đi gặp người khác à?Ai mà biết anh còn bao nhiêu cô nữa.”
“Làm gì có.”
“Không biết, cứ như vậy đi, không chịu thì giận…”
“Rồi rồi, đừng giận. Chịu mà…”
“Vậy thì mới là con nít ngoan…Hì hì…”
“Sợ em luôn…”
Một ngày tháng 5,
Xuân đã hết, cái nóng oi bức không làm những tâm hồn áo trắng mệt mỏi. Mặc cho những kì thi gam go đầy khó nhọc đang ở phía trước. Trong lòng ai cũng cố gắng níu kéo, cố gắng tận hưởng từng giây phút cuối cùng của cuộc đời học sinh.
Không bao lâu nữa, từng cánh hoa đỏ thắm sẽ lại rực rỡ khoe sắc trên cây phượng già, tiếng ve kêu râm rang gọi hè sẽ đến. Với những học sinh cuối cấp chúng tôi, thời điểmkhép lại biết bao kỉ niệm buồn vui của tuổi học trò, thời điểm chia tay mái trường, thầy cô, bạn bè sắp gần kề…
Mọi người ai cũng bảo, thời học sinh là những năm tháng đẹp nhất của mỗi đời người, không ưu tư, không lo nghĩ. Với tôi thì lúc này chỉ có sự bình thản, cũng không luyếntiếc, bịn rịn. Có thể ngôi trường
này vốn khôngdành cho người như tôi. Thực sự suốt ba năm ngồi trên ghế học đường, tôi như lạc lõng, bơ vơ giữa sự vụ lợi tiền bạc, giữa những mối quan hệ dối trá, lừa lọc diễn ra trước mặt hằng ngày. Đều làm tôi luyến tiếc lànhững cô giáo kính yêu, những người bạn thân thiết dù chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Và cả em-một cô nhóc khờ khạo nhưng chân thành…
…
“Tặng em.”
“Cái gì thế?”
“Sổ lưu bút, anh chọn lâu lắm đó.”
“Cám ơn anh ^^ “
“Em nói em luyến tiếc lớp mình lắm mà, giờ anh tặng cho em, sau này có nhớ thì mở ra xem…”
“Anh không làm lưu bút à?”
“Không…”
“Sao vậy?” em tròn mắt ngạc nhiên.
“Để làm gì?Với anh thì những lời ghi trong đó toàn là nói dối.”
“Lại thế nữa rồi…” em bĩu môi.
“Ví dụ nhé, nếu em đưa cho một người ghét mình ghi vào. Người ta cũng sẽ dành cho em những lời tốt đẹp trong đó thôi. Vậy thì đâu có phải lời thật lòng. Bởi vậy anh không làm, cũng không ghi cho ai cả. Tình cảm thật sự thì không cần ghi chép, nó sẽ mãi ở trong lòng. Chân thành hay giả dối tự mình hiểu là được…
“Vậy, anh có chịu ghi cho em không?”
“Chịu, nhưng chỉ ghi sự thật thôi nhé.”
“Là thế nào?”
“Anh ghi vào là heo mập thì ráng chịu nha.” Tôi cười lớn.
“Đánh chết bi giờ…”
“Đùa thôi mà, dữ dằn quá.”
“Em sẽ chừa trang 83 cho anh…”
“Tại sao?”
“Kỉ niệm lúc tụi mình quen nhau mà. Bộ quên rồi hả?” em nheo mắt lại nhìn tôi ngờ vực.
“Có quên đâu, nhớ chứ. Nhưng lỡ không ghi được đúng trang đó thì sao.”
“Được mà.” Lại giãy nãy…
“Rồi rồi, thì được…Uống nước này.”
Tôi đưa ly trà chanh đến gần em rồi bỗng giật lại, đưa lên miệng uống ngon lành, cười ha hả…
“Lại chọc ghẹo…”
Em tức giận đánh liên tục vào vai tôi.
“Thôi thôi, giỡn mà, đổ hết nước vào người anh bây giờ…”
“Xì. Chỉ giỏi bắt nạt người ta…”
…
Thằng Đức nhìn tôi, mỉm cười đầy ẩn ý…
“Hôm nay được xổng chuồng hay sao mà rảnh rỗi hẹn tao ra uống nước thế?”
“Anh em bao nhiêu năm mà vẫn đâm chọt tao à?”
“Ha ha, đùa thôi. Tao biết dạo này bị quản lý chặt chẽ lắm.”
“Phát mệt…”
Tôi đưa điếu thuốc lên môi, châm lửa…Lâu rồi mới thoải mái như vậy, không bị làm phiền, quấy rầy…Đẩy gói thuốc sang phía nó, tôi hỏi:
“Thuốc không?”
“Ừ…Tách…”
“Thế nào?Quyết định nộp đơn vào trường nào chưa?”
Nó rít một hơi rồi nhả khói, thở dài…
“Mày biết tao rồi mà. Học hành như hạch, biết gì mà đại học này đại học nọ. Chắc lại theo ông già vào công an thôi…”
“Ừ, cũng tốt…”
“Tao muốn qua đó học với mày, bà già cũng đồng ý, nhưng ông già thì không chịu. Đến nản. Thằng heo kia thì đi rồi, rốt cuộc chỉ còn mình tao ở lại đây.”
“Chịu, ở lại cũng tốt, tao thật ra cũng không muốn đi…”
“Còn nhớ đến người cũ à?”
“Ờ…”
“Thế còn người hiện giờ?”
“Chắc cũng sắp đến lúc rồi…”
“Có thương nó thật không?”
“Có…”
“Thế sao không chọn nó?”
“Đơn giản là không thương bằng Tiểu Lợi thôi…”
“Vì nó quản lý mày gắt quá à?”
“Không, tao không để ý chuyện đó.”
“Cũng hay, tao thấy mày như hồi năm ngoái, suốt ngày chỉ ở nhà nhắn tin, gọi điện.”
“Mày thấy vậy à?”
“Thật ra cũng khác chút đỉnh, tao có cảm tình với nhỏ này hơn, còn cái con năm ngoái…”
“Mẹ, nói đi. Tao có để bụng đâu, cứ làm như xalạ.”
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng không ưa nổi cái tính, giả tạo dối trá quá. Ngay từ đầu tao nói mà mày không chịu nghe…”
“Ờ…người ngoài cuộc luôn rõ hơn.”
Cũng đúng thôi, chân tình thì phải hơn hẳn sự giả dối rồi…
“Mà sao mày không kiếm ai quen đi?”
“Mẹ, gái đẹp mày lấy hết rồi, còn đâu nữa.”
“Thôi ông nội, đừng có móc nữa.”
“Đùa thôi, bị giam ở nhà từ nhỏ riết giờ thành khờ, biết nói năng gì mà đi làm quen. Với lại tao cũng không thích ai hết.”
“Ừm…”
“Mà nè, bữa nào rảnh sang nhà tao ăn cơm. Bà già cứ nhắc mày hoài.”
“Ừ, kể cũng hay, biết bao nhiêu đứa rủ mày đi chơi, ba mẹ mày không cho, kể cả đi với lớp cũng thế. Vậy mà tao sang nói là được liền.”
“Thân quá rồi, ổng bả cũng tin tưởng. Bởi vậy mỗi lần muốn ra ngoài là phải nhờ mày.”
“Ha ha…”
Reng…Reng…
“Rồi, đến giờ vợ truy sát…Ha ha…”
Tôi lắc đầu, tắt máy…
“Phát mệt…”
“Sao không nghe?Lại giận nữa thì sao?”
“Kệ, năn nỉ chút là xong. Lâu rồi mới được tự do thoải mái như vậy.”
“Được được…”
…
Từ sau cái ngày đó, em trở nên thay đổi. Hình như em không nói đùa, lúc nào cũng quản lý tôi, chỉ một chút không có tin tức là lại gọi điện liên tục. Tôi không giận em, biết em làm như vậy là vì em thương mình. Nhưng tại sao không tin tưởng tôi chứ, em đâu biết cái càngngày tôi càng thấy mệt mỏi. Cảm giác không sống đúng với mình, không được tự do làm điều mình thích rất là khó chịu. Ngay cả mẹ còn không quản được tôi nữa là…
…
“Này, anh điền đơn đăng ký trường chưa?”
“Rồi.”
“Em cũng xong rồi nè.” Em chìa tờ giấy ra trước mặt tôi cười hì hì.
“Sao lại đăng kí trường này?Em học bang D mà?”
“Hai nguyện vọng lận mà. Với lại anh thích trường đó mà.”
“Định theo ám tui đến tận đại học à…” Tôi cười lớn.
“Ai thèm…Mà ý gì đấy, chán người ta rồi à?” lại phụng phịu hờn dỗi…
“Đâu có, đùa thôi mà…”
Có tin nhắn…
“Quỷ, dạo này trốn đâu đấy, không chịu liên lạc gì hết?”
“Trốn gì đâu?Nhảm nhí, nhớ thấy mồ.”
“Chỉ giỏi xạo. Mai rảnh không?”
“Rảnh, sao?”
“Trước cổng trường LHP nhé, 9 giờ sáng.”
“Ok.”
…
“Ai đấy?Ai mà vừa nhắn tin vừa cười thế?” em hỏi.
“Bạn cũ đó mà. À, mai anh hẹn với bạn nhé, emở nhà học bài ngoan nhé.”
“Cuối tuần mà cũng không chịu đi chơi với người ta sao?”
“Thì chiều anh sang, đừng có làm cái mặt dễ ghét đó nữa mà…”
“Nhớ sang đấy, không thì biết tay…”
“Rồi rồi…”
…
Hẹn hò cái gì thế này?Trời nắng mà bắt người ta đứng chờ…
“Này, con chai cưng…”
“Cưng với chả kiếc, lần nào cũng trễ giờ.”
“Sorry nghen, má…ngủ quên…Hì hì…”
“Hên là nhà gần xịt, nếu không chắc cho tui leo cây rồi…”
“Đâu có đâu…Giờ chuộc lỗi nè…Chụt…”
“Gớm…thôi đi đi bà…”
“Ok…^^ “
Đây là bạn thân của tôi hồi cấp hai, có thể nói là thân nhất. Không như những đứa con gái khác trong lớp, chê tôi nhà quê cục mịch, T luôn thân thiết, quan tâm tới tôi. Cái trò nhận “má, con” cũng xuất phát từ lúc đó cho đến tận bây giờ. Chúng tôi không gọi nhau : bạn-mình, tao-mày, hay đơn giản hơn là gọi tên mà cứ má-con suốt, riết thành quen miệng.
Hồi đó chúng tôi đi đâu cũng dính với nhau, đến nỗi thằng bạn trai của T ghen tuông bừa bãi. Nhưng không vì vậy mà T không chơi với tôi nữa, cứ càng ngày càng thân hơn, làm thằng kia chỉ biết tức giận không làm được gì. Nghĩ cũng lạ, bộ cứ một nam một nữ đi chung là có vấn đề sao?Nếu thế thì thế giới này phải chia làm hai để ở rồi, cho nó tiện.
Nhớ mãi những lúc đi chúng tôi mãi la cà ăn hàng rong, đến nỗi quá giờ vào lớp học thêm, phải đón nhận ánh mắt hình viên đạn của bà cô già khó chịu. Hay những hôm đi học trễ, lén đi cổng sau, bị ông bảo vệ bắt gặp, phải ù té bỏ chạy. Tôi luôn xách cặp và dép của cả hai đứa lẽo đẽo chạy phía sau đếntoát mồ hôi, còn T thì ở đằng trước, ngoảng đầu lại lè lưỡi.
Nhớ mãi cái hôm ngày chia tay trường học , T hết kí rồi đến vẽ, nào xanh nào tím, lòe loẹt hết áo tôi rồi tự dưng gục mặt lên vai khóc ngon lành. Tôi im lặng ôm T thật chặt, hoa phượng nở rộ đỏ thắm cả sân trường, kim tuyến, bông giấy và mái tóc mượt mà của T tung bay theo cơn gió nhẹ nhàng…Đây chỉ mới là người con gái thứ hai làm tôi cảm động sau Tiểu Lợi, cái cảm giác bịn rịn không muốn chia lìa đó, tôi không bao giờ quên được.
Ra trường, mỗi đứa học một nơi, nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Cuộc đời tôi sang trang thì cuộc sống của T cũng không còn êm đềm, bình yêu nữa. T chia tay với bạn trai-một thằng Sở Khanh khốn nạn chính hiệu. Đau đớn và hụt hẫng, T bỏ nhà ra đi, suốt ngày la cà khắp nơi, giao du với bọn xấu rồi gục ngã. Làm bạn với cái thứ mà người ta hay gọi là “nàng tiên nâu”.
Nghe được tin, tôi cuống cuồng lên đi tìm kiếm khắp nơi. Không biết là trời thương xót cho tôi và cô ấy, hay là giữa chúng tôi có duyên. Tôi gặp T vào lúc thất vọng nhất, ở cái chỗ không ai ngờ tới.
“Bốp…Tỉnh chưa, tỉnh rồi thì theo tôi về.”
Tờ giấy bạc nóng hổi rơi xuống đất, cái thứ bột màu trắng chết người vương vãi khắp nơi. Đây là lần đầu tiên và duy nhất tôi đánh con gái, lại là người con gái thân thiết với mình. Cô ấy đau, nhưng tôi còn đau hơn nhiều. Là NT hồn nhiên, đanh đá của tôi đây mà, nhưng sao không giống một chút nào hết vậy…Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên trong phút chốc rồi ôm chặt lấy người bạn thân, gào lên nức nở, nước mắt giàn dụa…
Tôi hận cái thằng đó, chỉ muốn tìm nó, xé xác cho hả giận, nhưng mỗi lúc như thế T lại níu tay tôi lại, van xin, nài nỉ. Tôi cũng hận bản thân mình, chỉ lo chơi bời trác táng, không quan tâm gì đến cô ấy. Trên đường về, trong từng cơn gió về đêm lạnh lẽo, T xiết chặt hai bàn tay nhỏ bé:
“Má sẽ đứng dậy, má sẽ cai nghiện.”
Rất quả quyết. Tôi là một đứa ngang tàng, bất cần đời, nhưng nhiều khi cô ấy còn có nghị lực và sự tự tin hơn cả tôi.
Những ngày đầu thật là cực hình với tôi và T. Tự đi mua một cái xích nặng trịch, T nhờ tôi khóa mình lại thật chặc. Trong cơn vật vã, thèm thuốc, T vùng vẫy như muốn giật tung sợi dây thép lạnh ngắt đó để chạy ra khỏi căn nhà, máu từ hai tay nhỏ bé nhưng đầy nghị lực tuôn ra bởi sự cọ sát dữ dội. Tôi chạnh lòng, đau xót, muốn mở khóa thì cô ấy gào lên:
“Đừng đến gần, con mở ra là giết má, má không bao giờ bỏ được đâu.”
Sau những lần lên cơn như thế, T lại lịm đi, nằm ngủ như một con mèo hoang rũ rượi, không nhà cửa. Tôi mở xích cho T, băng
lại vết thương, ôm cô ấy vào lòng thật chặc, nước mắt tuôn rơi…
Những tiếng thét đau xé tâm hồn dần dần biến mất, trả lại cho T vẻ tươi tỉnh, yêu đời. Cô ấy đã trở về như ngày xưa, nét xanh xao vật vờ cũng không còn, dưới nắng chiều nhẹ nhàng, gương mặt thon thả trắng hồng dường như đẹp hơn bởi nụ cười ngây thơ thánh thiện và mái tóc dài óng ả thả tự nhiênđể những cơn gió nhẹ vô tình lùa tóc tung bay đủ làm mê đắm tâm hồn.
Tôi cũng không thể giải thích, tại sao chúng tôi không phải là một cặp trong khi luôn quan tâm, chăm sóc cho nhau từng chút. Tình cảm chúng tôi mãi mãi chỉ dừng lại ở mối quan hệ đơn thuần, trong sáng, nó vượt lên trên tình bạn, nhưng không thể chạm ngưỡng cửa tình yêu. Không phải là không cóthử, nhưng cả tôi và cô ấy đều chỉ nhìn thấy sự ngượng ngùng, cứng ngắc hiện rõ trong đôi mắt lẫn cách cư xử của nhau mà thôi. Thế là chúng tôi bật cười thật to, rồi lại bằng lòng với mối quan hệ má-con như cũ. Mặc dù mỗi khi đi bên nhau, tôi và cô ấy cứ quấn quít bênnhau không khác gì một đôi thật sự. T thích nắm tay tôi ở nơi đông người hay ôm tôi thậtchặt khi chạy xe trên phố, hoặc những cái hôn nhẹ của cả hai cũng đã trở nên quá đỗi bình thường.
Tính cách của cô ấy cũng rất hồn nhiên, cứ thấy cái gì đẹp, cái gì xinh là lại xuýt xoa cả lên rồi lấp lánh đôi mắt trong trẻo ngắm nhìnsay sưa. Ấy vậy mà khi tôi mua món đồ đó, T lại thẳng tay vứt nó vào sọt rác một cách không thương tiếc rồi hờn dỗi. T nói muốn tựmình mua những món mình thích, không muốn dựa dẫm vào con trai, kể cả tôi cũng không ngoại lệ. Cô ấy luôn rắn rỏi và độc lập.
Những lần gặp nhau, chuyện của tôi và T nói không bao giờ hết, từ thuở còn đi học cho đến tận bây giờ. Hết chuyện thằng cha thầy dạy toán ngày xưa, mỗi lần học thêm không muốn học, cứ cho con Y ngực to lên bàn đầu ngồi là y chang hai tiếng đồng hồ, chỉ giải được vài bài toán ngắn ngủn. Hay chuyện cuộc sống hiện tại ra sao, vui vẻ hay u sầu. Đến những chuyện thường ngày nghe được đâu đó cũng làm bọn tôi cười sặc sụa ra nước mắt.
Hồi đó mỗi lần đùa nhau, cô ấy nói sẽ không bao giờ làm nhà giáo hay lấy người làm cái nghề đó.
“Con không thấy hồi xưa tụi mình đặt đủ biệtdanh cho mấy ông thầy bà cô hả, rồi nói xấu sau lưng, cười nhạo đủ điều. Má không muốn bị giống vậy. Hì hì…”
Hình như ghét của nào trời trao của ấy, bây giờ khi ngồi viết những dòng này, chắc một hai năm nữa, tôi sẽ nhận được thiệp hồng của T. Đối tượng là một anh giáo viên thể dục, nhà không giàu, cũng không đẹp trai, nhưng là người mang lại sự yên bình và ấm áp cho tâm hồn của cô ấy…
Dù không còn bên cạnh, nhưng tôi luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất dành cho cô ấy…
“Này này, bộ quên má rồi hả, sao dạo này không thèm hỏi han gì?”
T nói trong lúc đưa cái ống hút lên mồm, hút chùn chụt…
“Sao mà dám, mà quên nữa, mỗi lần tui gọi điện là lại nói bận này bận nọ. Riết phát nản…”
“Bận thiệt chứ bộ, dạo này má học thêm nhìu lắm.”
“Thôi không dám, chắc có anh nào rồi chứ gì, tui biết thân phận tui mà, con rơi con rớt mà…”
“Thôi mà con chai, con chai cưng, đừng giận nghen…”
“Ai mà giận hồi nào. Đừng có làm cái mặt đó nữa, lớn rồi mà vẫn vậy.”
“Hì hì…Mà dạo này con sao?”
“Con hả?Cũng bình thường thôi.”
“Còn quen với nhỏ gì không?”
“Còn.”
“Hay à, cũng lâu dữ, tưởng như má, thích đá banh chứ.”
“Thôi đi bà già, làm ơn có kiếm thì kiếm ai quen nghiêm túc giùm. Cứ như vậy tui không yên tâm.”
Chống tay lên cằm, hướng ánh mắt xa xăm qua khung cửa kính trong suốt, cô ấy nói:
“Chời, má cũng muốn lắm đó, mà không có cảm tình con ơi…”
“Còn nhớ cái thằng chết tiệt kia chứ gì. Chán thật…”
“Chịu thôi con, làm giờ mất hết lòng tin ở lũ con trai. Kệ nó đi. Con còn định hết năm nay đikhông?”
“Còn chứ…”
“Sao vậy?Bỏ bạn gái à?Con thương nó mà…”
“Cũng như má thôi…”
“Ờ, tình đầu khó quên…”
“Làm như ta đây hiểu biết lắm ấy.”
“Mà nè, má nói rồi nha, con mà đi, má không ratiễn đâu đó…”
“Lại thế nữa…”
“Má mà ra chắc khóc hết nước mắt luôn quá…”
“Cứ đùa…”
“Nói thật chứ bộ, con rành má quá rồi…Ê mà nè, còn nhớ con Tr lớp mình không?”
“Nhớ, sao?”
“Chời ơi, bây giờ nó ghê lắm…”
“Sao sao…”
“Vậy nè…”
“…”
“…”
…
“Ha ha…Nhớ tới thằng đó là mắc cười.”
“Ờ, thằng cha giám thị bị điên, đi vệ sinh mà cũng bắt viết bản tường trình.”
…
“Sao hôm nay trời mau tối vậy?”
“Mơ hả con?7 giờ tối rồi, không tối chẳng lẽ sáng?Mát dây à?”
“Chết rồi, lỡ hẹn rồi.”
“Hẹn với bạn gái hả?”
“Ừ, chắc nó lại giận lên giận xuống nữa.”
“Thôi mình về đi.”
“Ừ, để con chở má về trước đã.”
“Thôi khỏi, nhà má xa lắm. Con đi trước đi.”
“Lỡ rồi, trễ thêm tí cũng không sao. Bà già củatui là số một mà.”
“Hì hì…Ngoan ghê…Chụt.”
Kể cũng lạ, tại sao cô khờ này hôm nay khônggọi điện hay nhắn tin lần nào nhỉ?Thôi kệ, bâygiờ qua năn nỉ chút cũng còn kịp.
…
“Chị đâu rồi em?”
Tôi ngạc nhiên khi thấy thằng nhóc lắc đầu:
“Bả đi đâu từ sáng đến giờ rồi mà. Bộ không nói anh nghe hả?”
“Ờ, không có, vậy thôi anh về. Tí nữa chị về nói anh có qua nhé.”
“Vâng.”
Cửa đóng lại, tôi lấy điện thoại ra bấm…
Tắt máy rồi, đi đâu rồi đây, không biết phải ra ngoài hay nằm trên nhà giận hờn nữa, mệt thế không biết…Đã vậy qua nhà má ngồi chơi tiếp…
Tôi rồ ga chạy khỏi hèm, hòa cùng dòng người đông đúc trong ánh đèn đường mờ ảo buổi tối. Một chiếc xe khác cũng vừa khởi hành…
Từng tia nắng sáng có phần hơi gắt của buổiban trưa rọi vào khắp căn phòng, tôi bước xuống giường, với lấy gói thuốc trên bàn, ngậm một điếu vào mồm tiện chân đá thằng dê già mấy cái:
“Dậy, trưa rồi.”
“Ớ ớ, sớm mà, ngủ chút nữa đi…”
“Dẹp, dậy ngay, lát nữa tao bận việc rồi, không có ở nhà đâu.”
“Ờ ờ…”
“Tao đi tắm trước, ra mà chưa dậy là chết…”
“Rồi…rồi…Ngủ cũng đíu yên thân…”
“Chửi này…Bốp bốp…”
“Thôi thôi, em xin, dậy ngay…”
Tôi đạp thêm vài đạp, cười ha hả rồi mở cửa, bước vào phòng tắm…
Mát mẻ thật, tự dưng hôm nay thấy dễ chịu, thoải mái trong người. Bước ra phòng khách, nhìn vào bể kính, những con cá đang tung tăng bơi lội, rượt đuổi nhau trong đám cây xanh mơn mởn thật vui mắt. Nghĩ cũng tiếc, công sức nuôi dưỡng tụi bây bấy lâu nay, tao đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho chúng bây đây…
Từ hôm qua đến giờ em vẫn không thèm gọi điện hay nhắn tin, đi đâu không biết nữa. Cũng đâu phải còn nhỏ gì, mà suốt ngày như trẻ con, hơi một chút là giận lên giận xuống. Nhưng mà cũng đáng yêu lắm, nghĩ đến lúc phải xa nhau cũng buồn ghê gớm…
…
“Chị có nhà không em?”
“Có, anh vào đi.”
Thằng nhóc cười thật tươi, mở cửa…
“Cám ơn em.”
Bước chầm chậm lên từng bậc cầu thang, tôi mỉm cười nghĩ đến gương mặt chù ụ, hờn dỗicủa em. Mình cũng thật là tệ, hôm qua cho em chờ cả ngày, thôi thì hôm nay bù đắp vậy.
Cửa phòng không đóng…
“Này cô khờ, làm gì mà ngồi một đống trên giường thế?”
“Đóng cửa lại đi.”
Em vẫn bình thản, gương mặt hững hờ khôngvui cũng không buồn.
“Rồi nè, sao thế?Giận anh à?”
“Hôm qua anh đi đâu?”
“Thôi mà, đừng giận nữa nha. Hôm qua anh ham chơi nên lỡ hẹn.”
Ngồi xuống cạnh em, tôi đưa tay vuốt nhẹ đôimá, năn nỉ làm lành. Tự dưng em hất mạnh taytôi ra, nhìn tôi với đôi mắt nghiêm nghị, em hỏi:
“Tôi hỏi hôm qua anh đi đâu?”
“Thì đi chơi với bạn. Anh nói rồi mà, em làm sao thế?”
“Bạn?Bạn gái à?”
“Ừ thì con gái, nhưng chỉ là bạn bình thường thôi mà.”
Đừng nói là lại nổi cơn ghen tuông bừa bãi lên nữa nhé, chết mất…
Em cười nhạt, thái độ khinh khỉnh…
“Thôi đừng chối nữa.”
“Chối gì?Bạn thì nói là bạn, sao em đa nghi quá vậy?”
“Chỉ là bạn bình thường mà lại nắm tay, ôm nhau sát rạt, lại còn hôn nhau đùa giỡn vui vẻnữa à?Anh tưởng tôi khờ lắm chắc?”
“Sao em biết…”
“Tôi đi theo anh từ suốt sáng hôm qua, đứng cả buổi ngoài trời nắng chang chang mà anhnào có biết. Trong lòng anh lúc đó...