ai biết đâu, lần đầu nghe đó.
- Là mấy cái bói ngày của cung Hoàng đạo ấy, bữa nay nó bói ngày 10/4.
- Cung Hoàng đạo là gì?! – Ngơ ngác tiếp.
- Mày sinh ngày mấy?! – Nhỏ Tiên bắt đầu lườm, chắc đang điên.
- 22/8.
- Để xem, 22/8 là cung Xử nữ? À không, là Sư tử. – Nhỏ Tiên cuối xuống soi lắm rồi với ánh mắt vô cùng thương tiếc, nhỏ nhìn tôi rồi tiếp lời: - Chia buồn cùng mày, mai mày xui lắm.
- Điên à, mắc gì nói vậy – Tôi nhảy dựng.
- Nè, ở đây nó nói nè: Cung Sư tử (23/7 – 22/8): Sư Tử hôm nay có thể sẽ nhận hậu quả từ những sai lầm đáng tiếc mà bạn đã gây ra (như là phạm lỗi hay cho người khác biết điểm yếu của mình). Đừng thất vọng và tìm thấy can đảm để thay đổi chiến thuật của mình. Nếu thay đổi không mang lại những gì bạn cần, hãy dùng đến một thứ vũ khí bí mật, rồi chắc chắn mọi thứ sẽ được hoàn thành.
- Đệch, vũ khí bí mật cái quái gì, nó nói vớ vẩn gì vậy? – Tôi nghe mà nóng gáy lên rồi đó.
- Không tin thôi, nội trong sẽ biết.
- Ừ, để rồi coi, rõ vớ vẩn. – Tôi trề môi. Thế quái nào lại thế được cơ chứ. Mà.. chẳng lẽ hôm trước bài thi Toán mình có vấn đề ta? Nghi lắm.
Nghĩ nghĩ đã rồi thôi, tiếng chuông đầu tiên trong buổi chiều ấy vang lên và như thường lệ tôi phải diễu hành qua cả chục lớp mới tới D3, đường đi xa xăm dịu vợi và bực phát là không được địa cô Phương nữa.
Rồi thì cũng như bao ngày bao tuần trôi qua, tôi ngán ngẫm ngáp dài ngáp ngắn trong 2 tiết Văn, thêm tiết Địa cũng chán, nhưng có vẽ biểu đồ nên cũng ráng mà căng mắt ra. Và giờ vàng trong ngày, tôi để cuốn sách Toán cùng với vở bài tập ra mà lòng nở hoa, ngồi lắng nghe kết quả.
Nhưng mọi chuyện ếu như mơ.
Cô Mai Phương bước vào, cho lớp ngồi, để cặp xuống, lấy bút ghi bài mới, giảng bài, giải bài, giải thích bài,… vân vân và mây mây… Làm hàng tá công việc đó mà miệng không nở được một nụ cười làm thuốc, càng không liếc tôi dù chỉ một lần. Ôi lạy chúa, lại trở thành người vô hình sao?
Đến cuối tiết, tôi vẫn không sao hiểu được thái độ của cô, trong khi hôm thứ 5 vẫn bình thường, không đến nỗi cười tươi rói nhưng chí ít cũng nhìn tới cái bản mặt của tôi. Hay là biết kết quả rồi mà không được hạng nhất nên bà thím nhà tôi đâm ra buồn hả trời?!?!!!!
Đến cuối giờ, tôi trông đưng trông ngồi bả gọi ở lại để thông báo, chí ít nếu hạng nhì hạng 3 gì cũng phải nói cho người ta biết chứ. Đằng này chuông báo hết tiết là xách cặp đi thẳng.
Ớ!
Bắt đầu vào tiết Hóa đầu tiên của ngày thứ 7, cô Hương bước vào lớp tôi mà trên mặt cười như hoa, trên cả hớn hở. Cô để cặp trên bàn rồi bước xuống bục giảng:
- Chúc mừng Nguyên nha, đạt nhất Huyện luôn – Cô cười tít mắt.
Cả lớp quay lại nhìn tôi, còn tôi thì trơ mắt ếch ra nhìn cô Hương.
- Đạt 10/10 luôn mới ghê chứ!!
Câu trước coi như giơ cung, câu sau là một cú bắn trúng đích, ôi dzồi ôi cái lớp tôi nó hú còn hơn tinh tinh xổng cuồng, thiếu điều bay lại mà ôm tôi lên quăng lên trời luôn.
Rồi tiếp theo là tràn vỗ tay mà tôi cá là tới A3 hay B1 chúng nó vẫn nghe thấy, tự nhiên thấy tự hào dễ sợ. Ngồi mà cứ như trên mây đó các bác ạ. Ngay cả thằng Cẩn cũng quên mất là nó đang buồn, quay lại nhìn tôi rồi đấm vào vai tôi một cái thay cho lời chúc mừng.
- Chắc tí nữa tiết cuối cô Phương của mấy em vào vui luôn, thiệt, hôm qua giờ chắc cũng vui dữ lắm đó – Cô Hương nói mà tôi nghe như sét đánh ngang tai.
- Dạ? Hôm qua đã biết rồi hả cô?
- Ừ, ra chơi hôm qua là thầy Khoa báo rồi mà – Cô Hóa vô tư nói.
Rồi, thôi hiểu luôn rồi, tôi chợt bật cười, nếu đoán không lầm thì bà thím nhà tôi hôm nay sẽ tiếp tục làm cái mặt hầm hố nữa cho xem. Giận rồi, toi tôi rồi.
Lời tiên tri đã đúng, bả làm cái mặt chán đời lắm, cóc thèm nhìn tới cái mặt tôi luôn, bị ghét rồi. Hic! Nhưng tự nhiên tôi lại rất vui. Thôi thì tối nay có 3 tiếng để theo xin lỗi mà, lo gì.
***
Về đến nhà tôi cũng vui vẻ mà báo cho mẹ biết “hung tin”, tất nhiên là bà mẹ nào nghe mà chẳng vui, cũng có nói là tổ chức tiệc tùng gì đó nhưng tôi nói thôi, chừng nào đậu cao hơn rồi tính.
Chiều đó sau khi ăn uống no say, tôi xách xe đến nhà cô mà tâm trạng có chút hơi lo, với cô giáo thì chắc là lần thứ 3 tôi xạo ke rồi. Uầy, chắc sẽ hành lắm đây.
Như thường lệ, cổng nhà cô giáo chẳng bao giờ khóa cả, tôi mở cửa khe khẽ, dắt xe vào nhẹ nhàng, nhón chân bước lên hàng ba, dòm cảnh này còn hơn là đi ăn trộm. Rồi thì phòng khách không thấy đâu, đi xuống phòng học cũng chả thấy, đi ngang qua phòng ngủ thì đóng cửa im ỉm, đến bếp vẫn trống huơ trống hoắc, ra sau nhà cũng không thấy. Gì kì vậy, phòng ngủ chăng?
Nghĩ thế khẽ bước nhẹ nhàng vào.
________________
Hôm nay nhà em có biến nên post trễ, các bác thông cảm
CHAP 36: Review 11/4/2009
Nhẹ nhàng vặn ổ khoá rồi mở hé cửa ra, y chóc cô giáo đang nằm trên giường hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng. Nhưng mà không giống lắm, sắc đẹp thì không biết mèo nào cắn mỉu nào, nhưng về tư thế thì khác, bà thím đang nằm nghiêng, với lại nằm có một bên giường hà.
Nhón chân lên, tôi vươn người dòm dòm xem cái mặt quay bên kia đang ngủ hay thức. Nói chung là đang nhắm mắt đó, mà đó có phải là ngủ không? Mà sao thấy im lìm hà.
[Xoạt]
Tôi đứng mở mắt trân trân khi thấy cô giáo trở mình, mắt vẫn nhắm, vậy là chắc ngủ rồi. Đứng ngắm chưa đã, tôi bèn ngồi xuống để nhìn kĩ hơn. Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi nhìn ngắm cô giáo ngủ trong tư thế thoải mái. Lạy chúa, con chưa muốn vô tù mà cái bà này bả cứ ép con là sao đây?
Ngắm mê mệt thì độ 3 phút sau, tôi đánh liều đưa tay vén vài cọng tóc mái của cô lên. Tất nhiên để đảm bảo cô đang ngủ tôi phải dòm trước ngó sau dữ lắm. Cái bà này ngủ gì say thế không biết. Cỡ tôi mà là thằng trộm nào động lòng tà chắc Trần Hoàng Nguyên chết không nhắm mắt đâu, cô có biết không hả?
Thật khẽ khàng, ngón trỏ tôi hơi run run nhích lại gần mặt cô giáo hơn, rồi thì...
[Chát]
- Về đi!!! - Nói rồi người đang nằm quay qua bên kia, nét mặt chẳng thể hiện khổ chủ mới vừa ngủ dậy gì cả. Tôi bị lừa à?
- Cô không có ngủ hả? – Tôi xoa xoa cái cổ tay vừa bị đánh.
- .............!
Ớ?! Không thèm trả lời luôn?? Ôi ôi, cô giáo nhà tôi giận dai thật.
- Thôi mà cô, em đùa tí thôi mà - Giờ mà tôi nói tới cái câu "Nghĩ không làm được mà ai dè..." để chạy tội là thế nào bả cũng chém đầu. Ai chứ bà thím này ghê lắm.
- ............!
- Cô..ô...ô...ô..!!!!! - Chống 2 tay vào cạnh giường tôi quỳ thẳng gối vươn người lên cố nhìn qua xem cô mở mắt hay nhắm..
[BỐP]
- ................!
- Cô à!! - Quay mặt lại tôi vừa há mồm ra thì...
- ...............!
- ......................!
1s...2s..4 mắt nhìn nhau, lại trào máu họng.
Số là cô giáo không biết do tức quá đâm ra tăng xông là bật dậy hay không, nhưng vừa tát vào mặt tôi một phát thì tự dưng mặt tôi nó như đàn hồi qua quay ngược lại. Mà vấn đề là bây giờ hai cái mặt nó đang áp sát vào nhau, cách độ 2cm, cỡ giờ tôi hơi chường mặt ra tí là thế nào cũng có cảnh 16 .
- Về đi!!! - Cô giáo gắt khi đã quay mặt qua bên kia tránh né ánh mắt tôi.
- Thôi mà cô, tha lỗi cho em đi, em lỡ dại mà.
- Lỡ gì mà lỡ, em cố tình! - Cô quay phắt qua nhìn tôi chằm chằm - Ở đó mà lỡ dại, em cũng thừa biết cô ghét nhất là nói dối, thế mà em hết lần này đến lần khác là sao chứ?!
- E..m..em xin lỗi mà cô!!
- Không có xin lỗi gì hết đó, nhìn mặt cô lúc đó đáng để cho em lừa gạt lắm hả? Vừa phải thôi chứ!!! Em cứ thế thì....
- .........??? - Tôi trơ mắt ếch.
- Hôm trước cũng nói rồi, cô không nhìn mặt....em nữa đâu... VỀ ĐI!!!!!! - Cô giáo nói 2 từ cuối với vẻ mặt đầy uất ức.
Tôi biết tôi quá đáng, tôi đùa dai, cô giáo đáng lẽ phải tát tôi vài thêm phát nữa kìa, thiệt là cái tật rảnh rỗi lại thế chi không biết.
Tôi nhìn cô thật lâu, đôi mắt trong trẻo ấy ngày nào còn hấp háy mà cười vui trêu giỡn tôi, nhưng giờ tay cho sự vui vẻ đó là sự hờn giận rất chi là đau lòng. Ừ thì.. tôi khùng quá rồi.
- Em xin lỗi, em chỉ nghĩ đơn giản là dù gì thì cũng đậu ngon lành, lại muốn trêu cô chút, ai ngờ.... - Nói đến đây tôi làm mặt thảm, không phải vì hận bản thân, mà là ..... hết từ để nói.
- Đồ đùa dai, em có biết là...
- ...............! - Tôi nhìn người con gái ngồi trên giường đang thỏ thẻ vào tai tôi những ngôn từ hết sức dịu dàng. Và kể từ giây phút ấy, tôi biết mình sẽ phải rất trân trọng cô ấy, phải yêu thương cô ấy nhiều hơn nữa.
Đơn giản mới sùng máu đó mà đã xìu ngay, hê, vậy là thương tôi trên mức tưởng tượng luôn đó chớ.
- Nhìn gì mà nhìn - Uầy, mặt bắt đầu đỏ và quay qua bên kia tránh né nhau rồi kìa.
- Cô tha lỗi cho em nha cô - Bất giác tôi đưa tay lên gãi má và tự nhiên thấy sao nó nóng bừng bừng lên.
Ôi đệch!
- Cô muốn em hứa là sẽ....
Tới lúc này thì bà thím nhà tôi mới nhận thức được cái hậu quả mà bả gây ra, bả nhìn cái mặt tôi mà xót lắm các bác ạ, chắc không ngờ nội công mình thâm hậu dữ.
- Ngồi yên đó đi, cô lấy đá chườm lên.
Leo lên trên giường, tôi đưa tay ôm má xuýt xoa, sao giờ thấy muốn trẹo cái quai hàm luôn vầy nè trời. Đến hồi cô giáo quay lại rồi lấy túi đá để lên bên má đang đỏ gấc thì tôi mới thấy đỡ đỡ.
- Cô lấy đá đâu nhanh dữ vậy!? - Tôi hơi nghiêng đầu để cô giữ túi đá.
- Thì trong tủ đá chứ đâu, mấy cái khay đó.
- Òm, nhớ là mấy cái đó hình con gấu nhỉ?!
- Ừ, cho đẹp, hì hì.
Ôi đệch, giờ bả ngồi trên giường luôn nè, đủ 2 yếu tố là thiên thời với địa lợi, nên làm liều ôm phát không ta, dễ thương quá cơ. Hic!
- Nhìn gì ghê vậy? - Cô giáo nheo mắt.
- Hì, không có gì!
- Nói mau, trên mặt cô có gì hả?! - Cô đưa tay còn lại lên rờ rờ mặt.
- 2 con mắt, 2 lỗ mũi, một cái miệng chứa.....
- Vô duyên!
- Uầy, thì cô hỏi mà - Tôi cười cầi tài.
- Hừ! – Lại dẫu môi ra, sao mà cứ ép người ta vô tù là sao?! Tôi là con trưởng mà, phải lo phụng dưỡng cha mẹ chứ.
- Cô giáo mà đánh học trò! – Tôi trề môi.
- Học trò tối ngày đi lừa gạt cô giáo! – Cô cũng bật lại.
- Ớ, nhưng đánh trò yêu của mình là không tốt! – Tôi nheo mắt cà cưa.
- Ai thèm yêu em!!
- Hả? – Tôi há mỏ ra rồi đơ luôn, cỡ lúc đó ruồi nhặng nó “đục nước béo cò” cũng ếu quan tâm.
- Không, không có gì đâu nha – Cô lắc đầu nguầy nguậy.. Ôi, yêu chết được nhưng phải kiềm chế. Bả thừa nhận trực tiếp luôn rồi kìa.
Im lặng một lúc, tôi muốn ngắm nhìn khuôn mặt đỏ hồng đó, thật lâu, đến mức thủng mặt luôn cũng được. Gì chứ đẹp thế này thì đố thằng nào không mê cơ chứ?!
- Ủa cô, mà sao hồi nãy á, cô nhanh dữ vậy? Em vừa bò lên là cô bật dậy táng phát ngay mặt luôn – Tôi hào hứng đánh trống lãng.
- Ừ thì… - Cô giáo tỏ ra hơi bối rối.
- Nhỏ giờ cô có đi học võ không?
- Đâu có, tại cũng thấy em chồm lên mà, tức quá nên mới thế.
- Ghê! Chính xác dữ - Tôi tặc lưỡi.
- Hừm..! – Cô trừng mắt nhìn tôi, tay thì dúi mạnh cái túi đá vào mặt.
- Au au.. cô không biết đau hả?
- Cầm đi, chỉ biết chọc phá người khác thôi.. – Lại lườm. Công nhận đôi mắt của cô giáo nhà tôi có nhiều sắc thái thật. Nhưng chơi kiểu nào cũng đẹp hết là sao?
Giờ nhìn lại thì cái tông màu hồng đáng ghét trên giường đã chuyển sang màu xanh ngọc các bác ạ, nguyên bộ drap chăn nệm màu xanh hết. Nhưng con gấu hồng vẫn còn trên đầu tủ, ngay cạnh tivi , dòm là bực rồi đó. Nhưng đây là phòng bả, có gì bả úp sọt cái chắc chết, nên thôi, để dành khi nào trên kèo đã.
Tuy nhiên, giờ tôi không nghĩ nhiều hơn thể nữa.. vì..
- Oài.. Oáp.. ầy…!! – Tôi đưa cô giáo cái túi đá rồi vươn vai.
- Gì đó..?? Đừng nói với cô là..
- Chứ gì nữa.. hê hê.. – Tôi chồm lấy cái gối ôm dưới giường rồi nằm phịch xuống, ôi cảm giác nằm trên giường bà thím nhà tôi sướng ác các bác ạ.
- Cái gì vậy? Ngồi dậy ngay, nhà cô mà..!!! – Cô ném luôn túi nước đá lên chiếc bàn nhỏ kế bên giường, dùng hết sức kéo tay tôi dậy.
- Ớ, sao cô nhỏ mọn vậy, em nghỉ tí thôi mà.
- Sao lại nằm trên giường cô chứ? Có gì ra phòng khách nằm.
- Ớ, không cho á?
- Ừ, không cho, không đường nằm trên giường cô!!! – Cô giáo dẫu môi ra cố kéo tôi dậy.
- Chứa vàng chứa bạc gì hả? À mà cô biết cung Hoàng đạo không? – Tôi chợt nhớ đến lời “tiên tri”, tính ra cũng đúng chứ lị, lãnh nguyên cú táng mà.
- Có biết qua.
- Vậy cô cung gì á? – Tôi hí hửng.
- Hỏi làm gì? Kệ tui – Cô giáo vẫn không quên, thấy ngồi kéo không xi nhê bèn đứng phắt dậy mà kéo tiếp.
- Nói đi mà, nói đi rồi em ngồi dậy liền luôn.
- Để làm gì chứ?!
- Thì.. cho biết thôi, nói đi cô – Tôi tiếp tục nhây.
- Thiên Bình, được chưa? – Bà thím nhà tôi hất mắt lên.
Vài tháng sau, tôi biết được Thiên Bình – Sư Tử là cặp đôi đẹp nhất trong vòng tròn Hoàng đạo (hơi mê tín một chút).
CHAO BONUS CHUYỆN ĐÁNG NHỚ
Hôm qua tôi có hứa với vài bác là sẽ cố viết thêm một chap bonus hay review nữa. Mới đầu thì tính review hôm qua, nhưng thôi, tôi sẽ viết cái bonus kể về 2 người quan trọng trong cuộc sống của tôi.
Và sự thật đau buồn rằng 2 người đó đã không còn bên tôi nữa.
Nhiều khi tự hỏi không biết có ai giống mình không chứ hồi nhỏ tôi thương bà nội nhất nhà, lớn hơn tí tôi thương ba, rồi cái thời nhận thức được nhiều điều tôi lại thấy thương mẹ hơn cả. Tính ra con người tôi nó là vậy, không phủ nhận được.
Sở dĩ tôi thương bà nội nhất khi còn bé vì nội rất rất cưng chiều tôi, phải nói là theo kiểu cưng cháu sinh hư. Vì sau 3 tháng đầu tiên sống bên ngoại, tháng thứ 4 cho đến năm 7 tuổi chuyển nhà tôi vẫn ở với nội. Và đó cũng là một trong những kí ức đau buồn nhất của tôi.
Tôi cũng kể các bác nghe rồi đó, khi nhỏ tôi rất khoái đi chơi với lũ cháu khốn nạn, trong đó tôi kết nhất thằng Mèn, vì nó bắn giàn ná thun giỏi lại làm diều siêu đẹp. Chiều nào nó cũng xách diều ra ngoài gò thả và cũng không quên rủ tôi theo. Mọi hôm ba mẹ có nhà nên tôi xin đi đàng hoàng, tự dưng hôm nay 2 người lại về trễ, tôi cứ trông đứng trông ngồi, đã hơn 4h30 rồi.
- Nội ơi cho con đi với cu Mèn nha nội!! - Tôi đứng ngoài cửa hóng thằng Mèn đang cầm diều chạy thẳng ra gò.
- Ở nhà với nội đi con, rồi ba về thì đi đâu thì đi.
- Thôi mà nội, tụi nó đi hết rồi, cho con đi đi nội - Tôi năn nỉ khi thấy nội bước ra, nội tôi lúc đó cũng yếu rồi, không còn được như xưa nữa.
- Ở nhà đi con, ở nhà với nội - Nói xong bà nội ngồi xuống thềm ba ngó ra.
- Đi tí thôi nha nội, tí thôi con về liền - Rồi không đợi nội đồng ý, tôi phóng đi thẳng không nghe những tiếng í ới đằng sau.
Hôm ấy, diều thằng Mèn bay cao nhất, và tôi cũng hí hửng chạy về nhà. Vừa về đến thì thấy bác 3, bác 7 đang đứng ở thềm ba, có cô 6 về nữa. Hỏi mẹ thì mẹ bảo nãy bà nội bị té do bước lên thềm ba phía bên nhà tôi. Thường thì khi ở nhà tôi luôn là người dắt nội lên, hôm nay lại..ham chơi. Giờ viết lại những dòng này tôi lại chảy nước mắt nữa rồi, haiz!
Nhưng lúc đó tôi không thể nào hiểu được đó là lỗi do tôi nên bà bị té và nằm liệt suốt hơn 1 năm liền. Nếu phải chi mà hôm ấy tôi không đi, nội không té thì có lẽ nội tôi đã nhìn thấy mặt thằng Kha rồi. Cũng có khi thằng Kha được sống với nội, được nội cưng chiều như hồi tôi còn bé nữa không chừng, nói chứ nó đẹp trai hơn tôi nhiều các bác ạ.
Nhưng đó chỉ là chữ Nếu, một chữ Nếu chua xót cho cuộc đời của tôi Mãi đến sau này khi lên lớp 8, mẹ tôi vô tình nói lại thời gian bà bị liệt phải nằm một chỗ, tự nhiên tôi nhớ lại và xâu chuỗi lại mọi việc đã diễn ra trong ngày hôm đó. Dù có khóc bao nhiêu cũng chẳng thể chuộc lại lỗi lầm.
Tôi muốn, muốn mình lại được ngồi trong lòng nội lắm, các bác ạ!
Rồi thì cũng quay lại với cuộc sống hằng ngày. Đâm đầu vào học tập cũng làm tâm can quên đi nhiều thứ. Để rồi khi thi đại học, tôi lại phạm tiếp một sai lầm nữa.
Nói sơ qua thì ông nội tôi mất lúc ba mới 15 tuổi còn bà ngoại mất lúc mẹ tôi vừa lên 7. Thường mẹ tôi hay đùa rằng khi bà ngoại mất là con còn trong đầu gối của mẹ ấy.
Rồi thì bà nội mất đi, trong họ hàng bấy giờ còn mỗi ông ngoại, thêm bà dì (vợ 2 của ông ngoại) nữa nhưng tôi không thích bà ấy, bản năng luôn chứ không phải vì mẹ hay mấy dì ruột của tôi không thích. Tính ra cho đến bây giờ tôi gặp bà ấy chắc chưa đếm hết số ngón trên một bàn tay đâu.
Nói chung quan hệ giữa nhà tôi và bên ngoại rất tốt trừ việc vào khoảng độ tôi học cấp 2 thì năm về chừng 2 lần, 1 là giỗ bà ngoại, 2 là Tết. Rồi hết! Nên tôi cũng chỉ gặp ông ngoại qua 2 lần đó.
Thêm một điều nữa là tôi rất ít nói. Thật tình là khi về nhà ngoại ai hỏi gì tôi đáp đó thôi, hiếm khi nào mở miệng ra thắc mắc câu nào. Không phải không muốn mà muốn cũng làm không được các bác ạ.
Và người mà tôi ít nói chuyện nhất hẳn là ông ngoại. Với tôi ông ngoại rất hiền từ, hay cười theo kiểu không nói gì cả. Ông hiền mà cả làng ai cũng biết, hiền nhưng chịu làm ăn tính toán, cả đời không hại ai và cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định để không ai hại mình. Ông tôi là thế.
Nhưng lúc trước, cái thời mà tôi vẫn còn gặp ông, tôi thậm chí về nhà ngoại chỉ hỏi được một câu:
- Dạ ông ngoại con mới về!
- Ừ, mới về hả con!
Cuộc đối thoại đó diễn ra trong suốt mười mấy năm, hiếm khi có thêm câu nào khác. Và trong tâm tưởng của một thằng cháu, ông ngoại là người rất xa cách, không như bà nội luôn ôm tôi vào lòng. Ừ thì chắc do tôi ở cũng khá xa.
Rồi đến cái ngày tôi chuẩn bị thi đại học. Lúc đó vì một số lí do nên đầu óc tôi lúc ấy rất rất không minh mẫn. Vừa lo lắng cho vụ thi cử quan trọng bậc nhất của cả một đời người, vừa chuyện tình cảm, lại vừa chuyện ông ngoại phải nhập viện do sức khoẻ quá yếu.
Rồi cũng đến ngày gần thi, tôi còn nhớ được là ngày 1/7/2011, tôi đã lên trên bệnh viện thăm ông. Nghe mẹ nói sức khoẻ ông yếu lắm, có thể không qua khỏi đêm nay cũng không chừng. Tôi vào bệnh viện với tâm trạng cực bấp bênh rồi thì phải...