* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời Voz Full

đừng lo…
- Không, nếu được hãy để lần đầu này khi mình cười được không em?
- Ui cha… Nay lo xa quá rồi, hihi… Em đồng ý, nếu anh muốn lúc nào hãy nói với em… Em vẫn đồng ý cho chồng yêu của em mà…
- Ừ… Anh xin lỗi… – Nó ôm em giờ đang cuộn tròn trong chăn…
- Em mới phải xin lỗi… Em làm khổ anh rồi… Chắc lúc đó anh tổn thương lắm đúng không, em biết lúc đó, người yêu của em khóc đúng không… Anh chưa bao giờ cứng rắn như vẻ bề ngoài đúng không… Giống em…hihi…
- Ừ em nói đúng… Anh khóc vì đau… Anh đau lắm em ạ…
- Đau chỗ này à…?- Em chỉ vào ngực trái nó mắt long lanh trong ánh nến vàng chập chờn…
- Đúng…
- Hihi… Xem em nè… – Em xoa xoa rồi thổi phù phù vào ngực trái nó… Nó bật cười…
- Giờ hết chưa anh yêu hihi…
- Ừ chưa… – Em rướn người lên hôn nó…
- Hết chưa hihi…
- Vẫn chưa…hehe- Em lại hôn nó tiếp.
- Hết chưa đồ tham lam…hứ- Em bĩu bĩu… Nhìn nó…
- Còn một ít…hehe.
- Tham quá… Không có cái nữa đâu…
- Chả thèm… Mà cái kiểu lưỡi kia ai bảo cho mà xài thế?
- Toàn hỏi cái thứ vô duyên… Cái đó trước em đọc báo viết về phong tục của người Pháp…
- Học mấy cái đó thì giỏi nhỉ…
- Em thì cái gì chẳng giỏi, anh khen thừa rồi hihi…
- Ừ thế ngủ chưa…?
- Chưa, ướt thế này sao ngủ được anh?
- Thế thay quần áo đi rồi ngủ.
- Anh cũng vậy còn gì?
- Nhưng anh không có quần áo…
- Thế quấn tạm chăn đi… Rồi xuống kia ngủ trên này ướt rồi anh ơi…
- Ừ… Đưa anh chìa khóa…
- Nè… Còn đứng đó xuống mở cửa phòng đi…
- Đợi em xuống cùng luôn…
- Em còn thay quần áo… Bộ muốn nhìn à?- Cái này hết dọa được nó rồi à nha.
- Cũng được… Còn cái gì chưa nhìn đâu?
- Hứ… Dạo này anh ghê lắm nhé.
- Ủa thế đứa nào gọi đòn trước?
- Xì…xì, thui ra đi… – Em đẩy nó như đuổi tà… Lạ thật, nhìn thấy hết rồi còn ngại gì nữa không biết, dở hơi không chịu được… Kệ bà cô lắm chuyện, nó lần mò xuống cầu thang mở căn phòng trước kia nó ngủ chung với em… Tối om chả nhìn thấy gì… Nó đợi em cho đến khi ánh nến từ bàn tay nhỏ bé của em tiến gần về phía nó, khẽ đặt chén nến xuống, em nhảy bổ lên người nó…
- Ui đau…
- Cho chết, anh biết từ hôm qua đến giờ em tìm anh khổ thế nào không hả… Đến trường ra quán các kiểu, đợi anh đến gần đêm ở cửa phòng mà anh không về…
- Thế biết từ chiều anh hứng bao nhiêu lít nước mưa để đi tìm em không hả…
- Em ra hàng quần áo mà… Cái P.Anh gọi em ra quán, thế là anh lại đi mất…
- Đi tìm em đấy…
Cứ thế gần đêm vẫn có hai đứa cãi nhau để xem ai tìm ai cực khổ hơn ai và vẫn không phân thắng bại… Cho đến khi hai cơ thể đó tự động ôm nhau tìm hơn ấm của nhau mà ngủ… Yên bình rồi HN ơi.
Chap 71:
Thức dậy vào lúc 6h hơn bởi giật mình… Người nó ướt đẫm mồ hôi… Cứ tưởng là một giấc mơ nhưng nghe tiếng thở đều đều của nàng thiên thần ngay bên cạnh làm nó biết không phải… Khẽ nhoẻn miệng cười, nó ngồi dậy tìm công tắc điện bật lên, có điện rồi… Con mắt bị loá vì bất ngờ tiếp xúc với ánh sáng sau cả đêm ngủ… Nó nhìn ra ngoài cửa sổ… sáng đông HN thì chẳng khác nào buổi tối cả… Vừa lạnh vừa tối… Tiếng gió rít từng chập làm nó chẳng muốn ngủ nữa, quấn chăn ngồi ngắm em mà biết mình chẳng mặc gì… Quần áo thay ở trên rồi còn đâu… Em bỗng ngồi dậy ngơ ngác nhìn nó, dụi dụi mắt…
- Ủa, anh dậy sớm vậy?
- Ừ.
- Ngủ tiếp đi anh…hihi- Em mắt nhắm lại, quàng tay qua cổ nó kéo xuống… Nó gồng người lên…
- Thôi… Để lên lấy đồ rồi còn về đi học đây…
- Kệ anh em ngủ tiếp đây…
- Ừ.- Nó hôn nhẹ vào má em… Em cười khúc khích… Rồi nó quấn chăn lên phòng mặc dù lạnh thế này cũng hơi ngại… Lùng bùng với đống chăn… Mãi mới tìm được cái công tắc điện phòng em… Điện mở lên làm nó ngỡ ngàng đôi chút vì tối quá mất điện và phải chăm em nó không để ý lắm… Tiến sâu vào phòng nó thấy căn phòng em kĩ hơn, cô gái mà luôn tỏ ra mạnh mẽ của nó… Căn phòng màu trắng… Một giàn vi tính, một tủ quần áo… Giường, tất cả đều màu trắng… Điều đặc biệt nó thấy là… Em còn có một giá sách to đồ sộ như của thư viện đầy ắp truyện và sách… Thú vị ở chỗ, trên tường, tủ sách, em dán rất nhiều hình của con lật đật màu xanh nước biển có tay chân với cái miệng to ngoác ra cười giống trước nhìn thấy ở áo Tâm (Sau mới biết là Doremon)… Cộng thêm là đống truyện tranh có hình con vật đó ở bìa rải lung tung khắp phòng mỗi chỗ một vài quyển… Thảo nào em không cho nó vào phòng… Tính em trẻ con dễ sợ, khoái đọc truyện tranh mà cứ chê nó, em lại còn bừa bãi nữa…haha, phát hiện bí mật của em rồi… Nó còn thấy một hàng giấy khen đính theo hình bậc thang trên tường… Chỉ có 2 năm là học sinh tiên tiến còn lại 10 năm là giỏi, khiếp thật…@@, chả bù cho nó, được có 6 tiên tiến 6 giỏi bọ… Đọc cái giấy năm lớp 10 của em… Nguyễn Ánh Dương Ly… Tên kêu thấy gớm…@@, Chợt nó thấy một thứ làm nó ngạc nhiên cực độ… Một bao đàn guitar lấp sau cái tủ quần áo… Không thể tưởng tượng được, em cũng biết chơi đàn sao??? Còn đang bần thần thì tiếng em bên dưới nhà…
- Thôi chết rồi…!!- Làm nó giật mình… Vội vơ quần áo lại… Ẩm ẩm… Lùi lại thấy em phi lên từ cầu thang như bay vào phòng đẩy nó ra nói…
- Anh nhìn thấy hết rồi à…?- Em giọng hấp tấp…
- Ừ thì thì… Sao lại…
- Ôi trời ơi… – Em mặt nửa mếu nửa cười… Ôm đầu…
- Thui thui… Đi ăn sáng… Tối qua nhà em giải thích nhé…
- Ơ ơ…
- Thế có đi không?
- Ơ có… – Nó cứ lúng túng kiểu gì không hiểu nổi, chưa bao giờ nó tò mò như thế. Bước ra cửa với đống đồ ẩm, lạnh sun hết cả những thứ cần sun trên cơ thể, nó dắt cái xe đạp để cả đêm ngoài đường nhà em mà không bị trộm vào sân… Hên thật, em đòi đèo nó về vì nó không đủ ấm… Thay quần áo sách vở rồi hai đứa đi ăn sáng… Xong xuôi em đèo nó đến trường, trước khi về em còn hôn nó ở gần cổng mới sợ… Làm bao nhiêu đứa trố mắt nhìn, nó thì ngại… Em thì vênh mặt lên cười rồi chạy… Thế này mà là con trai thì có ngày bị đánh hội đồng cho xem… Ngồi học cắn bút ngán ngẩm… Thằng Tuấn huých vô vai nó…
- Ê… Đôi trẻ làm lành rồi à? Giải quyết thế nào đấy ông?
- Ờ thì nó giải thích đại loại là nó đang oai, với lại thằng kia là bạn chị Huyền…
- Thế mà ông cũng tin được hả…
- Ủa thế đứa nào bảo tin nó trước…?
- Ừ thì…
- Im nghe thông báo kìa…
Nghe tiếng ông thầy mà nó sợ, sắp thi rồi… Ui trời, chẳng học hành gì cả… Kiểu này mà để thi lại là chết toi… Yêu với đương hix… Thằng Tuấn bên cạnh thì rú lên…
- Haha thi rồi thi rồi… Thi xong là nghỉ thoải mái hú hú… – Thằng dở hơi này, người ta sợ thi, nó thì mong thi nhanh để được nghỉ… Xong mấy tiếng hành xác trong căn phòng hàng trăm người… Em lại lên trường đón nó…
- Hihi… – Ít ra lần này là ở dưới cổng chứ không lên thẳng lớp như đợt trước nữa… Cũng đỡ ngại… Thằng mất dạy Tuấn thấy em liền thay đổi thái độ…
- A bạn Ly… Ôm cái thể hiện hòa khí nào…hehe…
- Hứ, đồ điên… – Miệng thằng Tuấn méo xệch, mắt long lên… Ghé vào tai nó…
- Tôi đéo thể tin nổi nó nữa ông ạ…
- Anh yêu về nào…hihi
- Ừ.- Nó trèo lên xe em phóng đi…
Mặc kệ thằng Tuấn tỏ thái độ…
- Hihi… Anh iu zềêềeeee nào. Oẹ…oẹ… – Đúng là thằng bựa mà…@@
Qua phòng nó, thay đồ với lại nghỉ cho đỡ mệt, trời thì lạnh mà có mỗi cái áo khoác , nó mặc thêm cái áo nỉ có mũ bên trong mà ngồi vẫn run cầm cập… Em cười tít mắt nhảy lên đùi nó ngồi, chạm đúng tay nó…
- Ui da…!
- Sao vậy anh…?… À, quên mất… Cởi áo ra đi anh?
- Ơ… Làm gì?
- Em xem vết thương.
- Khỏi rồi có gì đâu mà xem… – Em ấn vào vết thương nó… Đau muốn trào ruột ra, trời thì lạnh, buốt hết cả lên hix…
- Có cởi không thì bảo…?- Em lườm nó , mặt nó méo đi… Trời lạnh thế này, bắt cởi áo thì đứa nào chịu được hix, mà còn đang đông HN nữa… Lạnh từ trong ra ngoài luôn =.=…
- Em có cần bắt anh cởi thế không hả Ly hix… – Mếu mếu mong em thương… Thế nhưng…
- Hihi… Cần chứ… – Đó như thế thì chịu luôn, nó vẫn cố giữ áo thật chặt, thà chết chứ không chịu lạnh đâu >”<…
- Ứ… Lạnh thế thì em đi mà cởi…
- Anh không cởi, tý em tự cởi xong vứt hết đồ đi đấy nhé… – Biết là em đùa nhưng nhìn cái mặt em cứ thật thật thế nào ý, nó sợ chết khiếp… Run run cởi đồ, xong, chơ đống que với gậy ra em cười khúc khích…
- Trắng thế hihi… Quay ra đây xem nào, nhìn hết rồi mà cứ rúm ró chi?…hihi- Nó thì ngại lên cứ run run quay ra… Em như nhìn phải cái gì bỗng mặt mếu mếu… Ôi trời ơi…
- Anh bị điên à… Hở hết cả da này mà không băng vào… Hức…hức…
- Khỏi… Khỏi rồi mà… – nó lúng túng.
- Khỏi gì mà khỏi… Cái gì cũng giấu hức… Để em đi mua băng cho…
- Có rồi kia kìa… – Em đứng dậy ra lấy, rồi thoa thuốc băng lại cho nó… Mặt vẫn mếu… Nhìn nó cũng thấy thương… Chán, có cô người yêu mít ướt cũng khổ, lúc nào cũng phải dỗ… Nói mãi mới chịu nín, dụi dụi mắt xong… Em lại cười, chả hiểu nổi… Ngồi ôm nhau thêm một lúc thì nó sang quán… Em đòi đi theo vì nó không có xe… Đàn thì hôm qua bỏ quên rồi… Nên cũng không phải mang gì cả… Đến cổng thì ông Vinh nháy mắt liên hồi… Em không vào vì phải qua shop quần áo của em… Ờ thì thôi, nó thắc mắc, trước giờ hôm nào cũng đến, bỗng dưng giờ không đến nữa thì em nói…
- Anh đổ rồi thì việc gì phải tán nữa…hihi… – Rồi em phóng xe đi… Nói chuyện với anh Vinh thêm chút thì nó cũng vào… Tưởng vô quán bớt lạnh nhưng không… Hai luồng hàn khí khủng khiếp đóng thẳng vào người nó… Làm người nó run bần bật… Sống lưng thì hóa băng luôn… Cha mẹ ơi, nhỏ P.Anh đang nhìn nó bằng ánh mắt hút hồn nhưng lạnh giá cố hữu của nhỏ… Chị thì lườm, thấy nó cái là đi thẳng vào bếp… Ui cha, quên mất hai bà cô này… Hôm qua là nó đang bực chứ bộ… Cố bình tĩnh, mà không tài nào bình tĩnh nổi… Nó vào làm việc bình thường nhưng người tay chân cứ run bần bật… Cảm giác như mọi hành động của nó bị bà cô tóc bạch kim kia đều nhìn vậy… Mặc dù nó không có thấy nhỏ… Nhỏ Mi đẩy đẩy nó ra…
- Kìa, lại của Minh kìa tiếp đi…
- Xin Mi đấy, Minh cắn rơm cắn cỏ xin Mi tiến hộ Minh bàn đó…hix
- Gì mà sợ thế… Bộ làm gì có lỗi với người ta à?
- Không có… Mi giúp Minh đi mà…
- Thôi được rồi… Không hiểu mấy người kiểu gì nữa… – Nhỏ Mi thở dài lẩm bẩm… May mà nhỏ Chịu giúp. Cảm ơn người yêu ông nhé Tuấn…hehe… Đứng theo dõi, nhỏ Mi… Chỉ thấy mỗi nhỏ Mi nói, còn nhỏ P.Anh chỉ lắc đầu rồi lại mang cái ánh mắt đáng sợ kia nhìn nó… Đã lạnh rồi còn vào đông nữa thì bao nhiêu áo cho đủ, nhỏ này còn đang cầm cái áo khoác của nó nữa chứ… Mặt nhỏ Mi hầm hầm đi ra…
- Kệ cậu đấy, nhỏ này kiêu quá chừng, đừng bao giờ bắt mình ra tiếp nữa… – Mặt nó thảm thảm… Thì ông mãnh Tuấn đến…
- Helo… Em yêu, xin chào chiến hữu… Thật mừng khi hai người cùng ở đây…hehe
- Lo cái gì mà lo… Ra chỗ khác ngồi im một chỗ đi…!!- Nhỏ Mi quát thằng Tuấn… Mặt cu cậu thộn ra đến tội… Lắp bắp…
- Ớ…??- Nhỏ Mi đi vào, để mặc nó giải thích cho thằng Tuấn… Xong thằng này mặt đểu đểu phán…
- Chuyện gia đình các ngươi cớ sao lại lôi ái phi của ta vào… Khổ ta hôm nay bị mắng oan… Để tỏ lòng hối lỗi hãy mời ta cốc càphê nhé công công Minh… – Đang điên bị thằng này kích đểu, nó sút thằng Tuấn một cái rồi ra làm việc, thằng này xoa xoa… Rồi cười tí tởn chạy theo nhỏ Mi…
- Mỹ nhân đợi ta với… Hehe… – Công nhận đôi này hợp thật, đứa thì tính khí thất thường, đứa thì lúc hâm lúc dở… Nó cười cười, vì lâu này mới có cảm giác bạn bè vui thế này… Nhưng làm sao phải giải quyết được cục băng đang nhìn nó như thế kia hix… Chẳng lẽ đuổi về, đến quán mà cứ im im đến phát ghét, lại cứ nhìn người ta… Mà còn cả chị nữa, chắc còn giận nó hix… Sao Tôi khổ vậy trời…?…@@
Chap 72:
Lân la đến chỗ ngồi của nhỏ, vẫn là trung tâm của quá… Dù khu nó ngoài trời nhưng dạo này giăng bạt nên chẳng sợ mưa gió nữa, thành ra khách cũng đông hơn chút đỉnh… Nhỏ nhìn nó suốt đoạn nó tiến đến gần nhỏ… Nó thì run run…
- À…u…m muốn uống gì không?- Thấy nhỏ chỉ nhìn… Im lặng, nó toát mồ hôi hột… Mắt gì mà lạnh thế này… Hix…
- Chắc… Không… Rồi, thôi… Thôi… Đi nha…
Bỗng mắt nhỏ P.Anh rưng rưng… Quỷ thần ơi, gì đây trời…=.=…
- Hức… Hức, sao hôm qua lại quát em…?- nhỏ mặt ấm ức nhìn nó…
- Ơ…vì…vì… – Não bộ như chạy đâu hết, chẳng nghĩ ra được lý do nào cả… Mà cũng có lý do gì quát nhỏ đâu… Hối hận quá…
- Đồ tồi, đồ độc ác, đồ vô tâm…!!…hức…hức… – Gắn nó ba cái “nghệ danh” xong nhỏ vơ cái túi đẩy nó ra rồi chạy đến cửa… Tay thì che miệng… Nó đứng tần ngần cho đến khi ngọn tóc bạch kim theo từng làn gió cuốn đi ra bên ngoài… Đôi chút ngạc nhiên… Đôi chút buồn… Chẳng hiểu sao tâm trạng nó lại vậy, mặc dù nhỏ thì đâu phải là gì của nó đâu… Xui thiệt… Một vài vị khách nhìn nó lẩm bẩm gì đó… Chắc thắc mắc, thằng này làm một con bé khóc trong liên tiếp hai ngày liền… Chán nản nó lao đầu vô công việc như để giải tỏa dòng cảm xúc vừa rồi, nhưng từ nãy đến giờ có người đang đứng nhìn nó và chứng kiến hết…
- Nhóc… – Chị chạm nhẹ vào tay nó… Giọng nhẹ nhàng.
- Dạ…
- Tại sao nhóc thích làm khổ ngươì khác vậy…?
- Em…em… – Nó rụt rè nhìn chị, mặt chị cũng rất buồn không còn lườm nó như lúc nãy…
- Chị biết nhóc trải qua những thứ gì, hiểu nhóc phải chịu đựng những thứ gì… Nhưng chẳng nhẽ đổi lại được nỗi đau của mọi người nhóc mới vui hay sao…?
- Em xin lỗi… – Nó cúi mặt , không dám nhìn vào mặt chị…
- Kể cả những người không có lỗi gì với nhóc chỉ vì một chút tức giận nhóc đã làm tổn thương họ, tại sao nhóc không hiểu…tại sao nhóc không cố hiểu đi… Lúc nào cũng ngốc nghếch… Đến cả người dành tình cảm cho nhóc thật sự, nhóc cũng vô tâm… Chị chán nhóc lắm rồi… Chị cũng là một trong số đó… Nhóc ạ, hôm qua chị đã buồn rất nhiều… Lo rất nhiều khi nhóc, bỏ đi… Vậy mà… – Chị run run… Không nói được nữa, giọng nghẹn lại… Điều chị vừa nói làm nó sững sờ bối rối…
- Chị… Em…em…Ly…
- Nhóc đừng hiểu sai ý chị… Đừng có mơ chị đi thích một tên ngốc, chị chỉ muốn nói hộ… Những người bị nhóc làm tổn thương thôi…
- Dạ… Em xin lỗi… – Chị nhìn nó lắc đầu, thở dài… Đi vào bếp, dáng vẻ hồn nhiên nhí nhảnh… Không có, chỉ còn một sự lạnh nhạt xa xăm… Với sự xinh đẹp của chị… Một chút nhất thời, một chút hồ đồ… Nó luôn tự phá vỡ những gì nó xây dựng được… Không biết đến bao giờ nó mới nói chuyện bình thường với chị được đây… Điều này khiến tâm trạng nó xuống dốc tệ hại… Cả buổi làm việc lại lầm lì, im im làm không nói chuyện với ai nữa… Chỉ mong vào bếp xin lỗi chị mà cứ ngại… Thêm nữa cái tiết trời đông âm u ảm đạm này, rất nhanh tối… Cảm giác như nó đã làm được cả mấy tiếng đồng hồ rồi ý… Khi tan ca không thấy chị đâu, chắc giận nó nên bỏ về trước… Nó vớ cây đàn đeo lên vai đợi em bên ngoài… Thằng Tuấn đi qua rủ về nhưng nó từ chối, em hẹn rồi mà… Với lại cái tâm trạng hiện giờ rất tồi tệ, chỉ còn mỗi em

là niềm an ủi duy nhất với nó thôi… Đúng là được cái này lại mất cái kia…
Đứng nói chuyện với anh Vinh một lúc thì em đến… Em cười thật tươi khi thấy nó… Nó cười gượng đáp lại… Bỗng nhiên nó thấy em xinh đẹp một cách lạ kì trong cái phong cách của riêng em, Chiếc quần váy dài quá đầu gối, quần tất phủ đen đôi chân dài, trên người thì như cục bông với chiếc áo choàng trắng… Mặt em bỗng đanh lại nhìn nó lo lắng…
- Anh sao vậy…?
- À… Anh đói vì trưa có ăn gì đâu…
- Ui tưởng gì… Về nhà em đi, em chuẩn bị sẵn rồi đấy…hihi… – Những cái lúc thế này có em bên cạnh… Nó xúc động ôm em lại… Nắm đôi bàn tay nhỏ bé, lạnh như tuyết của em mà thủ thỉ…
- Anh Yêu Em lắm… – Em sững người chút rồi thì thầm…
- Anh làm gì có lỗi với em hả…?hihi…
- Không có mà…
- Hihi… Nếu có hãy cứ nói thật, em chịu đựng được vì em nghĩ anh đã chịu đau nhất khi nghe em nói những lời đó… Cảm ơn anh đã tha lỗi cho em, chỉ xin đừng giấu em điều gì cả anh nhé… – Em vẫn ôm chặt nó… Trời tối lên...

<< 1 ... 38 39 40 41 42 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status