nay không nhỉ? Cheer chợt khẽ nhíu mày, trong lòng nó bỗng thấy khó chịu vì cảm giác mình bị lép vế.
À mà thôi! Mưa thì ở nhà. Đợi hết mưa đã rồi hãy đi. Dù sao thì cũng chả quan trọng gì mà. Một cuộc hẹn cá cược mà thôi.
Cheer khẽ cười, đó là một nụ cười nhạt.
…
Chan vẫn ở nhà, nhìn qua lớp kính trong suốt đang lẫn vào những giọt mưa bắn tí tách vào trong hiên nhà, qua hàng ban công, hắn có thể thấy mưa đang giăng thành những lớp lưới dày đặc màu trong suốt đang đan xen vào trong không gian một màu xám đục bao trùm lấy mọi thứ. Tưởng chừng như có thể nuột chửng được tất cả vậy. Nếu bước ra ngoài đó, liệu có sợ ký ức sẽ quay về? Rồi sẽ lại hỏng bét mọi chuyện. Bởi vậy, Chan cứ đi đi lại lại trong nhà mãi, hắn không dám bước ra ngoài, chỉ dám nhìn mưa qua lớp kính trong suốt ấy mà thôi. Kính chặn
được mưa, nhưng có chặn được những nỗi niềm mà mưa đang giăng kín trong lòng của hắn…con đường dẫn tới tim, xa thẳm nhưng thật gần.
Nghĩ ngợi gì đó, Chan vội khoác áo vào rồi bước vụt ra ngoài.
Màn mưa ôm lấy hắn.
…
Chan đã đợi Cheer khá là lâu. Âu cũng chỉ là do tính hiếu thắng của hắn. Hắn không muốn bỏ cuộc chỉ vì những suy nghĩ yếu mềm như thế. Hắn muốn giành lại thế đứng đầu như những ngày mới bước vào trường và được làm cầm trịch. Hắn nhất định phải cho con bé này phải quỵ lụy vì mình. Nghĩ vậy, Chan vẫn tiếp tục mím môi chờ đợi dưới màn mưa, mặc cho mọi người rủ nhau vào bên trong hoặc kéo nhau đi về hết.
Phải đến hơn một tiếng sau, khi mưa đã ngừng rơi, không thể nói là tạnh hẳn, vẫn còn một chút lâm thâm, nhưng có nắng. Nắng này nhẹ lắm, không đủ làm ai thấy nóng hay tức bực cả, vì mưa đã dội cả những sự bực tức đó đi theo làn nước của mình rồi. Nó làm cho tâm hồn người ta thấy thật mát và sảng khoái. Vì thế nên, khi nhìn thấy con Cheer đang lóc cóc chạy đến từ phía xa, hắn không quát, mà cũng chẳng lên tiếng, đơn giản chỉ vì chán chả buồn nói!
Từ đằng xa, con Cheer đã nhìn thấy thằng Chan, hắn mặc một chiếc áo khoác baby milo và quần tụt màu đen với hoa văn một bên trông cực chất. Dáng vẻ của một tín đồ hiphop như hắn thì nó nhìn ra ngay, mau chóng chạy lại, Cheer chau mày vì thấy Chan đã ướt sũng.
- Sao không dùng ô! – Vừa nói, nó vừa đưa tay chia sẻ chiếc ô màu hồng có đôi tai thỏ của mình khẽ nghiêng sang phía thằng Chan để che mưa cho hắn.
- Không thích! Làm ơn cất đi, tôi ớn màu hồng. – Chan làm vẻ lạnh lùng, chắc hắn cũng có chút tức.
- Ghét màu hồng hay là do mưa tạnh rồi! Cứ thử như vừa nãy mưa vẫn còn rào rào đi xem có dám ghét nữa không! – Vừa nói, Cheer vừa hậm hực cất vào, đúng cái kiểu làu bàu của người làm ơn mà bị mắc oán.
- Đã bảo là không thích rồi mà! Nói nhiều thế! – Cắt đứt những tiếng làu bàu của con Cheer bằng giọng nói đầy dứt khoát mang chút lạnh lùng của mình. Chan bỗng quát toáng lên khiến Cheer giật cả mình.
” Ừ thì ghét! Làm gì mà ghê thế!” – Cheer khẽ lầm bầm, giờ thì nó chỉ dám nói nhỏ thôi, ngại cái thằng dở hơi kia nghe thấy lắm, hắn lại làm ầm lên bây giờ! –” Màu hồng đẹp thế cơ mà! Sao có thể ghét cơ chứ! “.
Thực ra thì trước kia thằng Chan không hề ghét màu hồng, nhưng màu hồng là màu của hạnh phúc. Theo hắn thì tình yêu luôn bắt đầu bằng màu hồng, và kết thúc bằng màu đen. Mà hắn thì sợ cái màu đen ấy lắm! Vì thế nên…hắn đang tập cách làm quen với việc ghét cả màu hồng.
…
- Tàu siêu tốc nhé! – Con Cheer hí hứng chỉ vào chiếc tàu siêu tốc ở phía đằng kia. Nó cảm thấy thích thú như thế là vì hôm qua vừa mới biết được rằng thằng Chan rất sợ độ cao. Mà cái đu quay này cao như thế…chắc hẳn là hắn sẽ phải hét toáng lên cho mà xem! Ha ha ha!
- Đứng cười một mình như thế đã đủ thấy mình giống con thần kinh chưa? – Chan khẽ thở dài trước cái vẻ tự kỉ đứng cười một mình ở chỗ đông người của con bé. Đi với nó mà bị hiểu nhầm là người yêu thì ngại thế! – Thích tàu siêu tốc đến thế cơ à?
- Ừ ừ…– Cheer nhanh nhảu gật đầu.
Con bé vừa dứt lời, thằng Chan ngay lập tức tóm lấy tay con bé, rồi lôi tuột nó lên đoàn tàu, kèm theo một lời đe dọa đầy đáng sợ!
- Lát nữa đừng có hối hận đấy!
“Để xem! Câu ấy là phải dành cho anh chứ! Hehe!” – Vừa nghĩ thế, con Cheer lại vừa cười mỉm trong đầu.
…
Đã yên vị trên đoàn tàu cùng mọi người, Cheer và Chan cùng cột thật chắc chiếc dây an toàn, rồi đến khi tàu bắt đầu trượt bánh, ban đầu thì nó phóng lên trên với tốc độ cũng bình thường và chầm chậm, nhưng đến khi bắt đầu trượt xuống, con Cheer chợt cười khẩy: “Giây phút mà ta mong muốn đây rồi! Chết đi Chan ơi!”.
Thế nhưng, ngay khi tàu bắt đầu trượt xuống với một tốc độ nhanh khủng khiếp, tưởng chừng như nó đang cắm thẳng xuống mặt đất mà không định dừng lại, mặt thằng Chan thì cứ tỉnh bơ, thậm chí còn phá lên cười thích thú, trong khi đó, “bạn đồng hành” của hắn thì lại đang hét toáng lên một cách hoảng loạn. Mặt con bé tái mét, tóc tai dựng đứng hết cả lên, mắt nó nhắm tịt và hoen nhòe toàn những là nước mắt, nó mếu, rồi nó hét, những tiếng hét ầm trời.
- Thả tôi ra! Cho tôi xuống! Mau dừng lại! Tôi sắp nôn rồi!
- Cô sắp nôn á! – Chan chợt giật mình quay sang bên cạnh!
- Ch…cho tôi xin lỗi! – Nói rồi, nó bất thình lình quay ngoắt sang phía thằng Chan rồi đột ngột nôn thẳng xuống quần hắn!
Oh My Goddddd!!!! Thằng bé hét toáng lên trong đầu như thế!
Hắn chết mất thôi! Chết mất!
Cái quần mới mua của mình!
Hắn phải chọn mãi, chọn mãi mới được cái quần chất như thế này đấy!
Ôi trời ơi…
Thế này thì chất như chất rồi!
…
Thoát khỏi đoàn tàu sau vài vòng hoảng loạn, cứ mỗi lần đi qua điểm xuất phát, con Cheer lại thở phào vì tưởng sắp được xuống, thế nhưng, tàu vẫn tiếp tục chạy, thất vọng nối tiếp thất vọng, hy vọng đổ vỡ theo hy vọng, những tiếng hét cứ thế kéo nhau chạy theo quãng đường ray mỗi lúc một xa…gập ghềnh lên xuống làm cho con Cheer không ngừng phá hoại, vò xé chiếc quần yêu quý của thằng Chan.
Có thể là Cheer đã nhầm về việc Chan sợ độ cao. Nhưng từ sau vụ này, hắn thực sự sợ khi phải ngồi cùng con bé!
…
Xuống tàu, cả hai đứa cùng thở phào nhẹ nhõm, Cheer cười, cười rất phê, cười ra cả nước mắt.
- Ối giời ơi! Tôi thoát rồi! Được sống rồi! Được trở về với đất mẹ rồi! Tôi yêu đất mẹ! Tôi thề sẽ không bao giờ đi cái thứ tàu siêu tốc chết tiệt kia nữa! Thật khiếp đảm! Ha ha ha…– Đây là trạng thái của người đang bị mất tinh thần, cười không phải vì sung sướng, mà là cười vì quá hoảng loạn và sợ hãi. Khổ thân con bé!
- Còn tôi thì ghét cô! Căm thù! Căm thù! Cô hãy đi chết đi! – Vừa nói, Chan vừa mắng xa xả vào mặt con Cheer, phần còn lại thì tập trung thương tiếc cho chiếc quần yêu quý của mình.
Nhìn thấy mặt thằng Chan tràn trề thất vọng, mặc dù hơi « lệch tủ « một tí nhưng tra tấn được hắn như thế cũng đủ để làm con Cheer cảm thấy có chút thỏa mãn, nó nhăn mặt cười xuề xòa.
- Hì hì! Thôi mà! Thì tôi mua đền cho cái quần khác! Được chưa?
Nói rồi, nó lại đột ngột tóm lấy cổ tay thằng Chan rồi kéo tuột đi về phía hàng bán quần áo Đại Hạ Giá ở đằng xa. Toàn những là quần đẹp, quần dành cho các cụ đi tập dưỡng sinh thôi, nhưng cũng có tí gọi là thùng-thình-kiểu-hiphop mà! Ha ha ha! Nhìn thằng Chan phải cắn răng mặc tạm như thế mà con Cheer chỉ biết ôm bụng cười sặc sụa. Càng lúc con Cheer càng cảm thấy kế hoạch của mình dần trở nên thật mĩ mãn.
Trong lúc đó, trong đầu Chan, hắn chỉ đăm đăm nghĩ đến chương trình khủng bố tinh thần con Cheer bằng kế hoạch đã được vạch sẵn của mình từ tối hôm qua cùng thằng Yon.
« Tụi con gái này sợ ma lắm! Mày cứ nhét chúng nó vào nhà ma cho tao! À nghe nói ở đó mới có vài con quái vật mới đấy! Đảm bảo con Cheer sẽ chết ngất cho mà xem! « – Nhớ lại lời thầy Yon dặn dò, Chan lại khẽ cười khẩy. Nghĩ kĩ rồi, hắn quyết định dắt thẳng con Cheer tới nhà ma.
Vừa mới bước tới cửa nhà ma, Cheer đã vội khựng lại, nó sợ mấy thứ ma quỷ này mà. Lần này thì Chan tìm hiểu đúng thông tin về con bé rồi…
- Mau vào đi! Tôi mua vé rồi đó!
- Ai bảo muốn vào chứ! Ai bắt anh mua vé trước hả! – Cheer gào lên, nó giẫy nẩy rồi tính chạy vụt ra ngoài…nhưng không may, lại bị thằng Chan tóm tay lại.
- Không muốn cũng phải muốn. Ai bảo cô phá hoại cái quần của tôi! Đây là sở thích của tôi! Hẹn hò mà! Phải chiều nhau chứ! – Nói rồi, Chan khẽ nhoẻn cười đầy đắc ý rồi kéo vụt Cheer vào, không quên bo cho anh gác cổng – Anh làm ơn canh cửa thật kỹ, tuyệt đối không được mở ra kể cả có tiếng kêu gào thảm thiết đến đâu nha anh!
…
Cùng tung tăng bước vào nhà ma, ban đầu, chỉ có một vài ánh sáng xanh đỏ lập lòe, khung cảnh thực sự không đáng sợ cho lắm, Chan vẫn vênh mặt kéo con Cheer bước tiếp theo mình. Hình ảnh của căn phòng đầu tiên đập vào mắt tụi nó là một cái xác chết do tai nạn giao thông đã khô khốc chỉ còn lại trơ xương cùng với tấm chiều rách được úp thẳng lên người. Chan nhìn, lòng có len lên những nỗi lo lắng, nhưng hắn vẫn gạt đi và ra vẻ không sợ gì.
- Trò mèo! Toàn người đóng đó! Cô không phải sợ! – Chan quay lại nhắc nhở con Cheer.
- Tôi có sợ đâu! Mau đi tiếp đi! – Vừa nói, nó vừa rúc sau lưng thằng Chan, dù sao thì đi đằng sau vẫn an toàn hơn, mà quả thật thì phòng thứ nhất cũng không đáng sợ cho lắm.
Nhưng đến phòng thứ hai, khi bất ngờ nhìn thấy chiếc bàn thờ với ánh sáng xanh đỏ lập lòe mà điều khiến bọn nó phải chú ý nhất là chiếc quan tài bằng gỗ nhìn đã bám mùi cũ kỹ ở ngay bên dưới, lặng lẽ đi qua…Bất thình lình, nắp quan tài bật dậy, một bàn tay đầy máu thò ra tóm cái bụp vào tay thằng Chan khiến cho hắn giật bắn cả mình, cả người nẩy lên rồi vừa chạy vừa hét như bị động giật, thậm chí còn vung mạnh tay quá đến nỗi vô tình vả thẳng vào mặt thằng xui xẻo đi ngay đằng sau (con Cheer lùn quá nên có quăng tay cũng chả trúng đầu nó được đâu mà). Nhìn thấy con ma vừa vùng dậy khỏi nắp quan tài, tay thì cứ quờ quờ lên liên tục làm bọn nó rùng hết cả mình, cả đám gồm mười mạng toàn trẻ con lít nhít đua nhau chạy mỗi lúc một nhanh, vừa chạy vừa hét trong hành lang, cho đến khi, dừng lại ở căn phòng thứ ba…Lại cái khỉ gì nữa đây! Thằng Chan lần này rút kinh nghiệm chờ cho mọi người đi tới rồi mới chịu đi tiếp, và hắn cũng đòi chui xuống thứ ba chứ nhất quyết không chịu đi đầu nữa, ngu gì mà làm người chịu trận.
Ở căn phòng thứ ba, nó chỉ nghe thấy có tiếng võng đu kẽo kẹt, chiếc võng màu xanh và đã bám đầy rêu mốc, ngồi trên đó là một ông già tóc tai bạc phơ…À mà đâu tóc vàng đấy chứ! Lại còn hơi bị dài! Nhìn như Tây! Lão ta cầm trên tay một chiếc gậy bằng gỗ, khá dài và cứng, rồi cứ thế gõ cồm cộp xuống đất tạo nên một âm thanh rợn người…Cả lũ cùng bám vào nhau nép sát vào bên trong góc phòng, ai nấy cũng chỉ mong có thể tránh xa được lão già. Đang đi đến nửa phòng, bỗng nhiên, lão đứng bật dậy rồi đuổi theo bọn nó, con Cheer chân nhanh nhất vội vàng chạy vụt lên trước, vừa chạy vừa hét như một con điên. Còn thằng Chan, hắn cũng chạy vù vù ngay phía sau, nhưng lại bị lão già tinh quái tiện tay móc thẳng cái gậy vào chân hắn…thế là ngã cái rầm. Cả đoàn người chạy phía sau lại rầm rập chạy qua người hắn khiến cho tình cảnh của thằng bé càng trở nên thảm thê. Một mình đối đầu với lão già, nỗi sợ mỗi lúc một dâng lên khiến cho Chan nằm im bất động dưới đất, không dám nhúc nhích gì. Nhìn lão giá mỗi lúc một tiến gần, từng bước tiến gần với bộ mặt đã được hóa trang kỹ càng không nhìn nổi ra đường nét nào nữa, thằng Chan tay chân rụng rời, miệng ngậm chặt, mồ hôi chảy đầm đìa không hét được câu nào.
Trong lúc đó, cả đám đang đứng chờ tin hắn ở phía hành lang, nhưng cũng chả dám ngoái đầu lại nhìn sợ bị tóm lại. Một mình thằng Chan đối đầu với lão già ma quái, nhưng đúng lúc lão vừa mới chồm đến chỗ hắn, thằng Chan vội vàng bật dậy, có lẽ là khát khao được sống khiến hắn phải tự đánh thức con người mình, vừa nhoài dậy, Chan giật phăng lấy cây gậy rồi đập cho lão già một trận túi bụi, miệng thét lên liên tục.
- Dám dọa tao này! Thích trêu tao này! Mày chết đi này! Đồ ma quỷ khốn kiếp! Tao mà thèm sợ mày á…Ông ơi tha cho con!!! – Vừa dứt lời, nó quăng cái vút cây gậy vào góc rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào hành lang. Căn bản, cũng chả phải sợ bị lão đuổi theo nữa…vì te tua thế kia rồi cơ mà!
…
Đến căn phòng cuối cùng, là một căn phòng rộng lớn với nhiều ngõ ngách, nhiều đường thoát ra nhưng không thể chắc đường nào là đường đúng. Căn phòng rất tối với ánh sáng màu tím mập mờ cùng tiếng người đang rít lên không biết từ đằng nào phát ra. Cả đám bắt đầu cảm thấy rợn người, chúng cứ bám vào nhau đi thành cả đoàn…và buồn cười thay là lại lôi con Cheer ra làm bia chắn và nép hết về phía sau lưng con bé. Cheer không để ý đến điều đó mà nó cứ đi…loanh quanh trong căn phòng…cho đến khi…bất ngờ nhìn thấy một oan hồn mặc áo màu trắng toát, khuôn mặt không có mắt mũi, trắng bệch đã bị che khuất đi gần hết bởi mái tóc dài màu đen lòa xòa, trên tay hồn ma đó đang bế một thai nhi mình còn rớm máu, đầy những đường gân trông thật kinh tởm! Bụng mụ ta phình lên như thể đang chửa mà còn bị cắm phập một lưỡi dao vào đó cho máu chảy ra ròng ròng theo từng bước chân.
Nhìn thấy bóng con ma vừa xuất hiện, cả lũ hét toán loạn lên rồi nép vào sau lưng con Cheer, chạy lùi về phía góc phòng. Con bé cũng sợ, nó sợ lắm chứ! Nhưng cứ mỗi lần cố gắng chui vào bên trong thì lại bị bọn trẻ con đẩy tuột ra ngoài, đôi chân cứng đơ tưởng chừng không thể nhúc nhích được nữa. Nhưng cứ mỗi khi con ma dần đủng đỉnh tới gần là Cheery lại vội vàng chạy gấp, nó chạy và cả đoàn cũng chạy theo. Cho đến khi con ma bất thình lình quay lưng lại, rồi lại đủng đỉnh bước vào trong phía cánh gà. Ngay lập tức, nhận thấy thời cơ đã thấy, Cheery vội vàng phóng tuột ra phía cửa thoát hiểm, còn bọn trẻ con cũng nháo nhác chạy theo nó. Nhưng vì quá đông mà đứa này vướng chân ngã đè lên đứa kia, tạo thành một mớ hỗn độn cứ bám vào vạt áo nó…làm cho con bé không sao thoát ra được. Quyết tâm “anh hùng phải sống vì bản thân mình trước đã”, nó quyết định “rứt áo ra đi” đạp phăng lũ trẻ con ở lại và vội vàng chạy ra ngoài. Còn bọn trẻ con vì khá nhanh nhẹn nên cũng vội vàng đứng dậy mà chạy theo, vừa chạy, tụi nó vừa than khóc.
- Chị ơi! Chị đừng bỏ chúng em mà!
Sau khi cả đám đã chạy hết, tưởng chừng như không còn ai, lúc này con ma mới đủng đỉnh đi ra đợt nữa…nhưng lạ thay, có một tên ngốc vẫn đang nằm bất động trên sàn nhà. Có lẽ là do cú va đập vừa nãy, rồi lại không kịp đứng dậy đã nhìn thấy con ma khiến cho cơ thể hắn chợt trở nên cứng ngắc. Vì quá sợ mà lại không thể cử động được, sợ đến nỗi hai chân ríu lại…thằng Chan mặt tái mét, hét loạn lên một cách khủng hoảng. Thấy thế, con ma lại càng tiến lại gần. Nó cứ đưa đôi chân gần như chỉ còn lại xương khốc của mình đủng đỉnh lướt lại gần thằng Chan, rồi bất thình lình cúi mặt xuống khiến cho hắn giãy nảy lên, vội vàng bật dậy và tìm lấy lối thoát cho riêng mình. Đập vào mọi vách tường, Chan cứ kêu lên thảm thiết.
- Thả tôi ra! Mau thả cho tôi ra! Tôi không muốn chơi nữa! Tôi sợ lắm rồi! AAAAAAAAAAAAAAAAa!!!!
Mặc cho hắn khản cổ kêu gào, nhưng mặc nhiên lại chẳng có tiếng ai đáp lại. Tất nhiên là mọi người ngoài kia đều nghe thấy. Nhưng họ chỉ cười, có mấy kẻ vô học thì cười phá lên như lũ điên, có những người thì lòng lại chợt len lên những nỗi lo (điển hình là con Cheer), còn có những người lại giữ trong lòng mình sự day dứt về sự lựa chọn có nên mở cửa hay không. Đó là anh gác cửa. Chỉ vì đã nhận tiền của thằng Chan nên mặc dù có nghe thấy tiếng hắn kêu gào thảm thiết thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể “phụ lòng” hắn được. Đã nhận tiền rồi thì phải làm cho trót nó mới có uy tín, không thể đột nhiên cắt ngang đi cái niềm vui hiếm hoi được mang đến từ nỗi sợ của hắn được. Nghĩ vậy, anh ta lại tiếp tục giữ chặt cửa và không cho thằng Chan thoát ra ngoài.
Năm phút sau, tiếng hét chợt dừng lại. Mọi người đều ngơ ngác không hiểu vì sao, cho đến khi thấy oan hồn đó cởi lớp mặt nạ và bước ra ngoài, thở dài thông báo một tin buồn: ”Nạn nhân bên trong do quá hoảng loạn nên đã lăn đùng ra ngất”.
Nghe được tin này, con Cheer vội vàng vứt đi niềm thỏa mãn vì đã hành hạ được thằng Chan theo như đúng ý của mình mà chạy vội vào. Nhìn thấy dáng hắn đang nằm xóng soài trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch đi vì hoang sợ, tái ngắt tưởng chừng như cắt không còn một giọt máu. Cheer vội lay hắn dậy.
- Này đồ ngốc! Tính giả bộ ở đây đến bao giờ nữa hả! Mau tỉnh dậy đi…
…Tại sao không tỉnh lại, tại sao nghe thấy tiếng gọi mà vẫn không tỉnh lại. Lo lắng, Cheer lại càng lay mạnh, vừa lay nó càng hét to hơn.
- Yà! Mau tỉnh dậy đi! Mở mắt ra nào! Anh định bỏ cuộc sớm như vậy sao! Đừng quên giữa chúng ta vẫn còn một cuộc cá cược đó!
Đụng đến vấn đề này, bất thình lình, Chan đột ngột mở mắt và bật phắt dậy, hắn gãi đầu rồi nhăn mặt một cách khó chịu đầy thản nhiên.
- Làm ơn im đi được không! Ai thèm chịu thua chứ! Chẳng qua tôi đang muốn nằm nghỉ chút mà thôi.
- Gì chứ! Nghỉ ý hả! Lần sau cấm anh làm trò khiến cho tôi lo lắng như thế nữa đó! – Nói rồi, nó đấm một cái thật mạnh vào ngực thằng Chan.
Bị con Cheer đấm, nhưng không hiểu sao Chan lại chợt cảm thấy vui vui, hắn bỗng đần mặt cười.
- Hả! Cô vừa nói là lo cho tôi ý hả!
Nghe thằng Chan nói, biết là mình vừa hớ lời, con bé vội vàng rụt lại, nó lúng túng đáp.
- Yà! Gì chứ! Quên cái chuyện đó đi! Chẳng qua là tôi lo nếu anh ngất ra đó thì mình sẽ phải trịu trách nhiệm mang anh vào bệnh viện mà thôi! – Con Cheer cãi cố.
- Hà! Thì cứ coi là thế đi! – Khẽ nhoẻn cười, hắn lại đứng phắt dậy – Rồi! Sao cũng được!
- Gì mà sao cũng được chứ! Tôi nói thật mà! – Nói rồi, nó cũng vội vàng đứng dậy rồi chạy theo bóng thằng Chan, nhanh chóng thoát ra khỏi căn phòng.
…
- Ao ui! Đau quá đi mất! Cái con nhóc tâm thần này…chỉ là đi tàu siêu tốc thôi mà làm gì cấu mạnh thế...