* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Chap

một kẻ lăng nhăng và không chung thủy trong tình yêu như Vũ Gia Minh bất chấp tất cả để cưới bằng được, thậm chí ngay cả con gái rượu của chủ tịch Đào cũng không lọt được vào mắt xanh.
Tú Linh theo ấn tượng của họ là một cô gái có sắc đẹp động lòng người, vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương. Nhìn theo chiều hướng nào cũng chỉ là một con nhóc mặt búng ra sữa, chưa trưởng thành. Tuy rằng khả ái, có thể khiến người khác yêu mến ngay từ buổi đầu gặp gỡ, nhưng một cô gái như thế này thì giúp gì được cho sự nghiệp của Vũ Gia Minh?
Vũ Gia Minh kéo Tú Linh ngồi xuống bên cạnh mình.
Đã đánh giá sơ qua về ngoại hình của Tú Linh, bố mẹ Vũ Gia Minh thu hồi tầm mắt, riêng hai đứa em của Vũ Gia Minh vẫn hiếu kì nhìn Tú Linh không chớp.
Tú Linh bị bọn họ nhìn đến gai cả người. Tú Linh ngồi cứng ngắc trên ghế sô pha, ngay cả động cũng không dám động.
Vũ Gia Minh buồn cười nhìn Tú Linh. Từ lúc đặt chân vào phòng khách nhà họ Vũ, hắn vẫn chưa lên tiếng nói gì, ngay cả chào bố mẹ hắn một câu cũng không có.
“Chị tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Chị bằng tuổi em đúng không?” Cậu em trai của Vũ Gia Minh tìm cách làm quen với Tú L
inh. Hình như cậu ta bắt đầu thích Tú Linh.
Tú Linh chớp mắt nhìn em trai Vũ Gia Minh, không mấy tự nhiên đáp: “Chị là Tú Linh, hơn…hơn 20 tuổi.”
Giọng nói trong trẻo, cử chỉ ngượng ngùng của Tú Linh khiến cậu em trai Vũ Gia Minh đỏ mặt. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ta gặp được một cô gái dễ thương như Tú Linh.
Vũ Gia Minh trừng mắt cảnh cáo nhìn thằng em trai. “Hừ! Tú Linh mà nó cũng dám mơ tưởng đến? Nó không muốn sống khả giả chắc?” Dưới ánh mắt hình viên đạn của Vũ Gia Minh, cậu em trai le lưỡi rụt cổ.
Mẹ kế của Vũ Gia Minh nhìn Tú Linh, bà ta lạnh nhạt hỏi: “Cậu định kết hôn với cô ta thật?”
“…” Vũ Gia Minh cười nhạt, không đáp. Đối với bà mẹ kế này, hắn không mấy khi nói chuyện cùng. Một khi hắn đã không thích, thì dù có cạy răng, hắn cũng không thèm nói một câu.
Bà Kim Thủy – tên mẹ kế hắn nổi giận quát Vũ Gia Minh: “Cậu có biết vì cậu mà gia đình chúng ta bị chủ tịch Đào hủy bỏ hợp đồng làm ăn không? Ông ta là một nhân vật lợi hại như thế nào, không phải là cậu không biết, đắc tội với ông ta, sẽ không có kết quả tốt.”
Vũ Gia Minh giễu cợt nhìn Bà Kim Thủy, hắn nhếch mép hỏi: “Bà muốn tôi kết

hôn với Đào Tuyết Viên, kết hôn để làm giàu cho gia đình?” Vũ Gia Minh cười mỉa: “Nếu bà muốn, tại sao không gả con gái cho con trai nhà họ Triệu?”
Em gái Vũ Gia Minh tái mặt, lặng câm nhìn Vũ Gia Minh.
Trong hai đứa em, đứa nào cũng sợ Vũ Gia Minh. Có thể nói hắn là nhân vật lợi hại, không một ai dám chọc. Nói về thủ đoạn và cách làm người tàn độc, thì hắn là nhân vật thứ nhất. Chỉ cần gây ra một bất lợi nhỏ cho hắn, kẻ đó sẽ bị lãnh hậu quả gấp mười lần.
“Mày đừng ăn nói hàm hồ. Gả con Kim Phượng cho tên công tử họ Triệu đấy để nhanh chết sớm à?” Bà Kim Thủy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp cổ chết Vũ Gia Minh.
Tất cả công việc làm ăn trong gia đình đều do một tay Vũ Gia Minh quản lý. Bằng vào tài năng của mình, hắn đã từng bước đưa tập đoàn nhà họ Vũ vươn rộng ra bên ngoài. Ông Vũ Lâm – cha hắn tuy cũng có khả năng quản lý, nhưng không thể giỏi bằng hắn được.
Bà Kim Thủy sinh được một cô con gái đầu lòng, thằng con trai thứ hai mới chỉ có hơn 10 tuổi, nên không thể gánh vác công việc làm ăn của gia đình, cũng không thể giúp được gì cho ông Vũ Lâm.
Kim Phượng không có niềm đam mê kinh doanh, một lòng đi theo nghề thiết kế thời trang, tính cách hướng nội, ít nói.
Vũ Linh – em trai Vũ Gia Minh là một chàng trai hoạt bát, mau mồm mau miệng, tốt bụng và dễ thương, khác hẳn tính cách thâm trầm và ác liệt của Vũ Gia Minh.
Sự thành bại của gia đình nhà họ Vũ hoàn toàn phụ thuộc vào Vũ Gia Minh. Hắn chính là rường cột của gia đình.
Bà Kim Thủy mặc dù là một người đàn bà có dã tâm, nhưng không làm gì được. Con gái không quan tâm đến công việc kinh doanh của gia đình, con trai răm rắp nghe lời Vũ Gia Minh, thử hỏi bà còn làm gì được nữa. Có chăng, thỉnh thoảng bà còn biết dựa vào ông Vũ Lâm.
“Con nên suy nghĩ kĩ lại đi.” Ông Vũ Lâm bây giờ mới lên tiếng: “Nếu con hủy hôn với Đào Tuyết Viên sẽ gây ra nhiều sóng gió, hiện giờ mối quan hệ làm ăn với nhà họ Đào đang tốt đẹp, đừng gây thù chuốc oán với ông ta.”
“Nếu bố muốn, bố có thể bảo Đào Tuyết Viên chờ Vũ Linh mấy năm nữa, lúc đó cả hai gia đình sẽ kết làm thông gia.” Vũ Gia Minh khiêu khích nhìn ông Vũ Lâm: “Còn tôi không bao giờ có chuyện sẽ lấy Đào Tuyết Viên làm vợ. Người tôi yêu là Tú Linh, và chỉ có cô ấy mới là người phụ nữ mà tôi chọn.”
“Mày nên suy xét lại lựa chọn của mày đi.” Ông Vũ Lâm lạnh giọng bảo Vũ Gia Minh: “Nếu không quyền thừa kế sẽ không đến lượt của mày đâu.”
Vũ Gia Minh cười sằng sặc, hắn coi đây là chuyện khôi hài nhất thiên hạ.
Tú Linh càng lúc càng run, đầu cúi càng lúc càng thấp.
“Câm mồm!” Ông Vũ Lâm gầm lên: “Mày đừng quá cuồng ngạo! Đừng tưởng mấy năm vừa qua tao giao công việc làm ăn của gia đình cho mày, thì mày có thể muốn làm gì thì làm. Biết điều thì mày hãy chia tay với con bé này ngay lập tức đi, sau đó đến nhà chủ tịch Đào xin lỗi và lấy Đào Tuyết Viên làm vợ.”
“Ông bắt tôi phải lấy Đào Tuyết Viên trong khi cô ta lên giường ngủ với một người đàn ông khác?” Vũ Gia Minh cay đắng chất vấn ông Vũ Lâm. Hắn tưởng sau bao nhiêu năm hắn cố gắng làm việc vì gia đình nhà họ Vũ, bố hắn không còn coi hắn là một công cụ để kiếm tiền và làm giàu nữa, nhưng thật không ngờ, trong mắt của ông Vũ Lâm, ngoài người đàn bà tên Kim Thủy kia thì không còn coi một đứa con ngoài giá thú như hắn là gì nữa.
“Mày đã nhận được câu trả lời của tao rồi.” Ông Vũ Lâm lạnh nhạt trả lời Vũ Gia Minh. Ông ta chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của Vũ Gia Minh. Ông nhận nuôi hắn khi hắn gần 20 tuổi, cũng chỉ muốn đào tạo một kẻ làm thuê cho gia đình. Vũ Gia Minh mang lại nhiều giá trị lợi dụng cho ông ta.
“…” Vũ Gia Minh cười nhạt, đôi mắt hắn lạnh băng. Nụ cười trên môi hắn dần dần héo tàn, cuối cùng thì mất hẳn.
Nếu nói rằng, hắn không chua xót là nói dối. Ai sinh ra mà chẳng mong muốn được cha mẹ mình thương yêu và chăm sóc. Hắn bất hạnh khi phải mồ côi mẹ từ sớm, bất hạnh khi có một người cha tuyệt tình và vô trách nhiệm. Nhưng bù lại, từ nay trở về sau hắn đã có Tú Linh bên cạnh mình.
Siết chặt lấy tay Tú Linh, Vũ Gia Minh nói: “Nếu thế, tôi cũng không còn gì để nói với ông nữa. Ông có chấp nhận cho tôi lấy Tú Linh hay không, đối với tôi không hề quan trọng. Tôi mang Tú Linh về đây không phải cầu mong ông đồng ý cho phép tôi lấy cô ấy, tôi mang cô ấy về đây vì tôi thiết nghĩ dù gì ông cũng là cha tôi. Nhưng thật không ngờ, ông vẫn chứng nào tật ấy. Nếu ông đã tuyệt tình với tôi như thế, ông cũng đừng trách tôi đối xử cạn tình với ông.”
Vũ Gia Minh nhìn thẳng vào mắt ông Vũ Lâm, trong đáy mắt hắn chứa toàn oán hận và căm phẫn: “Ông nghe cho rõ đây, tất cả mọi cổ phiếu trong công ty đều đã nằm gọn trong tay tôi rồi. Ông định cướp quyền thừa kế của tôi là hoàn toàn không có khả năng. Ông tưởng tôi ngu ngốc đến mức độ lao đầu vào làm việc như điên chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của ông thôi sao. Hừ! Tôi đâu có ngu ngốc như thế. Ông muốn đấu với tôi, để xem bản lĩnh của ông có đủ cao không đã.”
Vũ Gia Minh đứng lên, hắn kéo Tú Linh đứng dậy theo: “Tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào nhà họ Vũ thêm một lần nào nữa. Đám cưới của chúng tôi sẽ không có phần của các người.”
Nói xong, hắn nắm tay Tú Linh, cùng Tú Linh rời khỏi phòng khách, bỏ lại sau lưng tiếng rống gầm của ông Vũ Lâm và tiếng hét chói tai của bà Kim Thủy.
Chap 44:
Đã hơn một tháng trôi qua, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Thư Phàm đã chờ đợi, chờ trong mỏi mòn lo sợ. Thư Phàm rất sợ, sợ Hoàng Tuấn Kiệt sẽ đột ngột bỏ mình mà đi. Thư Phàm đã chờ, chờ hắn hơn một tháng rồi nhưng mà tại sao hắn vẫn chưa tỉnh lại, tại sao hắn không chịu lắng nghe tiếng nói chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của Thư Phàm?
Sáng nay cũng giống như mọi ngày khác, Thư Phàm ngồi trong phòng bệnh đọc truyện cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe. Thư Phàm không bao giờ từ bỏ niềm tin và hy vọng của mình. Mặc kệ phải chờ đợi hắn bao nhiêu năm, Thư Phàm cũng chờ.
Đột nhiên tiếng máy đo nhịp tim kêu lên những tiếng bíp chói tai, Thư Phàm giật mình kinh sợ buông rơi cuốn sách xuống sàn nhà.
Đứng bật dậy, Thư Phàm sắc mặt tái nhợt, đáy mắt long lanh lệ, vội bấm chuông gọi bác sĩ phụ trách chữa trị cho Hoàng Tuấn Kiệt.
Chưa đầy một phút sau, hai bác sĩ và hai cô y tá nhanh chóng chạy vào phòng.
Họ tiến hành sốc điện, soi đồng tử co giãn trong mắt Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm đứng chết lặng một chỗ, mắt mờ mịt nước nhìn hai bác sĩ, người ấn vào vai Hoàng Tuấn Kiệt, người dùng máy áp lên ngực hắn.
Từng tiếng nói của họ vọng vào tai Thư Phàm như tiếng chuông ngân, đầu Thư Phàm trống rỗng, nước mắt tuôn như mưa. Thư Phàm cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng nấc phát ra khỏi cổ họng.
Siết chặt nắm đấm, Thư Phàm tự nhủ với lòng là phải cố gắng lên, phải kiên cường vượt qua mọi chuyện. Thư Phàm không cho phép mình ngục ngã, không cho phép mình buông xuôi. Nếu Thư Phàm cũng yếu đuối, thì lấy ai đứng ra gánh vác mọi chuyện. Hoàng Tuấn Kiệt giờ chỉ còn lại một mình Thư Phàm. Có thể hắn không thể mở mắt ra nhìn Thư Phàm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Thư Phàm bên cạnh hắn.
Một phút, hai phút trôi qua…năm phút, mười phút…màn hình đo nhịp tim trên máy tính là một đường thẳng, lúc đầu còn nhấp nháy sau đó mờ dần, rồi tắt hẳn.
Bác sĩ liên tục dùng máy sốc điện, những cú nảy liên tiếp, nhưng không còn tác dụng nữa, trái tim Hoàng Tuấn Kiệt đã ngừng đập rồi.
Thư Phàm khụy chân xuống sàn nhà, hai tay bịt chặt miệng, nước mắt tuôn trào như thác lũ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má.
Thư Phàm đã cầu mong ngày nào đó có thể cùng Hoàng Tuấn Kiệt sánh đôi trở về Việt nam ra mắt gia đình, sau đó cả hai sẽ cùng nhau tạo dựng một gia đình hạnh phúc, tràn ngập tình yêu và tiếng cười. Nhưng nay tất cả đã kết thúc rồi, Hoàng Tuấn Kiệt đã chết. Chết có nghĩa là hết, là kết thúc tất cả mọi ân oán trên đời, cũng kết thúc luôn mối lương duyên tốt đẹp của hai người.
Hai bác sĩ thở dài, kéo tấm mền màu trắng đến ngang ngực Hoàng Tuấn Kiệt. Họ đã cố gắng hết sức nhưng đành lực bất tòng tâm. Quyết định ai sống hay chết không nằm trong khả năng của họ. Có đôi khi ý chí của con người có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể thoát khỏi bàn tay của tử thần.
“Chúng tôi rất tiếc.” Một trong hai vị bác sĩ vỗ nhẹ vào vai Thư Phàm. Ông ta mấp máy môi, định nói thêm điều gì đó, nhưng tự thấy vào lúc này thì không nên nói gì cả, tất cả những lời đó chỉ là một công thức sáo rỗng mà thôi.
Thư Phàm quỳ trên nền đất lạnh, quỳ rất lâu, quỳ đến khi hai đầu gối tê dại, nước mắt cũng không còn chảy ra nữa. Từ từ, Thư Phàm run rẩy đứng lên. Bị cơn choáng váng đánh úp, Thư Phàm liêu xiêu bước lại gần giường bệnh.
Hoàng Tuấn Kiệt nằm đấy, nằm thật im, sắc mặt của hắn tái nhợt, thân nhiệt lạnh tựa băng, hắn không còn thở nữa.
Thư Phàm khụy gối, run run cầm lấy tay Hoàng Tuấn Kiệt. Áp tay Hoàng Tuấn Kiệt vào má, Thư Phàm nghẹn ngào khóc nức nở. Thư Phàm có rất rất nhiều điều muốn n
ói cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe, nhưng tất cả đã muộn rồi. Hắn đã chết, đã bỏ Thư Phàm mà đi.
Thư Phàm không biết một người mất đi người thương yêu duy nhất của mình sẽ có cảm giác gì. Còn riêng đối với Thư Phàm, Thư Phàm thấy nỗi đau đang cào xé tim gan, bóng tối đang nuốt trọn mất linh hồn mình. Nỗi đau trong lòng Thư Phàm không thể diễn tả bằng lời, không bút mực nào có thể tả xiết. Hoàng Tuấn Kiệt là người con trai đầu tiên khiến Thư Phàm rung động, khiến Thư Phàm yêu, cũng là người duy nhất dạy cho Thư Phàm hiểu thế nào là ái tình.
Thư Phàm gắt gao nắm chặt lấy tay Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm nắm thật chặt lấy, như thể sợ hắn sẽ tan biến vào hư không, sẽ biến mất ngay lập tức. Không! Thư Phàm không cho phép hắn bỏ mình đi như thế, cũng không thể nhìn hắn chết trước mặt mình. Nhưng Thư Phàm có thể làm được gì, Thư Phàm đâu có sức mạnh siêu nhiên, cũng đâu phải là một người có khả năng cải tử hồi sinh?
Là một thầy thuốc tài năng thì thế nào, chữa khỏi được bệnh tật cho nhiều người thì sao, Thư Phàm cũng không thể cứu sống được Hoàng Tuấn Kiệt.
Đến khi ông Gia Huy, ông Hoàng, bà Diễm Thúy và Hoàng Tử Kì đến, Thư Phàm cũng không hay biết.
Thư Phàm khóc đến lả người, gần như ngất đi.
Ông Gia Huy đau xót nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, trên mặt ông hiện lên vẻ ưu thương và sầu bi. Ông là người có lỗi nhiều nhất với Hoàng Tuấn Kiệt. Khi nhận ra sai lầm của mình, ông đã hối cải, đã cố gắng làm mọi thứ để bù đắp lại cho Hoàng Tuấn Kiệt, muốn cải thiện lại mối quan hệ căng thẳng và không mấy tốt đẹp giữa hai cha con, nhưng ông Trời không chiều lòng người, bắt một người đầu bạc phải tiễn một người đầu xanh đi trước.
Hoàng Tử Kì không nói gì, đôi mắt hắn đục ngàu, mái tóc rối bù vì vò nát. Hắn cũng thương tâm chẳng kém gì ông Gia Huy. Tuy rằng hai anh em chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, và lần nào nói chuyện hắn cũng dùng những lời lẽ sắc nhọn để chọc giận Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng hắn làm thế cũng chỉ vì hắn ghen tị và muốn Hoàng Tuấn Kiệt chú ý đến hắn mà thôi. Hôm nay, tất cả đã kết thúc rồi, người anh trai mà hắn vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy căm ghét và ghen tị đã không còn sống trên đời này nữa.
Bà Diễm Thúy dửng dưng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Bà ta đã mong Hoàng Tuấn Kiệt chết từ lâu, nay Hoàng Tuấn Kiệt không còn nữa, thật đúng với nguyện vọng và mong ước của bà ta.
Vũ Gia Minh và Tú Linh cũng đến ngay sau đó.
Tú Linh ôm lấy chị gái. Tú Linh khóc theo Thư Phàm.
Vũ Gia Minh lẳng lặng đứng bên cạnh mép giường, đôi mắt hắn đau buồn nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt là một người bạn thân, một tri kỉ và là một người anh của Vũ Gia Minh. Hắn chết đi, để lại một người cô độc không có bạn tri âm, không tìm được một đối thủ xứng tầm. Nếu hắn là một người phụ nữ giống như Thư Phàm và Tú Linh, hắn cũng muốn khóc, muốn rơi lệ, muốn nói hết mọi tình cảm dồn nén bao nhiêu năm qua mà hắn dành cho Hoàng Tuấn Kiệt.
Trong phòng, mỗi người đều có những tâm trạng và tình cảm khác nhau khi nhận được tin Hoàng Tuấn Kiệt đã chết. Cách làm người của Hoàng Tuấn Kiệt khiến bất cứ ai cũng không thể chê trách. Nếu hắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, được họ thương yêu và chăm sóc, cuộc sống và tương lai của hắn sẽ khác đi. Và có lẽ đến bây giờ hắn đang sống rất vui vẻ và khoái hoạt ở một nơi nào đó.
Khi bác sĩ vào phòng, kéo tấm mền màu trắng phủ kín khuôn mặt Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm đã gào lên, tay lật bỏ tấm mền. Thư Phàm không muốn họ đối xử với Hoàng Tuấn Kiệt như một người đã chết.
“Hoàng Tuấn Kiệt chỉ là đang ngủ thôi, anh ấy vẫn còn chưa có chết, anh ấy vẫn còn đang sống.” Thư Phàm không ngừng lẩm bẩm, miệng thì thào nói chuyện, nước mắt giống như dòng suối nhỏ cứ tí tách rơi mãi.
Mọi người trong phòng lặng người, tất cả đều thương xót nhìn Thư Phàm. Họ không dám lên tiếng ngăn cản và khuyên can Thư Phàm.
Thư Phàm vì thương tâm quá độ, đã ngất xỉu trước khi bác sĩ chuyển Hoàng Tuấn Kiệt đến nhà xác của bệnh viện.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, từng cơn mưa nặng hạt rơi xuống nhân gian. Phải chăng ông Trời đang khóc thương cho cái chết của Hoàng Tuấn Kiệt?
Hoàng Tuấn Kiệt mất, đám tang nhanh chóng được tổ chức. Một điều lạ lùng là kể từ lần ngất xỉu trong phòng bệnh của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm không còn khóc, cũng không còn ngất xỉu nữa. Thư Phàm lặng câm, lạnh lùng và bình thản đứng nhìn hết thảy. Thư Phàm đứng nhìn người ta đem chôn cất Hoàng Tuấn Kiệt, đứng nhìn hắn được đưa xuống huyệt đạo. Khi nắm mồ của hắn được xây cất nên, Thư Phàm đứng lặng lẽ, nước mắt thấm ướt gò má, môi run run.
Mấy ngày gần đây, ngày nào trời cũng đổ cưa mưa rào, mưa thấm sâu vào lòng đất, mưa khiến lòng người thêm lạnh giá, thêm tê tái và cô đơn. Nỗi đau trong lòng Thư Phàm quá lớn, lớn đến nỗi cơ hồ Thư Phàm tưởng mình đã chết rồi.
Hoàng Tuấn Kiệt đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Hắn ra đi, bỏ lại tất cả, bỏ lại Thư Phàm sống cô đơn một mình, bỏ lại mối lương duyên tốt đẹp của hai người. Có lẽ hắn cũng không muốn thế, nhưng số phận của hắn đã an bài, đã định sẵn cho hắn phải rời xa Thư Phàm mãi mãi.
Ở tít trên cao kia, hắn sẽ cầu nguyện cho Thư Phàm, sẽ chúc phúc cho Thư Phàm tìm được một người đàn ông thực lòng yêu Thư Phàm, tìm được một người có thể mang lại hạnh phúc và nụ cười trên môi Thư Phàm.
Con người ta khi phải lãnh chịu quá nhiều đau đớn và mất mát, trái tim sẽ đóng băng cả lại, tình ái cũng mất đi, niềm tin cũng không còn. Thư Phàm đã đánh mất tất cả, đã đánh mất đi niềm vui sống của mình, nụ cười cũng không còn nở trên môi nữa. Thư Phàm đã quên vì ai mà mình cười, vì ai mà mình vui vẻ sống.
Thư Phàm quỳ xuống trước nấm mộ của Hoàng Tuấn Kiệt, tay run run vuốt ve dòng chữ khắc trên tấm bia. Thư Phàm nhắm mằt lại, lắng nghe tiếng gió thổi, lắng nghe tiếng nói tận sâu trong đáy lòng mình. Nước mắt làm mặn chát bờ môi, nước mắt sát thêm muối vào lòng và trái tim bị tổn thương của Thư Phàm.
Thư Phàm không biết trách ai, cũng không biết hận ai. Có chăng cũng nên là hận chính mình bất lực không thể cứu được người yêu, không thể dành giật lại hắn từ bàn tay tử thần.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm thì thầm gọi tên Hoàng Tuấn Kiệt, tiếng nói vang vọng ra xa, được gió mang đi bay khắp thiên đàng địa cửu. Thư Phàm muốn nhờ gió gửi đi thông điệp nhớ thương của mình đến Hoàng Tuấn Kiệt, muốn hắn biết mình yêu hắn nhiều như thế nào. Thư Phàm sẽ không bao giờ quên hắn, không bao giờ quên.
Thư Phàm cười, vừa cười vừa khóc: “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh nhớ gì không, có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó anh thật ngố, cũng thật ngạo mạn. Nói thật, lúc đó em đã rất...

<< 1 ... 70 71 72 73 74 ... 82 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status