này đây!
…
Thấy con bé cứ đứng trân trân một cách bối rối, rõ ràng là lão Tuấn đang cố đẩy nó vào thế khó…Anh Huy liền mở lời cho nó đường rút lui.
- Mai! Em về trước đi!
Chau mày nhìn anh Huy một cách khó hiểu, chỉ thấy anh gật đầu tỏ ý “cứ yên tâm “nên con bé cũng đành mỉm cười cám ơn rồi lặng lẽ xin phép hai anh mà về trước.
Thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài, con bé lập tức gọi điện thông báo tình hình với thằng Ben. Rồi hẹn nhau sáng hôm sau sẽ gặp lại.
…
Cả đêm hôm đó, nó cứ trằn trọc mãi không yên. Rút cục, sáng sớm đã bị một tin nhắn rung đến tung giường phá hoại giấc mơ không mấy phần đẹp đẽ.
“Em có thể trả lại tập hồ sơ của Trang cho anh được không? Anh đi photo lấy bản copy cho lão Tuấn rồi sẽ sớm trả lại cho em! “…
Đôi mắt mơ màng đang đẫm màu ngái ngủ bỗng chớp mạnh vài cái rồi mở ra thật to…
Cái gì cơ? Trả lại á? Photocopy á?
Trả lại rồi nhỡ không lấy lại được nữa thì sao?
Cái duy nhất mà Ben không muốn lão Tuấn có được là số chứng minh thư và sơ yếu lý lịch của nó. Vậy mà nếu trả lại một cái là sẽ đi tong hết cả!
Không được! Tuyệt đối không được!
Vừa nghĩ, nó vừa lắc đầu nguầy nguậy…Nhưng lại càng khó nghĩ hơn khi biết anh Huy – người vừa giúp hai đứa nó đêm qua đang bị lão Tuấn làm khó. Dù gì thì anh ấy vẫn cứ là “cánh tay phải “đắc lực của lão ấy. Mặc dù chỉ là trá hình, nhưng đã là dưới quyền, thì dù có là quý hay ghét thì ta cũng phải buộc mình khéo léo mà xuôi theo chiều gió thôi!
Mượn gió để bay lên.
Nhưng tuyệt đối không được để gió cuốn bay mất người là được!
“Híc! Nhưng mà em lỡ đưa cho Ben mất rồi anh ạ! “
“Ơ…mới từ tối qua mà em đã đưa cho nó rồi sao?”
” Vâng! Thì sáng nay em còn chưa tỉnh ngủ nó đã sang nhà giục em lấy cho nó rồi mà! Híc…anh thông cảm cho em nhé! “
“Haiz…Ừm! Thôi được rồi! Đành vậy! “
“Híc! Có sao không anh? “
“Không sao…Mọi chuyện cứ để anh lo! Em chỉ cần kín miệng là được! “
“Vâng! Em cũng chỉ giỏi mỗi cái đó thôi mà! “– Vừa nhắn, nó lại vừa khẽ cười mỉm. Kể ra thì cho dù có là rắn, thì không phải lúc nào lão cũng đầy nanh độc đâu nhỉ!
…
Buổi chiều tan học, con Cheer lại lên quán nước ngồi lê la cùng với các chị nó. Vô tình nghe được câu chuyện dường như có tí liên giữa anh Hoàng và lão Tuấn quản lý chỗ làm của con bé.
Đại khái là về một vụ giao dịch thuê lão Hoàng sai bọn đàn em đi xử lý một lũ lâu nhâu khác. Mà nghe nói cầm đầu lũ lâu nhâu đó lại là một con les. Kinh khủng hơn, con les đó còn
cưa cẩm em gái ông chủ của quản lý này. Và đau lòng nhất là cả em gái lẫn con les này đều là bạn thân của cái đứa đang hóng câu chuyện vô cùng bi đát từ nãy tới giờ…
Động tới lão Hoàng là nó đã thấy sởn cả gai ốc. Ngay cả đến cái đứa bất trị như nó cũng chẳng bao giờ dám rây vào lão. Nhớ lại hồi bé suốt ngày bị lão tóm hai mắt cá chân rồi quăng quăng như con quay mà nó thấy lạnh cả người…Căm nhất là vụ lừa nó hút thuốc lá từ hồi lớp bốn, lại còn cấp thuốc miễn phí cho nó mỗi khi con bé hết hàng…may mà với bản lĩnh hơn người nó đã tự từ bỏ được thứ gây nghiện chết tiệt đó! Hừ! Nhắc lại mà vẫn còn bực!
Quyết không để bạn mình rây vào tên quái tính này, Cheer buộc mình phải tự ra tay ngăn chặn trước khi mọi việc đi quá xa. Nó vội vàng tìm đến nhà bà ngoại của thằng Ben để tìm gặp cái Mie bàn chuyện quan trọng.
Chap 28: Thác loạn.
Sau khi lén tìm gặp và kể lại đầu đuôi câu chuyện vốn vẫn được giữ kín cho Mie, con bé quyết định theo Cheer đến gặp Ryan để trở về nhà. Không muốn vì mình mà Ben phải gặp thêm bất kỳ một rắc rối nào nữa…
Nhưng, rút cục thì…
4 giờ chiều, đúng như giờ hẹn, Ben có mặt ở trước cửa hàng cùng một đám anh chị khác mà nó quen biết, vác theo đủ thứ vũ khí mà chúng nó nghĩ rằng như thế là đã đủ để “dọa nạt “Ryan…
Nhưng không ngờ, hắn lại không thèm ra mặt.
Một cuộc điện thoại được gọi đến, Ben hất hàm hỏi.
- Sao còn chưa ra? Hay là sợ rồi!
- Về đi thằng nhãi! Chuyện giải quyết xong rồi! – Ryan cười khẩy. Hắn nói bằng giọng đắc ý.
- Đã làm cái **gì đâu mà giải quyết xong! Mày điên à!
- Nghe cho kỹ nhé! – Không thèm nói nhiều, Ryan liền đưa máy sang cho Mie để tiếp tục câu chuyện.
- Anh à…
- Mie? Em đang ở đâu đấy? Sao lại…
- Em phải về nhà thôi! Như thế này thì không được đâu!
- Em nói thế là sao! Sao lại về nhà! Như thế nào là không được! Em đang nói cái quái gì thế!
- Em không thể để gia đình thất vọng về em hơn được nữa! Em xin lỗi! Ba tháng nữa em sẽ bay sang Mỹ ở với bác. Chúc anh tìm được người mới tốt hơn em!
Nói rồi, không để cho Ben níu kéo hơn nữa! Mie vội vàng cúp máy, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh để không òa khóc trước khi nói lời từ biệt cuối cùng với hắn…Nhưng ở đầu dây bên kia, đã có một kẻ đang chết lặng đến nỗi không tài nào ngăn nổi nước mắt được nữa…
Hắn trở về nhà, tự nhốt mình trong phòng với những tổn thương không tài nào cứu chữa nổi…
Tự mặc định rằng tất cả những chuyện xảy ra với Mie đều là do mình gây ra…càng nghĩ…hắn càng chỉ biết vùi mình sâu hơn vào trong bóng tối…
Nằm co quắp trên chiếc giường lạnh lẽo, khép chặt hai hàng mi đang đẫm đầy mệt mỏi…Một vài sợi lạnh chạy sượt qua thái dương, mặt gối mà hắn đang nằm bỗng dưng thấm ướt…
…
Bắt đầu từ tuần sau là bước vào kì thi kết thúc học kì một dành cho cả trường, đặc biệt khối 12 còn phải thi kiểm tra chất lượng mỗi tuần một lần để xét duyệt khả năng thi tốt nghiệp của học sinh. Vậy mà Ben cứ nghỉ mãi, chỉ một vài buổi ủ rũ đi học trong trạng thái bọng mắt thâm quầng, ngồi làm bài mà cứ ngáp ngắn ngáp dài khiến con Cheer lo phát sốt.
Một ngày vô tình đến nhà Ben chơi, nó gần như chết đứng khi thấy Ben nằm gục trong bồn tắm, xung quanh toàn là những thuốc an thần vương **tung tóe…
Điên rồi! Điên thật rồi! Sao có thể vì một đứa con gái mà ra nông nỗi này…
Thật đúng là một kẻ lụy tình thảm hại…
Nhưng dù có nói sao thì Ben cũng không nghe…Cứ như thế này…Hắn kiệt sức mà chết mất thôi…
Càng nghĩ, Cheer lại càng thấy đau lòng…
Dẫu sao trong chuyện này, dường như một phần trách nhiệm to lớn cũng từ nó mà ra. Bởi vậy nên con bé lại càng tự quy cho mình cái quyền phải gánh vác. Các bài kiểm tra chất lượng trên lớp, nó đều chuẩn bị sẵn hai tờ giấy và cố gắng làm nhanh gấp đôi để kịp nộp bài cho cả thằng Ben.
Tuy nhiên…
“Hôm nay kiểm tra Toán “– Cheer thở dài.
“Ừm…Mày làm được không?” – Ben ngáp ngắn ngáp dài.
“Được! “– Nó trả lời tỉnh bơ.
“Được khoảng bao nhiêu điểm?” – Mắt thằng Ben bỗng sáng rực lên.
“Trên một…dưới năm “– Cheer cười nhăn nhở.
“*********…được của mày đấy hả! “– Nụ cười trên môi hắn bỗng dưng cứng ngắc.
“Tổ xư mày! Ăn mày còn đòi xôi gấc à! Méo liệt dương là được rồi! “
” Ừ thì…biết thế…nhưng mà cũng phải thế nào chứ…“– Hắn cười méo mó…
“Còn muốn thế nào nữa? Nói nhiều lần sau méo làm cho mày nữa! “
“Thôi mà! Méo nói nữa đâu! Con lùn này! “– Vừa nói, nó vừa quàng tay qua đầu rồi ôm ghì lấy cổ con Cheer, kéo xuống cười khành khạch…
…
Mấy ngày sau đi làm, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Mặc dù trong lòng luôn lo sợ, nhưng rút cục lão Tuấn lại chẳng có động tĩnh gì, Ryan thì lại càng không, còn ông Huy thì tuyệt nhiên không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Chà! Đúng là công tư phân minh! Dù sao cũng tốt!
Vậy nên sau mấy ngày khép nép, nó lại tiếp tục lấy lại tinh thần, tung tăng làm việc một cách hăng hái khiến cho ai nhìn cũng đều thấy vui mắt.
- Mai này! Tối nay ở lại sinh nhật quán không?
- Hở! Tối nay sinh nhật quán hả chị?
- Ơ…thế mày không biết à! Hết giờ thì ở lại ăn uống rồi đi hát mà! Đi được không?
- Huhm…chị để em nghĩ đã…
- Thôiiiii!!! Nghĩ ngợi cái gì nữa! Lung linh là lên luôn!!!
…
- Mai…anh mời em! – Đặt một cốc vodka to ụ xuống trước mặt nó, lão Tuấn mỉm cười nâng chén mời anh em!
- Dạ…nhiều thế này ạ…– Con bé ái ngại cầm cốc xoay xoay chần chừ suy nghĩ…
- Thế này đã là gì mà nhiều! – Nói rồi! Bà Vy liền giật phăng cốc rượu trong tay nó, đưa lên làm một hơi uống hết sạch. Đám con trai trố mắt nhìn rồi vỗ tay rầm rầm ủng hộ. Những tưởng đã có Vy cứu giá là qua cơn hoạn nạn, ai ngờ…Lão Tuấn lại tiếp tục dồn nó vào thế khó…
- Mai…đến lượt em! Chẳng nhẽ em lại không được bằng cái Vy à? Anh chẳng tin đâu! – Vừa nói, lão vừa nháy mắt cười…làm con bé cũng phải đón cốc cười theo đau khổ…
- Huhu…Không bằng cũng được ạ…
- Không bằng cũng phải uống! Chẳng nhẽ em lại không nể mặt anh Ryan à! – Vừa nói, lão lại vừa đánh mắt qua nhìn tên chủ xị đang lặng lẽ trầm ngâm theo dõi mọi chuyện xung quanh, không hề háo hứng như bất kì ai khác.
- Dạ vâng…– Sau một hồi từ chối đẩy đưa mãi, cuối cùng nó cũng đành phải nể mặt sếp, giả vờ đưa cốc rượu lên uống, rồi tranh thủ lúc không có người để ý, lại nhanh tay nhấc cốc coca đặt sẵn cạnh đó lên, trút vào òng ọc…He he! Đúng là có bị đưa vào thế thì người ta mới nghĩ được thêm nhiều kế!
Buổi ăn uống tiệc tùng kết thúc là khi mặt ai nấy đều đã hâm hấp đỏ, chỉ có mình con Cheer là vẫn tỉnh rụi vì từ đầu đến cuối, ngoài việc chỉ nhấm nháp chút rượu thì bụng nó đã căng phình toàn những là chân gà nướng rồi…
…
- Lên phòng VIP hát đê! – Một sáng kiến được nảy ra, thế là tất cả mọi người đều ầm ầm nổ theo. Những kẻ bợm rượu bắt đầu hò hét kéo nhau lên tầng 5 đập phá. Ánh đèn flash giật liên hồi hòa với tiếng nhạc xập xình làm con Cheer chóng hết cả mặt. Đang định lôi điện thoại ra thông báo cho mẹ về việc hôm nay sẽ về muộn thì lại phát hiện ra cái màn hình đã đen ngòm. Chán nản nhét lại điện thoại vào túi trái, nó quyết định mặc kệ, thôi thì phiêu luôn!
Hòa mình vào những tiếng nhạc dance nổi lên như muốn nã đến rung cả màng nhĩ, nhịp tim yếu ớt của nó đã bắt đầu đập bùm bụp theo những tiếng bass dồn dập đến đau đầu. Mọi người mời bia liên tục, thôi thì cũng chẳng ngại từ chối. Mời là tiếp, rút cục không biết cuối cùng nó đã uống hết bao nhiêu chai mà đầu óc quay cuồng đến thế, những tiếng hò hét vang lên liên tục, những tiếng cười sằng sặc nắc nẻ, những cơ thể trần trụi của bọn con trai bắt đầu được để lộ ra…Mở hàng là anh giám sát…Ủ uôi…Đúng là dân tập thể hình có khác! Ngực căng, bắp tay to, cơ xô siêu chuẩn…cứ phải gọi là so hottttt!!!
Mặc kệ cho nguy cơ đụng chạm cơ thể của một số con cáo già đã chầu chực trước đó, nó vẫn nhẹ nhàng tránh né, uống và say không có nghĩa là để mình bay mất người! Ok!
- Đùa! Nhìn mặt chị dâm quá đấy! – Ngắm nhìn khuôn mặt vô cùng phê pha của bà Vy trong cơn say, con Cheer khẽ chau mày cười.
- Mặt mày thì không dâm đấy! Ha ha! – Vừa nói, bà Vy vừa cười đến lạc cả giọng, rồi lại tiếp tục hòa vào đám đông, miệng không ngừng hò hét – Lênnnnnn!!!!
Lặng ngồi ngắm nhìn mọi người đang hăng say trong cơn thác loạn, con Cheer lại tự ném mình vào một góc khuất trong căn phòng, thoát ly khỏi thế sự, tạm thời nghỉ ngơi…cho đến khi…một giọng nói quen thuộc lại vang lên.
- Khát không Mai! Uống cái này cho đỡ nóng ruột này! – Vừa nói, thằng Trường trưởng ban lễ tân vừa đưa cốc coca lên miệng nó, dường như cố tình dốc cho nó uống cạn đến những giọt cuối cùng mà con bé không nhận ra…Cho đến khi…những hạt cặn ở dưới đáy cốc vẫn chưa được hòa tan đã bắt đầu cộm lên trên đầu lưỡi khiến cho Cheer giật mình đứng phắt dậy. Vô cùng hoảng hốt, nó cứ ngậm chặt nguyên miệng như thế, tuyệt đối không để lộ thái độ, vội vàng chạy ngay vào phòng vệ sinh, nôn lấy nôn để.
“Khốn kiếp! Dám cho mình uống thuốc à! Thằng chó này! Không biết đứa *******nào bày ra trò này! Mẹ kiếp! “– Vừa nghĩ, nó vừa tức tối súc miệng sùng sục ở trong nhà vệ sinh, cố gắng nôn lấy chỗ thuốc vừa uống ra. Cả đời nó, chưa bao giờ bị lừa dễ dàng như thế này. Thật là bất cẩn quá!
Còn đang cố gắng trấn tĩnh lại mình trong phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm vào cái con người đã bắt đầu nhuốm màu phờ phạc trong gương kia, mệt mỏi vã nước vào mặt cho tỉnh rượu…đôi mắt nó đanh lên những tia nhắc nhở bản thân mình phải thật tỉnh táo…Cho đến khi có tiếng gõ cửa đánh thức dòng suy nghĩ mơ hồ đó.
- Ai đang ở trong đó đấy!
Tiếng ông quản lý vang lên khiến nó giật mình quay ngoắt lại. Mấy chiếc cúc áo vô tình bị bục ra trong lúc nhảy cũng được nó gài lại kỹ càng, con bé vội vàng lên tiếng.
- Dạ! Em ạ!
- Mau ra đi! Để anh vào!
- Dạ vâng ạ!
Nói rồi, nó liền nhanh tay vặn nắm đấm mở cửa rồi lóc cóc bước ra ngoài. Vừa ra tới nơi, con bé đã thấy lão Tuấn và thằng trưởng bar đang thì thầm to nhỏ với nhau, nhìn con bé với khuôn mặt tỉnh rụi mà chau mày khinh khỉnh.
- Mẹ kiếp! Hình như nó khạc ra hết rồi!
Tiếng lão nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để cho nó có thể nghe thấy. Từ lúc nghe thấy câu nói ấy, dường như nó cứ văng vẳng trong đầu con bé mãi…Một nỗi bực tức cùng sự kinh sợ bắt đầu dâng lên trong lòng khi nhìn những con người này…Thì ra là chúng có chủ ý ngay từ đầu cả. Vậy nếu tao không kịp nhổ thuốc ra, vậy nếu tao cứ mê say, thì chúng mày định giở trò gì?
Khẽ cười khẩy! Lôi kéo tao…chẳng bao giờ là dễ như thế đâu! Con sói già gian ác ạ!
Vừa nghĩ, nó lại vừa nở một nụ cười đắng ngắt, quyết định chỉ chơi, chứ không quay cuồng theo những người kia nữa. Mọi hành động đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng lại tuyệt đối không để lộ ra thái độ canh chừng thật sự của mình.
Đảo mắt một lượt, nó nhận ra lão Tuấn đã không còn ở trong phòng, hình như là đi theo chị Linh PG rượu bước ra ngoài. Nghĩ gì đó, nó lại định mở cửa đi theo…Y như rằng, hai con người giống như hai con rắn đang cuốn vào nhau trong phòng bên cạnh, mặc cho chị Linh gồng sức đẩy ra, nhưng lão vẫn liên tục nhào tới, tha hồ mơn trớn bằng những hành động vô cùng phản cảm.
Mặc dù chướng mắt, nhưng tất nhiên, chuyện riêng của người ta, người ta chưa nhờ chẳng nhẽ mình lại can vào?
Nghĩ vậy, nó liền thở dài rồi một lần nữa rồi quyết định quay trở lại căn phòng.
Ngồi thần ra giữa những tiếng nhạc ầm ĩ, mỗi âm thanh vang lên xung quanh đều khiến đầu nó đau như búa bổ, lại được thêm một thằng điên cứ liên tục bám riết bắt nó phải uống cùng. Trời ạ! Điên mất! Nếu không phải vì muốn giữ cái gọi là “dĩ hòa vi quý “giữa đồng nghiệp với nhau thì chắc nó nện cả chai bia vào mặt thằng ngu này rồi!
Đang khó xử không biết phải từ chối làm sao…thì một bàn tay khác lại đột ngột giật phắt chai bia trong tay của nó ra, rồi nhìn thẳng vào mắt tên nhân viên quèn kia, tu một mạch uống hết sạch khiến cho nó phải trố mắt nhìn…
- Anh Ryan?
- Ra ngoài với anh!
Nói rồi! Hắn liền nắm chặt lấy cổ tay con bé, rồi lôi tuột nó ra ngoài, thoát khỏi căn phòng u ám.
Chap 29: Ảo giác!
Lẽo đẽo bước theo hắn đi ra đến bên ngoài, rồi lại bần thần đứng chôn chân tại đó trước khi thấy hắn mở toang cánh cửa phòng bên cạnh, rủ con bé vào.
Nhìn vào căn phòng sâu hun hút được bao phủ bởi một màu đen đặc quánh ở bên trong, trong lòng nó không khỏi dậy lên một nỗi lo…Vậy nên con bé cứ đứng chần chừ ở bên ngoài mãi.
- Em định đứng đó đến bao giờ?
- Anh không định bật đèn à?
-…– Anh đứng im lặng nhìn nó một hồi lâu rồi mới cất tiếng hỏi – Nhất định phải bật đèn à?
- Nếu anh còn muốn em vào – Cheer mỉm cười thận trọng.
- Haiz…thất vọng quá! Có vẻ như lòng tin mà em dành cho anh ít ỏi thật!
“Mặt anh làm quái gì có tem bảo hành mà bắt tôi phải tin! Vào cái phòng tắt đèn tối om như thế…đóng cửa lại một cái thì làm gì có ma nó biết được à!
Vừa bước vào bên trong, còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, con bé đã giật bắn cả mình khi thấy hắn có ý định khóa trái cửa lại, Cheer thảng thốt.
- Anh làm cái gì thế?
- Khóa cửa! Tránh bọn nhóc vào làm phiền.
- Mở ra đi!
- Tại sao?
- Vì em thích thế!
- Nếu anh không thích thế thì sao?
- Thì mời anh ngồi tự kỉ một mình! – Giọng con Cheer đanh lại, tỏ ý nghiêm túc thực sự.
Nghe nó nói đến đây, anh lại tự động mở toang cửa ra, chẳng dám phản bác gì nữa, lặng lẽ trở về chỗ ngồi. Anh vừa đặt mình xuống ngồi cạnh nó, nó lập tức bắn ra xa hơn, lùi thẳng về phía góc tường bên kia…Vẻ mặt cảnh giác khiến anh phải bật cười.
- Trông anh giống quái vật thích ăn thịt người lắm à?
- Đồng loại với nhau cả! – Câu trả lời lạnh lùng của nó khiến anh chợt cứng họng.
- Haiz…có vẻ em ghét anh lắm thì phải! – Ngồi thõng xuống ở một bên ghế, anh đưa điếu thuốc lá lên, những ưu tư trầm ngâm bắt đầu phảng phất trong làn khói.
Đứa con gái ghét cay ghét đắng mùi thuốc lá liền khẽ nhăn mặt lại, nhưng chẳng buồn ý kiến nữa. Nếu hút thuốc lá là thói quen của cánh đàn ông rồi thì nó cũng chẳng muốn cấm đoán mãi làm gì. Con bé chỉ tập trung vào trả lời vấn đề chính.
- Anh cũng thông minh phết! – Nó cười khẩy.
- Sao lại ghét anh vậy! Cho anh biết lý do được không? – Anh cũng cười, một nụ cười đắng ngắt.
- Em nghĩ anh cũng đủ thông minh để tự hiểu điều này chứ?
Trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, rồi anh lại đằng hắng trả lời.
- Thằng Ben à!
- Nếu biết rồi thì không nên hỏi nữa.
- Hình như ở đây có sự hiểu nhầm rồi…
- Em thì lại nghĩ là không! Chuyện này đơn giản mà! Anh ghét Ben, em ghét anh, vậy thôi! – Trong căn phòng vắng lặng không có sự soi mói của người đời, con bé sẵn sàng nói thẳng toẹt.
- Đấy! Vậy mới nói là hiểu nhầm. Anh đâu có ghét Ben.
- Không ghét! Vậy sao lại đối xử với nó như thế? Hành hạ người khác là thú vui tao nhã của anh à?
- Anh chẳng bao giờ động chạm đến người khác, cho đến khi họ tự làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh!
- Ben thì làm gì mà ảnh hưởng đến cuộc sống của anh?
- Đó là em không biết đấy thôi! Nếu Ben là một thằng con trai thì sẽ không có vấn đề gì cả…nhưng mà…em biết đấy…– Nói đến đây, 10 đầu ngón tay của anh lại loay hoay đan nhẹ vào nhau, bối rối.
- Em hiểu…– Nhắc đến vấn đề nhạy cảm này…quả thật bản thân Cheer cũng chẳng thể ngụy biện gì hơn. Việc hai đứa con gái yêu nhau, có lẽ đối với giới trẻ bây giờ – đặc biệt là những người có quan niệm phóng khoáng như nó thì chẳng có vấn đề gì cả – nhưng đối với những người nguyên tắc như Ryan và gia đình Mie thì đó đúng là một chuyện...