…
- Thèn này, có thế chuyền cũng hụt, cứ cái đà thì lớp mình làm gì có cửa mà vô địch… được…
- …
- Rồi, rồi, lại nữa, N, N, tập trung zô mày…mày đang nghĩ cái quái gì zậy… – Hải cận ngồi ngoài sân quát thao tháo…
“Ừ, mày đang làm cái quái gì zậy, chỉ là em ấy ở luôn trên đó luôn thôi mà, em ấy có bỏ mày đâu, sang năm mày ráng thi đại học vào sài gòn để ở cùng với em thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà”…
…
Đi học, về nhà, đi học rồi lại về nhà, với tôi mấy ngày đó chỉ có zậy, cho đến 1 hôm, gần cái ngày em Ly lên máy bay, bé My bỗng qua nhà tôi, con bé dường như có 1 cái gì đó khó nói chỉ nhìn tôi rồi ấp úng được vài chữ…
- Anh ra đường…với em…chút nha…được không?
Chạy xe dọc ra phố biển, tôi như thằng vô hồn trong mắt của bé my, chỉ biết đạp…đạp…và đạp…tôi không hề nói 1 câu nào…phố biển ngày nào vẫn chôn giấu bao nhiêu kĩ niêm đẹp đẽ của đứa con trai chưa đầy 18 tuôi mà bây giờ…phía trước và xung quanh, nó chỉ nhìn thấy 1 màn đêm xám sịt…
- Anh…anh dừng xe xuống đi… – Bé my bỗng đập lưng tôi…
- …Kít…!!…
- …
- Mấy hôm nay anh sao thế, mai chị ly về rồi, bộ anh không vui sao…hay là…tại em…
- …
- Nè, anh nói gì đi chứ, đừng làm em sợ…hức…
Con bé nhìn tôi rồi òa lên khóc nứt nở, từng giọt nước mắt nóng hổi chảy ướt đẫm cả vai khiến lòng tôi chẳng còn sức để tiếp tuc lạnh lung nữa, tôi ôm con bé vào lòng 1 chốc lâu, và…, đêm hôm ấy phố biển cũng là 1 ngày mưa, không nặng hạt nhưng từng đấy là quá đủ để tôi nhận ra nhiều thứ, ừ, buông tay có lẽ… cũng là 1 thứ để níu giữ hạnh phúc…các bạn ạ…
Chap 43:
Đôi khi, Có những điều mà bản thân con người ta luôn muốn giữ kín 1 mình, để những nỗi đau gặm nhấm trong tim mà không hề muốn chia sẽ với ai khác nữa, vâng, tôi là 1 thèn con trai như thế, dù đôi lúc có 1 người con gái luôn bảo với tôi rằng: ” yêu con người vô tâm như anh, làm em cảm thấy lo lắng, thật sự…anh à.’…nhưng…những lúc đấy tôi chỉ cười chứ chẳng biết nói gì hơn, dường như những thứ đó đã là thói quen kể từ ngày tôi yêu em từ cái ngày đầu tiên cho đến bây giờ…
Ngày hôm ấy, 1 ngày mưa chỉ phảng phất lên phố biển 1 nỗi buồn man mán gì đó, tôi và người con gái ấy chỉ biết lặng im đạp đi trên con đường quen thuộc của phố biển, ừ, chẳng ai có thể phũ nhận cái vẻ đẹp của cái thành phố nhộn nhịp xô bồ này nhưng với tôi lúc ấy, xung quanh chỉ là 1 màn đêm kéo dài đến vô tận…chỉ qua đêm nay nữa thôi tôi lại được gặp em, người con gái mà ngày hôm qua tôi đã từng yêu hơn chính bản thân mình, nhưng tôi thật sự…không muốn cái ngày ấy đến 1 chút nào, giá như…ừ…chỉ giá như thôi…thời gian có thể dừng lại ngay lúc này thì hay biết mấy…
- …
5 năm về trước, cũng vào 1 ngày mưa trên cái thành phố thân yêu này, tôi đã khóc nứt nở khi nghe tin em My chuyển vào miền nam sống và sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, khoảng thời gian đó tôi phãi cố gắng lắm mới vượt qua được, rồi tôi yêu Ly hồi nào không hay, có lẽ tôi đang ngộ nhận cái gì đó, tôi yêu Ly không hẵn em là 1 người con gái quá hoàn hảo mà em luôn cho tôi cái cảm giác êm đềm mà không ai có thể đem đến khi không có em My bên cạnh, và bây giờ, cũng bởi zậy mà phãi chăng tình cảm của tôi đang đứng giữa hai bờ vực thẳm, khi người con gái ngồi đằng sau lưng tôi bây giờ lại là em My…
Em tựa đầu vào vai tôi, làn tóc mềm mại cùng mùi hương dễ chịu trên người em làm tôi cảm thấy ngây ngất, tôi không biết, trái tim mình thật sự muốn gì, tôi còn yêu Ly hay là vẫn còn đang ngộ nhận, cho đến ngày hôm sau tôi gặp em, 1 ngày mà suốt cuộc đời này tôi cũng không thể nào quên được…
ừ, em chẳng có gì thay đổi cả, vẫn đôi gò má cao, gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn không tì bất cứ chỗ nào, em nhìn tôi 1 hồi lâu, mãi vài phút sau mới lên tiếng…
- N…vẫn khỏe…chứ…
- …
Thật sự…tôi chẳng muốn nói gì hết, chỉ muốn chạy lại ôm em thật chặt, nhưng cái cảm giác này…là sao zậy…chân tay tôi bủn rủn cả ra như không nhất lên nỗi…
- Mày làm gì mà ngẩn ra thế N, lên thay đồ cất cặp xún đây ăn cơm, định cho cả nhà chờ mày nữa hã…
Tiếng mẹ quát lên kéo tôi về thực tại, tôi chỉ biết gật đầu ểu oải 1 cái rồi đi lên phòng, nhưng lại muốn nằm ỳ trên đó, vì tôi sợ gặp em rồi tôi sẽ không kiềm chế được cái tình cảm của mình mất…
- Mày sao zậy, xún đi, cả nhà đang đợi kìa- Hết mẹ rồi đến ông anh lên kêu làm tôi có không muốn xún cũng không được…
- Anh xún trước đi…em chưa muốn…xún… – Tôi nhăn mặt…cự lại
- Ơ…cái thèn…không phãi mày suốt ngày kêu nhớ em Ly sao, giờ em ấy về rồi còn không xún…mau, cãi tao thì đừng có trách… – ổng trừng mắt rồi kéo lấy tay tôi lôi xún nhà…
- Đã bảo là em không xún mà…anh buông ra đi…buông ra… – Tôi hất văng tay ổng không thương tiếc…
- Cái thèn này mày bị sao thế hã…Bốp!!!…
Như không kiềm chế được nữa, ông anh hét lên rồi nện vào mặt tôi 1 cú đấm như trời giáng khiến tôi choáng váng rồi gục luôn xún sàn nhà, chưa kịp đứng dậy thì đã thấy em Ly khóc nứt nở chạy lại, vừa gạt nước mắt vừa nắm lấy tay ông anh tôi…
- Anh…đừng đánh N nữa, đừng mà…hu…hức…
- …
Cả mẹ tôi, bác Q và em my lúc này cũng chạy lên nhưng cũng chẳng ai hiễu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có ba tôi là chạy lại keo tay ông anh tôi rồi cho ổng 1 bạt tai vào mặ, t …
- Sao mày đánh em thế hã…thèn kia…Chát!!!
- …
Sững sờ người ra mất vài giây, ông anh tôi ôm mặt không nói 1 tiếng nào rồi chạy ra khỏi phòng, để mặc cho tiếng mẹ tôi kêu với lên thất thanh từ phía sau…
- T…T…mày đứng lại…trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này…
- …
- N…N không sao chứ…huhu…hức… – Em ly vẫn ôm lấy tay tôi khóc hết nước mắt…
- …
Ừ, lại 1 lần nữa, tôi lại thấy giọt nước mắt lăn dài trên má của em, nó chảy ướt đẫm cả vai tôi, không nhiều nhưng tôi chợt thấy tim mình đau thét lại, ly ơi, xin em đấy, đừng khóc vì 1 thèn con trai như tôi nữa…không đáng đâu em à… thật sự…không đáng đâu!!!
Chap 44:
Có thể khi tôi ngồi đây viết những dòng tâm sư lên đây, sẽ có nhiều người hỏi tại sao tôi lại đặt bút viết tiếp câu truyện này, nhưng…thật sự thì … tôi cũng ko biết trả lời như thế nào, chỉ là muốn viết lên đây những kỉ niệm về em thôi, về những gì hai đứa đã trãi qua để có được như ngày hôm nay, dù những kí ức ấy luôn thấm đấm những giọt nước mắt của em và cả…của tôi trong đó nữa…
Tối hôm ây, 1 buổi tối khác với những ngày tôi không có em ở bên cạnh, phố biển là 1 ngày không mưa, chỉ có những cơn gió ùa vào đưa làn hơi biển lạnh cóng, tôi chỉ biết lặng chết ngồi nhìn những giọt nước mắt rơi lăn dài trên má người con gái ấy…rồi em gắng hết sức lôi người tôi đứng dậy, vừa quay về phía me tôi, nói trong làn nước mắt nóng hổi…
- Bác…cho cháu…hức…bông với thuốc đỏ…mặt…N…chảy máu…rồi…hức…
- …
Mẹ tôi ko nói gì mà cũng chỉ gật đầu chán nãn rồi quay về phía bác Q và em My, nói nhỏ cái gì đó, sau đó cả ba người và ba tôi đều đi xún nhà, chỉ có em Ly là ở lại, 1 lát sau thì mẹ tôi chạy lên, đưa hộp đựng dụng cụ y tê cho em Ly, rồi nhắc em sứt thuốc cho tôi xong rồi xún dưới cho cả nhà hỏi chuyện…chắc là chuyện của hai anh em tôi lúc nãy…
- N…ngồi lên đây đi, mình bôi thuốc cho kẻo… lại xưng lên bây giờ…hức… – em lau nước mắt rồi nhìn tôi đầy lo lắng…
- Thôi…không cần đâu- Tôi lắc đầu đứng dậy…
- Không cần sao mà không cần…N đừng có cãi…hức… – Em níu tay tôi lại…nhưng không biết lúc ây nghĩ gì mà tôi lại hất thẳng tay em ra, rồi lạnh lung đi ra khỏi phòng
- Đã bảo là không mà…ừm…mà…xún thôi, cả nhà đang đợi kìa, mình không sau đâu, vết thương thế này thì có đáng gì chứ…
ừ, Vẫn biết làm zậy sẽ khiến em buồn hơn nhưng tôi chẳng có cách nào khác, chỉ cần nghĩ đến việc sau ngày hôm nay em sẽ chuyển hộ khẩu lên sống luôn ở sài gòn là tôi chẳng thể nào kiềm chế bản thân mình được nữa…
- Hai đứa ngồi xún đây đi, đừng có đứng thừ người ra như thế…
- Dạ…
Em gật đầu rôi ngồi xún ngay bên cạnh tôi, cái không khí gia đình chợt nặng nề đi hẵn, ba tôi không nói gì mà chỉ khoanh tay ngồi im 1 chốc lâu, phãi vài phút sau đó, ông mới lên tiếng…
- Giờ thèn N kể hết cho cả nhà nghe, mày với thèn T làm gì mà đến mức đánh nhau thế hã…
Ba tôi trước giờ là 1 người khá nghiêm khắc, không bao giờ ông chấp nhận được trong gia đình có cảnh hai anh em đánh nhau, nhưng giờ đây khi thấy tôi chỉ biết im lặng mà ngôi yên 1 chỗ, ông cũng chỉ còn cách thở dài chứ không biết làm gì hơn, tôi đã 18 tuổi rồi không còn nhỏ nữa, cái tuổi không quá lớn nhưng đủ biết bản thân mình cần lam j
- Thô i, chuyện đó tính sau đi ông, giờ để tui dọn cơm ra, cũng trễ rồi. – Thấy tình trang này kéo dài thì không hay cho lắm nên mẹ tôi thở dài rồi đi zô bếp…
- Để con phụ cô nha- Bé my cũng đứng dậy lăng tăng chạy theo…
- Ừm, cảm ơn con…mà thèn N cũng zô đây đi, cả pé ly nữa…
Nghe mẹ tôi gọi cả hai đứa đều đứng dậy, nhưng không giống với em, tôi đứng dậy không phãi để nghe theo lời mẹ mà là để chạy ù ra …khỏi nhà, tôi không biết mình nghĩ gì lúc đó, chỉ biết chạy bạt mạng mặc cho tiếng ba tôi hét to lên ở đằng sau…
- Thèn N…mày đi đâu thế, có đứng lại không thì bảo…
Tôi vẫn không quay lại, vẫn cố hết sức chay, không hề muốn quay đầu lại nữa, tôi sợ mình sẽ gục xún khi nhìn thấy em mất, nhưng rồi tôi lại chết điếng người khi nghe tiếng em kêu với lên ở đằng sau, sao thế hã, em cứ mặc tôi đi, tại sao lại chạy theo làm gì…chứ…
- N…đừng chạy nữa…đừng mà…xin N đây…hu…hức…
…
Em Lại khóc, ko biết là lần thứ mấy rồi nhưng mỗi lần em khóc tim tôi lại đau đến nỗi không thở được, tôi gì người lại, cảm giác như chân tay mình chẳng còn tý sức lực nào mà chạy tiếp được nữa…
- Em về đi, đừng đi theo tôi nữa, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi lắm em biết không?…
- …
- Ai đã từng hứa với tôi rằng sẽ quay lại chứ, sẽ không rời xa tôi nữa, rồi đùng 1 cái em nói em chuyển lên thành phố sống, em có biết tim tôi đau đến thế nào không hã…
- …
- Xin em đấy, đừng theo tôi nữa, tôi thật sự không chấp nhân nỗi cái nỗi đau quá lớn này đâu em à…
Thật sự …thật sự…lúc ấy tôi chỉ muốn hét lên tất cả nhưng suy nghĩ trong lòng mình nhưng khi người con gai ấy đã đứng trước mặt tôi, không nói gì chỉ nhìn tôi khóc nứt nở…tôi đã chẳng làm được gì nữa, đôi tay buông thỏng xún vô lực…em ôm lấy tôi, từng giọt nước mắt rơi trên bờ môi nóng hổi, dường như bản thân tôi cũng không thể mạnh mẽ hơn được khi từng tiếng nấc của em làm tôi như muốn chết điếng tại chỗ…
- Đồ tồi…anh ác…lắm…anh có biết rằng những ngày xa anh em sống khỗ sỡ như thế nào không, …đi học, về nhà…thâm trí…hức…cả lúc đi ngủ em cũng nhớ đến anh, anh ác …lắm, từ ngày em lên thành phố…chưa bao giờ anh…gọi cho em được 1 cuộc điện thoại…an…h…ừm…ưm…m…
Chưa để em nói hết câu, tôi đã hôn chặt lấy môi người con gái ấy, mặc cho em vùng vẫy, tôi không biết những ngày sau này sẽ ra sao…nhưng bây giờ, tôi chẳng thể suy nghĩ được cái gì hết, tôi mặc kệ, dù sao này em có bỏ tôi để yêu 1 ai khác tôi cũng sẽ không hối hận, vì tôi biết lúc này đây, ngay bây giờ, em là người con gái tôi yêu còn hơn chính bản thân mình…dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa?…
- Anh yêu em…thật sự rất yêu em…Ly ạ…
- …Hức …ngốc…
Tôi ôm em thêm 1 hồi lâu nữa, rồi sau đó cả hai đứa cùng nắm tay nhau đi trên con đường quen thuộc của phố biển, vẫn cái cảm giác quen thuộc của ` vài tháng trước đây, từ cái ngày mà hai đứa xem nhau như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống này…
…
…
- Anh…nhìn gì đấy- Em nheo mắt nhìn tôi đầy dò xét…
- Ờ, thì nhìn em- Tôi cười, rồi bất giác quay đi chỗ khác…
- Thiệt hok, hay là đang nhìn em nào… – em phụng phịu ra vẻ dỗi
- He he, em nào đẹp nhất ở đây thì nhìn…
- Hứ…chỉ giỏi cái mồm…
Em đập vai tôi rồi lại cười…
- Mà em coi bộ thay đổi cũng nhanh quá nhĩ…
- Thay đổi gì, em vẫn như thế thôi mà- Em ngây thơ nhìn tôi…
- Thì…mới hồi nãy khóc bù lu bù la, mà bây giờ…
- Kệ em, vì ai chứ…ngốc…
…
- Thôi, giờ tìm gì cái gì ăn đi, em đói quá…
- Ờ ha, tự nhiên nhắc làm người ta thấy đói…trưa giờ có ăn gì đâu- …tôi nhăn nhó khôt sở vì nhận ra mình vẫn chưa có cái gì ăn từ lúc đi học về đến giờ
- Hay lại đằng kia ăn hũ tiếu ha… – em nói rồi chỉ tay về quán hũ tiếu bên kia đường
- Ờ, cũng được, nhưng mà…anh quen đem tiền rồi… – Tôi thở dài …
- Tưởng gì, nè ông, nhiêu đây đốt nhà anh cũng được- Em cười nửa đùa nửa thật…
- Dám không, đốt rồi sau này hai đứa ra đường mà ở…
- Ơ…có anh ra đường ở thì có, em có nhà mà, hê hê…
trời ạ, tôi nói hàm ý thế mà em không hiễu, còn cười trả trêu lại mới ghê chứ…
- Ngồi đây đi, zô trong em ngại lắm…
- Gì mà ngại zô trong này cho ấm…
- Thôi, ngồi kia đi anh, đi mà, nha…
- Ờ, thôi sao cũng được, mệt em quá…
Tôi thở dài chán nãn rồi đành chọn 1 bàn ở ngoài cùng mà ngồi xún, đợi 1 lát thì cô chủ quán mới bưng lên, mà lúc ấy đang đói nên hai đứa ăn ngon lành lắm, rồi ăn xong cũng gần 10h hơn, tính tiền xong thì tôi và em vội đi nhanh về nhà…vừa đến cổng nhà em Ly thì hai đứa gặp ngay bác Q vừa đi ra…trông bộ dạng bác ấy có vẻ khá lo lắng…
- Hai đứa đi đâu về thế, có biết là nãy giờ cả nhà lo lắng lắm không hã…
- Dạ…tui con xin lỗi…mà ba mẹ cháu giờ đâu rồi ạ…
- Ừ, hai bac ỡ trong nhà ấy, con vào nhanh đi, mà liệu ăn nói cho cẩn thận đấy…ũa, mà bé My đâu…nó không đi chung với tụi con à…
- Dạ, không, mà My đi đâu hã mẹ… – Em ngạc nhiên hỏi lại…
- Thì lúc nãy thấy hai đứa chạy ra ngoài thì nó cũng chạy đi luôn, bác cứ tưởng là 3 tụi con đi chung …hóa ra không phãi à…vậy con bé đi đâu mới được…chứ…
Chap 45:
Nghe bác Q nói hết câu mà tôi và em Ly chỉ biết sửng người ra nhìn nhau, nói zậy là lúc hai đứa chạy ra khỏi nhà thì bé My cũng chạy theo nhưng sao tôi lại không thấy con bé…mà giờ thì đã hơn 10 rồi, con bé có thể đi đâu mới được chứ…
- Hay giờ chia ra tìm đi N, bé my chắc cũng đi đâu đó quanh đây thôi, chứ ở đây nó có quen biết ai đâu… – Em thở dài nhìn tôi đầy lo lắng…
- Ukm, vậy chia ra tìm cho nhanh, em đi theo đường này nha, còn anh chạy ra biển tìm thử …
Tôi gật đầu rồi quay về phía mẹ em Ly…
- Bác Q ở lại nhà đi ạ, nếu My có về thì nhớ gọi điện cho con với Ly…
- Ừm, bác biết rồi, hai đứa cứ đi đi…có gì nhớ báo tin sớm cho bác nghe, bác lo quá…
- Dạ…
Nói đoạn rồi tôi, em ly, với bác Q chia nhau ra làm 3 hướng, em Ly thì đi dọc theo đường từ nhà tôi thẳng ra quốc lộ, còn tôi thì nhanh chóng chạy ra biển, bác Q thì quay trở vào nhà vì sợ lỡ bé My về thì cũng có người biết chứ, ko hiễu con bé đi đâu mà giờ này chưa về nữa, gần 10h30 rồi…
- My ơi…My…em ở đâu rồi, lên tiếng đi…
Tôi vừa chạy vừa kêu lớn nhưng gần 20 phút vẫn không thấy ai trả lời, hình như con bé không có ở đây, mà kể cũng hơi lạ, con bé mới về đây có chưa được 1 tháng, ngoài nhà tôi ra thì con bé có quen ai đâu, ko lẽ đã xay ra chuyện gì…chứ…
- ” bậy quá, lại nghĩ bậy nữa, chắc không sao đâu, con bé chỉ đi loanh quanh đây thôi mà”… – Tôi phủi phui cái suy nghĩ thoáng qua trên đầu của mình ngay lập tức…
Ngồi xún nghĩ 1 chốc rồi lại tiếp tục chạy đi tìm bé My, tôi sực nhớ là còn 1 chỗ nữa mình chưa đi tới, đúng rồi, chắc chắn con bé ở đó, ngay cái chỗ mà lần đầu tiên tôi dắt em My đi dạo trên phố biển…và quả nhiên đúng là như thế, tôi vừa đến đã thấy bé My ngồi khép nép bên cái mái hiên mà tôi và em trú mưa ngày hôm ấy, nhưng khi thấy tôi con bé lại quay đi chỗ khác mà không hề nói 1 lời nào…mặc cho tôi đã cố nói hết lời để lôi con bé đứng dậy…nhưng vẫn không sao làm được…vì con bé cứ nhất quyết ngồi im liềm 1 chỗ…
- Em sao thế…về thôi…
- …
- .này, có nghe anh nói không thế…đứng zậy đi, cả nhà đang lo cho em lắm đấy…
- …
Con bé vẫn im lặng, rồi vài giây sau lại guc mặt xún đường khóc nứt nở làm tôi như muốn chết điếng tại chỗ…
- Em sao thế, sao lại khóc…ơ, …mà chân em sao bị thế kia, xưng táy lên rồi nè…
Tôi giật mình khi thấy chân trái con bé xưng táy lên 1 cục khá to, phần đầu gồi thi trầy xước từ trên xuống dưới, hình như con bé bị té, mà coi bộ dạng này thì có vẻ nặng lắm, nhìn con bé khóc xưng húp hết cả 2 mắt…
- Em không sao chứ, có đau lắm không…đi đứng gì mà để té nặng zậy hã…nào, leo lên đi, anh cõng về…
- …hức…anh cứ…kê em…anh…về…đi…hức…hức hu… – Bé my vừa khóc vừa đẩy người tôi ra…
- Đã bị như thế rồi còn cãi à…em cố biết vì em mà Ly và bác Q đang lo lắng lắm không hã…
Nghe tôi quát mà con bé càng òa lên khóc to hơn…
- Thôi, thôi, được rồi, anh ngồi luôn với em được chưa?- Tôi thở dài 1 cách chán nãn
“Thật…hết nói, đúng là hai chị em như nhau, lần nào cũng tìm cách quay tôi như chong chóng”…
…
Hai đứa ngồi thêm 1 chôc nữa thì bé My cũng hết khóc, nhưng con bé xem ra vẫn còn giận tôi, cư ngồi im thin thít, mà cứ kéo dài thê này xem ra cũng không ổn…gần 11h đêm rồi…giờ này thì chắc ở nhà bác q cũng đang lo lắm…
- Này, hết khóc rồi về thôi, em định ở đây luôn à…
- …
- Thôi mà, anh xin em đấy, có giận anh thì về nhà rôi nói, em cứ im im thì làm sao anh biết được…
- …
- Đứng lên đi mà, gần 11h rồi,
em không về thì mẹ em sẽ lo lắng lắm đấy…
Nghe tôi năn nỉ đến câu thứ 3 mà con bé mới chịu đứng dậy, nhưng dường như vết thương trên chân khá nặng nên làm bé My ngụy xún luôn tại chỗ, may mà tôi chạy lại đỡ kịp thời, nhưng lại bị con bé hất mạnh tay ra…
- Anh…buông em ra…kệ em…hức…
Giây phút đó tôi như ngớ cả người ra vì không ngờ con bé lại cư xử vô lý như thế, thật sự tôi đã làm gì sai chứ…đã làm gì để bé My phãi giận đến mức như zậy, tôi thực sự không hiễu cái quái gỡ gì đang xảy ra…trước mắt mình…
- Em…sao thế…bộ anh làm gì sai… sao…
- Anh đừng nói…nữa…hức…anh về lo cho chị…Ly đi…cứ kệ em…hức…hức…hu…
- Nhưng chuyện đó thì liên quan gì chứ, anh…với ly thì…
- Đã bảo anh…về đi mà…hức…đừng lo cho tôi…nữa…tôi ghét anh…đồ tồi…
Con bé cắt ngang lời tôi rồi khóc nứt nở chạy đi, từng lời nói của con bé như khiến tôi chết điếng tại chỗ, đầu óc tôi trống rỗng đi chẳng suy nghĩ gì được nữa…nói zậy…không lẽ…bé My…con bé cũng…thích…tôi…nhưng tôi có gì để em nó thích chứ, còn chuyện tôi yêu Ly, My cũng biết, zậy tại sao em ấy…còn…
…
Tối...