thoải mái…hehe.
- Biến…!
- Láo… Về anh xử mày sau…hehe…
Thằng Tuấn phóng xe ra của rồi đóng lại… Lúc này nó muốn ở một mình chẳng muốn gặp ai cả… Chắc em cũng sẽ đến tường tìm nó thôi, nên nó nghỉ… Bóc miếng băng cũ vào sọt rác… Nhìn vết thương lên da thấy ghê… Nhưng nó không hối hận đã như thế, chỉ là một chai sữa mà nó để mình bị như vậy… Chính tỏ là ngu vì em… Liệu có đáng không nhỉ? Hơi rát chút nó quay lại phòng để ngủ, đói thì đói thật nhưng nó chẳng muốn ăn… Cũng chẳng muốn đi xem cái nhà này dù bản tính nó thích khám phá mà… Thật sự với tâm trạng hiện nay thì nó còn chẳng nhận ra nó nữa là tính cách… Chỉ biết đặt mình xuống cái đệm, quấn chăn ngang bụng ngủ… Ước gì mình được một ngày mặc kệ tất cả thì tốt biết mấy.
Chap 69:
Đến trưa thằng Tuấn về đeo thêm cái bao đàn của nó gọi dậy bảo đi ăn. Đến một quán cơm bình dân gần đó, nó hục vào ăn như chết đói, thằng Tuấn cũng vậy nhồm nhoàm nhai mặt phởn thấy rõ…
- Mẹ bố ông có cây đàn này cũng sướng thật, tui đeo mà bao nhiêu đứa con gái nhìn hehe.
- Mua cái mà đeo.
- Biết chơi thì đã mua, hehe… Mà nè. Lúc nãy cái Ly đến cả trường tìm ông đấy… – Thằng Tuấn mặt đăm chiêu.
- Ừ… Kệ, ăn đi.
- Nhìn nó trông thảm cực ông ạ… – Nghe đến đây nó giật mình nhìn thằng Tuấn…
- Ly làm sao cơ?
- Trông nó hốc hác lắm, còn khóc lóc van xin tôi nữa làm ai cũng nhìn… Tôi không nói nên nó đi về, mặt buồn so… Thấy cũng chạnh lòng… Còn cả ông nữa… Còn yêu nhau hay hết thì giải quyết nhanh đi… Đà này tôi cũng chả dấu được mãi đâu, tôi thật sự thấy tin con Ly ông ạ…
- Trước kia tôi cũng từng như vậy… – Sau câu nói này hai thằng im lặng ăn… Nhưng giờ đây tâm trạng nó lặng nề lắm… Chỉ nghe vậy thôi nó đã thấy quặn lòng, nó nhớ em, vẫn yêu em rất nhiều… Nhưng sự tự tôn của thằng đàn ông không cho phép nó gặp lại người con gái làm nó tổn thương nữa… Phải chăng tình yêu với em như thế chưa đủ lớn ư…? Chán thật… Thanh toán xong xuôi nó nhờ thằng Tuấn chở về phòng trọ rồi vội vàng đạp xe sang quán luôn sợ em tìm đến phòng… Tuy sang quán vẫn có thể em sẽ đến nhưng trốn tránh vẫn không phải là cách hay thà rằng một lần cho xong, nên nó nghĩ nói chuyện ở nơi đông người này làm nó kiềm chế cảm xúc dễ hơn nếu có gặp phải em… Con đường hôm nay có vẻ lạnh lẽo hơn rất nhiều vì không có người con gái đó ở phía sau… Ôm nó chặt như mọi ngày, cộng thêm trời nổi giông rất to báo hiệu một cơn mưa rào nặng hạt… Nhìn mọi người tấp nập vội vàng tìm nơi trú làm nó thấy có chút gì đó vui vui… Nó thích mưa nhất là lúc tâm trạng tồi tệ này như đang ăn sâu vào tâm hồn nó vậy… Tất cả sẽ được rửa sạch sau một cơn mưa cuối mùa… Từng luồng khí the mát trần vào phổi làm nó đạp nhanh hơn để tận hưởng… Rồi cũng đến quán… Bước vào cái khu vườn quen thuộc… Nơi nhỏ Mi và Yến đang làm có vẻ sớm hơn mọi hôm… Đáp lại nó bằng một nụ cười tươi… Nhỏ Mi vẫn tiếp tục làm việc, còn nhỏ Yến thì rối rít xin lỗi vì không đến thăm nó được… Nhưng thời điểm đó, nó còn quan tâm đến thời tiết hơn là hai người này. Khẽ đặt chiếc đàn vào trong quầy, nó say sưa làm việc… Tất cả những gì nó muốn là một cơn mưa. Cho đến khi một bàn tay ai chạm vào vai nó nhẹ nhàng…
- Anh… – Giọng nói trong trẻo, mái tóc bạch kim quen thuộc… Nhỏ P.Anh…Nó quay qua.
- Ừ… Muốn uống gì không?- Nó cố tỏ ra bình thường nhưng giọng nói của nó đã phản bội nó… Khi mà người này cũng xuất hiện trong nhóm bạn của em.
- Anh, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu… – Giọng nói trong trẻo và rụt rè của nhỏ như trâm ngòi cho một quả bom đau khổ trong nó… Khẽ cười để tỏ ra mình mạnh mẽ, nó nhìn nhỏ… Mặt nhỏ tái lại như đang sợ một điều gì đó… Chắc mặt nó lúc đấy rất khó coi…
- Biết đang nghĩ gì không mà lại nói vậy?
- Em…k…hông…anh… Đừng… – Nhỏ run run.
- Đừng gì… Các người đừng lấy tôi ra làm trò đùa nữa thì có, giờ thấy tôi như thế các người hài lòng rồi chứ… Tránh ra!- Nó quát nhỏ… Tự nhiên nó thấy rất tức giận. Không tài nào kiềm chế nổi. Nhỏ giật mình ngồi xuống cái ghế, mắt đỏ hoe. Một vài vị khách nhìn nó nhíu mày. Chị ở bếp chạy ra thấy vậy liền dỗ nhỏ P.Anh y như con nít.
- Thôi đừng khóc nữa. Tên nhóc tồ đáng ghét này sao dám chọc em chị hả?- Chị quay sang nó lườm lườm, chắc chị chưa biết chuyện. cơn giận của nó vẫn không tài nào buông tha nó ra. Như một sự kích động vậy.
- Không biết…!- Nó quát cả chị luôn… Chị sững sờ mếu theo nhỏ P.Anh giờ thì nó mới biết mình làm đến hai người con gái khóc… Một thằng hèn… Nhỏ P.Anh bấm máy gọi ai đó, mà nấc lên…
- Anh ấy ngoài quán đó… Mày… Mày ra… Đi… – Rồi cụp máy, nó lại sợ vì không biết gặp em sẽ phải làm gì, vì chưa yêu lần nào lên nó cũng chẳng biết giải quyết sao… Mặc dù nãy đã hạ quyết tâm nhưng giờ lại muốn trốn tránh… Bước vội ra cửa bỏ quên luôn cây đàn…
- Em xin lỗi… Em phải đi có việc, chị đừng khóc nữa… Em xin lỗi…
- Nhóc không được đi…!- Chị kiên quyết…
- Anh đừng đi mà… Hức…
Thế nhưng bỏ ngoài tai những lời nói đó, nó đạp xe chạy mất dạng trong cơn giông HN lạnh buốt… Chẳng biết đi đâu bây giờ… Sắp mưa rồi, nó cứ thế đạp đi bằng tốc độ nhanh nhất mà nó có thể đạp được… Dù chẳng biết nó đang đi đến đâu nữa.
Nó cứ mãi đạp loanh quanh cảm nhận từng cơn gió lạnh. Điều giữ hồn nó còn ở trong xác là…đếm vạch đường, cho đến khi mắt cay xè, chân mỏi rã rời nó mới biết nãy giờ đi theo con đường vòng mà chị trước chỉ cho nó và như một sự trùng hợp… Căn phòng trắng lạnh lẽo đang đợi chủ về hiện lên trước mắt nó… Bỗng tiếng ầm vang lên, rồi kèm theo những đợt gió bụi tung mù mịt… Tiếng sấm cộng từng ánh chớp rạch ngang trời… Mưa bắt đầu rơi… Mạnh bạo mưa rào như trút nước, không thể tin được có mưa rào ở miền bắc vào tháng mười một… Tháng của mùa đông khô rét mướt… Đứng hứng từng giọt mưa như hàng ngàn viên sỏi nhẹ rơi vào người… Nó vội tỉnh lại mở khóa vào phòng trú… Nỗi cô đơn như gậm nhấm cơ thể nó khi chỉ ngồi ngoài hiên cửa thẫn thờ ngắm mưa, dù có đang bị hắt… Người có đang tê tái vì lạnh, mưa xuyên qua hai lop áo… Nhưng chưa lạnh bằng con tim đang đóng băng để nhớ một người… Không thể chịu đựng được… Tại sao em lại đối xử với nó như thế? Tại sao?… Ngước ánh mắt lên bầu trời xám xịt vì những dải mây đen căng vì nước… Nó nói như một thằng điên với cái mà mọi người gọi là ông trời…
- Tôi từng tin vào ông, rồi không tin, rồi lại tin và giờ đã không dám tin… Tôi phải làm sao đây?- Cười nhạt… Dường như mọi triệu chứng của bệnh tâm thần đang có ở nó, nói một mình, cười một mình… Đáp lại cái thái độ điên dại của nó là một tiếng sấm cộng thêm luồng gió lạnh đến gai người… Cơn mưa rào càng lúc càng mạnh hơn, như đang có một cơn bão vậy… Chán chê, nó hồi hồn… Buồn quá, ngồi thu lại lôi cái điện thoại ra nghịch… Màn hình sáng lên sau đó là chữ ” Em ” cộng thêm biểu tượng của tin nhắn kèm theo số 15… Thoát tin nhắn thì còn gần 20 cuộc gọi nhỡ có chị, có em, có nhỏ P.Anh… Nó chẳng muốn gọi ai cả… Chỉ lặng lẽ đọc tin nhắn của em… Từng cái một, tất cả chỉ có một nội dung…
- “… Em cầu xin anh đừng lẩn tránh em nữa, mọi thứ anh nhìn thấy nghe thấy đều không như anh nghĩ đâu… Chỉ xin anh cho em một lần giải thích và sau đó em sẽ rời khỏi cuộc đời anh như anh từng nói… Nếu anh muốn…”- Đọc xong nó cười lớn, cười như điên như dại… Cười đến đâu nước mắt chảy đến đấy… Nó đau lắm nó thề nỗi đau về tinh thần đau hơn nỗi đau về thể xác rất nhiều… Rối bời bởi một đứa con gái không giống thằng Minh của ngày trước tý nào… Tình yêu làm con người ta yếu đuối hơn thì phải… Sau dòng cảm xúc chết tiết đó… Chiếc điện thoại của nó rung liên hồi… Chị gọi, nó không nhấc máy nhưng gần mười đợt rung vẫn còn, sợ có việc gấp nó ngập ngừng bắt máy…
- A lo…?- Đầu bên kia giọng chị khóc lóc nghe thảm thiết lắm… Nó hốt hoảng…
- Chị… Chị…! Chị sao vậy…!?
- Nhóc ơi… Hức, bé… Bé, Ly mất tích rồi… Hức, hức, chị không tìm thấy bé Ly đâu cả. Hức, chị lo quá… Làm sao bây giờ… Nhóc ơi, trời đang mưa to nữa nè… – Trái tim nó như bị bóp nghẹt lại… Hốt hoảng đau đớn và sợ hãi là những gì nó đang cảm thấy… Vội trấn an chị…
- Chị đừng lo để em đi tìm… – Bên đầu giây bên kia chỉ có tiếng khóc, nó cụp máy… Mặc cho trời mưa gió rét, nó đạp xe đi tìm em trong khi chỉ mặc một chiếc áo cộc đã ướt sũng, chả để ý đến việc thay đồ hay thời tiết nữa… Ai chửi nó nhu nhược cũng được, ai chửi nó ngu cũng được nhưng giờ đây con người nó cảm thấy đầy tội lỗi nó có lỗi với em… Nó yêu em rất nhiều, lẽ ra lên cho em một cơ hội giải thích nhưng nó không làm… Để người con gái nó yêu phải khổ… Đau đớn lắm… Nếu bây giờ tìm thấy được em, dù làm đồ chơi một lần nữa nó cũng cam lòng chỉ cần được thấy em vẫn an toàn, chỉ cần được thấy em mà thôi… Nỗi nhớ em những ngày này như một quả bom được nổ tung trong nó… Nó đạp đi mặc cho gió cộng mưa như tát vào mặt cho tỉnh lại nhưng cơn mê tình yêu của nó dành cho em quá sâu nặng hơn là những lời nói tổn thương kia… Cầu mong em không làm sao, nếu em có làm sao thì cuộc đời còn lại nó sẽ sống không bằng chết mất… Và ở thời tiết này, nó còn nhớ em nói rất sợ sấm, em có thể đi đâu được. Đầu óc nó không tài nào nghĩ nổi. Bất lực quá, nó lại khóc, vừa lái xe bằng một tay vừa dụi nước mắt cộng nước mưa vẫn cứ chảy trên mặt nó. Đường phố HN không một bóng người, đầu óc nó hoảng loạn. ước chỉ cần em về thôi, nó sẽ bỏ qua tất cả mọi thứ mọi lỗi lầm. Vẫn đạp xe qua từng công viên từng hàng ghế đá, từng hàng quán cố thò đầu vào nhìn nhưng vẫn vô ích. Cho đến khi thấm mệt, nó đến ngồi ngay tại cánh cổng nhà em.
Chap 70:
Gục mặt xuống nó tựa vào tường ở cổng, cái thứ mà nó đã rất sợ khi quen em… Giờ thì sao, hết sợ rồi chỉ sợ thiếu vắng em mà thôi… Lòng tự trọng ư… Có giúp con tim đang khao khát được nhìn thấy hình bóng ngươi con gái ấy của nó bớt đau đi không… Với nó em là tất cả, ngay lúc nó chỉ mong được thấy em mà thôi… Tiếng mưa cùng sấm càng lúc càng dữ dội bóng tối dần phủ xuống đường… Đói mệt đau… Nó như kiệt sức vì vẫn ở trước cửa nhà em… Bây giờ không còn ngồi mà là nằm rồi… Mặc kệ mưa như trút nước ở trên mặt nó như thằng bụi đời nằm ăn vạ và nhắm mắt… Bỗng tiếng guốc quen thuộc, làm nó giật mình ngồi dậy… Hết sức sung sướng và sửng sốt… Người con gái nó yêu đây rồi, em đây rồi… Bằng một cách nào đó, cơ thể kiệt sức này lao đến ôm em, ôm chặt chỉ ngỡ nó đang mơ… Nhưng mùi hương đó dù trời có mưa thì nó vẫn nhận ra được từ em… Mặc cho em ngỡ ngàng, buông thõng hai tay… Miệng lắp bắp… Con mắt hốc hác có quầng thâm của em trợn tròn…
- An…h anh… Hức, anh ơi…!!- Em chỉ nói được vậy rồi lả người đi… Nó chẳng biết giải quyết sao, cõng em vào mái hiên cổng lấy chìa khóa từ chiếc ví của em… Nó run rẩy mở cổng mà rơi mấy lần… Tại lo cho em tại trời lạnh… Cơ thể dù quá sức chịu đựng nó vẫn cố cõng em lên phòng… Một điều khó chịu khác xảy ra là mất điện… Cái nến to vẫn được để ở bậc tam cấp giúp nó biết vị trí giường em ở đâu mặc dù em và nó đang ướt sũng… Phòng dưới nhà thì bị khóa cửa hết rồi… Để em nằm lên giường nó đặt bàn tay lên trán em thì biết em sốt… Đau xót vì thấy em vậy, lại rơi vào hoàn cảnh này, cái đầu ngu ngốc của nó rối loạn chẳng biết làm gì… Liền chạy xuống nhà lấy khăn đắp trán cho em mong em khỏi giống trước kia… Cầu thang nhà em tuy to những vì bóng tối lên nó bước hụt bị trượt ngã… Không thể đứng dậy luôn vì quá đau, nó bò vào phòng tắm nhà em chống hai tay tìm khăn mặt… Rồi vắt nước… Xong lại bò lên từng bậc cầu thang giống hệt một thằng què… Chân đau không đứng nổi, nhưng chỉ lo em sốt cao hơn… Kệ dù gì đi nữa nó vẫn yêu em, nó bỏ qua hết… Nó không cần biết chuyện gì đã xảy ra, lúc này điều mà nó quan tâm là người yêu nó đang ở trên giường vì bệnh… Khẽ chống tay ngồi lên giường đắp khăn cho em… Qua ánh nến nó thấy nước mắt nước mũi em tèm lem chảy không ngừng… Miệng không ngừng nói…
- Đừng bỏ… Em…! Đừng bỏ em…!!- đôi lúc em còn giật mình vì tiếng sấm nữa… Khẽ chạm nhẹ lên mái tóc bệt vì nước mưa của em… Nó nói nhỏ…
- Anh yêu em, có chết anh cũng không sẽ bỏ em đâu… Nhưng sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy?- Em giật mình mở mắt ra òa khóc… Điều nó nói có thể em đã nghe hết rồi…
- Anh ơi…hức, hức… Đừng bỏ em… Em xin anh… Em xinh anh, em chỉ yêu mình anh thôi hức… Hức, những điều em nói chỉ là…hức, chỉ là muốn sĩ diện oai với chúng bạn thôi… Hức, anh biết rồi đấy, em sống một mình… Hức, em luôn cố tỏ ra mạnh mẽ… Nhưng hức, đổi lại chẳng được gì… Và suýt mất người em yêu… Hức, em sai rồi anh ơi… Hức hức, đừng bỏ em… Em xin anh… Hức… – Em nói nhanh như sợ chậm là nó sẽ đi mất vậy, một lý do lãng xẹt như thế mà nó cũng cố chấp tin… Mặt em hoảng loạn, em ôm nó chặt lắm…
- Ừ… Anh xin lỗi, còn người đàn ông kia là ai…?
- Hức…hức, chỉ là bạn chơi chung cùng nhóm của em với chị Huyền… Hức hức… Vì, thân thiết với lại quen lâu rồi lên em không để ý nhiều… Nhưng hức, em chưa bao giờ đi quá giới hạn đâu hức hức… Nếu anh không tin… Thì… – Em quay mặt nó ra hôn một cách mãnh liệt, lưỡi em cuốn lưỡi nó vào… Ngọt ngào lắm, em dần cởi bỏ bộ đồ em đang mặc, vẫn hôn nó… Điều này nó chưa từng trải chưa bao giờ… Dường như hành động của em như kích động phần thú trong người nó… Mọi thứ kìm nén giờ vỡ tung ra, nó lao vào em theo bản năng của người đàn ông… Rời miệng em ra nó hôn vào bất kì thứ gì nó thấy đẹp trên cơ thể em qua ánh nến mờ ảo… Người em đẹp tuyệt vời, thứ mà tạo hóa như dành cho nó vậy, bàn tay nó không ngừng khám phá mọi thứ trên cơ thể với làn da mềm mại của em… Nó hành động như theo bản năng vậy… Một con thú… Mỗi lần nó hôn là mỗi lần người em run lên bần bật. Hơi thở gấp gáp của em, tạo cho nó thêm sự kích thích lạ kì.
- An…h… Anh lần… Đầu của em, em dành cho anh… Nhẹ thôi nha anh… – Em run rẩy nhìn nó bằng con mắt long lanh trực trào nước, có lẽ giờ em đang rất sợ… Nhưng nó bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục với những hành động theo bản năng của mình.
Chỉ cho đến khi điều gì đến sắp phải đến… Em nhẹ nhàng vuốt tóc nó nở một nụ cười… Toả nắng…
- Em hạnh phúc lắm… Đêm nay em sẽ thành người đàn bà của anh… – Câu nói này như gọi được phần người nó trở về… Nhìn lại, nó đã làm gì thế này… Hai cơ thế trần truồng , không thể được… Vội lui ra mặc đồ vào… Em ngỡ ngàng trước hành động của nó… Nó từng nói gì, yêu em, tôn trọng em cơ mà… Hãy nhìn lại đi Minh… Mày là một thằng khốn, suýt nữa mày hại đời em rồi… Bỏ mặc em ngồi khóc thút thít… Nó bước xuống nhà bằng cách lần mò trong bóng tối… Nghĩ đến cảm giác vừa rồi… Thật trớ trêu chỉ một chút thiếu suy nghĩ thôi đấy… Nó thấy ghê sợ chính mình… Tự tát vào mặt mình hai cái cho tỉnh qua cơn kích thích vừa rồi… Nó mò cái khăn mặt lau và thở dài trong bóng tối… Mưa hết rơi… Lên phòng nhìn em vẫn khóc thút thít, nó để
ý nốt những thứ nó khám phá được từ cơ thể em rồi… Khoác cho em chiếc chăn vào… Nó cũng chẳng tốt lành gì cả mà…Em quay ra hướng đôi mắt buồn thăm thẳm vào nó…
- Anh không tin em… Anh chê em đúng không hức hức…?
- Anh tin em… Anh không chê em.
- Vậy tại sao anh lại không chịu… Với em…hức, hức…
- Anh sợ chúng mình còn trẻ chưa hiểu đời… Anh sợ nếu quá giới hạn nếu có việc gì sau này người thiệt thòi là em… Anh chưa có công việc, chưa có tương lai… Chưa có gì cả, anh chỉ là thằng sinh viên quèn… Anh không thể hứa hẹn gì cả… Vì thế anh sợ… – Nó nói trong sự ngập ngừng… Tất cả những gì nó nghĩ từ trước đến nay vẫn còn nguyên vẹn… Em chợt nhoẻn miệng cười…
- Hihi… Lúc nào cũng triết lý, như ông già… Em chịu mà… Anh...