Tiếng Anh! Chỉ còn cái này. Cheery hồi hộp mở tiếp.
Ủ uồiiiii!!! Vẫn là các dạng bài tập tiếng anh, nhưng riêng khu vực này lại có thêm folder bí mật mang tên” abc” – bị khóa!
“Móa! Nó lại còn khóa nữa! Ngu máy tính như mình thì làm sao mà mở được?” – Cheery thầm lẩm bẩm. Nói thì nói là vậy, nhưng miệng xàm thì tay vẫn làm, con bé không ngừng click…Và…ahaaaaaaaaa!!! KHÓA TÀU!!!! Vào được luôn!!!
Con bé thầm reo lên sung sướng, đôi bàn tay cứ nắm chặt, hết giơ lên lại hạ xuống, miệng thì lẩm bẩm” Yes!!! Yessss!!! Có thế chứ!!!”
…
Ma ri a…
Thôi next nhé! Em này nhìn tã rồi!
SoRa Aoi à…
Sao nghe tên quen quen…
Nhắc tới đây, từng dòng ký ức mới dần dần hiện lên trong đầu nó…
Còn nhớ, một tháng trước, cũng trong một lần online, con bé đang lân la trong web game thủ thì bắt gặp cái title giật gân” Diễn viên đóng film sex nổi tiếng Nhật bản được mời làm người mẫu đại diện game xyz “. Ơi xời! Sex à? Vào luôn!
Vội vàng click vào cái link, mong tìm được một vài dòng link nóng, nhưng tuyệt nhiên không có. Mỗi tội, được cái hình ảnh minh họa em này chất lượng! Ngực căng cong, ba vòng hoàn hảo! Góc độ là quá ưng! Cheer vội vàng google” chiến” tiếp.
Search một cái…Đập vào mắt nó là vô vàn ảnh nóng cùng link đính kèm của em này. Thích quá trời luôn!!! Cheer hồi hộp click vào, nhưng toàn là link down…
Ây dà! Đáng ra thì cũng định down đấy! Nhưng mà lại vướng thằng em. Mang tiếng làm chị mà đọc hentai đã là đáng xấu hổ lắm rồi. Còn bị phát hiện down film sex về nhà chắc là ôi riêu chết mất! Suy nghĩ cho kỹ lại thêm lần nữa, nó quyết định dằn lòng không down.
Vậy là câu chuyện ngọt ngào về nàng SoRa Aoi dần dần chìm vào đáy sâu trong trí nhớ nó, mặc dù con bé đã trót xem đoạn trailer bị cắt ghép bôi xóa thậm tệ khiến nó day dứt mãi…phải nhớ đến tận bây giờ thì mới được hả lòng.
…
Xem ngay! Phải xem!
Nóng lòng rạo rực, Cheer vội vàng click chuột vào những bộ film nóng của SoRah mắt không ngừng sáng lên rồi lại dần đục xuống theo những chuyển động vô cùng chuyên nghiệp.
” Ư…ư hư…ứ…á…ai za…aaaaa…ư ư ư ư…hự…hự hự!!!!” – Những tiếng động chói tai vang lên khiến Cheery nóng bừng cả mặt, càng lúc càng cảm thấy cơ thể cứng đờ lại, có cái gì đó rạo rực nơi tâm
hồn…
Cố gắng vặn loa xuống mức nhỏ nhất để không ai nghe thấy tiếng. Vì máy tính nhà bà ngoại lại để ở phòng khách nên lại càng bất tiện. Nhưng nó vẫn liều mình xem tiếp, cho đến khi…nghe thấy tiếng bước chân bà ngoại loẹt xoẹt bước lên. Con bé vội vàng đột ngột chuyển đổi màn hình, click ngay sang trang báo mạng, giờ mặt đăm chiêu nghiên cứu.
” Mai! Khuya rồi còn online làm cái gì đấy?”
” Dạ! Cháu đang đọc báo an ninh nhân dân thủ đô ạ!”
…
Nhận được tiền từ Min, Ben quyết định bàn bạc cùng Cheer để thiết kế ra một bữa tiệc sinh nhật thật đáng nhớ dành cho người yêu nó.
8 giờ tối, ngồi đợi con bé ở một nhà hàng sang trọng, Ben đã bao hết toàn bộ khu ban công ở tầng 2 để dành sự riêng tư cho hai đứa nó, yêu cầu nhân viên trang trí khung cảnh lung linh với ánh nến xung quanh nhìn vô cùng lãng mạn. Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ Mie đến. Thế nhưng, ngồi đợi, đợi mãi…
10 phút…
15 phút…
Rồi 30 phút trôi qua…
Sự hồi hộp đã bắt đầu chuyển sang thành nỗi lo lắng…
Ben lo…không biết Mie đã nhận được tin nhắn của mình chưa, hay là con bé đã xảy ra chuyện bất trắc gì?
Bởi bình thường Mie luôn là người chủ động và vốn nó rất đúng giờ, chuyện hẹn hò cao su như thế này là chưa từng xảy ra. Nghĩ vậy, Ben lại càng lo lắng, bao nhiêu tình huống trái ngang hiện lên khiến đầu óc hắn chợt trở nên rối loạn.
Sau khi đợi suốt 2 tiếng, Ben quyết định gọi cho Cheer.
- A lô?
- Tao Ben đây!
- He he! Sao rồi mày! Sinh nhật vui vẻ chứ?
- Vui cái con khỉ!
- Sao thế?
- Không hiểu có chuyện gì mà Mie vẫn chưa đến, gọi thì không bắt máy.
- Ơ…sao lại thế nhờ…chờ chút tao gọi thử…
Cúp máy một lát, Cheer quyết định thử gọi cho Mie,nhưng rồi cũng lại” thuê bao quý khách không liên lạc được…“…nó lo lắng gọi ngay lại cho Ben thông báo.
- Cũng không được mày ạ! Hay là có chuyện gì rồi?
- Ừ! Tao cũng nghĩ thế đấy! Tự dưng thấy lo lo…
- Thế mày vẫn ngồi đợi từ lúc ấy đến bây giờ đấy à? Sang nhà nó thử xem!
- Ừ nhỉ! Thế mà tao không nghĩ ra! Thế thôi nhé! Bye mày!
Vừa cúp máy, Cheer liền thở dài bất lực, rồi lại hí hoáy cất ngay máy vào túi xách…nhưng vừa ngước mặt lên, đã đụng ngay ông quản lý – mặt đầy sát khí.
- Không được dùng điện thoại trong giờ làm việc!!!
- Dạ! Em biết rồi ạ! – Vừa nói, nó vừa nheo mắt cười đau khổ, rồi lại lầm bầm vừa đi vừa chưi? vào phòng cất điện thoại…
…
Căn biệt thự trắng xóa nằm heo hút giữa con đường vắng ngắt ngoài ngoại ô, đứng lặng lẽ và hoang vu, cảm tưởng như rất khó đến gần…Đứng trước cánh cửa sắt được phủ màu ghi trắng, Ben hồi hộp bấm chuông, chờ người ra mở cửa…
Sau những tiếng” ding doongggg” vang lên kéo dài vô tận, vang vọng khắp cả khu vườn im ắng rồi lại từng nhịp dội về tim hắn, không hiểu sao Ben cảm thấy khó thở vô cùng. Ngập ngừng chờ đợi, cuối cùng sau một hồi bấm chuông dai dẳng, đã có bóng người chịu ra mở cửa…
Thấy bóng người bước ra từ phía xa, cứ ngỡ là Mie, Ben chợt nở nụ cười hạnh phúc, nhưng khi bóng người ấy tiến lại gần, nét mặt lạnh lùng càng lúc càng trở nên rõ rệt, nụ cười trên môi hắn cũng từ từ tắt ngấm…
- Anh…
- Cậu tới đây có chuyện gì? – Dùng ánh mắt vô cùng kỳ thị ném thẳng vào Ben, Ryan lạnh lùng đáp.
- Em…em tìm Mie ạ! – Lúc đầu thì còn có vẻ run sợ, nhưng càng về sau, Ben càng mạnh dạn hơn hẳn.
- Cậu với nó có quan hệ gì?
-…– Đứng trước câu hỏi của Ryan, Ben như chết lặng. Thực sự mối quan hệ giữa hai đứa con gái nói ra thì thật phức tạp. Đối với Ben thì tất nhiên là điều dễ chấp nhận, nhưng xét cho cùng, Mie vẫn là con nhà gia giáo, nếu nói ra sự thật chắc gì con bé sẽ được yên. Thế nên, câu trả lời bỗng nhiên mắc nghẹn giữa cuống họng, khiến hắn không tài nào thốt ra được.
- Không trả lời được phải không? – Ryan khẽ cười khẩy, tỏ vẻ khinh miệt ra mặt – Thế thì đừng bao giờ đến tìm nó nữa, em gái tôi không có cái dạng” bạn” như cậu!
- Nếu em vẫn cứ đến thì sao ạ! – Dùng hết sự can đảm của mình, Ben cố nói tiếp.
- Thì lúc đó, cậu sẽ ước gì…bây giờ có thể rút lại câu nói này đấy! – Vừa nói, anh ta vừa trừng mắt lên, gằn giọng đe dọa.
Giọng nói lạnh lùng đi liền với ánh mắt vô cùng sắc bén khiến Ben chợt cảm thấy gai người, lăn lộn trong giang hồ suốt bấy lâu nay cũng hiếm có ai khiến cho hắn phải thấy vài phần nể sợ như thế. Nhưng tất nhiên, thằng nhóc vẫn cứng đầu.
- Tuyệt đối không hối hận!
- Cứ chờ xem! Hừ! – Vừa nói, anh ta vừa nhếch môi cười khẩy, rồi lại lạnh lùng đóng rầm hai cánh cửa sắt lại, như dập tắt mọi hy vọng giữa Mie và hắn.
…
Lấp sau tấm cửa kính ngăn cách phòng con bé với bên ngoài ở tầng hai, chứng kiến tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối, rồi lại vô tình bắt gặp ánh mắt anh trai đang trừng trừng ngước lên nhìn kẻ lén lút ở phía trên, Mie vội vàng ngồi thụp xuống, đôi tay bất giác bụm chặt lấy miệng, cố không để mình thoát ra những tiếng khóc nức nở, phòng cha mẹ nghe thấy…
Không hiểu là bằng cách nào mà họ đã biết thấu hết tất cả, biết rằng Ben là Bixual, biết rằng con gái mình là Lesbian, và hai đứa nó đang trong thời kỳ mới yêu nhau, nên kịch liệt ngăn cấm! Thậm chí, họ còn không tiếc lời dùng bao điều kỳ thị mạt hạng để rè bỉu nó, khinh miệt nó như thể một con vi trùng đang làm lây nhiễm bẩn thỉu cái dòng dõi quý tộc của nhà họ…Cố gắng làm sao cho con bé cảm thấy rằng có mối quan hệ với Ben là một việc nhục nhã đáng ghê tởm đến mức nào!
” Mày! Nếu không lập tức cắt đứt với đứa con gái ghê tởm ấy đi thì tao sẽ cho mày nghỉ học, sang Mỹ sống với bác, cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè ở đây! Nghe chưa! Lũ bạn bè bẩn thỉu ấy, tao tuyệt đối không cho phép mày quan hệ!”…Ngồi gói mình trong một góc nhỏ của căn phòng rộng lớn, Mie cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi ngày nào cũng phải nghe những lời nhiếc móc hành hạ tinh thần của cha và mẹ” dành tặng” cho nó…Kiệt sức vô cùng…
…
” Rầm!” – Cánh cửa phòng đột ngột mở toang phá vỡ bầu không gian yên tĩnh cùng tiếc khóc thút thít đang được con bé cố gắng dồn nén xuống mức nhỏ nhất, vậy mà vẫn bị ông anh trai sát thủ phát hiện ra.
- Mày biết nó vừa đến đúng không?
-…– Mie không trả lời, đưa ánh mắt trừng trừng căm phẫn lên nhìn đấu lại, nó tuyệt đối không tha thứ cho kẻ phá hoại này.
- Tháng sau, bố mẹ sẽ chuẩn bị viza cho mày sang Mỹ ở với bác, từ giờ đến lúc đó khỏi cần đến trường nữa. Anh mà biết mày với thằng ấy còn rây rưa gì nữa thì đừng trách anh ác! Nếu biết nghĩ cho nó thì chịu khó ngồi yên ở nhà đi! Đừng hòng làm điều gì dại dột! Anh với bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi! Hiểu chưa?
-…– Chỉ một tháng nữa thôi sao…Một tháng nữa là nó sẽ phải rời xa Ben rồi sao? Thật không thể tin được! Vì sao mà mọi chuyện lại đột ngột chuyển biến tệ hại đến mức này. Rút cục thì hai đứa nó yêu nhau có gì sai? Ảnh hưởng đến ai nào? Tại sao gia đình phải cấm đoán, mọi người phải miệt thị đến như thế cơ chứ. Vẫn đưa ánh mắt trân trối lên nhìn anh trai, Mie không hiểu, chỉ biết ánh mắt ngoan cố ấy đã bắt đầu nhòe đi vì chua xót…
- Khóc à? Mày còn dám khóc nữa à? Có biết mẹ đã khóc vì mày nhiều đến mức nào không? Có biết mày đã để cho gia đình này bị hàng xóm kỳ thị rè bỉu đến mức nào không? Vì mày, mà chỗ đứng của bố trong dòng họ này cũng đang bị lung lay rồi đấy! Còn ai sẽ tôn trọng một gia đình có đứa con gái không ra gái, trai không ra trai như mày! Mày liệu mà xem lại cách sống của mình đi! Không phải cứ sống là chỉ biết đến mình đâu! Hãy nghĩ đến bố mẹ nữa! Mày nghe chưa…– Giáo huấn xong, vẫn không thấy Mie trả lời, Ryan chỉ biết thở dài bất lực, rồi khẽ lắc đầu nguầy nguậy, anh ta lại lặng lẽ đóng sầm cửa lại. Lạnh lùng bước đi. Để lại cô em gái với những dòng nước mắt lăn dài trên má, mím môi cắn chặt chôn nén những nỗi đau không thể chia sẻ cùng ai.
Đã từ bao giờ, bắt đầu từ khi nào…mà con bé trở thành như thế này cơ chứ!!!
Có thể tạo hóa đã sắp đặt cho nó làm “con gái”, nhưng giới tính sau này thì nó hoàn toàn có quyền tự lựa chọn. Và nó tuyệt đối không hối hận vì điều đó!
Chap 23: Kế hoạch dạt nhà!
- Ottoke!!! – Giờ ra chơi, Ben liền chạy vội sang bàn của cái Cheer, ườn mình ra than vãn.
- Guê??? – Cheer chau mày hỏi han.
- Mie bị” cấm cung” rồi! – Hắn mếu máo.
- Hả! Sao lại như thế???
- Chả biết! Hình như anh trai nó biết chuyện giữa bọn tao rồi! Còn cấm không cho tao qua lại với nó nữa. – Vừa nói, Ben giữa nắm chặt đôi tay, hậm hực.
- Hừ! Địch càng cấm thì mình càng phải xâm lược! Ngu sao mà chịu trói! – Vừa nói, nó vừa đưa ánh mắt mơ hồ đi nhìn xa xăm, viễn tưởng tới một điều nào đó…nhưng lại bị Ben kéo tuột trở lại thực tại.
- Như nào???
- À ừm…để Mai tính đã…– Con bé khẽ đưa tay lên xoa cằm chèm chẹp, đôi lông mày chau lại tỏ vẻ tiến sĩ đang suy nghĩ…hừm hừm…
Đang suy nghĩ không biết làm thế nào, thì đúng lúc đó, cái Hummie cầm tờ thông báo chạy nhào vào lớp, cả lũ nhao nhao lên đọc tin tức.
- Bọn mày ơi! Tuần sau trường mình tổ chức cho đi tham quan ở Yên Tử này!!!
” Tham quan?” – Vừa nghe đến hai chữ” tham quan”, chợt, trong đầu con Cheer nảy ngay ra một ý tưởng, rồi nó cười khả ố…
- Chị đã có cách!
…
Cuối tiết học, bây giờ mới là lúc cô giáo chính thức thông báo quá trình đăng ký tham quan, mọi người sẽ được đi…nguyên một ngày! Cả lũ ngao ngán, năn nỉ đòi đi hai ngày ba đêm, nhưng cô chau mày.
- Có mà đi hai về ba ý à!
- Hê hê hê! Cô chỉ được cái hiểu tụi em! – Một số đứa đồng thanh nói.
- À! Nhưng mà tôi nhắc trước! Lần này không phải ai muốn đăng ký thì đi, không đăng ký thì thôi đâu nhé. Kỳ tham quan này cũng là một cuộc sát hạch đánh giá kỷ cương của mọi người, để đi về còn phải viết một bài văn cảm nhận nữa, ai không đi sẽ không được thi tốt nghiệp! Ok???
Nghe cô nói,cả lớp lại nhao nhao lên, xì xào…
- Ôi xời…kỉ cương cái nỗi gì! Có mà ép học sinh phải đi để ăn tiền thì có!
- Đúng đấy! Chỉ đi Yên Tử thôi mà cũng đóng gần triệu bạc, chả hiểu!
Những tiếng rì rầm bắt đầu vang lên khiến cô chủ nhiệm lên cơn lôi đình, lại tiện tay cầm lấy cái thước gỗ, gõ rầm rầm vào mặt bàn vang lên tiếng động kinh hoàng khiến cả đám phải im bặt.
…
- Này! Đi không mày? – Ben quay sang hỏi Cheer.
- Đi chứ! Năm cuối rồi mà mày!- Cheer hào hứng trả lời.
- Nhưng Mie không đi…tao cũng chả muốn đi đâu…– Thằng Ben ủ rũ nằm gục ra bàn, than thở.
- Vớ vẩn, ai bảo nó không đi! – Cheer ngạc nhiên đặt lại vấn đề.
- Ý mày là sao???
- Thế này nhé! Đây là một cơ hội vô cùng thuận lợi cho chúng mình. Qua vụ này, chúng mình sẽ rủ Mie đi, rồi đến lúc về thì đánh tráo xe, để cái Mie cùng mày chạy trốn. Ok???
Nghe Cheer nói, Ben ngồi ậm ừ tưởng tượng một lúc, rồi mới chợt vỡ ra nhiều vấn đề, nhưng lại băn khoăn.
- Biết là thế, nhưng mà nhà Mie có thế lực lắm. Nhỡ bố mẹ nó lại dùng tiền để ép giáo viên khỏi cho nó đi thì sao?
- Ơi xời! Không sao! Tao tính cả rồi! Bà Thắm chủ nhiệm lớp con này nổi tiếng ****! Chỉ cần kích đểu vài câu, đảm bảo xong chuyện.
- Thế bây giờ như nào?
- Mày cứ chờ tao đấy!
…
Đến giờ ra chơi, cả đám con gái ngồi quây quần bên một góc bàn, cố tình chọn chỗ gần cô giáo chủ nhiệm lớp Mie đang ăn sáng để buôn chuyện bàn tán thật to về vụ tham quan. Bắt đầu là cái Hummie…
- Ủ uôi! Nghe nói trường mình cho đi tham quan Yên Tử hả bọn mày!
- Ừ! Nhưng mà tao chả thích! Tự nguyện chả ăn ai lại còn bắt ép, không đi thì không được thi mới sợ chứ! – Mita bĩu môi.
- Vớ vẩn! Nhà trường làm thế là rất đúng! Có đi Yên Tử cầu kinh thì chúng mình mới thi đỗ được chứ! Không thì trượt cả đàn! – Ben gật gù.
- Nhưng mà…không biết cái Mie lớp A5 có đi không nhỉ? Nghe nói nó bảo là sẽ ở nhà đấy! Một mình chống đối giáo viên luôn! – Cheer quả quyết.
- Cái gì cơ? Chống đối cô Thắm á? Chắc không được đâu! Cô Thắm ghê lắm mà! – Ben hét thật to, cố tình để bà Thắm nghe thấy. Y như rằng…có chiếc ghế xanh ở bàn bên tự dưng dịch sát lại gần…
Đã thấy đối tượng có chút biến chuyển, cả lũ lại tiếp tục nhiệt tình thêm mắm thêm muối.
- Ơi xời! Ghê thì có chê được” Bác Hồ” không??? Nhà Mie giàu như thế! Dích cho vài cộp là cũng im ngay chứ gì!
Nghe con Cheer nói đến đây, máu nóng dồn lên não, không chịu nổi được nữa, bà Thắm liền bật phắt dậy, hùng hổ đi ra bàn phía tụi nó, dõng dạc tuyên bố.
- Mấy cô nói cái gì đấy hả? Tưởng tôi mà thèm sợ” Bác Hồ” à?” Bác Hồ” là cái đinh nhé!!!
Vừa nói, mặt bà ta vừa đỏ lựng lên khiến đám con gái đứa nào đứa đấy nhìn cũng tái mét, chỉ biết ngẩng đầu lên, bẽn lẽn cười trừ…
- Ơ…em chào cô ạ!!!
Bước một thành công!
…
Bước hai tiếp tục triển khai.
Không hiểu rằng Thắm đã gọi điện đe dọa những gì mà rút cục nhà Mie cũng đành phải miễn cưỡng cho con bé đi tham quan, mặc dù vậy, họ vẫn nhất quyết gài thêm hai ông vệ sĩ đi cùng để bảo vệ đề phòng nó xảy ra bất trắc.
Đang hớn hở, những tưởng sắp được gặp lại Mie trước giờ đi tham quan, nhưng cuối cùng, hắn lại đành tiu ngỉu khi bắt gặp Mie đi cùng hai ông vệ sĩ, và nhất định phải đi xe riêng…Quay sang nhìn Cheer, lại thêm một lần trân trối…Con bé đành thở dài.
- Thôi được rồi, để tao!
Nói rồi, nó liền dẫn cái Mita cùng mấy đứa con gái nữa, nhóng nhảy chạy sang xe của lớp A5, đứng ngay trước cửa mà trực mô kích…
Ngước ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ chĩa thẳng sang phía con xe mui trần đen bóng bẩy của nhà cái Mie, Cheer chẹp miệng.
- Ủ uôiiii! Xe nhà ai mà xịn vầyyyyy!!!
- Hình như là nhà Mie đấyyyy!!! – Mita thêm thớt.
- Ủ uôiiii! Chơi sang thế! Lại thích chơi trội rồiii! Cơ mà ai đời lại để cô giáo phải ngồi xe buýt, còn học sinh thì đi ô tô riêng như thế kia! Thật chả coi ai ra gì! Ko được! Góc độ là không được! – Vừa nói, nó vừa kéo dài cái giọng đanh đá của mình ra. Chua ngoa hết sức.
- Chuẩn! Chơi trội! Chơi quá trội! Quả này là chả coi chủ nhiệm A5 ra gì rồi! Giàu thì giàu chứ thế này thì thể hiện quá! – Nghe mấy đứa nói, Ben cũng đành bồi thêm vào…
Cả lũ đang bàn tán rôm rả, thì bỗng nhiên, một bóng người mặc áo khoác đen đằng sau từ từ xuất hiện, mang đầy sát khí, đứng ở phía cửa xe chằm chằm nhìn xuống quát.
- Mấy chị làm cái trò gì ở trước của xe lớp tôi thế hả! Biến về lớp mau!!!
Nghe mụ mắng, cả lũ lại vội vàng kéo nhau ù té, để mặc cho Thắm tiếp tục tự mình xử lý…giai đoạn 3.
…
Vẫn không hiểu là bằng uy lực gì…mà Thắm có thể khiến cho 2 ông vệ sĩ kia buộc phải thả cho Mie về lớp, còn mình thì đành hý hoáy lái xe tiếp tục bám sát ở phía sau…
- Mẹ kiếp! Sao mà chúng nó dai như đỉa thế nhỉ! – Chán nản ngoái đầu lại nhìn con mui trần đang ngúng nguẩy bám sát xe lớp A5 ở phía sau, Ben vò đầu tức tối.
- Gruuu!!! Dám giỡn mặt bà à! Đợi đấy! Tao không bỏ qua vụ này đâu! – Vừa nói, mắt con Cheer vừa nheo lại, bàn tay hiện hình nắm đấm, khuôn mặt vô cùng căng thẳng.
…
Con đường tới chùa Yên Tử thật sự là khá xa, vậy nên trên đường đi nhà trường buộc phải cho học sinh dừng chân ở một vài điểm để nghỉ ngơi ăn uống…xử lý” công chuyện” riêng. Tất nhiên, đây cũng chính là lúc thời cơ hành động.
Rình cho đúng lúc hai ông vệ sĩ tìm nơi thoáng mát để giải phóng chim muông, Cheer và Ben mới vội vàng nhảy tuột xuống xe, nhẹ nhàng áp sát con mui trần, rồi từ từ lôi đồ nghề ra hành động.
Vặn vặn, xoáy xoáy…
Nghiến răng trèo trẹo…
Và cuối cùng thì…
Xì xìiiiiiiiiiiiiii!!!!
Tiếng lốp xe hở van vang lên xèo xèo, vừa đúng lúc nhà trường báo loa gọi học sinh trở về xe lên đường đi tiếp, Ben và Cheer lại hớn hở rời bỏ chiếc xe lúc này đã trở thành vật vô dụng, thản nhiên trở về lớp mình, vừa đi vừa huýt sáo…
Trong lúc đó, Mie cũng đang ung dung ngồi trong xe của lớp nó, bị tiếng xấu đồn xa, Mie tự nhiên trở thành kẻ tự kỉ, ngồi im một góc, lặng lẽ nhìn về phía sau, kiểm...