nước mắt, tôi cầm lấy cái điện thoại đang run lên từng chập. Là anh gọi…
“Alo.”
“Em đang ở đâu vậy?Có rảnh không?”
“Em rảnh, có chuyện gì?”
“Không, mấy ngày nay không gặp em nên nhớ. Chỗ cà phê cũ nhé.”
Nhớ?Anh mà nhớ tôi sao?Trong lòng anh đâu hề có tôi…Nhưng dù sao thì cũng phải gặp mặt một lần. Cứ như vậy chắc tôi sẽ phát điên lên mất.
“Ừ, em sẽ đến.”
Mấy hôm trước tôi luôn mong anh sẽ liên lạc với mình, sẽ thì thầm rằng anh nhớ tôi, rồi sẽ nắm lấy bàn tay tôi truyền sang hơi ấm như trước đây. Tại sao bây giờ tôi lại buồn như thế, tôi không muốn đi gặp anh một chút nào. Tôi đang sợ, sợ rằng đây sẽ là lần cuối haiđứa gặp nhau, sợ rằng mình sẽ mất anh…
…
Vẫn là quán cà phê này, nơi anh và tôi thườnghẹn hò, thường ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn nhau, thủ thỉ tâm tình và mỉm cười khi thấy sự đồng điệu trong mắt nhau. Nó vẫn như cũ, không hề có chút thay đổi, nhưng sao hômnay nó lại lạnh lẽo như thế.
Bước vào cửa, nhìn thấy tôi, anh cười thật
tươi.
Vẫn còn cười được hay sao?Nếu nụ cười giả dối như vậy thì đừng cười…
“Chị cho em ly cà phê đá không đường.”
Dứt lời, anh quay sang phía tôi:
“Kẹt xe quá nên anh hơi trễ, em đợi lâu chưa?”
“Không lâu, em cũng vừa mới đến.”
“Cuối tuần em không đi đâu với gia đình à?”
“Không có hứng đi.”
“Sao thế, mà nhìn em có vẻ tiều tụy…”
Còn giả vờ như không biết nữa hay sao?
“Chẳng có gì cả. Chắc tại học nhiều.”
“Lúc nào anh hỏi em cũng nói như vậy. Có chuyện gì em phải nói ra chứ, lúc nào cũng đểcái mặt chù ụ như vậy.”
Trong lúc nói, anh nắm chặt lấy tay tôi, bàn tayấm áp ngày nào giờ cũng trở nên lạnh lùng. Rút tay mình lại, anh thoáng chút ngạc nhiên, tôi lên tiếng:
“Anh đóng kịch giỏi lắm đấy, anh biết không?”
“Đóng kịch gì?Em nói gì vậy?”
“Anh muốn em nói gì?Anh thừa biết quá mà…”
“Anh không biết gì hết.”
“Vậy để em nói…”
Nước mắt lại tuôn rơi. Anh gọi tôi là mít ướt, cũng đâu có sai. Tôi là một con khờ mít ướt…
“Anh…có biết…em đang buồn lắm không?”
“Vì chuyện gì?”
“Thôi đi, đừng có giả vờ nữa…” tôi hét lên.
“Từ từ, em bình tĩnh đã, có gì từ từ nói…”
“Từ từ?Bình tĩnh?”
Tôi cười chua chát trong lúc khóe mi vẫn ướtđẫm…
“Anh bảo tôi bình tĩnh khi người tôi thương yêu hết mực đang lừa dối tôi sao?”
“Anh lừa gạt em chuyện gì?”
“Trước đến giờ, anh không hề thích tôi, anh chỉ coi tôi như món đồ chơi thôi, đúng không?”
“Không có, ai nói với em như vậy?’
“Đã bảo đừng có chối nữa. Tôi biết hết rồi. Cái hôm anh cãi nhau với con Th, tôi nghe hết rồi…”
Dứt lời, tôi ôm mặt nức nở. Chuyện này tôi giữ trong lòng mấy hôm nay, nó làm tôi mất ăn mất ngủ. Bây giờ khi được nói ra đáng lẽ phảicảm thấy nhẹ nhõm lắm chứ, tại sao tôi lại có cảm giác cõi lòng mình đang vỡ tan ra thành từng mảnh thế này…
“Em bình tĩnh đã, anh đâu có thích nhóc…”
“Không phải chuyện đó, là chuyện của anh vớithằng H kìa. Anh giả vờ quen với tôi, giả vờ yêu thương chăm sóc cho tôi, chỉ vì cái sỉ diệncủa anh thôi.”
“Không phải như vậy đâu…”
Anh ôm lấy tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc…
“Bỏ ra…Ngay từ đầu anh đã lứa dối tôi rồi…Anh coi tôi là con khờ mà…Anh ác lắm, tàn nhẫn lắm, anh có biết không?…”
“Anh…”
“Phải rồi, tôi khờ, nhưng anh có biết tại sao không…Chỉ vì thương anh mà tôi cam tâm tình nguyện làm con khờ…Bây giờ thì không còn nữa.”
Tôi đứng vụt dậy, lấy hết can đảm nhìn anh…
“Mình chia tay đi, anh không có cảm tình với tôi. Quen nhau làm gì, định làm khổ tôi đến bao giờ nữa?”
Anh nắm tay tôi lại, kéo xuống ghế…
“Đừng đi, anh không muốn. Anh thật sự thương em.”
“Thương?Anh đùa nhiều quá rồi đấy. Để cho tôi về…”
“Anh nói thật, lúc đầu anh có nói như vậy với thằng H, nhưng anh thương em, điều đó là sự thật, anh chưa bao giờ lừa gạt hay đùa giỡn với em cả. Tin anh đi…”
“Làm sao tôi tin anh?”
“Anh…không biết…”
“…”
Anh ngồi đó, một tay giữ chặt lấy tôi, một tay đang vò đầu. Anh đang sầu não, đang buồn phiền. Tôi chưa từng thấy anh như vậy bao giờ…
Nhìn đôi mắt đượm buồn của anh, nó không có vẻ như là giả dối. Tôi không tin là anh đóng kịch giỏi đến như thế. Vậy thì…có lẽ nàoanh nói thật?…Bất chợt, một ngọn lửa mang hi vọng vừa được thắp sáng lên trong tâm hồn đã chết của tôi. Một chút hi vọng để cứu vãn tình yêu…
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên, nhìn vào màn hình, anh khẽ chau mày rồi đưa nó lên tai…
“Em chờ anh một lát.”
Anh nói với tôi trong lúc vẫn nắm chặt tay không buông.
“Alo.”
“…”
“Khỏe, rất khỏe là đằng khác.”
“…”
“Gọi cho anh có việc gì?”
“…”
Là ai vậy nhỉ?Là ai mà phải xưng anh-em ngọt xớt như thế?Có phải cô gái trong tấm hình không?
“Uhm, được rồi, mai mình gặp.”
Cúp máy…
“Là ai đấy?” Tôi thắc mắc.
“B (tên của cô bé bạn gái anh năm ngoái)…”Anh thở dài.
Đã rõ ràng quá rồi, thì ra con trai các anh thậtsự tồi tệ, tham lam đến như thế. Mấy ngày nay anh không liên lạc, bỏ mặc tôi một mình đau khổ, hóa ra là dành thời gian đó để lo cho cô ta. Anh bận rộn quá mà. Thật là chua chát cho mối tình giả dối này…Vậy là niềm hi vọng ít ỏi của tôi cũng bị chính tay anh bóp nát…Nước mắt lại lăn dài trên khóe mắt…
“Đừng khóc nữa.”
“Anh cũng chai mặt lắm, quen với tôi, rồi vẫn lén lút với người cũ. Anh có còn lương tâm không?”
“Anh không liên lạc, tự cô ta gọi điện cho anh…”
“Đã bao lâu rồi?”
“Bao lâu gì?”
“Hai người lừa dối tôi bao lâu rồi?”
Tôi tuyệt vọng hét lớn, không để ý mọi người xung quanh đang nhìn mình.
“Tại sao em không tin anh chứ?”
“Chừng nào hai người quen lại?Cho tôi biết để tôi chúc mừng…”
Tôi không ngờ lúc đó mình có đủ can đảm đểnói ra những lời này. Cố cắn lấy môi thật chặt ngăn không cho những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra. Tôi không muốn anh thấy mình đau khổ, mặc dù lúc này trái tim tôi đang rỉ máu…
“Em hiểu lầm rồi, anh không có gì với cô ta hết.”
“Anh chắc không?Nếu không còn gì, tại sao lại hẹn nhau. Không cần ngày mai đâu, bây giờtôi đi về, để cho hai người có thời gian bên nhau. Tôi đâu có là gì…”
“Đừng đi, hãy tin anh. Nếu anh muốn gạt em thì cần gì phải nói điện thoại trươc mặt em như vậy?”
“Vẫn là câu nói cũ…Làm sao tôi tin anh?”
“Ngày mai đi với anh…”
Ngày mai?Đi đâu?Đi gặp cô ta à?Để làm gì?
Tại sao lại muốn tôi đi theo cùng?Muốn tôi nhìn thấy hai người quấn quit âu yếm với nhau à?Nhẫn tâm như vậy sao?
Biết bao nhiêu câu hỏi vây kín trong đầu tôi. Cả hai im lặng, không ai nói một lời. Tôi cũng không biết tại sao mình không bỏ về cho xong, còn có gì để tôi luyến tiếc hay sao?
Thật sự khi lắng nghe tiếng lòng của trái tim, tôi biết mình vẫn thương anh nhiều lắm. Mặc dù niềm tin của tôi được vun vén từ những tháng ngày ấm áp, hạnh phúc khi xưa, đã bị đánh cắp đi gần hết nhưng hình như đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn vẫn cònsót lại một ít. Phải rồi, tình cảm chân thành đâu phải muốn vứt bỏ, muốn quên đi là có thể làm ngay được…
Gật đầu đồng ý.
“Ngày mai tôi sẽ đi theo anh…”
Cả đêm tôi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nghĩ đến anh. Nghĩ đến những lúc anh dịu dàng yêu thương, những lúc anh ân cần chăm sóc, và cả những lúc anh đang tâm bỡn cợt với trái tim của mình.
Tôi đang muốn trời mau sáng hay mong cho đêm kéo dài?Tôi cũng không biết nữa. Nếu màn đêm không bao giờ dứt thì tôi vẫn còn anh, mặc dù phải luôn sống trong nỗi thất vọng tràn trề. Nhưng khi trời sáng thì có lẽ tôisẽ mất anh mãi mãi, lựa chọn nào thì cũng chỉcó một mình tôi đau khổ mà thôi. Phải chi được quyết định, tôi sẽ tự cho mình một con đường thứ ba, phải chi đời có chữ “nếu”…
Cuối cùng thì ngày mới cũng đã sang, vậy làsau hôm nay, tôi phải tập làm quen với cảm giác không có anh bên cạnh. Sẽ không còn những tin nhắn yêu thương, cũng sẽ không còn những cái nắm tay thật chặt và những cái hôn lướt nhẹ nhưng ngọt ngào…
Không cần nhìn vào gương lúc này, tôi cũng biết là mình tiều tụy như thế nào. Vốn là một con bé ham ngủ nhưng mấy ngày nay, tôi chưa từng được chợp mắt trong yên bình. Người ta nói tình yêu làm con người thay đổi, vậy có ai thay đổi theo hướng tiêu cực như tôi không?
Anh đến rất đúng giờ, đầu vẫn đội sụp cái mũlưỡi trai như ngày thường. Nhìn thấy tôi, anh đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt hốc hác, tôi lạnh lùng gạt tay anh ra, lẳng lặng ngồi lên xe…
“Đi đi…”
Thở dài, anh quay lại nhìn tôi :
“Đội nón lên đi.”
Dứt lời, anh cầm cái mũ chụp lên đầu tôi không cần hỏi ý kiến.
“Đừng bỏ ra, trời nắng lắm…”
Trời nắng sao?Thế nắng có làm tan đi được trái tim băng giá của anh không?Anh đã vô tâm đến mức lừa dối tôi, bây giờ còn quan tâm đến tôi làm gì. Để ý mới thấy, chúng tôi đang đội hai cái mũ màu xanh lơ giống nhaunhư đúc.
Tôi từng mua hai cái bóp y chang, bản thân chịu thiệt thòi xài bóp con trai với mong muốn anh sẽ dùng cái còn lại. Nhưng anh vẫngiữ cái bóp cũ mềm đang xài, anh nói có nhiều kỉ niệm, không bỏ được, rồi cả áo đôi cũng vậy, anh cũng không mặc khi đi chung với tôi. Hình như trên người anh chỉ có một thứ thuộc về tôi, là số điện thoại đang nằm trong máy. Nhưng chắc là sau hôm nay, nó sẽ được delete khỏi danh bạ cũng như xóa khỏitrí nhớ của anh mà thôi. Tự dưng lại thấy xót xa trong lòng…
Xe bắt đầu chạy nhanh như mọi ngày…Cả hai vẫn im lặng…
Thường ngày tôi thích ôm anh thật chặt, tựa đầu lên vai anh để cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu. Bây giờ giữa chúng tôi hình nhưcó khoảng cách rất xa mà không dễ gì có thểsan lấp được. Tôi nhích người ra phía sau, anhkhông nói gì, cho xe chạy chậm lại, từ tốn…
…
Chúng tôi bước vào một quán cà phê xa lạ, được bày trí ấm cúng và yên bình. Định ngồi xuống ghế đối diện thì anh lên tiếng:
“Em ra bàn phía sau lưng anh ngồi đi. Chút nữa anh giải thích.”
“Nếu anh thích vậy.”
Đã không muốn ai biết tôi và anh đi chung, vậy tại sao rủ tôi đi cùng làm gì?
Cô phục vụ cất tiếng:
“Lâu lắm rồi mới thấy em. Có khỏe không?”
“Vẫn bình thường thôi chị. Dạo này em bận nên không tới thường xuyên.”
“Sao lại đến một mình?B không đi chung vớiem à?”
“Chút nữa tới sau chị ạ.”
“Em uống gì?Như cũ à.”
“Vâng, cám ơn chị.”
Hình như nãy giờ mời nhìn thấy tôi, chị ta hỏi:
“Cô ơi, gọi nước chưa ạ?”
“Chị cho em ly cà phê đá không đường.”
“Vậy là hai phê đá không đường…”
…
“Sao hôm nay em lại uống cà phê, em bảo đắng lắm cơ mà?”
“Anh mà cũng nhớ à?Đắng thì đã sao?Trong lòng tôi lúc này cũng đắng lắm rồi…”
“Thật ra hôm nay…thôi không có gì…một látem sẽ hiểu.”
“Anh và B thường xuyên tới đây lắm à?”
“Hồi đó thôi.”
“Tôi có làm cản trở không?”
“Không, hãy chờ thêm chút nữa, vì anh biết bây giờ có nói gì, em cũng nghe không lọt tai…”
Tại sao không nói ngay lúc này, mà phải chờ lát nữa. Đến khi đó anh hạnh phúc với người ta rồi, còn nhớ đến tôi không. Có lẽ anh đã chán khi phải giải thích với con khờ như tôi rồi…Đưa ly cà phê đặc quánh lên miệng, tôi muốn thử xem, nó có gì ngon lành mà làm anh thích như vậy…Nhăn mặt, bỏ xuống…Đắng quá, đây không phải là thứ dành cho mình, cũng như anh không phải là của tôi vậy…
Bất chợt có tiếng bật lửa, rồi mùi thuốc lá nồng nặc bay khắp nơi. Anh đang hút thuốc, anh hút thuốc trong khi tôi đang ở đâysao?…Bịt mũi lại…Khó chịu quá…Từ lúc quen mình, ngay cả khi chưa là một cặp, anh cũng không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi. Anh quên nhanh đến thế sao?
Một điếu, hai điếu rồi ba điếu…Tiếng bật lửa cứ cách nhau vang lên đều đặn…Sau hôm nay, chắc tôi sẽ không còn được ngửi đến mùi thuốc lá thoang thoảng phát ra từ ngườianh thường ngày nữa…
Lòng tê tái hòa lẫn đau xót…
Bầu không khí trở nên yên lặng một cách đáng sợ, cả hai ngồi quay lưng lại với nhau, không ai nói một lời nào…
…
Cánh cửa bật mở, người cũ của anh bước vào.
Cô ta xinh thật, cứ như là búp bê vậy, lại còn dịu dàng, đâu có lóc chóc lanh chanh như mình. Đến tôi còn thích, hèn gì anh ta không mê mới là lạ. Chẳng lẽ anh ta chỉ chú trọng vẻ bề ngoài thôi sao?
“Chào anh, đợi em có lâu không?”
“Không lâu, anh cũng vừa mới đến.”
“Anh đi một mình thôi à?”
“Ừm…”
Đúng rồi, một mình thôi mà, tôi chỉ là người vô hình thôi.
“Dạo này tự dưng em lại nhắn tin cho anh thế?”
“Đâu có gì, muốn hỏi thăm anh thôi.”
“Hôm nay hẹn anh ra có việc gì?”
“Lâu rồi không gặp, thấy nhớ anh nên hẹn thôi mà…Anh vẫn còn hút thuốc à?”
“Ừ.”
“Bỏ đi nhé, không tốt đâu…”
Ngọt ngào quá mà, được người ta quan tâm còn không sướng hay sao?
“Không bỏ được.”
“Anh…đang quen bạn gái khác phải không.”
“Ai cũng biết mà. Còn em cũng hạnh phúc rồi còn gì.”
“Em…chia tay rồi.”
“Vậy à. Đâu có sao, lúc nào mà chẳng có ngườitheo đuổi em.”
“Em không thích, em chỉ…”
“Thôi, không dài dòng nữa. Có gì em nói đi.”
“Anh bận à?”
“Không, chỉ là không muốn day dưa với em nữa thôi.”
“Em phiền lắm sao?”
“Chỉ là anh sợ mình làm phiền em thôi.”
“Không có đâu…Mấy bữa nay em cũng đề cập chuyện này rồi mà…Anh còn cảm tình với em không?”
“Em hỏi đến làm gì?”
“Em muốn biết…em có còn cơ hội không?”
“Không.”
Lạnh lùng quá, tại sao lại từ chối người ta như vậy, có phải vì tôi đang ở đây nên mới nói thế không?
“Tại sao vậy?”
Anh cười…
“Em vẫn thẳng thắn như ngày xưa, nhưng anh đâu có còn khờ nữa.”
“Có phải tại vì người hiện giờ của anh không?…Em chờ được mà…”
“Không cần phải chờ đâu, vì không bao giờ chuyện đó xảy ra được.”
“Em…”
“Anh vốn không định nói thẳng ra đâu. Nhưng em à, em nghĩ anh là thằng ngu sao?Em có nhớ ngày xưa em đối xử với anh ra sao không?”
“Anh còn trách em à?…Em biết lỗi rồi…”
“Tôi không trách em chuyện đó, chỉ là do tôi ngu thôi…Nhưng chuyện em xúc phạm bố tôi, vĩnh viễn không bao giờ tôi quên, cả đời tôi không bao giờ tha thứ cho em đâu. Em hiểu chưa?”
“Lúc đó…em không có ý như vậy đâu…”
“Không cần giải thích, đủ rồi…”
Có tiếng khóc rấm rức, có khi nào nước mắt con gái làm anh phải động lòng?Anh đâu nhẫn tâm nhìn người mình từng yêu thương phải như vậy. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm…Vẫn lạnh lùng đến vô cảm, anh nói:
“Không cần phải khóc, tôi quá quen với nước mắt của một cô khờ khác rồi. Vô ích thôi.”
Tự nhiên tôi thấy tức tức trong lòng, hóa ra là tôi giúp cho anh làm quen với sự sướt mướt này à?
“Anh…đang nói đến…ai vậy?”
“Tôi nói người này. Bạn gái của tôi.”
Bất chợt anh quay lại, nắm tay tôi đến trước mặt cô ta, tôi cảm thấy lúc này thật bối rối và lúng túng.
“Anh dễ dàng quên hết tình cảm như vậy sao?”
“Em nhớ lúc chia tay, anh nói gì với em không?Mặc dù em không phải là người anh thương nhất, nhưng sẽ không có ai tốt em như anh đâu. Bây giờ chắc em đã hiểu, tình yêu mà xây dựng bằng vật chất thì nó mỏng manh như thế nào rồi.”
“Anh thật tàn nhẫn…”
“Không đâu, quy luật của trò chơi là như vậy. Huống hồ tôi không còn chút tình cảm nào với em cả.”
“Em…không tin…”
“Vậy thì hết cách…”
Anh bất chợt quay sang tôi ôm chặt, đặt lên môi một nụ hôn. Tôi quá bất ngờ trước hành động đó, không biết phải hành động thế nào. Từ trước đến giờ anh chỉ có nắm tay, hay cùng lắm là hôn nhẹ lên má, chứ chưa bao giờ vượt xa như vậy, ngay cả lúc chỉ có hai người…
Đến khi anh buông ra, cảm giác nụ hôn còn chưa tan, tôi đỏ hết mặt thẹn thùng, vẫn đứngyên như tượng , bất động…
Đặt tiền lên bàn, anh nói:
“Thôi mình đi.”
“Chờ em đã…”
Nhìn thấy cô bé đang khóc thật là tội nghiệp, tôi định đến an ủi thì anh níu tay lại.
“Không cần, đi thôi…”
…
Ngồi trên xe, tự nhiên lúc này tôi lại như mọi hôm, ôm lấy anh thật chặt…
Tôi vẫn im thin thít, không biết phải nói gì sauchuyện hồi nãy, môi vẫn còn tê tê, cảm xúc vẫndâng trào…
Anh thở dài, phá vỡ sự yên lặng…
“Anh ác lắm đúng không?”
“Chứ còn gì nữa.”
Tôi trách móc, thật sự lúc đó nhìn anh tàn nhẫn lắm, đâu có cần phải đối xử với cô bé như thế. Dù sao cũng là con gái, nên tôi hiểu được nỗi đau đó…
“Anh đã nói trước giờ anh thích đóng vai ác mà.”
“Thôi đi, đừng đùa nữa. Tại sao lại làm vậy.”
“Anh muốn để cho cô ta hiểu rõ.”
“Nhưng dù sao cô bé cũng từng là người anh thương mà…”
“Nhưng giờ anh chỉ thương có mình em.”
“Vẫn dẻo mồm như mọi khi, không thay đổi chút nào.”
Lại thở dài…
“Anh cũng không muốn như vậy đâu, nhưng nếu em biết cô ta từng đối xử với anh thế nào, đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy…”
“Anh không nói làm sao em biết?”
“Chuyện buồn, không muốn nhắc lại…”
Thấy anh hạ giọng, có vẻ không vui, tôi cũng không muốn nhắc đến nữa…
“Vậy được chưa?”
“Được gì?” Tôi thắc mắc.
“Thì lời giải thích, bây giờ em tin rồi chứ…”
“Chẳng nói lên được gì cả. À quên, ai cho anh dám tùy tiện như vậy?” Tôi đánh mạnh vào lưng anh.
“Đau…”
“Anh mà biết đau cái gì.”
“Giải thích như vậy mà không chịu, vậy phải hun thêm vài lần nữa mới được.”
“Thôi đi, biết xấu hổ không, hồi nãy ai cũng nhìn. Ngượng lắm.”
“Vậy tức là nếu không có ai thì được chứ gì?”Anh cười.
“Cứ thích đùa, mơ đi.” Đúng là đáng ghét mà, tôi đánh thêm vài cái, hình như cơn giận mấy hôm nay đi đâu hết.
“Hung dữ như vậy là chịu tha thứ rồi…Ha ha.”
“Hồi nào?”
Anh đưa tay xuống, nắm lấy tay tôi, giữ chặt.
“Anh không đùa, anh nói thật. Anh thương emthật lòng. Anh có lỗi khi dấu em, tha lỗi cho anh.”
“Anh mà cũng biết xin lỗi sao?” Tôi nguýt dài.
“Em cũng biết trước giờ anh đâu có nói câu này với ai. Đây là lần đầu tiên anh xin lỗi em, cũng là lần sau cùng.”
“Tại sao lại là sau cùng?Tức là lần sau thì không thèm xin lỗi chứ gì?”
“Không, tại vì anh sẽ không bao giờ lừa gạt em nữa.”
“Tạm tha…”
“Mà nè, thấy nón đẹp không?”
“Đẹp gì, xấu òm.” Tôi vẫn cố chê.
“Anh thích màu này mà. Xấu thì trả lại đây…”
“Không trả, cho rồi không được đòi lại…Hì hì…”
Tôi từng hỏi anh, tại sao lúc nào cũng đội nón, nhìn cứ lầm lầm lì lì thật là khó gần. Anh bảo tại vì không thích nhìn xung quanh nên mới vậy. Tôi lại hỏi vậy khi nào mới chịu bỏ nón xuống để nhìn trời trong xanh, nắng chan hòa. Anh nói khi anh tìm lại niềm vui, thấy được mặt trời ấm áp ở nơi mà anh muốn gặp. Nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, chẳng lẽ hiện giờ anh không vui?Anh là như vậy, không ai biết được đang nghĩ gì trong lòng…
Nhưng cũng không cần quan tâm đến điều đó, tôi cũng đã quên đi tấm ảnh được cất sâu trong bóp của anh. Ai cũng có nỗi niềm riêng cho mình. Chỉ cần biết anh thật lòng với tôi là được,
chỉ điều đó là đủ lắm rồi…
“Này…”
“Sao hả cô khờ?”
“Khờ cái đầu anh. Từ giờ em phải quản anh thật kĩ.”
“Tại sao?”
“Không quản để anh...