* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời Voz Full

cũng chẳng ai để ý… Mà đường HN vào giờ này cũng vắng nên không ngại…
- Anh biết rồi… Về nha…
- Uhm.
Hai đứa chào anh Vinh rồi đi về… Chẳng biết anh ý nhìn thấy gì không mà gật đầu, rồi cười đểu một cái =.=…
Tiết trời đông lạnh lẽo vô vị, nhưng nó lại thấy ấm áp một cách lạ kì bởi vòng tay ôm chặt quen thuộc, nhưng nay em thọc tay vào túi nó. Mần xương =.=. Nói chuyện với em làm em cười thì thôi, chứ cứ trêu hay phản bác là em nhéo… Em đeo đàn của nó bảo về thẳng nhà em luôn… Đến trước cổng to đồ sộ, em suýt xoa run rẩy…
- Nè… Anh mở cổng đi…hihi, lạnh quá anh ạ…
- Uhm… Đưa tay đây… – Em ngạc nhiên chìa đôi bàn tay lạnh buốt đang xoa vào nhau cho nó… Nó nâng lên hà hơi ấm vào… Em có vẻ thẹn, cứ quay mặt đi cười khúc khích… Dễ thương không chịu được.kaka
- Đỡ chưa?
- Rồi ạ…
- Ừ… Thôi đi vào…
Cổng mở… Em nhảy chân sáo đi vô mở điện trước, nó dắt xe theo đóng cổng rồi vào sau… Căn phòng khách nhà em sáng bừng lên từ cây đèn trùm… Tạo một không gian ấm áp và có phần lãng mạng khi chỉ có hai đứa ở đây… Em cởi chiếc áo choàng bông vắt vô tay vịn rồi chạy vô bếp… Để luôn bao đàn nó ngay bên cạnh.
- Hihi… Anh chờ chút hen, hâm lại là ăn được rồi…
- Món gì đó, liệu có ăn được không?
Em trề môi.
- Xí… Thế nào cũng thích mê cho xem…hihi.
Đúng thật, tần ngần nhìn những tấm ảnh hồi bé ngộ nghĩnh của em một lúc thì em gọi vào ăn. Toàn món lạ mà nó chưa ăn bao giờ thấy, nóng hổi… Cảm giác như em mang lại một chút gì đó của gia đình cho nó… Thật vui sướng, nó cũng chỉ biết ôm em… Thì thầm hai tiếng “cảm ơn” Người khô khan như nó mà được như vậy là tốt lắm rồi… Em khẽ véo mũi nói cười tít mắt… Trong bữa ăn, em kể nó biết bao nhiêu chuyện, vui có buồn có… Hầu hết là từ khi bố mẹ em sang Nhật…nhưng em kiên quyết không sang… Lý do thì em cũng đã nói trước, vì nó, vì bạn bè… Nó thì luôn mang một nỗi lo sợ em sẽ đi… Nên chỉ im lặng lắng nghe… Người dậy lên một nỗi buồn man mác… Ăn xong nó đòi rửa bát vì không muốn em lạnh thêm chút nào nữa… Em thì chạy biến lên lầu… Ừ thì sự tò mò lúc sáng chắc đến giờ cũng phải giải đáp thôi… Khi chiếc bát cuối cùng được úp lên trạn… Nó chạy theo em lên phòng… Thấy em đang ngồi chơi vi tính… Ngồi lên giường nó gọi em…
- Ly ơi…
- Dạ… – Em vẫn gián mắt vô vi tính.
- Quay sang đây anh bảo…
- Thì anh nói đi em vẫn nghe mà.
- Quay sang đây không anh đi về nè… – Đành chơi đòn này thôi, em phụng phịu quay sang mặt nhăn nhó… Vừa dễ thương vừa buồn cười…
- Đàn này của ai…?
- Dạ, của em.
- Thế mà lúc nào cũng đòi nghe anh đàn, sao không tự đàn mà nghe?
- Nhưng anh khác mà, em có yêu tiếng đàn của em đâu…
- À…ừ, thế học lâu chưa.?
- Được hơn tháng thui… Tính tạo bất ngờ cho anh mà anh biết rồi hix… – Mặt em mếu mếu…
- Bao công sức mất hết trơn…
- Ơ anh xin lỗi, anh biết đâu… – Thật sự nó xúc động khi nghe em nói như vậy, giờ mới để ý, móng tay của em bị hỏng hết rồi… Nhìn mà xót xa…
- Anh xin lỗi mà, anh hứa hôm nào đàn hát cho em nghe…chịu không?
- Có…hihi.- Em tươi lên một chút cũng là lúc nó cân nhắc lời hứa của mình… Giọng thế này thì hát ai dám nghe hix… Em quay mặt vào máy tính, nó bê cây đàn của em lên mở ra… Một cây thùng cũng đen tuyền…
- Mua lâu chưa?
- Đàn ạ? Lâu rồi, nhưng thấy tên ngốc chơi hay lên em mới học gần đây, chứ trước kia chán lên bỏ hihi…
Chợt nó thấy một cái tên làm nó chú ý bằng sơn trắng “Mon Ly”… Nó tủm tỉm, vì biết cái đống truyện kia của em là đôrêmon qua bìa truyện… Cô bé này đúng là trẻ con ngoài sức tưởng tượng mà…
- Tên em hay thật…haha…
Em bĩu môi quay ra, mặt tươi như chưa biết gì…
- Nguyễn Ánh Dương Ly lại chả hay hihi… Quá ý nghĩa luôn đấy…hihi.
- Ý anh là Mon Ly cơ haha… Nghe như tiền ý nhở…haha.- Em nhăn nhó, mặt đỏ lên lườm nó… Nhảy lên giường…
- Trả em đây, không cho anh mượn nữa đâu…
- Nè… Nhưng sao để tên như vậy?- Em không nói gì đỏ hết mặt chỉ vô đống truyện… Biết ngày mà…
- Đồ trẻ con…haha.
Em giận nó, ngồi ra bàn máy tính im im… Hazzj, chán quá…
- Ờ mà tên thật em có gì mà ý nghĩa…?- Đành trống lảng vậy… Em quay qua mặt có vẻ hào hứng hơn…
- Hihi… Lúc bố em còn là công nhân bên Nhật ý. Mà anh biết nước Nhật còn được gọi là gì không?
- Ơ Japan hả?
- Đó là tiếng anh… Ngốc, còn được gọi là đất nước mắt trời mọc hihi… Lên bố đặt tên em là Ánh Dương Ly…hay không?
- Bình thường…
- Hứ, thế tên anh là gì mà chê tên em.
- Minh.
- Tên họ đầy đủ?
- Nguyễn Hải Minh…
- Chả có ý nghĩa gì mà chê người ta…hứ.
- Ai bảo không có ý nghĩa… – Nó phản bác lại em, Đầu tìm lung tung một ý nghĩa gì đó, không chịu thua kém em.
- Thế ý nghĩa gì?
- Hải là biển, Minh là sáng suốt… Có nghĩa là anh sẽ thông minh Vùng biển…
Em cười ngặt nghẽo trước cái ý nghĩa củ chuối của nó làm nó quê hết cả mặt…
- Hihi… Ý nghĩa, hihi thấy gớm hihi…
- Thì có đấy còn gì…
- hihi…
- Còn hơn là MonLy, hế, tiền… Tên hay ghê… – Em đanh mặt lại nhìn nó kiểu soi xét… Ánh mắt lồng mùi nguy hiểm… Nó run run…
- Ơ em định… Định làm gì…?- Lùi vào góc giừơng, nó lắp bắp… Em lục ngăn tủ lấy một chiếc bút dạ mực đen bản to…
- Vén tay áo lên đi anh…
- Để làm gì…?
- Vén lên…!!
Em hét lên nó ngập ngừng kéo, để lộ phần băng vết bỏng… Em đưa mắt nhìn lên trần nhà… Rồi tủm tìm cười… Xong viết vô tay nó…”Nguyễn Mon”… Cau có vì miếng băng bị bẩn… Nó nhìn em…
- Gì thế này?
- Minh Mon không hay, Hải Mon không hay… Nguyễn Mon hay hơn, em với anh có cùng họ hihi… – Nó mếu mếu…
- Nhưng sao lại là Mon…hix
- Em thích ĐôrêMon nên viết thế đấy làm sao không…?- Nhìn cái mặt này thiếu điều đẩy nó xuống giừơng nếu nó ý kiến không chừng, sợ quá…huhu…
- Ơ không…
- Hihi… Anh yêu ngoan dữ, đánh răng trước đi rồi tý đi ngủ, em chơi một chút nữa đã, anh chơi không?
- Máy tính á, không…
- Uhm…hihi, thôi đi đi… – Cái lần nó tiếp xúc với máy tính cuối cùng là ở nhà thằng Long… Chỉ nghe nhạc thôi cũng chán nên không có ham.
Lúc lâu sau em cũng chịu nghỉ để đi ngủ… Tự động rúc sâu vào người nó… Em thì thầm…
- Tên này là của hai chúng ta, của em đặt cho anh… Đừng cho ai biết anh nhé…
- Ừ… – Nhẹ nhàng, chìm vào giấc ngủ sâu sau khi nhận một nụ hôn kiểu Pháp của em… Ngọt ngào lắm… Tiếng gió rít bên ngoài rất mạnh… Tưởng chừng mọi việc bình yên… Nhưng giường như tất cả đang chuẩn bị cho một thảm Kịch của chính cuộc đời của nó… Chỉ nhớ rằng nó sẽ mãi mang theo cái tên này… Nguyễn Mon.
Chap 73:
Khoảng thời gian sau đó thì không có gì đáng kể, tình yêu của nó và em vẫn luôn được duy trì từ cả hai phía… Em có công việc của em, nó thì đi học để ôn thi, thành ra cũng không gặp nhau được nhiều… Nhưng ít ra đến tối thì nó và em vẫn đến với nhau, có thể nó đến nhà em… Hoặc em đến phòng nó, nhưng từ tối hôm đó… Chẳng bao giờ nó đi quá giới hạn cả…
Chỉ đơn giản ôm em ngủ thôi… Nói đi cũng phải nói lại, nó phải kìm nén dữ lắm chứ chơi à… =.=, nhất là khi càng rét hơn mỗi đợt gió mùa về… Cái cơ thể quyến rũ đó cứ rúc vào người nó nũng nịu, lúc đó thì không có ấm… Chỉ thấy nóng hết cả người lên thôi… Yêu được một thời gian rồi thì mới để ý, em rất trẻ con thậm chí là trẻ con hơn chị luôn…
Bằng chứng là nó cũng bị nhiễm cái tính trẻ con đó của em… Nên tình yêu của hai đứa cũng có phần trẻ con đi… Và một vấn đề cũng mới nảy sinh ra là, chẳng biết em học của ai mà dạo này em toàn gọi tên của nó chứ chẳng thèm gọi anh nữa… =.=…
- Minh ơi, em rét lắm… Ôm em nè hihi…
- Tối hôm cuối tuần, đến nhà em từ chiều nhưng tối gió rít khiếp quá lại không muốn về… Mà em cũng giữ ở lại…
- Gọi anh chứ toàn gọi tên cúng cơm nghe cứ sao sao đó em…
- Kệ em… Em gọi thế cho nó trẻ hihi…
- Ủa thế giờ em già rồi à?
- Không, anh chẳng biết gì đâu hihi… Ngốc lắm cơ…
- Nói đến thế thì cũng chịu, cái kiểu nói không lại được nó xong cứ bảo nó ngốc… Chỉ có mỗi chị cả em thôi… Nói đến chị thì hôm trước có làm lành rồi, chị lại toe toét như thường… Nhưng có một vụ chị nhớ dai kinh khủng khiếp…
Khổ nó đau gãy vai…
- Nhóc ơi…hihi- lúc chiều làm đang làm việc thì chị gõ vào vai… Nó ngước nhìn lên thì thấy chị tủm tỉm…
- Ơ dạ… Có gì nói đi, cười thấy ghê…
- Dám nói chị thế à, chị trừ lương cho coi… – Đấy chị nó là vậy, cứ lấy việc tư ra trả thù cá nhân thui à, lương tuy cũng nhiều vì chị quí, nhưng giờ có em đi chơi chẳng nhẽ để em trả… Nên ví nó giờ mỏng lép à…hix…
- Thui… Thui em giỡn, có gì nói đi… Cười hoài… – Nhóc nhớ hôm ở viện nhóc hứa gì không?- Chột dạ, nó cố nghĩ xem hứa cái gì thì quên mất tiêu rồi còn đâu.
- Hứa hả… Không ăn cháo của chị một năm nếu ra viện đúng không?…hêhê- Bịa bừa ra cái lý do tầm xàm ba lap để trêu chị… Nói đến món cháo của chị thấy cũng rùng mình chứ đừng nói ăn… Mặt đang nhơn nhơn, lau bàn tiếp
thì chị cấu phát vào bả vai… Đau đến tê tái con người… Chảy nước mắt, rụng luôn cái khăn… Mặt chị như bốc hỏa đến nơi… Mặt nó thì méo xệch…
- Em xin…xin…chị… Em xin chị… Đau quá, thả ra… Thả đi… Xin chị…huhu… – Nó mếu, càng xin càng cấu chặt mới ghê chứ… Chị nói như đang chuẩn bị dội bom hạt nhân ý… – Nhớ ra mau!!… Không nhớ, không thả, cho chết tội hứa
lèo… – Chị gầm lên… Trước giờ hiền từ có như này đâu, khéo chị nhiễm tính em cũng nên… Mỗi khi bị nó trêu là em hay lên cơn sư tử lắm hix… Nó thở không ra hơi mà khụy xuống vì đau, mặt nhăn nhó nhưng chị vẫn không thả…
Nhỏ Mi thì đứng tủm tỉm cười không can ngăn gì hết trơn, thấy ghét… Nghiễm nhiên mọi người cũng biết hai đứa đùa và cũng toàn khách quen nên chị không có ngại… Chỉ có nhỏ Yến vẫn hiền từ…
- Tội Minh quá… Hứa chi rồi không làm được, thui chị thả ra đi trông khổ không kìa… Hihi.
- Không… Khi nào nhớ chị mới bỏ, tên ngố tồ đáng ghét này phải thế mới được…!
Khi đến ranh giới giữa sự sống và cái chết thì con người ta sẽ làm được nhiều điều phi thường… Nó nhớ ra như ácsimét nhảy khỏi bồn tắm ” Ơ rê ca ” Ý…=))… – Mai nhé, mai chủ nhật em dẫn đi chơi… Chịu…chịu…
Hông…?
- Hihi… Có thế chớ… Thương nhóc tồ nhất luôn… Chị thay đổi thái độ, thả tay ra, nó khẽ uốn nắn lại cho đỡ mỏi… Vào kho mở ví đếm lại chút ngân lượng ít ỏi… Hix, chắc phải sang nhà em ăn trực hết tháng mất…huhu…
Chợt đôi mắt nó dán vào chiếc bàn ghế trung tâm, nơi mà chẳng vị khách nào muốn ngồi vì quá nổi bật… Chỉ duy nhất một người, ngoài em dám ngồi mà thôi… Và người đó, từ hôm ấy không còn đến ngồi vào bộ bàn ghế ấy
nữa… Như là không muốn nhìn thấy nó, như là thoát hẳn khỏi cuộc sống của nó… Nhỏ P.Anh… là người dưng với nó nhưng luôn làm nó đau một cách âm thầm… Cái tính cách khó chịu của nó dường như thích chia sẻ tình cảm và
đối tượng ở đây là nhỏ P.Anh dù nó biết nó chỉ yêu em mà thôi… Cũng đôi khi, đi cùng em một vài nơi có tình cờ gặp nhỏ… Nhưng đơn giản như không quen biết, lạnh lùng thờ ơ với nó, dù có giáp mặt nhau… Kể từ hôm đó… Trở lại với cái lúc đang ở nhà em, làm bếp mà đòi ôm, chả
hiểu có vướng tay chân gì không nữa… Nhưng cứ ôm lại cười khúc khích… Công nhận đồ ăn em làm ngon thiệt, hình như nó lên cân thì phải… Hôm nay em cho ăn thịt kho cộng bắp cải xào… Mà nhiều hôm năm bảy món như đi ăn cỗ… Hỏi thì em nói… – Mẹ em bảo tụi con gái bên Nhật từ bé đã được học hầu hết mọi thứ, các việc bếp núc trong nhà họ giỏi lắm, để sau này còn chăm sóc chồng con…hihi… – Ủa thế liên quan gì đến việc em nấu ăn ngon đâu?
- Hứ… Em là con gái Việt Nam, em sẽ chứng minh rằng con gái Việt Nam chẳng thua kém gì con gái Nhật cả…hihi.
- Nhưng có mỗi anh khen em nấu ăn ngon mà…?
- TRẢ ĐÂY… KHÔNG CHO ĂN NỮA!
Lâu lâu nó xuất ngôn một vài câu không để ý nhiều lắm rất ư là… Vô duyên, nên em cáu… Cái tính bựa này của nó chẳng thể nào sửa được…
Tuy có lần em nói, Anh thật thà là tốt, nhưng sống ở xã hội này thì phải biết nói dối mới sống được anh ạ… – Lúc đó mải ăn nên cứ nghĩ em nói nhảm… Giờ ngẫm lại mới thấy sợ… =.=, em nói chuẩn luôn… Nó cười khì làm hề em mới hết giận hix… Lúc ăn xong thì nó đòi rửa bát, em cũng đồng ý chắc ngại vì nước lạnh, Vẫn là thói quen của em khi ăn xong là lên chơi điện tử… Chẳng biết cái trò gì mà có mấy thằng người, mắt long lanh đầu to vật vã múa may quay cuồng trong màn hình, còn có mấy phím mũi tên nữa @@… Nhiều lúc nhạc ầm ỹ cả lên, nó bắt em vặn nhỏ đi vì ảnh hưởng đến nó… Cái thú vui giải trí này là bị nhiễm của em… Em
xui nó đọc doremon, thấy chán chán nên đọc thử thành ra nghiện luôn…@@
- Ly ơi… – Gọi luôn em bằng tên cho em vui vì nó sắp sửa nhờ, khi vừa đọc xong một quyển…
- Dạ…
- Lấy anh tập 15…hehe.
- Tự đi mà lấy, em còn bận chơi.
- Nhưng lung tung thế kia anh tìm sao được…
- Hihi… Thế ra đấy làm thủ tục rồi em tìm cho… – Em chu chu đôi môi hồng nhạt lên nó tít mắt cười… Còn đang lưỡng lự vì chẳng bao giờ nó dám chủ động hôn em cả vì tính nó nhát nhát sao á, hix… Thì em chồm lên hôn nó rồi…
Em thơm lắm, môi còn ngọt nữa… Nó luôn đê mê bởi nụ hôn của em… Luôn luôn là mới… Đang đơ đơ thì em buông nó ra tìm truyện cho nó rồi quay lại với cái game của mình… Ngồi đọc mới thấy thêm một cái bí mật nữa của em… Cái tủ sách của em giống hệt của thằng nhóc bốn mắt trong truyện… Em giống như cuồng doremon ý…
Đến đêm thì hai đứa đánh răng rồi đi ngủ… Cũng không có gì đặc biệt nhưng ôm em trong vòng tay nó lại nhớ đến một người con gái khác, nhỏ P.Anh… Cái vẻ đẹp của nhỏ, thực sự ảnh hưởng đến nó rất nhiều… Chợt nhìn thấy khuôn mặt của em làm nó thấy bình yên một cách lạ kì… Chẳng còn nghĩ đến nhỏ P.Anh, nữa…
Tiếc thì tiếc thật nhưng nếu đã của mình sẽ mãi là của mình còn nếu không phải của mình thì cũng sẽ mãi không phải của mình mà thôi… Em có vẻ ngủ rất ngon, tiếng thở đều đều của em cho thấy trưa nay em không ngủ mới vậy… Mà quên mất, cuộc hẹn ngày mai với chị còn chưa nói với em… Sợ đến sáng mai nói thì em lại không đồng ý thì sao nhỉ? Hajzz…
Thôi đến đâu thì đến vậy… Khẽ ôm chặt em hơn, nó nhắm con mắt đang cay xe vì mở thao náo từ nãy… Lắng nghe tiếng gió hú bên ngoài… Cứ vi vu một cách hiu quạnh…
Đông năm nay đến sớm, rét sớm thật… Bỗng em nói một câu khiến nó giật mình tưởng em chưa ngủ…
- Anh là một thằng khốn đa tình…
Tiếng em nhỏ nhỏ… Mắt vẫn nhắm nghiền, thì ra em ngủ mớ… Hơi chột dạ chút xíu vì câu nói của em… Chẳng biết mơ thấy gì mà lại nói vậy nữa, hình như anh ở đây là nó thì phải… Cũng hơi lo lắng, cảm xúc nó trở lên rất lạ…
Tính ngủ mà không tài nào ngủ được… Nghĩ đến chị, nghĩ đến em, rồi nghĩ đến nhỏ P.Anh…
Ba người cứ lởn vởn trong đầu nó… Như một sự

mộng mị nào đó… Nó dần dần thiếp đi… Nhớ được rằng nó trải một cơn ác mộng… Ba người kia đứng nhìn nó , cười một cách lạnh lùng… Còn nhỏ Chi thì đứng xa nhìn nó khóc thảm thiết…
.
.
Giật mình thức dậy… Lạnh nhưng lưng với mặt toát mồ hôi… Em vẫn ngủ ngon lành… Còn nó nghĩ về giấc mơ đó mà tự nhiên có một cảm giác bất an… Mà con nhỏ Chi sao lại xuất hiện nhỉ… Đã lâu nó không gặp nhỏ rồi… Đúng là kì lạ thật…
Không ngủ tiếp được nữa nên nó ôm em chặt vào ngắm nhìn khuôn mặt ngái ngủ sáng sớm của em… Nhìn đồng hồ đeo tay thì chỉ mới có hơn 5 giờ sáng… Trời tối đen như mực gió vẫn rít… Nhưng chăn nhà em dày lại đắp chung lên chẳng sợ lạnh… Nó vẫn ngồi ngắm em ngủ… Đẹp lắm…
Chap 74:
- Nói gì thấy ghê, chết thì anh đi tù rồi chứ đâu có ngồi đây với em nữa… Đang ăn sáng lại bảo người ta giết người bao giờ ko?
- Trời ơi là trời… Em chắc phải cạo trọc anh mất… Ngốc dễ sợ… – Em lấy tay đập vào chán… Cười nó, nó thì chẳng hiểu gì cả… Cứ đinh linh gă lăng là cái gì nguy hiểm lắm…=.=…
- Liên quan gì đòi cạo đầu người ta?
- Ý em nói là em là người yêu thứ mấy của anh rồi?- Em hấp háy đôi mắt long lanh một cách thích thú…
-...

<< 1 ... 39 40 41 42 43 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status