Để yên chị lấy cho… Nè…!
Vừa nói vừa véo một mẩu dí dí vào miệng nó… Đang đói nhai luôn… Không nghĩ ngợi chi nhiều… Chị cười toe toét cứ tiếp tục vậy, chị miếng xong lại véo cho nó miếng đến hết…
Dắt chị về nhà rửa tay… Trên đường chị cứ ngó xung quanh… Làm như lạ lắm… Rồi chỉ chỏ này lọ… Mệt người… Có vài thằng thanh niên cứ nhìn chị… Nó hơi bực lên đi nhanh hơn, mặc chị đuổi theo gọi…
Nốt hôm nay là hết thời gian nghỉ rồi… Mai là lại phải lên HN học… Ôi chán ghê… Chị vẫn cứ hồn nhiên cười… Mà không để ý nó đang nghĩ ngợi, thở dài…
- Nhóc ơi… Cô bảo là cô ra chợ với chú rồi… Trưa nay nhóc nấu cơm…
- Ừm…
- Chị hông biết xài bếp than… Không thì phụ được nhóc rồi…
- Ừm có gì đâu…
- Ủa nhóc sao vậy…?
- Mai phải lên rồi…
Nghe vậy, chị nhăn mặt không cười nữa… Trông như bị rớt ví vậy…
- Chị không muốn lên…
- Em cũng vậy… Nhưng còn nhiều việc… Ở mãi sao được?
Im lặng… Tự nhiên chị trầm hơn hẳn… Có lẽ thái độ này vượt xa những gì nó nghĩ… Tưởng chị chán muốn lên sớm cơ… Không ngờ cuộc sống ở quê chị lại thích… Về nhà, cất đồ đạc… Nó kêu chị đi chơi để thay đổi không khí… Vui nốt vậy…
- Nè thôi không nghĩ nữa… Đi chơi…
- Ừm hì…
… Dẫn chị sang nhà bác Vũ… Thầy nó… Thầy ở đây không phải dạy học mà thấy dạy đàn cho nó… Cái cổng gỗ nhỏ quen thuộc phía sau đấy là người lính với chiếc xe lăn tỉ mỉ nhào bột để nặn tò he… Nghề này bác coi là thú vui thôi chứ lương của bác thì mình bác sống cũng không hết, còn là thương binh nữa… Nó chào bác rồi đến gần… Hai bác cháu tay bắt mặt mừng…
- Bố nhà mày… Sao lâu nay không ghé tao… Chán chơi đàn rồi à…?
- Dạ, cháu còn chơi… Đâu có chán… Chỉ tại cháu bận học…
- Thế con bé nào kia…?
Bác chỉ vào chị đang đứng tẩn ngẩn phía cổng chưa dám vô… Chắc lạ… Nó vẫy gọi… Chị mới từ từ đến gần…
- Con chào bác…
- Ừ… Bạn gái bây à… Duyên gớm nhỉ…
Chị đỏ mặt không nói gì… Nó xua tay…
- Chị cháu đấy mà… Trên kia về chơi… Bác còn bột không tụi cháu nặn với…
- Ui trời… Đầy đấy, mà biết nặn không?
- Dạ con biết…
Chị lí nhí… Nó cười thầm nhìn chị… Rồi kéo xuống ngồi luôn vô cái thớt ở gốc cây của bác…
- Ờ đấy… Nặn gì thì nặn nhưng đừng để dở bột lại vứt đi phí của… Tị nữa tao còn cho tụi trẻ con… Đông này nhanh cứng lắm đấy…
- Vâng…!!
Rồi bác đẩy xe vào nhà lấy cái gì đó… Nó trêu chị…
- Bộ nặn bao giờ mà biết…?
- Thì trước kia mua đất nặn… Chị nặn được một đống hình…
- Hờ giỏi… Thế thử em coi…
Chị tủm tỉm ngắt các nắm bột màu mỗi thứ một ít… Xanh đỏ tím vàng… Các kiểu sặc sỡ rồi nhào xoắn lại… Xong véo dần dần cánh lá, hoa… Chị làm nhập tâm… Nó chứng kiến hết… Đẹp thật…
- Tặng nhóc nè…hihi…
Chị chìa ra một bông hoa đẹp rạng rỡ cộng với nụ cười cũng đẹp không kém… Nó nhìn ngẩn người…
- À… Ờ… Hoa gì vậy?
- Hoa ngũ sắc hihi… Đẹp ha nhóc…
Nó cứ nhìn chị say đắm… Miệng lẩm nhẩm…
- Đẹp…
Không biết lúc đó đang khen gì nữa… Chị hay bông hoa… Chỉ biết rằng… Tự nhiên có một cảm giác lạ đến với nó từ người con gái này… Thoáng chốc đi… Thoáng chốc đến… Nụ cười đó xua tan mọi muộn phiền ở nó… Nó đang bị
sao đây… Một lần nữa… Hình ảnh của em lại trỗi dậy mãnh liệt… Nó dằn vặt…
…
Suốt buổi đó nó không nói năng gì nhiều… Chỉ biết suy nghĩ… Nghĩ thật nhiều, nghĩ đến cả những thứ không liên quan gì cả… Để giữ đầu óc bận rộn… Nếu không làm vậy… Nó sợ… Nó sẽ trở thành một thằng không thể tồi tệ hơn bởi tình cảm cứ lớn dần với bất kì người con gái nào xung quanh nó…
… Về chiều… Một lần nữa mượn xe thằng Long đưa chị đi chợ Vồi chơi và mua sắm… Coi như sang một chút vì là ngày cuối cùng… Nhưng mua gì chị vẫn nhất quyết trả tiền… Không cho nó trả… Tết Tây là ngày nghỉ, đông nghẹt người… Những cửa hàng quần áo là nơi đông nhất… Gởi xe xong chị khoác tay nó đi vô rất tự nhiên… Nó thì ngại vì… Chiều cao quá ư là…khiêm tốn…
. Chị do lần đầu tiên vào khu chợ nổi tiếng của quê nó nên chỗ nào cũng ghé vô xem, làm mấy bà chủ cửa hàng được phen tưởng bở, đến là buồn cười… Chị cứ hồn nhiên coi kĩ càng như muốn mua xong lại hồn nhiên bỏ đi mất… Mãi sau đi mỏi chân chị mới than rồi kêu vô quán đồ chiên vệ đường ăn… Đến sợ… Nó không khoái mà chị cứ nhai rồi dí nó… Cá viên, rồi bánh khoai, … Các kiểu… Rồi còn đòi ăn chè nữa… Bụng không đáy sao vậy trời…
- Sao… No rồi hả…?
- Không…
- Thế sao không ăn nữa…? Nghỉ giữa hiệp hả…?
- Tí về còn ăn cơm…hihi
Thật đáng sợ về tài ăn uống của chị… May lúc đó chị ngưng…@@…
… Mua quần áo… Lựa đến độ con bán hàng và nó cùng ngáp… Hỏi thì cả hai đứa cùng nói…
- Đẹp…!
Con nhỏ kia hơi khó chịu nhưng vớ bở vì bà cô nhà mình không biết mặc cả…=.= đi chợ Vồi mà không biết mặc cả thì coi như xui… Nó thì chẳng bao giờ mua đồ, lại ít nói nên chịu… Không nói lại được với con bé bán hàng…thành ra Chị toàn mua với giá gốc…híc, tốn ghê… Mà thêm nữa chị tặng nó hai cái áo… Nó trả tiền nhưng chị lườm…
- Dành với chị thì đừng nói chuyện với chị nữa… Bỏ mấy cái đồ bị thủng đi…
Tiu nghỉu luôn…
…
Bữa cơm tối diễn ra trong không khí ồn ào hơn… Nhiều việc phải nói, nhiều việc cần tâm sự với gia đình… Chị cũng tự nhiên hơn vì bố mẹ đều quí chị dù sao mai cũng đi rồi… Chỉ lạ một điều mẹ cứ nói chuyện gì với chị… Hai người tủm tỉm suốt… Mãi đến đêm cả nhà mới bắt đầu đi ngủ, mẹ và bố dặn dò nhiều lắm … Ông anh thì nói bóng gió là… Hôm nào ông lên với nó vài bữa…=.= sợ ơi là sợ… Mai phải đi sớm… Nó ngả lưng xuống rất nhanh… Đêm nay chị vẫn kéo gối qua ngủ…
- Nhóc ơi… Chị chán lắm… Mai lên rồi…
Chị nằm bên cạnh thỏ thẻ nhỏ xíu… Người nép sát vào nó hơn… Giờ đang buồn nên không để ý nhiều nữa…
- Em cũng vậy…
- À… Sáng nay cô thấy chị ra khỏi lều… Cô hỏi chị…
Nó giật mình…
- Mẹ em hỏi gì chị…?
- Cô hỏi… Chị với nhóc đã có gì chưa…?
Chị nói lý nhí… May mà đêm yên tĩnh mới nghe được… Quay sang thấy chị úp vào người nó, gò má đỏ nựng…
- Ôi trời ơi… Mẹ ơi là mẹ…
- Chị bảo là chưa có gì… Vì lạ chỗ nên qua nằm cạnh… Cô chỉ cười cười rồi thôi…
- Ừm…
- Lúc nãy cô dặn chị chăm sóc nhóc thật tốt… Cô bảo nhóc ít tiếp xúc nên ngại va chạm… À, cô biết chị hơn tuổi nhóc nữa… Chị bảo hơn 2 tuổi thôi… Cô giỏi thiệt…
Đến giờ mới bắt đầu thấy hơi sợ… Mẹ tinh thật… Nhưng hiểu lầm nhiều quá… Giải quyết sao mà không làm mẹ thất vọng nhỉ… Nhỡ em có về thì sao đây…
- Ừm thôi… Không có gì đâu, em cảm ơn… Ngủ đi… Mai phải ra bến sớm đấy… Đi taxi hay đi với em?
- Chị đi với nhóc…
- Ừm…
… Một lúc sau… Nó không ngủ được vì mải suy nghĩ… Chị bên cạnh cứ cựa quậy…
- Nhóc ơi… Chị bị rát mặt…
- Đâu xem nào…
Chạm vô mặt chị thấy xớp lên… Bỗng nhiên nóng bừng… Chị đỏ mặt…
- nẻ rồi… Đợi tẹo em lấy thuốc bôi cho…
Cái tuýt thuốc mỡ mắt xài để trị nẻ tốt cực kì… Thoa chút cho chị, bảo đi ngủ… Mãi sau mới thấy chị hết cựa quậy… Nó cũng thiếp đi vì mệt… Hết chuỗi ngày ở quê.
Chap 104:
Đường quê vắng vẻ, vào giờ này thì hầu hết mọi người vẫn ngủ… Nó với chị đi bộ từ từ ra bến… Chị hơi loạng choạng vì ngái ngủ… Nó thì ngoáp đến độ miệng có bọ luôn…@@… Không khí lạnh tràn về, từ hôm qua, một đợt rét mới… Chị diện bộ đồ bông của chị nên không sao, nó thì run cầm cập… Sáng nay còn có sương nữa chứ…
…Ngồi ở hàng ghế chờ… Chị dịch sát vào người nó hơn… Miệng thỏ thẻ…
- Nhóc lạnh hả…?
- Có chút chút thôi… À xe đến rồi kìa…
Bước lên xe trả tiền vé rồi chui xuống hàng ghế cuối, chị cũng đi theo để balo bên cạnh, nó thu người vào… Chị ép sát vào người nó, tựa vô… Lúc sau thấy tiếng thở dài…
- Sao thế?
- Chị chán…
Nó im lặng… Nhìn lại phía sau lớp kính cuối xe, hình bóng quê hương nhỏ dần…có đèn đấy nhưng chỉ một màu đen bao phủ… Lúc đó, nó hơi sợ mùa đông… Mùa mà nó tự nói rất yêu thích… Đông năm nay khác mọi năm nhiều quá… Mùi hương từ chị làm nó chú ý, thoát khỏi mớ cảm xúc vừa rồi… Tay chị đang đan vào tay nó ấm áp… Nhưng không cảm giác gì… Mặt chị đỏ… Nó thấy buồn… Nhớ em… Nhớ nhiều… Nếu coi những ngày vừa qua em chưa từng yêu nó hay quan tâm đến nó thì dù vậy… Sự giả tạo ở một tình yêu nó vẫn yêu… Không hối hận… Chỉ hối hận là đã tự động buông tay em một cách lãng nhách… Tay của nó rời khỏi bàn tay nhỏ bé kia dần dần… Nó biết chị hiểu nó và biết nó đang nghĩ gì… Nhưng thái độ của chị chỉ là im lặng… Trên xe, vắng người… Yên tĩnh… Chỉ có tiếng động cơ… Rồi lúc sau cũng đến nơi… Chị xuống xe không nói năng gì… Chắc mệt… Nó khoác balo đi song song với chị trên vỉa hè mảnh đất thủ đô… Gió mùa vẫn thổi mạnh… Rét…
- Nhóc ơi về quán nhé… Giờ còn sớm lắm…!
- Thôi về nhà luôn mà ngủ… Chị ra quán giờ có ai đâu?
- Thế còn nhóc…?
- Thì dạo chút rồi về phòng luôn thôi…
Chị bắt taxi, nó được chị thả về phòng trước… Còn chị đi đâu chẳng rõ… mặt chị rất buồn… Có thể chị đang có tâm sự gì đó… Với nó điều này cũng hơi khó chịu và tò mò… Nhưng thật sự giờ đây nó cần một giấc ngủ hơn là cố để ý đến việc đó… Đặt lưng xuống chiếc giường kẽo kẹt… Nó ngủ…
…
Mở mắt ra thì thấy bóng tối… Phòng không có ánh sáng nên chẳng thấy gì… Bỗng nhiên một bên tay có cảm giác nặng nặng… Vớ cái điện thoại soi vào thì… Mái tóc bạch kim đang gối vào tay nó ngủ ngon lành… Là nhỏ P.Anh… Đang mơ hay sao mà nhỏ lại ở đây…
- Trời ơi…!! Dậy…!!
- Ơ…ơ…
Nó hét ầm lên… Nhỏ giật mình… Ngồi lên nhìn xung quanh… Nó bật điện thì thấy mặt cứ nghệt ra nhìn nó… Mắt tròn xoe…
- Ơ gì.? Sao lại ở đây…?
- Qua chơi thôi… Buồn ngủ nên nằm ké chút… Vậy cũng la…
- Nhưng sao biết mà qua?
- Nãy giờ nói chuyện với chị Huyền… Về quê mà không nói em…
- Việc gì phải nói với em…?
Cái tính cách của nó đôi lúc điên điên… Giận vô cớ nên nó nói hơi có phần gay gắt chút… Nhỏ P.Anh nghe vậy… Ngồi dậy cười nhạt lấy lại vẻ lạnh lùng với nó…
- Ừ…em có là gì của anh đâu… Thôi về đây…!
Tiếng cửa phòng đánh rầm một cái… Đầu nó ngổn ngang suy nghĩ, một cái suy nghĩ rõ rằng nhất là nó vừa làm một cô gái tổn thương… Nhưng lý do tại sao thì nó không biết… Mâu thuẫn thật… Từ ngày em đi, đầu óc nó cứ như bị hỏng hóc vậy… Toàn làm những điều ngay cả bản thân không muốn làm… Chỉ là vô thức mà thôi…
… 7h tối… Không đói… Không mệt… Phớt lờ mọi dòng tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của chị, nó đạp xe qua nhà em… Dựng xe trước thềm đối diện… Ngồi nhà với bóng tối bao trùm hiện ra… Nó chỉ ngồi đấy và nhìn chiếc cổng sắt lạnh lùng đang được đóng kín… Người rét run lên nhưng chỉ một tư thế nhìn… Nhìn như bị thôi miên… Nhìn như bị ảo giác là em đang đứng trước cánh cổng vẫy gọi nó lại… Để rồi tiến đến gần thì chỉ thấy chiếc cửa to đóng kín sừng sững và tiếng gió hú khi đã vào đêm… Nó lấy tay gạt dòng nước mắt đang chảy… Trở về với chỗ ngồi cũ, những mong cái ảo giác kia lại đến… Để nó được nhìn thấy em lâu hơn… Dù là tưởng tượng thôi cũng được… Nhiều giờ đồng hồ trôi qua… Nó chỉ ngồi đó, lặng lẽ khóc vì không thể chịu nổi cảm giác cô đơn… Thứ mà nó từng nếm trải quá nhiều… Nhiều đến độ vô cảm… Giờ thì nó không thể làm như vậy… Vì khát khao được nhìn thấy em… Cứ dằn vặt suốt…
…3h sáng đông… Lúc chỉ còn những chiếc đèn đường đang phát sáng… HN cũng chìm trong giấc ngủ gió mùa… Có một thằng đi trong đêm tối… Người tóc ướt vì sương… Run cầm cập đạp xe về với con tim buốt giá… Nước mắt không ngừng rơi…
Hôm sau nó thấy mình mệt mỏi miên man… Người hết sạch sức lực, chỉ có nằm im một chỗ… Cảm nhận ai đó đang lau mặt cho nó,...