khó chấp nhận.
- Em hiểu thì tốt rồi…- Anh khẽ cười mãn nguyện.
- Nhưng dù sao thì em vẫn ghét anh. – Cheer kiên quyết giữ nguyên lập trường của mình.
Nụ cười trên môi anh lại đột ngột cứng ngắc…
…
Kể từ lúc anh biết Cheer ghét mình đến thế, căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, những vấn đề liên quan giữa anh và nó chỉ có Ben và Mie rồi lại Mie và gia đình anh cuối cùng cũng đã kết thúc. Tất cả bỗng dưng chìm vào yên lặng cho đến khi…
- A lô! Em hả! Nhớ anh không? Nhớ à! Thế em yêu đang làm gì đấy? – Thằng Trường đột ngột đẩy tung cánh cửa, thản nhiên bước vào căn phòng riêng nói chuyện như thể đây là chỗ không người khiến cả anh và nó đều giật bắn mình, tròn mắt ngạc nhiên.
Sau khi kết thúc câu chuyện, thằng bé lại bàng hoàng quay ra nhìn hai anh chị…một cái cười gượng gạo…nó khẽ cúi đầu rồi lại lặng lẽ quay ra…
- Thằng điên này nó bị gì ấy nhỉ!
- Chắc nó tưởng đây là phòng không người.
- Liệu nó có nhìn thấy chúng ta không nhỉ!
- Em tin là nó không mù…– Mồ hôi hột bắt đầu vương vai~ trên quầng trán cao của con bé. Thế này thì lại bắt đầu một chuỗi những tin đồn chẳng mấy hay ho sắp xảy ra rồi…
Y như rằng, nỗi lo lắng của nó chẳng thừa.
6 phút sau…Thằng Hoàng vào…
- A! Em chào anh chị!
9 phút sau…Thằng Long vào…
- Ôi thôi chết! Anh chị đang ở đây ạ! Em xin lỗi! Em ra ngay! Anh chị cứ tiếp tục vui vẻ!
15 phút sau…Căn phòng đột ngột chìm vào bóng tối…Cả Cheer và Ryan đều chết lặng…Chắc chắn là có đứa giở trò rồi…Quá sức chịu đựng, Ryan liền hét toáng lên trong sự tức giận.
- Thằng nào còn tắt đèn ngày mai nghỉ việc hết cho tao!
Nói rồi, anh liền đứng phắt dậy, hùng hổ bước ra ngoài khiến bọn con trai chạy ré lên ầm ĩ. Trong chốc lát đã chẳng còn thấy bóng dáng thằng nào lảng vảng ở xung quanh. Vẫy tay ra hiệu cho cái Cheer, anh lại rủ nó sang phòng khác cho yên tĩnh.
- Xuống tầng ba đi! Ở đây phiền nhiễu quá!
- Vâng! – Chẳng hiểu sao lúc này, nó lại ngoan ngoãn nghe theo người mà nó ghét đến thế.
Lóc cóc dò từng bước theo anh xuống tầng ba, lúc đi qua khúc cua ở cầu thang, anh liền mở hộp cầu chì ra…y như rằng, các công tắc đã bị bọn nhân viên giật cho tắt ngúm…Lũ phá hoại!
…
Bước vào căn phòng chuyên dành cho các đại gia xem gái nhảy múa cột thoát y tại đây, nó lại chợt thầm cười trong lòng. Giữa anh và nó – ở đây – thì chắc chắn không thể xảy ra cái chuyện quái gở đó rồi!
Căn phòng rất rộng, chiếc bàn chính giữa căn phòng chia cách hai con
người với nhau thành một khoảng lớn. Anh ngồi phía bên kia, đối diện ngay trước mặt nó, ánh mắt lờ mờ của kẻ là ngà say đã khiến anh phân thân thành ba phần…
Ôi thôi chết! Nó đang nhìn thấy ba ông Ryan…
Sợ thật! Chẳng nhẽ đây lại là cảm giác say thật sự mà nó thường thấy trên tivi nhưng bản thân lại chưa từng trải qua?
Vô lý! Bình thường cho dù có uống nhiều gấp đôi thế này thì nó cũng có biết say là cái quái gì đâu! Vô lý…thật sự là vô lý quá!
Càng nghĩ, con Cheer càng cố nhắm chặt mắt lại, lắc đầu vài cái cho tỉnh rượu, rồi vội mở ra nhìn anh cho kỹ thêm lần nữa…May quá! Giờ thì ba cái bóng phân thân đã chập lại làm một rồi. Nó thở phào nhẹ nhõm. Tiếp tục tán gẫu với anh về những câu chuyện từ gia đình. Chẳng hiểu sao ngày hôm nay anh lại tâm sự với nó nhiều chuyện riêng tư đến thế.
…
Anh kể, anh đã từng là một thằng nghiện.
Thời trẻ, anh đã trải qua không biết bao nhiêu các cuộc chơi, những cơn bão đêm dường như chẳng bao giờ có điểm dừng để kết thúc.
Anh thường xuyên bỏ nhà đi bụi, không muốn về nhà đối mặt với nước mắt của mẹ, sự lạnh lùng của ông bố chỉ biết đến kiếm tiền. Mà nguyên nhân của những chuỗi bê tha đó là do một lần đưa bạn gái vào nhà nghỉ, anh vô tình phát hiện ra bạn kế bên phòng lại chính là ông bố mặt lạnh đáng kính của mình. Sự tôn trọng đột ngột bị đổ vỡ, thương mẹ nhưng không biết phải làm sao, cố gắng giữ lấy cái hạnh phúc gia đình giả tạo khiến anh trở nên u uất trầm cảm. Chơi bời cũng chỉ là để che giấu đi cái vỏ bọc vô cùng yếu đuối của mình. Cho đến khi mẹ anh đột ngột lên cơn đột quỵ, lúc đó anh mới thật sự hiểu ra mình cần phải làm gì…
Thay vì chơi bời phá tán để trả đũa ông già, anh đã quên mất mẹ mình đang phải chịu những áp lực vô cùng lớn từ phía họ hàng lẫn cuộc sống. Quên mất một mình mẹ đang phải gồng lưng lên gánh vác chuyện gia đình trong khi những tổn thương trong tim đang ngày bị xói mòn mỗi lúc một lớn. Bởi vậy nên anh lại càng thương mẹ, thương cả đứa em gái mỗi ngày đều nhìn theo cái gương xấu của ông anh nên càng ngày càng lạc lối.
Vì thế, bây giờ những rắc rối của gia đình đều một tay anh gánh vác, ngay cả đến chuyện của đứa em gái này anh cũng buộc mình phải giải quyết cho êm xuôi. Chuyện giữa Ben và Mie thật sự đã khiến cho dòng họ nhìn vào gia đình anh như một cái tổ đang bị mục nát đến từng chân tơ kẽ tóc, khiến họ khinh bỉ khi nhìn vào bà mẹ đã đẻ ra đứa con gái đáng xấu hổ như em gái anh.
…
“Ồ…ra thế! “. Ngồi nghe anh nói mà mắt nó cứ hoa loạn cả lên, không biết là do say hay tác dụng của thuốc đã bắt đầu ngấm vào mà khuôn mặt anh hiện lên trong mắt nó đang dần dần thay đổi, các đường nét cứ không ngừng biến đổi khiến anh trông càng lúc càng xấu xí. Hình thành hiện lên trông giống một con quỷ! Nó sợ hãi cúi rụp mặt xuống, nhìn vào nền nhà để đánh lạc hướng cái nhìn khó hiểu của anh. Nhưng thật không may, ngay cả đến nền nhà cũng không chịu buông tha cho nó…Những đường vân uốn *lượn lờ cứ liên tục chuyển động, không bảo giờ chịu dừng lại khiến đôi mắt mệt mỏi của con bé không lúc nào được nghỉ ngơi. Thật sự rất muốn cụp xuống để ngủ ngay lúc này, nhưng cứ mỗi khi nhắm mắt lại, những con mắt hình tam giác đa màu sắc cứ hiện lên chuyển động liên tiếp, liên tục cuốn sâu nó vào cái vòng xoáy vô tận ấy…cảm tưởng như có một lực hút vô hình nào đó đang giằng xé không muốn cho con bé thoát ra. Cheery lại vội vàng mở mắt!
Nó thở dốc, vội vàng đòi anh đưa xuống tầng một, lấy một cái lý do đơn thuần là muốn trang điểm lại vì nghĩ mình bây giờ trông rất xấu. Anh khẽ cười, rồi lại cùng nó vào cầu thang máy. Lúc đứng trong cầu thang, nó nép vào một góc cách xa anh, tuyệt nhiên vẫn chưa cảm thấy có sự an toàn khi ở cạnh con người nguy hiểm này.
…
Xuống tầng một, nó nhanh chóng chạy vào quầy thu ngân, vớ vội lấy cái túi xách rồi lại bắn thẳng vào phòng vệ sinh, đóng cửa cái rầm rồi trốn biệt ở trong đó.
Lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của đứa con gái mười tám tuổi ở trong gương, nó gần như thất kinh khi phát hiện ra bọng mắt đã trở nên thâm quầng lẫn trong cái nhìn mệt mỏi, đôi môi trước đó còn hồng hào màu phớt đào nay đã trở nên nhợt nhạt, khô khốc như người ốm…
“Sao lại xấu thế này? Xấu như thế này là sao???!! “– Thật không thể tin được! Vội vàng lôi hộp kem nền ra, nó chát như điên vào mặt một cách vô thức cho đến khi khuôn mặt lem nhem đầy những phấn, mỗi chỗ loang lổ một ít trông không đồng đều chút nào, rồi lại lôi cây son màu hồng đào ra, quệt nghuệch ngoạc trên đôi môi đã ngả màu tím tái.
Sau một hồi lóng ngóng bôi quết, cuối cùng nó vẫn kịp nhận ra, lớp mặt nạ son phấn rút cục cũng chẳng có tác dụng gì trong lúc này. Thuốc – đã làm hại cơ thể nó vô cùng. Phá hoại nhan sắc vốn có phần khiêm tốn của con bé đến mức thân tàn ma dại như thế này sao…hay đây chỉ là do ảo ảnh? Con bé cũng chẳng rõ nữa!
Lắc đầu chán nản, nó lại thảm hại lê bước dặt dẹo lết ra ngoài phòng khách, nơi có Ryan đang ngồi đợi ở đó.
Anh hỏi.
- Em làm gì mà lâu thế?
-…– Cheer chẳng buồn trả lời, nó nghĩ, lúc này mà bảo em vừa mới trang điểm xong thì chắc anh sẽ cười vào mặt cái con trông như tuồng chèo thối mũi mất!
Thấy nó bần thần ngồi xuống, nhìn có vẻ như đã thật sự kiệt sức, trông rất tội! Thật giống như một chú mèo con vừa bị dìm nước, cần người chở che vậy. Anh rất muốn tiến lại, ôm nó vào lòng mà an ủi…nhưng lại tự dằn lòng mình rằng không thể, vì vẫn chưa đến lúc. Vậy nên anh chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi ra rót cho nó một cốc nước lạnh, bảo nó uống cho tỉnh rượu.
Cầm lấy cốc nước anh đưa trong tay, nó khẽ xoay nhẹ rồi mỉm cười cảm ơn, lúc đưa lên miệng uống, cảm nhận dòng nước mát đang tuôn trào trong cơ thể mình, nó cảm thấy đôi phần mệt mỏi đang dần tan biến.
- Em về không? Anh đưa em về.
- Bây giờ á? – Nhìn vào đồng hồ, con bé chần chừ vì lúc này mới là 4 giờ 20, ngoài trời lại tối như vậy, giờ này mà nếu có về thì cũng chẳng thể mở cửa, con gái con đứa đi đêm về hôm sẽ bị hàng xóm đánh giá, mà biết đâu chắc gì anh đã đưa nó về thẳng nhà? Một loạt câu hỏi nghi vấn chợt dậy lên trong lòng khiến con bé đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy – Dạ thôi ạ! Anh có việc thì cứ về trước đi! Để em ở đây một mình cũng được.
- Em chắc chứ? – Anh nhìn nó, một ánh nhìn lo lắng xen lẫn đầy nghi hoặc.
“Con bé vẫn luôn giữ cảnh giác với mình! Cũng chẳng thể trách được! “– Ryan thở dài, im lặng trong giây lát, rồi anh quyết định chào nó và về trước, không quên để lại lời nhắn nhủ “Anh về tắm rồi đi tập, lát nữa anh sẽ quay lại! Em mệt thì cứ ngủ một lát đi nhé! “
“Chà! Dịu dàng thật! Nếu mà lúc nào cũng như thế này thì có phải là ai cũng quý không! “. Con bé thầm nhủ trong lòng rồi nhoẻn cười chào hắn.
Đó là nụ cười thật lòng nhất mà hắn được nhận lại trong ngày hôm nay.
Tất nhiên, sự giả tạo và đề phòng mà trước đó Cheer dành cho anh, anh hoàn toàn đoán được.
Chỉ là giả vờ với nhau cả thôi!
Chap 30: Thức đêm mới biết đêm dài…
Anh về rồi, cố giả vờ tỉnh táo cho đến khi bóng anh đi khuất hẳn, nó mới dám thả lỏng mình mà ngồi bệt ra ghế, nói đúng hơn là nằm gục.
Thở dài…thật dài…
Cố gắng nhắm mắt lại ngủ, nhưng cứ mỗi khi hai bờ mi khép lại, những hình ảnh vô hồn ấy lại hiện ra, như muốn hút nó cái hố sâu thăm thẳm, “lực hấp dẫn “vô cùng đáng sợ!
Vội vàng mở mắt, nó phát hiện là mình không thể ngủ. Ngủ mà như tra tấn thế thì kinh khủng lắm! Thôi thì đành thức. Ngồi im lặng một lúc, vô tình lại nhìn vào mặt ghế, những đốm đen như những chú hắc cừu đang lổn nhổn trên mặt ghế màu trắng sữa cứ nhấp nhổm phập phồng tựa như những đám mây đang không ngừng di chuyển khiến đôi mắt nó không tài nào dừng lại được.
Mệt mỏi! Quá mệt! Thật sự đôi mắt nó đang rất trĩu nặng, nhưng lại không dám nhắm, bởi nó biết trước những hình ảnh kia sẽ lại hiện lên khi nó nhắm mắt lại, và nó thấy sợ điều đó. Cố gắng dứt mắt ra khỏi mặt ghế, con bé lại đưa cái nhìn của mình xuống mặt đất. Mặt đất màu thạch anh, ánh lên những hoa văn trôi nổi của chùm đèn hoa sen được chạm khắc tỉ mỉ treo trên trần nhà đang phản chiếu ánh sáng xuống. Lại chuyển động, lại không ngừng thay đổi, sao những hình này cứ chảy dài mãi thế! Tại sao không dừng lại? Tại sao không cho đôi mắt nó nghỉ ngơi…dù chỉ là một chút thôi!
Cơ thể nhỏ bé đang cố gắng gượng chống lại tác dụng tinh thần của thuốc, nó cố gắng bấu mạnh vào tay bắt mình phải tỉnh, tuyệt đối không thể mơ mơ màng màng như thế này được. Ngớ ngẩn quá!
Đang ngồi hoang mang dưới tầng một, bỗng, có tiếng gọi rất to, tiếng cười nắc nẻ của mấy thằng con trai từ tầng năm đang ngày một tới gần…mỗi lúc một rõ rệt…
- Mai ơi! Mai!
- Ơ con Mai đi đâu rồi nhỉ!
- Chắc là nó về rồi!
- Mẹ! Về lúc nào mà nhanh thế!
- Thế thôi! Đưa con Hường vào 402 đi!
…
Bọn nó…đưa con Hường vào 402 để làm gì thế…
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến nó thấy lạnh cả người. Vội vàng xốc mình dậy, con bé rảo bước chạy biến vào phòng vệ sinh, tắt đèn, khóa trái cửa trước khi phát hiện ra có một vài thằng vẫn cố tình lê lết xuống tầng một để tìm nó. Tiếng đập cửa, tiếng người gọi í ới, tiếng lùng xục loạt xoạt đang dậy lên trong bóng tối khiến tâm trí nó mỗi lúc một trở nên rối bời, lung bung như một cái động bàng tơ…
13 phút sau…sự yên ắng lại được trả về đúng như vị trí ban đầu của nó. Cheer thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ luồn tay ra ngoài bật công tắc đèn lên để thoát khỏi cái cảnh trốn mình trong bóng tối với tiếng quạt thông gió cứ thổi vù vù nghe như tiếng nhạc sàn này.
“Phù! Bọn nó đi cả rồi! Tìm quái gì mà khiếp thế không biết! “– Khẽ vuốt mồ hôi hột. Nó lại lặng lẽ ngắm mình trong gương…Phờ phạc…thật đáng cười nhạt…
Chà! Sao mà nụ cười này đắng quá!
Vỗ vào mặt mình một cái thật mạnh cho tỉnh rượu. Cảm giác như cái tát ấy mạnh đến nỗi một bên má của nó đỏ ửng lên, cả cái đầu lắc xệch về một bên…nhưng không đau! Chả đau tí nào…
Ô buồn cười! Chả mấy khi ăn đòn lại chẳng thấy đau, chắc tát một cái vẫn chưa đủ tỉnh, nó lại gồng mình tát thêm cái nữa!
Bốp!
Bốp!
Chát!
…
Những cái tát cứ nối nhau đi theo một vòng quỹ đạo tuần hoàn kéo dài đến 15 phút…
Nó tự tát mình suốt 15 phút…mà không hề dừng lại…
Cho đến khi thấy hai má bắt đầu sưng vù lên, da mặt bì ra, một chút cảm giác ran rát chợt dậy lên, nó mới ngớ người chợt nhận ra…nó đang tự hành hạ mình suốt 15 phút vừa qua mà chẳng biết gì…
Khẽ rùng mình vì hành động vô thức vừa xảy ra, cảm thấy mình càng lúc càng trở nên ngớ ngẩn, con bé vội vàng cúi xuống rồi tấp nước liên tục vào mặt, ra sức kì cọ những đường nét điểm trang trên khuôn mặt phờ phạc…rồi vô tình…nhìn mình ở trong gương…Nhìn một lần, rồi lại nhìn lần nữa, tự nó nhìn sâu vào bên trong đôi mắt nó, dường như cứ mỗi lần nhìn vào đó, lại có một con mắt khác bé nhỏ hơn hiện ra, rồi cứ thế cứ thế…như một vòng tuần hoàn lúc to lúc nhỏ, kéo sâu nó vào bên trong cái nhìn đáng sợ ấy…khiến con bé đứng ngẩn ngơ trước gương ở trong phòng vệ sinh độ 10 phút nữa mà chẳng hay biết gì…Cho đến khi tiếng nước ở vòi máy đột ngột trào mạnh ra khỏi bồn rửa mặt, chảy róc rách xuống dưới nền nhà, tạo cảm giác mát ẩm nơi mũi giày nó…nó mới biết…nó lại vừa thêm một lần ngớ ngẩn.
…
Ngồi gục trên bồn cầu một lát để tĩnh tâm, tay phải không ngừng cấu vào tay trái, cố gắng cấu thật mạnh để giúp mình tìm lại cảm giác đớn đau thật sự chứ không phải thứ cảm giác tê bì khó tả này nữa – nhưng vô dụng. Nhắm mắt lại rồi thở gấp, nhịp thở cứ thế mỗi lúc một trở nên đều đặn hơn, cho đến khi cảm giác bình tâm đã dần dần quay trở lại, con bé mới dám đờ đẫn bước ra khỏi wc, mệt mỏi lê bước vào quầy thu ngân, nhẹ nhàng mở máy tính của nhà hàng. Điều duy nhất mà nó nghĩ được lúc này là lên mạng và tìm xem có cách nào giúp mình tỉnh táo hơn được hay không, có ai có thể tâm sự với nó lúc này hay không…Vì cảm giác thực tại bây giờ thật sự cô đơn trống trải quá…Cô độc thực sự!
Nhưng…một lần bấm, hai lần bấm, rồi lại cố gắng bấm hùng hục đến cái thứ ba thứ tư, chiếc máy tính vẫn không hề có ý định hoạt động. Lúc đó nó mới ngớ người nhận ra là nguồn điện đã bị ngắt mất rồi…mà trong cái lúc ngớ ngẩn như thế này thì nó lại chẳng dại mà đi tìm ổ điện…nếu mà có liều tìm xong chắc về đầu tóc lại được dập xù miễn phí mất!
Chán nản nhìn vào màn hình máy tính tối om lạnh ngắt, khoanh tay ngoan ngoãn như một chú mèo con chờ đợi một chút ánh sáng sẽ lóe lên giống như cứu thoát nó khỏi cái địa ngục tăm tối của cuộc đời này. Đôi mắt nặng trĩu dần dần díp lại…những hình ảnh kinh khủng đó một lần nữa lại hiện lên…nhưng mặc kệ…Cái đầu bù xù mớ tóc rối của nó đã bắt đầu cúi gục xuống mặt bàn, tựa lên hai cánh tay nhỏ bé đang ôm chặt vào nhau, nó tiếp tục thở gấp…cho đến khi nhịp thở dần dần trở nên đều đặn vì con bé đã bắt đầu chấp nhận những hình ảnh đáng sợ kia như một thói quen mà mình buộc phải thấy mỗi khi nhắm mặt lại.
Ừ! Mặc kệ! Cố mà ngủ thôi! Mệt mỏi lắm rồi!
(20 phút, đó là một giấc ngủ chập chờn kéo dài 20 phút, có thể coi là 20 kéo dài nhất cuộc đời nó tính đến thời điểm này. )
…
Những con mắt tam giác đa sắc màu liên tục hiện lên quấy rối giấc ngủ của nó, khiến hai bàn tay nó không ngừng nhả ra rồi lại nắm vào, co rút liên tục vì bứt rứt nơi cơ thể…
“Roạt roạttt…Cót kéttt!!!!
Tiếng cánh cửa sắt ở tầng hầm đột ngột được kéo lên, đôi tai cực thính của nó nhanh chóng bắt được tín hiệu, con bé đột ngột ngỏng đầu tỉnh dậy. Khóe mắt ướt át lẫn với những lớp màng đục ngầu dần dần tan biến qua vài cái chớp mạnh. Nhận diện được tiếng bác bảo vệ và một chàng thanh niên trẻ đang xì xào với nhau ở dưới tầng hầm, nó vội vàng ngỏng cổ rồi đứng phắt dậy, xốc mình lóc cóc chạy ra bên ngoài tiền sảnh để bắt sóng.
- Cái Mai về rồi hả bác? – Chất giọng trầm ấm điềm tĩnh của Ryan đại nhân chợt cất lên khiến con bé tỉnh cả mơ màng.
- Không! Bác đã thấy ai ra ngoài đâu!
- Haiz…Thế thì chắc là con bé đang ngủ!
Nghe đến đây, không thể giữ mình im lặng được nữa, dùng hết sức bình sinh, Cheer vội vàng cất tiếng trả lời.
- Không! Em có ngủ đâu! Em vẫn còn thức đây này!
Nghe thấy giọng con Cheer, Ryan liền quay ngoắt đầu lại, rồi cố ngỏng cổ lên nhìn vào trong tiền sảnh qua lớp kính dày cộp, nhìn con bé bằng ánh mắt trìu mến xen lẫn đầy thán phục, hắn ngả mũ nói.
- Giỏi! Công nhận em giỏi thật đấy! Chưa thấy đứa con gái nào bản lĩnh như em đâu!
Nghe anh nói, nó cũng chẳng buồn bận tâm, không biết là khen thật hay xỉa xói, Cheer chỉ khẽ cười, rồi anh lại tiếp lời.
- Thế đã muốn về chưa?
Lúc này thì nó mới nhanh nhảu.
- Dạ rồi ạ!
- Vậy mau xuống đây đi!
Chỉ chờ có vậy, Cheer vội vàng cầm túi xách xuống, từng bước cố gắng giữ thăng bằng đi cho hết cái cầu thang xoắn ốc trong tình trạng vô cùng rệu rạo này. Cảm giác như từng bậc cầu thang đều bồng bềnh ngả nghiêng, tưởng như chỉ cần bước lệch một cái là nó sẽ bị ngã ngay vào cái vòng xoáy sâu hoắm đó vậy. Nhưng con bé vẫn cố, nắm chắc tay mình vào lan can thành gỗ bên cạnh, nó dặn lòng phải tỏ ra thật tỉnh táo, tuyệt đối không được ngơ ngáo, nếu không sẽ có kẻ cười vào mặt nó mất!
Đặt bước chân cuối cùng thoát ra khỏi tầng hầm, chẳng thèm nhìn anh, nó vội vàng lê bước chạy ngay ra bên ngoài, hớn hở đón nhận ánh nắng của buổi sáng sớm. Nhìn vào những tia nắng óng ả mượt mả đang táp nhẹ lên khuôn mặt phờ phạc đẫm đầy mồ hôi và sự chịu đựng của con bé trong suốt một đêm dài thức trắng, nó cố gắng hưởng thụ để biết rằng…sống...