đánh được! Nói thử xem nào! Ha ha! Đồ to mồm! Đi chết đi!
- Yà! Đừng có đánh nữa! Đồ con gái chết tiệt!
Bỗng nhiên, trận chiến giữa cái Cheer và hội trường A lại đột ngột chuyển thành trận chiến giữa thằng Chan và con Cheer một cái kỳ cục.
Kết quả mặt trận quân sự: Ben cùng đám tomboy đã đánh cho đám đàn em của thằng khánh đến te tua bằng kế hoạch đánh lẻ thắng lẹ của Cheer. Thật sự là rất hiệu quả! Phải không? Nhưng các bạn đừng nên học theo nhé, không phải bao giờ cũng ổn đâu!
…
Chiều hôm đó, con Cheer không thấy sư phụ nó đến, mặc dù đã đợi rất lâu…cùng bọn Trang Ben. Thật là lạ, đến tối muộn thì chúng nó đành phải
kéo nhau đi về trong sự tiếc nuối. Thật là tiếc vì cả bọn đã không được diện kiến dung nhan của Bang chủ Cái Bang – sư phụ ăn mày của cái Cheery. Nhưng chính bản thân nó cũng không hề biết rằng, sư phụ ăn mày tuyệt đối không thể xuất hiện trước sự chứng kiến của nhiều người, nhất là lại toàn người lạ như thế. Âu cũng là do những bí mật riêng không thể nào bật mí của bà ấy!
…
Trở về nhà, nó thực sự mệt mỏi, vì sự cứng đầu của những kẻ còn chưa chịu khuất phục nó trong trường, vì sự ganh đua tàn phá nhau của những kẻ thích đấu đá từ trường bên. Thật mệt! Nó không hiểu lí do vì sao họ lại phải làm vậy! Địa bàn của ai, người đó quản, sao phải gây nhau? Rồi để đến khi bị ăn những trận đòn thảm hại…mà người hứng chịu những hậu quả đó – chắc chắn không phải là nó!
Hà! Khẽ ôm con Thỏ Bông vào lòng, siết nhẹ, Cheer lại thả mình vào những giấc mơ cùng sự thích thú.
…
Sáng hôm sau, khi trống trường báo hiệu giờ tập trung vừa mới kết thúc, con bé mới lóc cóc xuất hiện ở ngoài cổng trường. Thậm chí, nó còn dám ngáp ngắn ngáp dài trước mặt ông giám thị già và chẳng sợ bị làm kiểm điểm, nhoẻn cười khi bị ông ý hỏi tên và lớp, nó chỉ nói thật mau rồi nhanh tay đút một chiếc kẹo mút màu dâu bọc sô cô la thật ngon vào túi áo ông ý…coi như là hối lộ cho ổng vậy!
Lon ton chạy vào trường, vừa kịp đứng xuống cuối dãy xếp hàng. Cô chủ nhiệm còn không thèm mắng vì cũng đã quá biết chất nó, nhưng…với cái thái độ bóc kẹo trong giờ chào cờ và ung dung đứng mút tiếp trong khi mọi người thì đều đang tập trung hát quốc ca…thực sự là không thể nào tránh khỏi con mắt dò xét của thầy hiệu phó. Lập tức có tiếng quát lên thật to từ phía micro của ông hiệu phó nhắm thẳng đến chỗ nó khiến cho con bé chợt trố mắt dừng lại việc mút kẹo của mình.
- Cô kia! Mau lên đây!
- Gọi mày đấy! – Cheer quay sang chỉ vào con Chi đang đứng cạnh mình, rồi lại ung dung mút tiếp.
- Hình như không phải tôi mà! – Cái Chi cãi.
- Cái cô lùn lùn ý! Mau lên đây! – Bực mình trước sự tảng lờ của con bé thích giả vờ ngốc nghếch, lão ta lại càng quát to hơn nữa.
- Thế chắc là mày rồi! Mau lên đi! Ông ý gọi kìa! – Cheer tiếp tục quay sang giật áo con My lùn…thực sự là nó cũng rất lùn, lùn ngang con Cheer thôi!
- Là tôi gọi cô kìa! Cái cô đang mút kẹo, mặc quần tụt màu đen, tóc búi nơ đầu lâu, và đeo cái dây chuyền hình thánh giá to đùng ý! Chính là cô đấy! Mau lên đây! Định giả ngơ à…– Lần này thì ông ta chỉ quá rõ rồi, khiến con Cheer phải đích thân đính chính lại.
- Là đang cầm cây kẹo thôi thầy ơi! Em đã tạm thời bỏ xuống rồi mà, có mút nữa đâu. Thầy cứ luyên thuyên thôi!
« Luyên thuyên « – Đó là từ mà con bé mới chuyển trường dám nói với ông hiệu phó tôn nghiêm khiến của trường đều nể sợ vì sự hà khắc của mình sao. « Nó chết chắc rồi! « – Cả lũ đều xì xào bàn tán.
Vẫn hiên ngang bước lên phía sân khấu, nó giơ tay hình chữ V lên chào mọi người rồi nhoẻn cười một cái thật tươi chào thầy hiệu phó, như trêu ngươi.
- Hi hi! Được lên sân khấu nè! Cứ như người nổi tiếng ý! Ngại quá cơ!
- Bớt huyên thuyên đi! Toàn nói những điều nhảm nhí! Tôi hỏi cô, trong giờ hát quốc ca mà cô đang làm cái quái gì vậy hả!
- Ơ…em đang mút kẹo mà! Thầy không nhìn thấy à! Thầy có muốn mút không! – Vừa nói, nó vừa thản nhiên đưa cây kẹo lên dí sát vào miệng thầy hiệu phó khiến cho ông ta càng lúc càng cảm thấy điên liên, và quyết định đi đến một hình phạt.
- Cô định làm trò ra với tôi đấy à! Dám ngang nhiên làm việc riêng trong giờ tập trung, vậy thì…một mình cô phải hát lại cả bài ngay tại đây! Luôn và ngay!
- Ủ uôi! Hát ý ạ! Em không biết hát đâu! Thầy đừng bắt em hát! – Vừa nói, nó vừa đưa hai tay lên ôm mặt, làm vẻ ngượng ngùng với cái giọng đầy nhõng nhẹo như để trêu tức ông ấy.
- Không biết hát thì cũng phải hát! Tôi không cần biết, khi nào hát được thì hãy xuống, bằng không giờ chào cờ này sẽ bị kéo dài vô thời hạn.
Lệnh của thầy Tràng vừa được ban ra khiến cho cả trường đều giật mình phản đối, chúng nó hét lên đòi con Cheer phải hát ngay lập tức để kết thúc giờ tập trung.
Trước sự “ủng hộ” vô cùng nhiệt tình của khán giả, Cheery đành phải tặc lưỡi cầm mic lên và quyết định chiều vòng “fan hâm mộ”.
- Được rồi! Được rồi! Các bạn hạ tay xuống! Đừng có cổ vũ nữa, tớ bị ngại đấy! Im lặng đi rồi tớ hát cho! Nghe hơm! – Vừa nói, nó vừa làm cái giọng đong đưa thấy ớn, rồi quay lại nói với thầy hiệu phó – Bài “Đừng xa em đêm nay” nghen thầy?
Mắt con Cheery chớp chớp nhìn thầy đầy ưu ái, còn thầy thì lại đáp trả nó bằng vẻ giận giữ cáu gắt vô cùng.
- Quốc ca cơ mà! Mau hát đi và đừng có làm trò nữa – Lão Tràng hét lên!
Khẽ thở dài, nó đành chiều ý lão.
- Thôi được rồi, quốc ca thì quốc ca. Đã bảo là em không biết hát rồi cơ mà! Music where???!! – Vừa nói, con Cheer vừa chỉ tay về phía cánh gà, rồi làm ra vẻ như mình là ca sĩ sắp biểu diễn live show!
- “Music where” là cái khỉ gì? Cô lại tính làm cái trò lố gì nữa đấy hả! – Thầy hiệu phó đần mặt, nhưng rồi anh phụ trách loa đài cho trường cũng phải giải thích cho lão hết đần.
- Ý cô ấy nói là cần phải có nhạc đấy ạ! – Anh loa đài nhỏ nhẹ thì thầm.
- À à…ra thế! Mà hát quốc ca thì cần gì có nhạc! Không cần thiết, bỏ qua.
- Không bỏ qua được! Không có nhạc thì em không hát đâu! Mặc kệ thầy! – Vừa nói, nó vừa vùng vằng định đi xuống.
- Cô đứng yên đấy cho tôi! Thôi được rồi, music thì music, mở nhạc lên! – Nói rồi, lão ta đành thở dài rồi chán nản đi vào trong, quá bất lực với con bé cứng đầu này.
Cầm lấy cái micro, ban đầu, nó còn hơi ấp úng trước sự xuất hiện đối diện với bao nhiêu người như thế này. Một câu hỏi thật to được đặt ra trong đầu là “làm sao để có thể hát cho trôi chảy”, nhưng rồi, trước ý chí kiên cường và lòng dũng cảm của mình, nó quyết định cầm mic lên và bắt đầu hát…hát một cách thật tự tin.
Những lời ca vang lên từ giọng hát của nó, đó là một giọng hát thật ngọt ngào và trong trẻo, nó làm xê dịch đi sự cứng nhắc của bài quốc ca mà bọn bạn vẫn thường nghe, và khiến cho tất cả đều phải lặng đi để đưa ánh mắt hướng về phía con bé, đưa đôi tai dỏng lên để nghe nó hát. Từng ca từ đều trở nên thật dễ thương trước chất giọng trẻ con đó, nghe nó rất đáng yêu và khiến đứa nào cũng phải khẽ nhoẻn cười, thậm chí, ông hiệu phó mặt đang cau có cũng phải…à mà không, đang cười dở thì lão ta lại nghĩ lại rồi! Không thèm cười nữa!
…
Bài quốc ca kết thúc là khi cả sân trường vỡ òa lên trong những tiếng vỗ tay cổ vũ con bé. Đó là bài quốc ca ấn tượng nhất mà bọn nó từng được nghe. Có lẽ là do nó được thể hiện trước một phong cách…mới lạ quá! Phần biểu diễn bất đắc dĩ kết thúc, con Cheer vội vã đi vào bên trong phía cánh gà,đương định nhanh chân trở về lớp, bỗng có một giọng nói lạ hoắc níu nó lại.
- Em tên là Mai hả?
Ngỡ ngàng quay lại nhìn, đó là một khuôn mặt sắc sảo và không kém phần nghiêm khắc…tạo cho con Cheer một cảm giác dường như không dễ chơi. Vậy nên, nó ngoan ngoãn đáp lại lời.
- Dạ! Cô gọi em ạ!
- Ừm phải! – Cô Trang khẽ bước lại gần, rồi cô nói tiếp – Suốt hai năm nay em cất chất giọng này ở đâu mà không chịu đem nó ra để đóng góp cho các hoạt động văn nghệ của trường vậy?
- Có thể được sao cô?- Cheer khẽ nheo mày tỏ vẻ khó hiểu.
- Có lý do gì khiến em cảm thấy nó không thể cơ chứ?
- Vì hai năm trước em còn chưa biết đến ngôi trường này cơ ạ! – Nó thản nhiên trả lời.
- À nhỉ! Cô quên mất, em hình như là cô học sinh lớp 12 mới chuyển trường đã gây náo loạn ở đây mấy hôm trước đúng không? – Cô Trang hỏi nhẹ nhàng.
« Gây náo loạn ý à! Một trận đánh nhau mà cũng coi là náo loạn. Mệt bà này! « – Vừa nghĩ, nó lại khẽ nhoẻn cười đầy thích thú.
- Dạ phải! Nhưng có sao không cô?
- Nếu « có sao « thì em đã chẳng được đứng chân ở đây đến bây giờ. Nhưng vấn đề mà cô muốn đề cập đến ở đây là…em có muốn tham gia vào đội văn nghệ của trường không?
- Dạ không ạ! – Cheer thẳng thừng trả lời.
- Sao lại không?
- Đơn giản vì em không muốn. Nếu hết việc để nói rồi thì em xin phép cô…– Nói rồi, nó lập tức quay lưng lại và bước thẳng về phía lớp, để lại một ánh mắt khá khó chịu từ phía cô Trang.
…
Cheery đã về lớp, nhưng trong trường bây giờ ai cũng bàn tán về nó, thậm chí là hội thằng Chan, cả lũ con trai đang nháo nhác lên vì giọng ca đó.
Thằng Yon rít lên:
- Thật không ngờ đó nha! Không ngờ là con bé lùn tịt đó lại có chất giọng hay đến thế!
- Ừ! Nghe như thiên thần ý! Tao thích rồi đó! Còn mày…Chan Xu? – Long quay sang nhìn về phía thằng Chan đang suy tư.
- À ừ! Có lẽ vậy! Nhưng tao thích cái cách nó chọc tức ông hiệu phó hơn! Thực sự là khá thú vị rồi đấy!
Vừa nói, Chan vừa nhoẻn miệng cười một cách đầy ẩn ý, nhưng thực ra, nó là thằng nghĩ gì nói đấy, rất thật thà, và bây giờ…hắn đang thực sự cảm thấy khá thích thú từ những điều mà con bé đã thể hiện.
Bởi vậy mà…đến giờ ra chơi…
Khi con Cheer đang “miam” vui vẻ cùng đám bạn bè thì thằng Chan bất thình lình xuất hiện. Vừa thấy bóng hắn, nó vội vàng vơ tay ôm hết lấy đống đồ ăn xinh xắn của mình…đề phòng một lần đổ vỡ thứ hai. Đừng phắt dậy và nhanh chóng đưa mình về thế tấn, nó giương đôi mắt đầy khó chịu lên nhìn thằng Chan – cái bản mặt mà có lẽ là đã được con Cheer liệt vào hàng không muốn nhìn nhất trong trường này. Cất tiếng quát đầy cáu gắt lên, Cheer hỏi.
- Lại muốn đánh nhau hả!
Nghệt mặt trước cái thái độ kì cục đến khó hiểu của con Cheer, Chan thở dài rồi lại khẽ cười xòa vào chuyện. Hắn ngồi vào bàn ăn cùng đám bạn con Cheer khiến cho mấy đưa cứ rít lên vì sung sướng, rồi lại khẽ nhoẻn cười vì đã nhận thấy được sức hút mạnh mẽ của mình.
- Tôi muốn đấu với cô một trận này!
Đột ngột đập tay cái rầm xuống mặt bàn, con Cheer trừng mắt lên nhìn thằng Chan rồi quát lớn.
- Được! Đấu luôn đi! Thích đánh thế nào hả!
- Yà yà! Làm ơn gạt cái suy nghĩ hiếu chiến ấy sang một bên đi có được không! Sao cô là con gái mà cứ mở miệng ra là đánh nhau thế nhỉ! – Chan chau mày lên vẻ khó chịu, rồi lại bình tĩnh vào đề – Là đấu…tình cảm!
Đang nhấp cốc sữa lên miệng, con Cheer suýt phụt ra khi nghe thấy Chan nói đến câu ấy…nó lắp bắp một cách vô cùng bối rối.
- Cái gì cơ…anh bị điên hả…Là điên rồi phải không?! – Đang nhỏ nhẹ, bỗng nó hét toáng lên như bị bệnh.
- Làm gì mà phải gào toáng lên như thế cơ chứ! Chẳng nhẽ lạ lắm sao? Tôi với cô sẽ đấu tình cảm. Thử tán tỉnh nhau trong vòng một tuần, sau một tuần ấy, nếu ai có ý định muốn hôn đối phương trước thì người ấy lập tức phải chịu thua và nhường toàn bộ quyền cai quản trường này cho người kia.
- Hờ…thì ra là thế! Rút cục thì mục đích của vụ thách đấu này cũng chỉ vì không muốn là kẻ đứng thứ hai – sau tôi mãi thôi đúng không? Ừm…nhưng mà nghe chừng có vẻ không ổn!
- Không ổn cái quái gì!
- Nghĩ lại đi! Anh đưa ra một yêu cầu mà tôi đã hoàn toàn có nó! Vậy thì tôi còn tham gia trò chơi này làm gì cho mệt người. – Vừa nói, con Cheer vừa chống tay vào cằm, rồi nhoẻn miệng nhìn Chan cười chế giễu.
- Hừ! Được rồi! Vậy cô tự ra thêm điều kiện đi! – Chan hậm hực nói tiếp.
Thằng Chan vừa dứt lời, con Cheer lập tức giơ lên ba ngón tay, rồi nhoẻn cười đắc ý.
- Ba! Là ba điều dành cho người chiến thắng sẽ được toàn quyền sai bảo kẻ thua cuộc phải hành động theo những gì mình muốn. Okay?
- Cứ như vậy đi! – Không thèm suy tính gì thêm, Chan sẵn sàng nhận lời.
- Thế thì ngoắc tay! – Rất hồn nhiên, Cheer lập tức nhoi ngón út lên rồi đòi thằng Chan phải cam kết với mình theo cái kiểu truyền thống này.
- Cái quái gì thế…biết có bao nhiêu người đang ở đây không mà tính làm cái trò trẻ con này! – Thằng Chan nghệt mặt chưa dám nhận lời.
- Làm mau! Bà đây cáu rồi đấy! – Nói rồi nó lại đập phắt một bàn tay xuống bàn rồi quát lớn khiến cho thằng Chan phải giật mình nghe vội.
Lập tức làm theo lời mà con bé muốn, hắn ngại ngùng đưa ra một ngón tay rồi rụt rè ngoắc vào tay con bé trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu là người. Thật ngại! Nhưng bỗng có cảm giác điện giật sượt ngang qua người khiến cho hắn chợt cảm thấy tê tê nên phải rụt ngay lại sau khi ngoắc. Thật lạ quá! Chan chỉ biết lắc đầu khó hiểu thôi!
Chap 5: Giỏi thì cưa tôi đi?
“Cái tên ngốc này! Thật muốn chết chắc rồi!” – Vừa đi trên đường, nó vừa lẩm bẩm như thế. Rồi lại bỗng nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ bởi giọng nói như rít lên của cái Hummie.
- Cậu thích thật đấy! Được Channie chủ động đề cập tán tỉnh! – Vừa nói, Hummie vừa đưa hai tay lên ôm lấy mặt, mắt tít lại như thể mình là kẻ trong cuộc.
- Thích cái khỉ gì! Không vui đâu! – Cheer khẽ thở dài, vừa nói, nó vừa quăng quăng cái cặp.
- Vui mà! Rất là vui luôn ý! Xem này! Cậu ý vừa đẹp trai lại còn lắm tài nữa chứ! Được cưa là chết mê luôn ý!
- Cậu hâm mộ hắn quá rồi…– Cheer ngán ngẩm trước sự điên cuồng của con bạn chỉ vì một thằng con trai.
- Không phải là quá lời đâu! Chan thực sự rất lắm tài đó! – Hummie nói chắc như đinh đóng cột.
- Biết gì về hắn? Kể tớ nghe đi! – Nghĩ gì đó, Cheer chợt thay đổi thái độ rồi trở nên niềm nở như thể nó cũng thích lắng nghe về Chan lắm vậy.
- À ha! Vậy là cậu cũng có chút quan tâm rồi đúng không? Được rồi! Để mình chia sẻ cho nhé! Chan là một người như thế này này…Blah…blah…
Thế là vừa đi, cô bạn vừa huyên thuyên đủ mọi điều về Chan, mà mặc dù không biết là có chắc hay không, nhưng nó vẫn mong rằng có thể dựa vào một chút “hiểu biết” ít ỏi đó để cưa đổ thằng Chan trong vòng một tuần.
Kế hoạch về chuyến đi chơi ngày mai lập tức được dựng lên trong đầu con bé.
Tối hôm ấy, Chan nằm trằn trọc ở nhà, nó đợi thằng Yon qua và mang thêm một ít thông tin về con Cheer sang cho mình. Muốn đánh địch thì ít nhất cũng phải hiểu chút ít về phía địch chứ! Phải không?
Và trong trận chiến này, một kẻ chủ động mở màn như nó thì tuyệt đối không được quyền thất bại.
“Thằng Yon chết tiệt! Mày đâu rồi! Sao không mau mang tư liệu về con ranh con đó sang đây cho ông! Đi thu thập gì mà lâu thế!” – Vừa nằm đấm gối, thằng Chan vừa lầm bầm *** rủa thằng Yon.
Thế mà, ngay khi hắn vừa mới chấm dứt mấy cái ý nghĩ ngu ngốc ấy lại thì cả đống giấy má bất ngờ hạ cánh cái phịch xuống trước mặt hắn. Và hiện ra ngay trước mắt hắn là hình ảnh của “anh Yon” đang rực sáng ngời ngời.
- Bảo sao cứ hắt xì từ này tới giờ! Ra là do bạn tốt đang nói xấu mình đây! – Yon thở dài, rồi hắn lại đặt mông cái phịch lên giường thằng Chan và ngồi kể lể – Biết để kiếm được mấy cái tư liệu hiếm hoi này tao phải khổ thế nào không mày! Ngồi yên một chỗ sẵn đồ ăn mang về mà còn kêu ca nữa! Thằng khốn!
- Mày dám *** thầy mày hả con! Bỏ cái chân lông lá chưa tiến hóa hết của mày ra! Để yên anh xem chú kiếm được gì nào! – Nói rồi, hắn nhoài mình chồm dậy rồi bất ngờ hất văng cái chân của thằng Yon ra khỏi bụng mình khiến cậu ta tí thì lăn ra khỏi thành giường.
Ngồi dậy, Chan tỉ mỉ đọc những thông tin mới tìm được về con bé – “À xem nào…Sợ ma này, sợ bóng tối này, sợ phải ở một mình, sợ bị lừa dối, bỏ rơi. ghét gián, ghét nhện, ghét chuột…blah blah…“. Sau khi đọc một chuỗi dài về tự bạch của cái Cheery, thằng Chan bỗng quay sang nhìn thằng Yon với một ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Sao tao tin được mày!
- Tin được cái khỉ gì?
- Đống này? Sao tao biết chúng là thật? – Vừa nói, thằng Chan vừa chỉ tay đập vào đống giấy tờ.
- Thằng ngu xuẩn này! Mày dám không tin vào anh mày à! Tao tìm được trên plus của nó đấy! – Trước sự ngờ vực của Chan, Yon lập tức ngồi dậy, hắn nhoài ra phía bàn học, vớ lấy con laptop và nhanh chóng vào mạng, đăng nhập nickname của con Cheer trên google và chỉ trong vài cái chớp mắt, thằng Yon đã search ra được cả đống thông tin và hình ảnh mà chỉ cần nhìn thôi là đã biết không thể lệch đi đâu được. – Xem đi mày! – Yon đưa laptop cho Chan.
Cầm lấy chiếc laptop, hắn chăm chú đọc những thông tin thằng Yon vừa tìm thấy trên google, xem có vẻ thật thật, nhưng Chan vẫn không chắc chắn cho lắm.
- Sao mày biết là nó không chém gió!
- Thì tao cũng có chắc chắn đâu mày! – Yon trả lời thản nhiên.
Ngay lập tức, Chan cầm cả đống giấy tờ đập thẳng vào đầu thằng Yon rồi quát.
- Vậy sao mày dám đưa cho tao mày! Mai là bắt đầu “cuộc chiến” rồi đó!
- Tìm được cho mày là tốt lắm rồi, còn dám đánh tao hả! Thằng ăn cháo đá bô này! Tao phải cho mày biết tay!
- À được! Dám bật thầy à! Nhào vô!
Nói rồi, hai thằng lại nhẩy bổ vào nhau và đấu đòn chăn gối. Cả căn phòng của thằng Chan chẳng mấy chốc mà tan hoang như cái ổ chuột. À mà không! Phải nói là cái ổ chuột chẳng mấy trông đã trở nên càng tan hoang mới đúng!
…
Đêm hôm đó, sau khi Yon về, chỉ còn một mình Chan, hắn lại ngồi cặm cụi đọc tất cả các thông tin có thể kiếm tìm về con bé, để hiểu, và dễ “chiến đấu” hơn.
…
Sáng hôm sau, trời mưa lớn, đó là một trận mưa rào cuối thu, nó làm gột sạch đi những vướng mắc trong tâm hồn nhưng lại dậy lên trong lòng ai đó những nỗi nhớ…về quá khứ…về một thời…với một người con gái!
Đó là tất cả những gì mà Cheer có thể biết về quá khứ tình cảm của Chan, nó khá mờ nhạt, nhưng đọc qua trên plus của thằng Chan thì nó cảm thấy thế. Mưa rồi, chắc là hắn đang buồn, liệu có quên đi cuộc hẹn gặp gỡ của chúng nó ngày hôm...