* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Sao Đỏ Full Chap Cực Hay

đường không khí tết tưng bừng lắm, ngoài đường căng đầy khẩu hiệu mừng đảng mừng xuân, thỉnh thoảng tiếng pháo vang vang, lâu lâu, lại có một quả pháo hoa bắn lên trời, mang theo tiếng rít rồi nổ đùng, sáng lòe…
- chờ ck một chút nhé.
Tôi đỗ xe vào một quán bán thú bông gần vệ đường,
hắn theo tôi vào trong:
- Mua thêm một con bò này nữa… tôi chỉ một con bò sữa nhỏ trong tủ kính. Cho nó làm bạn với con lợn hồng của vk, không thì con lợn hồng cô đơn chết mất vk ạ.
- Uk, đúng đấy, vk về chả mang nó theo, nó vẫn ở bên phòng trọ ck ạ.
- Giờ này chắc nó buồn lắm nhỉ…
- Uk, mua thêm con nữa làm bạn với nó.
Nói xong, hắn lấy con bò tôi chọn cho vào trong túi, hắn nói là chả biết con này là đực hay cái. Nếu mà cùng đực hoặc cùng cái thì cho bọn nó làm bạn với nhau, còn nếu là khác thì chúng nó sẽ thành vk chồng..
- Ơ, thế nếu vk chồng thì chúng nó đẻ ra con gì hả vk. Tôi hỏi
- Nó đẻ ra một con đầu bò này, thân lợn, 2 chân trước bò, 2 chân sau lợn…
Hắn khoái chí, cười sung sướng… rồi hắn chỉ vào tôi:
- Giống như con này đây này…
- 2 đứa này, chắc là mới yêu nhau đúng không.
Chị bán hàng cười, hỏi chúng tôi bằng chất giọng mang đậm âm hưởng của cố đô Huế…
- Ô, chị là người Huế à chị.
- Uk, chị là người Huế, theo chồng ra Hà Nội mà.
- Em cũng thích con gái Huế, rất nhẹ nhàng, mà còn ngây thơ nữa, hiền dịu…
Tôi đang nói một thôi một hồi về Huế, về những thứ mà tôi biết về Huế, thực ra, tôi rất có cảm tình với những người dân cố đô.
- Chị cho em gửi tiền…
Sao đỏ nhéo tôi cái rõ đau, rồi hắn trả tiền, xách con bò ra khỏi cửa hàng, đi ra xe..
- Ơ… tôi chả kịp nói gì.
- Em đuổi theo cô ấy đi, cô ấy giận rồi… chị bán hàng cười hiền..
Tôi chỉ kịp cảm ơn chị rồi đuổi theo, thế rồi tôi ra xe, hắn đang đi bộ về, ngược hướng với tôi. Tôi chạy đuổi theo, tôi cầm lấy tay hắn, kéo hắn lại…
- Sao mà giận thế vk.
- chả dám giận với một ông ck phát cuồng vì gái Huế thế đâu, thôi, còn cần vk làm gì, đi tìm một cô gái Huế đi.
Thì ra hắn giận vì thế, nhưng công nhận giờ nghĩ lại tôi thấy hơi quá đáng thật. Tôi nắm tay sao đỏ thật chặt, hắn cố gắng bỏ ra nhưng không được, tôi nói:
- P thích con gái Huế, vì con gái Huế có nét dịu dàng, vì P đã ấn tượng với tất cả những người dân Huế từ ngay lần đầu tới đó. Nhưng đó là việc của ấn tượng, của sự thần tượng trẻ con bồng bột. Chỉ có V, mới đang và sẽ là người mà P yêu trong suốt cuộc đời. V không dịu dàng, nhưng V có nét tinh nghịch, hồn nhiên của một người con gái Hà Thành, V mặc áo dài, cũng đâu kém gì con gái Huế… V là tất cả của P
Nói một hồi, tôi ôm hắn vào lòng. Hắn thổn thức:
- Sao không gọi vk ck mà lại xưng tên thế, chán rồi à P.
- Không, yêu vk nhiều.
Tôi đang nhìn hắn, tôi cầm chặt hai tay. Rồi thì 4 mắt nhìn nhau, hắn với tôi như hòa cùng nhau, tràn đầy cảm xúc. Rồi tôi nhẹ nhàng hôn hắn. Ngọt ngào.
- Đi chơi tiếp chứ. Tôi với hắn giờ đang cầm tay nhau theo kiểu dung dăng dung dẻ ra cái quán lưu niệm.
- Đi tiếp chứ, mà vk đói rồi, đi ăn gì đi ck.
- Khiếp, con nhợn con, mới ăn tối cơ mà.
- Kệ người ta, đang gầy muốn béo ú u để đè ck phát thành cái bánh rán.
- Phát xít, dã man.
Tôi chạy, hắn đuổi, sau vài bước, chúng tôi tới quán quà, tôi lấy xe, chở hắn đi ăn ốc luộc.
- Cô ơi, cho cháu 2 chai sting với cả 1 đĩa nem chua nướng.
Hắn gọi ngon lành, rồi hai chúng tôi bắt đầu ăn uống..
- Này, mà sao mới đi hôm tết dương mà tết âm đã về là sao.
- Nhớ ck, không về không đc. sợ ck ở nhà đi với bà khác.
- Ck thề là không có chuyện ý, ck mà đi thì phải đi với một lúc 4 – 5 bà không thì thôi, không bao giờ chỉ đi theo một bà khác.
- Á à, lại thích. Mà đùa thế thôi, vk về lấy đồ tiếp tế, với lại một số giấy tờ nữa cần thiết…
- Uk, tưởng là được ăn bánh chưng luộc gas cơ chứ.
- Có bên kia kìa, hôm nào sang thì ăn.
- Vk ở tới hôm nào thì đi.
- Mùng 8 âm là vk bay sang đó. Nghỉ nhiều ở nhà không tốt ck ạ. Lần này đi còn mang bao nhiêu thứ, cả nồi cơm điện, bếp từ, ấm đun nước…
- Ơ, lần trước đi chả mang rồi còn gì.
- Bị trộm hết rồi. Hắn vừa bỏ miếng nem chua rán vào mồm, vừa nói một cách như không có gì.
- Sao lại trộm, phòng không có khóa à, mà ở Moscau mà cũng có trộm.
- Ở đâu chả có ck, lúc vk đi học có khóa cửa đàng hoàng, về nhà thấy vẫn khóa, cơ mà lúc vào nhà thì không thấy nồi cơm, ấm nước, với bếp từ đâu. Bọn trộm kinh thật, mở được cả khóa rồi lại khóa vào…
- Cũng vì thế mà vk mới về chơi tết được chứ, nhớ nhà bỏ xừ ra…
Hắn ngồi nâng cốc nước lên uống, rồi suy tư. Gió bay bay, tóc hắn cũng tung bay.
- Nào, chạm cốc cái nào ck ơi.
- Uk thì chạm, zô nào…
Chúng tôi cười vui vẻ, ăn uống, vừa ăn vừa chuyện trò, hắn kể đủ mọi loại truyện, từ việc hôm sang đó uống nhầm nước máy toàn clo, rồi thì chuyện đi bộ đi học, chân to đùng, hôm đầu tiên đi về còn đấm chân đấm tay thùm thụp cho đỡ mỏi… Còn tôi kể chuyện nhà, truyện trường…
- Về đi ck ơi.
- Mới sớm mà đã về à.
- Uk, về thôi, mai còn đi nhiều nơi lắm.
- Cho ck bám càng với được không.
- Quên đi nhé, hứ, người ta đi bên họ nhà người ta lị.
Chúng tôi ra xe đi về, gió đêm thổi vi vu, hơi lạnh. Hắn ngồi sau, vòng tay cho vào túi áo khoác tôi. Hắn chả man găng tay bao giờ, toàn bắt tôi mặc áo có túi, rồi cho tay vào.
Chia tay hắn ở cổng nhà, không quên nói chúc ngủ ngon. Tôi lên xe đi về, đang phóng như bay thì có chuông điện thoại.
- Alo
- thằng này được, dám hôn con gái nhà lành trên đường. Chờ tao.
Là thằng T, nó lên nhà cái H về, mà nhà nó thì cùng trục đường lúc nãy tôi với sao đỏ đi. Nó nhìn thấy tôi và sao đỏ.
Chap 18: Bất ngờ lớn.
Cả ngày 28 hôm sau, tôi theo mẹ ra chợ, mua sắm đủ thứ đồ đạc chuẩn bị cho cái ngày mà lũ trẻ con trong họ mong đợi, nói nôm na là ngày chúng nó được nhận tiền nhiều hơn ngày bình thường, ngày tết. Kể ra đi xách đồ cũng vui, được ngắm nhìn mấy bà bán gà bán vịt, những em bán hoa xinh tươi hai bên đường, cũng ngập tràn cảm xúc phết. Tiếng người cười nói huyên náo, chỗ này mặc cả một chút, chỗ kia cò kè một tẹo. Trên tay tôi nào hoa, nào chuối, lại quả bưởi nữa. Trong làn còn một đống giò, măng, su hào… đủ làm một bữa cỗ tất niên và một bữa mời các bác trong họ ra ăn nữa. Đại loại thế, mà cái chuyến mua sắm này hình như vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại chút nào. Tôi vẫn phải đi theo mẹ, làm cái chân culi xách đồ.
- Ơ kìa Gấm, đi chợ à..
- Uk, chào, lâu rồi bọn mình không gặp nhau nhỉ.
- Uk, tết có rảnh xuống nhà mình chơi nhé, mình gọi mấy đứa nữa xuống tụ tập luôn.
Thì ra mẹ tôi gặp cô bạn trong hội chơi thân với mẹ. Thường thì khi mẹ tôi họp, các cô gặp mặt, là lúc đó tôi chuồn ra ngoài chơi, chả muốn ở nhà, đơn giản là các cô ý ồn ào một cách kinh khủng, nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Còn tôi thì chả thích tẹo nào.
- P đi chợ với mẹ à con.
- Dạ vâng, cháu chào cô ạ.
- Mẹ đi nhanh thế sao con theo kịp. Ơ…
Tôi ngẩn người, trước mặt tôi, chả là sao đỏ thì là ai vào đây nữa. Hắn cũng đang xách một cái làn y như tôi, có khi còn nhiều đồ hơn. có vẻ hắn vừa phải sắp xếp lại một chút nó gọn gàng thì phải.
- Con gái Gấm à, càng lớn càng xinh giống mẹ, mà tưởng nó đi Nga cơ mà.
- Uk, tết cháu nó về chơi, tới mùng 8 là nó lại đi ý mà.
Tôi đang cố gắng lục lại cái trí nhớ xem, sao mẹ sao đỏ lại trong hội bạn thân của mẹ tôi, mà tôi chả hề hay biết. Tôi nhớ trong hội bạn mẹ tôi chỉ có 2 đứa bằng tuổi tôi, một thằng con cô Hằng, còn một đứa con gái nữa con cô Ngân, nhưng có đứa nào như sao đỏ đâu… Bên kia, hắn cũng đang nhìn tôi, bộ dàng ngạc nhiên không kém.
- Thế hai đứa có biết nhau không. cô Gấm hỏi tôi, Học cùng khối mà nhỉ.
Tôi đang muốn trả lời: có mà bọn cháu yêu nhau rồi ý, nhưng đành phải nén lòng lại:
- Dạ, cháu gặp qua bạn ý mấy lần ạ. Nhưng không biết là con cô, mấy lần mẹ cháu đi họp lớp, nhưng mà cháu cũng không thấy.
- Uk, cái V nhà cô nó có thích đi theo mẹ nó đâu. Toàn ở nhà.
- Uk được rồi, coi như hai đứa làm quen, mà cô với mẹ cháu cũng là chỗ thân quen, nếu mà thích sau này vào cô để cho…
- Mẹ thì… sao đỏ ngượng đỏ cả mặt, chả biết nói gì. còn tôi nhìn hắn, vừa buồn cười, vừa cảm thấy nó ngượng ngượng sao ý.
- Thôi, mình đi ra đây lát. Có gì thì cứ gọi cho mình nhé… Cô đi P nhé.
Cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, tôi còn chưa thể hình dung ra sự việc từ trên trời rơi xuống thế, lại còn có cái chuyện hứa ra cô để cho nữa … Tôi đang như mở cờ trong bụng thì:
- Con bé nhìn cũng xinh xắn, đáng yêu gớm.
Mẹ tôi nói một câu rồi tiếp tục công việc mua sắm của mình. Tôi thì ngoan ngoãn đi theo, quả này chưa gì mà hắn đã ghi điểm trong mắt mẹ ck rồi. Rút điện thoại nhắn tin:
- Thế là như thế nào đấy hả vk.
- Chả biết nữa, sao lại thế.
- Uk, thôi không sao, dù gì thì cô cũng bảo cô để cho rồi. hôm nào mang xe sang xúc về thôi
- Đợi đấy mà mơ nhá, đấy là mẹ người ta đồng ý, chứ không phải người ta.
- Có ck đi mua sắm thế mới đỡ, không phải xách nhiều, dốt ạ.
- Cần gì, đây tự thân vận động, cũng không chết được.
- P ơi, nhanh lên nào, cứ vừa đi vừa nhắn tin thế à. Mẹ tôi giục.
- Chào ck nhé, tối nhắn tin sau. Vâng, con ra đây, bạn con nó nhắn tin chúc mừng năm mới ý mà.
Tôi cất vội cái máy điện thoại vào túi. Lại mang một đống đồ theo mẹ tôi. Biết thế này làm cái xe cải tiến ra chợ, chở cả chợ về có khi lại hay. Sau một hồi mua sắm, cuối cùng thì cũng đã xong.
- Năm nay nhà mình có đào quất gì không bố. Vừa ăn cơm tôi vừa hỏi
- Nghèo đến đâu thì nghèo, cũng không thể để năm mới mà không có cành đào, cây quất trong nhà được, năm nay lớn rồi, chiều lên chợ hoa xem có cây nào ưng ý thì mua luôn đi, bao nhiêu tiền thì bảo mẹ mày đưa cho.
Tôi dự định chiều nay sẽ dẫn sao đỏ đi chợ hoa, phiên chợ nhộn nhịp nhất trong năm.. còn đẹp nữa.
Buổi chiều, tôi lượn qua nhà sao đỏ, chờ hắn đi chơi chợ hoa. Ngày tết đẹp thật, đủ mọi loại đào quất 2 bên đường. Xa xa, có mấy ông đang chằng buộc vài cây đào chở đi mọi ngả, kiểu này đào năm nay được mùa, đẹp. Cánh hoa to, phơn phớt hồng..
- Chợ hoa đẹp ck nhỉ.
- Uk, mà hôm nay đi có mua quất đào gì về cho gia đình không.
- Không, hôm trước bố vk mua rồi mà, hôm nay chỉ theo bám càng ck thôi.
- Có khi mình phải làm cây đào ra mắt bố vk nhỉ. Tôi xoa xoa cằm tỏ vẻ suy nghĩ.
- Vào là vk thả chó, lúc ý đừng có mà kêu.
- Mà thôi, quà cáp làm gì, đằng nào thì vk cũng được hứa gả cho ck rồi
- Còn lâu đi, tưởng mình báu bở lắm.
Hắn tung tăng chạy tới hàng hoa hồng, hoa cúc bên đường, nhìn ngắm chán chê, trông hắn xinh như hoa vậy. Đẹp lạ lùng.
- Bám vào tay ck, không đông người thế này, nhỡ cái lạc, người ta bán sang trung quốc thì sao hả.
- Bán thì ck sẽ làm siêu nhân tới giải cứu cho vk
Nói xong, hắn nắm tay tôi, hai đứa bắt đầu đi dạo chợ hoa. Tôi cũng tranh thủ ngắm mấy cây đào đẹp đẹp, còn mang về nhà nữa. Chợ hoa đông nườm nượp người.
- P, đi chợ hoa với bạn gái à.
Tôi quay lại, là ông anh họ tôi, cũng đang đi chợ hoa với bà chị dâu. Ông ý đang nhìn tôi với ánh mắt kì dị.
- Bạn gái đâu anh, tiện gặp thì đi chung thôi.
- Gớm, anh mày còn chưa trải qua cái cảm giác của chú đấy. Tiện đường đi chung là cầm tay cầm chân thế kia à.
- Anh cứ trêu làm em nó ngượng. Bà chị dâu tôi huých vào sườn ông anh một cái.
- Thôi, anh chị đi ra đây tí chút, chúng mày cứ đi với nhau nhé. Chị dâu tôi đáp.
- Nhớ là tí về luôn đấy, đừng có tạt té vào đâu tao về kể mẹ mày.
- Em biết rồi, anh chị đi cẩn thận. Sao đỏ bất ngờ lên tiếng.
Ông anh với bà chị tôi đi xa rồi, hắn mới hỏi:
- Anh ck à, có vẻ tếu nhỉ.
- Ờ, ông ý lúc nào chả vậy…
Chúng tôi đi dạo chợ hoa thêm vài vòng nữa, sao đỏ mua một vài nhánh tầm xuân đủ màu. Còn tôi chọn một cây đào có thế có dáng, thuê ông xe ôm gần đó chở về nhà.
- Haizzz, không chở heo mập nhà mình thì có phải chở được đào về nhà đỡ tốn tiền không.
- Thế có thích chở heo mập không hả.
Hắn lại nhéo tôi một cái rõ đau, nghiến răng nghiến lợi. Đến khổ, cứ trêu một tí là y như rằng bị nhéo…
Về tới nhà, bố tôi vừa ra ngắm cây đào vừa khen:
- Cũng được đấy chứ nhỉ, có nụ có hoa, có lộc xanh, lá dài.. thằng này thế mà khá.
Cũng chả dám nói, là sao đỏ chọn cho tôi cây này, chứ về khoản chọn cây chọn hoa thì tôi thực sự kém. Hắn nói, có hoa, có nụ, có lộc, có lá là sau này làm ăn sung túc, có lộc… chả biết có đúng không nữa…
Chap 19: Chơi tết (1)
Sáng 29 tết, tôi sang nhà bà gói bánh chưng.
Năm nay là năm đầu tiên tôi tập gói bánh. Học theo ông với bác, gọi là tập tành gói, cũng lấy lá trải đều, cũng xúc gạo, cho đỗ cho thịt… nhưng sao tới cái công đoạn ốp cho nó chặt, rồi lấy lạt buộc thì nó khó thế. Tôi thực sự cảm thấy hơi chán chán, mặc dù lúc đầu cũng hào hứng lắm. hì hục mãi, tôi gói được 3 cái, 2 cái to với 1 cái nhỏ. Năm đầu tiên tập, chỉ thế thôi. Trước khi cho bánh vào nồi luộc, tôi kịp chụp cái ảnh, gửi đa phương tiện cho Sao đỏ:
- Đẹp không, tự tay ck gói đấy.
Một lúc sau, có tin nhắn lại. Tôi mở ra, há hốc mồm, kinh ngạc. Nguyên một cặp bánh vuông như trong khuôn, lá xanh, lạt buộc ngay ngắn. Ở dưới có dòng tin nhắn:
- Nhìn của vk mà học tập.
- Vk học gói ở đâu mà trông có vẻ ngon lành phết nhở, chả bù cho của ck, như là gói xôi
- Ra chợ mua là xong mà.
Nhắn xong hắn còn để cái kí tự ^^ ở cuối nữa, khiến tôi phát bực, nhưng cũng chả tức lâu được, gọi là bực lúc ấy thôi.
- Nhớ để cho vk 1 trong 3 cái kia nhé, her her, thử xem tài nghệ gói bánh của ck sao nào.
- Mua thì ck bán cho, 10k một cái hehee
Chả thấy hắn nhắn lại. Tôi ngồi trông cái nồi bánh đang nghi ngút khói bốc lên. Thỉnh thoảng ném nắm trấu vào trong lò, cho nó nổ tí tách, có mấy cái bỏng trắng trắn, nhặt lên ăn, ngon hơn là bỏng ngoài chợ… bùi bùi, thơm thơm.
Một ngày cuối cùng cũng đã hết, tôi chuẩn bị vớt bánh.
Bác tôi mở nồi bánh ra, khói nghi ngút, chả nhìn thấy cái gì cả. Để một lúc mới thấy lờ mờ, mấy cái bánh bắt đầu hiện ra. Bác tôi nhấc từng cái bánh ra, cho tôi để chúng nó vào cái chậu đựng nước mưa sạch, bắt đầu cọ cho nó hết những cái màng xỉn màu bên thành bánh, hậu quả do nhựa lá và có cái gì dính dính, chắc là gạo nếp.
- Không ổn rồi P ạ, cái bánh của cháu nở hết ra rồi.
Tôi bỏ lại cái bánh đang rửa dở, chạy ra xem, thấy 3 cái bánh của tôi, 2 cái thì vớt ra, khả dĩ có thể ăn được, theo lời bác nói, còn một cái thì lạt đi đằng lạt, lá đằng lá, gạo đỗ mỗi thứ 1 nơi.
- ck iu ơi, cái bánh của vk thế nào rồi.
- Chờ ck tí, rồi ck gửi ảnh cho mà xem.
Tôi mang máy điện thoại, chụp cái cảnh kinh khủng trong nồi luộc bánh chưng rồi gửi cho hắn.
- Hahaa… lá một nơi, cái một nẻo… thôi, tết không có bánh ăn thì lên vk cho 1 cặp.
- Vẫn còn 1 cặp, đủ ăn mà vk. Mà tối mai đi xem pháo hoa chứ.
- Tất nhiên rồi, mai làm xe ôm cho vk nhé.
- Không, vk ôm nhiều rồi, giờ tới ck
- cũng được thôi, chó cắn không đau bằng ngồi sau con gái, mai để vk đèo
Tôi bó tay với hắn, hầu như những cuộc chiến tay đôi như thế này, tôi chả thắng hắn bao giờ. Sao đỏ của tôi quá lém lỉnh, hầu như cái gì hắn cũng có thể xoay ra cãi được. Nếu mà không cãi được thì hắn lại xị cái mặt xuống, rồi khóc.. vũ khí lợi hại nhất của hắn.
Tối 30 tết, chúng tôi vi vu trên chiếc xe máy, tất nhiên là tôi cầm lái đi xem pháo hoa. Người đông nghịt, chen chúc:
- Cầm chặt tay người ta vào, không lạc giờ…
- Trẻ con đâu mà sợ lạc, với lại lạc thì khác có anh đẹp trai đón
- có mà ông ba bị
Chúng tôi cầm tay nhau, cố gắng chen qua dòng người đang ngày một đông, ngày một ùn ùn kéo vào khu trung tâm, trời rét mà người cũng ướt mồ hôi.
- Ck ơi, tuột giày rồi.
Bó tay, tôi thì đang cố gắng chen, còn hắn thì đi sau, vậy mà lại còn tuột giày nữa chứ. Bọn tôi cố quay lại tìm, nhưng căn bản là vô ích, không thấy giày của hắn ở chỗ mà chúng tôi vừa đi qua, chắc là mấy người đá mất rồi…
- Làm sao giờ ck, hix, mất giày rồi.
- um, kể ra không có giày thì cũng mệt đấy.
Hắn gỡ nốt chiếc giày còn lại ở chân, cầm ở tay.
- Mang nó về làm kỉ niệm, đi chơi tiếp thôi, chả cần giày cũng được.
Chúng tôi tiếp tục đi, một lúc sau thì vào tới khu trung tâm, cũng tới lúc chuẩn bị bắn pháo hoa. Mọi người xung quanh đang tỏ ra khá phấn khích, họ hò hét, ồn ào. Vài em bé ngồi cầm bóng bay trên cổ bố đang vẫy vẫy..
Cuối cùng thì pháo hoa cũng bắn, bắn từng tràng, đủ màu sắc.. chúng tôi nắm tay nhau, cùng nhìn, thời khắc giao thời, sang năm mới… Mọi người bắt đầu vỗ tay, rồi họ chúc nhau, những cái bắt tay thật chặt, những lời chúc nồng nhiệt.
- Chúc vk một năm mới an lành, ngày càng xinh hơn, cố gắng vượt qua mọi khó khăn ở xứ người, ck luôn bên vk.
Tôi rút bao lì xì chuẩn bị từ trước ra trao cho hắn. Hắn cầm lấy, đưa lên đèn đường soi soi:
- Xem nào, ây dà, cũng có lõi, polime, nhưng chả biết là bao nhiêu tiền nhỉ.
Hắn phì cười, tôi cũng thế, hai đứa ôm bụng cười. Tôi thấy mắt hắn ánh lên tia hạnh phúc (em tự nghĩ là thế, chả biết đúng không)
- Của ck đâu, mừng tuổi ck đi.
- Ck lớn rồi mà còn đòi mừng tuổi à, xấu.
- Ơ, thế vk cũng như ck mà, cũng lớn đấy thôi.
- Vk khác, với ck thì vk luôn luôn còn bé, nên ck luôn luôn phải mừng tuổi vk, đó là nguyên tắc.
- Vk chơi ăn gian, hứ..
- Thế gọi vk là chị đi, rồi vk mừng tuổi cho. lớn thì phải chịu chứ.
Tôi quay ra, làm mặt dỗi không thèm nói với hắn nữa. Bỗng hắn quàng tay ôm qua bụng tôi. Hắn tựa vào lưng tôi:
- Vk chúc ck luôn hạnh phúc, thi đỗ đại học trong kì thi sắp tới. Nhớ là phải luôn nghĩ tới vk, nhớ chưa. Vk là món quà lớn nhất đây này, vk tự tặng mình cho ck.
Tôi cảm động, không nói, tôi quay lại, nắm tay hắn:
- Thôi, lên ck cõng ra xe về nào.
- Hơ, sướng thế, biết thế này lần nào đi chơi mình cũng mất giày.
Rồi hắn nhảy lên lưng tôi, tôi cõng hắn, lại hòa vào dòng người, nhưng lần này là đi về. Tôi hạnh phúc, còn hắn, vừa đi vừa vung vẩy cái giày của hắn, tỏ vẻ thích chí… chúng tôi ra về, , thỉnh thoảng bên đường lại vụt lên vài quả pháo hoa, nổ to rực rỡ. Một tối 30 tết thật tuyệt vời, tối 30 tết bên em…
Chap 20: Tết bên em (2)
Sáng mùng 1 tết, trời mưa phùn.
Sau buổi tối đi cùng sao đỏ, rồi còn đi hái lộc, tôi về nhà hơi muộn. Chui ngay lên phòng, đắp chăn ngủ một mạch, 9h...

<< 1 ... 5 6 7 8 9 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status