* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Tứ Đại Tiểu Thư và Tứ Đại Công Tử Ngộ Nghĩnh

ngoài có thể nghe một cách dễ dàng
_ Đại tỷ ! Rùi chuyện này tình sao đây ? – một đứa khác nói
_ Còn chăng với sao cái giống gì nửa ? Định dùng mí tấm hình đó làm áp lực với mí anh iu ai dè…………. – con nhỏ được gọi là đại tỷ lên tiếng
Bên ngoài, bốn cô nàng nghe màu nóng mũi. Nhất là Rannie, cô nàng chịu ko nổi định xông vô nhưng đã bị ba cô kia kịp thời ngăn lại:
_ Way ! Bà định làm gì vậy? Đừng có làm ẩu à nha! – Nana níu tay bạn lại nói
_ Tui biết nên làm gì mà. Mấy bà đừng lo, nó ko làm gì được tui đâu
Nói rùi, Rannie gạt tay Nana ra rùi hiên ngang bước vào bên trong. Ba cô kia vì lo cho Rannie nên cũng lon ton đi theo nhưng ko lên tiếng . Họ muốn để cho Rannie giải quyết chuyện này.
Cô vừa bước vào thì nghe:
_ Ko ngờ mí con đó coi vậy mà tốt số thiệt, định ” chơi ” cho tụi nó mất mặt ai ngờ đâu sự việc lại ra nông nỗi này – con đại tỷ nói mà mặt ko giấu được vẻ tức giận
_ Bốp…..bốp….bốp…..
Tiếng vỗ tay vang lên làm choa cả đám giật mình quay lại. Bọn nó kinh ngạc khi thấy Rannie đang đứng dựa tường nhìn bọn nó cười một cách khinh bỉ. Rannie nhếch miệng nói:
_ Thì ra là do một đám rỗi hơi này làm à ?
_ Mày…. ……………- tụi nó chưa kịp nói thì bị cô chặn họng lại
_ Nhưng lần sao muốn chơi thì phải chơi lớn một chút. Chơi như vậy hơi nhỏ đó! – cô hất mặt nói
_ Mày … đã biết hết rồi à ? – con nhỏ đại tỷ nhìn Rannie nghi ngờ
_ Mấy người nói ” nhỏ ” quá làm sao mà tui ko nghe được – cô vẫn nói với giọng khinh khĩnh làm bọn nó tức khí nhưng ko ai nói được câu nào
Rannie đi đến trước mặt lão đại của bọn nó . Rùi cô đưa mắt nhìn con nhỏ đó từ đầu tới chân , từ dưới lên trên , nói:
_ Cô nghĩ mình lấy cái gì mà muốn đấu với tui hả ?
_…………………………….. – cô ả còn lúng túng trước câu hỏi quá bất ngờ của Rannie
_ Tiền của ? – Rannie xoa cằm hỏi
_ ………………………..
_ Ko tiền của vậy là sắc đẹp hả ? – cô cười cười hỏi , rùi đưa ngón tay trỏ lên lắc lắc – No, no , no, ko thể nào
Nghe con bạn nói và thêm cái điệu bộ trêu ngươi người khác làm ba cô ko ko nhịn được cười.
_ Rannie hum nay bả ăn cái gì mà pro quá vậy ? – joe nói nhỏ
_ Chắc tại hồi sáng bả uống Sting quá à ! – Ariel tinh nghịch nói
_ Hôm nay xui cho cái đám vô công rỗi nghề này òi – Nana vừa nói vừa lắc đầu tiếc rẻ cho bọn người kia.
Thái độ của Rannie như vậy làm cho người ta phải sững sờ. Ko ngờ một cô gái thường ngày hay nói những câu bông đùa vui vẻ thế mà hôm nay lại có thể nói những câu tuy ko văn vẽ nhưng cũng đủ làm người khác thấy nhục và càng cho thấy giữa cô và họ quả là có một khỏang cách quá xa.
_ Cô…. cô nói nảy giờ đủ lắm rồi , tôi nhịn đủ rồi đó – con nhỏ nóng máu
_ Vậy sao ? Tội nghiệp quá – Rannie làm mặt tội nghiệp nhìn cô ảrùi bỗng nói – nhưng mà tui chưa nói xong!
Ko đợi con nhỏ kia có phản ứng, Rannie làm một tràng:
_ Ko phải tui tự tin nhưng thật sự là cô chẳng có cái gì để mà đấu với tui cả. Nếu muốn thì đợi kiếp sau đi nhá! À quên, nói gì thì nói tui cũng phải cám ơn cô chứ – cô cười tươi như hoa – Vì nhờ cô mà tự nhiên tui có được một ông chồng vừa đẹp trai lại vừa giàu có , ko cần mở hội ” chiêu thân chọn chồng ” làm gì cho nó mệt. Còn nữa nếu mai mốt muốn đấu với ai thì làm ơn hãy soi gương lại mình trước đi nha!
Nói xong, Rannie kéo ba cô kia bỏ đi. Nhưng con nhỏ đó tức run người hét lên:
_ Cô đứng lại cho tui……………
Rannie khựng bước, quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
_ Chuyện gì ? – cô hỏi cộc lốc
_ Cô….. cô…………….- nhỏ đó tức quá nói ko nổi
_ Để dành hơi mà thở đi ! Tui ko muốn gọi xe cấp cứu cho cô đâu – Rannie nói rùi quay người bỏ đi. Nhưng cô đã kịp để lại một câu :
_ Nhờ ơn cô mà tên Mike đó sẽ được tôi ” thương yêu ” hằng ngày
Bọn họ nghệch mặt ra trước câu nói đầy ẩn ý của cô. Còn ba người kia thì nhìn Rannie cười khùng khục. Đúng lúc đó có tiếng nói từ loa phát lên:
_ Mời em Nana, Rannie, Ariel và Joe , năm nhất của khoa thiết kế lên phòng hiệu trưởng ngay !
Bốn cô nhìn nhau đầy thắc mắc. Nhưng rồi các cô cũng nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng mà trong lòng có hàng đống câu hỏi.
_ Cốc…cốc…cốc…..
_ Vào đi – tiếng ông hiệu trưởng vang lên
Các cô nàng, bước vào thì thấy bốn anh đã có mặt ở đó. Họ đang ngồi chéo chân trên ghế đợi . Ông thầy mỉm cười nhìn các cô nói:
_ Các em ngồi xuống trước đi
Bốn nàng kéo ghế ngồi mà mắt vẫn nhìn ông thầy yêu dấu của mình một cách là lạ. Đợi mọi người an vị cả rùi ông mới………………
_ Trùi ùi các thiếu gia , tiểu thư của tui ơi. Các vị đang làm gì cái chuyện gì vậy hả? – ông khổ sở nói
_ Ông làm… làm sao vậy ? – Ariel hốt hoảng đứng bật dậy hỏi
Joseph ngồi kế bên thấy vậy vội kéo Ariel ngồi xuống rùi cười nói:
_ Em làm gì mà phản ứng mạnh vậy?
_ Anh……………- cô lườm anh một cái
_ Hixhixhix, các thiếu gia, tiểu thư của tui ơi ! Các vị có muốn quậy sao cũng được nhưng làm ơn đừng có làm trường mang tiếng là tui đa tạ lắm rồi – hiệu trưởng nói
_ Thì chúng tôi có làm gì đâu ? – Matt nhăn mặt hỏi
_ Các vị ko làm? Muh chuyện của các vị đã bị đăng báo thì còn gì là …. trường điểm , nổi tiếng với chất lượng dạy học và rèn luyện đạo đức tốt nhất nước nữa chứ ? – ông ấy nói vòng vo
Các anh chị nhà ta vốn là những người thông minh nên ông hiệu trưởng ko cần phải nói hoạch toẹt ra thì họ cũng hiểu ý ông là ỳ. Joseph đáp tỉnh rụi:
_ Thì có sao ? Mọi chuyện đã có chúng tôi lo rồi, ông lo làm gì ? Miễn sao trường ko bị thiệt gì là được , nên ông ko cần phải vòng vo như vậy đâu
_ Hihihi vậy thì……………- ông hiệu trưởng nghe vậy liền tươi ngay nét mặt
_ Mà thầy gọi tụi em đến đây chỉ để nói những chuyện như vậy thôi hả ? – Nana nhìn ông thầy HT hỏi_ À! Nảy giờ quên chúc mừng các em nha- ông cười ha hả nói
Ngay lập tức, các anh chị té xuống ghế cái rầm. Ổng hoảng quá chạy lịa vừa đỡ vừa hỏi:
_ Bộ thầy nói sai gì sao ?
_ Ko ! – cà đám đồng thanh
_ Thầy à , nếu ko còn gì thì tụi em về lớp nha! – rannie đánh bài chuồn
_ Ấy !Ấy, các em ko cần đi học – ông HT ngăn lại khi thấy các cô chuẩn bị về lớp
_ Sao ? – các cô tròn mắt ngạc nhiên
_ Các ngài chủ tịch đã xin cho các em nghỉ một tháng rồi – Ht nói tỉnh rụi
_ Tại sao ? – đồng thanh tập hai
_ Để các em chuẩn bị thiết kế trang phục cho ngày vui của mình chứ ! Đúng ko?
Bốn cô thở ra lắc đầu ngán ngẩm. Còn các anh thì vui phải biết. Bốn anh rất muốn em thử coi tài thiết kế của bà xã tương lai của mình đến đâu mà ai nấy đều ca ngợi ko ngừng. Đây là dịp để các anh mở rộng tầm mắt. Nên ai nấy mắt đều sáng rỡ
Vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng thì điện thoại của bốn cô reng lên ầm ỉ:
_ Ba , có chuyện gì mà giờ này gọi cho con vậy ? – Nana hỏi
_ Ba mẹ có chuyện muốn nói với con nè! Về nhà ngay đi
Nói xong ông cúp máy cái rụp hem kịp để Nana nói thêm tiếng nào. Đến phiên Rannie:
_ Ba sao tự nhiên lại xin cho tụi con nghỉ vậy?
_ Chuyện đó tính sau. Về nhà đi ba sẽ giải thích
_ Nhưng……………..
_ Tút…. tút…..tút…………. – ông Dương cũng giở trò y chang ông Chu
_ Nhà của Nana hả ba ? – Ariel lập lại câu nói của papa mình mà mắt nhìn sang hai con bạn
_…………………..
_ Được con biết rồi
Ariel cúp máy , đúng lúc Joe cũng nghe xong cú điện thoại của ba mình. Các cô nàng nhìn nhau mà ko hiểu nổi mí gia trưởng của mình đang giở trò gì nữa đây. Thấy vẻ mặt lo âu của các cô, mí anh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam
_ Có chuyện gì vậy ? – Joseph hỏi
_ Em cũng ko biết nữa. Chỉ biết ba bảo về nhà ngay thôi – cô lắp đầu nói
_ Vậy để anh đưa em về – anh đề nghị
_ Uhm……………. thôi đi ! Anh ở lại học đi , đừng có nghỉ . Em về chung với ba người họ là được rồi – cô mỉm cười nhìn anh nói
Hai người cứ đứng đó anh anh em em ngọt sớt. Hai người ko nhìn thấy những ánh mắt sắc lẻm đang chiếu tướng họ.
_ Tụi mình giống khi khống quá nhỉ ? – Nana thì thầm với mấy ngưồi kia
_ Uhm ! – tất cả gật đầu cái rụp
_ Phải ngăn cái màn này lại thôi nếu ko chắc hai người họ đứng đấy mà anh anh em em tới sáng mai quá – Rannie nói
_ Uhm ! – đồng thanh tập hai
_ Ariel à ! Đi được chưa ? Hay là bà…………. – Rannie lấp lửng
_ À…. ờ đi thôi
Nói rùi cô cùng ba cô kia quay đi nhưng vẫn còn tiếc nuối quay lại nhìn Joseph một lần nữa. Còn anh đang dõi mắt nhìn theo từng bước chân của cô. Đợi đến khi bóng của các cô nàng khuất xa, Mike đập tay lên vai anh nói:
_ Đi thôi !
Mí anh trở về lớp mà lòng lo vô cùng. Họ ko biết các cô có sao ko , mà sao tự nhiên lại bị gọi giật về như thế này. Đã thế họ còn ko cho các anh đi theo nữa chứ. Hỏi ko lo mới lạ.
Vừa tới lớp, Joseph đã nhận được một bức thư trong hộc bàn. Anh từ từ mở ra xem.Nội dung của bước thư là thế này:
Chào anh ! Có lẽ anh ko biết em , nhưng em đã thích anh lâu lắm rồi. Đến hôm nay, nhờ sự động viên của nhỏ bạn , em mới có đủ can đảm để viết bức thư này cho anh. Em là Trần Gia San, học năm nhất khoa Kinh Tế. Em có chuyện muốn nói với anh. Hẹn gặp anh ở gốc cây dưới sân trường. Ko gặp ko vềĐọc xong bức thư, Joseph lắc đầu gấp bức thư lại. Ba người kia thấy vậy liền nhào tới hỏi:
_ Sao ? Lại có em viết thư tỉnh tò nữa hả? – Danson hỏi
Anh ko trả lời thèng bạn mà thay vào đó là cái gật đầu ngán ngẫm. Đối với anh những chuyện như vậy là xảy ra như cơm bữa. Hằng ngày trung bình anh nhận được ba bức thư đại lọai là thế. Nhưng chỉ khác là cách thức đưa mà thôi. Có người thì nhờ bạn đưa dùm , có người thì trực tiếp đưa cho anh xong rồi lại bỏ quay mặt bỏ chạy như ma đuổi. Hôm nay lại thêm một lá nữa như thế, làm anh ko biết phải giải quyết ra sao. Giờ trong đầu anh chỉ có một chữ để hình dung chuyện này là MỆT
_ Sao có định gặp nàng để nói rõ ràng ko ? – Matt hỏi ( vì Matt chỉ sinh trước Danson cóa nữa tiếng thui )
_ Gặp làm gì cho mệt – Joseph đáp gọn lõn
_ Mày ác cũng vừa vừa thôi! Người ta con gái da mặt mỏng lắm mà cũng can đảm viết cho mày lá thư này thì ít ra mày cũng nên gặp mặt người ta để nói rõ thực hư chứ – Mike to mồm nói
_………………………………. – anh vẫn còn đang suy nghĩ lời của thèng bạn
_ Mike nói đúng đó, mày nên đi đi – hai người kia bảo
Cứ thế, ba anh tấn công Joseph dồn dập làm anh cũng pó tay đầu hàng. Anh đành gật đầu nói :
_ Thôi thôi được rồi ! Coi như tui chịu thua ba người , tui đi Ok?
Dứt lời, anh ráng lê tấm thân của mình đến chổ hẹn. Ba người kia thấy vậy, liền đẩy từ sau lưng anh đầy tới choa lẹ.
Cùng lúc đó, bốn cô đang từ từ đi ra cổng trường bỗng nghe:
_ Chết rồi ! – Ariel la lên làm ba cô kia giật mình hem biết trời chăng mây nước gì hết
_ Chuyện gì mà bà la ghê thế ? – Joe nhăn nhó hỏi
_ Tui để quên cặp trong phòng hiệu trưởng òi ! – Ariel khổ sở nói
_ Trời ơi ! – ba cô đồng thanh – vậy mà còn tưởng chuyện gì !
_ Vậy mí bà đợi tui nha ! Tui chạy vào lấy cái đã – Ariel đề nghị
_ Thôi ! Để tụi tui đi với bà cho rồi – Nana xua tay nói
_ Ko cần thiệt mà ! Tui đi một mình được rồi. Đứng đợi tui nghen
Ariel nói xong vội phóng nhanh đi ko kịp để cho ba người kia nói thêm tiếng nào. Ba cô đành lắc đầu nhìn theo con bạn đãng trí của mình.
Còn Ariel sau khi lấy cặp xong , cô vội vàng chạy nhanh ra cổng . Nhưng cô chợt khựng lại khi thấy bóng của một người. Một người rất quen thuộc mà Ariel ko thể nào nhầm lẫn với bất kỳ ai khác. Anh đứng đó, có vẻ như đang chớ đợi ai. Cô định chạy đến bên anh nhưng sự xuất hiện của một người đã ngăn bước chân của cô lại
_ Xin lỗi !Em đến trễ – Gia San e thẹn nói
_ Ko sao – Joseph vẫn tỉnh bơ nói – cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao ?
_ Em…… em………… – cô ngượng ngùng
Joseph đứng thọc hay tay vô túi quần, mắt nhìn lơ đãng có vẻ như ko mấy quan tâm đến câu trả lời mà cô gái đứng trước mặt anh sắp sửa nói. Ariel đứng đằng xa cũng đang vểnh tai lên mà nghe
_ Em…em thích anh
Phải cố gắng lắm, Gia San mới có thể nói thành lời. Nói xong, mặt cô nàng đỏ gay lên như trái cà chua, cô gúi gầm xuống đất ko dám ngẩn lên nhìn Joseph. Còn anh thì cũng phì cười trước thài độ của Gia San. Riêng về Ariel, cô gần như chết sững khi nghe lời thú nhận của cô bạn đang đứng trước mặt Joseph.
Cô cảm thấy tim mình đau thắc một cách kỳ lạ. Trong lòng , cô thầm mong anh sẽ lên tiếng từ chối cô gái ấy đi. Ariel ko thể nào lý giải nỗi cái cảm giác đang hiện hữu trong lòng cô. Bây giờ, cô gần như nghẹt thở để chờ xem phản ứng của Joseph
_ Cô là một cô gái rất dễ thương, nhưng …………… tôi thật sự ko thể chấp nhận tình cảm của cô được – anh nhỏ giọng nói
_ ……………….tại sao ? – Gia San lặng người
_ Vì… trong lòng tôi đã có một bóng người ngự trị rồi , ko ai có thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng của tôi cả – anh bình thản nói
Những giọt nước mắt trong veo đang từ từ tuông rôi trên khuôn mặt khả ái của cô . Cô nghẹn ngào nói:
_ Em ….. có gì…. ko bằng cô ấy hả ?
_ Ý tôi ko phải vậy – Joseph khổ sở nói – cô rất tốt , nhưng trái tim tôi chỉ dành cho cô ấy mà thôi. Xin lỗi!
_………………………………..
_ Gia San , tôi tin chắc cô sẽ có thể tìm được cho mình mọi người còn tốt hơn tôi nữa – anh an ủi
_ Cô gái đó là ai vậy ? – Gia San nấc lên từng tiếng hỏi – anh yêu cô ấy đến vậy sao ?
_ Đó là một cô bé rất hậu đậu nhưng………. cũng rất đáng yêu. Cô ấy đã lấy cắp tái tim của tôi ngay từ lần đầu gặp gỡ rồi…………… – Anh nói mà ánh mắt hạnh phúc vô cùng – Nghĩ lại cũng nực cười thật ! Môt người nổi tiếng ăn chơi như tôi chưa bao giờ yêu ai thật lòng vậy mà……….- anh lắc đầu cười nói – Nếu có ai hỏi tôi yêu cô ấy cỡ nào thì tôi có thể khẳng định là tôi yêu cô ấyhơn cả bản thân mình. Để bảo vệ cô ấy mà bắt tôi phải hy sinh tính mạng này của mình tôi cũng chấp nhận
Joseph nói với một ánh mắt nghiêm nghị. Ariel đứng đó nghe mà lòng cô hạnh phúc vô cùng. Đến giờ cô mới có thể xác định được mình yêu anh cỡ nào. Cô đã bật khóc khi nghe anh nói. Cô muốn chạy ngay lại ôm chầm lấy anh nhưng………….. Ariel vẫn chưa thực hiện được vì………..
_ Là ……… người vợ sắp cưới của anh phải ko ? – Gia San nghi ngờ hỏi
_ Uhm! – anh gật đầu xác nhận
_ Anh…… em thật sự ko thể thay thế vị trí của cô ấy trong trái tim của anh sao ? – GS nhìn anh bằng ánh mắt khẩn thiết nhất
_ Xin lỗi em ! Trái tim anh đã ko còn thuộc về anh nữa rồi – anh nói một câu như sét đánh ngang tai của Gia San
_ Nhưng cô ta đâu có biết tình yêu của anh đâu
_ Anh sẽ dùng cả tấm lòng chân thành nhất của mình để chứng minh cho cô ấy biết là anh yêu cô ấy đến nhường nào – anh nói một cách chắc nịt
Cô nàng ôm mặt khóc vụt chạy đi mất, để lại Joseph đứng đó nhìn theo với một cái nhìn thông cảm. Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên sau lưng làm anh giật mình quay phắt lại:
_ Joseph !!
Ariel ! Là Ariel đang đứng trước mặt anh. CÔ đang gọi tên anh bằng một giọng nói ngọt ngào nhất. Trên môi cô nở một nụ cười mãn nguyện nhìn anh.
Joseph như ko còn tin vào mắt mình nữa. Anh đang còn lúng túng ko biết làm gì thì cô đã chạy vụt lại ôm chầm lấy anh.
_ Joseph…… em……….
Cô khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc nóng bỏng đang lăn dài trên má rồi rớt xuống áo anh. Joseph mĩm cười vào siết chặt vòng tay ôm lấy cô. Cả hai cứ đứng như thế , anh vuốt ve cô an ủi. Chợt Ariel đẩy anh ra , nhìn sâu vào mắt anh nói:
_ Em….. xin lỗi….. em ko cố tình nghe chuyện của hai người đâu
_ Ngốc quá ! – anh cốc yêu lên đầu cô
Ariel cười tươi hỏi anh:
_ Những gì lúc nảy anh nói thì ko được nuốt lời đâu đó
_ Nói ? Anh nói gì ? – Joseph giả ngây chọc cô
Cô lấy tay đấm thình thịch vào ngực anh. Nhưng Joseph đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô áp vào ngực mình nói:
_ Nó đang đập loạn lên vì em đó !
Cô em thẹn nép vào người anh. Joseph vẫn tiếp tục nói:
_ Vậy…………. em có chấp nhận nó hay ko?
Ariel khẽ gật đầu. Joseph mừng húm như bắt được vàng. Anh bế cô lên xoay vòng làm cô la chói lói:
_ Joseph bỏ em xuống đi ! Em chóng mặt quá!
_ Hura!! – anh hét lên
_ Anh ko bỏ em xuống là em giận đó – cô chóng mặt quá òi nên nói
Quả thật, câu hù dọa của Ariel rất có công hiệu. Joseph lập tức thả cô xuống ngay. Anh nhìn cô nói:
_ Em có biết anh chờ câu này lâu lắm rồi ko?
_ Ko ! Anh ko nói lấy gì em biết – Ariel tinh nghịch nói
_ Em ác lắm đó! Hành hạ trái tim của anh quá trời – anh vờ trách
_ Hứ ! NẾu ko làm vậy sao biết được tấm lòng của anh chứ , đại công tử – cô cười cười nói
Rùi cả hai lại đứng lặng nhìn nhau. TRong ánh mắt họ giờ đây chỉ có một vùng trời toàn màu hồng, và hai trái tim đang cùng đập một nhịp. Bỗng Ariel hỏi nghiêm túc:
_ Nếu ko vì em thì anh có chập nhận cô gái ấy ko?
_ Ko – anh đáp một cách chắc chắn
_ tại sao ? – cô mân mê cổ áo anh hỏi
_ Vì anh chỉ có một trái tim nên ko thể nào dung chứa hai người được – anh ôm eo cô nói
Ariel nghe rất mùi tai. Cô như quên đi tất cả, trong mắt cô gì chỉ có một mình Joseph. Chợt cô hoảng hồn đẩy anh ra nói:
_ Thôi rồi rồi tiêu rồi!
_ CHuyện gì ? – anh cũng ngạc nhiên ko kém
_ Em….. đã quên là ba người kia đang đợi em ở cổng trường mất rồi – Ariel gãi đầu cười nói
_ Em đó ! Lúc nào cũng đãng trí hết à !- anh trách yêu
_ Thôi em đi nhá !! Gặp lại anh sau
CÔ bye anh rùi co giò chạy nhanh ra cổng. Nhưng hai người đâu hay là cảnh tình củm của hai người đã bị Nana , Rannie và Joe trông thấy.
Vì ba cô thấy Arile đi lâu quá nên mới đi tìm . Ai dè lại để các cô thấy hai anh chị đang ” đóng phim tình củm Hàn Quốc ” ngay tại sân trường.Nên ba nàng đành rút êm. Trên đường đi đến cổng , Rannie nghi ngờ hỏi:
_ Bà làm chuyện này hả Nana ?
_ Đâu có ! Từ bữa giờ nhiều chuyện xảy ra quá lấy thời gian đâu mà tui làm – Nana lắc đầu lia lịa
_ Vậy chẳng lẽ………………….. – Rannie ra vẻ suy ngẩm
_ Chẳng với lẽ gì nữa , như vậy là quá tốt òi . Chúng ta ko cần phài mất công bày kế làm gì choa mệt – Nana xua tay nói
_ Uhm !- hai người kia gật đầu cái rụp
_ Way ! Đợi tui với – Ariel cố gắng chạy hết tốc lực của mình
Ba cô kia nhìn nhau nháy mắt rùi cùng cười một cách nham hiểm. Còn Ariel thì lòng vui phơi phới.
Vừa về tới nhà, bốn cô đã giật mình khi thấy mí ông bà ngồi chần dần tại phòng khách. Trên mặt ai nấy đều tươi như hoa, họ nhìn các cô nở một nụ cười hết sức nham...

<< 1 ... 17 18 19 20 21 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Cạm bẫy của ái thê Cạm bẫy của ái thê
Thục nữ PK Xã hội đen Thục nữ PK Xã hội đen
Tổng tài thử hôn Tổng tài thử hôn
Đời này mình Nàng nhất thế Đời này mình Nàng nhất thế
Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé! Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé!

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status