đầy những dấu chấm hỏi trong đầu. Jasmine Leemon là ai vậy? Cô ấy có quan hệ thế nào với Sinh?
Trên đường đi tới chỗ để xe tôi vẫn miên man nghĩ về điều Andrew nói. Tại sao tôi phải “trông nom” cô bạn thân của tôi?Còn cái cô Jasmine gì đấy là ai? Nghe có vẻ rất huyền bí. Cô ta có liên quan gì trong chuyện này nhỉ?
Khi đã đến chỗ để xe thì tôi thấy bóng dáng Sinh loay hoay ở đấy. Tim tôi đập rộn lên. Anh kia rồi, lâu rồi không được nghe anh nói và nhìn thấy nụ cười tươi nồng hậu đó. Khi Sinh vừa để cặp lên xe và ngẩng lên thấy tôi và anh đã mỉm cười. Thấy ghét! Biết người ta bị “bệnh tim” mà cứ hễ thấy là cười thôi.
Tôi nghĩ một mai mà tôi có đem Sinh đi nhân bản vô tính thì chắc cũng chưa tìm thấy nụ cười giống vậy lần nữa đâu. Yêu rồi, yêu chết đi được.
Tôi vẫy tay chào anh: “Thầy ơi. Hổm rày không nói chuyện…”. Sinh nhướn mày trề môi cười nụ ra vẻ kiêu căng, tinh nghịch tiếp luôn: “…Bộ nhớ tôi hả???”. Tôi cười một cách bẽn lẽn và khẽ vuốt tóc giả vờ ngó quanh quất: “Ai thèm nhớ thầy. Nhớ món quà của em thì đúng hơn”. Sinh cau mày gõ nhẹ đầu tôi: “Sao cái gì em không nhớ mà lại nhớ mấy cái đó dai thế?”. Nhưng rồi anh cũng lục cặp lấy món quà đưa cho tôi và dặn: “Đây nè. Nhớ là về mới được gỡ ra đó nghe không?”. Tôi vâng vâng dạ dạ và cũng không quên “tố cáo” Andrew với anh: “Cám ơn thầy. Mấy nay em ít được gặp và nói chuyện với thầy cũng tại Andrew. Hắn kiếm hết chuyện này đến chuyện nọ để kéo thầy đi đó”.
Sinh chớp chớp đôi mắt khoanh tay bặm môi gật gù khi nghe lời tố cáo của tôi:” Hèn chi. Mấy bữa rày cái gì nó cũng kiếm chuyện hỏi. Ra là vậy”. Rồi anh quay qua tôi đung đưa khuôn mặt cúi xuống nhìn tôi thiệt gần: “Có khi nào. Andrew thích em rồi không nhỉ?Sao cứ thích làm chuyện cho em để ý. Như vậy thì không được đâu nhe.”
Phải rồi, dĩ nhiên là không được. Tên đó thích tôi, tôi thà chết sướng hơn. Dòm không có một cọng tóc là đã không ưa rồi. Lại còn vô duyên, thô lỗ chẳng được cái nết gì. Tôi cũng hùa theo Sinh: “Đúng rồi! Sao mà được, thầy. Tên đó nằm mơ giữa ban ngày cũng chưa chắc được em để ý đâu. ( tôi chảnh ghê nhỉ) Hắn không bằng một góc của thầy nữa”. Sinh hết tủm tỉm lại gật gù nghe hết “bài tố tụng” của tôi trong khi sắp xếp lại mớ đồ linh tinh trong cặp. Tôi vẫn thao thao bất tuyệt: “…hắn rất bất lịch sự khi chê em thẳng thừng. Vô duyên quá phải không thầy? Hắn nói loạn xạ cả lên…em chẳng hiểu gì nào là phải trông nom bạn em. Lại còn biểu em hỏi thầy về cái cô Jasmine Leemon gì đấy nữa…”
Lúc nghe tôi nói đến Jasmine Leemon thì Sinh buông rơi cái cặp, anh quay ngoắt lại nhìn tôi mở to mắt lắp bắp: “Em…nói…cái gì?”. Tôi cũng ngạc nhiên và nhắc lại cái câu cuối cùng mà lúc nãy tôi đã nói. Rồi khuôn mặt Sinh biến đổi hẳn. Anh trở nên thất thần rồi sau đó cáu gắt với tôi: “Em không có chuyện gì làm ư? Lại đi nói chuyện vớ vẩn với tên Andrew đó. Tôi không biết Jasmine nào hết…”.
Anh rời chỗ tôi đến bên xe mình, gỡ cốp xe, quẳng cái cặp vào đấy, lại im lặng bần thần. Xong, Sinh đóng sập nó rất mạnh làm tôi giật nảy mình. Sau đó anh quay qua tôi, nhẹ nhàng nhưng rất lạnh lùng, anh bảo: “Còn em. Trễ rồi, về nhà đi”. Thái độ của Sinh làm tôi rất ngạc nhiên và cũng cảm thấy sợ nữa. Tôi rụt rè để tay lên ghi- đông xe anh hỏi: “Em đã nói gì làm thầy giận sao?Nếu. . nếu. . vậy em xin lỗi”. Sinh cũng biết là anh đã xử sự không đúng với tôi, anh dịu lại nhưng vẫn lạnh lùng: “Không có gì. Giờ em về đi. Mốt gặp. Và đừng có đến gần Andrew nữa”. Nói xong Sinh dắt xe đi thẳng. Còn tôi một lần nữa lại ngơ ngác. Hôm nay đâu phải thứ sáu mười ba đâu mà sao ai cũng có vẻ điên điên khi nói tới cái tên Jasmine đó? Hết Andrew rồi tới Sinh. Thái độ của cả hai đã thực sự làm cho tôi chả hiểu mô tê chi hết…
Cho đến hai hôm sau vào lúc tôi đi lên lớp sớm, vừa bước chân đến cầu thang thì đã nghe Sinh và Andrew đang cãi nhau một trận toé lửa. Tôi hoảng sợ đứng nép vào sau cánh cửa và chờ đợi. Tôi nghe tiếng Sinh chưa bao giờ dữ như thế: “Some thing was the past. Don’t call it back, let it goes. ( Chuyện gì đã
qua thì cứ cho nó qua đi. Đừng bới móc có được không?). Tiếng Andrew cũng dấm dẳng trở lại: “I don’t do anything. It’s her fault. Not mine. She shouldn’t ask you about that ( Tôi chẳng bới móc gì cả. Đó là cô ta. Cô ta không nên hỏi anh về chuyện đó chứ)”. Rồi tôi nghe Sinh hậm hực: “It is no accident for her ask me about Jasmine. You must made her curious. She loves me, it mind you? ( Cô ấy không tự dưng mà hỏi đâu. Cậu đã làm gì đó cho cô ấy tò mò. Mà chuyện cô ấy thích tôi có liên quan gì đến cậu?). Andrew cũng không vừa, đáp trả trở lại: “It does. I just can’t stand when I see you happy. You don’t deserve to be happy. You’re killer. (Có đấy. Tôi chỉ không chịu đựng được khi tôi thấy anh hạnh phúc. Anh là kẻ giết người, không xứng đáng để hạnh phúc”
“What are you talking about? It just was an accident( Cậu đang nói gì thế? Đó chỉ là một tai nạn thôi mà” – tiếng Sinh đầy phẫn nộ. Andrew cũng kêu lên: “You think who was let it happened to Jasmine?It’s you. She’s dead cause you made her sad. I was still remember that day. I won’t let it go. I won’t forgive you. You killed my sister. (Thế anh nghĩ là vì ai đã gây ra tai nạn đó cho Jasmine?Anh đấy. Cô ấy chết là vì anh. Tôi vẫn nhớ ngày ấy. Tôi không quên và cũng không tha thứ cho anh. Anh giết chị tôi. )”. Tới đây thì tôi thấy Sinh im lặng hẳn. Mặt anh tái hẳn đi, anh đưa tay ôm cằm run run, Sinh nhìn ra cửa sổ thẫn thờ rồi khuỵu xuống ghế ngồi. Còn Andrew thì nhìn Sinh cười nhạt, rất nhạt một cách thoả mãn, độc ác. Nhưng qua ánh mắt hắn tôi cảm thấy trong đó có chút gì rất đau đớn. Hắn bỏ đi, bỏ Sinh lại với căn phòng học âm u với ánh đèn lờ nhờ buồn bã và…tôi. Tôi nép sau cánh cửa, đứng trong bóng tối và cảm thấy có gì hụt hẫng, bàng hoàng, nhói đau. Tôi ôm tim mình thở dài ngó trộm Sinh qua khe cửa. Ánh đèn phụt tắt, đã cúp điện rồi. Anh vẫn ngồi đó trong bóng tối yên lặng, một sự yên lặng nặng nề và u ám…Tôi cảm nhận trái tim anh đang tan nát. Nỗi đau lớn quá. Tôi không biết trong bóng tối đó đã có bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống đôi gò má kia?Lúc này tôi muốn chạy đến bên anh, tôi muốn ôm anh và cho anh biết tôi đau đớn khi nhìn thấy anh buồn. Nhưng tôi sợ…một nỗi sợ mơ hồ rằng tôi không phải là người anh cần. Nên tôi lặng lẽ rời khỏi cánh cửa và bước xuống cầu thang đi xuống sảnh dưới. Nơi ấy Andrew cũng đang đứng ngay lan can nhìn xuống dưới trường đăm chiêu. Nghe tiếng chân của tôi, hắn quay lại. Tôi thấy đôi mắt xanh của hắn đỏ hoe. Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu và hắn bất ngờ vọt lại chỗ tôi đưa hai bàn tay to lớn siết mạnh cổ tôi khiến tôi không thở được chỉ ặc ặc được mấy tiếng trong họng.
Hắn thét lên: “It’s you. Why are you here?Why do you act as her?I hate you…I hate you…’bout… you made me miss her. I can’t stand when you around him…She was as you, too. You’re jerk, both of you. He’ll hurt you. That’s the good things he knew(Đó là tại cô. Tại sao cô ở đây?Tại sao cô làm gì cũng giống cô ấy?Tôi ghét cô…Tôi ghét cô…vì …cô đã làm tôi nhớ đến cô ấy. Tôi không thể nhịn được khi thấy cô quanh quẩn bên ông ta. Ngày xưa cô ta cũng vậy. Các người là đồ ngốc. Ông ta chỉ giỏi làm tổn thương người khác mà thôi). Rồi hắn buông tôi ra. Tôi vịn lan can thở dốc. Còn hắn, khuỵu xuống và gục đầu vào tường khóc oà như một đứa trẻ: “I am so sorry. . very… Sorry… I don’t hate you… I don’t hate him. I wish I could. But I couldn’t forget the day of her death. That’s made me crazy (Tôi xin lỗi. Thật sự xin lỗi… Tôi không ghét cô. Tôi không ghét ông ấy. Tôi ước là tôi có thể. Nhưng tôi không thể quên ngày cô ấy mất. Điều đó đánh ngã tôi. )”.
Nhìn cái bộ dạng khổ sở cùng đôi mắt ràn rụa nước của hắn lòng căm ghét của tôi bỗng bay biến đâu mất. Tôi lại thấy lòng mình nao nao tội nghiệp hắn. Thương hại thì cũng không phải nhưng tôi thấy đồng cảm với hắn. Tôi có thể chưa biết cảnh mất đi người yêu quý của mình là như thế nào nhưng tôi hiểu Andrew phải cảm nhận nỗi trống vắng không thể lấp đầy khi không còn chị bên mình. Tôi hiểu cảm giác cô đơn ra sao khi chỉ có một mình. Buồn lắm thay.
Tôi ngồi thụp xuống bên hắn đưa tay vỗ vỗ, xoa xoa tấm lưng rộng của hắn và đưa hắn chiếc khăn giấy: “Don’t cry, big boy. Don’t cry. I understood your feeling. I knew when you lost something or some one closed you you, it was so hurt and sad. (Nín đi, bé bự. Đừng khóc. Tôi hiểu anh cảm thấy thế nào. Tôi biết khi mất đi cái gì đó hay người nào đó thân thiết, cảm giác rất đau và buồn)”. Andrew gấp chiếc khăn giấy mà tôi đưa làm tư rồi gật đầu nhè nhẹ và chớp chớp đôi mắt hãy còn mọng nước ra chiều cảm ơn tôi. Trong khi đó tôi tiếp tục an ủi hắn: “As me. I ever had a puppy. His name was Totti. I used to love him so much. But one day he left me go away. I left so much time for got back my balance. And when that day I couldn’t love another dog. We had the same feeling (Như tôi ấy. Tôi cũng đã từng có một chú chó con. Tên nó là Totti. Tôi yêu nó rất nhiều. Nhưng một ngày nọ nó bị bệnh và mất. Tôi phải mất một thời gian dài để lấy lại thăng bằng. Và từ đó trở đi tôi không thể yêu thêm một con chó nào nữa. Chúng ta có cùng một cảm giác nhỉ)“.
Andrew đang sụt sịt bỗng nhiên hắn nhìn sững tôi một cách rất lạ. Hắn cứ làm như mới gặp tôi lần đầu vậy. Tôi cũng nhìn hắn ngạc nhiên không kém và hỏi: “What’s wrong? Did I say something wrong? (Chuyện gì vậy?Tôi đã nói sai cái gì sao?) “. Andrew nhếch mép lườm tôi: “What kind of you to solace me?Some one is not a dog. My feeling unlike yours. How could you compare your dog with my sister? ( Hay nhỉ. Cô an ủi kiểu gì vậy? Người chết chứ có phải chó chết đâu. Nỗi đau của tôi đâu có giống cô. Sao cô có thể so sánh chị tôi với chó chứ?) “
“No, you get me wrong. I mean the main point here is both of us feel the same way. The lost feeling. ( Không, hiểu sai ý tôi rồi. Ý tôi là điểm giống nhau là nỗi đau của chúng ta giống nhau. Đều là mất mát cả)” – Tôi bối rối giải thích cho hắn vì không muốn hắn hiểu lầm.
“No, it’s not the same. My sister is human, your dog is animal. The death of human serious than an animal. ( Không giống nhau một tí nào cả. Chị tôi là người, còn chó của cô là thú. Cái chết của một con người nghiêm trọng hơn một con thú. )” – Andrew kêu lên một cách bất mãn.
Chậc!…Cái tên đầu đất…đã giải thích thế rồi mà còn không hiểu. Chết nào mà chả giống nhau. Miễn chết là thấy đau khổ, mất mát rồi. Lại còn so sánh cái chết nào nghiêm trọng hơn nữa thì bó tay.
Tôi bèn đứng phắt dậy cáu bẳn: “I give up. I did explain to you for a short while but you didn’t get anything. I wouldn’t solace you if I saw you in this situation again. Use your brain thought about what I said. Now I must go. Bye ( Tôi bó tay. Tôi đã giải thích nãy giờ mà anh không hiểu. Từ rày về sau anh có thế này thì tôi cũng chả quan tâm. Dùng não mà suy nghĩ những gì tôi nói nãy giờ. Giờ tôi đi đây. Tạm biệt)
Andrew bặm mặt lại vì câu nói của tôi, hắn cũng đứng phắt lên đưa hai tay bóp cổ tôi lần nữa và lắc lắc mạnh: “What did you mean about use my brain? I am not idiot. ( Cô nói gì về việc dùng não hả? Tôi đâu phải là thằng ngu. ). Tôi cũng giằng co lại với hắn: “I told you too clearly to dry my throat. You’re not idiot, you’re bull- head. (Tôi nói ráo cả nước miếng rồi còn gì? Anh không phải là thằng ngu, anh là đồ cứng đầu.”.
Nghe tôi nói thế mắt hắn long lên, hắn cố tình siết chặc cổ tôi và lắc tôi mạnh hơn nữa: “Say that again. I’ll kill you. (Gì hả, nói lại coi? Tôi giết cô bây giờ. )”. Còn tôi thì cố đẩy hắn ra khỏi người mình, vừa đẩy vừa la: “How dare you treat me that? I did solace you sincerely. You’re clay head ( Sao anh dám làm thế hả? Tôi đã có lòng an ủi anh cơ mà. Đầu đất. )”. Hắn hừ mũi đưa đôi mắt xanh hình viên đạn kê sát mặt tôi, mặt hắn cau lại: “You solace me or anger me? I’d rather stay in blue on my own better than I must hear you solace me. ( Cô an ủi tôi hay chọc giận tôi? Tôi thà buồn một mình còn hơn nghe cô an ủi. )…
Andrew và tôi cứ thế giằng co nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Kẻ mắng qua người nói lại ỏm tỏi cả một hành lang. Đến lúc cả hai đều mệt nhừ tử thì chúng tôi bỏ nhau ra. Hắn và tôi đều dựa mọp vào tường thở dốc. Nhìn bộ dạng rũ rượi của tôi, Andrew nhìn tôi bật cười: “Ha ha ha…” rồi hắn lại mếu rồi lại cười.
Cái gã này, tâm trạng phức tạp nhỉ. Hết khóc rồi lại cười, cười rồi lại mếu. Hắn hơi bị hâm thì phải? Andrew lại gượng cười lần nữa và đưa tay gạt nước mắt nói rành rọt từng tiếng: “You’re really look like her. Especially the way you solace me. So honest. She’s ever told me bull- head, too. Thank you. I feel better. I found her in you. Thanks again (Cô thật sự giống cô ấy lắm. Nhất là cách cô an ủi tôi. Thiệt tình lắm. Cô ấy ngày xưa cũng nói tôi cứng đầu lắm. Cám ơn. Tôi đỡ hơn rồi. Tôi có thể thấy cô ấy trong cô. Cám ơn lần nữa). Nhìn đôi mắt xanh lấp lánh và nụ cười hiện ra trên môi hắn, tôi cũng thấy vui. Tôi đưa tay bắt tay hắn nhẹ nhàng: “You’re welcome. You’re my friend. ( Không có chi. Anh là bạn tôi mà. )
Andrew nắm chặt tay tôi bóp mạnh thân thiện và hắn bất ngờ kéo tôi hôn lên má rất nồng hậu. Tôi nhìn hắn với cái miệng há hốc. Andrew xoa đầu tôi nhẹ nhàng, cười bảo: “This kiss for a friend. Thanks, cause you didn’t hate me after what have I done. I love you. This time is true. I have work to do now, bye. (Cái hôn cho một người bạn. Cám ơn, vì đã không ghét tôi sau những gì tôi làm với cô. Tôi quý cô. Lần này là thật đấy. Tôi có việc phải đi. Tạm biệt cô nhé. ). Andrew nháy mắt vỗ vai tôi rồi quay lưng bỏ đi.
Sau khi hắn đi rồi, tôi bất giác mỉm cười một mình và đưa tay xoa lên má lẩm bẩm: “Điên thiệt á. Nhưng hắn cũng dễ mến đấy đôi khi hơi điên tí”. Khi tôi vừa xoay lại Sinh đã đứng ngay sau lưng tôi trên bậc tam cấp. Tôi bất ngờ bối rối không biết nói gì chỉ lắp bắp: “Ơ…thầy…”. Sinh nhìn tôi với đôi mắt ráo hoảnh, bị tổn thương trong phút chốc rồi anh bật cười. Nụ cười đau đớn, lạnh lẽo. Anh lướt qua tôi một cách nhẹ nhàng và lạnh lùng. Anh nhanh chóng đi theo những bậc thang tối rồi biến mất. Còn mình tôi đứng như trời trồng nhìn theo mà nghe lòng đau nhói. Tôi đã làm việc không nên làm…Chuông vang lên, tôi điếng người đánh thót. Một buổi học hôm nay lại vắng bóng anh…
Đến tối khi về nhà tôi cố gọi cho Sinh để giải thích cho anh nghe chuyện với Andrew là không có gì cả. Nhưng đáp lại tràng điện thoại của tôi là những tiếng tu tu tu…đều đặn và khô khốc. Tôi cố gọi đi gọi lại nhiều lần nhưng vẫn những tiếng tu tu đó. Chuông vẫn đổ nhưng anh không bắt. Đến lần cuối tôi đã gần như thất vọng và buông xuôi thì Sinh bắt máy. Tôi chưa kịp mừng thì tiếng anh vang lên gỏn lọn lạnh băng: “Để…cho tôi yên”. Rồi anh cúp máy cũng lạnh như khi anh nói…
Tôi đứng yên cầm cái phone trong tay một thoáng rồi đánh rớt nó, ngồi phịch xuống gạch thẫn thờ. Tôi đưa tay lên ngực. Sao đau thế này, đau quá…hai dòng nước mắt nóng hổi trào ra. “Hức…hức. . ” Tôi khóc nức nở. Tôi đã làm gì thế? Sao tôi không đến với anh khi anh cần tôi. Tôi thật là một đứa vô tâm, không ra gì. Sao tôi còn dám nói tôi yêu anh? Thế mà khi anh đau khổ tôi lại không ở đó…Sao vậy?Tại sao lại ngốc thế chứ?
Hôm sau nữa, tôi thấp thỏm đợi đến giờ học sẽ gặp anh để nói lời xin lỗi. Tôi đi vào trường mà lòng nặng trĩu vì không biết anh có còn giận tôi không. Tôi đã thật sai lầm khi không ở bên anh lúc đó. Chính thái độ hời hợt của tôi mà Sinh đã bị tổn thương sâu thêm. Tôi quả là một con ngốc. Tôi nhất định sẽ tìm anh để nói xin lỗi.
Tôi dẫn xe vào chỗ giữ xe thì đã nhìn thấy anh ngồi ngay băng đá xem bài. Anh dường như là đã bình phục sau cơn sốc đó. Tôi nhanh chân cất xe rồi ghé qua chỗ anh. Tôi đứng kế bên băng đá rụt rè gọi anh “Thầy ơi…em ngồi chỗ này được chứ ạ?”. Sinh không thèm ngước lên nhìn tôi lấy một cái, hất hàm: “Cứ việc. Đây đâu phải là tài sản cá nhân của riêng tôi đâu”. Tôi khẽ khàng ngồi xuống kế bên anh vừa lên tiếng: “Thầy ơi, chuyện hôm nọ…” thì Sinh đã thu dọn tập vở đứng phắt dậy bỏ tuốt vào văn phòng. Cái thái độ đó của Sinh đã làm tôi hơi bị hụt hẫng. Vậy là anh vẫn còn giận. Cũng phải thôi. Vì vẫn còn đang sốc.
Tôi ngồi lại một mình trên băng đá đó, thừ người nhìn trời mây bay mà lòng buồn man mác. Mây trên trời hôm nay sao trôi chậm và u uất thế? Cái cảm giác nặng nề ủ dột đang dâng tràn trong tôi. Tôi không muốn thấy Sinh như thế. Cái cảm giác lạnh lùng của anh làm tôi khó chịu. Tôi muốn thấy anh cười như trước kia. Ôi, nụ cười của anh sao nồng ấm và tuyệt vời đến vậy. Tôi muốn làm tất cả vì nụ cười đó. Tôi sẽ phải xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa tôi cũng làm. Chỉ cần nụ cười tươi tắn đó quay trở lại lên khuôn mặt kia.
Tôi thở dài co hai chân lên ghế lại thừ người ra suy nghĩ thì một bàn tay to bè vỗ lên vai tôi. Tôi quay qua thì thấy thầy Lâm đang cười toe toét: “Sao vậy? Suy nghĩ chuyện đời dữ quá hả mà thở dài”. Tôi nhìn thầy phì cười: “Thầy có phải là bụt không?Sao mỗi lần em buồn lại em lại thấy thầy xuất hiện thế?”. Thầy Lâm bĩu môi cười nụ rồi đi vòng qua ghế ngồi xuống chung với tôi: “Hên xui à. Không biết nữa. Có lẽ tui là bụt thiệt. Bị gì buồn?”. Tôi lại thở dài lần nữa và kể thầy nghe hết mọi chuyện. Nghe xong thầy nhìn tôi ngạc nhiên: “Chuyện này hơi ngộ à nha. Em có lỗi gì mà đi xin lỗi tên đó???Em chả làm gì để phải xin lỗi cả. Chuyện em an ủi Andrew là bình thường vì lúc đó em thấy tâm trạng hắn không được tốt. Gặp tui ở tình cảnh đó tui cũng thế.”
Thầy Lâm nói tôi ngẫm nghĩ tôi thấy cũng phải nhưng tôi thấy áy náy về cái nhìn đầy tổn thương của Sinh khi thấy Andrew và tôi nơi hành lang. Tôi lên tiếng: “Nhưng mà…lúc ấy Sinh rất cần em…mà em lại đi an ủi người đã làm tổn thương thấy ấy…” Thầy Lâm trừng mắt rồi tiếp tục phân tích cho tôi thấy cái áy náy của tôi và điều tôi định đi...