Truyện: Người Vợ Bất Đắc Dĩ
Tác giả: MySweetLovelyDay.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: GameHub.Pro
************************
Lấy tay quẹt mồ hôi trán, bầu trời hôm nay oi bức quá, cái xe chết tiệt này tự nhiên bị nổ lốp giữa đường, hành người ta phải dắt bộ dưới cái nắng gay gắt giữa trưa. Mà cái con Loan nó bảo mình phải đến ngay nhà nó làm gì nhỉ.
Tìm kiếm mãi mới thấy một chỗ sửa xe, may mà có nếu không chỉ còn nước bỏ nó ở đâu đó rồi đón xe về.
- Bác làm ơn sửa rùm con cái xe.
- Nó bị sao vậy.
- Dạ nó bị thủng lốp.
- Cháu chờ bác chút, bác sửa xong ngay.
- Được rồi bác cứ sửa đi, cháu chờ được mà.
Móc điện thoại ra, phải gọi cho con Loan bảo nó chờ, nếu không tí nữa tới, nó lại ca bài ca muôn thuở thì khổ.
- A lô, Loan hả.
- Mày chết dí ở chỗ nào thế, có tới ngay không thì bảo?
- Tao chết dí ở đường được chưa?
- Thôi mà tao xin lỗi, có chuyện gì?
- Tao bị thủng lốp xe, tí nữa tao mới đến được.
- Nhanh lên nhá, tao chờ mày.
Tôi cúp máy cái rụp, cái con nhỏ này nó hành mình quá, đang ngủ ngon ở nhà thì bị nó dựng dậy vì chuyện không đâu, bây giờ lại bị cái xe nó hành, ôi cái số của tôi.
Trả tiền sửa xe song, tôi phải gò lưng lên đạp, đến được cổng nhà nó cũng mất một lít nước rồi, cần phải thở để điều hòa nhiệt độ, bây giờ ai mà gặp tôi thì tôi phải làm cho họ phát điên lên tôi mới hạ hỏa được, tôi ghét mùa hè.
Bấm chuông một lúc mà không có ai mở cửa, chờ đợi lại phải chờ đợi, tôi phải chờ đợi đến bao giờ, thế mà nó bảo tôi phải tới ngay, đến được nhà nó lại phải chờ mở cổng, tôi nghĩ thôi thì về, mặc xác nó ai bảo nó bắt mình phải chờ, hay là nó đang đùa bỡn mình nhỉ, khi không bị chơi khăm thế này, được lắm cái con Loan kia, mai mà gặp tao thì mày chết.
Đang lầm bầm nguyền rủa nó, thì có tiếng mở cửa, vừa nhìn thấy mặt nó, là tôi xông vào véo mũi nó.
- Cái con Loan chết tiệt kia, mày làm gì mà lâu thế hả, mày biết là tao sắp bị bốc hơi rồi không?
- Tao xin lỗi, tại nhà tao đang có tiệc, nên tao không nghe tiếng, he he mày thông cảm.
Nhìn cái vẻ mặt không biết lỗi của nó, tức quá tôi dơ quả đấm lên định cho nó một quả, thì nó đã nhanh chân chạy vào nhà mất.
Chờ đấy khi tao cất xe xong thì mày sẽ biết tay tao, tao phải cho mày biết nỗi khổ hôm nay mà tao gặp phải, nghĩ đến lúc trả thù nó làm cho tôi bớt tức giận. Đạp cái chân trống xe suống, đang định bước vào nhà thì
- Ầm.
Nghe tiếng xe đổ tôi quay lại, tôi thấy cái xe mà tôi mới sửa hôm nay đã không còn nguyên vẹn, hậu quả là do một chiếc xe hơi tông vào, tên nào mà dám làm hỏng xe tôi thế nhỉ, xem ra hôm nay tôi muốn yên mà không được.
Hai tay siết chặt vào nhau, Hồng tiến lại từng bước để xem chủ nhân chiếc xe kia là ai, cái xe đạp thân yêu của cô, mặc dù có nhiều lúc cô nguyền rủa nó vì nó hay bị hỏng bất ngờ, nhưng nó là kỷ vật duy nhất mà ông nội của cô để lại, thế mà bây giờ nó lại ra nông nỗi này.
Gõ vào cửa kính xe, cô thấy một khuôn mặt hiện ra, hắn khoảng 28, 29 tuổi, hắn nhìn cô hất hàm hỏi:
- Cô muốn gì?
Lúc này cô muốn bóp cổ cho hắn chết, làm hỏng xe của người ta không xin lỗi thì thôi, lại dám ăn nói với bổn cô nương như thế, đã vậy thì đây chiều.
- Anh có biết là anh vừa làm gì xe của tôi không hả?
Hắn nhướng mắt lên nhìn cô, tay hắn nhoay nhoay vào lỗ tai, ý hắn bảo là cô đang làm hỏng lỗ tai của hắn.
Nhìn hành động bất lịch sự của hắn ta, cô nhếch mép nghĩ “đã không muốn nghe thì đây phải hét thật to lên cho biết”.
- Đền xe cho tôi mau…!!!
- Cô có im đi không thì bảo! Anh quát.
- Này tôi nói cho anh biết, không đền lại xe cho tôi thì không xong đâu. Cô quát lại cũng không kém.
Nhìn con nhỏ trước mắt mình, anh thấy cô ta chỉ khoảng 17, 18 tuổi, cũng xinh xắn đấy anh nghĩ, nhưng mà dám hét lên như điên với anh như vậy thì…
Quay tay lái cho xe lùi lại, chiếc xe của Hồng bây giờ bị bẹp dí, cô thốt không nên lời, mắt nhìn chiếc xe thân yêu cô bật khóc, thế là hết còn đâu vật kỷ niệm của ông nữa, người ông mà cô yêu quý nhất đã ra đi chỉ để lại cho cô chiếc xe này.
Lúc này trông cô đã giận phát run, quẹt nước mắt cô đứng dậy, thấy hắn đang nhìn cô đầy khiêu khích, Hồng tự nhủ chỉ một lần này nữa thôi con vi phạm giao ước, tại vì đây là trường hợp bất khả kháng mong bố mẹ thông cảm cho con.
Tiến lại gần anh, cô đạp cho anh hai cú vào chân, chắc vì bất ngờ nên anh không đề phòng kịp, cô bảo anh.
- Anh là một tên khốn kiếp, anh có biết là anh đã phá hoại vật kỷ niệm của người ta không, đền lại cho tôi mau…!
Anh nhăn mặt lại vì đau.
- Cô, cô…
- Cô cô cái gì, tôi phải dạy cho anh một bài học, đồ tồi!.
- Chỉ cần trả cô tiền là được gì.
Anh ném cho cô một sấp tiền.
- Thế này đã đủ cho cô chưa?
Hồng đếm đúng ba triệu, anh ta cho cô nhiều thật, cái xe của cô đâu đáng giá đến thế, nhưng mà hắn dám dùng tiền để mua giá trị tinh thần của cô thì…
Cô mỉm cười, rồi nghĩ ” Mình phải dạy cho anh ta một bải học”.
Nhìn thấy cô cười khi nhận được tiền, anh nhếch mép nói:
- Thì ra cô cũng chỉ là một kẻ hám tiền.
Chưa nói hết câu, anh đã thấy cô tiến lại gần, thấy lạ anh hỏi:
- Cô còn muốn gì nữa, hay là cô muốn tôi cho thêm?
Anh dở ví ra đang định móc tiền đưa cho cô thì bị cô rúi tiền vào tay anh, cô còn khuyến mãi thêm cho anh 100 ngàn nữa, cô bảo:
- Tôi boa thêm cho anh, hy vọng lần sau gặp lại anh sẽ khá hơn, coi như đây là tiền thưởng.
- Cô cô…
Anh thật sự bị sốc trước hành động của cô, người trả tiền phải là anh mới đúng, thế mà bây giờ anh lại là người được nhận tiền.
Nhìn anh với ánh mắt đầy căm giận cô nói:
- Tôi cóc cần số tiền của anh, nhưng mà món nợ này tôi nhất định phải tính.
Thổi vào mấy móng tay mới sơn, cô bảo chúng:
- Các em ạ, chị xin lỗi nhưng hôm nay chị có việc cần nhờ.
Cô cào lên xe của anh một đường thật dài và không quên tặng cho nó vài cú đá, mà không hay người tức bây giờ không phải là cô mà là anh.
- Cô làm gì xe tôi thế hả…?
- Làm những gì mà anh làm với xe tôi thôi, coi như huề.
Hồng đang định bước đi thì…
- Đứng lại, chuyện của tôi và cô chưa giải quyết xong đâu!
- Tôi chẳng có chuyện gì cần phải giải quyết với anh cả.
Đi được vài bước, cô đã bị anh nắm tay lôi lại. Anh bây giờ rất muốn cho con nhỏ không biết trời đất này một cái tát, dám làm sướt và đá vào xe yêu quý của anh, ngay cả khi cho thằng bạn thân mượn xe, nó mà làm xước một chút và hơi có bụi thôi đã không yên với anh rồi, thế mà con nhỏ này.
- Buông tay tôi ra, đồ điên…!. Cô hét thật to.
- Đền xe cho tôi song thì cô muốn đi đâu thì đi. Hắn quát lên.
- Tại sao tôi phải đền xe cho anh, chả phải anh vừa làm nát chiếc xe của tôi sao.
Con nhỏ này dám giỡn mặt với anh hả, nhìn chiếc xe đen bóng mà lâu nay anh nâng niu bị một vết xước dài và không biết bao nhiêu đất do cô đá vào, anh tức điên lên và nghĩ nhất định anh phải trị cho cô ta một trận.
Chìa tay ra anh bảo:
- Trả tôi 10 triệu đây…! Anh hét.
- Cái gì…! Cô hét lên như đang nghe nhầm.
- Cô nghe rõ rồi chứ, mười triệu.
- Anh có bị khùng không, tôi không tính tiền anh thì thôi, anh còn dám đòi tôi là sao…!
- Cô có biết cái cửa xe kia trị giá bao nhiêu không hả, mà cái tội cô dám quát và đánh tôi thì tôi vẫn còn chưa tính đâu?
Le lưỡi ra, cô bảo hắn:
- Nếu thế thì anh làm gì được tôi…!
- Tôi sẽ kiện cô ra tòa.
- Này tôi nói cho anh biết nhá, mặc dù tôi không hiểu biết nhiều, nhưng tôi không phải là người mù luật.
- Ha ha ha…Hắn phá ra cười, nhưng mắt lại gườm gườm nhìn nó.
- Nếu thế thì tôi sẽ xử cô.
- Anh tưởng tôi sợ anh sao? Cô thách thức.
Lấy tay thủ thế, cô như bảo hắn ” Anh có giỏi thì xông vào đi”.
Nhìn cô trong bộ dạng này, anh phải phì cười, anh chưa bao giờ gặp phải một con nhỏ ương bướng và điên khùng như con nhỏ này, lấy tay vuốt vuốt cái cắm anh nhìn cô bảo:
- Cô phải giải quyết chuyện này cho tôi, đừng có nghĩ đến chuyện đi trốn, chắc là cô quen người trong gia đình này chứ gì, chỉ cần hỏi họ là tôi sẽ biết điện chỉ của nhà cô, mà lúc đó tôi không đảm bảo là tôi sẽ làm gì cô đâu.
Nghe hắn dọa mà cô phát hoảng, hic, bố mẹ mình mà biết thì chỉ có nước chết.
- Vậy anh muốn gì? Giọng cô ỉu xìu.
- Hừm, cũng biết sợ rồi hả. Anh sung sướng vì đã dọa được nó.
Tức quá mà, bây giờ cô chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn, cái tên chết tiệt kia, cứ đợi đấy, đừng tưởng làm khó được bản cô nương.
Hắn mở cặp ra, lấy giấy tờ hắn hý hoáy viết, cô chờ hắn mà phát điên, cô tự hỏi không biết cái tên xấu xa kia đang ghi cái gì, nếu mà hắn ghi những điều khoản bất lợi cho cô thì tiêu, phải bình tĩnh cô tự nhủ, mình sẽ có cách xoay chuyển được tình thế.
- Đây, hắn chìa giấy cho cô, đọc và ký vào. Hắn ra lệnh.
Giật lấy tờ giấy trên tay hắn, cô bắt đầu đọc, đọc đến đâu mặt cô thay đổi đến đó, thế này thì quá đáng thật, sao hắn có thể soạn ra một bản hợp đồng mà bên B như cô không có một chút quyền lợi nào chứ, quay phắt lại cô nhìn hắn:
- Anh có biết viết không, đề nghị anh viết lại, nếu không tôi nhất quyết không ký.
- Cô còn muốn thế nào, tôi đã nhượng bộ cô lắm rồi, còn không biết điều nữa?
Đến khổ cho nó, ký vào thì nó chết mà không ký thì nó cũng chết bây giờ chọn đường nào đây, còn đang suy tính thì có tiếng của nhỏ Loan.
- Hồng, mày làm cái gì mà lâu thế, có vào ngay không thì bảo…!
Đang bị tên này bắt nạt thì bị con nhỏ trời đánh kia nó hét, định quay lại nẹt cho nó một trận thì…
- A…Chào chú Tuấn!
- Ừ, chào cháu.
Nghe nó nói vậy, Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Mày quen anh ta à.
- Chú ấy là chú bên đằng nội nhà tao, mà mày hỏi như vậy để làm gì?
Tự nhiên trong đầu nó hình thành lên một kế hoạch, thế là không nói gì, nó quay phắt đi.
- Này cô kia, cô còn chưa ký đâu đấy.
Loan hết nhìn nhỏ Hồng, rồi lại nhìn chú Tuấn của nó, nó không hiểu gì cả, mà ký cái gì kia, không lẽ hai người này quen nhau, nhưng chú nó vừa mới từ nước ngoài về mà, làm sao có chuyện vô lý như thế được, nếu thế thì nó phải biết chứ. Bao nhiêu câu hỏi diễn ra trong đầu nó, nó không biết rằng hai địch thủ đang nhìn nhau đầy thách thức.
- Tôi đã bảo là tôi không ký.
- Nếu thế thì cô không sợ tôi tìm đến nhà cô sao. Hắn đe dọa.
- Vậy thì mời, tôi nghĩ kỹ rồi thà chết trong tay cha mẹ tôi, còn hơn chết trong tay anh.
- Hả…! cả hắn và nhỏ Loan đều đồng thanh la lên.
Nhỏ Loan la lên vì không hiểu, còn anh la lên vì bị sốc, cô ta nói cái gì nhỉ thế nhỉ, anh có muốn giết cô ta đâu.
- Mày nói cái gì thế, mà mày với chú tao có chuyện gì sao mà phải ký giấy tờ…?
- Sao mày không đi hỏi ông chú thân yêu của mày ý? Hồng bực mình bảo nhỏ Loan.
- Chú à, xảy ra chuyện gì thế?
- Cô ta là bạn cháu mà, cháu nên hỏi cô ta, chú không biết?
- Đến điên đầu với hai người mất, bộ muốn người ta chết vì tò mò lắm hả…?
Loan tức quá, khi không cô trở thành cái quay cho hai người, nếu mà hỏi tới hỏi lui nữa, chắc không còn gì cái cổ của cô. Thôi mặc hai người khùng này, mình phải vọt vô nhà cho lẹ, cứ để mặc họ cãi cọ với nhau.
- Con nhỏ kia, mày có đứng lại không thì bảo?
- Tao đứng lại thì có giúp gì được đâu, thôi chuyện của hai người tự giải quyết đi nhé, he he Chào!
Nói một hồi, Loan đang định vọt thì bị con Hồng nó nắm áo kéo lại, nó không dám giằng ra sợ rách áo.
- Buông tao ra con khùng này, mày đang làm gì thế, rách áo người ta bây giờ…?
Nhìn thấy hai con nhỏ giằng co mãi, anh phải lắc đầu chịu thua, đến là bó tay cho hai đứa này, từ lâu anh đã biết tính lý lắc của con nhỏ Loan, bây giờ anh lại biết thêm bạn của nó nữa, anh lẩm bẩm, đúng là bạn thân có khác.
- Mày cho tao vay tiền…?
- Cái gì…?
- Tao đang cần gấp, mà mày có cần hét lên như thế không hả…?
- Bao nhiêu…?
- 10 triệu…?
- Cái gì…?
- Con điên này, mày có cần hét hoài như thế không?
- Mày làm gì mà cần gấp thế…?
- Trả nợ…
- Mà mày nợ ai…?
- Ông chú yêu quý của mày…?
- Cái gì…?
-…Hồng quá mệt để mà trả lời nó.
Quay sang hỏi chú Tuấn của nó:
- Hồng nợ chú tiền gì thế?
Chỉ chiếc xe yêu quý của mình, anh bảo:
- Cháu đã nhìn thấy chưa…?
Lắc lắc vai con bạn nó, nó bảo:
- Mày sao thế, mày không biết là ông yêu xe hơn cả yêu vợ à, sao mày còn đụng dô.
- Tao đâu có biết, mà ai bảo hắn phá chiếc xe của ông nội tao.
Bây giờ thì cô cũng hiểu phần nào, chắc là ông chú của cô phá xe của nó nên nó mới tức điên lên chơi lại chứ gì, ôi cô phải làm sao để giải quyết được vấn đề này đây, ngẫm nghĩ một lúc nó quay sang bảo ông chú:
- Thôi chú ạ, tha cho nó đi, còn số tiền ấy thì chú tính vào cháu nhé. Tất nhiên là nó biết không đời nào chú nó dám đòi nó cả.
Nhìn mặt của nhỏ Hồng lúc này, thật tình tiền anh không thiếu, mà anh còn có thừa nữa là khác, nhưng trên đời này chưa có người nào dám trêu tức anh như thế cả, bây giờ con Loan nó nói thế, anh mà không nhượng bộ thì cũng không yên với nó. Thôi được rồi tạm lui binh ngày hôm nay, nhìn Hồng một cái anh như thầm bảo:
- Cô bắt đầu gặp rắc dối rồi đấy.
Cái số của nó hôm nay đúng là xui xẻo, thế là đi tong ngày chủ nhật thơ mộng, nói thế thôi, chứ ngoài ăn và ngủ ra nó cũng chẳng muốn làm gì khác.
Quá bực mình, nó quên mất tiêu là hỏi con nhỏ Loan bảo nó tới đây để làm gì, mặc cho nó kéo lên phòng, đi qua một rừng người của buổi tiệc, nhưng nó không còn sức để mà chào hỏi nữa.
Bây giờ cái nó cần là nước, nó phải uống để hạ hỏa nếu không thì nó sẽ tự thiêu cháy mình mất, uống hai cốc nước xong nó quay lại nhìn con bạn thân đang nhìn nó cười toe toét, bực mình quá đỗi nó lấy tay cốc cho con nhỏ hai cái, càng nghĩ nó càng điên lên, cũng tại con nhỏ này mà nó gặp toàn chuyện không hay, lúc nãy nhìn vẻ mặt của anh ta khi lướt qua nó để vào nhà, nó tức là không thể đấm cho anh ta vài quả.
- Cái con Loan kia, mày có biết là vì mày mà tao ra nông nỗi này không?
- He he tao xin lỗi.
Sao lúc nào nó cũng cưởi được nhỉ, cái con nhỏ này thật là…
- Mày và chú Tuấn của tao hợp nhau lắm, rất xứng đôi.
- Mày vừa nói cái gì. Tai nó lùng bùng khi nghe con nhỏ Loan nói.
- Chú tao vừa đẹp trai, lại vừa có tài và tao muốn mình sống chung một nhà.
Lạy chúa, con bạn nó có bị điên không, Nó lấy tay sờ trán nhỏ Loan.
- Mày làm gì thế?
- Tao kiểm tra xem mày có bị bệnh không, mày định hại chết bạn đấy hả, khi không mày lại gán tao cho tên ác quỷ đấy.
Nhắc đến hắn nó lại nhớ đến cái xe, chỉ ghĩ đến lúc về nhà vừa không có xe, vừa mất tiêu luôn vật kỷ niệm, thế là nó lại điên lên, con Loan thấy vậy định đánh bài chuồn, nhưng nó đã nhanh tay hơn.
- Hôm nay tao phải cho mày biết?
Cầm cái gối hai đứa bắt đầu trận chiến, vật lộn với nhau chán, nó cũng đã bớt giận nên hỏi:
- Tao quên hỏi, mày gọi tao tới đây làm gì?
- Hôm nay chú Tuấn của tao về nước, nên gia đình tao tổ chức tiệc, tao mời mày đến cho vui.
- Vui cái con khỉ, tao chỉ muốn về ngay, mày thích thì đi mà đón tên chú xấu xa của mày, còn tao chuồn đây.
- Mày nể mặt bạn bè chút đi, tí nữa tao nhờ chú ấy chở mày về.
- Cái gì…!
Nó đang hét lên thất thanh thì có tiếng của bác Thảo, mẹ Loan:
- Hai đứa, xong chưa, xuống đây mẹ bảo…!
- Dạ!. Hai đứa đồng thanh đáp.
Vứa bước chân xuống cầu thang, nhìn cái không khí tiệc tùng này nó đã thấy ngán, nó mà biết hôm nay nhà con Thảo có tiệc thì nó thà ngủ ở nhà sướng hơn, nó mà biết…
- Chào cháu, cháu là bạn của Loan hả? Một bà khoảng 45 tuổi hỏi nó.
- Dạ, chào bác, cháu là Hồng bạn của Loan.
- Bác là cô của Loan, hôm nay bác mới về nước, mà bác nghe nói hai đứa cùng thi vào trưởng Kinh tế.
- Dạ vâng, nhưng mà cháu có ý định học thêm trường Y Dược.
- Giỏi quá, mà hai đứa không dịnh du học sao?
- Dạ cháu nghĩ tạm thời như vậy đã rồi tính sau.
Mỉm cười chào cô của Loan, nó muốn tìm xem con nhỏ Loan ở đâu, thì nhìn thấy nó đang xoay vòng bên mấy tên công tử nhà giàu, nó ngán quá, bụng nó đang xôi lên cũng phải từ sáng tới giờ nó chưa có gì vào bụng, lấy đĩa trái cây và một ly nước nó bưng ra sau vườn, nó muốn được yên tĩnh thưởng thức một mình.
Nhìn quanh không thấy con nhỏ đó đâu, anh nghĩ chắc là nó trốn rồi, được anh phải tìm con bé Loan hỏi nó xem con bé kia ở đâu.
Loay hoay một hồi anh mới tìm thấy nó ở gian bếp, đúng là con cháu anh có khác, lúc nào nó cũng tươi cười được, mà cái bọn kia vây quanh nó làm gì thế nhỉ, tò mò anh bước lại gần thì ôi trời ơi.
- Loan cháu bị sao vậy.
- Cháu không sao…Nó lè nhè trả lời anh.
Nhìn thấy chai rượu trên bàn, anh lắc đầu con bé này rõ thật, đã không biết uống rượu mà còn làm tàng. Anh quát cái bọn bợm nhậu:
- Tránh ra dùm.
Xốc vai nó đứng dậy, anh bảo:
- Bố mẹ cháu mà nhìn thấy tình trạng này thì…
Anh lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa, bế được con cháu lên phòng anh đã mệt phờ, hai đứa điên khùng này nó xoay anh kinh quá, con cháu thì đã làm cho anh thất điên bát đảo lên rồi còn con bạn thân của nó thì anh không biết dùng từ gì để diễn tả nữa.
Thằng bạn của anh thế nào nó cũng cười anh thối mũi khi biết anh bị một con nhỏ chơi xỏ, anh phải tìm lại được con nhỏ đó, mà nó trốn đi đâu rồi nhỉ, lúc nãy anh vẫn còn nhìn thấy nó ở đây mà, anh chỉ quay ra tiếp vài vị khách là đã không thấy nó đâu nữa.
Bức bối với cái không khí tiệc tùng này anh đi ra vườn để hít thở, dù sao trời cũng đã gần tối, nên trong nhà đã bật đèn sáng trưng, anh thấy dưới gốc cây bách có một người đang nằm ngủ. Tiến lại gần vì tò mò, anh nhìn kỹ thì…
Anh không tin vào mắt mình nữa, thế này mà cô ta cũng có thể ngủ được, sao hai con bé này giống nhau thế không biết, một đứa thì ngủ vì say rượu, còn con nhỏ này…Thấy cốc nước và đĩa trái cây còn dở bên cạnh, anh nghĩ chắc là cô ta vừa ăn xong, hay thật cô ta gay hấn với mình chán, bây giờ cô ta lăn ra ngủ, mà ngủ ở đâu không ngủ lại chui vô vườn.
Thấy cô mỉm cười, anh tự hỏi không biết trong mơ cô ta thấy gì mà có thể cười tươi như vậy, tại sao cô ta không mơ thấy ác mộng nhỉ, dám đánh và quát mình như thế mà cô ta có thể ăn ngon ngủ kỹ như thế này thì đúng
là…mà tại sao mình phải ngồi đây canh cho cô ta ngủ, ôi điên cái đầu quá.
- Này, dậy...