* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Thưa Thầy Em Yêu Anh Full

nở và ánh mắt sáng ngời của hắn đã xoá tan niềm nghi ngờ của tôi. Biết gì không? Tôi lại bị gạt một lần nữa.
Dao nĩa vừa rơi vào tay Andrew thì hắn đã chia cái bánh ra làm bốn phần bằng nhau. Kể cả cái bông hồng xanh thiệt đẹp tôi lăm le giành cũng bị xéo làm bốn mảnh không kịp trăn trối. Hắn làm xong đặt dao xuống và gắp ra đĩa cho cả bốn người. Tôi ngồi nhìn góc tư bánh với một nửa cánh hồng xanh mà máu nóng sắp bốc lên đầu. Tuy nhiên tôi phải cố nén cơn tức lại. Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi mà nóng giận thì không hay. Mà nói gì đây? Hắn đã chia đều cái bánh cho mọi người. Rất công bằng.
Trong lúc đang dùng bánh thì quán có tổ chức hát với nhau. Mấy người khách nước ngoài xung quanh thay phiên lên ca hát góp vui. Họ chơi từ nhạc country cho đến Rock‘nd roll làm không khí sôi động hẳn lên. Những tràng pháo tay, những cánh hoa tung lên tới tấp cho những giọng ca hay bất ngờ.
Andrew cũng rất hào hứng, hắn nhào lên sân khấu chụp micro và đeo cây đàn guitar vào và bắt đầu bắt chước vua nhạc rock huyền thoại Elvis Presley nhún nhảy hát tặng tôi một bài chả ăn nhập gì vào ngày sinh nhật cả: “Crazy”. Sau khi ca xong bài đó rồi do thiên hạ vỗ tay rần rần, hắn hứng chí ca thêm bài nữa. Nhưng lần này là bài nói về Việt Nam. Tôi, Trâm, Sinh ngồi nhìn hắn ca mà muốn đi ngủ cũng bởi cái bài đó từ đâu tới cuối toàn nhạc và mấy chữ Việt Nam lập đi lập lại từ đầu đến cuối bài. Tôi chán nản cuối xuống xắn cái bánh đưa vào miệng cũng là lúc hắn kết thúc cuộc dạo chơi âm nhạc của mình. Andrew cầm mic đáp lại thịnh tình của mấy cô gái lên tặng hoa cho hắn và rồi tôi bỗng nghe hắn sướng lên tên tôi trên sân khấu. Tôi chưa kịp nuốt miếng bánh thì ho sặc sụa. Mới đầu tôi không chịu lên vì tôi xấu hổ. Bình thường thì tôi chỉ hát trong nhà tắm thôi chứ sân khấu trước mặt mọi người thế này thì chịu. Vả lại tôi đâu có biết bài mà Andrew đã đăng ký cho tôi đâu. Nhưng sau rốt do sự ủng hộ của Sinh, Trâm và mấy người quanh đấy, tôi dè dặt đi lên. Andrew trao cho tôi micro và nháy mắt đá đểu: “Good luck. (May mắn nhé)”, cái thái độ đó là cho thấy tôi lại bị hắn “gài hàng” lần nữa.
Tiếng nhạc trỗi lên, tôi cầm mic mà run như cầy sấy. Bài này tôi biết nhưng tôi đâu có thuộc lời. Tôi bèn lúng túng quay lên xin ban nhạc đổi bài. Và với chất giọng trầm “đúng chất Carpenters” tôi đã hoàn thành xuất sắc Yesterday once more. Tôi đã gỡ được một bàn thua trông thấy, tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Lúc tôi đi xuống tôi nghĩ là tôi phải “gài hàng” cho Sinh hát xem sao, nên tôi đã nói người chỉnh nhạc đăng ký tên anh lên hát ngay sau tôi. Thì người chỉnh nhạc lật phiếu lên và nói với tôi: “Đỗ Hoàng Thư Sinh hả? Đã đăng ký từ sớm.” Tôi nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ. Thế là tôi cũng có dịp nghe Sinh hát rồi. Hồi hộp ghê.
Tôi ôm một ôm hoa về chỗ mình trong sự hậm hực của Andrew (mặc dù hắn cố cười nhưng tôi vẫn biết hắn đang bực) và cái nhìn thật tự hào từ Sinh. Còn Trâm thì khỏi nói, kể từ đó trở đi lần nào đi Karaoke nó cũng bật bài đó cho tôi ca đến nỗi thấy là ngán.
Phút giây trông ngóng bấy nhiêu lâu cũng đã đến. Sinh bước lên sân khấu và hát tặng tôi. Hạnh phúc biết bao nhiêu. Tôi như lạc vào cõi mơ khi tận tai mình nghe được giọng hát dày và ấm của anh. Nhưng trong đó tôi lại thấy hiện diện một nỗi buồn xa xăm. Anh hát tặng tôi nhưng tôi có cảm giác anh đang kể chuyện về một điều gì đó nuối tiếc trong quá khứ của mình. Giá như tôi có thể biết anh trước kia như thế nào nhỉ?
Kể từ đó cũng là lúc bài hát Let it be me của Lobo chất giọng của Sinh đã hiện diện trong những giấc mơ lúc tôi đi ngủ. Đã biết bao đêm tôi nghe hoài nghe hoài bài đó mà không chán. Và mơ ước một

ngày nào đó tôi có thể nói với anh “Let it be me”. Nhưng đời đâu khi nào bằng phẳng như ta muốn…Giờ đấy khi bật lại bài “let it be me”, tôi lại ước rằng tôi chưa từng biết nó…
Sinh bước xuống trong sự tán thưởng “kinh hồn” của mọi người. Tôi chợt thấy mình rất may mắn khi gặp được Sinh. Vì tôi không đẹp, không hấp dẫn,không có gì nổi bật nhưng lại được kết bạn với một người đẹp, tài giỏi như Sinh. Ông trời quả thật đôi lúc cũng khá công bằng. Bình thường thì tôi vẫn càu nhàu ông trời này đui rồi. Sinh ra ai cũng đẹp nhưng lại “ưu ái” cho tôi “xấu một cách đặc biệt”. Và ngày nào khi tôi thức dậy, đứng trước kiếng lại là điệp khúc: “Ai mà xấu dữ vậy nè trời”. Chắc là “ổng” có nghe tôi càm ràm điếc lỗ tai quá, nên đã chặn đứt bằng cách cho Sinh hiện diện trong cuộc đời tôi chăng?
Tôi và Trâm vỗ tay khen anh không ngớt làm Sinh cứ cười hoài thôi. Ghét quá! Biết cười đẹp cười hoài. Nụ cười này có cho vàng thì chưa chắc tôi đã đổi đâu. Nhưng nếu cho tôi một hộp Chocolate Thuỵ Sĩ hảo hạng thì tôi sẽ suy nghĩ lại hi hi hi.
Khi tôi khen Sinh thì Andrew chen vào khoáy một câu: “Yeah. Sinh sing is good. That’s for sure. Not like some one, sang too bad but she thought she as Capenters. (Ừ. Sinh ca thì khỏi nói. Còn như ai kia. Hát dở ẹc mà cứ tưởng mình là Carpenters)”. Chịu hết nổi tôi quay qua cãi lại hắn: “Did I mind you? Why do you attack me. I remember I didn’t do something bad to you. (Buồn à?Sao anh cứ công kích tôi thế. Tôi nhớ là tôi có chọc giận gì anh đâu?”). Hắn ta nhún vai: “I just comment as the audience situation. (Tôi chỉ nhận xét ở cương vị thính giả thôi. )”. Rồi hắn ta quay qua hỏi Sinh: “She sang too bad, didn’t she? (Cô ấy hát hát dở ẹc mà đúng không?)”. Sinh nhìn tôi cười tủm tỉm: “Hát hay mà. Hay hơn con vịt một chút”. Sau câu nói của Sinh, Andrew hất mặt lên với tôi ý nói thấy chưa còn Trâm bụm miệng cười khúc khích. Tôi nhe răng cười toe tinh ranh: “Nhưng chí ít cũng có những hai con ngỗng đực nãy giờ ngồi nghe con vịt hát đó thôi. Lại còn vỗ tay mới ghê.”. Nghe tôi nói xong thì Andrew nhìn chỗ khác gãi cái đầu bóng loáng của hắn. Trâm cười phá lên to hơn còn Sinh thì nét mặt giận không ra giận mà cười cũng chẳng cười nổi…Trên kia nhạc vẫn xập xình…
***
Mấy hôm sau lúc đang ngồi học tôi nghe mấy chị cùng lớp kháo nhau rằng hôm nay sẽ được thực tập với một giáo viên bản ngữ rất trẻ và đẹp trai. Gớm! Thế thì có gì thú vị. Dân Tây là cái dân vốn dĩ đã mắt sâu mũi cao, trán rộng cho nên nhìn thằng nào lại chả đẹp giống thằng nào. Chỉ có dân châu Á mới xấu đẹp rõ ràng thôi. Chẳng bao lâu sau vào giờ học, Sinh bước vào và theo sau Sinh là Andrew. Sinh giới thiệu với cả lớp rằng hắn là giáo sinh bản ngữ cho chúng tôi thực tập đối thoại. Mấy cô,mấy chị tre trẻ thì xôn xao hẳn lên, ríu ra ríu rít. Còn tôi thì lại càng thở dài ngao ngán. Tưởng ai chứ hắn thì…chán bỏ xừ…Nội nhìn cái đầu trọc của hắn thôi tôi cũng đã mất hứng rồi nói chi đến đối thoại. À! Không đối thoại mà “đối thọi” thì được…
Sau buổi học tôi ở lại và “làm phiền” Sinh như thường lệ. Nhân lúc anh đang sắp xếp mấy bài kiểm tra thì tôi lên toe toét: “Thầy…Hồi hôm bữa hát hay quá đi. Bữa nào đi hát karaoke nha. Cho em thưởng thức “giọng ca vàng” của thầy nữa đi. Không thua gì ca sĩ.” Anh nhìn tôi đẩy gọng kính lên, bĩu môi: “Không rảnh. Bận bù đầu đây. Với lại “giọng ca vàng” mà. Hát lung tung, vàng mất giá.”. Tôi hếch mũi cười nụ: “Thấy ghê không. Toàn là vàng giả mà thấy cứ kiêu. Hi hi hi.”
Sinh cũng nhìn tôi bật cười: “Người đẹp kiêu mới có giá. Ha ha ha.” Cái cách nói của Sinh làm tôi rùng mình. Hình như càng ngày anh tập cái tính “tới luôn” giống tôi thì phải. Nếu vậy tôi cần cứt đứt mạch ngay lập tức, một người đẹp biết mình đẹp thì thật là nguy hiểm. Tôi nhướn mày cười với Sinh cắt đuôi luôn: “Phải. Giá hành, giá hẹ ngoài chợ giờ rẻ lắm thầy. Chỉ cần 2000 là em quơ nguyên nắm luôn.”. Nụ cười trên môi Sinh chợt tắt, anh lườm tôi: “Lúc nào em cũng là kẻ dập tắt niềm vui của người khác là sao? Rảnh quá thì đi xuống dưới lấy dùm tôi ly nước. Hậu tạ sau.”. Tôi tủm tỉm: “Được. Thầy nói đó nghe.”. Rồi tôi xuống dưới lấy nước dùm anh…
Trong khi Sinh uống cạn ly nước thì tôi chìa tay mè nheo: “Thầy…đồ hậu tạ đâu?”. Sinh để ly nước xuống và nhìn tôi gỡ mắc kiếng ra lục cặp rồi quay qua tôi: “Không có đồ gì đáng giá ở đây. Thôi để kì sau đi.”. Tôi xụ mặt: “Thầy hứa lèo…mốt đừng sai em xuống dưới lấy nước nữa.” Anh gãi đầu nhăn nhó: “Thiệt là giờ không có cái gì đẹp hết. Kì sau nhé”
Tôi phụng phịu: “Không. Đưa bây giờ…còn không thì…”, tôi dậm chân rồi suy nghĩ một chốc. Tôi chỉ vào môi mình mỉm cười: “không thì…một nụ hôn thầy nhé. Không đáng giá nhưng cũng được thầy ạ…”. Sinh nhìn tôi trân trối một lúc, anh bèn gật gù đứng lên: “Được thôi. Cái đó chấp nhận được. “
Tôi trợn mắt lùi lại: “Ê!Thầy làm thật hả. Cái đó em giỡn thôi mà. Thầy làm em sợ đó.”, vẫn với vẻ tỉnh bơ anh tiến về phía tôi: “Người lớn không biết giỡn. Cái này thể theo lời yêu cầu mà. Với lại em cũng thích tôi mà, đúng không?”. Vừa nói anh tiến gần tôi hơn nữa. Tôi lùi sát tường nín thở, hoảng hốt xua tay loạn xạ về phía Sinh: “Em giỡn thôi mà. Đưng làm thật chứ.” Anh chụp tay tôi, đưa mặt sát gần. Lúc đó tôi còn không dám thở và toát mồ hôi. Bất thần Sinh đưa tay lên nhéo mũi tôi vặn vẹo gằn giọng: “Tôi bảo kì sau là kì sau. Dám đòi quà tôi trắng trợn vậy hả? Dám giỡn với tôi hả. Hôn gì mà hôn. Chừa chưa? Chừa chưa?”. Lúc đó tôi chỉ còn biết kêu oai oái. Lúc đó Andrew bước vào. Hắn há hốc miệng chữ A,mắt chữ O trước tình huống này. Sinh thoáng đỏ mặt rồi bỏ tôi ra, đi lên bàn thu dọn cặp sách. Trước khi đi xuống, Sinh quay bảo tôi: “Tắt đèn, tắt quạt dùm. Thank you.”. Lúc đó Andrew nhìn tôi dò hỏi: “You’re seem like him very much? ( Cô hình như thích ổng nhiều nhỉ?)”. Tôi quay qua mỉm cười với hắn: “No. You’re wrong. I don’t like him…( không tôi không có thích ông ấy…)”. Hắn ôm ngực thở phào thì tôi tiếp: “I fell in love with him. (Mà là tôi yêu ổng).”. Ngay lập tức hắn quát um lên làm tôi giật mình: “I forbid you. Don’t come so close to him again. And you should look back yourself. You’re too urgly and humble to love him You should know your condition. You stay away from him. (Tôi cấm cô. Đừng tới gần ổng lần nữa. Và cô nên nhìn lại mình đi, xấu xí và thấp hèn. Cô không biết thân phận hả?Tránh xa ổng ra. )”. Sau khi phun một tràng, hắn trừng mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Còn tôi tim bấy giờ hãy còn đập thình thịch, tôi dựa vào tường thở dốc, tôi sợ và giận run người. Hắn nói tôi xấu xí thì có thể được nhưng thấp hèn là một sự xúc phạm ghê gớm. Sao hắn có thể xúc phạm người khác ghê gớm thế cơ chứ? Mà tôi vẫn không hiểu tôi đã làm gì hắn để hắn phải nổi điên lên như vậy?
Mấy ngày hôm sau nữa khi tôi đi học tôi đã cố tình tránh mặt Andrew để bảo đảm là tôi không làm gì cho hắn nổi điên bất tử như hôm nọ thì mệt lắm. Nhưng hễ mỗi lần tôi tìm cách đến gần Sinh thì hắn lại lăng xăng kiếm chuyện này chuyện nọ để hòng tách anh ra khỏi tầm mắt của tôi. Cứ thế, những lần nói chuyện giữa anh và tôi ít dần. Tôi cảm thấy như một phần trong mình bị tước đi, tôi không chịu nổi điều đó. Tôi nhớ anh mặc dù tôi luôn thấy anh trong tầm mắt nhưng không thể nào đến gần anh được. Tôi bèn tìm mọi cơ hội để được gần anh như hồi nào chính vì thế tôi phải căng óc ra canh chừng để không đụng Andrew lẫn canh me để lại được nói chuyện với Sinh. Nhưng hầu như không có vì ngày nào hầu như Andrew cũng đến trường cả và hắn không cho tôi một cơ hội nào để gặp anh dầu là một chút. Sinh dường như cũng nhận thấy là dạo này tôi không trêu chọc anh nữa, ngay cả một cái cười dành cho anh cũng không được trọn vẹn trên môi…
Hôm nay là một ngày thứ bảy nhàm chán vì Andrew cũng có đi dạy và hắn lúc nào cũng kè kè bên Sinh. Hắn buôn toàn chuyện vớ vẩn không có một chủ đề gì nhất định. Điều đó làm tôi khó chịu. Thật sự khó chịu. Tôi sẽ nói chuyện với hắn một lần cho ra nhẽ. Hắn không có quyền gì cấm tôi thích Sinh cả.
Nghĩ là làm, sau giờ học tôi đi tìm hắn và thấy hắn đang ngồi đọc sách dưới tàn cây. Tôi bước đến và ngồi phịch xuống kế bên hắn. Tôi nói: “I like Sinh. (Tôi thích Sinh. )”. Andrew vẫn thản nhiên lật sách và nốc lon coke: “I knew that. (Tôi biết. )”. Tôi quay đầu lườm hẳn sang hắn: “So what can I do for you release him for a moment? ( Thế tôi phải làm gì để được nói chuyện với ổng?)”. Andrew ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt rất xanh của hắn rồi tiếp tục đưa lon Coke lên miệng: “You don’t have a chance. I don’t like you cause you weren’t beautiful. You don’t ever ask me about this anymore. ( Đừng có mơ. Tôi không thích cô vì cô không đẹp. Cô đừng bao giờ hỏi tôi về chuyện này nữa”). Cũng lại chuyện đẹp không đẹp. Cái tên vớ vẩn. Yêu một người rất cần nhiều lý do chứ không phải đẹp xấu không. Nhưng tôi thừa nhận là tôi thích Sinh lần đầu tiên vì anh đẹp trai và giống cậu tôi, sau đó tôi càng chắc chắn cảm xúc của mình hơn vì tính anh cũng rất hay mà. Sinh chẳng bao giờ nói nhiều nhưng những hành động của anh luôn khiến người ta rung rinh.
“I don’t deny I like him because he’s handsome. That’s just the first sight. Later I knew him more than, that made senses. If some thing happened to him made him ugly. I would still love him any way, cause I knew he is still himself. And finally you’re not his father to decide for him. If you were his father, you didn’t have permision. Cause that’s his life. (Tôi không phủ nhận là tôi thích ổng vì ổng đẹp trai. Lúc đó chỉ là cái nhìn đầu tiên thôi. Sau này tôi biết rõ hơn về ổng. Nếu bây giờ ổng có xấu đi thì tôi vẫn yêu vì trước sau xấu đẹp gì tôi biết ổng vẫn là ổng. Cuối cùng là anh đâu có phải là ba của ổng đâu mà anh dám tự tiện quyết định chuyện đời tư của ổng chứ?) “- Tôi bảo Andrew như vậy.
Hắn nhìn tôi hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười lạnh nhạt bảo: “Good speech. But I don’t have intention to make your love way become easier. ( Nói hay lắm. Nhưng tôi không có ý định tha cho cô đâu.”
“Why?I didn’t hurt you. (Vì sao vậy?Tôi đâu có làm gì anh đâu. )” – Tôi nghẹn ngào. Nói thế mà hắn vẫn lì. Hắn nhún vai: “Because I like that. Because I hate you. Just that. (Vì tôi thích thế. Bởi vì tôi ghét cô. Vậy thôi. )”.
Tôi nhìn hắn mà nổi căm ghét của tôi dâng lên ngùn ngụt. Tôi mà có con dao nào ở đây tôi sẽ nhào tới và…gọt cái đầu hắn như gọt…dừa. Đồ kì đà cản mũi. Đồ. . đồ. . khoai Tây. Tôi liếc xéo Andrew một cái và rồi bỏ đi. Tuy chưa biết làm gì hắn nhưng tôi sẽ tìm cách vượt qua hắn.
Khi tôi bước chưa được mấy bước thì hắn gọi giật lại: “Hey, hold on a sec. You did waste your time to explain why do you love Sinh. If I don’t give you a chance, I will be a small minded person. So I think I should reward for you. ( Này. Cô đã phí công sức giải thích vì sao cô yêu Sinh. Nếu tôi không cho cô một cơ hội thì tôi quá hẹp hòi. Nên tôi nghĩ là tôi nên mở đường cho cô. ). Tôi nghe hắn nói thế liền quay ngoắt lại nhìn hắn với ý thăm dò: “Really? Will you?(Thật không?Anh sẽ làm thế chứ?)”. Andrew gật gù: “Yeah. I accept but on one condition. Will you do any thing for him( Phải tôi sẽ làm thế với một điều kiện. Có phải cô sẽ làm tất cả vì Sinh không?)”. Tôi do dự về điều này,tôi không dám gật. Nếu điều đó không vượt quá khả năng cửa tôi và điều đó thật sự trong sáng thì tôi sẽ làm. Còn trường hợp xấu nhất thì…
Tôi nhìn Andrew đăm chiêu suy nghĩ. Cái đầu tròn lẳn như quả bóng của hắn đang toan tính gì đây? Tôi hy vọng là hắn không có ý định đen tối với tôi. Hắn đang mỉm cười chờ đợi tôi. Cái vẻ của hắn đầy gian manh. Tôi nhìn hắn thật lâu và rốt cuộc tôi thở hắt mạnh ra và bảo hắn: “I will do anything. But I won’t do if it is not pure. ( Tôi sẽ làm tất cả. Nhưng nếu nó không trong sáng tôi sẽ không làm)”. Hắn nhìn tôi, ôm bụng cười sằng sặc rồi vỗ vai tôi: “Set your mind at ease. I won’t force you do any thing bad. How do you think about one kiss for me?( Yên tâm đi. Tôi sẽ không bắt cô làm gì xấu đâu. Nghĩ thế nào về một nụ hôn nhỉ?)”. Tôi giật mình đẩy hắn ra lắp bắp: “Wh…at?…a kiss?? ( Cái…cái. . gì? Một…nụ…hôn hả?)”. Hắn nhìn vẻ lúng túng của tôi và tiếp tục: “As you wish. It just a light kiss. Not any thing purer than that. Dare you?( Như cô muốn. Chỉ là một nụ hôn phớt thôi. Không có gì trong sáng hơn thế. Dám không?). Tôi nhìn hắn cười mà kinh hãi. Hắn thật là khiếm nhã. Nhìn vẻ mặt nửa bối rối nửa chực lo lắng và giận dữ của tôi, hắn khoái chí nắm vai tôi và ghé vào tai thôi thì thầm: “Just one kiss and I won’t bother you or him any more. Just think, one kiss as same as freedom ( Chỉ một nụ hôn thôi và tôi sẽ không “cản mũi” hai người đâu. Nghĩ đi, một nụ hôn bằng với tự do đấy. )”. Suy nghĩ một hồi lâu tôi ngẩng lên: “I’ll do it. But you must keep your promise. (Tôi sẽ làm nhưng sau đó anh phải giữ lời hứa)”. Andrew nheo mắt nhếch mép khẽ: “You have my words. I’ll promise. ( Tất nhiên. Tôi giữ lời)”. Đó thật là giây phút ghê rợn khi tôi nhắm tịt mắt run rẩy từ từ ghé môi tới, vừa trờ tới thì hắn đặt ngón tay lên môi tôi và đẩy phắt tôi ra. Tôi té xuống ghế và nửa ngạc nhiên, nửa mừng rỡ tuy vẫn chưa hiểu vì sao hắn làm vậy.
Andrew đứng lên vất lon coke vào thùng rác, kéo cặp lên vai và nhìn tôi khinh khỉnh: “I feel pity for you. You do anything for him but you’re just vehicle for him reach to some else. You’re jerk. I don’t need it. Bye and just happy with him for today. (Tôi thấy thương hại cô đấy. Cô nguyện làm mọi thứ vì ổng nhưng ổng chỉ coi cô là phương tiện để ổng tiếp cận người khác thôi. Đồ ngốc. Tôi không cần nụ hôn của cô đâu. Tạm biệt và hãy tranh thủ hạnh phúc với ổng hôm nay đi. ).
Tôi tròn mắt nhìn hắn. Tôi không hiểu nổi hắn đang ngụ ý gì. Tôi vội chạy theo hắn níu lại hỏi: “What do you mean?I don’t get it. (Nói gì vậy? Tôi không hiểu)”. Andrew trề môi,nheo mắt bảo tôi: “Just ask Sinh about Jasmine Leemon. Now don’t bother me. And take care your friend, too. (Hãy hỏi Sinh về Jasmine Leemon. Bây giờ thì đừng làm phiền tôi. Và hãy trông nom cả bạn cô nữa. )”. Nói rồi hắn đeo headphone lên đầu đút tay vào túi quần và bỏ đi với dáng nhún nhẩy. Còn tôi đứng giữa sân trường ngơ ngác...

<< 1 ... 11 12 13 14 15 ... 21 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status