* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full

mình! Cảm giác bị đụng vào đúng chỗ ngứa khiến cả người cái Cheer tự dưng rung lên như một cái chuông. Nó muốn từ chối câu nghi vấn này, nhưng lại không dám bắt mình phủ nhận, rút cục đành chọn sự im lặng…
Chỉ ngồi im, không trả lời, nhưng chân tay thì bồn chồn bứt rứt vô cùng, thằng Chan lặng yên quan sát được điều đó, vậy nên hắn đoán ra được ngay. Khẽ mỉm cười, Chan nói.
- Vậy là tôi lại đoán đúng rồi!
- Đúng cái gì mà đúng! Đừng có tự áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác! – Bị dồn đến bước đường cùng, Cheer bực mình quay lại quát vào mặt hắn. Nhưng đó lại đúng là điều Chan muốn, vậy nên trên đôi môi hắn lập tức nở một nụ cười thỏa mãn.
- Cuối cùng thì cô cũng quay lại nhìn tôi!
Lời hắn nói ra khiến con bé lập tức quay ngoắt mặt trở về phía cửa sổ, ngại ngùng ấp úng như gà mắc tóc, dù hắn có nói gì thì nó cũng chẳng buồn trả lời. Bởi cảm thấy bất kỳ điều gì mình nói ra trong lúc rối loạn này đều có thể bị hớ, vì thế, Cheer lại quyết định chọn cho mình sự im lặng. Thấy Cheer im lặng, Chan vẫn không có ý định bỏ cuộc, hắn lại tiếp tục.
- Mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu…Nhi bị bệnh…cô ấy sắp phải trở về Mỹ để chữa trị rồi…– Hắn nói, mà giọng như trùng xuống, ánh mắt cũng đục dần khiến cơn ghen tị trong lòng cái Cheer lại dâng lên, nhưng lại cảm thấy có một chút gì đó an ủi, giống như là người chồng đi ngoại tình bị bắt quả tang đang trở về giải thích với bà vợ già khó tính vậy.
- Bệnh gì? – Dành cho Chan một đặc ân, Cheer quyết định mở lời hỏi lại.
- Ừm…cái này…Nhi không muốn nói với ai…cô ấy sợ bị mọi người thương hại…nên trước khi ra đi, muốn mọi người vẫn phải nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ…
- Vậy nên anh mới suốt ngày kè kè bên cô ta? – Trong giọng nói nó bắt đầu ánh lên một chút ghen tị.
- Đó là lời thỉnh cầu cuối cùng của cô ấy…Vậy nên tôi mới nói, xin em đừng hiểu nhầm.
- Không biết! Kệ anh! Tôi ngủ đây!
Nghe Chan nói xong, coi như thời gian nghe bản thuyết trình của hắn đã đến hồi kết thúc, Cheer quyết định không thể hiện thái độ” nửa hài lòng” của mình ra mặt, mà chỉ quay ngoắt sang một bên, cúi gục đầu xuống ngủ…

Giờ say xe của nó cuối cùng cũng đã đến, cảm giác nôn nao khó chịu mỗi lần xe rung chuyển bắt đầu ập tới, khiến cơ thể của con bé bồn chồn bứt rứt vô cùng. Nó cứ nắm

chặt tay, nhắm mắt lại, cố gắng tập trung tĩnh tâm để vứt thứ cảm giác khó tả ấy ra bên ngoài, nhưng không nổi…
Nhìn vầng trán cao của con bé cứ trập trùng hết nhăn lên lại giãn xuống, khiến lòng Chan cũng lo lắng không yên, bất ngờ, hắn liền nắm chặt lấy tay con bé, mặc cho nó cố tình giẫy ra, hắn cũng nhất quyết không chịu buông.
Cảm giác hơi ấm từ đôi bàn tay của Chan bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ của mình khiến Cheer cảm thấy bao sự cứng cáp bỗng bị đánh bay đi đâu mất…Nó chợt trở nên yếu mềm hơn bao giờ hết, sự căng thẳng cũng đột nhiên dịu lại…Mắt Cheer khẽ nhắm hờ, nó miên man chìm vào giấc ngủ cùng với những nhịp thở đều đặn dần dần…Rồi bất giác, trong lúc xe đung đưa cũng khiến cơ thể nó nghiêng ngả không yên, rồi lại vô tình…ngả đầu vào vai thằng Chan từ lúc nào không biết…
Hắn giật mình, chợt cúi đầu xuống nhìn sang vai trái của mình, thấy đầu cái Cheer đã áp nhẹ lên bờ vai dài và rộng của mình, từng nhịp thở đều đặn khẽ phả vào một bên cổ của hắn khiến mặt Chan khẽ nóng bừng lên ấp úng, rồi từ từ, bàn tay hắn cũng siết chặt lại, bao bọc lấy bàn tay đã mềm nhũn ra của cái Cheer, cố tình duỗi nó ra, hắn đan xen vào từng ngón, cảm nhận sự hòa quyện của cả hai trong giây phút ngắn ngủi mà hạnh phúc này.
Đôi môi Cheer khẽ mỉm cười, dường như con bé đang có một giấc mơ thật đẹp khi được gối đầu nằm trên vai thằng nhóc.
Chap 25: Kỉ vật từ Yên Tử!
Những bánh xe cứ nối đuôi nhau lăn dài đều đặn rồi từ từ dừng lại ở một vùng đất đầy những nắng và gió, khác hẳn với cái nơi sương mù rừng núi hiu quạnh kia. Nơi đây thật nhiều hoa, và toàn là hoa bản xứ. Lũ con gái vội vàng nhào ra khỏi xe, tha hồ đi sắm sửa mấy món đồ lưu niệm lặt vặt được nhập từ…Hà Nội…
Ben cũng dắt Mie đi xem hoa, rồi bọn nó lại dừng lại ở một cửa hàng bán xương rồng, hắn khẽ ngắm nghía một ngồi lâu, rồi gật gù ôm lấy một chậu xương rồng be bé xinh xinh, đặt vào tay Mie, nói là” Tặng vợ…con của chúng ta! Hãy nuôi nấng nó cẩn thận nhé!” khiến con bé vừa nhận lấy vừa chợt bật cười đến nheo cả mắt.
Trong lúc đó, Cheer và Chan đã đi tới gần cuối khu chợ, vẫn chưa có món đồ nào khiến con bé ưng ý, nó đã nhìn đến chai cả mắt những món đồ này ở mấy khu lưu niệm ngoài Hà Nội nên còn lạ gì. Rút cục, chỉ còn mỗi trò tô tượng là thu hút được con bé, Cheer quyết định kéo Chan chạy lại để chơi cùng mình.
- Không chơi trò này đâu! – Chan vùng vằng nhất định không chịu ngồi xuống.
- Chọn đê!!! – Bỏ qua lời từ chối dứt khoát của thằng Chan, Cheer vẫn thản nhiên bắt hắn chọn.
- Grrr…– Hắn hậm hực im lặng bước vào bên trong quán, rồi lầm lì chọn lấy cho mình một con lừa vì cảm thấy vòng 3 của nó to giống con Cheer…rồi lại một mình đứng cười với cái suy nghĩ quái đản ấy khiến Cheer và cả ông chủ hàng cùng nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
- Thôi cười một mình đi được chưa? Anh thần kinh chưa đủ à?
-…Là con này! – Chan dõng dạc.

Ngồi xuống một hàng ghế ở gần lũ trẻ con bản địa, Cheer và Chan cảm thấy chúng giống như hai đứa trẻ khổng lồ đang lọt thỏm giữa thung lũng của đám người tí hon. Một chút xấu hổ len lên nhưng cũng thấy thú vị vô cùng.
Chan bắt đầu đi lấy màu, còn Cheer thì đi lấy nước, với con mắt nghệ thuật tồi tệ của hai đứa mù màu như tụi nó, con lừa bé bỏng cuối cùng cũng sắp được hoàn thiện với style vô cùng lạc lối…Khăn quàng cổ màu đỏ của Chan, áo chấm bi xanh lá cây của Cheer, chân lại mặc quần jeans của Chan, mông màu vàng thì chúng nó lấy ý tưởng từ làn da đặc trưng của người châu Á…tóc lại còn hớt mái kiểu của anh Cha Chi Soo trong” Flower Boy Ramyun Shop”…nhưng cuối cùng lại nhuộm light theo phong cách HKT…nói chung là CHẤT LỪ!!!
Gần xong con lừa, Cheer hí hửng giơ lên ngắm nhìn thành quả rồi cười sung sướng.
- Con trai mẹ đẹp zai quá à!!! – Vừa nói, nó vừa vênh mặt lên tỏ rõ vẻ đắc ý. Ai ngờ, trong giây phút đần độn đó, khuôn mặt thộn của nó lại bị thằng Chan mau chóng chộp được bằng điện thoại. Hắn nhanh tay chụp choanh choách khiến con bé phải cúi mặt xuống, vội vàng giơ hai tay che đi rồi quay ra chỗ khác…Mặc cho con bé đang bị lũ trẻ con bản địa lêu lêu vì xấu hổ, hắn vẫn cố tình không từ bỏ dã tâm chụp ảnh dìm hàng con bé rồi quăng lên facebook…huhuhu…
- Nào…đừng có chụp nữa…Huhuhu!!! – Cheer cúi rụp mặt xuống, hai tay bưng lên giả vờ khóc thút thít.
Thấy con Cheer khóc, thằng Chan không những không dỗ dành, lại còn cười khẩy, vừa cười vừa liên tục đẩy vai trêu chọc con bé.
- Này! Thôi! Không phải khóc! Trẻ con nó nhìn kia kìa! Bọn nó lại hiểu nhầm tôi làm cô khóc bây giờ!!!
- Chẳng anh làm tôi khóc còn gì! Xóa ảnh đi! Huhuhu!!! – Con Cheer gào lên nói.
- Tôi làm cô khóc bao giờ! Là cô tự khóc chứ! Chó ghẻ đầu!!!
- Đấy! Lại còn chưi? người ta là chó ghẻ đầu! Đồ khốn! Đồ đốn mạt! Đồ lăng loàn! Đồ đi~ thõa! Đồ…– Con Cheer được thể chưi? luôn miệng khiến thằng Chan phải đỏ mặt tía tai vì bị bọn trẻ con đua nhau cười, hắn vội vàng bịt ngay lấy miệng con bé.
- Này! Câm ngay nhé! Không phải được đà là nhảy ngay lên đầu tôi đâu! Grrrr…
-…– Dám bịt mồm bà mày à…Bị thằng Chan bóp chặt miệng trong tay, con Cheer thầm cười khẩy, rồi lặng lẽ…nhổ cho hắn một bãi…
- Cái…cái méo gì thế này…AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! BẨN VÃI CẢ CHƯỞNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Nhìn vào cái đống vừa được con Cheer kí gửi trên tay mình, thằng Chan tái xanh cả mặt, rùng mình vội vã bật nhào dậy, chạy đi rửa tay, làm cả lũ trẻ con và mấy người xung quanh đều phải ôm bụng cười sằng sặc.
Chơi” bẩn” là phải thế! Con Cheer rung người cười đắc ý!

Trong lúc đợi Chan đi rửa tay, nhìn quanh, Cheer cũng chẳng thấy có trò tiêu khiển gì thú vị. Đang thở dài phườn phượt thì bỗng nhiên…một đám thanh niên (trong đó có cả thằng Yon) đột ngột chạy lướt qua nó. Tiếng bước chân rầm rập như vũ bão, khuôn mặt hớt hải như bị chó đuổi khiến Cheer cũng phải vội vàng bật dậy chạy theo.
Bắt sóng đến nhân vật gần nhất.
- Này! Chạy đi đâu đấy!
- Đến khu “chợ đen”! Nghe nói ở đấy toàn đồ của người dân tộc chính thống thôi! Hay lắm! – Thằng Yon thở dốc trả lời.
- À ra thế…
Nghĩ rồi, nó liền vội vàng nối bước đuổi theo đoàn người. Gì chứ! Chạy là chuyện nhỏ! Bỏ qua chợ đen…mới là chuyện lớn!

Dừng lại ở khu chợ đen, hóa ra nơi này cũng chỉ là một con đường được những tay buôn chọn làm địa điểm trao đổi hàng hóa nằm khuất trong dãy núi. Nếu không có người chỉ dẫn thì ít ai có thể biết được đến nơi này. Nhìn vào đống hàng được rải rác la liệt ở hai bên vệ đường, mắt con Cheer như sáng lên khi nhìn thấy toàn đao và kiếm, thậm chí súng má cũng không bị loại trừ. Quá tuyệt vời! I like it!!!
Lướt qua mấy hàng, mặc dù cái nào cũng sáng lóa những vẫn chẳng có thứ gì đặc biệt thu hút sự chú ý của con bé. Cuối cùng, dừng lại ở một gian hàng phía cuối chợ, đang loay hoay ngắm nghía, bỗng, một con dao nhỏ với họa tiết trang trí vô cùng đặc biệt đập vào mắt nó. Từ vỏ bao cho đến lưỡi dao đều được chạm khắc vô cùng cầu kì và tinh xảo, khác hẳn với những món hàng được bày la liệt xung quanh nó. Không cần nghĩ nhiều! Cheer vội vàng nhấc lên hỏi giá.
- Cái này bao nhiêu?
- 600k!
Mẹ kiếp! Chém giá à! Đồ lưu niệm lấy đâu ra mà hét cao thế!
Biết thừa rằng mình đang bị hét giá, nên con Cheer vẫn giữ bản mặt bình tĩnh, thản nhiên mặc cả.
- 100k nhé!
Nhìn nó như thể một con thần kinh. Lão lập tức giật phắt lại con dao trong tay nó, rồi lạnh lùng nói.
- Đi chỗ khác!
Bị shock…
Lần đầu tiên bị phũ như thế này…
Con Cheer há hốc mồm không thể tin nổi lại có thể loại bán hàng chảnh chó như thế này…
Nó gần như chết đứng…
Nhưng rồi vẫn vì muốn giữ thể diện, nên con bé liền lườm nguýt một cái rồi ung dung quay mặt đi, giả vờ đi chậm vài bước xem lão có thèm gọi lại không…
Từng bước chân ra đi sao thật nặng nề, nó đã cố tình bước thật chậm, vừa đi lại vừa giả vờ quay mặt ngó nghiêng thám thính các hàng xung quanh lão. Nhưng tuyệt nhiên, lão vẫn không thèm gọi lại.
” Dám bánh bơ mình! Rất tốt!”
Vừa đấm ngực tức hừng hực, nó vừa lẩm bẩm như thế, nhưg rồi lại dằn lòng quay ngoắt 180 độ, lờ đờ quay trở lại hàng của lão…
Nhưng không hiểu sao, khi vừa mới nhìn thấy nó quay lưng bước lại gần, thì mặt lão liền đột nhiên biến sắc, rồi vội vàng vơ tay thu dọn đống hành lí, hớt hải nhét hết vào bao tải rồi lóng ngóng chạy biến đi khiến cho con Cheer ngớ người không hiểu gì cả. Còn đang lắc đầu chán nản vì thằng cha nhát như cáy thì đột nhiên, có người va vào người nó…
Một thằng, con bé đang định túm vai kéo lại mắng cho một trận thì lại…thằng thứ hai…rồi thằng thứ ba…Cuối cùng, cả khu chợ ùn ùn kéo nhau chạy biến đi trước sự truy lùng của cảnh sát.
Mẹ kiếp! Cớm ở đâu ra mà lắm thế này!!!
Nhìn lại phía sau mình, không biết cảnh sát khu vực và kiểm lâm rừng ở đâu ra mà kéo đến rầm rập, luôn miệng bắt chúng nó” ĐỨNG LẠI!”…nhưng càng hô, thì bọn nó lại càng thi nhau chạy mất dép!

Lúc này mới cảm thấy việc tập chạy tốc độ cao hàng sáng bây giờ mới phát huy tác dụng, mặc kệ kiểm lâm đuổi sát phía sau, nó vẫn vù vù phi liền một mạch ra khỏi khu chợ đen, chạy vút ra ngoài bìa rừng, bỏ xa tất cả mọi người ở phía sau trong chớp nhoáng. Trở về với khu bán đồ lưu niệm, nó hí hửng kể lại mọi việc với đám Ben và Mita khiến bọn chúng phải trố mắt nhìn trầm trồ, nhưng rồi lại chẳng thấy Chan đâu, Cheer ngó quanh rồi nhăn trán…
- Ơ! Bọn mày biết thằng Chan đâu không???

[ Trở lại gần một tiếng trước đó...]
Sau khi đi rửa tay về, không thấy cái Cheer đâu, thằng Chan liền hỏi đám trẻ con xung quanh, được tụi nó chỉ đường cho hướng cái Cheer đi vào rừng, Chan cũng vội vàng đuổi theo, lòng lo như lửa đốt!
Chạy theo dấu những bước chân của đám người trước đó, cuối cùng, Chan cũng tìm được khu chợ đen của mấy đám tay buôn. Đánh mắt nhìn quanh, cố gắng tìm cho ra bóng dáng con Cheer, cuối cùng thì hắn cũng đã thấy nó ở phía cuối chợ, đang kì cèo mặc cả một món đồ nào đó. Bất ngờ, nhìn thấy nó quay ngoắt lại, hắn liền vội vàng núp đi. Nhưng không ngờ, đội tập kích của hội kiểm lâm đã đột ngột đánh úp từ phía sau, sự xuất hiện bất ngờ này khiến lũ học sinh phải nháo nhào chạy ngược về chùa, còn mấy đám tay buôn thì vội vã thu dọn hành lý trốn thoát ngay tức khắc. Trong khi tất cả mọi người đều đang chạy ngược về chùa thì một mình Chan lại quyết định trốn theo đám thương nhân.
Quyết tâm mua lại con dao mà cái Cheer đã thích!

Dừng lại trước Thiền Viện Trúc Lâm, đám học sinh như bị choáng ngợp bởi khung cảnh non nước vô cùng hữu tình ở nơi đây. Bên trong ngôi chùa khang trang cổ tính là những khóm hoa lan tỏa mùi thơm ngát vô cùng ngọt ngào xoa dịu đi mọi sự mệt mỏi lẫn căng thẳng trong tâm trí của tất thảy mọi người. Đặc biệt, muốn bước vào đây, nhất định mọi người phải cởi hết giày dép ra, để chân trần hòa mình với nơi thanh tịnh.
Bước vào khu sảnh chính, đập vào mắt nó là bức tượng phật khổng lồ được tạc ngay trên nền tường gỗ bao kín cả phần vòm mái và ba bức tường xung quanh nhìn vô cùng nguy nga tráng lệ. Nhìn thấy Cheer đang ngớ người ra như thế, ánh mắt mơ hồ xoáy sâu vào những đường nét được chạm khắc tinh xảo, thằng Ben khẽ huých vai cười nói.
- Đẹp lắm đúng không? Hay hè này tụi mình lên đây tu đi?
- Mày điên à! Tao chưa muốn cạo đầu!
- Mày điên thì có ý! Tu chay thì việc gì phải cạo đầu. Hè nào tao chả lên đây tu với mấy đứa bạn để tìm lại “tâm hồn lương thiện “…- Vừa nói, giọng thằng Ben vừa nhỏ dần lại, nghe có vẻ không đáng tự hào.
- Có vụ đó thật à?
- Chứ sao!
- Vậy để Mai tính đã!
Nói thì nói vậy thôi, chứ nó cũng chẳng mấy bận tâm, đứa con gái bận rộn như nó, lấy thời gian đâu mà tâm với chả tĩnh. Việc lo nhất bây giờ là không biết thằng Chan đang ở đâu kìa…
Lòng lo như lửa đốt, không hiểu sao lúc nhắm chặt mắt lại, miệng lẩm bẩm cầu khấn, trong đầu nó chỉ hiện ra hình ảnh thằng Chan với bao chuyện hãi hùng hiện ra không biết trước…
”…Con xin người! Làm ơn mang Chan trở về đây bình yên bên con! Đừng để hắn xảy ra bất kỳ chuyện bất trắc gì! Nếu không con chết mất! A di đà phật! A di đà phật…”

- Này! Lẩm bẩm cái gì thế?
Tiếng hắn đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí thanh tịnh khiến con Cheer giật bắn cả mình, loay hoay ngồi dậy ngoái mình sang bên cạnh…“Chan!!!???”.
Mắt nó bỗng sáng bừng lên, nhìn trên đôi tay mình là con dao cổ của người dân tộc mà trước đó vài tiếng con bé đã tiếc hùi hụi vì mặc cả mãi vẫn không mua được, nay lại được trở về bên nó…nhưng là từ thằng Chan mang tặng…Cheer hết sức ngạc nhiên, nó lắp bắp…
- Cái…cái gì thế? Sao…sao mà anh…
- Sao trăng gì? Thích không! Cảm ơn đê! – Thằng Chan nhoẻn cười nhăn nhở.
Lúc hắn nheo mắt cười, con Cheer mới kịp định thần lại, để ý thấy trên mặt và người hắn đều có dấu hiệu của sự xô xát và trầy xước…không rõ là Chan đã xảy ra chuyện gì…Nghĩ vậy, một cơn giận dữ lại dâng lên trong lòng nó, bởi vì kẻ hồ đồ này đã không biết tự bảo vệ bản thân mình. Nó tức lắm!!!
- Cám ơn? Xiên cho một nhát nhé??? Grrrrr
Nói rồi! Con bé liền đứng phắt dậy, quay ngoắt đi tìm Hummie và Mita, không thèm bận tâm đến Chan nữa.
- Yà!!! Cái quái gì thế!!! Cô đối xử với ân nhân của mình thế đấy à? Đồ ăn cháo đá bô!!!
Mặc dù giận là giận vậy, nhưng biết được vì mình mà Chan chịu hi sinh như thế…Trong lòng nó chợt thấy cảm kích vô cùng, nên con bé cứ vừa đi vừa cười suốt…Chẳng thèm để ý đến kẻ tâm thần kia cứ leo lẻo miệng chưi? mình…trong khi thực chất con bé đang có ý định đi tìm băng gạc để sát trùng vết thương cho hắn…

Trên đường trở về, Chan lại mò mẫm luồn lạch vào xe của lớp Cheer…để ngồi cùng con bé. Và lúc này thì…bản thân nó cũng đã chấp nhận điều đó như một điều hiển nhiên. Ngồi trên xe cùng Chan, con bé khẽ co người lại, cuộn tròn như một con mèo rồi gối đầu lên đùi hắn, để hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc rối, đưa nó vào giấc ngủ ngọt ngào với giọng hát dịu dàng hiếm có của mình. Chìm trong làn mơ, nó khẽ mỉm cười khi cảm thấy có một luồng khí ấm khẽ bao bọc lấy cơ thể mình, như một thiên thần hộ mệnh vậy! Thật tuyệt vời!
Chap 26: Vẽ đường cho hưu chạy!
Con đường trở về trường có vẻ trôi qua nhanh hơn lúc đi, có lẽ là vì trong mỗi đứa chúng nó đều thỏa mãn được phần nào cuộc vui của mình. Ben và Mie cũng vậy, nằm gọn trong lòng hắn, những suy tư lo lắng về chuyện gia đình cũng tạm thời được ném đi đâu mất.
Chiếc xe buýt dừng lại ở con phố gần trường, Cheer đã tỉnh dậy từ bao giờ, mà thực ra con bé cũng không bao giờ có thói quen ngủ say…vì nó luôn sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc trong lúc ngủ. Vì vậy, nó lại là người đi đánh thức mọi người dậy, chuẩn bị cho kế hoạch giúp Mie dạt nhà của mình. Biết trước rằng ba mẹ Mie sẽ cho người đến đón nó ở cổng trường, nên Cheer liền bảo Mie đưa áo khoác và giày cho nó, sau khi quá trình trá hình đã thực hiện xong, Mita và Mie cùng nắm tay nhau hòa vào đám học sinh nhốn nháo chạy ùa ra khỏi xe buýt trước, rồi vội vàng trốn tuột vào trong con ngõ bí mật mà chỉ đám học sinh hay đi học muộn trong trường mới biết được…Còn Ben và Cheer, lúc này hai đứa nó mới giả vờ dìu nhau xuống xe sau…Vừa mới đi được vài bước, thì y như rằng…hai tên vệ sĩ bị bỏ rơi hồi sáng liền đùng đùng xuất hiện. Nhìn thấy Cheer, chúng cúi rạp người xuống rồi dõng dạc thưa.
- Mời tiểu thư về nhà!
- Ơ…tiểu thư cái gì thế??? – Ben vờ ngơ ngác quay sang hỏi Cheer, lúc này con bé mới kéo chiếc mũ hình tai thỏ chùm kín trên đầu mình xuống, rồi ngước mặt lên nhoẻn cười.
- Nhầm người rồi hai anh nhé!
-…!!!

Sau một đêm dài chờ con gái đi tham quan mãi vẫn...

<< 1 ... 21 22 23 24 25 ... 45 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status