chị ấy ngồi kế bên Bạch Yến.
Đứa bé ngỗ nghịch ấy ngoan ngoãn xà vào lòng của mẹ mình, nhìn họ giống một gia đình hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi có một tý gì đó cảm thấy thân thiết với những người trong gia đình của Bạch Yến.
- Đây là mợ của mình đấy nhưng toàn kêu bằng chị dâu thôi – Bạch Yến quay qua nói chuyện với một thằng nào ngoài biên giới như tôi.
- Ừa, hihi- Tôi chỉ biết uống trà và nghe họ nói.Tự nhiên quên đi cái chuyện đại sự và không biết tìm nước nào để xin phép.
- Hây…dà, Bạch Yến nhà ta cũng khéo chọn lắm đấy – Anh ấy nheo mắt nhìn tôi.
- Dạ… – Tôi bất ngờ.
- Hihi, em này không nói với chị nhé. – Chị ấy véo gò mà của Bạch Yến làm cho tôi ghen tỵ.
- Huhu…đau em – Em ấy nũng nịu.
- Hai đứa học chung lớp à? – Anh ấy lên tiếng hỏi tôi.
- Dạ
- Nhà em ở đâu.?
- Dạ trên đường Hùng Vương.
- Ờ, nghe nói giỏi võ lắm hả?
- Dạ cũng bình thường anh ơi – Tôi gãi đầu không dám nhận.
- Nhìn thân thủ em là biết một cao thủ rồi, giấu làm gì. – Anh ấy uống một ngụm nước trà.
- Dạ. – Tôi hơi bất ngờ.
- Bữa nào lại nhà anh, hai anh em mình làm ván nhé.
- Dạ. – Tôi thành thật nhận.
- Anh này, cứ gặp ai thấy người ta học võ là thế. Cậu đừng để ý nhé – Em đổi giọng ngay.
- Hihi, có sao đâu cậu.
- Chưa gì đã bênh rồi kìa. Em thấy chưa, anh nói đâu có sai – Người con trai ấy nói với người vợ xinh đẹp kia.
- Anh này, chưa gì đã chọc em nó – Người con gái kia bênh vực đứa em xinh đẹp của mình.
- Thôi, qua nhà anh chơi nhé – Anh ấy nhìn tôi.
- Dạ,… – Tôi định nói là có công chuyện thì…
- Thế nhé – Anh ấy nheo mắt.
- Thôi, ở nhà em chơi cũng được mà, đi đâu cũng thế. Có đầy đủ đàn chứ bộ. – Bạch Yến lên tiếng.
- Hớ hớ, sao cũng được, cực cho em thôi.
- Hihi, bình thường anh.
- Thôi, lên đi chị Yến – Bé Tý lại kéo tay.
- Hai anh chị lên trước nhé. – Anh ấy nheo mắt với tôi.
- Dạ
Hai người họ ẳm theo bé Tý đi lên trên lầu để lại tôi với Bạch Yến ở đó,…
- Hihi. – Em nở nụ cười xinh đẹp.
- Họ xứng đôi quá.
- Ừa, lên trên ấy nghe nhạc nhé. – Em chỉ lên trên lầu.
- Hả?
- Hihi, hôm nay hai anh chị ấy qua đây chơi nhạc. Thế nào.? – Em nghiêng đầu đợi câu hỏi.
Tôi thoáng suy nghĩ một tý nhưng cuối cùng đã quyết định cho đám bạn đó ăn đi, dù mất mình cũng không sao cả, dù gì mất một đứa thì chắc bọn nó càng mừng. Tôi đi theo lên trên lầu, ba người họ đã ngồi trên băng ghế gỗ nơi mà tôi đã ngồi nghe em chơi hai bản nhạc sâu lắng lòng người.
- Ngồi đây chơi em nhé – Chị ấy cũng có vẻ hòa đồng.
- Dạ
- Em cứ tự nhiên đi – Câu nói của anh Bạch Yến đầy ngụ ý.
Tôi ngồi ở băng ghê ấy với bé Tý đang nghịch với những chiếc kẹo, hai người chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau, đứa bé nói chuyện rất dễ thương và lễ phép, tự nhiên hai đứa chúng tôi thân thiết nhau chỉ trong khoảng cách rất ngắn. Làm cho ba người họ sau khi thảo luận thì quay mặt lại có một tài gì đó khâm phục.
- Em chọn đâu có sai – Anh ấy nhìn Bạch Yến nói.
- Em ấy giỏi quá Yến nhỉ. – Chị của em cũng lên tiếng.
- Dạ, hihi – Em ấy nở nụ cười đầy xinh đẹp.
Người anh ấy đi đóng hết cửa lại, không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, đâu đó cũng tối lắm vì tĩnh mịt hết rồi như một phòng kính vậy không có một ánh sáng nào chiếu rọi vào.
Tôi với bé Tý ngồi yên vị trí, thì ra họ lấy dụng cụ ra chơi nhạc, người anh cầm lên chiếc guitar gỗ, còn Bạch Yến vào vị trí quen thuộc đó là chiếc đàn piano. Tôi ngồi im xem họ, không gian rất thích hợp để chơi nhạc, tĩnh lặng không có sự quấy rầy nào cả, những hương hoa lan tỏa khắp sân cùng với những sắc đẹp của hai người con gái và một người con trai. Chị của Bạch Yến hình như đảm nhiệm vụ hát hay sao ấy, không thấy cầm trên tay nhạc cụ nào cả.
Tiếng đàn của Bạch Yến từ từ vang lên…
Tiếp theo là tiếng đàn guitar…
Và…
Tiếng hát nhẹ nhàng như dòng suối chảy…
Em lướt nhẹ những ngón tay đầy mảnh mai của mình trên những phím đàn, còn người con trai ấy đang say mê với chiếc đàn guitar, giọng hát của người con gái đi theo từng nhịp đầy nhẹ nhàng của hai nhạc cụ ấy, tôi bỗng chóc rơi vào một khung cảnh âm nhạc, nơi mà cảm xúc thăng hoa…
Một bài hát tiếng anh…
If I should stay, I would only be in your way…
So i will go,but i now…
I will think of you every step of the way…
Đó chính bản nhạc phim The Bodyguard cũng chính là bản nhạc I Will Always Love You
Chap 81:
Tiếng nhạc cứ du dương khắp sân ấy, ba người họ cứ mải miết chơi nhạc còn tôi với bé Tý thì đã lạc vào không gian êm ã. Bé Tý nằm vào người tôi, một cảm giác đầy yêu thương và ấm áp, tôi xem như một đứa em. Đúng thật là bộ ba âm nhạc, mỗi người có một sở trường riêng, Bạch Yến với tiếng đàn piano say đắm lòng người, anh ấy với tiếng đàn guitar đầy hối hả, chị Bạch Yến với giọng hát không thể nào chê được. Tôi đi xem ca nhạc mà không tốn một tý tiền nào.
- Bốp…bốp – Người vỗ tay là tôi sau khi tiếng nhạc kết thúc.
- Bốp bốp – Bé Tý cũng làm theo.
Tôi chẳng biết làm thế nào nữa vì bài nhạc ấy rất hay mà người thể hiện lại rất tuyệt vời,không còn gì để nói ở đây. Và quên đi cái nhiệm vụ của mình…
- Em biết chơi nhạc không? – Anh ấy tiến lại gần tôi.
- Dạ,…em chỉ biết chơi sáo thôi.
- Ghê nhỉ…Bạch Yến nhà em có sáo không? – Anh ấy quay sang hỏi Bạch Yến đang nói chuyện với vợ của anh ta.
- Dạ, không ạ,chi thế anh?
- Cho “BẠN “của em chơi, cậu ta biết chơi sáo đấy – Anh ta nhấn mạnh từ BẠN.
- Cái anh này. – Em ấy nhăn mặt trong dễ thương.
- …
- …
- Thế nhà em có sáo không?
- Anh hỏi lạ, Tâm chơi sáo không lẻ không có. – Vợ anh ta lên tiếng.
- Khùng – Bạch Yến chớp ngay cơ hội.
- Thế mình đi về nhà em nhé. – Anh ấy nheo mắt với tôi.
- Dạ chi ạ? – Tôi không hiểu.
- Chuyện đàn ông tý nói, để xe đây đi ra anh chở.
-
Dạ.
- Hai tiểu thư nấu vài món nhé…
- Hứ, đồ ham ăn.
- Anh em là thế mà, sao này đừng kiếm ai giống ãnh nhé – Chị ấy lên tiếng.
- Thôi đi nhanh, ở đây ăn đạn đấy – Anh ấy nói nhỏ vào tai tôi.
Bé Tý cứ ngồi đó mà không hiểu họ nói giành nhưng cũng ngoan ngoãn chạy đến người chị của mình để nghịch chiếc đàn piano. Tôi với anh ấy bước ra chiếc ô tô, tất nhiên người cầm lái là anh của Bạch Yến.
- Về nhà lấy sáo nhé.
- Dạ – Tôi bước vào xe.
(Anh Bạch Yến tên Tùng, vợ anh ta tên Trúc Thanh)
Trên xe tôi với anh Tùng nói đủ thứ chuyện của đàn ông con trai, có vẻ hai người rất hợp nhau và than mật, tôi cũng có một cái cảm giác thân quen với từng thành viên trong gia đình của Bạch Yến. Về đến nhà anh Tùng niềm nở vào nhà nhưng rất tiếc khóa cổng và không có ai ở nhà, tôi chạy lên phòng lấy nhanh cái cây sáo của mình.Hai người chúng tôi quay lại căn nhà với cánh cổng màu xanh ấy, chẳng mất thời gian bao lâu đối với chiếc xe ô tô này.
- Nhanh nhỉ – Bạch Yến ra mở cửa.
- Hứ. – Anh ấy đánh khẽ vào đầu em.
- Huhu…dám đánh em – Em ấy nũng nịu thấy thương.
- …
Một lát sau ở trên lầu, sân nhà em, không gian đầy im lặng vã tĩnh mịt nhưng rất thoải mái với mùi hương hoa lan tỏa khắp căn phòng, không khí được điều hòa từ chiếc máy lạnh,sự sắp xếp đồ đạc trong căn nhà phải nói là rất đặc biệt.
- Hai em chơi đi, anh với chị ngồi xem. – Chị Trúc Thanh lên tiếng.
- Sao thế? – Bạch Yến xoe tròn mắt.
- Thể hiện đi nào… – Anh Tùng cũng lên tiếng.
Hai đứa nhìn nhau đầy khó hiểu, chẳng biết phải làm sao nhưng tôi cũng không thấy giống ép buộc nên bước lại gần chiếc đàn piano,em cũng bước theo sau.
- Bài gì cậu,hihi – Em ngồi nhẹ nhàng xuống rồi quay sang nhìn tôi.
- Tùy cậu nhé. – Tôi cho em quyết định.
Em nhẹ nhàng lướt những ngón tay ấy trên phím đàn rồi nhắm mắt lại, tôi nhìn thoáng qua,đoán được là chính bài nhạc hôm ấy, bài Beethoven Virus bất hủ của nhà soạn nhạc thiên tài. Tôi không biết nhịp của nó và chưa nghe ai chơi bài này bằng sáo trúc bao giờ cũng chẳng biết đệm khi nào, nhưng đâu đó tôi nghe một cái gì đó, chính em đã dẫn dắt khúc đệm. Tôi bắt đầu cầm sáo trúc lên khi nghe một lượt nhạc, nhưng bài đó chơi bằng sáo trúc cực kì khó, kể cả đệm hoặc bè. Tôi từ từ lượt những đoạn mà em dẫn dắt rồi sao đó thổi, nhìn thấy những nốt nhạc của bài chỗ mặt đàn. Thế là tôi xoay người lại về phía em, lúc này từ từ thực hiện nhiệm vụ của mình…
Khúc nhạc ấy vang lên…
Lại một lần nữa…
Một lần nữa…
Nhẹ nhàng…
Nhưng đầy hối thúc lòng người…
Quả thật em rất tài giỏi khi chơi được bản nhạc như thế, tôi thì cực khổ lắm mới thổi được mấy nốt nhạc nhưng cuối cùng cũng bị dẫn dắt vào một không gian huyền ảo của âm nhạc…
Hai nhạc cụ đã hòa vào nhau làm một…
Từ khi nào ấy…
Hai người đang chơi thứ nhạc cụ ấy cũng không biết điều đó…
Tôi vẫn như mọi khi chơi nhạc, thả lỏng tâm hồn, một cảm giác thật thoải mái, chẳng khi nào quên…
Những tiếng hối thúc của bản nhạc kết thúc…
- …
- … – Hai đôi mắt từ từ mở ra rồi quay lại nhìn nhau.
- Hihi.
- Hihi – Tôi chợt cũng cười và gãi đầu.
Một buổi sang đầy ấm áp ở trong nhà em. Hai người họ cũng dành những câu khen đầy ngụ ý, ngay cả chị Trúc Thanh cũng lắc đầu dễ thương với Bạch Yến, còn em thì ngại ngùng đôi gò má kiều diễm ấy hồng lên…
- Xuống ăn thôi. – Anh Tùng đã đói bụng.
Năm người trong gia đình họ ai cũng mang một nét đẹp thuần khiết và quý phái làm cho tôi cảm thấy đầy ghen tỵ…Một lát sau ở nhà bếp…
- Woa, bữa nay có bạn trổ tài nấu những món ngon thế này – Anh Tùng tròn xoe mắt nhìn lên bàn ăn.
- Em ấy nấu không đó anh ạ. – Chị Trúc Thanh nói.
Tôi với bé Tý tròn xoe mắt nhìn lên bàn ăn, một bàn ăn có thể nói dành cho vua với chúa chứ chẳng ai dám ngờ, vì cái phong cách trình bày thì chỉ có những đầu bếp, đẹp mắt đầy đủ màu sắc. Con cá điêu hồng em chiên làm sao mà lớp da màu hồng nổi lên rồi cắm vào đó những chiếc lá của cải màu xanh, xung quanh là những nước sốt cà,nhìn là muốn thèm. Đầy đủ món ăn cả chứ không phải riêng gì món đó, có cả tôm lăn bột chiên, một bàn ăn đủ thức còn ngon hơn những gì mà đám bạn tôi thưởng thức. Không biết có phải mình có phúc lắm không nhỉ? Cũng không biết kiếp trước ăn ở thế nào mà kiếp này như thế ấy?…
- Hihi, mời mọi người – Em ngồi kế tôi,
Duyên hay phận, trùng hợp bất thường…
- Tự nhiên em nhé – chị Trúc Thanh nhìn tôi nở nụ cười xinh đẹp không thua gì Bạch Yến.
- Anh đi chú, dành cho chú đấy. hé hé – Anh Tùng giống một người “khai chiến “
- Dạ – Tôi biết ngụ ý của câu nói đấy.
- Cái anh này- Câu quen thuộc của Bạch Yến.
Em gấp cho tôi ngay một cái miếng thịt nướng trong rất ngon lành và tôi cũng gấp lại chứ không để mất lịch sự khi ra ngoài xã hội giao tiếp. Dù gì mình cũng có học mà,hé hé. Suốt buổi ăn, nhiều tiếng cười nói rất vui vẻ, mang một không khí rất thoải mái, bé Tý thì với những câu nói bất hủ làm cho hai đứa tôi giật bắn cả người: “anh Tâm với chị Yến đẹp quá “…”anh chị khi nào cưới nhau “…”mai mốt con có anh hai đúng không mẹ “…Những câu nói đầy vô tư nhưng đã hại chết hai đứa tôi. Ngại ngùng và khó hiểu với đứa bé ấy, sự hồn nhiên của nó đang giết người chứ chẳng đùa…
Công nhận những món ăn em nấu phải nói rất ngon và vừa ăn với khẩu vị của tôi. Em chế biến các món ăn nhìn là thấy đẹp mắt cộng với hương vị ngon thì còn gì bằng, hơn cả nhà hàng,vừa ăn mà mát ruột mát cả gan ấy, không ngờ em cũng chẳng thua kém gì Như về tài nữ công gia chánh. Đến đây tôi thầm khâm phục…
- Hế hế, quên lấy mấy lon bia – Anh Tùng bước lại tủ lạnh.
Tôi thì vẫn cứ ăn, biết rằng câu nói vừa rồi cũng ảnh hưởng đến mình và cái gì đến nó cũng trước dù trước hay sau…
- Rụp – Tiếng khui bia.
- Anh với chú mỗi người một lon – Anh Tùng đưa cho tôi một lon heneiken mát lạnh.
- Dạ – Tôi cầm lấy.
- Anh này, sao lại rủ Tâm uống bia chứ.? – Bạch Yến trách.
- Con trai mà em.
- Cậu uống ít thôi nhé – Bạch Yến quay sang nhìn tôi.
- À…ừ – Tôi để chén xuống.
- Uống ít thôi.
- Trời ơi là trời ông ngước xuống nhìn đứa em tôi nè, nó thay đổi chóng mặt luôn chứ… – Anh Tùng ngước lên trần nhà.
- Thôi đi ông ơi, ngồi xuống ăn đi, Yến nói đúng đấy.
Thế là tôi với anh Tùng nhăm nhi hai lon bia, nói đủ thứ truyện trên đời từ nam tào đến bắc đẩu đều đem ra nói, bé Tý cũng tham gia cuộc vui, mỗi lần Tý nói tôi sợ lắm, sợ giống khi nãy thì chỉ biết im cái miệng lại chứ chẳng biết làm gì khác. May mắn đứa cháu của Bạch Yến cũng chịu tha cho hai người anh chị mình, tôi lấy làm nhẹ nhõm. Bữa nay kết thúc, còn rất nhiều thức ăn trên bàn, phải nói em làm cho đủ một hạm đội ăn chứ có phải cho 6 người ăn đâu. Ăn rồi thấy ai cũng no hết, tôi với anh Tùng đi ra nhà trước uống trà đạm đạo. Có một cảm giác gì đó sung sướng cực kì, chỉ ước rằng sau này có người vợ như thế là được rồi…
“Khi nào chậu xương rồng nở hoa đây…? “
Nói chuyện một tý thì hai người đẹp đó bước ra cùng với bé Tý…
- Cũng trưa rồi, anh với chị về nhé HAI ĐỨA – Anh Tùng cộng thêm vào.
- Dạ
- Hứ, về đi ông – Bạch Yến làm vẻ giận giỗi
- Hế hế, tối anh điện nói với ba mẹ nè…lè…lè
- Ơ, – Em ngạc nhiên.
Hai người họ cùng với bé Tý bước lên chiếc xe sang trọng, trong họ giống một gia đình đầy hạnh phúc và ấm êm, ai cũng phải ghen tỵ hết cả…Tôi cùng Bạch Yến tiễn họ ra đên cổng sau đó rồi vẫy tay chào nhau,…Thế là 3 người đã ra về khỏi ngôi nhà, chỉ còn lại tôi và em. Một cảm giác gì đó gắn bó với căn nhà ấy, nhưng tôi cũng quyết định ra về và cảm ơn em vì bữa ăn hôm nay. Em không nói gì chỉ nhưng khuôn mặt hiện lên một niềm vui, điều đó càng làm cho tôi vui thêm.
Chap 82:
Tôi chạy xe trên con đường 30/4 quen thuộc mà có một nỗi niềm vui vẻ khó nói thành lời,không gian vào buổi trưa nóng bức gay gắt nhưng cũng muốn chia vui, những làn gió mát rượi thổi liên tục, những bóng cây phượng vĩ đung đưa qua lại cùng với tiếng huýt sáo yêu đời…Một ngày đầy tốt lành.
Tôi về đến nhà thì cũng chẳng có ai ở trong nên không bị một tý gì gọi là trở ngại, chạy xe vào trong rồi đóng cửa lại, làm một giấc cho đến chiều khỏi lo sợ đối vì bữa ăn nhà em có thể giữ no đến ngày mai chứ chẳng đùa…Khò…khò…khò
Chiều thức dậy nhìn đồng hồ 4 giờ, công nhận mình ngủ kinh khủng, vội vã đi tắm gửi lấy tập sách ra học, xuống dưới bếp thì thấy người con gái ấy đang xào nấu cái gì đấy,tôi không làm phiền, nhà chỉ có hai người, tôi và Như. Đến tối xuống kiếm cơm ăn thì chẳng thấy em đâu cả, căn nhà lạnh lẽo hơn bao giờ hết, ra ngoài sân ngắm sao trời. Buổi tối yên bình gì đâu, không gian chìm vào tĩnh mịt chỉ đâu đó có tiếng những con vật, con người càng thêm thoải mái. Tôi ngồi đó suy nghĩ ngẩn ngơ thì…
- Mở cửa cái cậu- Tiếng Như vang lên.
Tôi phóng vọt ra mở cửa cho người con gái ấy, hỏi mới biết em đi qua nhà Bạch Yến nói chuyện gì đấy, hai chữ bí mật lại xuất hiện làm cho tôi đau đầu.
- Không lẻ chuyện mình đi chơi ở nhà Bạch Yến lọt vào tai Như sao? – Tôi suy nghĩ.
Vào đến trong nhà, thì nhảy xuống ghế salong ngồi, em đi ra tủ lạnh bảo lấy kem với bánh mì.Ôi thôi một tý bưng ra một hộp kem mát lạnh thơm ngon mà tôi yêu thích, lại còn có mùi sầu riêng nữa chứ. Em bỏ kem vào ổ bánh mì theo yêu cầu của tôi, khỏi phải nói dù đang no nhưng cũng tọng hết một ổ, vẫn thấy chưa đã, lấy ly ra ngồi múc kem ăn không. Sướng kinh khủng. Sáng thì ăn cao lương mỹ vị do Bạch Yến nấu, tối đến ăn kem mát lạnh do Như chế biến, đời thật như mơ mà…
Ăn no, tắm gửi,hít thở không khí trong lành thêm một tý nữa thì tôi phóng vào phòng ngủ, đặc biệt hôm nay chăn đấp, gối ôm,…đều sạch sẽ thơm tho, tôi cứ ôm lấy cái gối mà ngửi, sướng kinh khủng và…khò…khò…khò…báo hại đêm đó muỗi cắn cho mấy vết…
Trưa hôm sau tại trường học…
- Đậu măng nhà mầy, kêu đi rủ Bạch Yến rồi trốn đâu mất – Thằng Tùng hỏi tội tôi.
- Chắc là trốn đi riêng lẻ chứ gì – Bà Trân bơm đểu.
- Má, thằng…trọng gái khinh bạn – Thằng Sang xỉa xỉa vào mặt tôi.
- Ủng hộ đảo chính. Hé hé – Bà Quỳnh bẻ tay gắc gắc.
- Đánh đi. – Bà KIều Oanh cũng không tha tội cho tôi.
- Có gái bỏ bạn,đệch cụ mầy nhé – Thằng Đức xạo.
- Hớ hớ, chửi đi nhé mấy thằng cờ hó, chiều nay tao không đá đấy – Tôi nhớ ra trận đấu vào tiết 4 hôm nay chính là cái phao dành cho mình.
(Hôm nay thứ hai, tiết chào cờ sẽ được nghỉ những nội dung cụ thể sẽ được giáo viên chủ nhiệm vào sinh hoạt vào 10 phút ngày mai. Để dành thời gian đó cho trận đấu giữa 10A3và 10B8).
- hớ hớ đe dọa nữa kìa.
- Tính sao tụi bây. – thằng Chung có vẻ mặt nguy hiểm.
- E hèm…theo tướng liên quân nghĩ thì nên chục thằng đè nó đi. Hình phạt tốt nhất – Thằng Khôi tuyên án.
- Chục thằng gì? – Tôi ngây ngô chưa hiểu gì.
- Hế hế, mấy bà tránh ra cái. – thằng Hùng dọn chiến trường.
Tôi vẫn bình tỉnh ngồi trên cái ghế, vẫn chưa hiểu tình hình có chuyện gì xảy ra và đám bạn của mình làm gì thì…
- Ế ế, tụi bây làm gì thế – Tôi bị ngã ngửa ra phía sau, có ai đó kéo cái ghế xuống.
- Quất
- Dzô.
- Chơi đê
- …
Bọn nó đồng thanh lên tiếng…
- Ế ế, khiêng tao đi đâu thế, để xuống. – Tôi vẩy như con heo.
Bọn nó khiêng tôi để xuống dưới đất, một nơi sạch sẽ, giống đi mổ heo thế này, vừa để xuống tôi chưa kịp ngửa người lên (cái lưng đưa lên trời) thì có một vật gì đó tiếp xúc cái binh với lưng và nặng hơn cục tạ.
- Ế ế, xuống – Tô biết là thằng Chung.
Và
- Hế hế, lên
- Lên đi bây.
- Chết tía mầy nè
- Hây, xem bố- Thằng Tùng lấy đà.
Và…
- Ợ,…chết…tao- Tôi cực khổ mới được như thế.
Diễn biến có thế kể như thế này, sáu thằng nó khiêng tôi vứt xuống gạch, sau đó từng thằng nhảy lên đè, vậy là tôi nằm ở dưới…trời ơi là trời sáu thằng nó nặng hơn núi ấy,mặt đỏ hơn trái gấc thì mới chịu tha, đến đó tôi đứng dậy hết nổi, than hình không biết có bị xẹp lép như con tép không nữa.
- Trời ơi ông ngước xuống mà xem lũ bạn tôi này – Tôi thầm chửi đổng chứ chẳng dám nói thành lời.
- Hế hế.
- Bỏ nhé con.
- Cho bọn tao leo cây nè.
- Kaka, đây là lần cuối, lần sau thì dự rằng đủ 10 thằng đè…
- …
Từ đó tôi nghe đến cái hình phạt “chục thằng đè “là thấy choáng trong người, mỗi lần như thế thì khổ biết là bao. Không biết ở cái tuổi học trò có ai bị đám bạn của mình thực...