ngạc nhiên thế đâu…!
- Nhưng tôi không muốn làm bạn với anh.
Còn đang đôi co với hắn thì có tiếng mở cổng, mẹ nó nhìn nó hỏi:
- Ai đấy hả con…?
Nó chưa kịp trả lời thì…
- Dạ, cháu chào bác, cháu là Quân bạn của Hồng đây.
- Anh…!
- Này, sao con bất lịch sự thế, đã mời bạn đến chơi thì phải vào nhà chứ…!
- Nhưng…!
Chưa để cho nó nói hết thì anh ta tươi cười bảo mẹ của nó:
- Dạ, thôi để lần khác cháu tới, bây giờ cháu có việc bận rồi.
- Chào Hồng nhé, hẹn gặp lại.
Hắn quay đi mà không quên nháy mắt với nó một cái.
- Còn không vào nhà đi, người ta đã đi rồi, cố nhìn theo làm gì nữa, mà anh chàng này là bạn trai của con hả, nhìn cũng được đấy, vừa đẹp trai, lại có vẻ tốt bụng và ăn nói có duyên, mà con quen anh ta trong trường hợp nào, gia đình nó ra làm sao…?
Mẹ nó đặt ra cho nó một lô lốc câu hỏi, nó không biết là mẹ nó có cần thở không.
- Con không biết và chưa bao giờ gặp anh ta cả…!. Nó hậm hực nói.
Thấy thái độ của nó, bà Hoa cười:
- Thôi mẹ biết rồi, chắc là hai đứa giận nhau chứ gì, tình yêu mà ai chẳng thế…?
Nhìn ánh mắt long lanh mà mẹ nó nhìn nó chứa đầy hy vọng, chắc bà nghĩ “cuối cùng nó cũng có người yêu”.
Nó cảm thấy mình đúng là một con hề, tức quá nó bảo:
- Con không quen anh ta thật mà…!. Nó cố gắng hét to lên để giải thích.
Nhưng mà bà Hoa thì lại tưởng hai đứa giận nhau, bà nghĩ nó còn non dại, mình là mẹ nó thì mình phải khuyên bảo nó, nghĩ vậy nên bà nói:
- Mẹ không biết nhiều về nó, nhưng mà con cũng vừa phải thôi, yêu thì phải biết tha thứ chứ, mà tại sao con lại dấu mẹ thế hả, hai đứa yêu nhau được bao lâu rồi…?
Nó còn chưa trả lời kịp thì mẹ nó lại nói tiếp:
- Mai con gọi nó đến đây, mẹ làm một bữa tiệc nhỏ, tiện thể cũng chúc cho con thi đậu đại học luôn…!.
- Con đã nói bao nhiêu lần rồi là con không quen biết hắn…!. Nó ức quá sắp khóc đến nơi.
Bà Hoa nhìn nó bực mình nói:
- Này, mẹ nói cho con biết nhé, con là con gái mẹ thì có thể nhõng nhẽo được, nhưng mà yêu người ta thì nhiều khi phải biết mềm mỏng chứ, con mà cứ thế thì khi tan vỡ lại hối tiếc đấy.
Chưa nói xong bà lại bảo:
- Mà mẹ thấy nó cũng là người tốt, con nên biết trân trọng, đừng để cho người khác hốt mất…!.
- Mẹ có biết gì về anh ta đâu mà mẹ bảo anh ta tốt…!. Cuối cùng thì nó cũng vớt được một câu.
- Mẹ nhìn người thì không thể sai được…!.
Thấy điệu bộ tự tin của mẹ nó, vừa tức, vừa buồn cười nó bảo:
- Nếu anh ta là ác quỷ thì sao, mẹ nỡ lòng nào đem con gái mẹ gán cho hắn à…?
- Nó mà rước mày đi thì tao mong còn không được nữa là…!. Mẹ nó phũ phàng buông cho nó một câu đầy máu lạnh.
Nó tức muốn trào máu, vụ hiểu lầm này xem ra không nhẹ, bây giờ nó phải làm sao, phải làm sao đây hả trời…!
Than trời chán, nó nghĩ ông trời ở xa quá không thể giúp gì được cho nó, nó phải tự giúp mình thôi, nhưng mà làm cách nào, xoay đi tính lại nó vạch ra được một kế hoạch:
- Nếu bây giờ mẹ, hay bố có hỏi thì mình bảo là mình xắp phải thi đại học nên không muốn dính dô, thứ hai là biết đâu mẹ mình lại quên đi thì sao, he he đúng rồi, tại sao đơn giản thế mà mình lại không nghĩ ra nhỉ…!.
Tự an ủi mình xong, nó thấy mình thật thông minh, thế là nó lại cười, nó lại yêu đời.
Nhưng nó đâu biết rằng mẹ của nó đã mong đợi ngày này biết bao, bà lúc nào cũng thấy nó và con Loan dính vào nhau như keo, hai đưa hết quậy rồi phá, bà phải lắc đầu bó tay, nhiều lúc bà ước giá mà nó có một người bạn trai thì nó sẽ trở nên nữ tính hơn, và bà cũng mong mai sau có một chàng dể, không cần nó phải giàu nhưng mà nó phải là con nhà đứng đắn, tử tế và phải có tài.
Tuy bà vừa mới gặp Quân được một lúc, nhưng bà thấy ở cậu ta toát lên những tiêu chuẩn mà bà cần, có khi còn hơn thế nữa, hừm vui thật, cần phải gọi điện báo cho ông nhà biết mới được.
Vừa mới đi làm về đến nhà còn chưa kịp cất cái cặp thì ông đã thấy bà vợ của mình, mặt tươi rói nhìn ông cười thật tươi, ông thấy thật lạ, mọi hôm có bao giờ bà vợ mình chào đón mình niềm nở như thế này đâu:
- Có chuyện gì mà em vui thế. Ông Hùng hỏi bà Hoa.
- Tất nhiên rồi, em đang vui chuyện của con Hồng.
- Lạ nhỉ, anh tưởng là em không hài lòng về nó đủ mọi mặt cơ mà, sao tự nhiên lại thay đổi 180 độ thế hả…?
- Anh tưởng là hôm nào cũng giống như hôm nào hả…!
Bà bực mình nhìn ông chồng của mình, hừm ông đánh giá tôi thấp quá đấy.
Thấy bà vợ nhìn mình trừng trừng, ông hoảng quá bà mà tức giận thì chỉ có nước chết đói, ông tự nhủ “thôi phải cố nhượng bộ, nhượng bộ”, vặn lại mình một cái, ông cố dặn ra được một nụ cười dễ thương nhất:
- Thế có chuyện gì hả em…?
- Tôi tưởng ông không quan tâm…!
- Thôi mà cho anh xin lỗi, mà chuyện gì…?
Bà lại cười ngay, bảo ông:
- Hôm nay thằng người yêu của cái Hồng đưa nó về.
- Em bảo cái gì…! Ông Hùng hét lên.
Nhìn bộ mặt xửng xốt của ông chồng, bà thích thú, bà biết ngay mà, thế nào ông cũng có thái độ này.
- Thằng đó nó là ai…?
- Tôi chỉ biết nó tên là Quân, rất đẹp trai, lễ phép, ngoài ra thì tôi không còn biết gì cả.
- Sao bà không hỏi con Hồng.
- Ông nhắc đến nó làm gì, tôi có hỏi nó thì nó một mực bảo là không quen, chắc là nó ngại, nhưng mà hình như là hai đứa đang giận nhau.
- Lạ thật, sao nó có bạn trai mà mình không biết nhỉ.
Nghĩ thế nên ông nói tiếp:
- Này bà có lộn không nó ngoài học và đến nhà con Loan ra thì tôi thấy nó có đi đâu đâu, làm sao có chuyện vô lý như thế được.
- Ông vừa phải thôi, chính mắt tôi trông thấy làm sao nhầm được, thằng Quân nó còn chào tôi, khi thằng kia đi rồi, con Hồng còn nhìn theo nó mãi còn gì.
Nghe bà vợ nói một hồi, ông cũng tin là thật, con bé này cũng kín đáo gớm, chuyện này mà nó cũng dấu ông. Quay sang bà vợ ông hỏi:
- Nó có vào nhà chơi không…?
- Không, nó có việc bận nên xin phép về ngay, nhưng mà ông yên tâm đi, tôi đã bảo con Hồng mai mời nó tới nhà mình dự tiệc rồi.
- Bà tính thế cũng phải.
Ông Hùng vừa cất cái cặp và chuẩn bị đi tắm thì Khoa về, anh nhìn thấy bố mẹ mình đang cười vui vẻ với nhau, anh ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay bố ký được hợp đồng hay sao mà vui thế…?
- Thế ngoài công việc ra thì bố mày không còn niềm vui nào khác hả…? Ông nhìn thằng con trai như đang trách móc.
Khoa gãi đầu không hiểu, chuyện gì đang diễn ra thế, sao tự nhiên hôm nay…
Thấy thế bà Hoa không nhịn được cười bảo:
- Chả là hôm nay người yêu con Hồng nó tới đây…!
- Cái gì…!
Khoa hét còn to hơn cả ông Hùng, bà Hoa thấy thế thì lần này bà không còn chịu nổi nữa, bà cười như chưa bao giờ được cười.
- Mẹ giỡn con phải không…?
- Thằng kia, mày tưởng mẹ mày dảnh hả…?.
Bà tức quá quật lại thằng con trai, nhưng mà bà cũng dịu lại ngay, bà nghĩ cũng phải, cái tin này nếu mà bà nghe từ người khác thì cũng hành động như thế thôi.
- Mà cái thằng điên nào khi không lại yêu con Hồng nhỉ…?
Khoa còn chưa kịp nói hết câu thì…
- Mày nói gí thế hả, dù gì nó cũng là em của mày nên ăn nói cho cẩn thận…!.
Mặc dù bị ấm ức, nhưng thấy mẹ mình đang giận nên anh nói khác đi.
- Dạ, con biết rồi.
Nghe vậy bà hài lòng bảo:
- Thôi hai người đi tắm đi, tôi gọi con Hồng xuống là mình ăn cơm.
Nghe tiếng mẹ nó gọi, Hồng chạy vội xuống nhà.
- Vâng, con xuống ngay…!
Nhìn ba người thân đã ngồi đầy đủ ở bàn ăn, nó yên tâm chọn cho mình một chỗ, rồi ngồi xuống.
- Con mời cả nhà…!
Đang định lấy đũa gắp thức ăn thì…
Nhìn thấy ba người đều đang nhìn nó chằm chằm, nó hết nhìn mẹ, nhìn ba rồi lại nhìn anh trai của nó, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao họ có thái độ kỳ quặc thế nhỉ…?
- Sao mọi người không ăn đi…!
Anh nó nhìn nó cười bảo:
- Em cứ tự nhiên…!.
Nó quay sang nhìn bố mẹ nó, thấy họ cũng đang nhìn nó mỉm cười, nó tự hỏi là nó đang rơi vào tình trạng nào, tại sao họ lại có hành động lạ thế…?
Rồi nó tự đặt câu hỏi cho mình:
- Hay là mình đã làm gì sai, không đúng ngoài chuyện chiếc xe đạp ra, nó không gây ra bất cứ chuyện gì khác, vậy thì là chuyện gì…Bực mình nó bảo:
- Mọi người nhìn con như thế thì làm sao con nuốt nổi…!.
- Ờ…! Tiếng của bố nó.
Hai ông bà không nhìn nó nữa, chỉ có anh Khoa của nó là liếc nó một cái rồi thôi. Cả ba cúi xuống ăn, họ ăn nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nhau đầy ẩn ý.
Nó nghĩ mình phải nhanh chóng rời khỏi đây, có ở lại thì nó cũng không nuốt nối, nó ăn đại hai đũa, rồi đứng dậy nói:
- Con no rồi, con xin phép…!
Đang định vọt lên lầu thì có tiếng của ông Hùng:
- Hồng, ra phòng khách đợi bố một chút, bố có chuyện muốn nói với con…!.
- Dạ…!.
Nó cảm thấy tim mình đập rất nhanh, đầu óc của nó căng ra, lúc này có hàng vạn câu hỏi trong đầu nó, nó muốn dự đoán tình huống mà nó sẽ gặp phải là gì, nhưng nghĩ mãi mà nó vẫn không tìm ra được vấn đề.
Không để nó phải nghĩ nhiều, ba người đang nối gót theo nó.
Mình nó ngồi một bên ghế xô pha, bố mẹ nó ngồi đối diện bên kia, còn anh Khoa của nó thì đang đứng dựa vào tường nhìn nó. Nó nghĩ chắc là nó sắp chết đến nơi, mà nó đã gây ra chuyện gì nhỉ…
- Bố có chuyện muốn hỏi con…?
- Dạ, mà chuyện gì hả bố…? Nó hồi hộp hỏi.
- Mẹ con bảo anh chàng ban chiều là bạn trai của con đúng không…?
- Sao…!
Thế mà làm cho nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi hột vì sợ, trời đất ạ chỉ vì một cái tên không quen biết mà làm cho nó khổ sở như thế này. Tức quá nó bảo:
- Con đã nói với mẹ rồi, con và anh ta không quen nhau…!.
Bà Hoa quay sang nháy mắt với ông Hùng, ý bà bảo ông là nó đang ngại đấy…,bắt được tín hiệu của vợ, ông lựa lời bảo nó:
- Bố biết là con không muốn bố mẹ lo lắng vì con xắp phải thi, nhưng mà con yên tâm đi bố không hề cấm cản con trong chuyện này mà ngược lại bố nghĩ nếu hai đứa giải quyết được hiểu lầm với nhau thì con mới tập trung vào thi được, vậy mai nghe lời của mẹ con gọi anh chàng đó tới đây, có gì thì bố giúp cho.
Nghe bố nó phân giải một hồi, nó muốn điên luôn cái đầu, cái gì là giận nhau, cái gì là phân giải, thậm chí anh ta là ai nó còn không biết, mà tên anh ta là gì nó cũng quên luôn rồi, thì làm sao anh ta trở thành bạn trai nó được chứ, đang đau đầu vì sắp phải thi giờ lại thêm cái chuyện từ trên trời rơi xuống này nữa, nó nghĩ tí nữa nó phải xem lại lịch, xem tháng này có đúng là hạn của nó hay không…?
Thấy con gái không nói gì, mà cứ ngồi thừ người ra, hai ông bà quay lại nhìn nhau như thầm bảo ” Chắc là nó đang ngẫm nghĩ lại lời nói của mình, xem có đúng không”, rồi mỉm cười tự nhủ “như thế là tốt con gái ạ”.
Khoa nhìn con bé Hồng anh nghĩ, hay thật con nhỏ em gái của mình bây giờ mà cũng bày đặt có bạn trai, anh tò mò muốn biết cái thằng xấu xố nào mà đi yêu con em nghịch ngợm này của anh, thì giọng nó vang lên…
- Con nghĩ bây giờ con nói gì thì bố mẹ cũng không tin, thôi để thi xong rồi hãy tính…!
- Con nói cũng phải, nhưng mà…! Tiếng của bà Hoa.
Thấy con em nhìn mình với ánh mắt gian gian, anh chột dạ nghĩ “không biết nó đang toan tính gì trong đầu”…
- Bố mẹ không nên lo cho con, con còn cả một quãng đời sinh viên phía trước, nhưng anh con thì đã qua cái thời đó rồi, mà năm nay anh ấy cũng đã 29 tuổi rồi còn gì, bố mẹ nghĩ sao…?
Nó nhếch mép lên nhìn anh nó, nó biết bây giờ mà không có bố mẹ ở đây thì thế nào anh nó cũng cho nó một trận.
Nghe con Hồng nói, bà Hoa nghĩ nó nói đúng, bây giờ chuyện quan trọng nhất của nó là thi cử, còn thằng Khoa thì…
- Khoa thế bao giờ con mới tính đến chuyện kết hôn hả…? Bà Hoa bắt đầu tra vấn.
Con em chết tiệt kia, anh đưa tay lên đe dọa nó như thầm bảo “mày sẽ chết với tao”, thì nó le lưỡi ra trêu anh.
Thấy tình hình đã chuyển hướng, lợi dụng cơ hội nó nói:
- Con xin phép lên phòng học bài…!
- Ừ, con đi di.
Nó mừng quá thế là thoát, quay lại nhìn thằng anh nó, nó cười bảo:
- Chúc may mắn nhé anh trai của em, he he he…!
Khoa tức lắm, muốn cốc cho nó vài cái nhưng nó đã chạy lên lầu mất tiêu rồi, bây giờ đến phiên anh bị hạch tội…
- Dạ, bố mẹ cứ để từ từ rồi con tính…!
- Thế con định để bố mẹ chờ đến bao giờ…!
- Cái đó…!
Anh bí quá không biết trả lời sao, tất cả cũng tại con em của anh, khi không nó lôi anh ra làm bia đỡ đạn.
- Con chưa có bạn gái mà mẹ…!
- Thế còn cái vụ đi xem mặt lần trước thì sao…!
- Cô ta không hợp với con đâu…?
Bà Hoa không còn chịu nổi nữa nên điên lên.
- Ai mày cũng bảo không hợp, vậy mày để cho bố mẹ xuống mồ mà không có cháu bế hả…?
Ông Hùng lên tiếng phản bác.
- Chưa có con dâu mà bà đã lo có cháu…!
- Ông thì biết gì mà nói…! Bà độp lại ông ngay.
Thấy tình hình có vẻ không ổn nên ông nháy mắt cho thằng con như thầm bảo ” Thôi hứa đại đi nếu không thì tao với mày khổ”. Khoa nhìn bố anh đầy cảm kích.
- Khoa con nghe chưa hả…?
Như đã được thông đồng từ trước nên anh nói:
- Vâng…!
- Hết năm nay con dẫn bạn gái về ra mắt mẹ, được chưa ạ…?
Nghe thằng con trai nó hứa, bà Hoa cũng bớt nóng, nhưng bà vẫn phải đe nó, nếu không nó mà lại nuốt lời nữa thì đến bao giờ cái ước mơ có cháu bế của bà mới thực hiện được.
- Thế thì tốt, mà con nói thì phải giữ lời đấy…!
Mỉm cười với thằng con trai xong, ông vỗ vào vai vợ bảo:
- Thôi mình đã mệt rồi, ta đi nghỉ thôi.
Chờ cho bố mẹ đi khuất, bây giờ đến phiên anh xử con em, con ranh kia vì mày mà bao bị xài như cái rẻ rách, anh nghĩ cái xố của anh đúng là xui xẻo khi có một con em như nó.
Gõ cửa phòng nó mãi, mà nó không ra mở cửa, anh nghĩ mình mà không sợ bố mẹ thì cái cửa này đã bị vỡ tung ra rồi.
- Con kia, mày còn không ra mở cửa…!
- Tại sao em phải mở cửa cho anh…?
- Mày mà không mở thì mày chết với tao…!
Anh đe dọa nó, nhưng nó bảo:
- Anh có giỏi thì cứ làm những gì mà anh thích đi, em sẽ méc bố là anh bắt nạt em…!
- Cái trò cũ rích ấy mà mày vẫn còn xài được hả…?
Hai đứa đang cãi nhau thì có tiếng của ông Hùng:
- Hai đứa đang làm gì thế…!
Khoa quay lại bảo bố:
- Không có gì đâu, chúng con chỉ nói chuyện thôi…!
- Lại cãi nhau nữa chứ gì…!
- Dạ đâu có…! Anh chối bay.
- Hai đưa có biết là mấy giờ rồi không hả, còn không mau về phòng đi.
Nghe bố quát anh vội lui về phòng, nhưng trong đầu anh bây giờ đang bốc khói
Còn nó ngồi trong phòng nghe anh nó bị bố quát, nó ôm bụng cười sằng sặc, nó bảo:
- Cho đáng đời, ai bảo dây vào bổn cô nương…!
Trải qua mấy ngày thi đầy cực khổ, cuối cùng hai đứa cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn con Hồng nó bảo:
- Thế là thoát nợ, mà mày có làm được bài không…?
- Có, thế còn mày…?
- Tao cũng vậy…!
- Nếu thế thì chúng ta đỗ chắc rồi, bây giờ phải đi ăn mừng mới được.
- Ừ, mà đi đâu…?
- Tới nhà tao đi, hôm nay mẹ tao đãi tiệc.
- Thôi đi mày, mày thừa biết là tao rất ghét tiệc tùng mà, ngoài ra tao không muốn gặp ông chú ác quỷ của mày.
- Mày nói gì thế hả con kia, ông chú của tao là người tốt nhất trên đời, mày không được quyền phê phán chú của tao.
Nghe con bạn ca xong, nó bảo:
- Nếu thế thì mày về mà giữ lấy ông chú của mày, còn tao thì vọt đây.
- Khoan đã…! Loan gọi với theo.
- Cái gì nữa…!
- Tao xin mày đó đến nhà tao đi…!
Nhìn cái mặt giả bộ như xắp khóc của nó, Hồng không nhịn được cười nên bảo:
- Thôi được rồi, đi thì đi.
Nghe nó nói xong, Loan sướng quá hét lên thật to:
- Dô…!
- Con khùng kia mày có im cái miệng đi không, người ta đang nhìn hai đứa mình kìa…!
- Kệ họ, tại tao đang vui mà.
Lắc đầu nó bó tay với con nhỏ bạn, hai đang chuẩn bị đèo nhau về thì…
- A, chào cô bé, mình lại gặp nhau…!
Nó quay sang nhìn, thì ra là một anh chàng đi chiếc xe mô tô đỏ, anh ta nheo mắt nhìn nó cười:
- Sao ngây người ra nhìn anh thế, bộ thấy anh lạ quá hả…?
Con Loan bấm vào tay nó hỏi:
- Mày quen anh ta à…?
- Không, tao không biết anh ta…!
- Này, em nói thế làm anh buồn đó nha, em không nhớ ai đã đưa em về tận nhà à…?
Nó gõ hai cái vào đầu, nó cố nhớ lại xem đã gặp anh ta ở đâu, bận thi và học nên nó đã gạt hết mọi chuyện ra một bên, mà anh ta nói gì nhỉ…”…đưa em về…”. À đúng rồi, cái tên trên xe buýt, vì anh ta mà mình bị cả nhà hiểu lầm, vì anh ta mà mình suýt đứng tim, vì anh ta mà…
Nhìn cái mặt lúc xanh, lúc đỏ của nó, Quân không khỏi cười thầm, cô bé này dễ thương thât, hôm gặp nhau trên xe buýt, anh chỉ muốn trêu cô thôi nên đi theo về tận nhà, nhưng mà nói chuyện với nó một hồi, anh đã bắt đầu thấy thích, tìm hiểu mãi anh cũng biết được nó thi hai trường và hôm nay anh cố tình ra đây là để gặp nó…
- Sao em đã nhớ lại anh chưa, mà em cũng kỳ lạ thiệt, tên của anh dễ nhớ thế mà em lại quên.
Nó nhìn anh ta tức tối, nó bảo:
- Anh đúng là sao chổi mà, anh có biết vì anh mà tôi bị bố mẹ coi như tội phạm không hả…! Nó phải quát anh ta cho bõ giận.
- Thế bố mẹ em giận em chuyện gì…?
- Chuyện…!
Nó đang định nói, bố mẹ nó hiểu lầm hắn là bạn trai của nó, nhưng mà như thế thì nó sẽ xố hổ chết mất, không được, nó không thể nói ra, thôi thì mặc xác hắn.
Kéo tay con bạn, nó bảo:
- Mình về…!
- Thế còn anh ta…!
- Mặc xác anh ta…!
Nó còn chưa kịp nổ máy cái xe, thì anh ta đã nắm tay lái của nó, anh ta nhìn nó cười:
- Sao em không giới thiệu bạn của em cho anh, dù gì thì mình cũng đã quen nhau rồi mà.
- Ai quen anh hả…! Nó tức quá hét.
- Buông ra cho tôi còn về…!
Nhìn thấy nó và anh chàng lạ mặt đang cãi nhau, trong đầu con Loan hình thành nên nhiều câu hỏi, và nó tự chả lời luôn.
- Anh ta là ai, con Hồng nó nói nó không quen, a ha, hay là bạn trai của nó nhỉ, đúng rồi chắc là nó và anh ta giận nhau, nên anh ta mới phải tới đây để xin lỗi, nhưng mà con này tệ thiệt, có bạn trai mà không chịu giới thiệu cho bạn bè gì hết, được mình phải cứu anh ta thôi, ai chứ con Hồng, nó mà giận thì…
- Dạ, em
là Loan, bạn của Hồng, rất vui được biết anh.
- Chào em, anh là Quân.
- Mặc kệ nó, anh ạ, mai là nó lại quên hết ý mà, anh đừng chấp nó làm gì, mà anh có bận gì không, hôm nay nhà em có tiệc mời anh tới chơi.
Nhìn Hồng một cái anh bảo:
- Không, anh không bận gì, cám ơn em nhé.
- Có gì đâu anh, thôi mình đi.
Nghe hai người đối đáp với nhau, nó tự hỏi không biết cái con kia nghĩ gì mà mới hắn tới, hay là nó thích tên này, nếu thế thì mặc...