giải quyết giùm em với! – Vừa nói, nó vừa nhanh chóng rút ra chiếc điện thoại rồi đưa cho bà chị xem số.
- À…số này hả! Muốn chị cắt đuôi nó chứ gì! Chuyện nhỏ! Chờ đấy! Thế bao giờ thì nó gọi? – Cầm lấy chiếc điện thoại, con Cheer khẽ nheo mày nhìn vào số của “tên lạ mặt” dám làm phiền em gái nó.
- Một lát nữa
thôi, chắc cũng sắp rồi đấy! Hôm nay nó lại rủ em đi bơi mà! – Vừa nói, Quỳnh vừa nhăn mặt thở dài.
- Sặc! Đi bơi á? Đi bơi để nó ngắm chân mày à? Không được rồi, để chị! – Vừa nói dứt lời, ngay lập tức, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên đánh thức dòng máu bà chằn bên trong con bé. Là số của thằng đó! Nó lập tức nhấc điện thoại lên nghe và chỉnh giọng nhỏ nhẹ – một chất giọng ngọt ngào và vô cùng dễ thương để đánh lừa các cháu dê già.
…
[ Cuộc đối thoại bắt đầu ]
- A lô! Ai đấy ạ?
- À Hoa à! Anh Hưng đây! – Giọng của một thằng hơi trầm và khàn nhanh chóng vang lên đáp lại lời chào của con bé.
- A…Anh Hưng à! Vâng, em Hoa đây! Anh gọi em có chuyện gì hông? – Vừa nói, nó vừa đưa ngón tay xoay xoay mấy lọn tóc rồi quay ra mỉm cười nham hiểm với con em, hai đứa lại khúc khích.
- À…có chuyện gì đâu! Chiều nay em có rảnh không? Anh muốn rủ em đi bơi.
- Đi bơi á…
Nghe lời mời mọc của hắn, nó lập tức quay sang nhìn con Quỳnh rồi hỏi dò bằng giọng gió.
- Quỳnh! Nó rủ mày đi bơi đấy! Đi không?
Con Quỳnh nghe được câu hỏi của bà chị thì lập tức giãy nảy lên trả lời:
- Không! Chị bị hâm à! Em điên đâu mà đi chơi với thằng dở hơi ấy!
- Ờ ờ…được rồi! Thế thôi! – Nhận được câu trả lời của con em, nó lập tức đáp lại lời mời mọc của hắn bằng cái giọng điệu đà khó tả.
- Ư…đi bơi á! Nhưng mà…trời này nóng lắm! Em sợ bị đen da! – Tiếng con bé cất lên õng ẹo nghe thật đáng ghét! Cái kiểu đối đáp ấy khiến cái Quỳnh cũng phải ôm ghế bật cười sằng sặc.
- Híc! Nóng thì mới phải đi bơi chứ em! Nhưng em không thích thì đành chịu vậy…– Nghe giọng hắn nói có vẻ buồn buồn.
- Ưm…nhưng mà…bây giờ em hơi đói! Hay là mình đi ăn nhá! – Giọng nó lập tức đổi sang kiểu tươi tỉnh, nghe rất lanh lảnh và đáng yêu! Thế mà phải đợi đến mãi một lúc sau mới thấy anh ý ậm ừ trả lời.
- Hả! Đi ăn á! À…ừm…Vậy…tầm năm giờ mình gặp nhau em nhé!
- Cái gì! Năm giờ á! – Nhìn lại đồng hồ, nó mới xác định lại được bây giờ mới có hai giờ ba mươi phút. Chờ đến năm giờ…Ôi thôi! Thế thà tự hai chị em rủ nhau đi đánh chén cái gì còn sướng hơn. Cheer lập tức từ chối – Híc! Thế thì không được rồi anh ạ! Năm giờ em còn phải ở nhà nấu cơm!
- Nấu cơm á! Eo ơi sao em ngoan thế? Bỏ một buổi không được à?
- Vâng! Ngoan hiền là bản chất của một người con gái mẫu mực như em mà! Bây giờ anh mới biết à? Tập quen dần đi chưa muộn đâu. – Cố gắng trả lời bằng cái giọng mỉa mai « đàng hoàng nhất «. Nói xong, cả hai con lại bụm miệng quay sang nhìn nhau cười.
- Híc! Thế là không được à! Thế thì thôi vậy! Chán nhỉ…Em ngoan quá! – Nói kiểu này là cũng có tí xoáy đây! – Vậy đành hẹn khi khác mình gặp nhau vậy em nhé! – Vừa nói, hắn vừa trùng giọng dần xuống có vẻ hơi thất vọng.
Thấy tiếng hắn đã mở lời “bye bye” trước từ trong điện thoại, cái Quỳnh sung sướng bảo bà chị tắt máy nhanh đi khỏi níu kéo làm gì. Nhưng ngạc nhiên thay, con Cheer lại xua tay bảo là chưa xong việc, còn phải tặng cho hắn một món quà bất ngờ khó đoán nữa. Chắc hẳn sẽ nhớ lâu lắm đây!
- Ưm vâng! Thế thì thôi ạ! Hẹn khi khác gặp sau. A…Nhưng mà anh này! Em còn có điều muốn nói.
- Điều gì hả em?
- À…Nói ra anh đừng giật mình nhé! Thứ nhất, em không phải là Hoa!
- Thế em là ai?
- Hì! Em là chị họ của Hoa anh ạ! Còn thứ hai…
Thậm chí còn chưa để cho nó nói hết lời, hắn đã vội vàng chen vào hỏi tiếp.
- Ơ! Chị họ của Hoa à! Thế cho anh làm quen được không em!
- Làm quen á! Cũng được thôi, nhưng mà anh ơi…em vẫn còn có một điều muốn nói…
- Lại điều gì nữa hả em?
- Ưm…anh bao nhiêu tuổi rồi? – Nó làm giọng ngây thơ chớp chớp mắt hỏi.
- À! Anh sinh năm 92, còn em?
- Anh đoán xem.
- Nếu là chị họ của Hoa thì chắc cũng chỉ tầm 93, 94 là cùng. Chuẩn không em? – Hắn nói có vẻ rất chắc chắn.
- Hơ hơ…Lệch hẳn rồi anh ạ! Em 82 cơ! – Tiếng con Cheer cất lên bằng giọng vô cùng ngạc nhiên khiến hắn chợt giật mình. Phải mất thêm vài giây để định thần lại rồi lắp bắp…
- Sao…sao cơ em. Em 82 á! Đừng có đùa!
- “Em” á! Em vẫn còn gọi chị là “em” á? Xin lỗi em đi nhá! Chị đây gái một con trông mòn con mắt rồi em ạ! – Thấy thằng nhóc có vẻ còn chưa tin lắm, Cheer lập tức đổi sang giọng gằn gằn, vô cùng “anh chị “.
Đến nước này thì chắc hẳn là cũng có tí tin rồi, hắn vội dịu giọng xuống và mở lời xin lỗi.
- Ơ! Thật thế ý ạ! Thế thì em xin lỗi. Em cứ tưởng là Hoa đang đùa.
- Ờ! Không sao! Không biết thì không có tội. Nhưng để chị nói lại cho em nghe rõ hơn này. Thứ nhất ý! Số này không phải số của Hoa. Đây là số của chị! Chị cũng chẳng biết là đứa ranh con nào dám đưa số linh tinh cho em. Nhưng chẳng may ra mà chồng chị biết thì không hay đâu. Phải không em? – Nó nói bằng cái giọng rất người lớn, nghe cực kỳ nghiêm trọng khiến con Quỳnh phải ôm bụng cười quặn ruột.
- Dạ dạ…
- Còn nữa nhé! Thứ hai ý. Em đừng có rủ cái Hoa đi bơi nữa. Năm nay nó phải học, mẹ nó cũng cấm nó dùng máy rồi nên không hẹn hò đàn đúm gì được đâu. Nếu mấy đứa chơi với nhau bạn bè trong sáng thì chị không cấm. Chứ yêu đương là không có được đâu nhé! Tuổi này không phải tuổi yêu. Chắc em hiểu ý chị?
- À vâng! Em hiểu, em hiểu ạ! Vậy em xin phép chị, em có việc phải đi bây giờ! – Nói rồi, hắn vội vàng xin cúp máy trước như thể để đi lánh khỏi cái nạn ngồi nghe “bà chị già khó tính“này thuyết giáo.
- À ừ! Em cứ đi! Chào em. – Đến những câu cuối cùng, con Cheer vẫn vô cùng nghiêm túc, cho đến lúc nó cúp máy, cả hai đứa chợt nhìn nhau rồi phá lên cười, đập bàn đạp ghế ôm bụng cười sằng sặc.
- Ôi trời ơi! Chị của em giỏi quá! Thế mà ban đầu em cứ tưởng chị định tà lưa nó!
- Ha ha…Chuyện! Chị mà lị! Thôi, chúng mình lên sân thượng chơi đi! – Chấm dứt trò đùa cợt này, con Cheer lại rủ cái Quỳnh lên sân thượng nhà nó để tận hưởng cái khí trời man mát của một buổi chiều hè.
…
Hai chị em còn đang hí hứng dắt tay nhau lon ton bước trên từng bậc cầu thang dẫn tới tầng thượng thì bất ngờ phải dừng khựng lại bởi những câu nói khó hiểu của mama cái Cheer chợt vang lên.
- Cây này hư! Cây này không hư! Cây này uống nước ra hoa! Cây này uống nước không chịu ra hoa. Thích ăn no dửng mỡ à! Đã thế thì…Được! Tao sẽ chỉ cho mình cây ngoan uống nước thôi. Còn mày…định cứng đầu với tao à! Thế thì nhịn nhé! – Vừa nói, bà vừa cầm cái bình phun nước, tưới nhẹ nhàng vào “cây hoa ngoan” và ngúng nguẩy bước đi, quay lưng về phía “cây hoa hư” rồi tưng tửng xuống nhà. Để lại một vẻ mặt vô cùng ngơ ngác cùng hiện lên trên khuôn mặt của hai đứa con gái.
Cái Quỳnh bất giác bần thần lên tiếng.
- Chị…bệnh này có lây truyền không đấy?
- Phù! May mà không lây! Không thì chắc chị cũng chẳng còn đứng được ở đây để mà nói chuyện với mày! Thôi kệ đi! Mẹ chị hơi…ý mà! Để chị tưới cho cái cây “hư” này đã! Khổ thân nó quá! Bị phân biệt đối xử y như mình với thằng Quân.
Nghe bà chị nói thế, cái Quỳnh lại khẽ bật cười. Nó biết rằng trong gia đình này, chị Mai bị đối xử phân biệt hơn với anh Quân nhiều mà. Bác của nó cứ thích trọng nam khinh nữ thế thôi. Nhưng cũng còn nhiều nguyên do khác nữa…Dù vậy cũng thật là phong kiến quá!
- Uống nước đi cây! Uống no rồi thì nhanh chóng nở ra hoa em nhé! Không thì cẩn thận lại bị mẹ chị cắt phéng đi cho mà coi đấy! Hì hì! – Vừa nói, nó vừa nhẹ nhàng đặt cái bình tưới cây xuống, rồi lóc cóc dắt con em ra chỗ rìa ban công, hí hửng chỉ về phía mấy bồn cây của nhà bên cạnh.
- Thấy gì không?
- Thấy gì cơ ạ! – Cái Quỳnh vẫn tròn xoe mắt nhìn, nó cố giương lên thật căng để tìm cho ra cái vật mà chị nó đang ám chỉ.
- Hừm…thì là cây khế ý! Cây khế sum suê! Toàn những quả ngon! Ôi ôi! – Vừa nói, mắt cái Cheer lại vừa rung lên một vẻ thèm thuồng xen lẫn những tia nham hiểm.
- Này này…chị không định hái trộm mang về ăn đấy chứ! Còn xanh lắm đấy! – Cái Quỳnh khẽ giật nảy mình trước vẻ mặt vô cùng khó hiểu của bà chị.
- Oh no! Chị hái cái thứ này về ăn làm gì. Nhưng nhìn đây này! Có trò hơi bị hay!
Nói rồi, nó lập tức với tay ngắt lấy vài quả khế còn sượng xanh lè và vung tay, nhắm thẳng về phía con chó lông xù đang nằm cuộn tròn mình đón nhận ánh nắng của một buổi chiều hè dưới sân nhà hàng xóm. Thật không thể chấp nhận được cái cảnh yên bình đó! Con Cheer quyết định phá cho bằng được. Thế là…một…hai…ba…nào ta cùng ném!
Chỉ một phát quăng thôi, quả khế xanh lè đã bay trúng đầu con chó. Nó đang nằm ngủ ngon lành thì ăn trọn một “quả tạ” không biết từ đâu bay vèo xuống đầu đánh thức cả giấc ngủ đang vào hồi yên ả nhất của mình. Con chó tức khắc thì dựng ngược lên sủa ầm ầm cả một góc nhà. Chả thấy có thêm hiện tượng gì phản xạ lại, nó quyết định ư ử thêm vài tiếng rồi lại nằm xuống, mong rằng có thể ngon lành ngủ tiếp.
Nhưng, thật không may! Phát này thì đến Quỳnh. Làm theo lời của bà chị. Có lẽ cũng thuộc dạng thông minh, học một biết mười, nên nó lập tức tóm ngay lấy hai quả khế còn to bự gấp hai lần quả khế của Cheer, nhanh tay quay quay vài vòng lấy đà rồi ngắm trúng mục tiêu, phi cái vèo vào đầu con chó!
“Cốp! “– Một tiếng va chạm vang lên giòn tan giữa không gian khiến cho con chó lại giật mình tỉnh dậy. Lần này thì tức lắm rồi! Cái trán nhẵn bóng có vài vệt màu vàng mới được nhuộm vẩy nai của mình đang đẹp thì nay bị sưng u lên như quả ổi. Nó gầm gừ, sủa loạn xung quanh, những tiếng “à grừ “cứ vang dội lên trong không gian khiến cho ông hàng xóm đang ngủ trưa không tài nào yên giấc tiếp nổi. Bắt buộc phải bật dậy chạy xuống sân xem tình hình ra sao.
Nhìn thấy ông hàng xóm với khuôn mặt bặm trợn đã bắt đầu bật mình tỉnh dậy, chạy xuống nhà xem con milu của mình bị chọc tức ra sao, con Cheer lập tức kéo áo cái Quỳnh cúi vội xuống, né tránh ánh mắt dò đang xét tìm kiếm kẻ chủ mưu dám cả gan phá rối giấc ngủ của lão một cách vội vàng.
Lặng yên lắng nghe tiếng quát tháo ầm trời của lão cọp già đang trong cơn điên tiết, hai đứa chỉ biết bịt miệng rúc rích cười thầm với nhau.
- Đứa ******nào dám phá đám giấc ngủ của ông nhá! Ông thề ông mà bắt được ông vặn cổ chúng mày! Bọn ranh con láo toét vô giáo dục kiaaaaa!!
“Hà hà! Có mà bắt được ý! Các chị ở đây này! Có giỏi thì vặn cổ đi! Lêu lêu! “– Nghe lão ***như thế, con Quỳnh lại khẽ ngoái đầu nheo mắt nhìn qua mấy thanh chắn quanh khung ban công rồi thì thầm.
Trong lúc cơn giận của lão già đang lên đến đỉnh điểm, thì chẳng hiểu thằng Yan từ đâu lại tự nhiên xuất hiện, lững thững thản nhiên đi từ trong căn phòng tum bước ra ngoài sân thượng, tiến đến chỗ ban công và tiện tay vặt lấy…một quả khế!
“Thôi xong rồi! Yan ơi! Đời cậu thế là xong rồi!” – Vừa nhìn thấy thằng Yan, con Cheer đã mường tượng ra được ngay những chuyện sẽ xảy ra tiếp về sau rồi lại tự bụm miệng cười một mình.
Đúng lúc đó, ông hàng xóm cũng vô tình ngước ánh mắt hằn học của mình lên nhìn đúng phía ban công nhà hắn. Và tất nhiên, chuyện gì phải đến thì cũng đến. Thấy Yan đang tay cầm khế, vẻ mặt giả nai như thể không có tội gì lập tức đập vào mắt lão. Với ý nghĩ – chính hắn là kẻ có tội – máu nóng lập tức dồn lên não, và lão lại bắt đầu thao thao bất duyệt!
- A! Thằng ranh con! Ông bắt được mày rồi nhé! Mày nghĩ mày ném khế vào chó nhà ông thì nó sẽ nhả cho mày được cục vàng à mà mày ném lắm thế! Phen này mày chết với ông! Để ông mách với bố ******!
Vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn đã ăn phải một tràng giáo huấn mà không thể biết được lý do. Mặt Yan cứ đần ra rồi vội vàng lắp bắp thanh minh.
- Ơ bác! Chó với vàng gì hả bác! Cháu biết là phân chó nhà bác nó màu vàng, nhưng mà cháu cũng chả mong đổi khế để nhận lấy thứ vàng ấy đâu ạ! Bác đừng nói thế mà oan cho cháu!
- Á à! Mày còn dám cãi à! Thế không phải mày ném thì là ai!!!
- Ơ…cái đấy thì làm sao cháu biết được ạ! Sao bác lại nghi ngờ cháu!
- Hừ! Thế có phải cây khế kia là của nhà mày đúng không?
- Dạ vâng…– Thằng Yan ngơ ngác trả lời.
- Thế có phải tay mày đang cầm khế vặt từ cây ấy đúng không?
- Vâng ạ! Nhưng thế thì liên quan gì đến chó nhà bác! – Yan vẫn đần mặt không hiểu gì.
- Đấy nhé! Thấy chưa! Tang chứng vật chứng rõ ràng! Mày còn dám chối nữa hay thôi! Xuống ngay đây! Tao với bố *****nói chuyện! – Như bắt được thóp của thằng bé, lão già vội vàng dồn hắn vào thế bí và sồn sồn bắt hắn phải xuống ngay để xử tội.
…
“Khổ thân thằng Yan! Nó phải chịu tội thay tụi mình rồi!” – Thấy Yan vô tình phải chịu tội thay cho mình như thế, Cheer cũng thấy có chút tội lỗi dâng lên trong lòng mình, nhưng không để hắn kịp nhận ra nó là kẻ chủ mưu, con Cheer liền vội vàng kéo tay con Quỳnh chạy vội về phía căn tum, mong có thể qua được trót lọt vụ này.
Nhưng chẳng hiểu sao, không đâu con Quỳnh lại vô tình ngước mắt lên để rồi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của thằng Vũ. Ngay lập tức, nó chợt thốt lên theo bản năng mê trai của mình!
- A! Anh hàng xóm đẹp trai thế! Chị ơi giới thiệu em!
- Giới với chả thiệu cái gì! Té nhanh lên kẻo nó nhìn thấy bây giờ!
Cái giọng choe chóe của con Cheer đột ngột cất lên khiến thằng Yan không thể nhầm lẫn được, hắn vội vàng quay ngoắt ra và…đã nhìn thấy hai con thủ phạm đang vùng mình chạy trốn theo lối phòng tum. Miệng khẽ gầm gừ, nhưng Yan cũng chỉ biết lầm bầm trong cay đắng.
- Con nhóc biến thái! Rồi ngày mai cô sẽ biết tay tôi!
…
Thoát được cơn thịnh nộ của ông hàng xóm, hai đứa nó lại tung tăng dắt nhau lên quán cafe nhà bác Liên, nơi mà các chị em nhà nó thường tụ tập ở đó để tám nhảm với nhau. Vừa đi, cái Cheer vừa hỏi:
- Ơ! Mà…mày ở đây lâu thế mà không biết thằng hàng xóm này thật á?
- Vâng! Em không biết thật mà…Ơ kìa cái chị này buồn cười nhờ! Đi lâu quá chả biết cái gì cả! Nhà anh này mới chuyển về đây hai năm thôi, nhưng ngoài đi học ra thì anh ý ít khi ra khỏi nhà tiếp xúc với mọi người lắm. Gia đình họ sống khép kín mà. Với lại nhà em ở tận bên ngoại, có mấy khi xuống đây đâu mà gặp anh ý được. Hôm nay mới thấy lần đầu đấy! Mà sao chị lại quen anh này?
- Xui xẻo! Học cùng lớp ý mà!
- Uồi! Thích thế!
- Thích cái con khỉ ý!!
- Được ngồi với anh đẹp trai thế con gì! Eo ôiiii!!!
Thế là suốt cả chặng đường, cái Cheer chỉ nghe thấy tiếng con em gái mồm liến thoắng về thằng hàng xóm với thái độ xuýt xoa không ngớt của mình.
…
Nhìn thấy bóng nó vừa xuất hiện từ phía xa, mấy bà chị ngồi trong quán đã ới lên gọi liên tục:
- A! Con Mai! Lâu lắm mới thấy mặt mày nhé!
- Hi…các chị! Lâu gì! Mới vài năm chứ mấy!
- Ờ…chỉ mới vài năm thôi mà! Ít ý mà…nhờ!!! – Chị Vân nói với cái giọng ngao ngán cùng tiếng đá xoáy nghe chua chat chát.
- Hì! Thôi mà! Em xin lỗi! – Vừa nói, nó vừa đặt mình ngồi xuống cái ghế xoay rồi đưa tay cầm luôn cốc sữa chua đánh đá của bà chị mà hút.
- Xin lỗi cái gì! Còn chưa hỏi tội mày về từ hai hôm trước mà sao bây giờ mới vác mặt lên diện kiến các chị hả! – Bà Huyền đưa tay giật lại cốc sữa chua mà nó đang hút giở khiến con bé tí sặc!
- Hức! Đâu mà! Em có muốn thế đâu nhưng mà tại em bận chuyện thu xếp trường lớp quá nên hôm nay mới rảnh được. – Nó lại lý do lý chấu.
- Hừm! Thôi được rồi! Vụ đấy bỏ qua! Thế còn vụ mày giấu mẹ đi với trai thì sao?? Khai thật đi em! Chị thấy hết rồi! – Bà Huyền đưa tay lên che miệng cười khúc khích.
- Ơ kìa! Trai nào? Trai bao giờ? Em mới về đây làm gì đã có trai nào???
- Thôi đi không phải chối! Thế thì cái thằng đi SH trắng hôm trước tôi thấy nó đón cô dưới đường mới là ma à?
Nghe chị Huyền nói, con bé ngớ ra một hồi, nhớ lại một vài khoảnh khắc về tối hôm ấy, rồi nó lại bất ngờ cười phá lên như trúng tà.
- A hahaaaa! Trai gì mà trai! Đấy là ông Phong anh trai kết nghĩa của em, các chị cũng quen từ lâu rồi còn gì? Hôm trước anh ý cũng mới từ Mỹ về nên gọi cho em rủ đi chơi – Con bé giải thích ngon ơ.
- Ơ…thế sao nó lại chỉ rủ mày mà không rủ bọn chị nhờ! Thằng này láo! – bà Huyền tiu nghỉu.
- Ừm! Thôi được rồi. Không phải trai thế thì được rồi! Chứ cái tuổi này của các em là chỉ có được tập trung vào học thôi. Không có trai gái gì hết! Nghe chưa? – Chị Ngọc cao giọng nói.
Nghe bà Ngọc nói, cả hai con lại bần thần quay sang nhìn nhau, rồi thầm bụm miệng cười. Vì cái giọng mà các chị đang nói cũng chẳng khác gì so với những điều mà cái Cheer vừa giảng đạo cho thằng Hưng.
- Phải đó! Nghe chị dạy đây này! Nếu mà đi chơi có thằng nào nó nắm tay ý, thì phải giật ra ngay rồi nói: ’ Anh ơi em sợ bị giật điện! Nghe chưa ‘ – Bà Vân dặn dò.
- Sặc! Giờ nào rồi mà còn giật với chả điện! – Vừa nói con Cheer vừa khúc khích cười.
- Thế…còn ôm thì sao hả Vân? – Bà Ngọc đánh mắt sang nhìn chị Vân.
- Ôm á! Ôm thì phải quay lại nhìn, nếu mà đẹp trai ý…
- Đẹp trai thì sao?
- Thì phải…anh ơi, ôm tiếp đi, ôm em chặt vào! – Bà Vân vừa nói, cả lũ lại rũ ra cười, duy chỉ có bà Huyền là nghiêm mặt phản biện lại.
- Không! Phải là…anh ơi, đừng ôm, em sợ em không kiềm chế được mình!!!
Tiếng Huyền vừa cất lên làm cả đám lại ôm bụng cười sằng sặc, đập bàn đập ghế toán loạn cả lên khiến cho khách hãi hùng bỏ về hết. Chán hẳn cái quán cafe gia đình này!
-
Sáng hôm sau, vừa đến lớp, nó đã nghe thấy lũ bạn xì xào. Đi đến đâu cũng có người ngoái lại nhìn rồi thầm thì to nhỏ về con bé.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Bước vào lớp, đưa ánh mắt quét một vòng xung quanh, khi đã cảm thấy những tiếng rì rầm đã chấm dứt hẳn, nó mới ngồi lại vào phần ghế của mình rồi đưa ngón tay móc nghéo gọi thằng Ben lại, hỏi chuyện.
- Lại có chuyện gì à?
Trước ánh mắt lạnh lùng lẫn nghiêm túc của con Cheer, Ben không dám giấu giếm, nó đành mở miệng nói ra sự thật.
- Ừm…có chuyện...