- KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Truyện Màu Nắng Mà Mưa Full

Truyện: Màu Nắng Màu Mưa
Tác giả: TrinaJane.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: GameHub.Pro
**********************
Chương 1: Mẫu giáo.
Một buổi sáng đầu đông, trời mưa xối xả, sân trường mẫu giáo chả khác nào chìm trong biển nước cả. Xe của các bậc phụ huynh đậu ngay cửa lớp để mấy cô cậu nhóc khỏi bị ướt. Và dường như vì kiểu thời tiết ẩm ương này nên giờ vào lớp trễ hơn mọi khi.
…Trong lớp, mấy cô cậu đã ngồi vào vị trí của mình đâu vào đó. Cô giáo vào lớp và bắt đầu tiết học đầu tiên, tiết tập viết. Quỳnh Băng ngồi với nhóm bạn ở phía gần cuối lớp. Bàn hôm nay chỉ có bốn người. Lạ thật! Bình thường, trong lớp đủ chỗ mà. Sao hôm nay lại thừa một chỗ thế nhỉ? Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì cô giáo đã dẫn một cậu nhóc đẹp ơi là đẹp, mắt nâu nâu, da trắng bóc và Băng thích nhất là cái đầu tóc nâu nâu cứ xoăn tít lại của cậu chàng.
- Hôm nay con ngồi đây nhé.- Cô giáo nhẹ nhàng lên tiếng.
- Dạ!- Cậu nhóc gật đầu.
- Băng ơi! Con ngồi nhích sang một tí cho bạn Luân ngồi.
Ngay lập tức, Quỳnh Băng kéo quyển vở xuống. Và trong lúc Luân lấy tập vở ra thì Băng mở to mắt nhìn cậu con trai cao hơn mình một cái đầu này với một vẻ hết sức ngạc nhiên.
- Nguyễn…Hải…Luân!- Băng đánh vần tưng chữ một được ghi ở mặt trước quyển vở của Luân.
- Uhm! Thế tên gì?
- Sao là thế? Cô giáo bảo phải xưng hô đàng hoàng.
- Mày tên gì?
- Không được gọi bằng mày!
- Thế phải gọi bằng gì?- Luân nhăn trán.
- Uhm…lớn hơn người ta một cái đầu. Gọi bằng anh em.
- Chung một lớp mà anh em.- Luân trố mắt ngạc nhiên
- Kệ!
- Cũng được! Thế em tên gì?- Luân nở một nụ cười đẹp ơi là đẹp
- Quỳnh Băng ạ!- Băng cười thật tươi.
Đoạn cô bé lật mặt trước tập vở ra cho Luân xem.
- Tên đẹp nhỉ?!- Luân nhỏen cười.
Chương 2: Chiều mưa.
Khác với những đứa bạn cùng lớp khác, thay vì lao đầu vào học hè, Quỳnh Băng lại tìm ình một past time tại quán trà sữa gần trường. Công việc chả nặng nền gì lắm. Băng chỉ làm đúng hai việc đó là đem đồ ra cho khách và tính tiến. Đôi khi cô nàng lại làm thêm một công việc nữa, tiếc là việc này không được tính tiền, đó là ngồi tám cũng với mấy nhỏ bạn. Và mỗi lần như thế, chị Hải Quyên, chủ quán đều lắc đầu chịu thua nhưng cũng rất vui vẻ, sẵn sàng để Băng làm “khách” của quán.
…Giữa mùa hè, trời bỗng nhiên đổi tính đổi nết. Những cơn mưa chiều cuối tháng sáu trở nên dày hơn và nó nhanh chóng khiến cho Băng trở thành con mèo lười. Nằm ường mãi trên giường cũng chán, Băng lê bước chân xuống cầu thang. Vừa đi, cô nàng vừa ngáp dài và dụi mắt nhìn đồng hồ.
- Oái! ba giờ rưỡi rồi!
Ngay lập tức cô nàng vội chạy ngược lên phòng và thay đồ bằng với vận tốc ánh sáng rồi bay ra khỏi nhà với chiếc xe đạp.
…Người ướt lướt thướt như một con mèo, Băng vội vào quán trà sữa, đến bên quày và nhìn chị Hải Quyên với đôi mắt đầy hối lỗi.
- Hôm nay em đến muộn.- Vừa nói chị Quyên vừa nhìn đồng hồ.- Gần một tiếng đồng hồ.- Nói đoạn chị Quyên nhìn nó với một ánh mắt hết sức trìu mến và chan chứa tình thương- mến- thương.
- Dạ! Em xin lỗi!
- Hây!- Chị Quyên thở dài.- May là có thằng em chị ra phụ không thì em tiêu rồi. Cải Bắp!- Chị Quyên vọng tiếng vào trong.
Một chàng trai ảnh khảnh, da trắng trẻo, gương mặt sáng sủa, đôi mắt sáng, vầng trán cao thi thoảng có mấy lọn tóc nâu nâu nghịch ngợm do gió bước ra làm Băng choáng toàn tập.
- Giới thiệu với em đây là Cải Bắp, em họ chị.- Đoạn chị Quyên quay sang phía cậu chàng Cải Bắp.- Bắp! Đây là …Mèo lười.
- Chịịịịịịịị!- Băng tru tréo lên.
- Ở nhà ngủ đến nỗi trễ làm không phải Mèo lười thì là gì?
Băng đỏ bừng mặt mũi. Trời ạ! Sao chị Quyên lại đi kể tội nó ngay trước mặt một thằng con trai lạ hoắc lạ huơ như thế chứ?
- Thôi! Từ giờ trở đi, hai đứa sẽ là nhân viên quán chị. Hợp tác cho tốt. Thế nhé!
Đoạn chị Quyên đi ra khỏi quày.
- Bây giờ chị có việc phải đi, hai đứa coi quán nhé.
- Dạ!- Băng và cậu chàng Cái Bắp đồng thanh.
Chị Quyên đi khỏi, Băng tò mò quay sang nhìn cậu chàng Cải Bắp. Uhm…biết nói thế nào nhỉ. Uhm…nhìn chung cậu chàng trông cũng rất hút hồn, nếu mà cậu chàng này vào trường cô thì chắc chắn sẽ có khối đứa theo.
- Cậu là em họ chị Quyên hả?
- Uhm!- Cải Băp gật đầu và trả lời siêu ngắn gọn.
- Chị Quyên lâu lâu cũng kể về gia đình nhưng mình chưa nghe nhắc đến cậu.
- Mình ở thành phố về.
- Cậu về chơi?
- Không! Mình về hẳn, ba mình chuyển công tác ra ngoài này nên nhà mình cũng chuyển về luôn.
- Ồ!
Băng thốt lên đúng một câu. “Vô nghĩa thật!”, cô nàng quay mặt đi và nheo mắt lại.
Suốt buổi chiều cả hai cô cậu chả nói thêm với nhau câu nào cả, họ đưa mắt nhìn cơn mưa trái mùa. Mưa lạnh nhưng trong gian phòng này lại ấm áp lắm. Mưa to nhưng trong căn phòng này lại chẳng nghe thấy tiếng mưa. Cái cảm xúc lâng lâng thuở bé lại dâng lên trong lòng Quỳnh Băng. Cô ước gì được gặp lại “anh” mẫu giáo đó một lần nhỉ. Buổi chiều mưa làm cho Băng nhớ nhiều về buổi học thời mẫu giáo ấy quá. Tiếc là sau buổi học ấy cô và “anh” không được ngồi chung với nhau nữa. Nếu như còn ngồi chung với nhau thì chắc chắn cả hai sẽ thân nhau lắm đây. Ngẫm nghĩ rồi lại tự cười một mình, Băng cười thích thú khiến cho Cải Bắp đôi khi cũng phải nhăn trán khó hiểu. Băng cảm thấy hơi xí hổ. Nhưng chả sao! Dẫu sao thì Băng thấy cậu chàng Cải Bắp này còn thua so với “anh” của cô, thua xa lắm.
Chương 3: Bức ảnh cũ.
- Nhanh lên! Cô phục vụ ơi!- Con Giang, con bạn lanh mồm lanh miệng nhất trong nhóm í ới gọi Băng.
- Ra liền!- Băng vọng tiếng ra.
- Thôi em ra đi! Không tụi nó chờ đấy.
- Không sao đâu ạ!
- Cải Bắp phụ chị được rồi.
- Vậy… – Vừa nói Băng vừa quay sang cậu chàng Cải Bắp.- Cậu đem đồ ra giúp tớ được không?
- Được rồi Mèo Lười.- Cải Bắp mỉm cười ranh mãnh.
- Đừng có gọi tớ là Mèo Lười!
Quỳnh Băng tru tréo lên rồi vừa đi vừa lầm bầm “Mèo! Mình ghét mèo!”
Vừa khuấy sữa chị Quyên vừa bật cười.
Lúc Quỳnh Băng ra, lũ bạn vẫn đang cười nói rôm rả. Chúng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ những chuyện nhỏ như con kiến đến những chuyện rất chi là to tát.
- Thôi! Không bàn đến mấy chuyện đó nữa.- Giang cắt ngang câu chuyện của cả nhóm.- Tớ có một tin sốt dẻo vừa thổi vừa ăn đây nè.
- Chuyện gì thế?
- Nói nghe xem nào?
- Là…năm nay…uhm…là thế này…
- Bà nói lẹ lên đi!- Hương ngồi bên cạnh giục.
- Cái gì cũng phải từ từ đã chứ.- Giang từ tốn cạp một miếng kem thiệt to.
- Con này muốn tụi mình xử hội đồng rùi!- Quỳnh Băng phán một câu.
- Mi nói cái gì con nhỏ kia?- Vừa đập bàn, Giang vừa đưa tay chỉ vào mặt Quỳnh Băng.- Cẩn thận không ta dùng nhất dương chỉ là mi tiêu đời đấy con ạ.
- Hơ hơ! Em không dám!- Quỳnh Băng dợm môi lên.
- Thôi được rồi! Có tin là tụi này xử cả hai bà không?- Thanh gầm lên.- Bà Giang kia tin sốt dẻo gì nói lẹ đi.
- Ừ thì nói! Sáng nay tôi lên trường gặp tiến sĩ gây mê lớp mình…
- Thầy Tùng á?- Mắt của bạn Hương lập tức có hình trái tim.- Thầy đẹp trai lớp mình á?
Bực mình, Thanh cho nhỏ bạn hôn bàn.
- Im lặng!- Nói đoạn Thanh quay về phía Giang.- Nói lẹ đi! Không là tôi phải cho nó hôn bàn tiếp đó.
- Thì là…
- Đồ uống của mọi người này.- Vừa nói, Cải Bắp vừa để khay đồ uống xuống bàn.
Và vừa nhìn thấy anh đẹp trai, cô nàng đã trố mắt ra ngạc nhiên đến khi chàng đi khỏi, nàng vẫn trố mắt nhìn theo (xin thưa không phải là nàng mê zai đâu ạ.)
- Hơ! Thật hay mơ thế này.- Giang chớp chớp đôi mắt.
- Sao thế?- Quỳnh Băng nhìn theo cái lưng của Cải Bắp rồi quay sang nhìn nhỏ Giang.- Có chuyện gì thế? Ê…đừng nói với tôi là bà trúng tiếng sét ái tình rùi nha.
- Tôi nghi zẫy lắm đó!- Hương lên tiếng.- Cứ tưởng bạn Giang không dại trai chứ ai dè…chẹp…chẹp…
- Ngậm mồn mi lại không ta i đo đất bây giờ.
- Bạo lực quá! Hic hic!- Hương thút thít.
- Là tại tôi thấy trùng hợp thôi nhá.
- Trùng hợp cái gì?- Thanh nhăn trán hỏi.
- Thì sáng nay, lúc tôi gặp thầy Tùng xong, định dắt xe đạp đi về thì thấy tên đó đó đi với thầy hiệu phó trường mình. Hai người nói chuyện khá cởi mở. Đứng ở xa nên tôi cũng chả nghe được gì chỉ nghe được một câu của thầy hiệu phó là tuần sau hắn đến trường nhận lớp.
- Ý cậu là…hắn là học sinh mới trường mình à?- Quỳnh Băng trố mắt.
- Thông minh! Chà chà! Hắn vào trường mình là ngày một ngày hai sẽ thành hotboy liền cho xem.
- Oh my chúa!- Thanh thở dài ngán ngẩm.- Trường mình loạn mất! Đặc ri một lũ mê trai hám gái.
- Lạy hồn! Làm như bà không có vậy?!- Hương chiếu tia nhìn đầy nham hiểm sang Thanh.
- Ơ thế à!
- &*%$^*$#*^&$@$^&
- &^%$@#^*#&%^%$*&^$%&
- …
- …
- …
Cứ thế mà tia lửa điện cứ phóng ra từ mắt hai người, còn chữ thì bay vèo vèo như rocket khiến cho những bàn lân cận phải trố mắt ra nhìn.
- IM LẶNG!- Giang hét lên.
Ngay lập tức tiếng hét nay có hiệu quả tất thì, hai khẩu súng liên thanh đang bắn nhau chí chóe đều phải im bặt.
- Muốn cãi nhau không! Tôi cho cãi bây giờ!- Vừa nói, Giang vừa bóp tay, các đốt tay kêu “rôm rốp” nghe mà lạnh cả xương sống.
- Thôi uống cho xong ly trà sữa đi cho tôi nhờ.- Băng khẽ lắc đầu ngán ngẩm.
Băng là thế, nó là người thích sự ôn hòa. Chơi với bạn bè, nó sẵn sàng quậy phá hết mình nhưng chưa bao giờ nó đi quá giới hạn do tự mình đặt ra cả. Không quá hiếu động cũng không quá trầm lắng đó chính là nó…
…Trong khi lũ bạn vẫn rôm rả bàn tán về chủ đề cậu học sinh mới sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý trong năm học này, Quỳnh Băng lại miên man trong dòng suy nghĩ của mình. Ngay khi vừa gặp Cải Bắp, nó đã đoán rằng nếu cậu ta vào trường thì lập tức sẽ trở thành hotboy. Ai ngờ đâu cậu ta xin vào trường nó đang học thật. Và chả cần đến khi đi học cậu ta mới nối tiếng. Bây giờ, với những cái miệng biết khuếch đại sự thật của lũ bạn nó thì chả chóng thì chày trong tuần này, cả trường sẽ biết một new hotboy của trường thôi…Mà…càng nghĩ nó càng thấy khó chịu. Cái cảm giác cứ bức bối thế nào ấy. Khó tả quá! Bực mình thật! Chuyện của Cải Bắp việc gì nó phải nghĩ nhiều đến thế cơ chứ. Nhưng sao nó cứ thấy bức rức không yên thế này…
…Lũ bạn đã về từ lâu thế những những lời bàn tán về Cải Bắp của lũ chúng nó thì cứ vọng mãi trong đầu Quỳnh Băng. Và đầu nó lúc này chả khác nào một quả bom nổ chậm cả, chỉ cần động vào là “BÙM” không thương tiếc. Nó đang cố, cố hết sức thoát ra khỏi cái mớ bòng bong khó hiểu và khó chịu này. Nhưng càng thoát, nó càng cảm thấy bị mắc kẹt. Những cảm xúc thật lạ cứ trào dâng trong tâm hồn nó khiến nó không hiểu gì cả…
- Cậu…không sao chứ?
- Hả?
Quỳnh Băng quay trở lại với hiện tại. Và nó bắt gặp ngay ánh mắt đầy ái ngại của cậu chàng Cải Bắp.
- Nó thì tâm hồn treo ngược trên cành cây rồi!- Chị Quyên lên tiếng và trong giọng nói của chị có lẫn khuất tiếng cười.- Chắc là tơ tưởng đến anh nào rồi phải không?
- Làm gì có ai để mà tơ tưởng!- Bằng gằng từng tiếng một.
- Lúc nãy, trông mặt cậu cũng giống như chị Quyên nói lắm đây.
- Cậu bị khùng à?!- Quỳnh Băng ban cho Cải Bắp ánh nhìn hết sức yêu- thương.
- Ờ…mình chỉ nó thế thôi! Còn đúng hay không thì cậu tự biết.- Ở những từ cuối cùng, giọng Cải Bắp cao vút lên quãng bảy.
- Tất nhiên rồi!
Nói đoạn Quỳnh Băng quay sang chị Hải Quyên.
- Thôi tớ giờ em phải về rồi! Em về đây! Ở đây với hai người chắc bị khùng luôn quá.
Dút câu, Quỳnh Băng đeo túi xách lên và bước ra khỏi cửa.
- Uhm! Mai nhớ đi làm đúng giờ đấy.
- Em không biết! Có tâm trạng thì đi!
- Ơ con Mèo Lười này!- Chị Quyên đẩy tông giọng lên cao.
- Đừng có gọi em là Mèo Lười!
- Mặc kệ! Mai đi làm không chị cắt lương luôn đấy nghe chưa Quỳnh Băng.
Chị Quyên vẫn gào thét trong vô vọng.
Còn riêng với Cải Bắp, cậu đã ngồi bất động ngay từ khi cô bạn đứng lên và rời khỏi quán. Cậu nhìn chăm chú vào tấm ảnh mà cô nàng Mèo Lười không để ý đã làm rơi ra khỏi túi xách. Đó là bức ảnh một cậu nhóc đưa một cành hồng màu đỏ cho cô bé. Bức ảnh ấy được chụp tại một trường mẫu giáo. Và khi chàng Cải Bắp nghe bà chị họ của mình gọi tên của Mèo Lười, cậu chàng đã ngẩn mặt lên nhìn theo dáng của cô bên ngoài cửa kính với một đôi mắt hết sức ngạc nhiên và từ đáy mắt ánh lên một niềm vui khó tả…
Chương 4: 1 đến 180.
“Xoảng” loạt âm thanh thủy tinh rơi xuống nền nhà và bể tan tành vang lên trong sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm của một chàng trai trẻ. Liền sau đó, tất cả mọi âm thanh đều im bặt. Tĩnh lặng như chết. Và trong cái tĩnh lặng ấy, con người ta có thể nghe thấy mùi của sự nguy hiểm đang phảng phất đâu đây.
- Cậu Hai!- Một người đàn ông trung niên mạnh dạn lên tiếng.- Tôi nghĩ là…có khi cậu Út đã…tử nạn trong vụ tai nạn đó rồi.
- Ông già rồi nên lẩm cẩm phải không?- Gã thanh niên gầm lên.- Tử nạn rồi sao không thấy xác? Ông nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba chắc. Ông già đó mất chưa đầy một tuần thì thằng oách con đó xảy ra chuyện. Tôi không tin nó chết một cách dễ dàng như thế đâu.
- Ý cậu là…
- Động não đi…Người cuối cùng ở bên cạnh ông già đó trước khi ông ta chết là ai?
- Là luật sư và bà Ba.- Người đàn ông khẽ nheo mày.- Ý cậu là…vụ tai nạn chỉ là…
- Chính xác! Chúc thư chưa được công bố thì thằng đó sẽ không chết được đâu. Mau cho người lùng sục nó về đây cho tôi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
- Nếu cậu Út vẫn còn sống thật thì cậu Hai định làm thế nào?
- Ông nhiều chuyện quá! Cứ lo làm tốt việc tôi nhờ đi. Làm tốt tôi sẽ tăng lương gấp đôi. Ra ngoài đi!
- Vâng!
Nói đoạn người đàn ông trung niên ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình gã thanh niên. Gã chiếu tia nhìn đầy tử khí vào không gian xung quanh. Bất giác đôi môi gã dần giật tạo nên kiểu cười nửa miệng khiến người đối diện phải lạnh buốt xương sống vì kinh hãi. (tại mặt tên đó đẹp chai wúa nên dù thấy sợ nhưng vẫn thấy hắn đẹp)
- Nếu mày còn sống, tao sẽ ày từ chết giả thành chết thật!- Gã thanh niên khẽ nhếch mép lên.
Trong khi đó, tại một căn phòng nhỏ khác.
- Bây giờ, có thể nói chúng ta tạm thời an toàn rồi! Nhưng tôi vẫn rất lo cho cậu, cậu Út ạ.
- Ông sợ chúng ta sẽ bị phát hiện phải không?
- Vâng! Tôi nghĩ lúc này, cậu Hai đang cho người lùng sục cậu khắp nơi.
- Khi nào bức chúc thư của ba tôi được công bố?
- Cuối năm nay ạ.
- Mẹ tôi đã tiên liệu trước việc này nên bà mới tìm mọi cách để giúp tôi thoát khỏi thành phố. Bây giờ chúng ta cố gắng không để lộ danh tánh và sơ hở, tôi tin sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- Vậy cậu chủ, cậu có thể… – Người đàn ông ngập ngừng không biết có nên nói hay không.
- Có chuyện gì ông cứ nói đi.
- Tôi biết việc này là làm khó cho cậu. Nhưng cậu có thể giữ khoảng cách với mọi người không? Điều đó không những tốt cho cậu mà còn tốt cho tất cả mọi người nữa ạ.
Không gian tĩnh lặng đến độ ta có thể nghe thấy tiếng thời gian đang gõ từng nhịp, từng nhịp…
- Tôi hiểu rồi! Ông đi làm việc của mình đi.
- Tôi xin phép!
Nói đoạn người đàn ông trung niên cúi chào rồi bước ra ngoài. Chỉ còn lại một mình trong căn phòng, chàng trai đưa tay vào cặp và lấy ra một tấm ảnh cũ. Cậu ngắm nhìn bức ảnh một cách say sưa, từ trong đáy mắt của cậu ánh lên một niềm vui, một niềm hạnh phúc thật khó tả…
- Khi tất cả mọi sóng gió qua đi, anh sẽ đến tìm em. Đến khi đó, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau lần nữa phải không em?!
Nói đoạn chàng trai đưa tấm ảnh lên ngực, nơi có trái tim đang đập từng nhịp, từng nhịp căng tràn sức sống vào khát khao yêu thương. Cậu ép thật chặt tấm ảnh ấy vào ngực…
***
Buổi học đầu tiên, cả trường TQT đã nhốn nháo cả lên. Không chỉ vì học sinh khối 10 mới vào lớp, không hẳn vì học sinh khối 11 & 12 được gặp lại nhau sau những ngày dài nghỉ hè mà là vì sự xuất hiện của một hotboy và thanh thế của cậu hiện vẫn đang là một dấu hỏi to đùng cho tất cả học sinh lẫn thầy cô giáo trong trường…
Lê cái thân cùng với cái cặp nặng trìu trĩu đến bên bàn học, Quỳnh Bằng ngay lập tức gục đầu xuống mặt bàn. Tối qua vì mải xem phim nên cô nàng đi ngủ muộn. Và hành động vừa rồi của nó là kết quả của một đêm khó ngủ. Mà suy cho cùng, giấc ngủ đối với nó chưa bao giờ là đủ cả. Nó sẽ thiếp đi một cách dễ dàng nếu
- Này các cậu có thấy thành viên mới của lớn A1 không?
- Tớ thì tớ thấy trước các cậu rồi.- Giang hồ hởi lên tiếng.- Cách đây một tuần tớ thấy cậu ta đi cùng với thầy hiệu phó. Chiều lại thấy cậu ta làm thêm ở quán trà sữa nữa.
- Thế à? Thế cậu ấy thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Thì có dễ gần, thân thiện, vui vẻ và đặc biệt là…có bạn gái chưa?
Cả bọn cười rộ lên.
- Có bạn gái chưa thì tớ không biết. Nhưng tớ chắc chắn cậu ấy là một người rất dễ gần, vui vẻ.- Giang khẳng định chắc nịch.
- Cái đó thì chưa chắc đâu!
Một tiếng nói vọng lên từ phía cửa lớp thu hút sự chú ý của mấy bà tám và Quỳnh Băng.
- Sao lại chưa chắc?- Giang chớp mắt hỏi.
- Tớ vừa đi ngang qua lớp A1.- Khải vừa bước vào lớp vừa nói.- Nghe mấy đứa nói cái thằng Gia Huy đó chảnh thấy ớn luôn. Mặt mày lúc nào cùng hầm hầm sặc mùi sát khí cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Quỳnh Băng nhăn trán lại khó hiểu. Mặc dù làm chung với Cải Bắp ở quán trà sữa của chị Hải Quyên chưa lâu nhưng nó biết, Cải Bắp rất vui vẻ, hòa đồng, cậu hay nói hay cười lắm mà…
- Gia Huy?- Hương nhăn trán.- Cậu ấy tên là Gia Huy à?
- Chính xác là Trần Gia Huy.
- Wow!- Thanh khẽ thốt lên.- Liệu có phải là con cháu của Trần thị, tập đoàn bất động sản lớn nhất nước không nhỉ?
- Cái gì mà lớn nhất nước?!- Khải cốc vào đầu Thanh.
- Này muốn chết à? Sao lại cốc đầu tôi?
- Tại bà nói sai.
- Sai chỗ nào?
- Tập đoàn bất động sản lớn nhất nước không phải là Trần thị mà là tập đoàn Nguyễn Lâm hiểu chưa?
- Chưa hiểu!
- Bà…
- Tôi thì làm sao?- Thanh liếc xéo Khải một cái.
- (&%^#@)&*&^%$^&^%$
- *^$*((&%$##%^*&^)- ^%$
- …
- …
Rõ khổ! Hai anh chị này dường như ngày nào không cãi nhau là chịu không nổi hay sao ấy. Hai năm trước đã vậy, năm nay cũng vậy. Đúng là cặp oan gia.
- THÔIIIIII!!!!!!!!!!!!!- Giang hét lên và kéo dài cái giọng của mình ra.- Muốn cãi nhau hả? Muốn không? Tôi cho cãi.
- Em không dám!- Khải nhe răng ra cười.
- Ngày nào cũng cãi nhau.
- Thì hai người đó cho cả lớp luyện màng nhĩ mà.- Vừa ngáp, Quỳnh Băng vừa nói.
- Còn cậu nữa!- Giang
ban cho Băng cái nhìn muốn...

1 2 3 ... 21 >>

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full
Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java