thủng cả noron thần kinh.- Ngủ ngủ ngủ! Ngày nào cũng ngủ gục trong lớp là sao?
- Có nhầm không zẫy? Hôm nay là buổi học đầu tiên mà.- Cái mặt Quỳnh Băng méo xệch.
- Ừ thì bữa học đầu tiên! Nhưng năm nào cậu chả thế. Năm nay cuối cấp rồi, cậu mà không bỏ cái tính đó tớ cho cậu vào thẳng nhà xác luôn.
- Độc ác quá! Huhuhu.
Chương 5: 1 đến 180 (tiếp theo)
Giờ ra chơi hết tiết ba, cái bụng của Quỳnh Băng đã réo lên om sòm khiến cho lũ bạn ngồi xung quanh không thể nào nhịn cười được. Cô giáo yêu quý vừa ra khỏi lớp là nó lập tức kéo theo băng đảng của nó xuống căn- tin trường. Nói là băng đảng vì bốn đứa nó, Hương, Thanh và Giang chơi thân với nhau từ ngày mới vào trường. Bốn đứa thì hết hai đứa thích dùng nắm đấm hơn là nói chuyện, chả khác nào băng đảng xã hội đen cả.
Xuống đến căn- tin, Quỳnh Băng mặc kệ sáu con mắt ngồi trơ ra nhìn, còn nó thì từ ăn đến uống, tinh thần làm việc cao ngất ngưởng nên vì vậy thành quả cao cũng không kém. Và đây là thành quả của nó trong vòng 10 phút ra chơi vừa rồi: 1 tô mì, 3 cái bánh dourut, 2 hộp sữa Dutch Lady và thêm 1 ổ bánh mì trứng dự phòng nữa (chả là dạ dày nó đã bị lủng rồi ạ.)
- Bà không sợ mập à? Ăn gì mà lắm thế?- Hương tỏ ra sợ hãi trước sức chiến đấu không biết mệt mỏi của Băng.
Hút “rột rột” hộp sữa Dutch Lady thứ 2, Băng nở một nụ cười thật tươi.
- Bây nhiêu thì nhằm nhò gì. Còn nhớ đợt tết cách đây hai năm trước, ở nhà chỉ toàn ăn, uống, ngủ và chơi thôi thế mà ra Giêng tôi bị sút mất năm kí đóa. Nên tôi đâu có sợ mập đâu.
Dứt câu, Quỳnh Băng ném hộp sữa về phía thùng rác. Xui rủi thế nào, hộp sữa lại bay trúng đầu một tên con trai. Tên con trai chậm rãi quay đầu là để tìm thủ phạm.
Ngay khi tên con trai đó quay người lại, Quỳnh Băng biết ngay người vừa lãnh đạn hộp sữa là ai. Chính là Cải Băp.
- Sorry!- Quỳnh Băng cười thật tươi với Cải Bắp.
Và đáp lại Quỳnh Băng là cái bỏ đi đầy lạnh lùng của Cải Bắp cứ như thể cậu vào nó chưa hề quen biết vậy. Nó hết sức bất ngờ trước thái độ của Cải Bắp. Cứ tưởng Khải nói chơi ai ngờ lại là thật. Không can tâm, nó vội chạy theo Cải Bắp để hỏi cho ra lẽ.
- Này đi đâu thế?- Giang gọi với theo nó.
- Tới đi tí!
- Nhanh lên tiết Hóa đấy! Bà cô khó chịu lắm đấy.
- Uhm! Tớ sẽ vào ngay!
Không hiểu ông trời ban cho lũ con trai cặp chân dài ngoằng để làm gì mà giờ nó phải vất vả chạy theo một tên con trai thế này cơ chứ.
- Gia Huy!- Vừa chạy, Quỳnh Băng vừa gọi Cải Bắp.
Cậu chàng vẫn bước đều bước vào không hề có ý định dừng lại.
- Gia Huy!- Băng vẫn ra sức gọi tên.- Trần Gia Huy!
Mệt đứt hơi thế nhưng Băng vẫn quyết tâm chạy đến hỏi tên Cải Bắp này cho ra ngô ra khoai.
- Trần Gia Ái…
Chạy không để ý, thế là Băng bị một tên đô con tông phải. Trong lúc hắn bỏ chạy một mạch thì cô nàng lồm cồm đứng lên và ngồi dài ra bậc tam cấp gần đó và kêu lên khe khẽ vì đầu gối bị chạy máu.
Đến lúc này, Gia Huy mới dừng lại và quay về phía Quỳnh Băng. Nhìn thấy Quỳnh Băng bị thương cậu đau lắm nhưng cậu vẫn ý thức được rằng cậu phải giữ khoảng cách với cô.
- Có sao không?
- Tưởng cậu đi luôn rồi chứ?!- Quỳnh Băng chiếu tia nhìn đầy tức giận về phía Gia Huy.
- Tôi cũng định thế.
Quỳnh Băng từ từ đứng lên và nhếch môi lên cười đầy kinh bỉ.
- Thế thì đi luôn đi.
Dứt câu, Quỳnh Băng đi thẳng.
- Chẳng phải cậu tìm tôi sao?
Bực mình thật! Cái tên Cải Bắp này chẳng lẽ muốn nó sỉ vả hay sao mà còn kêu nó lại cơ chứ.
- Hết hứng rồi! Nhìn thấy cái bản mặt của cậu là tôi hết hứng hỏi rồi. Học sinh mới mà bày đặt làm chảnh hả? Kêu tên không thèm trả lời. Chảnh bà cố! Cậu nghĩ mình là ai trong cái trường này. Là con của Tổng thống chắc. Nhìn kỹ lại mình đi nhé!
Cố dằng lòng, Gia Huy chậm rãi nói.
- Cậu lên cơn sốt à? Trời hôm nay đâu có nóng lắm đâu.
- Tôi có bị ấm đầu hay không tự tôi biết. Chẳng phải cậu chảnh lắm sao? Sao tự nhiên hỏi tôi câu đó? Tự lo ình đi. Để tôi xem xem cái đồ lemon question như cậu tồn tại ở trong trường được bao lâu.
Gia Huy chậm rãi liếc nhìn xuống đầu gối của Quỳnh Băng. Lúc này đầu gối của nó chảy máu khá nhiều.
- Tôi đương nhiên tự biết lo ình rồi. Không cần cậu phải lo đâu. Cậu cứ lo tốt cho bản thân mình đi. Tốt nhất là tránh xa tôi ra một chút. Chân cậu chảy máu nhiều lắm đấy.
- Không cần cậu nhắc! Tôi là người bằng xương bằng thịt nên vì vậy tôi biết đau. Nếu không phải vì cậu gọi tôi lại thì có lẽ từ nãy giờ chân tôi đã được băng bó rồi.
Nói đoạn Quỳnh Băng bỏ đi một nước.
…
Nhân viên y tế vừa băng bó xong cho Quỳnh Băng là nó lập tức rút điện thoại ra nhắn tin cho nhỏ Giang nhờ nó xin phép hộ. Ôi số trời sao khiến nó xui xẻo thế này cơ chứ. Tất cả là vì tên Cải Bắp đó mà nó phải nghĩ mất môn Hoá mà nó yêu thích. Haizzz! Mà nghĩ đến Cải Bắp là nó lại bực mình. Tại sao Cải Bắp có thể thay đổi nhanh đến chóng mặt như thế chứ? Mới hôm kia, hai đứa còn cười đùa với nhau rất vui vẻ. Ấy vậy mà…Chắc chắn sự quay ngoắt 180 độ này là có nguyên nhân nhưng…nguyên nhân ấy là gì đây? Quỳnh Băng thật sự không thể nào hiểu nổi…
…Từng nhịp, từng nhịp, tim của nó vẫn cứ đập từng nhịp nhưng dường như những nhịp đập ấy đã trở nên nhanh hơn, dồn dập hơn thì phải. Thời gian gần đây, nó phát hiện ra rằng mỗi lần nghĩ đến Cải Bắp là tim nó đều đập nhanh một cách bất thường. Nó không lý giải được tại sao. Nhưng nó cũng không dám hỏi ai vì nó xấu hổ ghê lắm. Những cảm giác này nó chưa từng trải qua một lần nào trong dời cả và chưa có ai dạy nó phải đối mặt như thế nào với những cảm giác này. Rốt cuộc thì nó phải đối mặt như thế nào với thứ tình cảm đang lớn dần mà nó không thể nào gọi tên được đây. Nó phải làm thế nào đây…
Chương 6: “Khảo cung”
Chiều! Một buổi chiều đầy nắng! Cái nắng cuối hè vẫn còn chói chan, gây gắt lắm. Chầm chậm đạp từng vòng xe trên bờ đê, tránh xa cái ồn ào của thành phố, Quỳnh Băng vừa đi vừa thưởng thức hương thơm của nắng chiều quyện hòa cùng với hương cây cỏ ven đường. Gió từ triền sông thổi vào thật mát khiến cho con người ta cảm thấy thật thoải mái, thư thái và càng giúp nó cảm nhận rõ hơn cái hương vị ngọt thanh và âm ấm ấy. Một cách cẩn thận, nó cho xe chạy xuống một con dốc nhỏ. Và sau đó nó dựng xe đạp rồi ngồi xuống ghế đá cạnh đó và nó bắt đầu thả hồn theo gió, theo những cánh diều. Những cánh diều đủ màu sắc, đủ hình dạng và kích cỡ nương theo gió mà bay thật cao, thật xa khiến cho tâm hồn nó cũng trở nên thư thái hơn. Nó thấy tâm hồn mình tươi mới hơn, nghĩ mọi chuyện thông suốt hơn…Thế nhưng…vẫn còn đó một chuyện khiến nó cứ cảm thấy lấn cấn trong lòng, làm cho niềm vui nhỏ bé của nó không thể nào toàn vẹn được. Gia Huy cứ như là người của hai thế giới vậy. Lúc ở trên trường cậu lạnh lùng, kiêu ngạo cứ như là thiếu gia của một gia đình giàu có. Khi lại thân thiện, hòa đồng, cười nói vui vẻ. Thời gian cách đây một tháng trước, Gia Huy vẫn đến chỗ chị Hải Quyên làm, những lúc ấy cậu đúng là một Cải Bắp cười đùa vui vẻ dù rằng giữa cậu và nó bắt đầu có khoảng cách mà vô hình chung là do hai người tạo ra…Thái độ sớm nắng chiều mưa, tính tình thay đổi xoành xoạch của Cải Bặp thật khiến cho Quỳnh Băng nghĩ đến nát cả óc mà vẫn không hiểu được nguyên nhân tại sao cậu lại thất thường như thế.
Và dường như mọi chuyện đang mỗi lúc trở nên phức tạp hơn đối với Quỳnh Băng khi nó nhận ra rằng thứ tình cảm lạ lùng kia đang lớn lên từng ngày trong tâm hồn nó. Dù rất ghét tính cách ở trên trường của Gia Huy nhưng nó lại luôn cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp khi nhìn thấy cậu. Trước kia, nói chuyện với Gia Huy đối với nó thật dễ dàng. Nhưng giờ, khi đối diện với Gia Huy, để hoàn thành một nói, nó phải mất ít nhất là một phút rưỡi. “Tại sao lại lạ lùng như thế chứ?!”
- Chắc là do tên đó mặt mày khủng bố, hầm hầm sát khí quá nên mình mới bị cà lăm như vậy.
Quỳnh Băng tự trả lời cho câu hỏi trong đầu của mình.
- Không đúng!- Quỳnh Băng lắc đầu phản bác.- Ở chỗ làm, khi hắn dễ gần, mình vẫn bị thế mà.
Ngẩn mặt lên trời rồi sau đó cúi xuống, Quỳnh Băng thở dài đầy chán nản.
- Sao thế?
Chất giọng quen thuộc của một tên con trai khiến Quỳnh Băng giật mình. Nó chậm rãi ngẩn đầu lên xem đó là ai.
- Là…cậu…cậu à? Cậu…làm gì…gì ở đây thế?
“Thôi chết rồi! Lại cà lăm rồi!”, Quỳnh Băng nhăn trán.
- Cậu bị bệnh nói lắp à?- Gia Huy mỉm cười.
- Cà…cà…cà lăm hay không thì mặc kệ tôi! Cậu quan tâm làm gì? Chẳng phải cậu rất lạnh lùng, kiêu ngạo sao? Sao tự nhiên lại tỏ ra quan tâm đến tôi thế?
- Lạnh lùng, kiêu ngạo không đồng nghĩa với bàng quan đâu.- Gia Huy đáp ngắn gọn và ẩn thật sâu trong giọng nói của cậu là một nỗi buồn thật khó tả.
- Thế à?- Chất giọng của Quỳnh Băng vút lên đến quãnh tám.- Giờ tôi mới biết đây!
- Cậu đừng nói chuyện như thế với tớ nữa được không?
Quỳnh Băng quay sang nhìn Gia Huy. Nó định sẽ cho Gia Huy một gáo nước nóng đến phỏng da kia nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đượm buồn của cậu, nó lại không nỡ.
- Sao cậu lại ở đây thế?- Nó hạ giọng.
- Chiều nào tớ cũng ra đây ngồi!- Vừa nói, Gia Huy vừa nhìn lơ đãng lên bầu trời.- Ở đây nhiều gió, rất mát. Rồi ngồi ngắm diều, thả hồn theo mây trời cũng thú vị lắm. Ngồi ở đây tớ cảm thấy thoải mái và thư thái rất nhiều. Tránh xa cái xã hội xô bồ, bon chen, tranh giành cướp đoạt ngoài kia thật tốt.
Trong giọng nói của Gia Huy, Quỳnh Băng cảm nhận rất rõ một nỗi buồn man mác, tâm trạng chán nản, mệt mỏi và trên hết là trạng thái suy sụp. Cũng giống như thầy cô và bạn bè trong trường, nó thật sự không biết gì về thân thế của Cải Bắp- Trần Gia Huy này cả. Nó rất tò mò! Và qua cách nói vừa rồi của cậu, nó càng cảm thấy hiếu kì, tò mò hơn. Nó có linh cảm gia đình của Gia Huy không phải là một gia đình đơn giản như bao gia đình khác…
- Cậu có nghĩ thế không?- Sau một hồi lơ đãng, Gia Huy quay sang hỏi Quỳnh Băng.
- Hả?- Quỳnh Băng bừng tỉnh vội quay sang hỏi lại.- Cậu nói gì?
- Đầu óc cậu chậm tiếp thu thật!- Vừa nói, Gia Huy vừa bật cười rồi thở ra.- Mèo Lười ngủ nhiều quá nên bị mỡ trong não rồi phải không?
- Mỡ trong não?- Quỳnh Băng gằng từng tiếng một.- Cái bệnh đó ở đâu ra thế? Tớ mà bị cái bệnh đó chắc cậu bị bệnh MPD quá.
- Đa nhân cách?- Gia Huy căng mắt nhìn Quỳnh Băng đầy kinh ngạc.
- Chứ còn gì nữa! Tính cách của cậu sớm nắng chiều mưa. Lúc thì lạnh lùng, kiêu ngạo lúc lại hòa đồng, thân thiện. Khi thì dửng dưng, bàng quan khi lại quan tâm. Toàn là những tính cách trái ngược nhau, mà có khi chúng lại còn mâu thuẫn nữa cơ. Tóm lại, tính cách của cậu có vấn đề.
- Tính cách và nhân cách không hẳn là giống nhau đâu.- Gia Huy mỉm cười nhẹ.
- Tớ mặc kệ!
Chương 7: “Khảo cung” (tiếp theo)
- Tớ mặc kệ!
Nói đoạn Quỳnh Băng quay ngoắt đi. Và ngay lúc này, lọt vào nhãn giới của nó là cái “quán” cóc ven đường. Hương thơm đồ ăn (bắp nướng, nem nướng, cá nướng, mực nướng…nhìn chung toàn là đồ nướng) sực nức khiến cho cái mũi nó động đậy liên tục. Nó khẽ hít hà.
Gia Huy vẫn quan sát nó từ nãy giờ. Cậu quan sát thật kì gương mặt và thái độ của nó. Và cái gương mặt đang mơ tưởng của nó lúc này khiến cậu không thể nào nhịn cười được. Nó ham ngủ, cậu biết. Nó tham ăn, cậu cũng biết. Và cậu yêu cái tính xấu ấy của nó. Ở bên cạnh nó, cậu không thể, nói chính xác hơn là cậu không muốn sống với vỏ bọc cố hữu của mình. Ở bên cạnh nó đôi khi cậu cũng muốn được trẻ con; ở bên cạnh nó đôi khi cậu muốn được làm người hùng của nó. Và khi cậu phát hiện ra nó là người mà ngay lúc nhỏ cậu đã muốn bảo vệ trong lần đầu tiên gặp gỡ thì khát khao phá bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài của mình lại càng mãnh liệt hơntrong cậu. Tuy nhiên…người tính không bằng trời tính. Gia đình xảy ra biến cố, cậu đang ở trong tình trạng có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào. Việc duy nhất cậu có thể làm tốt bây giờ là giữ khoảng cách an toàn với mọi người để không ai “chết oan” vì cậu…
- Có muốn ăn gì không?
Quỳnh Băng lên tiếng hỏi khiến cho dòng suy nghĩ của Gia Huy bị cắt đứt.
- Hả? Cậu muốn ăn hả?
Cô nàng gật đầu kèm theo đó là một đôi mắt hết sức long lanh.
- Vậy thì đi nào!
Dứt câu cả hai cô cậu tiến về phía cái quán cóc ven đường đó.
- Cô ơi cho cháu trái bốn bắp nướng, sáu nem nướng…uhm một con cá chỉ vàng…à cho cháu một chục trứng cút luộc nữa nha cô.
- Cậu ăn gì mà dzữ thế?
Dù biết rằng bộ máy tiêu hóa của Quỳnh Băng là siêu tốc nhưng Gia Huy vẫn không tránh khỏi sock.
- Bộ cậu không ăn à?- Quỳnh Băng lườm Gia Huy một cái.- Tôi vốn định kêu ột mình tôi thôi nhưng tôi là người rất biết điều nên tôi kêu luôn cho cậu. Ai dè…
- Cậu kêu cho tớ à?- Gia Huy khẽ mỉm cười.
- Này! Chứ chẳng lẽ tôi ăn với cô hồn à?!- Câu này có nghĩa là: tôi kêu luôn cho cậu đấy.
- Cảm ơn!
Nụ cười của Gia Huy dãn rộng ra. Nụ cười ấy như tỏa nắng, nó đẹp một cách rực rỡ những không hề chói lóa. Nó đẹp đủ khiến cho Quỳnh Băng phải đơ người đến cả chục giây…Nụ cười ấy khiến cho Gia Huy chả khác nào chàng bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích cả. Một chàng hoàng tử quyền quý và đầy kiêu ngạo nhưng chàng cũng rất gần gũi, thân thiện…
- Mặt tớ dính lọ ạ?
Câu hỏi của Gia Huy khiến nó đơ người thêm vài giây nữa rồi sau đó nó mới vội vàng quay đi…
…Ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, những tia nắng vàng cuối ngày đang tụ lại về đường chân trời tạo nên một con đường sáng tiếp giáp gữa trời và đất thật đẹp. Gió từ triền sông bắt đầu thổi mạnh hơn và mang theo đó là hơi lạnh. Tuy nhiên trong luồn gió ấy cũng mang theo cái nóng của nhựa đường…
- Rốt cuộc…cậu là Cải Bắp hay là Gia Huy?
Sau một hồi im lặng khá lâu, Quỳnh Băng bất ngờ lên tiếng hỏi (xin thưa hai người im lặng vì bận xử lí đồ ăn ạ)
Gia Huy đưa mắt nhìn Quỳnh Băng đầy khó hiểu.
- Ý cậu là sao? Gia Huy hay Cải Bắp gì thì…tớ vẫn là…tớ thôi.
- Có thật không?- Quỳnh Băng quay về phía Gia Huy.- Có thật là một không? Tớ thì tớ không thấy giống như thế. Nếu cậu không mắc chứng đa nhân cách thì tớ nghĩ là…uhm…cũng không biết lí giải sao nữa…cứ như là một con người có hai thế giới vậy. Cậu khi là Cải Bắp thì vui vẻ, hòa đồng, nói cười, thân thiện với mọi người…như lúc này. Cậu khi là Gia Huy lại là một tên con trai kiêu ngạo, lạnh lùng, bàng quan mọi sự. Tớ không hiểu tại sao cậu lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ đến như thế.
Gia Huy chậm rãi đưa mắt nhìn về phía chân trời, lúc này chân trời đã ửng đỏ một màu như quả cả chua chín. Cậu chậm rãi thở ra…
- Có thể cậu nói đúng đấy Quỳnh Băng! Tớ là một người có hai thế giới. Và… – Gia Huy chậm rãi quay về phía Quỳnh Băng.- tớ thích thế giới thứ hai hơn vì ở đó tớ được là tớ và có được một cuộc sống đơn giản, bình dị và vui vẻ.
Thực ra, trong tâm trí của Gia Huy rất muốn nói với Quỳnh Băng rằng “tớ thích cuộc sống thứ hai hơn vì ở đó có cậu đấy Quỳnh Băng à!”
- Cậu…cậu bị mất trí nhớ à?- Lúng túng trước cái nhìn đầy cảm xúc của Gia Huy, Quỳnh Băng quay đi và hỏi bừa một câu.
Gia Huy nhăn trán lại.
- Vì…chỉ có những người bị mất trí nhớ mới có hai thế giới thôi.
- Không! Tớ hoàn toàn không bị mất trí nhớ.
- Vậy tại sao cậu lại cho rằng…tớ nói dúng.
- Quỳnh Băng này! Cuộc sống này vốn là một trò chơi may rủi. Nếu cậu có thể làm chủ cuộc chơi thì điều đó đồng nghĩa với việc cậu làm chủ số phận của mình. Tuy nhiên, mọi sự không bao giờ như cậu mong muốn cả. Không phải lúc nào cậu cũng làm chủ cuộc chơi. Không phải lúc nào cậu muốn cũng thắng được cả. Vì nó là trò chơi may rủi, nên vì vậy…có may thì phải có rủi. Khi ấy thì số phận lại làm chủ cậu. Nếu cậu không tìm được cách để thắng được kênh bạc lớn này, cậu sẽ mất trắng. Tương tự như vậy, nếu cậu không thể thắng lại được số phận cậu sẽ mất tất cả. Và khi đó cậu buộc phải thay đổi cho dù từ tận đáy lòng cậu không hề mong muốn có sự thay đổi này.
Đó là tất cả những gì mà Gia Huy đã học được từ người anh cùng cha khác mẹ của mình. Mâu thuẫn giữa người anh và ba mẹ cậu đã đi đến chỗ không thể nào tháo gỡ được. Và giờ, anh ta thay đổi hoàn toàn…
- Nói như cậu…điều đó…có nghĩa là cậu bất chấp…mọi thủ đoạn để thay đổi cuộc đời mình.
Chất giọng của Quỳnh Băng trở nên hoang mang. Bất giác nó cảm thấy lạnh xương sống khi nghĩ đến cảnh Gia Huy gật đầu thừa nhận những gì nó nói. Hơi thở của nó dường như đã gấp gáp hơn.
- Không!- Chất giọng của Gia Huy hơi cứng lại.- Là làm tất cả bằng mọi cách có thể chứ không phải là bất chấp mọi thủ đoạn.
“Phù” Quỳnh Băng khẽ thở ra.
- Nếu nói như thế thì…cuộc sống trước kia của cậu…rất phức tạp.- Quỳnh Băng tiếp tục chủ đề.
- Có thể nói là như thế!- Chất giọng của Gia Huy trở nên trầm hẳn.
Đôi mắt của Gia Huy lúc này trở nên xa xăm hẳn khiến cho người ta có cảm giác rằng chất chứa trong đôi mắt ấy là ngàn nỗi buồn của thế gian này…
- Tớ luôn mơ về một cuộc sống đơn giản, bình dị và vui vẻ như lúc này. Nhưng điều ấy là rất khó. Ngay cả lúc này tớ cũng thấy nó thật xa vời.
- Có vẻ như gia đình cậu…khá phức tạp.
- Không sai!- Gia Huy khẽ mỉm cười, nhưng đó không phải là một nụ cười thích thú.- Bây giờ, tớ đang gặp rắc rối. Rắc rối ấy không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ. Nên vì vậy tớ không thể thân thiện như trước kia nữa.
- Nghe cái cách cậu nói cứ như là…nếu ai chơi với cậu thì người đó sẽ chết vậy.
Dứt câu, Quỳnh Băng bật cười.
Dù là buộc miệng, nhưng Quỳnh Băng đã nói trúng tình hình của Gia Huy lúc này. Cậu khẽ nhắm mắt lại và ép thật chặt nỗi đau vào lòng “Đúng thế đấy Quỳnh Băng à! Và người mình buộc phải giữ khoảng cách càng xa càng tốt chính là cậu đấy. Mình không thể để cậu gặp nguy hiểm vì mình được…Quỳnh Băng à…Anh yêu em rồi đấy! Yêu rất nhiều! Em có biết không? Nên vì thế, khi sóng gió trong đời anh còn chưa qua đi, anh buộc phải giữ khoảng cách với em…”
- Này cậu sao thế?
Quỳnh Băng lên tiếng kéo Gia Huy về với thực tại. Cậu chậm rãi mở mắt ra và ngay lập tức, cậu nhìn thấy nét lo lắng trên gương mặt hồn nhiên của nó.
- Cậu bị đau à? Cảm nắng hả?
- Không có! Tớ ổn! Cậu yên tâm!
Nói đoạn Gia Huy đứng lên phủi phủi quần áo.
- Hết giờ khảo cung rồi! Chúng ta về thôi!- Gia Huy cười ranh mãnh.
- Cái gì mà khảo cung?- Quỳnh Băng đứng hẳn lên và...