* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời Voz Full

nghêu ngao vài bài hát trẻ con nữa… Nhưng nghe chẳng thấy chán… Tiện tay còn đệm đàn luôn… Chị thích quá hay sao mà mắt cứ híp lại vì cười…
- Khè… Rát họng quá nhóc ơi…
Chị xụ mặt…
- Hề… Hát cho lắm vào…?
- Hát cho ai nghe…?
- Em… Hát hay ghê…
- Ừ…hihi… Mà chị quên, còn một người nữa gửi quà cho nhóc đây… Cầm về đi, muộn rồi…hihi, tiết mục đến đây à kết thúc…
Lại quà nữa, lần này hổng biết của ai nhỉ… Nó tò mò mở chiếc hộp bìa được ghép rất đẹp bằng giấy màu đen…

Giật mình đánh rơi chiếc hộp… Toàn thân nó run rẩy, ngỡ ngàng… Không thể như thế được… Bên trong hộp là một chiếc khăn len đan tay đen trắng… Có hình bông hoa siêu vẹo… Chiếc khăn của cô bé ngày đó… Kèm thêm mẩu giấy nhỏ… “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, đông rồi phải giữ ấm nhé… Em chưa bao giờ xa anh như anh tưởng đâu… Chỉ một lúc nào đó, anh sẽ nhận ra thôi và mong em sẽ có một vị trí bên anh như trước… Đừng quên lời hứa đó… Anh đã không thực hiện nó 8 năm rồi đấy…hì…”… Nó không hiểu, không hiểu nổi… Đau đầu quá… Rắc rối quá… Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ… Nó thất thần suy nghĩ những hình cảnh về cô bé đó… Không… Không phải… Chỉ là một sự trùng hợp thôi, nó tin là vậy…
- Nhóc sao vậy…?
- Chị…chị…!! Chị cho em biết ai đã tặng chiếc hộp này chị… Cái khăn này của ai…?
Nó cầm đôi vai nhỏ bé của chị lắc… Chị nhăn mặt…
- Chị đâu biết đâu, lúc chiều có người gửi đến quán mà…
Không… Chị đang nói dối… Bằng chứng là đôi tai chị đang đỏ… Nó ngưng cái hành động điên cuồng kia lại… Cầm theo quay đi về, không nói một lời nào… Đầu đầy những nỗi nhớ và mâu thuẫn… Đang vui lại thấy đau… Đau vì cô ấy bỗng dưng xuất hiện sau 8 năm rời xa nó… Chắc là gửi nhầm mà để ý chiếc khăn này to hơn và nếu đúng nó thì phải cũ chứ… Không phải đâu… Nó tự an ủi mình như vậy… Rồi qua nhà em… Nhưng đầu vẫn không làm theo ý nó… Giờ chỉ có em mới giúp nó được thôi… Công nhận món quà cuối cùng này đáng sợ thật…

Dắt chiếc xe vô sân thì thấy một hình ảnh… Đẹp lắm… Cô gái ngồi trên chiếc xích đu đang khẽ đung đưa, những vệt nắng cuối trời phản chiếc vào đôi gò má trắng bóc hồng hào… Mái tóc ngắn nhẹ nhàng đùa với cơn gió đông… Đôi mắt nhìn nó đầy yêu thương… Miệng vẫn hát một bản tình ca nhẹ nhàng nào đó… Tự nhiên thấy bình yên lạ thường…
- Sao hôm nay nàng lại có nhã hứng thế này… Trời rất rét mà…
Em bật cười trước cách xưng hô của nó nhưng cũng hùa theo…
- Thiếp đợi chàng về… Phu quân yêu dấu…hihi…
Tiến lại ngồi cạnh em… Em nép vào người nó…
- Rét ngồi đây chi… Sao không vào nhà…?
- Giờ em có thấy rét đâu…?hihi… Đã bảo đợi anh mà lại…
Bầu trời nổi màu của hoàng hôn… Nó hạnh phúc trọn vẹn một ngày với em… Cảm giác vui lắm… Em vẫn khe khẽ hát… Chân đung đưa… Hôm nay em mặc chiếc đầm màu trắng… Trông thanh thoát, đẹp nhẹ nhàng…
- Em này…
- Dạ…
- Sao trồng nhiều bông lau thế…?
- Vì nó giống một loại hoa em thích nhất…hihi, không tìm được nên em lấy nó thay thế…
- Hoa gì vậy…?
- Bồ Công Anh…hihi, anh nghe qua chưa…?
- Nghe rồi nhưng chưa thấy bao giờ…
- Hihi… Nó là một loại hoa không có màu sắc nhưng lại là loài hoa hạnh phúc nhất anh ạ… Em cũng vậy…
- Ừ…
- Anh có muốn nghe chuyện về nó không…?
- Em kể đi… Xem có gì hay nào…
Trông em có vẻ hào hứng… Đôi mắt trong veo của em ngẩng lên nhìn nó, nhoẻn miệng cười… Như đang chuẩn bị dẫn tâm hồn nó đi sâu vào thế giới của em… Nó sắp chậm được vào tâm hồn em rồi… Giọng em nhẹ nhàng theo tiếng gió…
- Trên một cánh đồng nọ, có rất nhiều loài hoa đẹp đẽ… Nhưng trong đó có một loài hoa dại nhỏ bé không sắc, không hương…lại còn có nhưng chiếc lá nhọn hoắt… Nó bị những loài hoa khác tránh xa vì xấu xí… Nhưng chỉ sau khi đến đúng thời tiết ưa thích… Đóa hoa vươn mình lên kiêu hãnh với từng sợi bông trắng muốt…sự đẹp đẽ này làm những loài cây khác mê mẩn và cây của hoa tự hào vì mang đứa con
duyên dáng… Nhưng rồi một ngày, từ miền đất xa xôi nào đó… Thổi một người con trai có tên là gió… Gió cầm trên tay cây sáo, thổi về những bài ca từ cánh đồng, từ mọi miền đất gió đã đi qua…gió kiêu hãnh, gió lạnh lùng, gió cũng vô tâm… Gió lướt qua cánh đồng khiến mọi loài hoa phải ngước mình theo… Trong đó có bồ công anh… Nàng choáng ngợp trước vẻ phong lưu bất cần… Nên đã vươn mình đi theo gió, nàng muốn gió nhẹ nhàng vuốt từng sợi bông trắng… Nàng yêu gió trong sáng trọn vẹn… Nhưng gió là đứa con của ngao du… Cánh đồng đó không phải là nơi cư ngụ… Gió cứ thổi, bồ công anh vẫn vươn mình đi theo gió để níu giữ nhưng gió vẫn cứ thổi lạnh lùng… Gió mang bồ công anh đi khắp nơi… Để mọc lên những chồi non mới… Những đứa con của hai người… Cây có hoa nhưng không giữ nổi hoa… Hoa chỉ muốn vươn mình đi theo gió…
Nó vẫn để đầu óc theo từng lời kể của em… Câu chuyện buồn ngọt ngào… Em là một bông bồ công anh như em nói ư…
- Buồn anh nhỉ… Anh là gió… Và gió sẽ đưa em đi… Sẽ đưa bồ công anh đi… Dù có chuyện gì xảy ra… Bồ công anh vẫn theo gió… Em yêu anh…
- Không… Anh là anh, em là em… Không gió, không hoa… Em không phải theo anh đi đâu cả…
- Anh ngốc…hihi- rồi em ngân nga…
” Khi nào bồ công anh bay không cần gió…
Thì khi đó em hết yêu anh…”
- Đọc mấy cái thứ linh tinh ở đâu vậy…
- Trên mạng… Không được nói linh tinh… Hoa bồ công anh là em…
- Ừ… Nhưng anh sẽ không là gió… Anh sẽ là người nâng em lên nhẹ nhàng vuốt từng sợi bông trắng đó… Anh yêu em.
Chap 93:
Tình yêu vốn dĩ chỉ cần như vậy… Không cao sang gì… Nó càng yêu, càng khám phá được nhiều điều thú vị về em… Về cô gái bồ công anh đẹp lộng lẫy của nó… Cô ấy nghiễm nhiên nó là gió và mong muốn sự tự do… Giá như mọi chuyện sẽ khác đi… Nhưng có lúc gió không đủ sức đưa cánh hoa đi theo, cũng có lúc hoa không chịu rời cây bỏ mặc gió tự ngao du một mình…

Thời gian sau là thời gian thi cử mệt mỏi… Nó ít gặp em hơn vì phải học… Nó cũng không muốn em qua phòng vì nhỡ xảy ra cái gì thì… Vì vậy nếu có nhớ thì lại gọi điện thoại thôi… Em rất khó chịu nhưng có lẽ em hiểu cho nó và nó hứa sau khi thi xong sẽ giành thời gian cho em nên em cũng nghe lời… Đầu năm học này thì kiến thức đơn giản nhưng không thể coi thường… Nó rất chăm chỉ học vào tối để không phải thi lại… Thành ra thời gian gọi cho em cũng giảm dần…

Một tuần trôi qua, không gặp nhau… Em giận, nó biết vậy… Sau khi nhận được lương tháng, nó hỏi chị Huyền ngày sinh của em và muốn làm sinh nhật và một món quà ý nghĩa cho người con gái nó yêu… Tất nhiên là phải bất ngờ… Nên nó không gọi điện hay qua em…

Một buổi chiều đông rét… Có một thằng con trai bắt xe buýt sang quận khác để tìm quà sinh nhật cho người yêu… Một món quà ý nghĩa và bất ngờ… Nó cứ thế rong ruổi khắp phố ngắm nhìn… Bản chất của thằng nhà quê mà lại… Đang ngẩn ngơ nhìn những con thú nhồi bông qua lớp kính trong suốt của một cửa hàng…thì bị một người qua đường va vào… Có vẻ người đó đang vội lắm… Nhưng nó ngã nhào ra không có lấy một câu hỏi thăm, bất lịch sự thật… Lúi húi đứng dậy phủi bụi và tiếp tục ngắm… A… Mục tiêu đây rồi… Một con doremon bông to tướng… Chắc em sẽ thích lắm… Nó cứ cười một mình mường tượng ra em nhận được quà… Mặt nó lúc ấy khó coi chắc luôn… Bước vào cửa hàng… Chị nhân viên cúi chào…
- Anh cần gì ạ…?
- Chị lấy cho em con doremon to to kia…
- Con này ạ…?
- Vâng…
Chị ấy kéo xuống đặt trên quầy…
- Hihi… Anh định tặng bạn gái hả?
- Sao chị biết…?
- Hihi con trai đi mua thú nhồi bông chỉ có tặng bạn gái thui…
- Con này bao nhiêu hả chị…
- Dạ…400 rưởi anh… Mùa đông nên chỗ em giảm giá rồi đó…
Chả biết có giảm giá thật không nhưng 500 nó cũng mua, vì chắc chắn em sẽ thích món quà này… Nhưng rồi lục hết túi trước, túi sau không thấy cái ví đâu cả… Nó cứ loay hoay… Làm sao để quên được nhỉ… Rõ rằng trước lúc đi có bỏ vào mà… Nó lúng túng…
- À… Chị giữ lại đi, em để quên ví rồi… Chút em quay lại lấy…
- Vâng không sao anh…

Trên con đường về nó hoang mang nhìn mọi ngõ ngách nó đi qua… Ví của nó biến mất cùng toàn bộ số tiền nó đang có… May mà có tiền lẻ để đi xe buýt… Về phòng… Ngồi thất thần trước cửa… Nó tự trách mình là thằng vô dụng… Nó buồn, nó khóc… Khóc không phải vì tiếc… Khóc vì không có một xu nào để mua quà cho em… Làm sao có thể kiếm được số tiền ấy khi sinh nhật của em sắp đến rồi… Chán đời thật… Nó vào phòng nằm lên giường vắt tay suy nghĩ… Nước mắt cứ chảy… Nghĩ về người con gái yêu nó hơn tất cả thứ gì… Bất lực… Nhìn qua cái xe máy… Chợt nó nghĩ ra…
Tối nay nó sẽ làm một thằng xe ôm…

Tối… Một thằng còm nhom với chiếc áo khoác mỏng manh và hai chiếc mũ bảo hiểm mượn của bà chủ nhà… Nó đợi ở bến xe… Nơi mà khách dễ có nhất… Nơi mà nó trở thành xe ôm… Từng cơn gió rét đi vào buồng phổi, nó vẫn cố đợi… Đợi một chiếc xe khách mang đến những người khách đầu tiên của nó… Thế nhưng mọi chuyện đâu phải dễ như vậy…
- Này thằng kia…!
- Anh gọi em à…?
Nó ngạc nhiên vì một nhóm vài người xe ôm đang đứng bên cạnh… Một trong số đó đang chỉ thẳng vào nó…
- Mày ở đâu đến đây, làm gì?
- Dạ em… Mới đến làm xe ôm…
- Mày có biết chỗ này là chỗ làm ăn của bọn tao không…?
Chả hiểu lúc đó nghĩ gì mà lại nói…
- Không… Tôi chỉ thấy chỗ này là chỗ để xe ôm kinh doanh nên tôi đến… Chỗ này không phải của riêng anh…
- Đ*t mẹ con ch* này láo…! Đánh chết mẹ nó cho tao…- Cái miệng hại cái thân khổ rồi… Mấy ngươi kia xông vào, nó phần đói phần mệt… Nên không chạy hay chống cự được, chỉ biết co người chịu trận… Có thằng còn định giật mũ bảo hiểm nữa… Nó bị đánh ngã nên ôm vô luôn…
- Chết con mẹ mày nè…
- Nãy to họng lắm mà… Sao không nói nữa đi…
- Đ*t mẹ con ch* giành chỗ với tao hả mày…?
Máu mũi máu mồm ộc ra… Nó đuối quá nên không che được phần bụng nên lãnh liền vài cú đạp… Thế nào mà văn cứ ôm khư khư chiếc mũ bảo hiểm, vì vẫn còn ý định đó nên không thể mất được… Nó đau không thở được, người mềm nhũn… Máu gần mặt chảy xuống đất, miệng dính lạo xạo cát… Họ cũng là xe ôm… Âu cũng xã hội đưa đẩy, nó không trách họ… Chỉ tự biết trách bản thân mình không có khả năng… Chiếc xe cập bến là lúc nó được tha… Cơ thể không thể đứng dậy nổi, cứ mê man nằm ở bãi đỗ như thằng đầu đường xó chợ… Mặc cho dòng người đi qua không ai thèm nhòm ngó đến… Nước mắt một lần nữa chảy…

2 giờ sáng… Người mới có lực chút… Chống tay vào xe để có lực leo lên… Chạy xe mà người đau đớn… Đi qua nơi những hàng ăn đêm… Nuốt nước bọt chạy về… Hết một ngày đầu tiên làm xe ôm…

Qua hôm sau, người ê ẩm, không đi học… Gọi điện xin chị nghỉ làm luôn nói dối là đi với thằng Tuấn… Chị không nghi ngờ gì… Chiều tối… Mới bò được vào phòng tắm VSCN… Mặt vẫn còn vệt máu hôm qua… Nó chưa lau đi được… Giờ cầm cái khăn mặt

còn run run… Rớt mấy lần… Kể ra cũng tài… Nhịn đói được một ngày chứ đùa à… Bất giác hình một thằng trong gương cười…
Bước ra phòng, nó cởi áo dính máu và đất ra nhìn… Người bầm tím… Loang lổ… Lấy chai thuốc bà chủ cho đợt trước thoa… Rồi ngủ… Nó vẫn muốn đi làm xe ôm…

9h tối hơn… Lúc con đường chỉ loanh quanh vài người cùng những chiếc đèn đường… Nó từ bỏ cái bến xe để vào thành phố, bị thêm trận nữa chắc khỏi đi quá… Đợi mãi đợi mãi… Cũng không có ai… Chán nản… Nhưng kiên nhẫn, nó vẫn đợi… Lúc như thế, nó lại nghĩ đến em… Nụ cười của em như giúp nó thêm động lực… Bỗng…
- Này… Này… Xe ôm… Cho đi nhờ ra Bar… Ngoài LH nhé…!
Một đứa con gái, nhưng tối quá không nhìn rõ mặt… Vui ghê cuối cùng cũng có khách chỉ có điều cô ta vỗ vai mạnh quá…hix
- Dạ dạ… – Nó phóng vút đi… Nó biết cái chỗ đó, vì có lần đèo em qua em chỉ vô, bảo em với bạn có vào một hai lần… Thế là nó cấm luôn…

Đến nơi… Cô ta nhét vào tay nó tờ 1tr rồi chạy vô vẻ vội vã… Hấp tấp…
- Anh cứ đi đâu đi rồi khoảng tiếng nữa quay lại đón tôi nha nha…!!
- Ớ…??
Chưa kịp hiểu gì thì đã không thấy cô ta đâu rồi… Người gì mà vô duyên… Nhưng khách hàng là thượng đế mà… =.= Cô ta trả nhiều quá… Nó lóc cóc vào một hàng tạp hóa trên một đoạn để đổi tiền… Chỉ cầm đúng chỗ mình lấy còn đâu để trả cô ta… Mà lúc nãy cũng kịp để ý mặt cô ấy, trông cũng đẹp nhưng theo kiểu già dặn, chẳng biết bao nhiêu tuổi… Nhưng cái ấn tượng của nó với cô gái này là phong cách ăn mặc chẳng giống ai… Chắc trong Bar người ta hay ăn mặc như vậy… Nó cứ ngồi trên chiếc xe máy co ro đợi… Nhìn hai thằng bảo vệ mà nhớ đến trận đòn hôm qua, giờ hay bị khó thở… Vì lúc ấy đang viêm họng sẵn mà… Cơ thể yếu ớt… Cứ rét tý lại bị viêm họng… May thủ được cái khẩu trang, vừa che vết bầm ở mặt, vừa che gió…

Đêm xuống, nó run cầm cập, răng đánh bò cạp… Muốn về lắm nhưng còn tiền thừa chưa trả… Chắc giờ em đang ngủ… Nó cười, nhớ thiên thần đó quá… Nhưng yếu tố bất ngờ sẽ làm nên niềm vui mà…
- Ủa… Anh vẫn còn ở đây à…?
Cô ta bước ra… Cái kiểu ăn mặc quái dị… Bảo một tiếng nhưng gần 3 tiếng, may mà thi xong rồi nên cũng rảnh…
- Lúc nãy… Chị trả thừa tiền nè…- Nó chìa ra mớ tiền lẻ lúc nãy đổi được, cô ta bật cười khanh khách…
- Haha… Lần đầu tiên tôi thấy một người chê tiền đấy… Nhất là xe ôm, bộ mới làm hả?
- Ừ…
- Thảo nào anh thật thà thế… Nhưng đừng bao giờ đưa lại tôi tiền mà tôi đã bỏ ra… Với tôi như thế là sỉ nhục…- Cô ta đanh giọng, đánh đôi mắt với hai dòng kẻ đen xì sắc lạnh sang phía nó… Giật cả mình…
- Haha… Nhát gái thế… Chắc là công tử bột bỏ nhà đi hả…?
- Tôi là sinh viên…
- Vậy à… Thú vị đấy… À đi ăn với tôi không?
- Ăn gì giờ này…?
- Ăn đêm… Ngốc quá trời, chưa đi bao giờ à…?
- Vài lần thôi…
- Anh có vẻ ít nói nhỉ…? Đi nào…
Cô ta ngồi lên xe bắt nó cài mũ bảo hiểm… Rồi bảo nó đến một quán ăn nhẹ trên đường LH…
Nhìn đồ ăn bốc hơi nghi ngút mà nó ngần ngại… Cô ta gọi một đống ra…hix, đói nhưng làm gì có tiền…
- Ăn đi… Nhìn gì nữa…!
- Nhưng…
- Không hợp khẩu vị à… Kêu món khác nhé… con trai kén như gái đẻ thế…?
- Không phải…
- Thế thì ăn với tui cho vui… Đang đói anh cứ nhìn thế ăn mất ngon…
- Ừ…ừ…
Nó cầm miếng bánh cắn nhỏ nhỏ… Cô ta thì cứ tì tì, cứ hết món này đến món khác… Bằng tay… Tự nhiên thế này hết cả phần người khác rồi còn gì nữa mà mất tự nhiên…
- Sao tự nhiên anh lại làm xe ôm… Hay làm từ lâu rồi…?
Cô ta hỏi… Nó cười hiền…
- Tôi muốn mua một món quà sinh nhật… Nhưng bị mất tiền… Hi, xui quá…
Nhồm nhoàm nhai mắt không rời mấy cái đĩa, cô ta nói…
- Người yêu hả…?
- Ừ… Sao chị biết…?
- Loại con trai vẫn còn nghĩ cuộc đời như câu chuyện cổ tích giống anh thì chỉ có tặng người yêu thôi…haha…- Giọng cô ta có vẻ chua chát giống người từng trải và tỏ ra sành đời… Nó im lặng…
- Nhưng lãng mạn đấy… Cô gái đó hạnh phúc thật…
- Cảm ơn…
- Thôi về… Đèo tôi tiếp nhé anh xe ôm?
- Vâng… Đoạn cũ đó hả…?
- Ừ…Tôi mời…

Đến cổng ngôi nhà to lớn, nó còn thấy chiếc ôtô trong sân…
- Nè cầm về mua quà cho bạn gái đi nhé… Hai người hạnh phúc…
Cô ta đưa nó tiền rồi đóng sập cánh cửa vào… Thế là thừa nhiều lắm rồi… Mọi việc xảy ra quá nhanh, nó chẳng kịp hiểu… Một tối, một trận đòn, một tối một cô gái, đủ tiền mua quà cho em… Lúc này cũng chả thèm để ý nhiều, cô ta đưa mình cứ nhận, đã nghèo thì kệ cái lòng tự tôn, cứ mặt dày lên mà sống miễn không làm điều gì thất đức là được, sau trận đòn hôm qua nó cũng hiểu ra khá nhiều thứ… Nó vẫn đứng tẩn ngẩn nhìn tờ tiền to và đống tiền lẻ nắm chặt trong lòng bàn tay… Nước mắt nhỏ xuống… Bên kia cánh cửa…
- Tôi sẽ tin anh tên ngốc chê tiền… Vì loại con trai như anh giờ chết hết rồi… tuỳ anh hiểu sao, nhưng mai nhé… Về ngủ đi…
Quay sẽ về… Lặng lẽ cất tiền đi… Hết một ngày nữa HN… bởi những dòng suy nghĩ dài… Buồn và đau.
Chap 94:
Ngày thứ ba xe ôm… Sáng sớm thức dậy, người vẫn ê ẩm… Những vết...

<< 1 ... 51 52 53 54 55 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status